Bạn đang đọc Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người – Chương 63
Sau khi nói chuyện xong, Cận Trạch khẽ đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi chui vào chăn, mò mẫm ôm lấy cô gái đương say giấc nồng cạnh bên mình.
Cô ngủ say lắm, bờ môi mềm mại hơi chu lên, hàng mi dài cũng rung rinh theo nhịp thở.
Đôi khi nhìn trong đêm tốt quá cũng sẽ gây ra rắc rối.
Như lúc này đây.
Quá khó cho anh khi phải kiềm chế không được hôn cô.
Kể từ khi có người yêu dịu dàng ngát hương kề bên gối, chứng mất ngủ suốt bao năm của anh đã giảm đi rất nhiều.
Nhưng dạo này anh lại bắt đầu mất ngủ.
Căng thẳng quá đỗi.
Anh muốn nói lời thề non hẹn biển, muốn dùng văn bản pháp lý để khóa cô ở bên mình suốt cuộc đời.
Trông cô sẽ như thế nào nhỉ? Cô sẽ do dự ư? Hay sẽ đồng ý ngay tức khắc?
Chắc không từ chối đâu nhỉ…
Cận Trạch lẳng lặng trở mình.
Từ ngày đầu tiên ở chung với nhau, anh đã ám chỉ cho cô thấy không biết bao nhiêu lần.
Gần đây, bố mẹ Vân Nhiêu cũng bắt đầu chấp nhận anh nên anh nghĩ rằng chẳng điều gì cản trở mình được nữa.
Đêm khuya tĩnh lặng, dù chỉ một thanh âm nhỏ xiu vang lên thôi thì nó cũng bị khuếch đại đến vô tận.
Ngay khi Cận Trạch đang cố chìm vào giấc ngủ thì ở chỗ tủ kê sát vào tường đối diện với góc giường bỗng vang tiếng “lộp cộp”.
Hình như có đồ bị rơi xuống.
Anh rón rén ngồi dậy, đi ra chỗ phát ra tiếng rồi bật đèn pin lên.
Hộc đựng đồ màu đen dưới đảy tủ rơi xuống đất, đồ đạc rơi lả tả khắp sàn.
– Meo~
Tiếng mèo khe khẽ vang lên.
Ngay sau ấy, anh cảm giác có thứ gì đó mềm mềm đang cọ vào bắp chân anh.
Cận Trạch ngồi xổm xuống, đặt tay lên quả đầu tròn xoe của chú mèo rồi xoa xoa, khẽ buông lời trách cứ:
– Tây Kỷ, con lại gây chuyện rồi.
Tây Kỷ lùi lại hai bước, đôi mắt xanh biếc tròn xoe, mù mờ nhìn chằm chằm vào anh.
Anh thở dài.
Hình như Tây Kỷ rất thích cái hộc màu đen ở dưới đáy tủ nên thi thoảng sẽ chạy vào phòng của bọn anh, vểnh đuôi lên chạy lòng vòng quanh cái hộc xong lại cạ cạ gương mặt tròn lẳn của mình vào bốn góc hộc.
Tối nay chẳng biết nó lẻn vào từ bao giờ, trốn đến tận đêm mà không bị ai phát hiện, mãi tới lúc này mới vô tình sinh sự thôi.
Cận Trạch kiễn nhẫn nhặt đồ dưới đất lên, có son, có móc chìa khóa, có ảnh polaroid, còn có cả…
Hai hộp trang sức vuông vức giống nhau như đúc.
Tây Kỷ nhìn chủ nhân của mình, thấy anh cầm hai hộp trang sức mà mãi chả đả động gì, thế là nó lại vểnh đuôi bước ra chỗ anh, hai bàn chân đầy lông tơ ngắn tũn trườn lên đùi anh rồi vươn mình kêu meo meo với anh.
– Suỵt, bé thôi nào.
Cận Trạch vừa nói vừa chìa tay ra ôm bé mèo tròn xoe mềm mại vào lòng, bế nó ra trước môi rồi hôn chụt xuống đầu nó, khóe mắt anh cong cong hình trăng lưỡi liềm.
– Tiểu Tây Kỷ, con là cục cưng của bố.
Tây Kỷ sững sờ: “Meo?”
Sau ấy lại bị anh ôm vào lòng hôn chùn chụt.
*
Cuối tháng ba, đi qua những ngày mưa xuân đằng đẵng, nhiệt độ cũng đã tăng lên, thành phố trổ bừng sức sống dưới vòm trời xanh biếc.
Vào một ngày cuối tuần đầy nắng, Vân Nhiêu rủ Lê Lê với Ôn Dữu đến thăm nhà chị Nguyên Nguyên, tiện thể chơi với mèo luôn.
Hai con mèo quý tộc nhà Giản Nguyên Nguyên hơi sợ người lạ nên làm quen mãi thì chúng mới dám lại gần.
– Đáng lẽ chị định nuôi con mèo kia đấy.
Giản Nguyên Nguyên vừa uống trà vừa nói: “Ai mà biết được có hôm nào đấy, Cận Trạch tự dưng chạy đến nhà chị lúc tối muộn, nhất quyết bắt chị phải bán mèo cho nó.”
Vân Nhiêu nhịn cười, Lê Lê với Ôn Dữu vừa xoa mặt cô vừa trêu: “Muốn cười thì cứ cười đi, nhịn cười làm cái gì hả con đàn bà ắng lặng này.”
Giản Nguyên Nguyên nói tiếp: “Lúc đấy quan hệ của hai chị em bình thường lắm, đáng lẽ chị không muốn bán cho nó đâu, cơ mà nghe nói nó muốn tặng cho đàn em cấp ba… Chị thấy nó FA bao nhiêu năm trời khổ quá nên đành rủ lòng thương bán cho nó.”
“Chị, chị bán cho anh ấy bao nhiêu tiền thế ạ?” Vân Nhiêu bỗng hỏi.
Chị ngẫm nghĩ: “Nó đổi cho chị một bộ đồ may đo cao cấp của nam.”
Vân Nhiêu: …
Một bộ đồ cao cấp của Cận Trạch cũng phải hơn sáu con số trở lên rồi.
Nếu vậy thì khéo Tây Kỷ là con mèo anh lông ngắn giá trị nhất thế giới.
Buổi chiều vắng lặng, bốn cô gái nằm ở nhà uống trà xem phim, chuyện trò rôm rả.
Đến tối thì bọn cô đặt lẩu bên ngoài, Giản Nguyên Nguyên lấy chai rượu vang đỏ và chai Whiskey mà chị đã thương mến bấy lâu nay, rót vào ly nhưng chia đồ uống bình thường, rượu sang kết hợp với lẩu mang đến hương vị mới lạ vô cùng.
Chiếc tivi 80 ich treo trên tường đang phát sóng trực tiếp thảm đỏ ở đêm từ thiện nào đó.
Đây là một trong những thảm đỏ trang trọng nhất năm của showbiz, hội tụ vô vàn những người nổi tiếng, trai xinh gái đẹp đọ sắc với nhau.
Bởi vì sự kiện được tổ chức ở trung tâm thành phố phồn thịnh, các phương tiện truyền thông, phóng viên, người hâm mộ kéo đến rất đông, dù ở trong hay ngoài thảm đỏ thì khung cảnh hoành tráng vô cùng, còn hot hơn cả năm vừa rồi.
Lê Lê thưởng thức ly rượu đỏ, cụng ly với nước hoa quả của Vân Nhiêu, hỏi:
– Sao mày không đi xem? Thể nào đàn anh Cận Trạch chả lấy được vé vào cho mày?
Vân Nhiêu: “Anh ấy cũng muốn rủ tao đi cùng… Nhưng tao không thể đi theo anh ấy suốt, cũng không thể đi tứ lung tung được, chủ yếu toàn ngồi đợi với hội trợ lý của anh, thế thì còn ý nghĩa gì nữa? Với lại tối nay lắm phóng viên với các bên truyền thống nữa, tao mà mong đi cùng thì nguy hiểm quá.”
Ôn Dữu không kìm được phải hỏi: “Bọn mày có muốn… Công khai không?”
Vân Nhiêu sợ hết hồn: “Tao không muốn.”
– Sao thế?
Cô nghĩ ngợi: “Bọn tao hưởng thụ cuộc sống của bọn tao là tốt rồi, cần gì cứ phải bị người ta đánh giá này nọ?”
Giản Nguyên Nguyên đồng tình: “Chị cũng thấy như thế lại tốt.
Tính của Vân Nhiêu thì không hợp để ra mắt công chúng đâu.”
Đặng, chị bỗng bật cười: “Cơ mà Cận Trạch có hơi phô trương đấy.
Hồi bé nếu nó nhận được của quý gì đó thì nó chỉ ước mình được khoe ra cho toàn thiên hạ biết thôi.
Dù mấy năm nay nó đã trưởng thành lên rất nhiều nhưng nó yêu em thế thì chắc chắn là muốn khoe khoang lắm rồi.”
Vân Nhiêu cũng cười theo, gương mặt xinh xắn đỏ ửng lên: “Anh ấy cũng nói với em rồi, sau này sẽ công khai chuyện tình cảm nhưng anh ấy sẽ bảo vệ em.”
Đến khi anh tuyên bố mình có người yêu thì chắc mấy cô cứ hay bu quanh anh sẽ bớt bớt lại nhỉ?
Mặc dù Vân Nhiêu không muốn lộ mắt nhưng cô vẫn hi vọng cả thế giới biết rằng, người đàn ông này là hoa đã có chủ.
Anh chỉ thuộc về cô thôi.
Không cần quá nhiều chúc phúc cho mình.
Thâm tâm cô hiểu rõ điều ấy, vậy là đủ rồi.
“Thảm đỏ bắt đầu rồi kìa, đàn anh là người xuất hiện thứ mấy thế? Lê Lê hỏi.
Vân Nhiêu cầm cốc, uống ngụm nước trái cây, khẽ trả lời: “Thứ 12.”
Mấy năm làm fan của anh, cô đã đu biết bao mùa trực tiếp thảm đỏ, cũng từng đi đến tận nơi, hòa vào dòng người tấp nập, chỉ để nhìn anh từ phía xa xa.
Những bí mật đong đầy nhiệt huyết và nỗi lòng của người con gái vẫn in sâu vào tâm trí.
Hơi nóng còn sót lại trong nồi lẩu và hương rượu thanh tao bay lững lờ trong không khí.
Vân Nhiêu ôm gối ngồi trên thảm, tì cằm xuống đầu gối, nhìn chằm chằm vào tivi không chớp mắt.
Từ khi yêu nhau, đêm nào cô cũng ngủ với nhưng mãi đến khắc này đây, khi đợi anh xuất hiện trên thảm đỏ, cô vẫn hồi hộp và căng thẳng đến như vậy.
Anh ra rồi.
Tại điểm đầu thảm đỏ, ánh sáng bàng bạc lóe lên trong đêm, người đàn ông trưởng thành trông bộ vest đen được may đo riêng đã bước đến.
Bộ vest gọn gàng vừa người tôn lên đường nét cơ thể tuyệt đẹp và đôi chân dài miên man của anh, tóc mái của anh được vuốt lên, nước da anh trắng lạnh, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm trong veo vô cùng.
Anh cười mỉm, thần thái dịu dàng như ngọc, đâu đâu cũng toát lên vẻ cao quý lạnh lùng.
Cận Trạch xuất hiện một mình, dường như thảm đỏ đã trống đường để dành riêng cho anh.
Đèn flash hai bên thảm đỏ bỗng dày đặc hẳn lên, vô vàn điểm sáng cứ lóe lên không ngớt, chiếu rọi xung quanh, sáng rực như ban ngày.
Lê Lê bỏ hạt dưa vào miệng, thì thầm bình luận:
– Phải nói là trường cấp ba tụi mình chọn hot boy đỉnh thật.
Cận Trạch sải bước, đi đến giữa đường thì dừng lại, quay sang các bên truyền thông rồi mỉm cười cho bọn họ chụp ảnh.
Lúc tạo dáng anh có vẫy tay nên Vân Nhiêu thấy loáng thoáng anh deo gì đấy lên ngón áp út trên tay trái của mình.
Anh mau chóng thả tay xuống.
Thợ make up đeo nhẫn cho anh à?
Cô hơi buồn bực.
Cô nhớ anh có đeo nhẫn bao giờ đâu.
Vân Nhiêu ngồi xem tivi mà còn soi được thì cánh truyền thông sao lại bỏ qua thế được.
Đến khi Cận Trạch đi hết thảm đỏ, khi bước đến tấm back drop khổng lồ để idol kí tên, đồng thời ấy cũng là nơi MC đang đứng, gần như tất cả các camera đã nhắm vào tay trái của anh.
Sau cuộc phỏng vấn ngắn ngủi, anh cầm bút lên kí tên trên tấm back drop.
Cùng lúc ấy, camera quay truyền hình trực tiếp đã zoom cận vào, bàn tay trái anh đang thõng bên người cũng được phóng to lên.
Vân Nhiêu dụi mắt, không thể tin nổi.
Cô giấu kĩ lắm rồi cơ mà.
Cô vẫn muốn tìm cơ hội để tặng anh nhưng cô sợ anh hiểu lầm mình đang giục anh phải kết hôn với mình, bên cạnh đó cô lại thấy chiếc nhẫn này xấu hỏ, không xứng với anh.
Tâm trí lang thang trong thoáng chốc, Vân Nhiêu bỗng cầm ly rượu trên bàn lên rồi uống một ngụm to.
Lê Lê nhắc cô: “Mày cầm nhầm rồi, đấy là rượu của tao.”
Vân Nhiêu ngơ ngác “À” lên nhưng vẫn không trả rượu cho bạn mà uống thêm hớp nữa, sau rồi mới hỏi:
– Phú bà, mày thấy cái nhẫn Cận Trạch đang đeo có quen không?
Lê Lê hơi híp mắt lại: “Sao tao biết anh ấy đeo… Vcl, quen vãi!”
Ôn Dữu: “Công chúa, đây là nhẫn đôi mày mua đợt Giáng sinh năm ngoái còn gì?”
Trên tivi, dường như người đàn ông đẹp trai ấy đã biết cánh truyền thông sẽ chú ý vào đâu rồi.
Anh còn chủ động giơ tay trái lên rồi lia từ trái sang phải, lịch sử vẫy chào vô vàn những ống kính.
Các khớp ngón tay anh rõ ràng, đôi tay mảnh khảnh trắng nõn, ngón áp út bên tay trái còn đeo một chiếc nhẫn bạch kim hình ruy băng cuốn giản đơn, ngoài ra thì không tô điểm thêm gì nữa.
Nếu idol khác đeo nhẫn thì chẳng có gì phải ngạc nhiên hết.
Nhưng đây là lần đầu tiên Cận Trạch đeo nhẫn ở sự kiện chứ không phải đi đóng phim.
Chiếc nhẫn đơn giản hết đỗi, không phải của nhãn hàng có tên tuổi và cũng khác kiểu trang sức để đeo khi lên thảm đỏ.
Quan trọng là anh còn đeo vào ngón áp út.
Sau khi thảm đỏ kết thúc, anh bước vào địa điểm tổ chức sự kiện được bao quanh bởi các trợ lý và nhân viên.
Nửa tiếng nữa mới bắt đầu buổi tiệc.
Theo truyền thông thì idol đi thảm đỏ xong thì sẽ tham gia phỏng vấn với một số phương tiện truyền thông chính thống.
Ngay khi Cận Trạch bước vào khu tương tác với giới truyền thông thì đã có hàng chục phóng viên chen chúc vây quanh anh.
Có mấy phóng viên đặt câu hỏi cùng một lúc, anh chọn những câu liên quan đến phim ảnh rồi trả lời ngắn gọn như thường lệ.
Anh đứng ở khu tương tác khoảng năm phút thì trợ lý và vệ sĩ đã chạy đến, chuẩn bị dẫn anh rời đi.
Trước khi đi, có một phóng viên bỗng hét lên hỏi:
– Anh Cận, khán giả nhận ra đây là lần đầu tiên anh đeo nhẫn để tham dự thảm đỏ ngày hôm nay, có điều gì đáng được chia sẻ không nhỉ?
Mặt anh vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt hờ hững nhìn thẳng vào máy quay rồi mỉm cười đáp lại:
– Mặc dù đây là chuyện riêng của tôi nhưng vẫn cảm ơn mọi người đã chủ ý.
Anh nói xong thì tất cả phóng viên đã ngây ra hết rồi.
Cận Trạch trả lời rất giỏi.
Nghe thì cảm giác như đây là tin mà anh sẽ không tiết lỗi nhưng hai chữ “chuyện riêng” nó hấp dẫn đến lạ.
Các phóng viên hiểu ra trong giây lát, bỗng chốc dân chúng phấn khích hẳn lên nên không thể để anh đi như vậy được.
– Anh Cận, cư dân mạng tính rằng nick Weibo của anh sẽ vượt mốc 100 triệu người theo dõi chỉ trong vài tháng tới.
Có rất nhiều khán giả yêu mến anh như vậy thì anh có thể cho chúng tôi biết thêm chi tiết được không?
Cận Trạch hơi né người đi như thể anh sẽ cất bước ngay tức khắc.
Ai ngờ anh bỗng quay lại, hàng mi dài khẽ buông, phảng phất trong ấy một nét dịu dàng thoáng qua.
– Mối tình đầu vào thời cấp ba.
Bờ môi mỏng mấp máy, giọng anh bình tĩnh lạ thường.
Cận Trạch nói ra bảy chữ chẳng có đầu đuôi gì nhưng lại gây ra một cú nổ bất ngờ.
Anh không dừng lại nữa mà quay người rời đi.
Giới truyền thông đã bùng nổ hết rồi.
Phóng viên nam mới đầu hỏi anh về chiếc nhẫn đã phi lên, chồm lên người vệ sĩ, cố gắng giơ micro với anh:
– Anh có thêm tiết lộ thêm chút nữa được không?
Anh không trả lời mà nhìn thẳng về phía trước.
Tay phóng viên vẫn chưa sẵn sàng buông tha cho cơ hội gây rung chuyển làng giải trí nên cứ bám theo mãi:
– Anh Cận, hiện giờ anh đang yêu hay đã kết hôn rồi? Người yêu của anh là người ngoài giới giải trí sao? Sau này anh sẽ thông báo chi tiết hơn về mối quan hệ của mình chứ?
Cận Trạch không chịu được sự phiền nhiễu nên anh chợt dừng bước.
Anh quay đầu lại, dù nhìn vào máy quay theo sát phía sau nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh vẫn chẳng hề thay đổi.
Anh nói bé đi nhiều những từng chữ từng chữ vẫn nghe rõ mồn một:
– Điều duy nhất tôi có thể tiết lộ cho anh biết đấy là cô ấy không muốn lên hot search.
Anh không nói lời bâng quơ với tay phóng viên đó mà đây là lời khuyên chân thành anh muốn gửi đến tất cả những bên truyền thông, những tay săn ảnh và cộng động mạng đang tò mò về người yêu anh.
Sau khi nói xong thì anh lại rời đi.
Nét mặt anh đã trở lại bình thường, anh bước đi vô cùng thong dong, phải chăng ánh mắt buốt giá vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người đang có mặt ở đây thôi.
*
Buổi tiệc từ thiện đã trôi qua được nửa chặng đường, Cận Trạch về sớm, để lại chiếc ghế trống không ở vị trí nổi bật nhất trước sân khấu.
Giản Nguyên Nguyên gọi điện cho anh bảo Vân Nhiêu say quắc cần câu ở nhà chị rồi.
Nhà chị cũng gần địa điểm tổ chức sự kiện, lái xe chừng 20 phút là đến.
Trên đường đi, anh dành thời gian ra mở họp, nghe team quản lý bàn bạc về phương án marketing sau này.
Không cần mở Weibo thì anh cũng biết trong top 10 hot search thì tên anh phải chiếm đến nửa.
Không phải tự dưng anh lại quyết định công khai chuyện tình cảm của mình mà bởi phòng làm việc của anh đã chuẩn bị đâu vào đấy hết rồi, vậy nên những cách thứ ứng phó cũng được tiến hành theo đúng trật tự.
Trong số đó, điều bất ngờ nhất lại là hashtag #Cô ấy không thích lên hot search lại phi thẳng lên no 1 hot search.
Lúc ấy anh bị kích động quá.
Cơ mà đợi Vân Nhiêu tỉnh rượu thì cụm này đã bị chui xuống khe núi từ lâu rồi.
Mười mấy phút sau, Cận Trạch nhận được bé ma men ở nhà chị mình.
Anh đi vội nên vẫn đang mặc bộ vest đi thảm đỏ, còn cả ghim cài áo trên cổ.
Sau khi bế Vân Nhiêu về xe, tay cô cứ bám vào ngực anh, nghịch nghịch cái ghim kim cương của anh.
Lúc ngồi vào ghế, cô say xong vẫn quặp vào người anh như mọi lần.
– Cái này…
Cô chỉ vào chiếc ghim: “Cái này bao nhiêu tiền thế?”
Cận Trạch nghĩ ngợi: “10 nghìn tệ?”
Vân Nhiêu chẳng nói gì nữa.
Cái ghim bé tí, trông chả có gì đặc biệt mà tận năm con số lận á?
Trong khi nhẫn cô mua đợt Giáng sinh cộng cả đôi lại có 8999 tệ mà cô còn chê đắt.
Chắc chắn không thể nói cho anh biết giá thật của chiếc nhẫn này.
Ghét quá, giấu kĩ vậy rồi mà cũng mò ra được.
Vân Nhiêu vùi mặt vào cổ anh, nghĩ buồn ơi là buồn.
Xận Trạch khẽ xoa lưng cô, dịu dàng hỏi:
– Sao em lại say thế?
Cô không trả lời.
– Bé sâu rượu.
Anh nhéo mặt cô, cúi xuống định hôn cô thì cô lại tránh đi.
Vân Nhiêu rầm rì: “Em không phải sâu rượu.”
Cận Trạch: “Ừ, thế em muốn anh gọi em là gì thì mới được hôn em đây?”
Cô lại tựa đầu vào vai anh.
Người cô nóng rẫy, đầu cũng choáng váng nên anh hỏi một đằng thì mình trả lời một nẻo: “Em muốn đi bộ.”
– Không thành vấn đề.
Chiếc xe rời khỏi trục đường chính, rẽ vào con ngõ tăm tối ngay bên cạnh.
Cận Trạch dắt Vân Nhiêu xuống xe.
Tay cô vừa nóng vừa mềm, anh nắn nắn lòng bàn tay cô mà thích quá không buông ra được.
Nghịch được tí thì bàn tay nhỏ bé đáng yêu ấy bỗng rút khỏi tay anh rồi đập mạnh nhất có thể vào vai anh.
Anh lùi ra sau mấy bước, tì lưng lên tường.
Sau khi yêu nhau thì anh mới nhận ra fetish của mình có hơi kì lạ.
Anh rất thích bị cục cưng của mình “bạo hành” mình.
Ngọn đèn đường đã cũ phủ ngập bụi đang thắp sáng con ngõ vắng lặng.
Tia sáng màu vàng ấm áp bao phủ xung quanh, hôn lên làn da trắng hồng, họa lên bờ môi thắm đỏ của người con gái.
– Anh.
Cô hắng giọng như thể đang sắp xếp lại ngôn từ.
Cứ “Anh” “Anh” mãi không nói ra được, cái người bị đẩy kia bắt đầu sốt ruột.
Anh vươn tay ra nắm tay cô nhưng ai ngờ nắm được có tích tắc đã bị cô hất ra rồi.
Vân Nhiêu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp úp bên tay trái của anh.
Phút chốc, mùi rượu lại xộc vào tâm trí cô, cất giữ vô vàn những xao động trong cô.
Cô hất tay anh ra rồi tự dưng kéo cà vạt của anh.
Chiếc cà vạt tối màu được làm bằng vải sa tanh nên khi chạm vào thì thấy hơi lạnh.
Cô cầm cà vạt táy ma táy máy một lúc rồi bỗng ngẩng lên, mạnh bạo kéo anh lại gần mình.
– Sao anh lại trộm nhẫn của em?
Mới đầu giọng cô còn cứng lên, hệt như mèo con đang xù lồng lên nhưng đến cuối thì giọng lại ngọt vô cùng:
– Không giải thích hợp lý thì em sẽ siết cổ anh chết luôn.
Cận Trạch nghe xong thì phải nhịn cười, ánh mắt thật vô tội làm sao: “Tại sao lại bảo anh trộm được chứ? Thế ra không phải tặng cho anh à?”
– Ừ…
Suy nghĩ trong cô đã không được rõ ràng nữa rồi, mãi sau cô mới nghĩ ra cách cãi lại anh.
– Nhưng em còn chưa tặng anh thì đấy không phải đồ của anh.
Anh lại cãi bướng: “Không phải anh lục ra đâu, em muốn trách thì cũng trách tín vật hẹn thề của chúng ta chứ.”
Vân Nhiêu lại đớ ra: “Bọn mình có… Tín vật hẹn thề à?”
Cận Trạch: “520 tệ, anh còn tự mang quà đến nhà em mà không được gọi là tín vật hẹn thề à?”
– Tây Kỷ á?
Cô lại đờ đẫn: “Này thì liên quan gì đến nó…”
– Liên quan mạnh đấy chứ.
Anh để mặc cho cô siết lấy cà vạt của mình, cảm giác như cô đã nắm giữ nguồn sống của anh, muốn định đoạt thế nào cũng được.
Anh không kìm chế được nữa, vươn tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn chụt xuống môi cô.
Vân Nhiêu thả cà vạt anh ra, hai gò má đã ửng hồng, đôi tai cũng bừng cháy.
Cô vô thức vòng tay ôm cổ anh, nhón chân lên dâng mình cho anh.
Cả hai hôn sâu đến quên mình, mãi đến khi bị tiếng rung cắt đứt.
Điện thoại của Cận Trạch nhận được tin nhắn.
Tài xế nhắn đến bảo nãy có người đi ngang qua ngõ nhưng bị chú với vệ sĩ đuổi đi rồi.
Sau đấy chú còn nhắn thêm một câu – Bố trí vệ sĩ theo dõi cả mấy con đường khác rồi, sếp cứ yên tâm.
Anh nhìn điện thoại mà bật cười.
Vân Nhiêu hơi khó chịu, quay mặt anh lại: “Anh làm gì đấy?”
– Anh không làm gì cả.
Anh nâng mặt cô lên, đương định hôn tiếp thì có dòng điện xẹt qua khối óc, anh sực nghĩ đến điều gì đó.
Gió lạnh ban đêm ghé qua cuối ngõ, vén làn váy trắng tinh của cô lên gái lên, tựa như một đứa hoa vừa chớm nở.
Đôi ba sợi tóc bay lên mặt, cô giơ tay lên vén tóc ra sau tay.
Đúng lúc ấy, Cận Trạch bỗng kéo cô đến một nơi rực rỡ ánh đèn.
“Nhiều Nhiêu, anh muốn nhờ em giúp anh một chuyện.” Anh khẽ nói.
– Chuyện gì?
“Em say à?” Anh lại hỏi tiếp.
Vân Nhiêu mếu máo: “Em có say đâu.”
Tốt, thế là say rồi.
Cận Trạch hít một hơi thật sâu, đêm xuân ngập hương cỏ xanh hòa với mùi đất ẩm thoảng trong không khí tràn vào khoang phổi, cảm giác khoan khoái lan ra toàn thân.
Dưới ánh đèn vàng cam, ánh mắt anh sáng rực tựa như những ánh sao hiện hữu trong màn sương.
Anh nói: “Nhiêu Nhiêu, anh căng thẳng quá.”
Anh nói tiếp: “Em tập với anh được không?”
Vân Nhiêu nhìn anh mù mờ.
Dưới ánh nhìn của cô, người đàn ông điển trai từ từ lấy một chiếc hộp nhung hình vuông màu xanh đậm, lớp ngoài ánh lên những tia sáng nhạt màu.
Cô trợn trừng mắt, líu lưỡi mất rồi:
– Không… Không được!
Cận Trạch ngẩn người nhưng anh đã nghe thấy câu sau của cô: “Giờ em đang say, lúc dậy thì trí nhớ đứt đoạn, không nhớ được gì đâu.”
Anh nắm tay cô: “Nên mình chỉ đang tập thôi mà.”
– Tập thì em cũng không muốn quen.
Anh chớp chớp mắt với cô: “Bọn mình ra đây, tập trước hộp đen của ô tô cho thạo đã.
Đến khi em dậy thì anh chắc chắn sẽ cho em xem.”
Nói chính xác phải là đợi đến khi em dậy thì anh sẽ cầu hôn chính thức, và sau ấy sẽ mở cho em xem.
– Thế cũng được.
Vân Nhiêu xoa hai bên thái dương, cô còn nói: “Anh tập kiểu gì thì tập nhưng chưa chính thức thì em không nói em đồng ý đâu đấy.”
Anh gật đầu: “Được.”
Anh buông bàn tay trắng nõn của cô ra, lặng lẽ lùi ra sau, nhịp thở dần trở nên dồn dập.
Anh ngước lên nhìn cô đăm đăm, trong đôi mắt ấy ánh lên một ngọn lửa bập bùng.
Anh trịn trọng quỳ một chân trước mặt cô.
– Nhiêu Nhiêu, em đồng ý cưới anh nhé?
Không có câu thoại nào trên thế giới khó tập hơn câu này hết.
Cận Trạch thấy hơi thở của mình vô cùng bất ổn, người anh như bay lên vậy nhưng anh đã phải ép mình nói bằng chất giọng ổn định và chân thành nhất.
Vân Nhiêu nhìn anh chằm chằm, ánh mắt cô vẽ những đường nét thân thương và sâu sắc ấy, có dòng điện ghé thăm tim cô không biết bao nhiêu lần, khiến tim cô loạn nhịp.
Cô cắn môi, nắm tay vào vạt áo, siết chặt đến mức khớp ngón tay cũng trắng bệch ra.
Dường như cô đã cạn kiệt sức mạnh của mình thì mới có thể kìm nén không nói ra câu gì.
Có lẽ Cận Trạch cảm nhận được sự bối rối của cô nên đã vội vàng đứng lên.
Ai ngờ, khi anh vừa đứng thẳng người dậy thì lại bị cô đè xuống.
Đêm nay bé Vân Nhiêu bá đạo quá thể.
Anh nghe lời cô nên lại quỳ xuống đất.
– Em đổi ý rồi.
Cô gằn giọng nói ra từng chữ từng chữ, sau ấy đưa tay trái cho anh.
– Dù anh cầu hôn chính thức hay anh đang tập hay đây chỉ là trò đùa thì chỉ cần anh hỏi cưới em, em cũng sẽ đồng ý.
Cận Trạch nắm tay cô, ngón tay dè dặt ve vuốt lòng bàn tay cô, ánh mắt anh bỗng chua xót vô cùng.
Anh đeo cho cô chiếc nhẫn cầu hôn, chiếc nhẫn trang nhã được đính một viên kim cương sáng rực, ấy là chất cứng đẹp đẽ và rực rỡ nhất thế giới này, nhưng nó nhạt nhòa khi sánh bên bàn tay nhỏ bé, xinh đẹp và trắng nõn của cô.
Vân Nhiêu ngắm chiếc nhẫn một lúc rồi nắm tay anh, đôi mắt cô hoen đỏ, nói với anh rằng:
– Giờ anh yên tâm chưa? Cầu hôn em thì có gì mà căng thẳng chứ.
Cận Trạch đứng lên, vòng tay ôm cô vào lòng, giọng anh khàn khàn: “Anh yên tâm rồi.”
Vân Nhiêu cọ mặt vào lòng anh: “May mà anh tập với em trước đấy, nếu không đến lúc anh cầu hôn chính thức thì anh khóc à?”
Anh gật đầu, khẽ thủ thỉ vào tai cô: “Chắc chắn anh sẽ khóc đấy.”
Sau chín năm chôn giấu trong lòng và suốt mười năm mong ngóng, cuối cùng, mối tình đầu một thời đã trở thành người yêu của anh.
Ánh đèn đường ấm áp ngoài đầu ngõ đã trải dài chiếc bóng của hai người và ánh xuống nền đất.
Cả hai ôm hôn nhau trong con ngõ tĩnh lặng không một bóng người.
Muôn vào vì sao trên bầu trời đã làm chứng cho mối tình chảy trôi suốt cuộc đời.
Tia sáng phiêu du trên mái tóc mềm mượt của người con gái, tựa như ánh nắng dịu dàng trong trời thu hôm ấy.
Ánh mặt trời phả xuống đôi ta, dù tháng năm có đi qua thì vẫn sẽ như ngày hôm ấy.
Tình yêu đắm say thời niên thiếu vẫn mãi dài lâu tựa như vì tinh tú của trời.
*.