Đọc truyện Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai? – Chương 9
Nó cùng MInh và Phương bước vào phòng ở Kí Túc Xá. Căn phòng rất rộng, gồm có ba phòng ngủ nhỏ, phòng khách, TV, tủ lạnh, gian bếp và nhiều tiện nghi khác, hệt như một căn hộ chung cư cao cấp. Căn phòng rất gọn gàng, ngăn nắp, lương thực luôn được cung cấp đầy đủ vì mỗi buổi sáng khi học sinh lên lớp đều có người đến lau dọn và cung cấp thức ăn, và giặt quần áo.
_ Ê, tui ở phòng nào? – Nó nhìn quanh rồi quay sang hỏi Minh và Phương.
_ Phòng có cánh cửa màu xanh dương ý, phòng cửa màu hồng là của tui, còn màu đen là của Minh. – Phương niềm nở giới thiệu.
_ Phân màu ra luôn vậy à? – Nó thắc mắc.
_ Cái này được bài trí sẵn rồi, mình chỉ việc chọn thôi. – Minh giải thích.
_ Ờ, để tui vào tham quan thử xem. – Nó cười rồi vào phòng của mình.
Nó bước vào phòng, căn phòng tuy không rộng lắm nhưng cách trang trí rất ổn, gam màu lạnh, ở giữa là một chiếc giường đơn, hai bên là bàn học và tủ đồ. Nó bước đến mở tủ đồ ra, đập vào mắt nó là đủ loại trang phục nhưng là đồng phục, kèm theo là bảng quy định về việc mặc đồng phục ở trường. Ngôi trường này kỉ luật thật nhỉ, nó tuy không thích mặc đồng phục cho lắm, nhưng với những kiểu đồng phục dễ thương như thế này không mặc cũng tiếc. Nó nhìn sơ qua bảng quy định rồi lấy một bộ đồ rồi bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong nó ra ngoài phòng khách thì thấy Minh và Phương đang đợi sẵn cùng với bộ đồng phục y chang của nó.
_ Giờ mình nấu ăn hử? – Nó hỏi, gương mặt ngố cực.
_ Không. Đi xuống canteen ăn. – Minh nói, đồng thời cố nén cười vì nó.
_ Chứ nhà bếp dùng để làm gì?
_ Làm kiểng. – Minh nói, kèm theo cái nhún vai, xem như đây là một chuyện hết sức bình thường.
_ Hở? – Mặt nó đần ra.
_ Chẳng ai rảnh rổi nấu ăn đâu, toàn xuống canteen ăn thôi. – Phương giải thích và gõ lên đầu nó một cái vì khuôn mặt ngô ngố đó.
_ Ờ, vậy đi ăn ha. – Nó xoa xoa đầu mình và nói.
***
Khuya, sau khi nó lướt Face thì chuẩn bị đi ngủ. Bỗng dưng nó nhìn chiếc áo khoác được gấp gọn gàng nơi đầu giường. Một cảm giác nao nao ấm áp an toàn dâng lên trong nó. Rồi tim nó như ngừng đập khi nhớ đến hình ảnh của Quân, người lúc sáng đã đụng trúng nó, khi đó anh cũng mặc chiếc áo này, mùi táo thoang thoảng vì bị gió cuốn đi khi sáng nó không thể nào quên. Chắc chắn là anh rồi. Vậy là anh đã thấy nó ngủ. Bỗng dưng, mặt nó đỏ lên, nóng ran. Nó vội chạy vào phòng tắm để rửa mặt rồi nhanh chóng đi ngủ, vì nó sợ, nó sẽ mất ngủ đêm nay vì chuyện này mất.
***
Tiếng giảng bài của giáo viên Lịch Sử cứ vang lên đều đều không cần biết bên dưới học sinh có nghe giảng hay không. Nó ngồi tám nhảm với Minh và Phương một hồi cũng chán, đành ngủ một tí. Bỗng nhiên nó nhìn thấy một lá thư trong hộc bàn của mình. Nó lấy ra xem, một nụ cười mỉa mai khinh thường xuất hiện. Nó xét nát lá thư rồi ném lại vào trong hộc bàn.
_ Nhảm nhí.
Giờ ra chơi, Minh và Phương rủ nó đi ăn sáng nhưng nó từ chối vì mệt. Chờ Minh và Phương đi khuất nó ra khỏi lớp và đi lên sân thượng. Nó đẩy cánh cửa sân thượng ra. Khung cảnh sân thượng hệt như ngày hôm qua lúc nó tới. Vắng vẻ, yên tỉnh, thích hợp để cúp tiết và ngủ. Nó đi vòng quanh sân thượng để ngắm nhìn mọi thứ và cũng để chờ đợi.
Vài phút sau, cửa sân thượng được mở ra lần nữa, lần này là một tốp nữ sinh bước lên. Khá đông chứ nhỉ, ít nhất khoảng 20 đứa, nó nhẩm tính. Không biết số phận của nó sẽ ra sao đây. Nó dựa người vào lan can, ánh mắt nhìn nơi khác, từng cơn gió thổi, khiến mái tóc dài của nó bay nhè nhẹ trong gió. Trông nó khá bình thản, đang chờ đợi và chờ đợi.
Cuối cùng người nó chờ cũng đã đến, cô ta bước đến trước mặt nó, nó thôi không nhìn nơi khác nữa quay lại nhìn thẳng vào người trước mặt, khuôn mặt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ, hàn khí tỏa ra khiến cho cô ta rùng mình. Đây là người đầu tiên khiến Yến Chi phải sợ khi đối diện như thế này, trừ hắn ra. Những lần trước, ngay từ đầu, những kẻ bị cô đánh đều sợ hãi, run rẩy, van xin cô, nhưng lần này có vẻ tình thế đã đảo ngược hoàn toàn.
_ Dám đến sao. Gan lớn đấy. – Yến Chi cười khẩy. Sự sợ hãi vẫn hiện hữu nhưng đã được giấu kín.
_ Tôi luôn đúng hẹn, chứ không trễ giờ như cô. – Giọng nói lạnh băng phát ra từ nó, từ trong ánh mắt, chiếu ánh nhìn đầy khinh thường xuống người đối diện.
_ Để xem lát nữa, cô còn ngạo mạn như bây giờ được nữa không.
_ Vào vấn đề chính đi.
_ Tôi muốn cô tránh xa anh Tuấn Đạt ra.
_ Tôi cũng chẳng ham gì tên đó. Chỉ tại hắn cứ gây sự trước. – Nó nói, nhìn Chi khinh khỉnh.
_ Cô nên cẩn thận với hành động và lời nói của mình đi. – Yến Chi đang cố kiềm chế, người cô ta run nhẹ, hai bàn tay nắm chặt.
_ Nếu không, chuyện gì sẽ xảy ra. Cô định làm gì? Đuổi học tôi à? – Nó nhìn Yến Chi đầy thách thức, giọng nói đầy nhẹ nhàng nhưng đủ sức chọc điên con quỷ trong người Yến Chi.
_ Mày…
Yến Chi trở nên mất bình tỉnh, cô vung tay định tát nó nhưng rồi bàn tay cô chạm vào không khí vì nó đã không còn đứng ở vị trí khi nãy nữa.
_ Muốn chạm vào tôi sao? Không dễ đâu.
_ Tụi bay, đánh nó. – Yến Chi ra lệnh cho đám nữ sinh ở phía sau.
_ Đánh hội đồng sao, cô chơi bẩn thật đấy.
Nó nói và nhanh chóng lách người khỏi cái tát của một nữ sinh. Nó chỉ né và né nhữngcái nắm tóc, những cái bạt tai và cào cấu. Nếu cứ mãi như thế này cũng không ổn nên nó đành đánh lại. Dùng võ với những nữ sinh “chân dài móng nhọn” như thế này tuy không tốt nhưng nó không còn cách nào khác, đành ra đòn sao cho ít chấn thương nhất. Nó nghĩ tới hắn, nở một nụ cười nửa miệng đầy khinh thường. Không làm gì được nó nên kêu bạn gái đánh dùm với danh nghĩa đánh ghen sao, bỉ ổi thật. Yến Chi cười, một nụ cười điên dại cùng con dao bóng loáng…