Đọc truyện Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai? – Chương 25
Chiếc moto của Kent dừng lại trước cổng trường Blue, mọi học sinh đều tập trung vào một nữ sinh vừa bước xuống xe ấy. Nó tạm biệt Kent rồi bước vào trường., tuy có một vài lời bàn tán nhưng nó cũng không bận tâm lắm. Dù sao nó cũng hứa với Quân rồi nên đành phải đến lớp. Nó vào canteen mua cho mình một vài lon cafe rồi lên lớp. Nó vào lớp bằng cửa sau vì chẳng muốn gây chú ý. Vẫn như mọi ngày, Phương nằm gục xuống ngủ còn Minh thì vẫn chăm chú vào cuốn tiểu thuyết dày của mình. Vì muốn trêu Phương nên nó nhẹ nhàng đến bên cạnh áp sát lon cafe lạnh vào mặt Phương khiến nhỏ giật mình ngồi bật dậy. Minh nghe tiếng động quay sang nhìn thì thấy nó đang đứng nhìn nhỏ và Phương tinh nghịch.
– Oa, chịu đi học rồi hả? – Phương quên chuyện bị nó trêu đứng lên ôm chầm lấy nó. – Tui nhớ bà muốn chết luôn á.
– Chúc mừng bà đã trở về. – Minh gấp cuốn tiểu thuyết lại nhìn nó nở nụ cười.
– Ừm, thế nhớ tui muốn chết, vậy chết chưa. – Nó giả vờ ngây thơ, chớp mắt nhìn Phương.
– Dạo này tui buồn ngủ hoài à. Chắc sắp ngủ một giấc vĩnh hằng rồi. Hì! – Phương cười gượng vì cơn buồn ngủ xâm chiếm, chẳng biết tại sao dạo này Phương luôn mệt mỏi như vậy.
Nó đưa cho Phương một lon cafe. Trong lúc Phương xử lí hết lon cafe ấy, nó có trò chuyện với Minh một lát. Vì vướng víu nên Minh cất cuốn tiểu thuyết vào trong hộc bàn nhưng khựng lại vì bị chặn bởi một vật gì đó. Minh nhìn xuống hộc bàn rồi lấy ra một chai nước ép cùng một bức thư. Phương nhìn rồi cười cười giật lấy bức thư trên tay Minh đọc.
– E hèm, chúc chị một ngày vui vẻ, yêu chị. Oa, lãng mạn phết. – Phương khen nức nở, cơn buồn ngủ đã gần biến mất.
– Ủa chưa xong vụ này sao? – Nó ngạc nhiên hỏi.
– Không những không xong mà còn khủng khiếp hơn rất nhiều. Là vầy nè…
Phương kể cho nó nghe tất cả mọi chuyện trong khi Minh ngồi chậm rãi thưởng thức chai nước ép của mình. Dù không thích nhưng quà đã cho nên đành phải nhận. Nó bật cười, thằng nhóc này quá ư là dai dẳng nên Minh còn phải khổ sở dài dài.
***
Giờ ra chơi, nó cùng Minh và Phương vừa bước ra khỏi lớp thì bị chặn lại bởi hắn, Quân và Khánh. Hắn nhìn thấy nó đến lớp thì rất vui vì hắn sẽ dễ dàng nói lời xin lỗi hơn. Và ngoài lí do đó còn một điều khác làm hắn vui khi nó đến lớp nữa, nhưng có lẽ chính hắn cũng không nhận ra điều này. Hắn nhìn nó, một cái nhìn xao xuyến thấy rõ, hắn cũng không biết là mình nhìn nó bằng
ánh mắt như thế, một ánh mắt đặc biệt. Nóthấy hắn nhìn mình nhưng vội lơ đi, coi như chưa từng thấy nhưng trong nó lúc này hồi hộp khó tả.
– Em đã giữ đúng lời hứa. – Quân xoa đầu nó mỉm cười nhẹ.
– Tất nhiên, quân tử nhất ngôn. – Nó bĩu môi.
Giây phút đó làm hắn ngạt thở. Dường như xung quanh chỉ có nó và Quân, hắn không thể chen vào. Cách cư xử đó quá thân mật, họ đã đến mức nào rồi. Những cử chỉ đầy dịu dàng đó Quân chưa dành cho ai, mà giờ lại dành cho nó. Chắc chắn họ đã yêu nhau. Nghĩ đến đây hắn buồn hẳn và thêm một chút khó chịu. Hắn không hề biết, Quân cũng từng có cảm giác tương tự. Nó cố tình xem như không quen biết với hắn nhưng lại thân mật với Quân. Chẳng lẽ trong mắt nó, hắn không là gì cả, dù chỉ là một vị trí nhỏ, hắn không bằng Quân sao. Dù sao hắn với nó cũng đã ở chung nhà khoảng 1 tháng, hắn biết nó trước Quân 1 tháng lận mà. Ngày trước khi chưa nhập học, ngày nào hắn với nó cũng cãi nhau, còn bây giờ, nó lạnh lùng với hắn, xem hắn như người dưng, không quen biết. Trong mắt nó bây giờ chỉ có Quân mà thôi, tim hắn khẽ nhói, những nhịp đập nặng nề.
Hắn bỏ đi một mực không ngoái đầu nhìn lại, hắn không muốn ở lại đó thêm giây phút nào nữa. Hắn không muốn thấy nó cười vui vẻ bên Quân, hắn ghét cảm giác mình biến thành người thừa. Hắn ghét! Hắn quay về KTX, thay đồ thể dục, lấy trái banh rồi đến sân bóng rổ.
Hôm nay khu nhà tập bóng rổ vắng vẻ vì không có lớp nào có tiết thể dục. Không gian này càng tạo cho hắn thêm vẻ cô độc. Hắn nện trái bóng xuống sàn, di chuyển luồn lách rồi ném bóng vào rổ. Hắn tập liên tục trong nhiều tiếng liền không ngừng nghỉ dù rất mệt, thế nhưng dù có cố gắng như thế nào, hình ảnh nó và Quân vẫn vây lấy hắn như muốn đùa cợt với hắn vậy. Mồ hôi ướt đẫm chiếc áo thể dục. Mồ hôi chảy từng hàng xuống gương mặt điển trai, dọc xuống bắp tay săn chắc vì tập thể hình thường xuyên. Mái tóc hơi rối ướt mèm, từng giọt mồ hôi từ tóc chảy xuống mắt, hắn chẳng thèm lau. Mắt hắn cay. Hắn dừng lại thở hồng hộc, nhìn vào trái bóng vô hồn vừa từ rổ lăng xuống kia. Hắn để bóng lăn, không hề cản. Bóng muốn lăn đi đâu cũng được hắn chẳng bận tâm chỉ âm thầm dõi theo đầy bất lực. Cũng như nó, nó muốn yêu Quân thì cứ yêu, hắn không cản, chỉ biết âm thầm chúc phúc. Nhưng hắn còn nợ nó một lời xin lỗi nhất định phải nói. Hắn lấy điện thoại.
– Tối nay, 6h, tại sân bóng rổ, k gặp k về. – Hắn gửi tin nhắn tới số nó rồi nằm xuống sàn đầy mệt mỏi.
Nó cười nhạt sau khi đọc tin nhắn của hắn. Những chuyện liên quan đến hắn nó không quan tâm. Nó cố gắng lờ đi tất cả hay chính xác hơn là nó đang trốn tránh, trốn tránh những cảm xúc đầy lạ lẫm nhưng rất mãnh liệt. Nó sợ, nó sợ mình có tình cảm với hắn. Nó sợ khi đặt hết niềm tin vào một người rồi bị phản bội. Cảm giác đó nó đã từng trải qua một lần, và nó biết, sẽ rất đau.
Sau khi đi ăn tối cùng Minh và Phương thì nó quay trở về KTX, quay trở về căn phòng cũ của nó. Căn phòng vẫn vậy không hề bị thay đổi hay dịch chuyển bất kì vật dụng gì, nó mở cửa ra ban công để cảm nhận không khí về đêm, trong lành và bình yên. Bây giờ đã khuya, nó không đến cuộc hẹn đó, nó đã xóa cuộc hẹn đó ra khỏi bộ nhớ của mình trong vài giờ trước. Điện thoại rung, là Quân gọi.
_ “Em biết thằng Đạt đang ở đâu không?” – Giọng Quân lo lắng.
_ Anh ta chưa về KTX sao? – Nó ngạc nhiên.
_ “Tụi anh đang cố gắng liên lạc với nó”
_ Để em thử xem.
Nó tắt máy, nghĩ về cuộc hẹn khi chiều. Chẳng lẽ, hắn vẫn còn chờ nó. Điều đó là không thể, nhưng nó vẫn lo. Vơ lấy chiếc áo khoác trong tủ đồ rồi nó vội ra khỏi phòng, miệng không quên lầm bầm nguyền rủa.
_ Tên ngốc này, chờ mình đến tận bây giờ sao.
Phòng học bóng rổ tối om, nhìn thật đáng sợ. Làm sao mà hắn có thể ở trong đó được, nó đoán nhưng vẫn cần phải kiểm tra. Nó đẩy cửa vào và bật sáng toàn bộ đèn lên. Hắn đang đứng giữa sân và hắn đang chờ nó. Nó ngạc nhiên, hắn chờ nó sao, chờ đến bây giờ. Nó lấy chiếc bóng màu cam đang nằm lăn lóc dưới dân ném về phía hắn. Cứ ngỡ hắn sẽ không nhận ra và hưởng trọn trái banh vào lưng, nhưng không, hắn xoay người đón lấy trái banh rồi ném thẳng vào rổ. Nó hơi quê vì không ném được hắn đành giành lấy trái banh và dẫn bóng về chiếc rổ đối diện. Bị hắn chặn và cố cướp bóng. Nó phải khá vất vả để lừa và vượt hắn, để cuối cùng ném vào rổ một trái khá đẹp. Trận đấu cứ thế diễn ra trong im lặng cho đến khi cả hai dần kiệt sức và kết thúc ở tỉ sổ 32-28 nghiêng về hắn.
_ Anh chơi cũng giỏi – Nó thở hồng hộc.
_ Cô cũng chẳng vừa. – Hắn ngồi xuống cạnh nó.
_ Anh là đồ ngu hay đồ điên vậy, chờ tôi tới giờ này làm gì? – Nó bực bội hỏi.
_ Tôi đã nói là không gặp không về mà.
_ Hẹn gặp tôi làm gì?
_ Cho tôi xin lỗi.
Nó im lặng, nó biết hắn xin lỗi nó vì chuyện gì. Nhưng một lời xin lỗi là xong sao, là kết thúc sao, là nó sẽ tha thứ cho hắn sao. Nỗi oan ức, danh dự, cả những cảm xúc khó chịu mà nó phải chịu đựng chỉ vì thái độ của hắn có thể dễ dàng cho qua như thế sao. Trong suốt quãng thời gian vừa qua nó muốn điên lên vì hắn, vì hình ảnh của hắn bênh vực Yến Chi cứ hiện lên trong đầu nó khiến nó muốn nổ tung. Vậy mà chỉ một lời xin lỗi là xong. Nó đứng lên và bước ra khỏi phòng tập.
_ Cô chưa cho tôi câu trả lời. – Hắn gọi với theo.
_ Tôi không có gì để trả lời cả.
_ Tôi xin lỗi…
Hắn lặp lại lời xin lỗi đó, nó dừng bước. Thứ cảm giác chết tiệt ấy lại dâng trào mãnh liệt trong nó, làm cho nó muốn khóc. Nhưng nó không thể khóc, không được khóc. Nó siết chặt hai bàn tay, cắn môi thật chặt để kiềm nén nước mắt. Người nó khẽ run, yếu đuối, không thể. Hắn bước đến phía sau nó, xoay nó đối diện trước mặt mình. Hắn muốn nó thấy, thấy được sự dằn vặt trong lương tâm hắn trong suốt thời gian qua, thấy sự ân hận của hắn. Cho nó thấy được lời xin lỗi chân thành nhất. Nó đã thấy, nó thấy và nó hiểu và như đã vượt quá giới hạn của sự chịu đựng, nước mắt nó rơi.
_ Tại sao lại không tin tôi? – Nó hỏi hắn đầy bất lực và uất ức.
_ Tôi… – Hắn nghẹn lời, hắn không thể nói thêm được gì cả.
_ Tại sao lại không cho tôi giải thích? – Nó lại tiếp tục đặt câu hỏi.
Nó khócsau khoảng thời gian kiềm nén khá dài. Hắn chỉ im lặng. Hắn không có quyền lên tiếng, điều duy nhất hắn phải làm ngay lúc này là im lặng nghe nó mắng, đứng yên cho nó đánh. Người con trai trước mặt, hắn là ai, sao lại mang cho nó nhiều cảm xúc đến thế. Nó muốn giết, nó muốn đánh nó muốn làm hắn biến mất ngay lập tức. Vì hắn đã mang đến những thứ cảm xúc chết tiệt, ảnh hưởng tới tinh thần của nó. Nó đánh hắn, đánh bằng tất cả sức lực của mình, bằng tất cả sự giận giữ.
_ Đồ khốn, anh chết đi.
Nó hét lên rồi ngồi thụp xuống đất vì kiệt sức, vì nó đã khóc nhiều, vì trải qua những cảm xúc quá sự chịu đựng vì kiềm nén lâu ngày, cũng một phần vì mất sức do trận đấu khi nãy. Hắn quỳ xuống cạnh nó, hắn đau vì nó khóc, và hơn hết là khóc vì hắn. Hắn để im cho nó đánh mình, cho dù những nắm đấm ấy không làm hắn đau ở thể xác nhưng khiến trái tim hắn nhức nhối.
_ Đánh tôi đi, nếu điều đó làm cô thoải mái hơn.
_ Anh đã không tin tôi. Tại sao chứ? Tôi đã làm gì mất lòng tin của anh mà anh lại không tin tôi. Anh không cho tôi giải thích. Tại sao?
Nó không đánh hắn nữa, mà ngồi khóc nấc lên. Hắn vội ôm lấy nó bất chấp việc nó sẽ giết hắn vì hành động này đi nữa. Ngược với dự đoán của hắn, nó để cho hắn ôm, nó không khóc nữa, chỉ còn những tiếng nấc nghẹn.
_ Cho tôi xin lỗi vì tất cả. – Hắn thì thầm vào tai nó.
_ Có lẽ tôi cũng là một người rộng lượng. – Nó nói khá nhỏ, nhưng đủ để hắn nghe.
Hắn buông nó ra nhìn đó mừng rỡ, nó đã tha lỗi cho hắn. Nó sẽ không còn thờ ơ lạnh nhạt với hắn nữa. Cãi nhau cũng được, nhưng miễn là đừng bỏ mặc hắn.
_ Xem như chưa có chuyện gì xảy ra. – Nó lau vội nước mắt.
_ Cô sẽ không lạnh nhạt với tôi nữa chứ?
_ Tôi không biết. Sáng mai, tôi và anh vẫn là những kẻ không đội trời chung. Giờ thì tránh ra.
Nó đứng dậy và bước ra khỏi phòng tập, hắn không đuổi theo chỉ nhìn theo mà trong lòng mừng rỡ. Hơi ấm của nó vẫn còn đâu đây.
_ Những cảm giác đó là gì? Tại sao tôi chỉ cảm nhận được khi bên em…