Đọc truyện Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo – Chương 48
Đã có lời hứa của Thiệu Minh Âm, Lương Chân hận không thể lập tức đẩy nhanh thời gian đến sáu tháng sau, nhưng kiểu suy nghĩ này Lương Chân chỉ có thể tự hi vọng, huống hồ hiện giờ có nhiều việc cụ thể hơn đang chờ cậu làm, đặc biệt là quay MV.
Về nội dung của MV, Lương Chân và Do Thái đã bàn bạc và đi đến kết luận MV sẽ thể hiện phong cách của thành phố, của đường phố và cuộc sống muốn màu muôn vẻ của con người sống ở đây, thay vì tập trung vào cách rapper hát bài hát. Đây là một ý tưởng tốt. Dù sao Lương Chân cũng tràn đầy năng lượng, vừa hay trong bài hát có một câu “Tôi đứng trên đống đổ nát trước đây từng là đồng ruộng màu mỡ, nhớ đến những đàn cừu đàn dê ở quê hương xứ sở”. Đột nhiên Lương Chân có ý tưởng muốn giả trang thành người chăn cừu, chụp một vài bộ ảnh về các phế tích.
Đầu tiên Lương Chân tìm thấy một số trang phục cosplay trên mạng, thế nhưng nhìn qua không đủ xưa cũ, chắc chắn sẽ không mang lại nhiều hiệu ứng về mặt cảm xúc. Vì vậy Lương Chân liên hệ với một ông lão nuôi cừu ở núi Ôn Châu, từ đó mượn được quần áo làm bằng sợi đay và một chiếc mũ rộng vành trên lưng. Hình ảnh thiếu niên chăn cừu Lương Chân đã ra đời.
Về nhà Lương Chân thử quần áo để Thiệu Minh Âm nhìn trước. Anh lắc đầu, nói làm gì có người chăn cừu nào trắng được như Lương Chân!
Lương Chân cảm thấy anh nói có lý, vì vậy trước khi chụp ảnh cậu đã bôi trát thêm bùn đất và thuốc màu lên trên mặt. Thế nên nếu Lương Chân không cười, cả người nhìn qua trông rất thôn dã, giống như cậu sinh ra và lớn lên ở đồng quê.
Cậu chọn ngoại cảnh là đống đổ nát của một tòa nhà bất hợp pháp. Lương Chân ngồi trên một tấm bê tông rỗng ruột, một chân cong lên một chân hơi đung đưa. Cậu ngậm vài cây cỏ đuôi chó trong miệng, sau đó cầm lấy cây sáo—— Lương Chân không thổi sáo, cậu chỉ giả vờ để chụp hình. Nhưng khi ống kính máy ảnh của Do Thái tập trung vào những ngón tay đang nhảy múa của thiếu niên, khi người xem nhìn vào tấm hình đó, một khoảnh khắc nào đó người ta có thể thuyết phục bản thân rằng cậu thực sự là người chăn cừu cô đơn cuối cùng trong quá trình đô thị hóa, tiếng sáo mang theo những bài ca nông thôn.
Có lẽ bởi vì Lương Chân đến từ Lan Châu nên cậu có một tình cảm thân thiết tự nhiên đối với đất đai. Bất kể cậu ở thành phố nào, nhiệt tình của cậu dành cho bùn đất được toát lên vô cùng chân thực mà không cần phải cố diễn. Bởi vì quay MV nên Do Thái và Lương Chân đã đi bộ qua cánh đồng bỏ hoang ở Ôn Châu nhiều lần. Mỗi lần đi đến Lương Chân đều sẽ rất hứng thú kích động, lúc rời đi lại vô cùng thương cảm. Kể cả lần này, vẻ mặt u uất của Lương Chân hiện lên qua từng thước phim. Trước kia, đống đổ vỡ này là một nhà xưởng, và không có ai đến dọn dẹp sau khi nó bị phá hủy. Ngoài xi măng gạch ngói, còn có rất nhiều sợi dây cáp rỉ sắt, Lương Chân nhặt một cái, gập vào rồi mở ra. Cậu nhìn xung quay không thấy thùng rác, vì thế cậu vẫn cầm nó trên tay. Sau đó Lương Chân đi đến bên cạnh và xem những bức ảnh được chụp trong máy ảnh DSLR của Do Thái.
“Tại sao ánh sáng trong mấy tấm ảnh này nhìn u ám thế, ” Lương Chân nói đến mười ảnh cuối cùng, “Cảm giác bên ngoài sáng hơn nhiều.”
“Cậu nhìn bằng mắt thường nên không thấy nhiều khác biệt, nhưng ống kính rất nhạy, ” Do Thái nói, “Về nhà tôi sẽ chỉnh sửa một chút, đây không phải vấn đề lớn.” Nói xong, Do Thái đưa máy ảnh cho Lương Chân. “Cậu nhìn kĩ xem có tấm nào cực kì hài lòng không, sau khi chỉnh sửa tôi sẽ ghi chú lại để cậu dễ tìm.”
“Ừ.” Lương Chân cầm máy ảnh, vùi đầu nhìn ảnh chụp bên trong. Do Thái ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh. Mặc dù bọn hắn đang ở trên cánh đồng vùng nông thôn, nhưng nhìn từ đông sang bắc rồi đến phía tây bắc, toàn bộ xung quanh đều là những tòa nhà nhỏ, xa hơn là bóng dáng của nhà xưởng khu công nghiệp. Từ góc độ của bọn hắn, hình ảnh mặt trời lặn xuống bị chắn bởi những tòa nhà. Nhưng nếu đi về phía trước một đoạn đường sẽ tìm được vị trí thích hợp, vẫn có thể chụp được mặt trời đang dần dần khuất sau những hàng cây long não trên con đường nhỏ phía tây. Giờ phút này, mặc dù trời đang tối dần, nhưng hôm nay trời có nhiều mây và chúng lại không che khuất mặt trời, khiến cho ánh hào quang của mặt trời đỏ rực trải dài trên những áng mây trắng, dần dần nhuộm chúng thành màu cam và đỏ, thậm chí có chút ánh tím.
Hoàng hôn tím rất hiếm thấy ở Ôn Châu. Do Thái muốn bắt lấy khoảnh khắc này. Hắn đang suy nghĩ về cách bố cục thì nghe được tiếng click của màn trập.
Hắn lấy lại tinh thần, nhìn thấy Lương Chân hướng ống kính máy ảnh về phía con đường sau lưng hắn. Sau khi đặt máy ảnh xuống, Lương Chân mỉm cười, chưa nhìn xem ảnh chụp có đẹp không mà cậu đã trả lại máy ảnh cho chủ sở hữu rồi đi bộ đến hướng đó.
Máy ảnh trở về trong tay, Do Thái theo bản năng mở lên xem Lương Chân vừa chụp gì. Lương Chân chưa từng học về nhiếp ảnh, cậu chỉ chụp bất cứ thứ gì cậu cậu thấy, ngoại trừ chiếc xe đang đậu trên con đường mòn phía sau. Nhìn qua, bức ảnh này không có gì đặc biệt cho đến khi Do Thái phóng to ảnh lên. Thật may là độ pixel của máy ảnh đủ cao. Khi phóng to lên hắn có thể nhìn thấy cửa kính trên chiếc xe kia đang hạ xuống, người đàn ông trong đó một tay giữ vô lăng, một tay để trên mép cửa sổ. Khuôn mặt anh nghiêng về phía máy ảnh, khóe miệng nở nụ cười, tự nhiên đến mức khiến người ta nghĩ anh không nhìn máy ảnh, mà đang cười với người chup ảnh.
Khi Do Thái thu nhỏ ảnh về kích thước ban đầu, hắn nhìn lại chiếc xe kia và nhận ra lý do vì sao hắn thấy người này quen mắt. Hắn quay lại và thấy người nọ mở cửa xe, mặc dù anh đang mặc sơ mi đồng phục cảnh sát, nhưng Do Thái đã nhận ra anh là người đã cố gắng cổ vũ Lương Chân ở trận đấu “8 dặm Underground” năm ngoái. Người giúp cậu ngược gió trở mình chính là anh.
“Em còn chưa gọi cho anh, sao anh đã đến rồi?”
“Hôm qua em nói hôm nay quay MV ở đây. Tôi được tan làm sớm nên qua đây luôn.” Thiệu Minh Âm vốn đang đút hai tay vào túi quần và đứng dựa cửa xe, nhưng khi Lương Chân tới gần, anh cởi mũ của Lương Chân xuống, rồi ném vào trong xe. Sau đó, những ngón tay anh xoa lên khuôn mặt đầy sơn màu của cậu
Lương Chân để Thiệu Minh Âm tùy ý chạm lên mặt, không có bất cứ đề phòng nào, cho đến khi ngón tay Thiệu Minh Âm xoa sơn màu lên mũi Lương Chân. Thiệu Minh Âm bật cười nhìn cậu, rồi lại dùng tay áo lau mũi cậu.”Tố cáo” Thiệu Minh Âm ấu trĩ nói.
“Em cầm dây thép này làm gì? ” Thiệu Minh Âm hỏi cậu, “Dính rỉ sắt lên tay rồi đây này.”
“Vâng…Em định tìm thùng rác để vứt đi. ”
“Vậy bây giờ chúng ta đi luôn được chưa? ” Thiệu Minh Âm nghiêng người nhìn Do Thái cách đó không xa, “Nói với bạn em một tiếng nhé?”
“Vâng, ” Lương Chân xoay người, chuẩn bị lớn giọng nói với Do Thái rằng cậu đi về trước.
Nhưng trước khi cậu có thể phát ra âm thanh, Lương Chân đã bị thứ đang bay trước mặt hấp dẫn lực chú ý. Từ phía sau Thiệu Minh Âm vỗ vai cậu, nói, chuồn chuồn.
Hơn nữa không phải một con, hai con, mà hơn mười con, tất cả đều bay về cùng một hướng. Lương Chân “Oa——” một tiếng thật dài, cậu lùi về sau một bước đứng chung chỗ với Thiệu Minh Âm, chỉ vào những con chuồn chuồn đang bay theo quỹ đạo, nói, chuồn chuồn kìa!
Thiệu Minh Âm có thể hiểu tại sao Lương Chân lại giật mình như vậy. Mặc dù chuồn chuồn là loài côn trùng phổ biến, nhưng khi còn nhỏ chúng thích di chuyển trong những khu vực ẩm ướt, đến khi trưởng thành lại thích săn mồi ở những bụi cỏ và trên cánh đồng. Mà khí hậu ở Lan Châu khô hạn quanh năm, tỉ lệ thảm thực vật thấp, tùy rằng vẫn có chuồn chuồn, nhưng khá hiếm gặp.
Lương Chân đi theo đám chuồn chuồn kia đến một cánh đồng khác. Lúc này, một đàn chuồn chuồn ngay trước mắt, Lương Chân bị sốc đến nỗi không thể ngậm miệng được.
Cậu hỏi Thiệu Minh Âm: “Anh đã từng thấy nhiều chuồn chuồn như vậy chưa?”
“Chưa từng thấy nhiều thế này, ” Thiệu Minh Âm cũng rất ngạc nhiên, “Có khả năng ngày mai trời sẽ mưa to.”
“Wow wow wow! ” Lương Chân vừa cười vừa cảm thán, trong thời gian ngắn cậu như một rapper gần như mất đi khả năng ngôn ngữ, chỉ còn biết nói “Nhiều quá…” “Chuồn chuồn…” “Thật nhiều chuồn chuồn…”.
“Oa, em cảm thấy hiện tại em chưa nhìn thấy các mặt khác của thế giới này, ” Lương Chân tự cười mình, cậu giơ tay lên định gãi đầu mới nhận ra mình vẫn chưa ném dây thép đi.
Nhìn vào sợi dây thép dài khoảng hai mét trong tay, trong đầu Lương Chân đột nhiên lóe lên một ý nghĩ. Mặc kệ những vết rỉ trên dây, cậu bắt đầu gập dây thép thành hình dạng mình muốn. Sau đó cậu xoay người lại, vô cùng đắc ý cười với người đang đi về phía mình.
“Thiệu Minh Âm, ” Lương Chân hỏi anh, “Có muốn ca ca mang em đi bắt chuồn chuồn không?”
Thiệu Minh Âm trợn trắng mắt không trả lời. Anh không tin Lương Chân có thể tay không bắt được chuồn chuồn, cũng không muốn để cậu chiếm được tiện nghi trên miệng. Tuy nhiên, Lương Chân không hề nhụt chí, rất muốn cho Thiệu Minh Âm mở mang kiến thức một phen. Anh thấy cậu uốn dây thép thành một vòng tròn có đường kính khoảng hai mươi centimet, phần còn lại của dây được quấn thành một cây gậy mỏng. Sau khi chế tạo công cụ, Lương Chân liếc nhìn con đường nhỏ nằm giữa hai hàng cây long não, rồi câu đi đến phía dưới một gốc cây, nhón chân giơ tay cầm dụng cụ mới chế tạo vợt vợt gì đó. Lương Chân lại đi đến bên cánh đồng, Thiệu Minh Âm nhìn thấy vòng tròn dây thép được phủ một mạng nhện.
“Anh không muốn chơi thật sao, ” Hiện tại cả hai tay Lương Chân đều dính vết rỉ sắt. Cậu không kéo tay Thiệu Minh Âm mà chỉ dùng bả vai cọ cọ lưng Thiệu Minh Âm, đẩy Thiệu Minh Âm đến chỗ đàn chuồn chuồn đang tập trung.
Đây là cuối tháng sáu, toàn bộ cánh đồng phía nam được bao phủ bởi một màu xanh ngát. Thiệu Minh Âm đứng trên phiến đá trên con đường nhỏ men theo cánh đồng, nhìn thiếu niên chăn cừu trước mặt nhắm vòng dây thép mạng nhện về phía những con chuồn chuồn đang bay. Thiệu Minh Âm đứng ở phía sau để nhìn rõ hơn, anh sẽ nhắc Lương Chân rằng con chuồn chuồn đã bay theo hướng nào, và rồi cả hai người cùng đuổi theo. Lương Chân không chạy, mỗi một bước đều rất cẩn thận để không giẫm lên cây trồng. Cứ quơ vợt như vậy nhiều lần, cuối cùng cậu giống như mèo mù vớ cá rán, có một con chuồn chuồn đã rơi vào lưới.
Lương Chân sợ mạng nhện không đủ dính sẽ khiến chuồn chuồn bay mất, vì thế cậu nhanh tay nắm lấy đôi cánh của con chuồn chuồn. Thiệu Minh Âm đi đến bên cạnh cậu, Lương Chân duỗi tay ra, con chuồn chuồn đó rơi vào tầm mắt của Thiệu Minh Âm.
Thiệu Minh Âm hỏi cậu, làm thế nào cậu lại nghĩ đến việc bắt chuồn chuồn bằng cách này.
Lương Chân không do dự, cậu nói cha cậu đã dạy. Khi cậu còn bé, mỗi lần nhìn thấy chuồn chuồn đều vô cùng vui vẻ, thế nên cha cậu đã nghĩ ra cách này.
Khi những ký ức thời thơ ấu ùa về, Lương Chân đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu nghĩ suy cho cùng Lương Sùng Vĩ vẫn yêu thương cậu, Lương Sùng Vĩ đã từng cùng cậu đi bắt chuồn chuồn.
Lương Chân nói, “Anh mở tay ra đi, em thả chuồn chuồn vào trong lòng bàn tay anh.”
Thiệu Minh Âm mở lòng bàn tay phải ra trước mặt Lương Chân, nhưng anh vẫn khuyên Lương Chân đừng buông tay, chuồn chuồn chắc chắn sẽ bay đi mất.
“Nói không chừng nó cũng thích anh, ” Lương Chân nói xong, cậu bắt đầu đặt chuồn chuồn lên tay anh, “Giống như em thích anh, sẽ không cam lòng bay đi.”
Chân của chuồn chuồn chạm vào lòng bàn tay Thiệu Minh Âm, Lương Chân chậm rãi buông tay đang giữ cánh của nó. Trong vô thức, bọn họ tựa rất gần vào nhau, gần đến nỗi hai trán cũng chụm lại, trong tầm mắt chỉ còn con chuồn chuồn và lòng bàn tay với những vết thương cũ.
“Em sắp buông tay rồi, ” giọng Lương Chân rất khẽ như thể cậu lo sẽ dọa chuồn chuồn nhỏ sợ hãi. Khi ngón tay cậu hoàn toàn buông lỏng, con chuồn chuồn đỏ mở rộng đôi cánh nhưng nó không thực sự bay đi. Bọn cạnh họ là mặt trời đỏ đang xuống núi, ánh chiều tà rơi trên đôi cánh vốn có màu trong suốt của chuồn chuồn, phản quang lại màu sắc của trời chiều.
Do Thái, người đang chạy tới, đã nhìn thấy toàn bộ quá trình này. Hắn nhìn cách Lương Chân bắt chuồn chuồn, rồi đặt chuồn chuồn vào tay Thiệu Minh Âm. Hắn tự cảm khái một câu, Lương Chân thật đúng là một đứa trẻ hoang dã. Sau đó hắn giơ máy ảnh lên, muốn nhân lúc hoàng hôn chụp cho hai người vài tấm ảnh.
Không biết tại sao Lương Chân và Thiệu Minh Âm bắt đầu cười, lòng bàn tay hơi rung lên, làm cho chuồn chuồn nhỏ vỗ cánh muốn bay đi. Thiệu Minh Âm nắm tay lại, vô thức nhốt con chuồn chuồn ở giữa hai lòng bàn tay rỗng.
Anh ngước lên và ngây người nhìn Lương Chân, như thể anh không biết nên làm gì tiếp theo. Anh nhìn vào đôi mắt khó tìm được tiêu điểm của Lương Chân.
Và Lương Chân, trên gương mặt vẫn còn dính bùn đất, nắm tay anh và nhẹ nhàng nói, chúng ta để nó bay đi nhé.
Tựa như những phiền não ưu sầu trong quá khứ đã trôi qua, những buồn khổ mà trước đây từng nghĩ rằng không thể hòa giải, hãy để chúng bay đi.
Bọn họ vẫn dựa sát nhau, gần đến nỗi khi Lương Chân hướng mắt lên trên, cậu có thể đếm được những sợi lông mi đang mấp máy của Thiệu Minh Âm. Và khi Thiệu Minh Âm ngẩng đầu lên, trời chiều như thể muốn tặng anh một món quà, ánh hoàng hôn tô điểm cho hàng lông mày khiến nó càng trở nên rực rỡ. Từ trong đôi mắt trong trẻo và sáng ngời, Lương Chân có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu cũng được nhuộm sáng.
Không có người nào chủ động đầu tiên, mà cả hai người đều không kìm lòng được. Khi môi hai người gặp nhau, Lương Chân biết rõ Thiệu Minh Âm đã thả con chuồn chuồn kia đi.
Khoảnh khắc ấy được màn trập máy ảnh của Do Thái bắt được. Hắn không chỉ tận mắt nhìn thấy hai người đàn ông hôn nhau, mà hắn còn chụp được.
Loại kích thích thị giác này quá lớn. Sau khi chụp được cảnh này, tâm trí Do Thái bỗng trống rỗng. Ngay sau đó, hắn tìm bức ảnh vừa chụp trong album. Trước khi hắn nhìn thấy nó, hắn thực sự đã muốn xóa nó đi.
Nhưng khi hắn nhìn thấy tấm hình kia—— ngón tay hắn ấn vào biểu tượng thùng rác nhỏ ở góc dưới bên phải, lời nhắc nhở xóa ảnh đã hiện ra. Hắn nhìn thấy lời nhắc che mất hai người ở giữa tấm ảnh và ánh chiều tà phía sau họ. Hắn đã do dự.
Hắn chọn “Không”, vì thế bức ảnh nguyên vẹn lại hiện ra.
Bởi vì ngược sáng, độ phơi sáng của bức ảnh quá thấp để nhìn thấy màu sắc quần áo và nét mặt của họ, chỉ có thể nhìn ra môi họ chạm vào nhau.
Không chỉ con người, mà chuồn chuồn bay và những hàng cây long não trên con đường nhỏ đằng xa cũng khuất bóng và chỉ để lại hình dáng, đường nét. Chỉ có mặt trời đỏ rực, chỉ có những đám mây nhuộm hào quang của ánh mặt trời.
Ban đầu là màu tím, rồi dần dần chuyển thành màu hồng phấn nhàn nhạt lan đến những đám mây ở rìa bức ảnh, càng vào sâu bên trong càng đậm màu.
Sau đó là màu vàng, rồi màu cam. Càng gần vòng hào quang, những đám mây trắng càng ít đi, thay vào đó là những đám mây màu cam và hồng,….Toàn bộ bức ảnh ghi lại ánh nắng chiều rực rỡ đẹp tuyệt, và thứ mang đến tất cả sự đẹp đẽ không gì sánh được ấy chính là mặt trời đỏ rực đang nằm ở khe hở giữa Lương Chân và Thiệu Minh Âm, ngay dưới nụ hôn, nhuộm vàng đường nét cơ thể hai người.
Do Thái nhìn vào nụ hôn trong bức ảnh, hắn nín thở. Hắn nhớ khi bản thân vô tình ấn nút thùng rác ở góc dưới bên phải rồi sau đó đã bấm ” không”, sợ rằng chưa thấy rõ đã xóa mất một bức ảnh đẹp đẽ. Sau đó, hắn giơ máy ảnh lên một lần nữa, ống kính nhắm vào Thiệu Minh Âm và Lương Chân.
Môi của bọn họ đã tách ra, và trán cũng không chạm vào nhau nữa. Do Thái điều chỉnh đến một giá trị phù hợp của độ phơi sáng, hắn nhìn thấy rõ Thiệu Minh Âm đang ngửa đầu thoải mái cười. Lương Chân giơ tay muốn chạm vào tóc hoặc mặt Thiệu Minh Âm, nhưng tay cậu không sạch, nên cậu nắm tay lại miết miết lên lưng anh. Thiệu Minh Âm cũng giơ tay lên, nhưng anh dùng đầu ngón tay chọt lên mũi Lương Chân, như một đứa trẻ to xác nhéo mũi của người đối diện. Chắc hẳn lúc đó Lương Chân nói Thiệu Minh Âm ấu trĩ, nhưng cậu không tránh né, mà vô cùng cưng chiều tùy ý để Thiệu Minh Âm trêu chọc mũi mình.
Do Thái không biết hắn đã ấn nút chụp bao nhiêu lần, cũng không biết chính mình chụp bao nhiêu bức ảnh. Hắn nhìn lại những bức ảnh chụp hai người bọn họ, nhìn cảnh vật và con người, màu sắc và ánh sáng trùng điệp quá đỗi chân thực. Trước đây, hắn vẫn luôn nghĩ sự quyến rũ của nhiếp ảnh là việc nó có thể đóng băng những khoảnh khắc tốt đẹp, nhưng lúc này, khi hắn nhìn thấy Lương Chân vàThiệu Minh Âm, hắn mới nhận ra——
Đóng băng những khoảnh khắc tốt đẹp chỉ là một cái chớp mắt.
Và tình yêu xuất hiện trong chớp mắt ấy mới là vĩnh hằng.