Đọc truyện Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai? – Chương 18
Quân đi dạo dọc hành lang các lớp học từ buổi sớm khi trời chưa sáng hẳn, bầu trời là một màu xanh đen. Tuy các hành lang đã được chiếu đèn sáng nhưng bên trong các lớp học vẫn tối om. Lấy cớ trực nhật, Quân ra khỏi KTX từ sớm để đến lớp. Quân đứng ngoài hành lang, anh nhìn xuống sân trường vắng vẻ, chỉ có lác đác vài học sinh dậy sớm tập thể dục. Không khí buổi sáng mát mẻ, khiến Quân dễ chịu. Anh thích cảm giác như thế này. Khá bình yên. Quân dựa người vào lan can, anh nhìn vào lớp học của mình. Một nơi ngày nào Quân cũng có mặt, nhưng không bao giờ có mặt trọn vẹn cả ngày. Bỗng nhiên một chấm đỏ lóe lên nơi góc trần nhà của lớp làm Quân chú ý. Vì trong lớp vẫn còn tối nên Quân dễ dàng quan sát nó hơn. Cứ khoảng 5 giây, thứ ánh sáng đó lại lóe lên.
_ Camera à? – Quân lẩm bẩm.
Chắc có lẽ là camera thật. Lúc trước Quân luôn thắc mắc, với một ngôi trường lớn như thế này mà không có camera giám sát thì thật kì lạ. Nhưng không ngờ nó được giấu kín như thế này. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Quân, anh nhanh chóng chạy xuống lớp 11A2. Quân đứng ngoài cửa lớp, im lặng quan sát. Đúng như Quân đã đoán, ở vị trí đó, thứ ánh sáng màu đỏ lại lóe lên sau mỗi 5 giây. Một nụ cười nửa miệng trên khóe môi Quân.
_ Phải tìm ra nơi cất giữ những đoạn băng này.
Tranh thủ lúc mọi người chưa thức dậy, Quân tìm đến phòng bảo vệ. Có vẻ bác bảo vệ đã đi đâu đó rồi. Và ông ta thật bất cẩn khi để chùm chìa khóa trong phòng. Quân vội lấy chùm chìa khóa rồi nhanh chóng tiến về phòng hiệu trưởng. Sau khi mở cửa, Quân khởi động chiếc máy tính để bàn duy nhất trong phòng, tất cả mọi dữ liệu, đều nằm ở đây. Quân hơi khó khăn để hack mật khẩu để khở động máy. Một lúc sau, có vẻ Quân đã tìm ra thứ gì đó, anh nhấp chuột vào, nhưng màn hình hiện lên khung yêu cầu nhập mật khẩu. Quân thở dài, kiểu này phải nhờ sự giúp đỡ, chứ một mình anh thì không đủ sức.
Bỗng nhiên anh nghe tiếng bước chân, ngày một gần hơn, gần hơn. Quân nhanh chóng tắt màn hình rồi chui ngay xuống gầm bàn để trốn. Tiếng mở cửa bước vào phòng. Có lẽ người đó cũng không nhận ra sự kì lạ của căn phòng ngày hôm nay. Không dùng chìa khóa vẫn mở được cửa. Tim Quân đập mạnh. Cố gắng không gây ra tiếng động.
_ Phòng hiệu trưởng hôm nay có lẽ vẫn còn sạch, không cần lau dọn.
Người đó nói rồi bước ra ngoài. Quân ra khỏi gầm bàn mà tim vẫn còn đập mạnh. Anh nhanh chóng tắt máy tính rồi ra ngoài, khóa nhanh cửa phòng hiệu trưởng lại. Quân xuống phòng bảo vệ, lúc này ông ta vẫn chưa về phòng, là một lợi ích cho anh. Quân để lại chùm chìa khóa vào chỗ cũ rồi hòa vào những học sinh đang chơi đùa dưới sân trường. Quân đến khu KTX nữ, anh cần một sự trợ giúp. Vừa đến, anh đã thấy Phương xuống.
_ Em lên lớp à? – Quân chạy đến hỏi Phương.
_ Ừm.
_ Hình như nhóm em còn 1 người. – Quân nhớ nó thường đi cùng 2 người bạn. Mà trong đó, ngoài Phương ra còn một người nữa.
_ Hôm nay bạn ấy không lên lớp. – Phương giải thích.
_ Tại sao? – Quân thắc mắc.
_ Để tránh người làm phiền thôi. Mà anh hỏi chi vậy? – Phương nghi ngờ.
_ Anh cần người giúp để giải oan cho cô bạn của em.
_ Anh nhờ Minh đi, nó đang rảnh. Còn em phải lên lớp chép bài để đưa cho Trang khi nó quay lại học và Minh khi nó đi học lại nữa. Anh gọi vào số này đi, sẽ gặp được Minh. Thôi, em lên lớp đây, chào anh. – Phương đưa cho Quân một mảnh giấy rồi bỏ đi.
Quân gọi cho Minh và hẹn nhỏ lên sân thượng. Rồi anh cũng quay về phòng mình lấy theo chiếc laptop rồi lên sân thượng chờ Minh. Rất lâu sau, Minh mới mò lên với bộ dạng không được tốt lắm. Nhỏ đứng thở hồng hộc.
Dường như Minh đã chạy một quãng đường dài mới tới được đây. Minh bước đến chỗ Quân đang ngồi cùng chiếc laptop.
_ Tôi có thể giúp gì được cho anh? – Minh hỏi giọng lạnh lùng và dè chừng.
_ Em biết hack mật khẩu không? – Quân nhìn sang Minh đang ngồi bên cạnh hỏi.
_ Biết, nhưng không giỏi lắm đâu. Mà anh cần tôi hackmật khẩu nào.
_ Trang chủ của trường.
Minh cười khẩy. Có thể những cái khác quá khỏ với nhỏ nhưng trang chủ của trường là một vấn đề khá dễ. Vì hệ thống bảo mật hồ sơ của trường là do Minh và một người anh họ thực hiện theo yêu cầu của ba nhỏ. Minh lấy chiếc laptop của Quân rồi bắt đầu công việc của mình. Minh mở được lớp mật khẩu đầu tiên, rồi thêm nhiều hàng rào bảo vệ khác nữa. Quân nhìn muốn chóng mặt. Anh không hiểu sao, Minh lại không bị vướng chỗ nào, thao tác rất thuần thục. Một lát sau thì Minh cũng truy cập được vào trang chủ của trường, một nơi chỉ có hiệu trưởng mới vào được. Quân lấy lại laptop và bắt đầu tìm thứ anh muốn. Minh chỉ im lặng quan sát, nhỏ dần dần hiểu được mục đích của Quân khi nhờ vả mình khi nhìn vào những thứ Quân truy cập.
Một đoạn video được mở lên. Minh và Quân tập trung xem. Đây chỉ là một đoạn video bình thường thôi. Là khung cảnh lớp 11A2. Mọi thứ vẫn bình thường. Giờ ra chơi mọi người đi ra khỏi lớp hết. Trong lớp không còn một bóng người. Bỗng nhiên, có một người mở cửa vào lớp. Nhanh chóng người đó mở cặp nơi Yến Chi đang ngồi ra, lấy sợi dây chuyền chạy sang cặp nó và bỏ vào trong. Hành động rất nhanh, chỉ diễn ra trong khoảng 2 phút, rồi người đó đi ra khỏi lớp, mọi thứ lại trở về như cũ.
_ Tua lại đoạn đó đi. – Minh nhắc Quân.
Quân tua chậm lại đoạn phim, rồi dừng lại ngay đoạn đó.
_ Zoom lên để thấy mặt đi, hình như là nữ. – Minh chỉ vào màn hình.
Theo lời Minh, Quân phóng to lên, và đúng là nữ sinh thật. Quân có gắng chỉnh sao cho có thể nhìn thấy
được bảng tên. Qua màu sắc đồng phục, Quân và Minh đã biết đây là học sinh lớp 10.
_ Hà Phương Ngọc, 10A9. – Minh đọc bảng tên hơi mờ qua màn hình máy tính.
_ Vậy là sự thật đã rõ, có người hại Trang. – Minh nhanh chóng đưa ra kết luận sau khi xem xong video.
_ Chắn chắn là thế rồi. Nhưng người này đâu có thù oán gì với Trang đâu. – Quân thắc mắc. – Nhiều khi họ chưa hề gặp nhau.
_ Có lẽ anh nói đúng. Nhưng tiếp theo mình sẽ làm gì, đưa đoạn video này cho cả trường xem và chứng mình bạn tôi trong sạch.
_ Tôi nghĩ làm thế không ổn. Nếu làm vậy sẽ lộ ra chúng ta hack trang chủ của trường. Chắc phải làm hung thủ tự khai thôi. – Quân tắt laptop và nói.
_ Nhưng bằng cách nào?
_ Để tôi tính.
Minh tạm biệt Quân, nhỏ quay về KTX của mình. Minh phải đi đường vòng, thỉnh thoảng phải chạy vì có một cái đuôi dai dẳng đang theo dõi nhỏ. Quân quay về phòng hội học sinh cất đi chiếc laptop của mình. Tình cờ anh gặp Yến Chi và hắn đang ngồi trò chuyện cùng nhau. Quân chiếu ánh mắt thất vọng về hắn, hắn cũng thấy, hắn cũng biết nhưng hắn im lặng xem như chưa từng thấy ánh mắt đó. Yến Chi đã thành công trong việc làm hắn ghét nó và thân thiết lại với mình. Quân không thể hiểu hắn nghĩ gì nữa. Một con người cứng đầu, nóng nảy, và khó hiểu.
Quân xuống lớp 10A9, anh xin giáo viên đang đứng lớp cho anh gặp Phương Ngọc, đồng thời cũng xin phép cho em nghỉ học cả ngày hôm nay. Một lát sau, Ngọc bước ra nhìn Quân đầy ngạc nhiên. Còn lớp Ngọc thì xôn xao hẳn lên.
_ Em đi cùng tôi một lát, được chứ? – Quân đề nghị lạnh lùng.
_ Được ạ. – Ngọc còn ngạc nhiên nhưng cũng đồng ý.
Quân định đưa Ngọc đến quần Bar ở khuôn viên trường, nhưng dường như điều đó khá mạo hiểm, vì kẻ anh đang nghi ngờ có thể sẽ biết đến cuộc nói chuyện này. Quân đành dùng quyền lợi của hội phó hội học sinh để ra khỏi trường. Quân đưa Ngọc đến một quán cafe ở gần trường. Nơi này trang trí rất dễ thương và sang trọng. Sau khi gọi thức uống thì Quân đi thẳng vào vấn đề.
_ Tại sao em lại làm vậy? – Quân vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng cố hữu, thái độ mà anh vẫn thường dùng khi tiếp xúc với người lạ.
_ Làm gì là làm gì? – Ngọc ngạc nhiên.
_ Tại sao em lại lấy sợi dây chuyền của Yến Chi bỏ vào cặp Quỳnh Trang, khiến Trang bị oan. – Quân nói thẳng
_ Em… không làm. – Ngọc giật mình, nhưng vẫn chối.
_ Tôi có đầy đủ bằng chứng để kết tội em đấy. Em không chối được đâu. Đừng để tôi đưa đoạn video này cho cả trường xem. – Quân đẩy cho Ngọc xem đoạn Video trên Iphone của mình.
Gương mặt Ngọc dần biến sắc. Mọi chuyện đã lộ ra hết rồi. Liệu Ngọc có nên khai hết sự thật với Quân. Liệu anh có tin và giúp đỡ nhỏ.
_ Đúng là em đã làm. – Ngọc lí nhí, sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả có thể đến với mình.
_ Tại sao? – Khác với những gì Ngọc đã đoán, Quân không làm gì cả, ngay một thái độ tức giận cũng không. Vẫn giữ thái độ lạnh lùng khi nãy.
_ Em… không thể nói.
_ Tôi cho em vài phút để suy nghĩ kĩ lại, đừng hối hận.
Quân đến quầy thu ngân để gọi thêm vài món ăn nhẹ cũng như để thời gian để Ngọc suy nghĩ lại về quyết định của mình. Ngọc cảm thấy sợ, sợ người con trai khi nãy nói chuyện với mình. Nếu không nói ra sự thât thì có lẽ hậu quả sẽ không lường trước được. Anh hầu như không bận tâm chuyện Ngọc có làm hay không, điều duy nhất anh thắc mắt là lí do. Mà lí do, làm sao nhỏ có thể kể cho anh được. Vì cả mạng sống của nhỏ và gia đình đều phụ thuộc vào điều này.
Bước vào quán là ba tên du côn với những mái tóc nhuộm xanh, đỏ lòe loẹt. Chúng lướt mắt khắp cả quán, định gây rối. Và rồi tia nhìn đó dừng lại ở Ngọc, nhỏ đang ngồi một mình, phân vân và lo lắng cho quyết định của mình. Ba tên đấy bước đến bàn của Ngọc đang ngồi, nụ cười nham nhở.
_ Đang đợi người yêu à cô em. – Tên nhuộm tóc màu đỏ hỏi.
_ Tránh ra đi. – Ngọc nói đầy mệt mỏi.
_ Chắc mới bị người yêu đá rồi. Thôi đi với tụi anh đi. – Tên ấy vẫn tiếp tục.
_ Đã bảo là tránh ra rồi. – Ngọc bắt đầu cáu.
Ba tên kia cũng dần mất bình tĩnh, chúng kéo tay Ngọc đi. Nhỏ cố níu lại nhưng không nổi. Cố làm mọi cách thoát ra nhưng không được. Ngọc bắt đầu khóc, nhỏ sợ lắm. Bọn chúng vẫn cứ lôi Ngọc đi, nhỏ cố gắng vùng vẫy nhưng không được. Bất lực. Mọi người trong quán không ai dám làm gì vì họ không muốn dính líu tới bọn giang hồ này.
_ Thả cô bé đó ra. – Một giọng nói lạnh cất lên, cả ba tên quay lại nhìn người vừa nói.
_ Thằng oắt này…
Tên tóc đỏ lao tới đấm Quân, nhưng nhanh chóng bị anh giữ lấy tay và hạ đo ván bằng một thế võ Judo thuần thục. Hai tên còn lại thấy đại ca mình bị đánh liền lao vào, nhưngchưa chạm được vào Quân thì đã bị anh giáng ột cú đá vào bụng, khiến tên đầu tiên ngã quỵ. Tên còn lại bị dồn vào đường cùng đành rút dao ra. Hắn nhắm vào Quân mà chém. Anh né được nhưng bị sượt qua mặt một đường nhỏ. Quân ngả người để né con dao đang hướng đến mình. Tung cú đá thẳng vào mặt tên đó để kết thúc trận chiến. Bảo vệ cũng kịp vào để lôi bọn chúng đi. Xung quanh mọi người vẫn nhìn Quân trầm trồ thán phục. Quân bước lại chỗ Ngọc đang đứng thất thần và vẫn đang còn sợ hãi.
_ Không sao chứ?
Ngọc lắc đầu. Ngọc không nói gì, lẳng lặng, lấy một miếng băng cá nhân trong túi xách ra và dán vào mặt Quân, anh đã bị dao sượt qua trong lúc đánh nhau. Ngọc quay lại chiếc bàn khi nãy ngồi đối diện Quân. Có lẽ đến lúc phải có câu trả lời.
_ Cảm ơn anh đã cứu em. – Ngọc ngập ngừng, không dám nhìn Quân.
_ Không có gì. – Quân vẫn lạnh lùng như vậy.
_ Em… em… không cố ý hại chị Trang đâu. Nhưng nếu không làm, gia đình em sẽ chết mất. – Ngọc khóc, nhỏ biết nói ra là một quyết định sai lầm và dẫn đến cái chết.
_ Em bình tĩnh lại kể anh nghe. – Quân gỡ bỏ chiếc mặt nạ lạnh lùng khi nãy.
_ Nếu em không làm theo những gì chị Yến Chi nói, ba chị ấy sẽ dùng tiền và áp lực từ các công ti khác khiến công ti gia đình em phá sản mất. Trước đây, ba chị ấy cũng lừa ba em vay tiền của bọn cho vay nặng lãi, nếu như công ti ba em phá sản thì bọn cho vay nặng lãi sẽ đánh chết ba và anh trai em mất. Em xin lỗi, em không cố ý hại chị Trang đâu.- Ngọc khóc nấc lên. Nhỏ đã bị Yến Chi ép vào đường cùng.
Quân im lặng, anh hiểu hoàn cảnh của Ngọc. Nếu nhỏ không làm thì cả gia đình nhỏ sẽ không còn đường sống. Không thể trách Ngọc được. Có lẽ nói cho Quân biết, Ngọc đã phải cố gắng rất nhiều. Vì có lẽ sau cuộc nói chuyện này, chính Ngọc cũng không được an toàn nữa.
_ Anh chắc chắn gia đình em sẽ an toàn thôi. Rất biết ơn em vì đã nói cho anh biết sự thật. – Quân nói, đưa tay lau những giọt nước mắt đang rơi trên khóe mắt Ngọc.
_ Em xin lỗi. – Giọng Ngọc nhỏ dần.
_ Em không có lỗi. Em bị ép mà. Công ti gia đình em tên gì? Anh sẽ giúp.
_ Dạ Lâm Phong.
Quân rút điện thoại ra gọi ột người. Người đó đủ khả năng để giúp cô gái đang ngồi trước mặt Quân. Anh phải giúp Ngọc, bằng mọi giá.
_ Mẹ ơi, mẹ giúp tập đoàn Lâm Phong dùm con nha. Mẹ cố làm cho họ không phải dựa vào bên Hoàng Yến nữa á. Cuối tuần, con sẽ về giúp mẹ quản lí tập đoàn. Con yêu mẹ, chúc mẹ một ngày làm việc tốt lành.
Quân cúp máy, trước sự ngỡ ngàng của Ngọc. Gia đình nhỏ đã được cứu, chỉ nhờ một cú điện thoại thôi sao. Hôm nay Quân cứu nhỏ đến những hai lần, có lẽ lần này, gia đình nhỏ mắc nợ Quân rồi, ngay cả nhỏ cũng vậy.
_ Anh đã giúp em rồi, bây giờ em phải giúp ngược lại anh.
_ Em giúp anh được sao?
_ Chỉ cần em làm đúng những gì anh hướng dẫn. Còn về sự an toàn của em, anh chắc chắn.