Đọc truyện Em Trai Tôi Là Kẻ Tâm Thần FULL – Chương 26
Tình huống này là gì đây?
Sáng sớm tinh mơ Chloé đã mơ màng tỉnh dậy, đó là chuyện ít khi xảy ra vì cô không thích phải dậy quá sớm, thế nhưng hôm nay thật kì lạ, lỡ tỉnh mà không thể ngủ thêm được nữa.
Trằn trọc và khó chịu vì lỡ để bản thân tỉnh dậy, quay qua xem đồng hồ cũng mới 5 giờ hơn, nếu bây giờ có dậy thật thì chả có việc gì làm, nhưng cô chưa muốn xuống giường.
Mất ngủ lad kẻ thù lớn nhất của cô.
Quay qua quay lại trong chăn rồi nhìn sang người ngủ kế bên, một mĩ nam đang ngủ ngon giấc khiến cô mê mẩn ngắm nhìn, thi thoảng còn chọc chọc vào má cậu nghịch ngợm một chút.
Hiếm khi có dịp được trêu ghẹo như thế này, hầu hết cậu dậy sớm và chuẩn bị bữa ăn sáng, thế nên cơ hội ít ỏi này cô nhất định không thể để lỡ.
“Nếu đã dậy sớm thì lần này mình sẽ tự xuống bếp, lâu lắm rồi không động tay động chân gì cả.”
Nghĩ là có liền động lực, đã vậy hôm nay cô sẽ nấu cực kì nhiều món ngon.
Thế nhưng mới chỉ gượng dậy thôi đã khó khăn rồi, phần lưng và hông đau nhức một cách kì lạ, toàn thân mềm nhũn không muốn cử động.
Có lẽ là do đêm qua cô ngủ sai tư thế chăng?
Do cô mệt nhọc ngồi dậy khỏi giường đã vô tình đánh thức cậu con trai bên cạnh.
Leo ngáp dài một tiếng, lấy tay dụi mắt nhìn cô:
“Chào buổi sáng chị yêu, hôm nay chị dậy sớm thế?”
“Chào buổi sáng Leo, chị cũng không biết tại sao lại dậy sớm đến vậy nữa.”
Chloé chú ý đến bộ dạng của cậu, trông cậu còn khá buồn ngủ, ngồi dậy cùng cô mà mắt cứ díp lại rồi gật gù.
Chà, ngày hôm nay ai cũng mệt nhỉ?
Cơ mà từ đã, cậu không có mặc áo, tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy cậu trong tình trạng này nhưng cô vẫn không làm quen được.
Dẫu sao cũng là con trai mà, cơ thể cậu đúng là đang ở độ tuổi phát triển, một đến hai năm nữa chiều cao cậu sẽ tăng lên thôi.
Chiều cao thì cô không nói, cái cô không quen là vì cứ nhìn lên cơ tay và bụng cậu, không biết cậu có tập tành hay có kĩ năng dùng mọi vũ khí và đánh đấm gì không mà cậu có cơ đàng hoàng nha.
Dù còn trẻ nhưng cơ thể nhìn như mấy mĩ nam nổi tiếng trong truyện tranh thì ắt hẳn không ai dám tin.
Cậu đâu có cởi áo đi ngủ bao giờ đâu? Thói quen mới trên tivi nữa à?
“Leo, nay kì vậy ta?”
“Em kì hở…?” Cậu dùng hai ngón tay banh mắt mình mở to “Có lẽ thiếu ngủ vì đêm qua…”
“Đêm qua làm sao?” Cô thắc mắc.
“Không có gì đâu…em đi rửa mặt trước vậy.”
Leo với tay nhặt lấy chiếc áo phông bị rơi xuống nền nhà, ngáp ngắn ngáp dài mặc áo rồi mệt mỏi đi ra khỏi phòng.
Chloé ở trong ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cô tự vỗ mặt mình vài cái cho tỉnh táo tinh thần.
“Mình mệt quá nên lú lẫn cả rồi.”
Phải, cô lẫn là lẫn thật nhưng duy nhất có hai thứ hiện tại cô có dụi dụi mắt nhiều đến mức nào nữa cũng không hề nhìn nhầm.
Đêm qua cô mặc gì cô biết, một bộ pyjama ngắn mát mẻ, sáng dậy áo lại xộc xệch và quần ngủ khác lại bị tuột xuống nửa đùi.
Chưa hết, vệt máu đỏ đã khô lại trên đệm đúng ngay chỗ cô nằm là thứ cô chú ý nhất.
“Cái quái gì đây?!”
Chloé vội vàng mặc lại đồ cẩn thận, nhanh chóng rời khỏi giường và đứng bất thần nhìn vết máu đó.
Không phải của Leo thì chắc chắn chỉ có của cô, nhưng cô đâu có làm gì chứ?
Bất giác cô nhìn về phía gương kế bên bàn học, ngoài bộ mặt khó coi cùng mái tóc còn bị rối chưa chải thì có thể hiểu.
Điều khó tin hơn nữa trên cổ của cô là năm sáu vết đỏ hằn xung quanh, đôi môi cũng xưng mọng lên một cách kì lạ.
Rốt cuộc là sao đây?
Dựa theo những quan sát của cô, cộng thêm những gì cô hiểu biết và tra được ngay trên điện thoại lúc này: Môi xưng, cổ nhiều vết đỏ, phần lưng đau và hông nhức, quần áo xộc xệch, máu trên ga giường…tất cả đi đến kết luận rằng cô đã “quan hệ”.
Cô không nhìn nhầm kết quả đâu, không nhầm đâu đấy!
“Làm tình cái gì chứ? Mình ngủ li bì từ tối qua đến giờ thôi mà đâu có…”
Ngẫm lại cảnh tượng hồi nãy Leo tỉnh dậy, tinh thần mệt mỏi và quầng mắt hơi thâm do thiếu ngủ, cộng thêm việc cậu ăn mặc theo cách lạ, rồi còn câu “Đêm qua…” Chắc chắn ám chỉ cậu đã cùng cô…
“Aaahh!!!!” Chloé hét toáng lên.
“Có chuyện gì thế?!”
Leo nghe thấy tiếng hét từ trong phòng liền vội vã chạy sang ngay, trên miệng vẫn còn bàn chải đánh răng đang đánh dở.
Cô nhìn thấy cậu lập tức mặt đỏ phừng, hai tay che trước ngực phòng thủ, miệng lắp bắp nói không nên lời:
“Ai…ai cho…ai cho em vào đây…?!”
“Em nghe thấy tiếng hét của chị nên chạy ra đây xem thử liệu chị đang gặp chuyện gì?”
Cậu tiến lại gần cô, đưa hai tay ôm lấy bờ má cô, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng.
“Chị…” Lần này trong đầu cô tự nghĩ ra cảnh tượng rằng đêm qua trong phòng này đã xảy ra chuyện gì, cô cùng cậu trên một chiếc giường mà cô đang ngủ nên không biết, cùng quấn quýt bên nhau và cậu đã thức đến gần sáng để…!”Bỏ tay ra! Không được chạm vào chị!!”
Chloé xấu hổ chạy ngay ra ngoài, Leo chơm chớp mắt nhìn theo một cách khó hiểu và gãi đầu.
Mới sáng ra cô bị làm sao ấy nhể? Bình thường chạm vào nhau vẫn được cơ mà, nay lại tự nhiên cư xử kì lạ còn không cho cậu chạm vào cô nữa chứ.
“Ui da!”
Một lần nữa tiếng của cô vang lớn ra tận ngoài cửa, Leo lại chạy vô phòng tắm xem tình hình.
Có vẻ như cô vừa bị cộc ngón chân vào cửa nên giờ lại ngồi ôm chân dưới sàn nhà.
Cậu sốt sắng nắm lấy bàn chân cô xoa xoa.
“Chị có đau lắm không? Làm gì cũng phải cẩn thận một chút chứ? Chị đau em cũng đau lắm.”
“Đ…đã bảo không được động vào rồi cơ mà!”
Chloé nhảy cẫng lên và phóng xuống dưới phòng tắm tầng một, khoá chặt cửa lại để chắc chắn không ai vào.
“Không phải đang đau hay sao mà chạy nhanh vậy chứ?”
Ngày hôm nay cô chính thức tránh mặt cậu.
Đi học thì vội vã đi học trước, giờ ra chơi thì trốn đi đâu không gặp, ăn trưa không ăn cùng mà mua đồ ăn ở canteen và ngồi ăn ở sau trường một mình.
Tan học cũng không đợi cậu về chung, cậu về đến nơi cũng chưa thấy cô về nhà.
Leo hoàn toàn bị né tránh một cách phũ phàng, cậu có chút buồn rầu vì chuyện đó, cho rằng cô đang không muốn tiếp xúc với ai.
Thế nhưng vô tình cậu thấy cô vẫn thản nhiên nói chuyện với người khác trong khi né cậu như né tà.
Thật khiến người ta tức chết mà!
-•X•-
“Mình làm như vậy có hơi quá không nhỉ? Mình đã tránh mặt Leo cả ngày rồi, chắc chắn Leo sẽ buồn lắm.
Nhưng mà mình vẫn chưa đủ dũng khí để đối mặt với chuyện trọng đại này được.”
Chloé ngồi suy ngẫm một mình trong quán café đối diện trung tâm thương mại.
Ly ca cao uống được chút ít đã bị nguội đi, chủ nhân của ly ca cao ấy lại dường như chả để tâm đến, thứ cô làm với nó chỉ đơn thuần là cầm thìa và khuấy đi khuấy lại.
Có vài người nhìn thấy hành động kì lạ của cô không khỏi thì thầm bàn tán, cô cũng không quan tâm.
Điều cô lo nhất chính là phải đối diện với cậu như thế nào nếu về nhà.
“Không thể tránh mặt mãi được, chắc chắn Leo sẽ lại trở nên bực bội cho mà xem.
Ừm…lần trước đã phi dao lên cửa như thế thì liệu về nhà có tập kích mình nữa không nhỉ? Chuyện làm tình giữa các cặp đôi yêu nhau hầu như có thể xảy ra, nhưng mà…”
Sau một hồi đắn đo, cô cũng đã quyết định sẽ về nhà và nói chuyện đàng hoàng với Leo.
Ly ca cao trong một hơi đã bị uống hết sạch, cô thanh toán tiền rồi lập tức chạy về nhà.
Cánh cửa chính được mở ra nhưng cậu không chạy ra chào đón, đôi giày cậu hay đi cũng đã được xếp ngăn nắp trên kệ tủ đựng giày.
Cậu đã về nhưng im ắng quá, cô rón rén ngó ngang ngó dọc tìm kiếm thứ đồ khả nghi.
Cô phải chắc chắn rằng không có thứ gì nguy hiểm xảy ra đến với mình.
Cô nhẹ nhàng đặt giày lên tủ, từng bước từng bước đi cẩn thận vào trong nhà.
Bỗng cánh cửa đằng sau đóng “Sầm” lại, Leo đã nấp ở đó từ nãy đến giờ cùng với bộ mặt đen xì xì.
“Giỏi nhỉ? Dám tránh mặt tôi cả ngày trong khi vẫn bình thường với người khác cơ à?”
Leo lập tức nắm bả vai cô xoay người lại, trực tiếp đẩy cô xuống nền nhà, nhanh chóng bịt miệng cô bằng môi mình.
Chloé ban đầu hơi bối rối và bất ngờ trước tình huống này nhưng lại không hề phản kháng.
Cô biết cậu đang giận vì cô không chú ý đến cậu cả ngày rồi, nếu phản kháng chắc chắn cậu sẽ càng bực mình hơn.
Đến lúc ấy chắc chắn sẽ là chuyện lớn thật, chi bằng mặc cậu muốn làm gì cũng được.
Đến khi Leo nhận thức được hành động của mình, cậu liền buông cô ra, ngồi thẳng dậy và cúi đầu xin lỗi cô:
“Em xin lỗi vì đã làm thế với chị, em xin lỗi.
Chỉ là em thấy buồn vì chị không chú ý đến em cả ngày nay nên đã nổi cáu với chị chứ em không có suy nghĩ nào khác nữa đâu…”
“Không phải lỗi của Leo, là do chị đã suy nghĩ lung tung và tránh mặt em.” Cô xoa đầu an ủi cậu.
“Thế tại sao chị lại làm thế? Rốt cuộc chị làm vậy là vì sao?”
“Chị…” Cô phụng phịu, xấu hổ quay mặt đi “Tại vì chuyện tối qua…chị biết là chúng ta đang yêu nhau, nhưng mà làm chuyện đó không phải là quá sớm sao? Em sắp sửa lên 14, chị cũng vừa sinh nhật 17, trên mặt pháp lí em vẫn còn chưa đủ tuổi để làm chuyện này.
Ừm…chị không hoàn toàn phản đối mà là chị chỉ muốn Leo phải xin phép chị trước, với cả sau này đủ tuổi chị mới cho, còn bây giờ không được.”
“Chị đang nói gì thế? Em không hiểu được.”
“Ý Leo là sao?” Cô khó hiểu
“Đêm qua ngủ em tỉnh dậy là vì quá nóng, em chỉ định cởi áo ra một lúc cho mát thôi.
Thế nhưng mà tự dưng em lại ngửi thấy mùi máu và quay sang chị, chỗ chị nằm ga giường đã thấm máu.” Cậu gãi má ngại ngùng “Lần…lần đầu tiên em thấy chị đến ngày đèn đỏ như thế này nên không biết phải làm sao.
Quần chị đã bẩn nên em chỉ định thay cho chị cái khác để ngủ ngon hơn, thế nhưng mặc chưa xong thì chị ngủ mớ và ôm người em nằm xuống giường.
Em không nỡ đánh thức chị, cũng không dám cử động vì sợ chị tỉnh giấc nên là nằm vậy đến sáng luôn chứ em không có làm chuyện bậy bạ với chị đâu.”
“Vậy là mình đã nghĩ xấu và hiểu lầm em ấy, thật là…” Cô tự cốc đầu mình, rõ ràng cô nên hỏi rõ sự tình trước thì có phải không gây nên hiểu lầm này không.
Giờ chỉ vì chuyện nhỏ con vậy mà nghĩ xấu như thế thật đáng trách cô hồ đồ.
Lo lắng cả ngày hôm nay coi như công cốc, tất cả chỉ vì cậu lo cho cô.
“Cơ mà từ từ, nếu em chỉ làm vậy thôi thì mấy cái dấu đỏ đỏ ở cổ chị là sao? Còn khoé môi khi không sưng cả lên, cái này là vì sao đây?”
Lần này Leo như bị đoán trúng tim đen liền lảng tránh ánh mắt của cô sang hướng khác, thế nhưng cậu không thể trốn tránh câu hỏi của cô như thế được.
Chloé khoanh tay, mặt nghiêm nghị nói:
“Có nói không?”
“…”
“Nếu không nói sự thật thì tối nay đừng hòng ngủ chung cho đến hết tháng, không nắm tay, không ôm ấp.”
“Em đã không kìm được mà lén hôn chị.” Cậu nhanh nhảu trả lời.
“Cái gì?”
“Lúc chị ôm em như thế mà mặt gần mặt đến vậy, em không kìm được bản tính mà lén hôn chị.
Sau đó muốn dứt ra cũng không được, nó dễ nghiện quá nên em…đã cởi cúc áo trên của chị và hôn lên cổ…thành ra như vầy.”
Chloé không nói gì, thở ra một tiếng dài rồi đứng dậy, trực tiếp bỏ cậu đi lên tầng.
Leo câm nín, lẽo đẽo đi theo đằng sau, kết quả chưa đến cửa phòng thì cô đã vứt từ trong ra một cái chăn và một cái gối nằm, kế tiếp là bộ đồ thường ngày.
Cậu hiểu ra vấn đề liền chạy đến toan chạy vào xin lỗi cô nhưng đã quá trễ, cô đã khoá cửa và nhốt cậu bên ngoài.
“Tối nay đừng hòng bước vào đây, không cần đem cơm, tự tắm tự ngủ đâu thì tùy!”
“Chị ơi, em xin lỗi mà, cho em vào trong đi, chị ơi, em sai rồi mà…!”