Bạn đang đọc Em Trai Là Đại Boss – Chương 3: Tiểu Kỳ Xinh Xắn
Huyền Dương là cô con gái đầu lòng của một gia đình khá giả. Mẹ cô làm bác sĩ, bố cô là tổng biên tập một toà soạn có tiếng. Gia đình họ có thể nói là giàu nhất nhì khu phố này, tuy nhiên về mặt tình cảm thì thiếu thốn vô cùng.
Vì điều kiện công việc mẹ cô nên một tuần bà chỉ về được một hai lần. Bố cô còn tệ hơn, hai, ba tuần mới về một lần. Từ khi có ý thức thì người thân cận với cô nhất chính là vú Lâm, bà quản gia lâu năm của gia đình.
Vú Lâm cho cô ăn, dỗ cô ngủ, chơi đùa cùng cô. Bà làm những việc mà bố mẹ cô chưa bao giờ làm. Huyền Dương đương nhiên sẽ gắn bó với bà hơn.
Nhưng chỉ có mình Huyền Dương biết, cô khao khát tình yêu thương bố mẹ nhường nào. Chỉ cần bố mẹ đòi hỏi cái gì, cô sẽ nhất định cố gắng làm được với mong muốn được họ quan tâm hơn.
Sau đó… Tiểu Kỳ xuất hiện.
Tuy lúc đó cô chỉ mới hơn hai tuổi, nhưng trong khung cảnh căng thẳng tại bệnh viện phụ sản hôm đó, cô cũng trở nên nghiêm túc đến kỳ lạ.
Khi cô bác sĩ ra ngoài tươi cười thông báo với bố cô rằng ca sinh đẻ đã thành công, rằng đây quả là một đứa bé trai thật đáng yêu, cô thấy bố mình vội vàng chạy vào trong phòng, hình như đã quên luôn cả sự tồn tại của cô – một đứa bé hai tuổi ngồi trên ghế băng hành lang lạnh lẽo.
Tiến vào trong phòng bệnh, cô không khỏi lo lắng khi thấy khuôn mặt mệt nhoài của mẹ. Vốn định chào mẹ một tiếng, nhưng mẹ cô lại toàn tâm chỉ để ý đến đứa bé trên tay, làm sao còn đủ sức để chú ý tới cô ?
Cô mới hướng mắt lên nhìn vật thể kỳ lạ đang được cưng chiều bởi bố mẹ cô, thấy các cô y tá xung quanh không ngừng khen ngợi nó, cô bỗng cảm thấy bực mình đến kỳ lạ.
Đáng yêu gì cơ ? Thằng bé đấy mặt nhăn nhó như con khỉ, mắt thậm chí còn chưa mở, làm sao có thể dễ thương xinh xắn bằng cô ?
Nhưng cô đã lầm, kể từ khi nó được sinh ra, bố mẹ cô đã về nhà thường xuyên hơn, tuy nhiên vẫn phải nhờ vú Lâm cho sữa. Quả thật cô rất vui khi bố mẹ lại về nhà nhiều đến vậy, nhưng hình như họ đã quá quan tâm đến cái vật thể mặt nhăn như khỉ thì phải !
Ví dụ ư ? Đây nhé, khi mẹ cô vừa mới bước vào nhà, bà luôn gọi :”Vú Lâm, Tiểu Kỳ đâu, mang nó ra đây cho tôi !”. Lúc ấy vú Lâm sẽ lật đật chạy từ tầng hai xuống, nhanh chóng giao đứa bé còn đang lim dim ngủ vào trong lòng mẹ cô.
Bà sẽ dùng ánh mắt dịu dàng của một người mẹ ôm nó, sau đó lại bế nó vào phòng bà. Hoàn toàn quên mất đi người con gái là cô đây, đang đứng trong góc ngắm nhìn tình cảnh này bằng một ánh mắt đầy ghen tỵ.
Còn với bố cô, ông mỗi khi đi công tác về, sẽ luôn mang hai bộ đồ chơi giống hệt nhau tặng cho cô và Minh Kỳ.
Tuy nhiên, chỉ cần thấy mấy bộ này luôn luôn là của con trai là đã chắc trong lúc đang chăm chú tìm đồ chơi cho Tiểu Kỳ, ông đã tiện thể lấy thêm một bộ cho cô.
Các bạn nghĩ rằng bộ dạng của cô là quá hiền lành, nhẫn nhịn ? Vậy thì các bạn lầm to rồi.
Khi cô tròn bốn tuổi, anh một tuổi rưỡi, do đã tích tụ trong lòng quá nhiều, cô liền trước mặt bố mẹ, tát nhẹ vào má anh một cái, rồi hét lên bao tâm tình đã giấu kín. Nhưng ngược lại so với suy nghĩ của cô, hai người thậm chí không thèm nghe cô nói, chỉ chăm chăm vào cái má còn không hề đỏ của Minh Kỳ.
Tối hôm đó, Tiểu Dương bị phạt úp mặt vào tường suốt một đêm, trong khi anh, tên tiểu tử thúi kia, lại được bố mẹ ôm ấp ru ngủ trong phòng. Đến khi hết giờ thực hiện hình phạt, vú Lâm mới thương tình ôm cơ thể bé nhỏ đã mệt nhoài của cô vào trong lòng, lau đi khuôn mặt giàn giụa đầy nước mắt. Qua cái ngày đó, cô mới nhận ra việc ghen tỵ chẳng giúp cho cô được thêm tình cảm từ bố mẹ, mà càng khiến họ thêm ghét bỏ.
Vậy nên chỉ còn một cách để khiến bố mẹ chú ý đến cô, là khiến bản thân mình phải trở nên thật xuất xắc, tài giỏi, khiến bố mẹ tự hào.
Và quả thật, cô đã làm được.
Huyền Dương là một cô bé vô cùng xinh xắn, dễ thương, đó là điều mà mọi người thường bảo cô. Cô cũng tự nhận thấy việc này, bởi vì khi nói chuyện với bất kỳ bạn nam nào ở lớp mẫu giáo, mỗi khi cô rung nhẹ hàng mi cong cong của mình hoặc là nở nụ cười tươi tắn, cô đều thấy hai má họ hơi ửng đỏ.
Nhưng, cuộc đời cô luôn có chữ “nhưng” đầy bất ngờ, dáng vẻ của Minh Kỳ thậm chí còn xinh xắn hơn cả cô. Ngay từ nhỏ, anh đã có một làn da trắng mịn, đôi mắt lấp lánh đầy ánh sao, lại có cái miệng nhỏ nhỏ hồng hồng và đôi má mũm mĩm mà cô vô cùng thích véo, chính xác là điển hình của gương mặt vô tội hiền lành, đáng thương mong manh dễ vỡ. Thậm chí mong manh đến mức khiến rất nhiều người lầm tưởng về giới tính của anh.
Tuy nhiên, trái ngược với tình cảm phức tạp mà cô dành cho anh, anh lại vô cùng thích bám cô. Từ đầu tiên anh biết nói chính là “Dương”, lần đầu tiên anh biết đi cũng là đi về phía cô. Cô tuy ngoài mặt tỏ vẻ vô cùng thích thú với việc này, nhưng trong lòng lại vô cùng chán ghét, bởi vì anh, chính là nguyên nhân khiến cho mọi sự cố gắng, nỗ lực của cô bị lu mờ.
Lúc đó cô mới nhận ra, trong quãng đường đời tiếp theo của mình, anh sẽ luôn luôn là người dập tắt mọi ánh hoà quang mà cô đã cố gắng thắp nên.