Đọc truyện Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai? – Chương 24
Nó dựa mình vào một cái cây lớn lặng lẽ quan sát trận đấu trước mặt. Đáng lẽ nó không đến nhưng nơi như thế này nhưng vì ở nhà cũng chán nên đi cùng Kent cho vui. Trời đã về khuya, gần 11 giờ đêm rồi mà trận đánh vẫn chưa đến hồi kết thúc. Tiếng ra đòn, gậy gộc vẫn vang lên kèm theo tiếng chửi rủa làm khuấy động một khu đất vắng vẻ. Có một bàn tay đặt trên vai nó. Theo phản xạ tự nhiên, nó bẻ gập tay kẻ đó lại.
_ A đau. Anh là Quân đây mà. – Quân nói, trước khi tay anh gãy thật.
_ Ý, em xin lỗi. – Nó vội buông tay Quân ra, cười trừ.
Quân và nó đi bộ dọc vỉa hè vắng. Lâu lâu có vài chiếc xe vụt qua. Xung quanh, các cửa hàng tạp hóa nhỏ đang dẹp hàng và đóng cửa. Ánh đèn đường chiếu xuống nó và anh thành hai chiếc bóng dài nơi mặt đường.
_ Em quay về trường đi. – Quân mở lời.
_ Quay về làm gì, kẻ ăn cắp mà. – Dù biết đã được minh oan nhưng nó vẫn giả vờ kèm theo một nụ cười nhạt.
_ Anh đã minh oan cho em rồi.
_ Nhưng còn Tuấn Đạt, anh ta đã không tin em.
Nó uất ức nói. Quân im lặng, một thoáng khó chịu dâng lên trong anh. Mỗi khi nó nhắc đến hắn anh rất bực bội, anh chỉ muốn trong cuộc nói chuyện với anh và nó, không có hắn. Tuy hắn là bạn thân Quân nhưng về vấn đề này, anh cực kì ghét hắn, có cái gì đó như là đô kị, như là ghen ghét. Quân liếc sang nhìn nó, có cái gì đó buồn bã và thất vọng trong đôi mắt màu nâu. Quân hơi tò mò, mắt nó màu nâu sao, anh không nghĩ thế, có lẽ nó mang một màu khác và bằng một cách nào đó nó đã không để Quân thấy được màu mắt thật của mình.
_ Việc Tuấn Đạt nghĩ gì về em quan trọng đến vậy sao? – Giọng Quân nặng nề, rất khó khăn để anh thốt ra câu hỏi ấy.
_ Em không biết. Có lẽ… – Bị nói trúng tim đen, nó không còn cách nào khác đành trả lời mập mờ.
_ Vậy việc anh nghĩ về em như thế nào có quan trọng với em không?
Nó bối rối. Câu hỏi này thật khó trả lời. Nó thường không để tâm lắm xem ai nghĩ gì về mình nhưng với hắn thì khác, nó không rõ. Quân cũng như mọi người. Nó không quan tâm anh nghĩ gì về nó cả, nó có nên nói thẳng ra với Quân như thế.
_ Anh à, thật sự em không… – Nó ấp úng.
_ Thôi anh hiểu rồi.
Quân ngắt lời nó, anh không muốn nghe những từ tiếp theo, anh sợ, anh sợ mình sẽ hụt hẫng khi nghe thấy. Quân đang trốn tránh. Có lẽ anh cũng đã xác định được tình cảm của mình. Quân có tình cảm với nó, nhưng đó là tình cảm gì thì Quân chưa rõ. Quân nghĩ bây giờ chưa phải lúc để thổ lộ nên đành im lặng. Rồi một hình ảnh thoáng qua trong suy nghĩ của Quân. Một cô bé sợ hãi khi đối diện anh ở quán cafe, vì anh mà bất chấp sự an toàn của gia đình, người đã oà khóc khi bị anh bỏ lại với đám côn đồ, người anh đang âm thầm chở che bảo vệ. Và là người con gái đầu tiên được anh ôm vào lòng. Ngay chính Quân cũng không biết ngay giây phút này, đôi mắt màu xanh lam của anh loé lên tia nhìn đầy ấm áp và yêu thương.
_ À mà sao anh tìm ra em vậy? – Nó lên tiếng khiến Quân khẽ giật mình.
_ Bí mật nghề nghiệp không nói được đâu em. – Quân đùa. – Mà ngày mai đến trường lại nhé.
_ Em sẽ suy nghĩ. – Nó ậm ừ.
_ Sáng mai anh chờ trước chung cư, đừng để anh tìm lên tận phòng nhá.
Quân nháy mắt tinh nghịch rồi đút tay vào túi quần ung dung bước đi. Nó đứng chôn chân tại chỗ, cứng người. Làm quái nào Quân tìm ra chỗ ở của nó chứ.
_ Wei, chị sao vậy, ma nhập hả? – Kent huơ tay trước mặt nó.
_ Hả, ủa đánh xong rồi à? – Nó dường như tỉnh khỏi cơn mê.
_ Xong lâu rồi, bận đi tìm chị không đấy.
_ Mai chị quay lại trường nhé. Mấy hôm nay phiền em quá rồi.
_ Chị còn định quay lại đó nữa sao.
_ Ở đó còn bạn thân chị mà.
_ Vậy để mai em đưa chị đi.
Nó lấy điện thoại ra và mở nguồn, nó đã khóa điện thoại từ ngày rời khỏi trường và chưa bao giờ mở lên cho đến giờ. Có vài cuộc gọi và tin nhắn của Minh và Phương. Vài tin nhắn của Quân. Và gần chục cuộc gọi của hắn. Nó cười nhạt. Nó gửi tin nhắn cho Quân: Ngày mai em sẽ tự đến trường, anh đừng đến đón
Chap 24 (phần 2)
Yến Chi đứng trước cửa lớp 11F, cô đang phân vân xem có nên vào hay không. Linh cảm cho Yến Chi biết cô sẽ có những ngày tháng không được vui vẻ gì ở lớp này. Lớp cá biệt mà, học sinh chắc chắn sẽ không hiền lành và dễ bắt nạt như ở lớp cũ. Rồi cô chủ nhiệm của 11F cũng đến, dẫn Yến Chi vào lớp, giớ thiệu sơ lược rồi chỉ định chỗ ngồi cho cô và bắt đầu giờ dạy của mình.
Yến Chi ngồi một mình ở cuối lớp. Cô cảm nhận được vài ánh nhìn khinh thường nhạo báng chiếu vào mình. Nó mang lại cho Yến Chi cảm giác bực bội và khó chịu. Lớp này thật sự quá khác biệt so với những lớp Yến Chi đã từng học. Những ánh mắt đầy trìu mến và yêu thương của các nam sinh khôngcòn dành cho Yến Chi, thay vào đó và sự thờ ơ và xem thường. Những nữ sinh không còn nhìn cô với ánh mắt sợ hãi hay ghen tức mà chỉ là sự khinh miệt và đầy chế giễu.
Cái không khí này khiến Yến Chi muốn ngạt thở, từng phút trôi qua thật nặng nề như nhiều thế kỉ. Chuông reng báo hiệu giờ ra chơi, Yến Chi nhanh chóng ra khỏi lớp để thoát khỏi không gian ngột ngạt này.
Nhưng trước mặt Yến Chi là một toán nữ sinh ăn mặc rất sành điệu, tuy vẫn là đồng phục nhưng những phụ kiện đi kèm, đầu tóc, giày dép, ngay đôi mắt và nụ cười đều hiện lên h&
grave;nh ảnh của một playgirl chính hiệu.
_ Học sinh mới, có lẽ cần phải chào hỏi một tí nhỉ? – Một nữ sinh nhìn Yến Chi một lượt từ trên xuống dưới khẽ cười.
_ Này Lam, mày đừng làm em ấy sợ. Ẻm vu khống mày tội ăn cắp đấy. Phải hiền dịu nhẹ nhàng như con Vân này nè. – Vân mỉa mai.
_ Vân nói chí phải. Vì Lam không muốn bị vu khống là ăn cắp đâu. – Lam nói, nhìn Yến Chi đầy khinh miệt.
_ Tụi bay dám…
Như mọi lần, Yến Chi vung tay lên tát, và dường như tát là điều duy nhất Yến Chi có thể làm. Nhưng lần này có lẽ bàn tay ấy không bao giờ có thể tát ai được nữa trong một thời gian. Cánh tay Yến Chi đã được giữ chặt lại bởi Lam. Cô cố rút tay ra nhưng bất lực. Và Lam lại cười đầy mỉa mai. Yến Chi vẫn cố hết sức rút ra nhưng không thể, trong khi Lam vẫn rất ung dung, không hề tốn sức.
_ Định tát chị à, xưa rồi diễm ơi. – Lam vẫn giữ tay Yến Chi khẽ lắc đầu.
_ Mày biết tao là ai không? – Yến Chi cố gắng làm cho Lam và Vân sợ bởi gia thế của mình.
_ Dạ biết, thưa đại tiểu thư của Quỳnh Yến ạ. – Vân giả vờ sợ sệt. – Em xin lỗi chị, không nhờ gia đình em bảo kê, gia đình chị chẳng thể yên ổn làm ăn trong nhiều năm đâu ạ, nên chị bớt đùa chút đi. – Vân nhấn mạnh những từ cuối.
Yến Chi xanh mặt, lần này cô đụng phải xã hội đen thật rồi, chẳng thể đùa được. Rồi tay Yến Chi ngay chỗ bị Lam giữ nãy giờ bỗng dưng đau nhói. Đau không thể tả, xương tay Yến Chi đang rạn dần ra, cảm giác đau đớn tột cùng mà cô phải trải qua. Bàn tay Lam siết chặt, khuôn mặt nhỏ bình thản. Lam lại cười, mỗi nụ cười đều mang đầy hàm ý.
_ Xem mày còn có thể tát ai nữa không?
Biết không thể thoát, Yến Chi đành tìm người giúp cô dừng những việc này lại. Yến Chi nhìn một nam sinh gần nhất bằng một ánh mắt quyến rũ, đau đớn và cầu xin nhất có thể. Nếu như ở những lớp khác, Yến Chi đã cứu được mình, nhưng ở lớp này thì không. Đáp lại ánh mắt ấy là sự thờ ơ vô tình, đến tàn nhẫn của những nam sinh. Họ, những ai nhìn thấy ánh mắt nó không phải trốn tránh vì không giúp đỡ được mà chính xác hơn họ đang phớt lờ, coi như sự việc trước mặt là bình thường là tất nhiên và họ không mảy may đếm xỉa.
_ Oh, hóa ra cô định dụ trai lớp cá biệt à. – Vân sau một hồi quan sát đưa ra nhận xét.
Yến Chi bị phát hiện quá nhục nên không dám trả lời đành yên lặng. Đến lúc này Lam hất tay Yến Chi ra, phần xương đã bị rạn có lẽ cần bó bột một thời gian. Yến Chi đau không chịu thấu. Và cô đã khóc, khóc vì nhục, khóc vì đau đớn, khóc vì bị phớt lờ.
_ Khóc sao, vô cùng xin lỗi. Con trai lớp này không có trái tim nên đừng mong dùng cách đó. Từ nay nên học cách cư xử lại đi ha, đừng bao giờ nghĩ mình là nhất, cô chẳng bằng ai đâu.
Lam và Vân nhếch môi đầy khinh bỉ rồi bước ra ngoài. Yến Chi bất lực nhìn theo, đầy đau đớn tủi nhục. Hắn đã đưa Yến Chi vào lớp F, một hình phạt rất nhẹ nhàng nhưng đầy đau khổ. Một hình phạt chỉ dành riêng cho Yến Chi. Chính nó, chính nó là khiến Yến Chi phải trải qua những đau đớn như thế này. Yến Chi căm hận nó đến tận xương tuỷ, và những lần ra tay tiếp theo sẽ tàn độc hơn gấp trăm ngàn lần.
_ Mày sẽ chết, để trả cho những đau đớn mà tao đang phải chịu đựng….