Bạn đang đọc Ép Hôn: Chương 104
Phía sau, con bé chỉ đứng yên ở đó, ko hề níu cô lại, ánh mắt mãi dõi theo cho đến khi bóng cô khuất hẳn…..Khẽ quay mặt đi giấu một giọt nước mắt…..
– Đã dặn trước rồi mà, đừng bao h yêu anh của cậu, Hana…….
———- Post added at 02:02 PM ———- Previous post was at 01:57 PM ———-
~oOo~
Trở lại 30 trước….
Bật đĩa CD lên, cảnh đầu tiên mà Hana thấy là một căn phòng khá quen thuộc, có hai ng` đang nói chuyện thì phải (?) và rồi, cho đến khi đc zoom đến gần hơn, cô bất ngờ nhận ra đó ko ai khác ngoài cô và Jay! Ko lẽ đây là lần cô, Jay và Jey ở biệt thự của con bé?
Quay mặt đi, cô ko mun thấy lại những cảnh hôm đó nữa, nó rồi sẽ lại làm sự quyết tâm của cô lung lay……..gục mặt xuống bàn, cô cố gắng ko để mình khóc, ko đc yếu đuối……Bất chợt, giọgn của Jay vang lên, khiến cô giật mình…
_” Hana!”
Cô tròn xoe mắt nhìn, trên màn hình, Jay chầm chậm ngồi xuống bên cạnh cô, ko lẽ, cậu ta đã dậy vào một lúc nào đó mà cô ko bik?
Trở lại tối hôm đó…..
Khuya.
Khi đã chắc chắn Hana đã ngủ yên, Jay từ từ ngồi dậy, im lặng ngắm nhìn thanh bình như thiên sứ trước mặt….Lòng chợt nhói đau…..
– Hana…..- cậu thì thầm gọi tên cô, đưa tay lên vuốt những lọn tóc xỏa trước mặt……
Nhưng rồi, như nhận thức đc điều mình đang làm, cậu vội vàng thu tay lại, ánh mắt vẻ hoảng hốt…..ko đc, cậu ko nên làm như vậy…..Đây là em cậu! Là em gái cậu! Dù cho đó có là cùng cha khác mẹ thì điều đó vẫn ko thay đổi: cậu và cô vẫn là anh em…….Đưa hai tay lên ôm mặt, Jay cố gắng lấy lại vỏ bọc lạnh lùng của mình thường ngày, nhưng dường như là vô ích……Cô ở ngay đây, quá gần ọi sự giả dối…….
Bất chợt, cậu cúi ng` xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô…..Nụ hôn chỉ là thoáng qua tựa gió thoảng…….
– Hana…có bik tôi yêu em?……
Tiếp sau đó, Jay còn nói điều j` đó nữa, nhưng Hana ko đủ can đẩm để nghe tiếp….Chỉ chừng đó thôi cũng khiến cô cảm thấy khó xử lắm rồi……
Ngạc nhiên xen lẫn bối rối, hạnh phúc xen lẫn niềm đau….
bây h thì cô ko thể can đẩm mà chon Jey…..khi mà ngay lúc này đây, hơn lúc nào hết, cô nhận ra rất rõ tình cảm mà mình dành cho Jay là j`……
Cô yêu Jay……
Cô ko thể phủ nhận điều đó, nhưng cô cũng thể quên một điều: cô và Jay là anh em………
Đau nhói…..
Giây phút này đây, cô thật sự ko bik phải chọn ai khi đối mặt vs con bé……Jey có ơn và nghĩa vs cô……Còn Jay, lại là ng` mà cô yêu tha thiết, cho dù tính yêu đó muôn đời là ko thể…….
Tình thương và tình yêu……
Cô phải chọn j` đây?????
Tình yêu ko hẳn là màu hồng của hạnh phúc hay màu đen của đau khổ, đôi khi, nó cũng là một màu trắng xóa, tinh khiết nhưng trống rỗng vô cùng…..như một tình yêu muôn đời ko đc đáp trả……
Tình thương đem lại hạnh phúc cho những ng` nhận nó và cả những ng` trao nó, nhưng đôi khi, nó cũng là một ràng buộc……..
Tình yêu và Tình thương khiến cuộc sống này có ý nghĩa, tuy nhiên, đôi khi, chúng làm ta đau lòng khi chỉ đc chọn một, ko phải hai………Chỉ là, một trong hai……….
~oOo~
Đứng trước cổng ngôi biệt thự ven biển lần trước, Hana chần chừ giơ tay lên toan bấm chuông cổng, rồi lại rụt tay xuống……Cô vẫn chưa đủ tự tin can đảm để vào trong…..
bất chợt, cánh cổng mở ra, con bé đứng đó, mỉm cười nhìn cô đầy dịu dnàg, song lời nói lại tựa dao găm vào tim….
– Cậu ko có thời gian do dự đâu, Hana.
Hana cúi đầu, mắt ươn ướt, ko dám nhìn thẳng vào con bé. Song, tự bik mình ko thể trốn tránh thêm đc nữa, cô ngẩng đầu lên, đáp một cách khó nhọc.
– Họ đâu?
– Ukm. mừng là cậu đã quyết định đc, Hana.- con bé cười, song nụ cười lại mang ý nghĩa như che giấu một nỗi buồn……..
– Ko có j`. Tớ cần gặp họ.- Hana thở dài đáp.
Con bé cười nhẹ, nắm tay Hana dẫn vào trong. Nắm chặt tay con bé thế này, đột nhiên cô lại mun khóc…..Bàn tay này, vẫn rất ấm áp, nhưng sao trái tim dường như đã hóa băng…….
Con bé và Hana bước vào một căn phòng, một mảng tường đc thay bằng kính đen. Đây là một loại kính đặc biệt, ng` ở trong có thể nhìn ra bên ngoài, song bên ngoài thì chỉ thấy duy một màu đen của tấm kính…..Phòng sát ngay bên cạnh chính là nơi Jey và Jay ở. Ngoại trừ việc cả hai đều bị canh phòng nghiêm ngặt ko đc ra ngoài nữa bước ra, họ hoàn toàn ko bik trói buộc bởi bất cứ thứ j`, có thể tự do đi lại trong biệt thự- có thể xem đây như một kiểu giam lỏng, vừa là giam giữ, vừa như mời khách đến chơi, ko ai có thể cho ý kiến j`……
Hana đưa mắt nhìn Jey và Jay, cả hai đều ngồi trên giường, ánh nhìn bất lực. Họ đã từng có ý nghĩ tìm cách trốn khỏi nơi này, song tất cả dường như là ko thể thực hiện đc……
Con bé im lặng chờ đợi, nó hiểu Hana vẫn chưa tìm ra đc quyết định, ak` ko, nói cho chính xác là cô đã xác định đc mình phải cứu ai, song trong thâm tâm lại như có j` đó ngăn cản, cứ réo gọi mãi cái ng` mà mình muốn cứu khiến cô cảm thấy khó xử vô cùng……Thực ra, con bé cũng ko cố ý làm như vậy, chỉ là để đạt đc một mục tiêu duy nhất, đành phải cô bạn của nó đau……..
Nhìn chằm chằm vào hai ng` anh trai của mình, Hana ko khỏi ko phân vân……. Dường như ai cô cũng mun cứu cả, nhưng lại chỉ đc chọn một trong hai…..Trái tim dường như đang rỉ máu……Nhưng, cũng ko thể mãi trốn tránh…..
– Tớ……..mun gặp họ……
– Đc thôi, đi theo tớ.- con bé cười nhẹ, đưa Hana đi qua phòng bên cạnh.
Cánh cửa vừa mở ra, Hana gần như chạy nhảo về phía Jay và Jey, ôm lấy họ khóc nức nở. Cả hai đều giật mình, ngạc nhiên tự hỏi sao Hana lại ở đây, rồi bất chợt nhớ lại lời đề nghịcủa con bé hôm qua……Khẽ nhói lòng…..Tội nghiệp cô em gái bé bỏng của họ……Có lẽ con nhỏ đã phải trải qua một đêm rất khó khăn……
– Mắt sao thế này? Em khóc suốt đêm ak`?- Jey nhẹ nhàng đẩy Hana ra, mỉm cười hiền từ hỏi.
Hana lắc đầu, đưa tay lên chùi nước mắt, khẽ mỉm cười như để Jey an lòng…. Bên cạnh, jay vẫn im lặng ko nói j`, chỉ hướng ánh nhìn đâu khổ về phía Hana, ánh nhìn chất chứa cả nhớ nhung lẫn thương xót…….
Hana khẽ liếc nhanh về phía Jay, ko dám nhìn thẳng vòa cậu, sựo một lần nữa sự quyết tâm lại bị bẻ gãy như một khúc gỗ mục rỗng……..Vô tình, hai ánh mắt giao nhau, cả ng` cô đau tê tái, nhưng cũng đành mím chặt môi nén nước mắt vào trong……..
– Hana….- con bé gọi khẽ, một phần là để thúc giục, một phần giúp cô thoát khỏi mớ suy nghĩ đang ngày càng dữ dội….
Hana nghe tiếng con bé gọi thì ngẩng đầu lên nhìn. Khẽ thở dài, cô cùng con bé trở lại căn phòng trước đó, ko quên mỉm cườ như trấn an Jey và Jay, mặc dù cô cũng ko bik thật sự mình có thể cười như thế bao lâu đc nữa……
– Đến lúc rồi, Hana….
– Tớ……..- cô nghẹn giọng, mọi từ ngữ đều như bị nuốt hết, xóa sạch…….trống rỗng đến lạ kì…….
Con bé vẫn im lặng chờ đợi, ko hề hối thúc. Ít nhất, đó điều mà con bé có thể làm cho Hana lúc này……
Hít một hơi thật sâu, hana khẽ ngẩng đầu lên, lần đầu tiên từ trước đến h, cô dám nhìn thẳng vào mắt con bé- đôi mắt mà cô bik là luôn có sức áp đảo đến ghê ng`…….
– Jey.- cô chỉ nói có thế, và rồi, nhanh như cắt, dường như ko chịu đựng thêm đc nữa, cô quay ng` bỏ đi, chạy thật nhanh……..Để mặc nước mắt tuôn rơi ướt đẫm cả gương mặt xinh xắn nhưng xanh xao……..
Phía sau, con bé đứng nhing theo cô một lúc, rồi, quay mặt đi, qua tấm kính nhìn sang hai ng` con trai phòng bên cạnh….Khẽ thở dài…
– Bik ngay mà, cậu vẫn ko thể đặt bản thân lên đầu, Hana…..
Vẫn thường nói, con ng` ta sống ngoài bản thân còn cần phải nghĩ đến cho những ng` xung quanh mình, song, đôi khi, sự ích kỉ cho bản thân cũng là vô cùng quan trọng……..con ng` ta, chẳng phải vẫn luôn phải làm ình thật tốt mới nghĩ đến ng` ta?….
~oOo~
Jay đón nhận tin Jey đc thả ra một cách bình thản có thể đoán trước. Chính đó cũng là điều mà cậu mong muốn……Có chăng cũng chỉ là một chút đau nhói ở trong tim…….Con ng` ta, ai mà ko có chút ích kỉ cho bản thân? Mặc dù bik là nên song cũng ko khỏi đau lòng trước sự lựa chọn kia…….Chọn một trong hai….. Đành vậy……..
Cảnh cửa bật mở lần thứ hai trong ngày, lần này, chỉ có con bé và Key, mấy tay vệ sĩ cũng đã đc cho rút lui. Tuy thấy thắc mắc, song Jay vẫn chỉ đón tiếp họ bằng cái nhìn lướt qua hờ hững rồi quay mặt đi……
Con bé nhún vai, vẻ ko mấy để tâm đến sự đón tiếp quá lạnh nhạt này của Jay, hơn ai hết, nó hiểu đó là điều quá hiển nhiên. Nếu là nó, hẳn nó cũng làm vậy thôi. Chỉ tiếc là, cậu bạn này dường như vẫn chưa nhận ra lí do mà nó vào đây. Có chút thất vọng, nhỉ?
Môi khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười nữa miệng đầy thách thức chút khinh mạn quen thuộc, con bé tiến lại gần Jay, ngồi xuống đối diện vs cậu….
Jay ko thèm liếc con bé lấy một cái, song, đột nhiên nghĩ vậy khác j` công nhận mình sợ con bé và đang cố chạy trốn (?), cậu liền quay mặt lại, nhìn thẳng trực tiếp vào ánh mắt con bé, ánh nhìn lộ rõ sự khinh thường và bất cần….
Cả hai cứ thế nhìn nhau, mà có lẽ chẳng còn đơn thuần là nhìn nhau nữa, cứ như là một cuộc đấu nhãn…….Ko khí tĩnh lặng đến nặng nề……Key đứng bên cạnh nãy h vẫn im lặng, tự hiểu con bé đang cố gắng tạo ra sự áp lực lớn nhất có thể cho Jay…..Cuối cùng, chịu ko nổi ko khí nặng nề này, Jay đành lên tiếng…….
– Có chuyện j`?
Con bé thoạt tiên ko nói j`, khẽ mỉm cười chiến thắng. Mói cho cùng, dù là ai cũng vẫn sự yên lặng áp lực nặng nề này- đây óc thể xem như một kiểu tạo áp lực tinh thần. Trong cuộc chiến lần này, nó là ng` thắng cuộc, khẽ mỉm cười….
– Cậu thấy thế nào?