Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người

Chương 62


Bạn đang đọc Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người – Chương 62


Sau khi trở về từ Mỹ, những ngày đông giá rét còn lại trôi qua rất nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt, mùa xuân ấm áp đã đến.
Vào tháng thứ hai của mùa xuân, vạn vật hồi sinh, một mùa tuyệt đẹp như vậy lại là sinh nhật của người có tính cách đáng ghét nhất kia.
Vẫn như năm ngoái, đêm ngày sinh nhật của Vân Thâm vẫn được các bạn tốt thời cấp ba bao thầu, chỉ có sự thay đổi bé xíu trong thành viên tham gia tụ họp.
Thiếu đi vợ của Trì Tuấn, tăng thêm một Phong Kiệt đang học Tiến sĩ tại thủ đô.
Cộng thêm Cận Trạch nữa thì bốn kiếm khách chó điên lớp 12-7 của họ đã tụ hội gần như đông đủ.
Xưa nay Trì Tuấn luôn thích tổ chức những hoạt động thế này, có anh ấy hỗ trợ lên kế hoạch, Vân Thâm là thọ tinh nên có thể thong thả đến muộn.
Thời điểm Vân Thâm vào phòng bao, Trì Tuấn rướn cổ ngó nghiêng sau lưng anh mãi, trong mắt không giấu được vẻ mất mát: “Em Vân Nhiêu đâu? Sao không đi cùng mày.”
Vân Thâm “hừ” lạnh: “Con bé không ở cùng tao, tại sao phải đi chung với tao.”
Theo thông lệ, trong tuần sinh nhật của Vân Thâm hoặc Vân Nhiêu, cả gia đình bốn người họ sẽ sum vầy ở nhà của Vân Thâm.
Nhưng năm nay lại khác.
Tháng trước, có lẽ Vân Nhiêu cảm thấy cuộc sống của ba mẹ mình quá bình đạm nên cô đã trực tiếp thả một quả bom nguyên tử vào trong nhóm chat gia đình, thông báo với ba mẹ rằng cô và Cận Nhất đã ở bên nhau.
Ba mẹ kinh ngạc mất hồn mất vía, mãi đến thời gian gần đây mới có thể bình tĩnh lại đôi chút và chấp nhận sự thật con gái ngoan nhà mình đã bị đàn ông ngoài cướp đi, không thể trở về được nữa.
Sau khi chấp nhận sự thật, hai ông bà cũng dần thả lỏng bản thân.
Trước hành động trơ mặt lấy lòng của Cận Trạch, vào giữa tháng ba năm nay khi Vân Thâm sắp tổ chức sinh nhật, Khương Na và Vân Lỗi đã thu dọn đồ đạc chuyển đến Thân Thành, ở tại biệt thự lớn của Cận Trạch.
Cuộc sống ở biệt thự của Khương Na rất thoải mái, cứ dăm ba bữa lại gửi video cuộc sống làm quý bà cho Vân Thâm, còn khuyên nhủ anh dọn đến chỗ em gái ở vài hôm.
Vân Thâm nghiêm túc từ chối, lấy lý do không tiện cho công việc.
Nhưng thực ra con tim anh muốn nói rằng: Nghĩ con không mua nổi biệt thự ư? Con chỉ lười mua thôi, bây giờ con với chó Trạch ai nhiều tiền hơn ai khó mà nói được đấy.
Đang thất thần thì Trì Tuấn cầm ly rượu quơ quơ trước mặt anh: “
“Anh zai thọ tinh? Mày có nghe tao mới nói gì không? Em gái mày chắc chắn phải tới chứ, nếu không chỉ có đám ông lớn bọn mình, thê thảm chết được.”
Trì Tuấn vừa dứt lời thì điện thoại Vân Thâm đổ chuông, màn hình hiển thị tên người gọi là “Vân Nhiêu”.
Vân Thâm bắt máy, báo số phóng bao rồi nhanh chóng cúp máy.
Trì Tuấn quay đầu nói với Phong Kiệt ở bên kia: “Tiến sĩ Phong, em Vân Nhiêu mày nhớ nhung bao lâu nay sắp đến rồi kìa.”
Vân Thâm ngước mắt lên: “Gì cơ?”
Phong Kiệt cười hì hì bảo: “Không có gì, tại lâu rồi không gặp em Tiểu Vân nên hơi kích động.”
Khoảng mấy phút sau, ngoài cửa phòng bao phát ra tiếng.
Cửa phòng mở ra từ bên ngoài, nhân viên phục vụ đi phía trước.
Dưới ánh đèn hỗn loạn, ảnh đế Cận áo đen quần đen dẫn đầu ra sân trong tư thế hiên ngang mạnh mẽ.
Đám anh em tốt đang ngồi giả trân vỗ tay hoan nghênh một phen.
Sau lưng Cận Trạch, Vân Nhiêu trong chiếc váy màu hồng ngó sen vừa lộ diện đã ngay lập tức được chào đón bằng những cảm xúc mãnh liệt chó sủa, à không, sự chào đón nhiệt liệt của các đàn anh.
“Em gái! Cuối cùng em cũng đến rồi!”
“Anh vẫn nhớ như in bài tình ca duy nhất em hát năm ngoái, đúng là giọng hát xuất sắc! Âm sắc tuyệt đỉnh!”
“Em gái còn nhớ anh không? Năm ngoái sinh nhật anh trai em anh bận việc ở phòng thí nghiệm nên không đến được.

Hồi em học lớp 10, anh còn giúp em giành chỗ ngồi trong thư viện đó!”

“Mà sao em với thằng Cận đi cùng nhau thế, gặp ở dưới à?”
Đám có điểm thi đại học trung bình từ 670 trở lên sủa điên cuồng như chó dại mất trí hồi lâu, cuối cùng cũng có người nhận ra trọng tâm.
Cận Trạch cầm micro KTV trên bàn lên, gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái.
Một chuỗi tạp âm phát ra, khi này mọi người mới chịu im lặng và chuyển sự chú ý đến anh.
Cận Trạch tháo kính mát và khẩu trang xuống để lộ khuôn mặt điển trai khiến cả thần tiên cũng phải thịnh nộ.
Tiếc thay những người đang ngồi tại đây đều cùng phái, ánh mắt nhìn anh bình tĩnh cứ như đang nhìn mấy tảng đá ven đường.

Cận Trạch chẳng quan tâm, dáng vẻ vẫn ung dung đắc ý.
Anh hắng giọng một cái, sau đó vươn cánh tay kéo cô gái đang mỉm cười bên cạnh vào lòng mình, cho đến khi hai cơ thể chạm nhau chặt chẽ.
Ánh mắt của chúng chó tức thẳng thẳng tắp.
Cận Trạch nhướng mày, cười nhẹ nói: “Giới thiệu chút, đây là bạn gái tao, Vân Nhiêu.”

Cả phòng bao phút chốc rơi vào sự  yên lặng đáng sợ.
Khoảng ba đến năm giây sau, người đàn ông bên cạnh Vân Nhiêu biến mất.
Nói một cách chính xác hơn là giữa những tiếng quỷ khóc sói tru, anh đã bị ba chân bốn cẳng kéo đến ghế sofa, vóc dáng cao ráo chìm nghỉm trong những cặp mắt đỏ hoa của bầy chó.
Vân Thâm ngồi một bên, bình tĩnh uống rượu, không quên nhắc nhở: “Toàn thân nó được mua bảo hiểm cả đấy, tổng khoảng 200 triệu.”

Động tác đánh của mọi người nhẹ hơn đôi chút.
Trong đó có người chất vấn Cận Trạch: “Chó Trạch, mày nói thật đi, có phải mày dùng thân phận siêu sao ép buộc em Tiểu Vân Nhiêu của bọn tao đúng không?”
Cận Trạch bị siết đến nỗi không thể nói được một câu hoàn chỉnh: “Tao… Dùng… Chân tình cảm hóa…”
“Chân tình cái rắm chó, giới bọn mày làm gì có chân tình.”
Cận Trạch không thích nghe câu này.
Anh gắng sức chống đỡ ngồi dậy, đẩy những móng vuốt trên người mình ra rồi nghiêm túc nói: “Tao vừa gặp đã yêu Vân Nhiêu đấy.”

“Anh Thâm, mày nghe thử đi, mày không tẩn nó một trận à?”
Phong Kiệt cảm thấy vô cùng bi thương: “Vậy tao cũng vừa gặp đã yêu em ấy.”
Trì Tuấn vốn dĩ cũng muốn nói câu ấy nhưng nghĩ đến thân phận đã kết hôn của mình nên anh ấy cố gắng nhìn lại.
Ngoại hình Vân Nhiêu xinh xắn, tính cách nhẹ nhàng lại khôn khéo, hồi cấp ba, đám nam sinh họ gần như ai cũng từng có hảo cảm dù ít dù nhiều với cô.
Vân Thâm chưa có phản ứng gì thì Cận Trạch đã cười lạnh, nhìn Phong Kiệt với vẻ mặt đằng đằng sát khí: “E là mày sẽ bị tao chém chết đấy.”
Phong Kiệt đã từng xem bộ phim Cận Trạch diễn vai tội phạm giết người rồi, quả thật là một kẻ máu lạnh tàn độc, anh ấy không khỏi rùng mình, rụt cổ bảo: “Chỉ đùa thôi mà, đừng xem là thật.”
Cận Trạch không hổ là diễn viên, sắc mặt dịu lại chỉ trong nháy mắt, trở về dáng vẻ dửng dưng ôn hòa bình thường.
Dầu là vậy nhưng mọi người đều hiểu được câu nói vừa nãy của anh không phải là trò đùa.
Có lẽ cũng cảm nhận được mình hơi mất hứng, Cận Trạch cười cười, chủ động rủ mọi người uống rượu chơi game.
Bầu không khí trong phòng bao tươi vui lại một lần nữa nhưng vẫn không sánh bằng cảnh tượng khi Vân Nhiêu mới xuất hiện.
Không biết ai chợt than vãn: “Em gái xinh đẹp duy nhất đã thoát ế rồi, haiz…”
Nghe thấy, Vân Nhiêu bèn tiếp câu: “Vẫn còn hai người, đang trên đường đến đó.”
Mọi người kinh ngạc, nháo nhào tỏ ý chả hiểu gì.
Vân Thâm ngồi ở ghế đầu tiên dành cho thọ tinh, phút chốc ngước mắt lên: “Đừng bảo người sắp đến là…”
Anh chưa kịp nói hết câu thì cửa phòng bao đột nhiên mở ra cái “két”, “hai cô em họ khác” khác của Vân Thâm tay trong tay đi vào và dừng lại trước cửa phòng, lễ phép chúc mừng anh: “Anh Vân Thâm sinh nhật vui vẻ nha!”
Vân Thâm: …
Sau đó hai cô gái tiếp tục chào hỏi những đàn anh đang thẫn thờ khác: “Chào buổi tối nhé các anh.”
Không khí trong phòng lại trở nên sôi nổi, nhóm đàn anh tranh nhau xếp chỗ ngồi cho Lê Lê và Ôn Dữu, còn có mấy người vội vàng rót rượu lấy đồ ăn vặt cho họ, sự ân cần vồn vã tràn ngập trong phòng bao.
Vân Thâm ló đầu hỏi em gái mình cách Cận Trạch: “Em gọi hai con bé đến à?”
Vân Nhiêu vui vẻ gật đầu: “Sao vậy, anh vui lắm hả?”
Vân Thâm: …
Ngạc nhiên thì đúng hơn.
Trong ba năm cấp ba, Lê Lê là hoa khôi khối, không chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà tính cách còn tươi vui và dễ trò chuyện.

Tối nay có hai kẻ dở hơi là cô ấy và Trì Tuấn ở đây, bầu không khí không nguội lạnh một phút một giây nào, náo nhiệt muốn lật cả nóc nhà.

Lúc chơi trò bàn rượu, người chắn rượu cho Vân Nhiêu đã từ Vân Thâm biến thành Cận Trạch.
Kỹ năng chơi game của Vân Nhiêu vẫn cùi bắp như vậy, thành thử Cận Trạch phải uống oan rất nhiều lần.
Nhưng trên gương mặt anh chẳng có vẻ gì là oan uổng, thậm chí còn có chút vui sướng, cả người từ trên xuống dưới tỏa ra mùi rắm thối “tôi có bạn gái, tôi là người chiến thắng trong đời này”.
Biểu hiện của anh làm Trì Tuấn nhìn mờ cả mắt, bèn quay đầu hỏi Vân Thâm: “Anh Thâm, mày có buồn không?”
Vân Thâm:?
Trì Tuấn giải thích: “Lúc trước toàn mày chắn rượu thay em gái xinh thôi, bây giờ không có phần mày nữa, có phải mày cô đơn lắm không?”
Vân Thâm:???
Cận Trạch xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, chen vào bảo: “Chó Thâm, đừng buồn, bên kia còn hai em gái kìa, mời mày biểu diễn phong độ lịch sự cho thỏa thuê.”
Vân Thâm:?????
Lê Lê nghe họ nói chuyện, vội vàng xua tay: “Em ngàn ly không say, không cần đâu.”
Vân Thâm: …
Hôm sinh nhật Vân Nhiêu, ai là người gọi anh là “Oniichan” suốt cả đường đi ấy nhỉ? Đây gọi là ngàn ly không say sao?
Đoạn, Lê Lê kéo Ôn Dữu ngồi bên cạnh mình: “Tửu lượng của nhóc Dữu không ổn lắm, hay anh uống hộ nó đi?”

Ngay khi mọi người cho rằng màn đùa giỡn này sắp bị bỏ qua.
Với tính cách lạnh lùng, vô tình và thẳng thắn của Vân Thâm, sao có thể…
“Cần không?”
Chỉ nghe anh thờ ơ hỏi như thấy, ánh mắt anh tựa như lá mùa thu rơi dưới ánh mặt trời, hờ hững nhìn về phía Ôn Dữu ngồi cách mình mấy người.
“Do tai tao điếc hay do anh Thâm uống say nhễ?”
“Thọ tinh ngang ngược vậy đấy!”
“Có thể thấy sau khi bị cướp mất em gái, anh Thâm rất cô đơn!”

Giữa một loạt tiếng chó sủa, Ôn Dữu siết chặt một bên ống tay áo, vô thức tránh né ánh mắt của Vân Thâm.

Cô gật nhẹ đầu trả lời: “Được ạ, cảm ơn anh Vân Thâm.”
Vân Thâm thôi nhìn, khuôn mặt không có biểu cảm gì.
Trước mặt những người không quen, cô rất ngại giao tiếp, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, nếu không quan sát khẩu hình thì anh cũng không nghe được cô nói gì.
Kỹ năng chơi game của Ôn Dữu thuộc phạm vi người bình thường, có hố đen Vân Nhiêu ở đây thì dù Vân Thâm phải một mình chắn rượu cho hai người có lẽ cũng không có cơ hội uống say.
Cận Trạch hoàn toàn ngược lại, tối nay anh uống rất nhiều, hết ly này đến ly khác, đỏ, vàng, trắng, có cái gì là uống cái đó, hào sảng cực kỳ.
Ban đầu Vân Nhiêu có hơi lo lắng nhưng sau đó cô đã nhìn ra, người này không chỉ không bị đỏ mặt sau khi uống rượu mà tửu lượng còn sâu không thấy đáy.
Sau thời gian buông thả chè chén say sưa, lúc buổi tụ tập kết thúc, Cận Trạch đã hơi say say.
Anh lúc hơi say và lúc tỉnh táo không khác nhau là mấy.
Chỉ là khí chất lẳng lơ tràn ra ngoài nhiều hơn thôi.
Lê Lê đưa Ôn Dữu đi, những đàn anh điên điên khùng khùng khác ai cũng về nhà nấy, cuối cùng chỉ còn lại Cận Trạch, Vân Nhiêu và Vân Thâm.
Khi Vân Nhiêu gọi Vân Thâm một tiếng “anh”, Cận Trạch cũng gọi theo khiến Vân Thâm nổi đầy da gà da vịt.
Vân Thâm chê bai: “Mày gọi ai là anh?”
“Chính xác hơn là anh vợ.”
Cận Trạch ôm eo Vân Nhiêu, chiếc đuôi khổng tước sặc sỡ không cách nào giấu đi.
“Nhiêu Nhiêu gọi mày là gì thì tao gọi mày như thế.”

Vân Thâm bất đắc dĩ phải ăn cơm chó đầy mồm, cả người chẳng thoải mái chút nào.
Anh dẫn đầu đi ra khỏi phòng bao, Cận Trạch và Vân Nhiêu cũng nhanh chóng đi cùng.

Ba người đi cùng đường đến bãi đậu xe, tài xế nhà Cận Trạch đã chờ sẵn từ lâu.
Vân Thâm rất tự giác ngồi vào ghế phụ.
Cửa xe đóng lại và xe bắt đầu di chuyển, Cận Trạch ngồi ghế sau bỗng cười ẩn ý.
Vân Thâm cảm giác rợn tóc gáy một cách sâu sắc: “Mày làm gì đấy?”
Đáp lại anh là hai giọng nói, hai cái miệng đồng thanh: “Anh, anh bị bắt cóc rồi.”
Vân Thâm: …?
Hơn nửa tiếng sau, xe lái vào hầm đậu trong nhà Cận Trạch.

Sau khi tắt máy xe, tài xế xuống trước.
Vân Nhiêu đi vòng qua cạnh chỗ ngồi của Vân Thâm rồi gõ cửa sổ xe, cười bảo: “Sinh nhật vui vẻ anh nha, ở lại một đêm đi ạ, ba mẹ cũng đang chờ anh đó.”
Vân Thâm ngơ ngác nhìn cô, mãi một lúc lâu sau mới xuống xe.
Khoảnh khắc ấy là lần đầu tiên Vân Thâm cảm nhận được sự nguy hại của việc độc thân.
Bây giờ anh giống như một kẻ cô đơn, chỗ nào cần là bị xách đến đó, không có tự do cá nhân.
Ví dụ như tối nay, bị ép kéo đến góp mặt trong gia đình năm người hòa thuận sum vầy, còn bị đút vào miệng hết chén cơm chó này đến chén cơm chó khác.
Đúng là xem thường chó độc thân mà.
Anh trai nóng nảy được thu xếp đâu vào đấy, Vân Nhiêu đi vào bếp nấu một chén canh giải rượu rồi bưng đến phòng ngủ chính.
Thấy Cận Trạch đang cầm khăn tắm đứng bên cửa phòng tắm, cô hơi khó hiểu hỏi: “Sao chưa đi tắm?”
Người đàn ông ngước mắt nhìn cô, men say dâng trào làm ánh mắt anh có phần mê ly.
Anh hé môi, cố ý kéo dài giọng: “Dĩ nhiên là… Đang chờ em.”
Tay Vân Nhiêu run run, vội vàng đặt canh giải rượu lên bàn: “Tranh thủ uống lúc còn nóng đi.”
Cận Trạch chậm rãi đi đến, nghe lời cô bưng chén lên uống một hơi hết hơn nửa chén.
Uống xong, anh lặng lẽ vươn đầu lưỡi liếm môi một cái, hệt như một chú hồ ly thành tinh, ánh mắt nhìn cô chăm chú: “Thật ra anh không sau.”
Vân Nhiêu tránh né cái nhìn nóng bỏng của anh, khuôn mặt vô thức đỏ ửng, vành tai mong mỏng cũng dần hồng lên, khi ánh sáng rọi qua trông như một viên lưu ly đỏ rực.
“Em đi… Dọn chén đũa.” Cô căng thẳng nói.
Giọng cô thật sự quá nhỏ, âm lượng cũng tí tẹo nên Cận Trạch không nghe rõ.
Anh tiến lên một bước, vươn tay chụp lấy cổ tay mảnh khảnh của cô rồi đặt nhẹ bên hông mình.
Gần đây anh luôn như vậy, dường như cách yêu có chút bị động.

Anh sẽ không chủ động ôm cô, cũng không táy máy chạm vào cơ thể cô, chỉ để cô bám lên người mình rồi nhìn cô với ánh mắt mập mờ như đang muốn nói “Bé cưng, sao em lại bám người thế này.”
Vân Nhiêu cứ thế bị buộc ôm chặt anh, trong khoang mũi ngập mùi rượu ấm và trầm, hương nước hoa mát lạnh của người đàn ông, bên cạnh đó là sự dịu dàng mà mạnh mẽ khiến người ta mê mẩn.
Anh hơi cúi người thủ thỉ bên tai cô: “Anh tắm giúp em.”
Vân Nhiêu trừng mắt nhìn anh, tưởng anh đang bảo muốn rửa chén giúp cô.

(*)
(*) Nguyên văn tác giả dùng chữ “洗” vừa có nghĩa là rửa vừa có nghĩa là tắm.
Thật ra nhà có máy rửa chén nên cũng không cần mình làm gì nhiều.
Nhưng chỉ có một bộ chén đũa, nếu dùng máy rửa chén thì có hơi lãng phí điện nước.
“Được rồi.”
Vân Nhiêu không thích rửa chén, chỉ mong có người làm giúp mình.
Mới dứt câu, chỉ giây tiếp theo cơ thể cô bỗng bị nhấc lên, tim gần như va chạm vào lồng ngực.

Tiếng hét kinh hoàng bật ra khỏi môi cô, cứ thế cô bị Cận Trạch bế bổng lên.
“Chờ đã!”
Cuối cùng Vân Nhiêu cũng nhận thức được anh nói “rửa” không phải là “rửa” kia.
“Em… Chén đĩa còn chưa dọn mà…”

“Lát nữa anh dọn giúp em.”
Người đàn ông nâng cô gái trong lòng mình lên, áp chặt vào cơ thể mình hơn, giọng điệu dụ dỗ và có phần khôi hài.
“Tắm gấp hơn.”
Giọng anh rất trầm nhưng Vân Nhiêu đang dựa sát ngực anh, nên dẫu chỉ là một chút chấn động, cô cũng cảm nhận được rất rõ ràng.
Hóa ra vừa nãy anh rề rà không đi tắm là để chờ làm chuyện này.
Vân Nhiêu níu chặt phần vải áo ở vai anh, nhẹ nhàng nhắm hai mắt.

Nếu sau này anh không quay phim nữa thì thật sự nên bước vào nghề phục vụ.
Vân Nhiêu vừa khóc vừa nghĩ thầm.
Phần phục vụ này đúng chỗ phết đấy.

Hồi lâu sau, Vân Nhiêu mệt mỏi kiệt sự nằm dài trên giường, làn da bị ngâm sắp bong cả ra, từ trong ra ngoài nóng hôi hổi.
Cận Trạch ôm cô, trên khuôn mặt tráng sáng chỉ hơi ửng đỏ, hàng mi nhỏ cụp xuống, hơi thở đều đặn, nom anh bình thản hơn cô nhiều.
Vân Nhiêu chui vào lòng anh, tìm một vị trí thoải mái thử chìm vào giấc ngủ.
Chẳng biết qua bao lâu, khi Vân Nhiêu sắp thiếp đi thì điện thoại để trên tủ đầu giường của người đàn ông chợt rung nhẹ một cái.
Anh nhẹ nhàng rút tay dưới đầu cô ra rồi xoay người đưa lưng về phía cô, cầm điện thoại.
Vân Nhiêu tỉnh giấc.
Cô tưởng anh đã ngủ từ lâu rồi, ai ngờ chỉ giả vờ.
Cô tốn sức mở mắt, bắt được ánh sáng từ màn hình điện thoại của anh trong bóng tối.
Ban đầu tầm nhìn của Vân Nhiêu hơi mờ, không thấy rõ lắm.
Một lát sau, mắt cô dần tập trung lại và nhìn thấy giao diện nhắn tin Wechat trên màn hình điện thoại anh.
Đêm hôm khuya khoắt, anh âm thầm nhắn tin với anh?
Vân Nhiêu nhắm mắt lại, xoắn xuýt một lúc.
Cuối cùng vẫn không dằn lòng được, cô ôm lấy vòng eo gầy mà săn chắc của người đàn ông từ phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Nhắn tin với ai vậy anh?”
Gần như đồng thời lúc ấy, Cận Trạch cũng nhanh chóng tắt màn hình điện thoại đi.
Anh trở người lại, thâm tình hôn trán cô một cái: “Còn là ai được? Bên quan hệ công chứng tạm thời xảy ra vấn đề, nhóm anh Hoa đang xử lý, thuận tiện hỏi ý kiến của anh.”
Kỹ năng diễn xuất của anh không chê vào đâu được, Vân Nhiêu không nghi ngờ anh.
“Vấn đề gì ạ? Có nghiêm trọng không?”
“Không có gì, chỉ là một vài tin tức độc quyền thôi.”
Cận Trạch đưa cánh tay ra sau eo cô, vuốt ve lưng cô như đang dỗ em bé.
“Mau ngủ đi cục cưng.”
Vân Nhiêu gật đầu, dựa vào người anh rồi dần ngủ say.
Bóng đêm sâu thẳm, trong phòng ngủ đóng kín cửa sổ tối nhưng rất ấm áp.
Màn hình điện thoại của Cận Trạch sáng lên lần nữa.
Thật ra vừa rồi không phải anh bàn công việc với anh Hoa.
Ở đầu bên kia khung thoại là một câu gái trẻ xinh đẹp.
Cận Trạch: [Đàn em Ôn Dữu?]
Cận Trạch: [Đại tiên?]
Cận Trạch: [Ngại quá, anh mới biết tin ngày đó Vân Nhiêu phải ra nước ngoài, em có thể tính lại ngày lành khác giúp anh được không?]
Tối nay Ôn Dữu không đụng vào điện thoại mấy, mãi đến nửa đêm nằm mơ tỉnh giấc, sau đó thấy tin nhắn của Cận Trạch mới hồi âm.
Ôn Dữu: [Được ạ]
Ôn Dữu: [Đàn anh này, em thấy anh không cần phải căng thẳng vậy đâu, thật đó]
Cận Trạch: [Sao em biết anh đang căng thẳng?]
Ôn Dữu: [Em đoán]
Cận Trạch: …
Cận Trạch: [Ngạo mạn] [mạnh] [mạnh] [mạnh]
*.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.