Em Sẽ Yêu Anh

Chương 46Chương Kết Thúc


Đọc truyện Em Sẽ Yêu Anh – Chương 46: Chương Kết Thúc

-Thí chủ đang rất khổ tâm phải không ?
-Sao thầy biết ạ?
-Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn , đôi mắt thí chủ đã nói lên tất cả. Nếu không chê , thí chủ có thể chia sẻ cùng tôi.
-Con đang rất đau khổ và rất căm hận 1 người, vì người đó mà bây giờ con trở thành 1 kẻ lang thang không nhà không cửa .Con chỉ muốn giết chết hắn. Người thanh niên khoảng 25 tuổi ôm mặt vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện. Nghe song sư thầy thở hắt ra và ngồi xuống cạnh người thanh niên
-A di đà phật… Phật có dạy của thiên trả địa, người ta có tham lam cướp của thí chủ nhưng không phải của họ thì cũng sớm tan thành mây khói . Hận thù luôn là 1 vòng tròn quẩn quanh nó có thể truyền đi từ người này sang người khác, từ đời này sang đời khác khó có thể dứt ra được . Nếu thí chủ ôm trong lòng hận thù và làm hại người ta thì tâm của thí chủ cũng không được thanh thản và có thể thí chủ sẽ mất đi nhiều thứ quý giá hơn bây giờ . Hãy mở rộng tấm lòng để được thanh thản…
-Cám ơn sư thầy đã chỉ bảo , con sẽ nhớ lời thầy dạy. Lần sau con có thể tới đây nữa không?
-Cửa phật luôn mở rộng chào đón thí chủ .

-Vậy lần sau con nhất định sẽ tới thăm thầy, khi đó chắc chắn con sẽ là 1 người thành đạt.
-Chúc thí chủ sớm thực hiện được mong ước của mình …
Anh không thể tiếp tục theo đuổi ước mơ bấy lâu của mình cũng như mong ước cuối cùng của cô do lí lịch không trong sạch – ba lãnh án tù chung thân.
Đó là khoảng thời gian tồi tệ nhất cuộc đời anh, vừa mất đi cô – người con gái anh yêu nhất lại mất đi cả ước mơ và hi vọng khiến anh gần như gục ngã. Thế rồi anh đã quyết định tìm đến nơi cửa phật để tính tâm lại sau bao nhiêu biến cố . Dần dần sự yên bình của ngôi chùa đã níu kéo anh ở lại ,anh ở lại cũng là vì muốn giữ trọn vẹn hình bóng cô trong tim không bao giờ phai nhạt.
Suốt 20 năm qua cuộc sống của anh vẫn trôi qua bình dị như thế , ngày ngày nghe trụ trì giảng đạo, rồi đọc kinh cầu nguyện cho cô nơi đó được yên bình , hạnh phúc và cầu nguyện cho tất cả mọi người nữa.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, sau khi hoàn thành hết mọi việc anh lại mang 1 chiếc hộp lớn ra gốc cây sau vườn. Trong chiếc hộp đó là tất cả những kỉ vật giữa cô và anh đã từng có và cả lá thư cuối cùng cô viết cho anh . Lá thư anh đã đọc đi đọc lại hàng nghìn lần đến thuộc từng dấu chấm dấu phẩy trong đó nhưng vẫn muốn đọc nữa
“Thư gửi anh !!!
Thời gian 2 năm bên anh đối với em thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc nhất từ trước đến nay. Đối với em mà nói gặp được anh và yêu anh là cả 1 điều may mắn em không thể tin được. Em đã từng nghĩ rằng tất cả những gì chúng ta đã có sẽ là mãi mãi, em và anh sẽ bên nhau đến cuối con đường.
Nhưng không anh ạ , giữa 2 chúng ta luôn tồn tại 1 khoảng cách vô hình , có thể ta không nhìn thấy hoặc có thể do em và anh luôn chìm đắm trong hạnh phúc nên không thể nhận ra. Khoảng cách mà em nói là vô tận khiến em và anh không thể tiếp tục ở cạnh nhau , nếu tiếp tục cũng không có kết quả tốt đẹp gì vì vậy nên em mới quyết định rời xa anh để anh tìm được con đường mới.Em không hối hận vì đã gặp anh và yêu anh , chỉ có điều quyết định rời xa anh thật là khó. Anh và em đều đau khổ nhưng em không thể làm gì khác được.
Em biết thân phận của mình không xứng đáng với anh, hơn thế nữa em nợ anh rất nhiều, nợ anh 1 lời cảm ơn và 1 lời xin lỗi. Nhưng e rằng nợ này em không thể trả cho anh được rồi.
Sắp tới em sẽ đi xa , đi khỏi nơi này tới 1 phương trời xa lạ. Cho nên anh hãy coi em như 1 cơn gió thoảng qua mà quên đi tất cả những gì ta từng có. Bỏ hết lại phía sau những buồn đau để bắt đầu 1 cuộc sống mới, ước mơ của anh hãy thực hiện nó em sẽ chúc phúc cho anh .

Từ trước đến giờ chỉ có anh nói yêu em mà chưa bao giờ em nói yêu anh phải không ? Hôm nay em muốn nói với anh rằng … “Em yêu anh … Yêu anh nhiều lắm “ .
Em sẽ yêu anh- trước kia và đến mãi mãi sau này .
Tạm biệt anh- người con trai đầu tiên và cuối cùng trong cuộc đời em
Bảo Nhi “
Chỉ có lá thư này là cô dùng tên Bảo Nhi , vì cô muốn tồn tại trong anh là 1 Bảo Nhi hồn nhiên , ngây thơ và luôn vui vẻ chứ không phải là Ruki tàn nhẫn và chết chóc.
Thời gian đã trôi qua rất nhiều năm , mọi vật đều đã thay đổi nhưng tình yêu anh giành cho cô vẫn chưa phai nhạt ,anh tin rằng tình yêu của cô cũng vậy.
Trong 1 buổi chiều thu nắng nhẹ, định mệnh đã đưa anh gặp cô và khiến họ hạnh phúc – Khi đó họ 15 tuổi

Trong 1 ngày mưa rơi của mùa đông giá buốt số phận đã mang cô đi khỏi vòng tay anh – Khi đó họ 17 tuổi
Nhưng với anh đó chỉ là 1 chuyến đi bình thường và anh sẽ gặp lại cô vào 1 ngày không xa – Khi đó anh 37 tuổi , còn cô vẫn 17 tuổi
Là thế đó, mặc dù mỗi người 1 phương trời nhưng trái tim họ vẫn luôn giành cho nhau. Đâu phải chỉ bên nhau mới gọi là yêu, họ chỉ là tạm xa nhau rồi sẽ có 1 ngày được gặp lại chỉ cần đặt niềm tin thì chắc chắn nó sẽ thành hiện thực
——The end ———
Kết thúc 46 chương truyện sau hơn 1 năm viết. Mình nghĩ rằng các bạn sẽ bảo kết thúc của mình là nhảm, là nhạt nhưng với mình mà nói đây là kết thúc tốt nhất cho tình yêu giữa Nam và Nhi. Ngay từ khi bắt đầu viết mình đã quyết định kết thúc như vậy rồi bởi trong cuộc sống không có gì là suôn sẻ, vẹn nguyên được, người xấu phải trả giá nhưng người tốt chưa chắc đã hạnh phúc.
Cám ơn mọi người đã đọc và ủng hộ mình , tuy là không hay nhưng mình vẫn rất thích bởi đây là kỉ niệm của mình. Mình dự định sẽ tiếp tục viết , nên bạn nào có nhã hứng thì ghé qua ” Nơi đây tôi vẫn chờ ” của mình nhé… (Yêu Nam và Nhi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.