Đọc truyện Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo – Chương 49
Tháng bảy, Lương Chân bắt đầu chạy tour. Trạm thứ nhất là Gia Hưng, sau đó là Hàng Châu, Nam Kinh rồi quay về Thượng Hải, và điểm dừng chân cuối cùng là Ôn Châu.
Trong giới underground, Lương Chân chưa chính thức beef ai, thế nên nhân duyên coi như không tệ, mỗi lần đến một thành phố mới đều có homie chiêu đãi, vừa kiếm tiền vừa có thể gặp gỡ những người anh em có cùng chí hướng. Trong nửa tháng đầu của chuyến lưu diễn, Lương Chân quay khá nhiều video ngắn về việc ăn uống chơi đùa thường ngày, và chọn một số video trên đường từ Nam Kinh về Thượng Hải để làm thành một video dài mười phút và đăng lên weibo, coi như dùng video này để kỉ niệm những ngày phong phú đặc sắc trong cuộc đời.
Sáng sớm hôm sau, khi Lương Chân thức dậy và đọc bình luận, cậu nhận thấy có một vài tin nhắn đều nói rằng họ muốn mua vé cho buổi biểu diễn tối nay nhưng kênh bán vé đã đóng sớm.
Lương Chân không hiểu lắm. Mặc dù có khá nhiều người đến ba buổi buổi diễn trước đó, nhưng vé vẫn có thể mua được, vậy tại sao kênh bán vé ở Thượng Hải lại đóng sớm. Cậu hỏi người phụ trách khu vực Thượng Hải về tình huống này. Người phụ trách nói livehouse của bọn họ đã hoạt động được vài năm, nhưng đây là lần đầu tiên bán được hơn 1000 vé cho một buổi biểu diễn. Con số này đã vượt quá sức chứa của livehouse, mà không khí khi diễn hiphop thường rất bùng cháy, nếu mở bán thêm vé, họ sợ không thể đảm bảo an toàn cho khán giả.
Lương Chân hết sức bình tĩnh khi nói chuyện với người phụ trách, cậu không thể hiện ra cảm xúc trong lòng. Nhưng vừa cúp điện thoại, Lương Chân lập tức gọi cho Thiệu Minh Âm. Sau khi nối máy, cậu không thể che dấu được sự phấn khích. Thậm chí cậu còn chưa kịp mặc quần áo mà đã bật nhảy trên giường của khách sạn vài lần, cậu nói với Thiệu Minh Âm rằng vé show diễn của cậu bán hết rồi.
“Đại minh tinh của tôi, em đã tự cảm thấy mình đang nổi tiếng chưa? ” Thiệu Minh Âm ở đầu dây bên kia mỉm cười, giống như anh vừa tỉnh ngủ, giọng anh hơi ậm ờ, “Nếu em rảnh có thể lên Xianyu tìm kiếm xem, còn có những người mua đi bán lại.”
“Không phải chứ, ” Lương Chân không biết chuyện này, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Thiệu Minh Âm lại biết rõ.
“Thiệu Minh Âm…, ” Lương Chân sắc bén nói, “Sao anh rảnh rỗi đến mức lên cả Xianyu, khai mau! Có phải mỗi ngày anh đều lên weibo xem video của em phải không hả?”
“Ừ, xem mỗi ngày, sáng sớm khi ngủ dậy và buổi tối trước khi đi ngủ. Hôm nay tôi còn chưa xem, “Thiệu Minh Âm vô cùng thẳng thắn thành khẩn, “Mỗi ngày tìm xem nguồn năng lượng vui vẻ. À đúng rồi, tôi đã xem đi xem lại video của em khi biểu diễn ở Gia Hưng, bài hát đầu tiên em quên lời.”
Lương Chân: “……”
“Còn nữa, ở Nam Kinh…, ” Thiệu Minh Âm cười khanh khách, “Hôm đó em đổ chai nước khoáng lên đầu đúng không. Ôi!!! Em có thể xem lại video gần nhất trên weibo, những bện tóc của em bị dính nước nhìn thật sự rất đáng yêu nha…”
“Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa mà! ” Lương Chân hổn hển ngắt lời, “Em chỉ quên một câu, hơn nữa hơn nữa em đã thay thế nó bằng freestyle, sao anh vẫn nghe ra được. Còn nữa còn nữa, em lớn lên đẹp trai, em lớn lên rất đẹp trai nhé, tóc húi cua của em nhìn cũng đẹp, em yêu tóc em nên mới đổ nước lên đầu… ”
“Ồ, ” Thiệu Minh Âm trêu chọc cậu, “Bạn nhỏ tức giận rồi sao? Nghiêm túc vậy hả… ”
Lương Chân: “……”
Lương Chân từ bỏ tranh cãi với Thiệu Minh Âm, cậu còn muốn hỏi vài chuyện khác, cậu muốn biết Thiệu Minh Âm còn có hứng thú xem gì khác trên weibo.
“Những thứ tôi hứng thú à….” Thiệu Minh Âm kéo dài giọng nói, “Cũng không phải không có, ví dụ như——”
Thiệu Minh Âm không nói nữa, mà dừng lại. Lương Chân bắt đầu mặc quần áo và ngồi dựa trên khung cửa số. Cậu vừa chờ Thiệu Minh Âm nói tiếp, vừa nhìn cảnh vật mịt mờ sương mù vào sáng sớm ở Thượng Hải.
Nhưng cậu không đợi được Thiệu Minh Âm nói ra những lời phía sau, mà nghe thấy Thiệu Minh Âm thở ra càng ngày càng nặng, thậm chí có lúc âm điệu vụt vặt hơi lên cao.
Lương Chân lập tức nhíu mắt, cậu đứng bật dậy và hỏi Thiệu Minh Âm đang làm gì ở đầu dây bên kia.
Thiệu Minh Âm không trả lời, như thể anh biết rõ mình bị cậu phát hiện rồi. Anh không kìm nén những tiếng hừ nhẹ từ khoang mũi nữa.
“Thiệu Minh Âm, ” Lương Chân đè thấp cuống họng, “Bây giờ tay anh đang ở chỗ nào! ”
Ca hai đều là đàn ông. Buổi sáng thức dậy đàn ông có phản ứng gì hai người đều biết rõ. Thiệu Minh Âm không nói cho Lương Chân, Lương Chân cũng có thể tưởng tượng ra hiện tại tay anh đang đặt ở nơi nào. Cậu hỏi Thiệu Minh Âm bắt đầu từ lúc nào, Thiệu Minh Âm nói anh vừa nghe thấy giọng cậu khi bắt máy thì đã có phản ứng.
“Ưm….Lương Chân….”
“Em đây, ” Lương Chân đổi tay cầm điện thoại. Cậu muốn gọi video, cậu muốn nhìn bộ dạng động tình của Thiệu Minh Âm, nhưng Thiệu Minh Âm không cho, vì thế cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng anh thở dốc, không thấy được cũng không sờ được. Lương Chân không cam lòng! Loại không cam lòng này nhanh chóng biến thành những lời trêu chọc khiêu khích. Đây là lần đầu tiên Thiệu Minh Âm nghe Lương Chân nói nhiều lời lẳng lơ đến vậy, anh xấu hổ đến nỗi một câu cũng không nói lại được. Khi gần đến cao trào, Thiệu Minh Âm đứt quãng nói tiếp câu chuyện mà anh chưa kết thúc. Anh nói anh đã thấy weibo của Lily, bây giờ Lily là chủ một fansite của Lương Chân.
“Vâng, ” Lương Chân luôn biết cách nói để khiến cả người Thiệu Minh Âm mềm nhũn. Và hiện tại Thiệu Minh Âm đang dùng giọng điệu này nói chuyện với cậu, “Cô ấy và bạn đến Nam Kinh chơi, nhân tiện đến xem buổi biểu diễn.”
“Cô ấy nói nhìn em khi chụp ảnh rất có năng lực của bạn trai, khi chụp ảnh chung… Ưm…”
“Vâng, lúc đó em phải trở về hậu trường, nhưng vẫn có người hâm mộ muốn chụp ảnh chung, có người kích động kéo quần áo của em.”
“Sau đó em….”
Thiệu Minh Âm cũng biết chuyện, anh đã thấy được video fan quay lại, nhưng anh muốn nghe Lương Chân chính miệng nói.
“Sau đó em….” Lương Chân liếm môi dưới, cậu tưởng tượng ra dáng vẻ Thiệu Minh Âm bây giờ, anh nằm nghiêng người ở trên giường nghe điện thoại, có lẽ anh đã mặc quần áo chỉn chu, chắc là anh đang mặc đồng phục, nhưng anh vẫn tháo thắt lưng, đưa tay sờ xuống dưới.
“Hai hạt đậu đã cứng rồi sao?”
“Lương Chân!”
“Cứng hay không cứng? Mau nói cho em, em sẽ nói cho anh biết hôm đó em nói gì.”
“……”
“Cứng phải không? Mau xoa bóp nó, giống như bình thường em chơi anh….”
“Lương Chân……” Giọng Thiệu Minh Âm mềm nhũn, ngọt nị.
“Véo nó, kéo ra, sau đó nới lỏng tay, cứ như vậy…Hôm qua em đã nói với họ đừng kéo người và xô đẩy, ảnh hưởng xấu đến người xung quanh.”
“Lương Chân…”
“Em cũng nói với họ, ” Giọng Lương Chân mê hoặc vô cùng, “Em nói, “Người tôi yêu đang chờ tôi trở về””.
Sau đó cậu nghe Thiệu Minh Âm rên một tiếng, hơi thở anh khẽ rung lên. Lương Chân cũng không chịu nổi, cậu cắm tai nghe rồi mở một ứng dụng tìm vé xe từ Thượng Hải về Ôn Châu. Cậu sắp đặt đơn, nhưng Thiệu Minh Âm nói cậu đừng mua.
“Qua lại mất vài trăm cây, em đừng về.”
“Em….” Lương Chân lập tức nghẹn lời, “Em…Thiệu Minh Âm! ” Cậu lên án, “Anh đây chính là chỉ cho quan chức đốt lửa, không cho dân chúng đốt đèn! Anh…..!”
“Tối nay em có buổi biểu diễn, em trở về sẽ không kịp quay lại.”
“Nhưng anh…!”
“Lương Chân. ” Thiệu Minh Âm gọi tên cậu, anh không cố xoa dịu cậu, vừa uể oải vừa bình thản.
“Em đây. ” Lương Chân không tình nguyện đáp lại.
“Lương Chân, tôi nhớ em.”
Vừa nghe anh nói ba từ đó, Lương Chân lập tức bình tĩnh lại. Cậu lại ngồi vịn trên khung cửa sổ và nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ tấp nập như nước chảy, vừa thẳng thắn lại hơi thẹn thùng nói,”Em cũng nhớ anh”.
“Vậy chờ khi buổi biểu diễn kết thúc, ” Thiệu Minh Âm nói, “Ngày mai là cuối tuần, tôi chờ em về nhà.”
Buổi biểu diễn tối hôm ấy thành công hơn bất cứ chương trình nào trước đó. Số lượng khán giả lớn là một lý do, và lý do còn lại là vì Lương Chân vô cùng tận lực. Trạng thái về đêm của cậu rất tốt, dẫn đến buổi biểu diễn ban đầu dự kiến kết thúc lúc mười giờ đã kéo dài đến mười hai giờ trong khi người xem vẫn không ngừng hò hét. Sau khi mọi việc kết thúc, Lương Chân chỉ nghỉ ngơi vài tiếng rồi bắt chuyến tàu sớm nhất lúc 6 giờ 17 về phía nam Ôn Châu.
Cậu còn trẻ, làm việc cả đêm cũng không thấy quá mệt mỏi. Cậu nhắm mắt trên xe một hai tiếng đồng hồ là tinh thần phấn chấn trở lại. Tàu về đến nhà ga, cậu bắt taxi về nhà trọ. Cậu đứng trước cửa nhà nhưng không lấy chìa khóa mở mà cậu gõ cửa. Không cần hỏi trước, cậu biết chắc chắn Thiệu Minh Âm sẽ dành thời gian cả ngày hôm nay cho cậu, chắc chắn anh đang ở nhà.
Khi cửa vừa mở ra, Lương Chân không nói lời nào đã xông vào nhà như trộm cướp. Đóng cửa lại, cậu đặt vali hành lý trước lối ra vào rồi lập tức cởi quần áo của Thiệu Minh Âm, không để anh có khả năng phản kháng. Thiệu Minh Âm ỡm ờ mà phối hợp. Vừa cởi đồ vừa hôn môi, chờ đến khi lên giường, hai người thẳng thắn thành khẩn với nhau.
Lương Chân đã đi lưu diễn nửa tháng, cũng bị đói bụng nửa tháng, vì thế động tác tay gấp gáp hơn bình thường rất nhiều. Nhưng dù cậu gấp đến đâu, cậu vẫn làm đầy đủ trình tự các bước. Khi những ngón tay chuẩn bị được thế chỗ bởi khủng long bạo chúa, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng đập cửa.
Tiếng gõ cửa kia không chỉ vang lên một lần, Lương Chân giả bộ không nghe thấy muốn tiếp tục làm chuyện quan trọng, nhưng tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này là ba tiếng.
“Đệch…..” Phía dưới của Lương Chân đã cứng ngắc, tên đã trên dây mà lại bị gián đoạn, cậu có thể không chửi bậy sao. Mặc dù tiếng “Đệch” kia cậu chỉ dùng khẩu hình miệng, nhưng trên trán đã nổi gân xanh và tâm tình bắt đầu thấp thỏm.
“Ai lại đến đây vào giờ này? ” Lương Chân nghẹn giọng, hỏi Thiệu Minh Âm cũng là hỏi bản thân, nghĩ thế nào cũng không thông. Thiệu Minh Âm trấn an Lương Chân bằng cách vuốt trán và tóc cậu. Anh rời khỏi vòng tay Lương Chân, đứng dậy chuẩn bị ra mở cửa.
Không giống như Lương Chân, phần lớn quần áo của Thiệu Minh Âm đều được cởi ra ở lối vào. Thiệu Minh Âm đi qua, mặc đồ lót và quần dài, rồi vừa đeo thắt lưng vừa đi đến cửa. Đi tới trước cửa ra vào, anh nhặt chiếc áo cộc lên.
Anh đứng rất gần cửa, hoàn toàn chưa có mục đích gì. Anh nhìn qua mắt mèo, muốn biết người bên ngoài là ai. Rất ít người có khả năng đến đây, thế nên khi nhìn thấy người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày Tây, anh không nhớ mình đã gặp người này ở đâu.
Nhìn thêm vài lần nữa, Thiệu Minh Âm cảm thấy đúng là quen mắt. Đường nét khuôn mày của người đàn ông vô cùng quen thuộc, giống như thật sự đã gặp nhau ở nơi nào, giống như sớm chiều cùng chung sống.
Khi ý nghĩ này vừa lướt qua, chủ nhân của đôi lông mày ấy nhìn thẳng vào mắt mèo. Mặc dù biết người ở bên ngoài không thể nhìn thấy chuyện đang xảy ra bên trong, nhưng đối với ánh mắt kia, trong lòng Thiệu Minh Âm đột nhiên trống rỗng.
Thiệu Minh Âm bắt đầu mặc quần áo, nhưng tay anh không biết phải làm gì. Anh chỉ có thể lùi lại để không nhìn thấy những gì bên ngoài.
Nhưng diện tích căn phòng cũng chỉ có chừng ấy, anh lùi lại vài bước. Lương Chân, người vẫn đang chậm rãi ung dung mặc quần áo nhận thấy sự thất thố của Thiệu Minh Âm. Cậu chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Thiệu Minh Âm lắp bắp nói cậu nhanh chóng mặc quần áo.
Thiệu Minh Âm vừa nói xong, tiếng gõ cửa lại vang lên. Lương Chân có thể thấy đồng tử Thiệu Minh Âm co rụt lại, cả người cứng đờ. Cậu vội vàng giúp Thiệu Minh Âm mặc áo cộc vào. Khi đi đến trước cửa, cậu đã mặc quần áo chỉnh tề.
Lương Chân không có cảnh giác như Thiệu Minh Âm, mỗi lần trước khi mở cửa anh đều nhìn qua mắt mèo, nhưng hôm nay cậu cũng chú ý đến nó. Mặc dù tay cậu đã đặt trên tay nắm cửa, nhưng vẫn dán một con mắt vào cái lỗ nhỏ.
Sau đó Lương Chân rụt tay lại.
Cậu cũng lùi một bước rồi nhìn lại qua mắt mèo. Một tay chống hông, ngón trỏ của tay còn lại cọ xát dưới mũi, hành động này có nghĩa là Lương Chân cũng không nghĩ người tới đây là người này. Lương Chân khẩn trương.
Cậu có thể không khẩn trương ư?
—— Người bên ngoài là Lương Sùng Vĩ, Lương Chân có thể không khẩn trương ư?