Bạn đang đọc Em Trai Là Đại Boss – Chương 2: Tỏ Tình
“Reng reng reng !”
Tiếng chuông tan học vang lên, Ngọc La đang úp mặt xuống bàn ngủ bỗng dưng bật dậy. Cô ngáp một hơi dài rồi mới chép chép cái miệng đang còn dính một chút nước bọt.
“Chẹp, hôm nay học mệt mỏi quá !”
“Mệt hả ? Tớ thấy cậu ngủ từ đầu đến cuối, ngay cả sách vở còn chưa lấy ra. Thế chắc là cậu học trong mơ nhỉ ?” Huyền Dương bên cạnh trêu bạn.
Ngọc La không những cảm thấy xấu hổ mà còn mặt dày nói thêm :”Phải, trình độ của mình đã đến mức học được trong mơ rồi.” Hai cô bạn đẹp như hoa bật cười, thu dọn sách vở chuẩn bị về.
“Huyền Dương đâu rồi, có trai đẹp đến tìm này !” Một trong những bà tám của lớp hét lên như sợ cô không nghe thấy.
Huyền Dương nghe thấy vậy, ngượng ngùng tránh ánh mắt phấn khích của bọn bạn, lườm nguýt người vừa mới hét lên xong rồi mới chậm chạp đi ra khỏi lớp.
Trong lòng cô ngoài chán nản và khó xử ra thì cũng chẳng có cảm xúc đặc biệt gì khác.
Ở đó có một chàng trai đang đứng đợi, khuôn mặt điển trai mang theo chút dịu dàng. Ánh nắng chiếu xuống khiến cho khung cảnh càng thêm lung linh.
Một khung cảnh nên thơ như vậy, có lẽ là một trong những khoảnh khắc mà mọi cô gái đều mong ước.
Tiểu Dương nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có mỗi bạn trai này, liền hỏi :”Bạn tìm mình ?”
Căng Bắc vốn đang ngẩn ngơ ngắm khuôn mặt của Huyền Dương, liền sửng sốt đáp lại :”Phải, mình, mình là Căng Bắc, khoá XXXX bên khoa xã hội…”
Huyền Dương nhướng đôi mày đẹp đẽ, dường như đang chờ đợi chàng trai nói tiếp.
Ai nha chàng trai, có gì muốn nói liền mau nói.
“Huyền Dương… Có thể bạn không biết mình nhưng mình lại vô cùng ấn tượng với bạn, hôm nay mình đến đây chỉ là muốn, muốn nói rằng… Mình thích bạn. Chúng ta có thể hẹn hò với nhau được không ?”
Nói xong câu đó, mặt Căng Bắc đỏ ửng lên, sự mong chờ toát ra trên khắp cơ thể. Trái lại với chàng trai đang xoắn xuýt, Huyền Dương chỉ hừm một chút rồi nghiêng nghiêng đầu.
Đôi mắt to đen láy khiến cho người đối diện như lạc vào mê cung khẽ nheo lại. Giọng nói nhẹ nhàng như làn gió mùa thu bay vào lỗ tai của Căng Bắc :”Xin lỗi nhưng thực sự mình không thể đồng ý được, mình chỉ vừa mới quen bạn chưa đầy năm phút, mình còn chưa biết bạn như thế nào…”
“Chúng ta có thể dần dần tìm hiểu nhau !” Căng Băc đỏ mặt nói chen vào.
“Nhưng bây giờ mình còn phải tập trung với việc học ! Bạn học Căng Bắc à, mình không phải là người thích hợp với bạn đâu, thật xin lỗi.” Huyền Dương nói theo mẫu câu đã tập luyện suốt bao nhiêu năm, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này.
Vừa đứt lời xong cô xoay người vào trong lớp. Mái tóc đen nhánh được buộc gọn gàng chuyển động theo hình vòng cung làm lộ ra chiếc cổ thon dài trắng mịn. Cô để lại cho anh bóng lưng xinh đẹp rồi cứ thế biến mất vào trong lớp.
Vừa mới bước vào phòng học, cô giật mình khi thấy đám bạn đang bấu víu lên thành cửa sổ xem trò vui. Nổi bật nhất có lẽ là Ngọc La, người còn đang lấy tay bịt mồm, ánh mắt chỉ chờ đợi hình bóng của Căng Bắc đi xa mới dám cười nắc nể.
“Ha ha ha… Đại mỹ nữ Huyền Dương, bạn thật lạnh lùng quá đi ! Đau bụng chết mất…”
Nhóm bạn vừa mới nghe trộm cuộc tỏ tình cũng không khỏi phì cười. Huyền Dương xấu hổ xen lẫn tức giận hừ mạnh, kéo tay Ngọc La đang ôm bụng cười rồi với lấy chiếc cặp của mình, nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô tuyệt đối không muốn ở lại nghe những lải nhải này nọ lặp đi lặp lại của mấy đứa bạn cùng lớp.
Rõ ràng đã gặp tình huống này nhiều lần như vậy mà bọn họ vẫn không ngừng trêu chọc cô !
Tiểu La bên cạnh khoé miệng vẫn còn cong lên, giờ lại ỉu xìu thấy rõ. Cô chán nản than thở :”Cậu sướng thật đấy, cái bạn vừa nãy nổi phết, nghe nói là mỹ nam số 1 Căng Bắc khoa xã hội. Nhưng mà…” Nói đến đây, Ngọc La khẽ cười, ngón tay khẽ nâng chiếc cằm xinh đẹp của Huyền Dường :”Dù là ai đi chăng nữa cũng vẫn phải đổ gục trước Huyền Dương của mình thôi ! Nhỉ ?”
“Cậu bớt nói nhảm đi, tớ cũng đâu muốn vậy ?” Huyền Dương khẽ đỏ mặt trước hành động mờ ám của cô bạn, nhanh chóng tránh khỏi chiếc móng vuốt.
“Mà bài kiểm tra thầy vừa trả, cậu có làm tốt không ?” Cô mau chóng xoay chủ đề sang hướng khác.
“Đánh trống lảng kém thế !” Ngọc La bĩu môi.
“Hơn nữa, cậu đừng nhắc đến cái bài kiểm tra chết tiệt đó, mẹ tớ mà biết điểm tớ kém đến vậy thì… Còn cậu, vẫn là điểm tuyệt đối chứ ?” Ngọc La nhăn nhó.
“… Không, có câu cuối tớ nghĩ mãi không ra, đến bây giờ vẫn chưa biết phải làm cách nào.” Huyền Dương ủ rũ trả lời.
Ngọc La ngạc nhiên :”Cậu mà không làm được câu đấy thì chắc chẳng ai làm được đâu. Hỏi thầy đi, thầy giáo chắc chắn sẽ biết cách giải.”
Nói đến việc này, sắc mặt Huyền Dương bỗng hơi tái. Nhớ đến khuôn mặt kỳ lạ của vị thầy giáo khi bảo cô đến nhà ông tối nay, Tiểu Dương không khỏi lạnh run người.
Cái gì mà giảng bài, rõ ràng là muốn nhân cơ hội giở trò đồi bại !
“Thầy bảo thầy bận rồi…” Cô tuỳ tiện bịa ra một lý do.
Ngọc La vẫn còn đang suy nghĩ nên không để ý lắm, bâng quơ nói :”Sao cậu không nhờ thằng em…”
Ngay khi phát hiện mình lỡ mồm nói cái gì, cô gái vội vàng lấy hai tay che miệng lại, trong lòng chỉ cầu mong bạn mình không để ý, hơn nữa còn chửi trăm lần cái mồm không biết ý tứ này.
“Tớ chưa nói gì… Cậu đừng để ý nhé, Huyền Dương.” Ngọc La cuống quýt lắc tay cô bạn.
Đồ ngốc, rõ ràng là biết cái tên đó là vùng cấm địa của Huyền Dương mà vẫn theo thói quen nhắc đến anh ta.
Huyền Dương khó xử gật đầu, nghe thấy cũng giả vờ như chưa nghe, đến trước một chiếc xe taxi rồi quay lại chào tạm biệt Ngọc La.
Cô nhanh nhẹn chui vào trong xe, mệt mỏi nói ra địa chỉ nhà. Huyền Dương lưng dựa vào ghế, ký ức như trở lại mười mấy năm trước đây.