Em Nào Có Theo Đuổi Người

Chương 12


Bạn đang đọc Em Nào Có Theo Đuổi Người FULL – Chương 12


Tiền Trung Chính là loại lọc lõi đã lăn lộn vài chục năm, làm gì thì cũng biết mềm nắn rắn buông.

Hạng người mới như Bạch Chỉ, lão không cần để tâm, nhưng gia thế và địa vị trong ngành của Tạ Tư Cẩn rất cao, là kẻ không thể đụng chạm.
“Ăn, ăn, ăn.” Tiền Trung Chính cười xòa, tự mình uống hai chén rượu.

“Định giúp mọi người vui vẻ thêm thôi, vui vẻ thôi mà, ảnh đế Tạ không thích thì thôi, ăn cơm tiếp thôi, rau này tự trồng có khác, thịt lợn quê này thơm lắm.”
Phương Hạ: “Đây là thịt mua ở siêu thị ạ.”
Tiền Trung Chính: “…!”
Bữa cơm tiếp tục nhưng chẳng ai có tâm trạng ăn uống, trong đầu Bạch Chỉ đều chỉ mòng mòng một chuyện, thế mà Tạ Tư Cẩn lại giúp cậu uống rượu?
Trước đây Tạ Tư Cẩn từng nói trong phỏng vấn, vì thường xuyên thức đêm quay phim, viết kịch bản, dạ dày anh không tốt.
Bệnh dạ dày mà lại uống nhiều rượu như thế ư? Sẽ không sao chứ?
Bạch Chỉ vừa áy náy vừa cảm động, nhưng nhiều hơn là tự trách.

Cậu chưa từng được người nào bảo vệ như thế, cho dù cực thân với Phương Hạ, cậu ấy cũng chỉ ngăn cậu uống rượu mà không phải kiểu quan tâm chẳng nói một lời đã uống thay cậu.
Nếu bản thân cứng rắn hơn một chút, có lẽ Tạ Tư Cẩn cũng không cần uống đỡ cho mình…
Bữa ăn kết thúc, chẳng ai vui vẻ.

Xong cơm, Bạch Chỉ thấy Tạ Tư Cẩn chưa ăn được gì nhiều, lại làm một bát mì gà cho anh.
Nước dùng được hầm tám tiếng đã để sẵn trong tủ lạnh, lấy thêm một phần ức gà tươi ngon nóng hổi, tay cán mì sợi, trứng luộc lòng đào, điểm thêm cá ngừ khô thái mỏng và rong biển rắc vụn.

Cậu pha thêm nước sốt từ xì dầu và rượu mirin, sau cùng đổ dầu vừng lên trên lá hẹ.
Tạ Tư Cẩn ăn hết mì và thịt, ngay cả nước dùng cũng không để lại một ngụm.
Chờ đến khi Phương Hạ thấy động tĩnh đi vào xin miếng ăn, chỉ còn một cái bát sạch trơn.
“Ôi, cậu lại thiên vị thầy Tạ nữa rồi!” Phương Hạ kêu lên, “Còn chút nào không? Tớ cũng muốn ăn!”
Bạch Chỉ: “Muốn ăn thì tự làm.”
Đồ vẫn còn dư, Phương Hạ tự nấu cho mình một bát thật.
Lục Hòe cũng ăn nửa bát mì, chén xong vừa xỉa răng vừa hỏi: “Tạ, ông làm sao vậy? Người như thế kia mà cũng mời đến chương trình?”
“Là tôi không xem xét rõ ràng.” Tạ Tư Cẩn cũng không ngờ tới, “Mang ơn một vị đạo diễn, người ta góp lời nên không tiện từ chối.”

Tạ Tư Cẩn cũng chưa tiếp xúc với Tiền Trung Chính bao giờ, chỉ nghe qua sự nghiệp của ông mấy năm nay sa sút khó khăn nên định giúp đỡ một chút.
Mỗi năm các thế hệ đạo diễn tốt nghiệp từ học viện rất nhiều, nhưng trải qua bao năm vẫn kiên trì làm phim thì số lượng chỉ hiếm như lá mùa thu.

Hơn nữa nhiều người làm việc tại các đài truyền hình, vất vả phải quay chụp quảng cáo thương mại để mưu sinh, thậm chí quay cả mấy chục giây Douyin mì ăn liền để thu lời nhanh.
Mọi người ai cũng đều là người kiếm cơm cả, Tạ Tư Cẩn cũng thông cảm với bọn họ.
Mấy năm nay thành tích của Tiền Trung Chính tuy kém, nhưng vẫn kiên trì với nghề nghiệp của mình.

Tạ Tư Cẩn gặp, định bụng tiện tay giúp đỡ một phen.
Nhưng không ngờ đạo đức cá nhân của đối phương đã tồi tệ đến mức này.
Vậy nhưng Tiền Trung Chính còn không phục lắm, thấy rằng tất cả nhằm vào mình.
Bên này có Tạ Tư Cẩn ông không dám đụng chạm, ông ta lại quay sang giận dữ với đạo diễn: “Mấy người sao lại như vậy? Tôi từ xa đến mang rượu quý tới chơi, mời bọn họ một chén họ còn không vui, làm như tôi bắt họ uông thuốc chuột chắc?”
“Anh Tiền à, bây giờ người trẻ đã không còn ưa ép rượu nữa.” Vương Kế Dân thở dài, “Hơn nữa, chúng ta đang ghi hình mà, để khán giả nhìn cảnh uống rượu này không ổn.”
“Tôi chỉ nghĩ thật hiếm có dịp mới gặp nhau, vui vẻ một chút làm sao.” Tiền Trung Chính uống vài chén rượu, gương mặt đỏ bừng, “Vả lại đám trẻ bây giờ cũng vô phép quá rồi, hoàn toàn không biết kính già yêu trẻ.”
Trợ lí hình ảnh bên cạnh nghe không lọt tai, nhỏ giọng lầu bầu: “Ông cũng không tôn trọng người ta, vì sao người khác phải tôn trọng ông chứ?”
“Cậu nói cái gì?!” Tiền Trung Chính trợn mắt, ghé vào, một miệng đầy hơi rượu của ông già phả vào mặt, “Có ai mà không làm thế? Tất cả mọi người đều uống, chỉ có thằng nhóc đó cao quý không đụng nổi một giọt sao?”
“Ở chỗ này say rượu nói bừa cái gì vậy? Say rồi thì về phòng tắm rửa đi nghỉ đi.” Vương Kế Dân ngăn hai người lại, ông gặp nhiều kẻ như này rồi, sớm thấy nhưng không thể trách, lười nói lí lẽ, trực tiếp khuyên người quay về.
Tiền Trung Chính ôm một bụng tức trở về phòng, thấy mọi người đang vui vẻ phát sóng trực tiếp thì càng cáu giận, đều do Tạ Tư Cẩn không nể mặt lão.
“Tiêu sáu trăm triệu mà không chiếu nổi phim, nghĩ mình là đạo diễn giỏi thật sao? Không biết tự lượng sức mình.” Tiền Trung Chính lầm bầm, đi về hướng Bạch Kiều.
Lão không sai bảo được Bạch Chỉ thì thôi, đến Bách Kiều còn không được chắc?
Phía sau lưng ông, Bạch Chỉ nghe được lời này, sầm mặt xuống.
“Ồ, các cậu định phát trực tiếp sao?” Tiền Trung Chính híp mắt nhìn màn hình, “Có tiết mục gì sao?”
【Mẹ…!Tự nhiên dí sát vào làm ông sợ dựng người!】
【Cứu, ông không cần ghé vào đây đâu!】
【”Ẩm thực bốn mùa” sao còn mời vị này? Phong cách hoàn toàn không hợp gì cả?】
【Cảm giác bầu không khí có chút lúng túng, không một ai nói chuyện hết.】
Bạch Chỉ nói: “Không có tiết mục gì, nói chuyện phiếm thôi ạ.”
“Bách Kiều, cậu đến biểu diễn một tiết mục cho mọi người xem đi.” Tiền Trung Chính híp mắt, “không thấy Bạch Chỉ bảo không có tiết mục gì sao?”
Bạch Chỉ: “…!”

【Trời, Bách Kiều cũng đến đây? 】
【A a a tránh xa thiên thần nhỏ Bách Kiều của tui một chút! 】
【Thiên thần nào? Ai chẳng biết cậu ta bán trôn mua chức? 】
【Câm miệng, mày mới bán trôn, cả nhà mày bán trôn! 】
Giữa những bình luận ào ào của dân mạng, Bách Kiều tốt tính đứng dậy, hỏi: “Biểu diễn cái gì?”
Lời này vừa nói, bình luận ầm ầm nổ ra.
【A a a, làm gì, Bách Kiều đừng mà! Tiền Trung Chính rõ là ức hiếp người khác! 】
【Fan Bách Kiều yên lặng một chút được không? Khác gì lũ gà không? 】
【Đm, này đúng là bố đường hả? 】
【Hu hu hu tôi không tin! Không thể nào! Thiên thần nhỏ chỉ là tôn trọng người trên thôi mà.


【Diễn xuất của Bách Kiều, không nhận bố nuôi làm sao có thể nhận được vai trong “Đôi nhỏ vô tư”? Nhưng mà nói thật lòng, bộ này đúng là rác phẩm.


Thấy Bách Kiều nghe lời như vậy, cuối cùng Tiền Trung Chính cũng hài lòng, cười tủm tỉm nói: “Vậy diễn chút “Điệp luyến hoa” đi.”
“Điệp luyến hoa” là một bộ phim dân quốc, ông ta đang muốn Bách Kiều diễn vai nữ.
Bách Kiều không ngờ tới, nụ cười nhẹ sượng cứng trên mặt.
Tiền Trung Chính cũng không giục y, cầm cốc nước ngồi một bên ra vẻ dễ tính.
Fan Bách Kiều tất cả đều gào thét nói không diễn, nhưng cũng có một ít người cũng đợi xem màn kịch này.
【Diễn đi, sao không diễn! Nghề diễn viên không phải là diễn kịch sao? 】
【Đạo diễn lớn người ta để cậu diễn là để mắt cậu đó! Bao nhiêu người muốn mà không được! 】
【Bà nhổ vào! Nhìn xem thằng này rách nát cỡ nào! 】
【Diễn xuất của Bách Kiều thúi lắm phải không? Bây giờ diễn không nổi nhục chết hả? 】
【Để cho cậu ta và Bạch Chỉ cùng diễn đi】
Sợ các bình luận ngày càng quá đáng, Bách Kiều vội vàng chuyển chủ đề: “Muốn tôi diễn đoạn nào? Ngài nói đi?”
“À…” Tiền Trung Chính không biết nghĩ tới cái gì, cười hèn hạ, “hay là thử…”
“Đột nhiên tôi lại muốn diễn tấu nói**”, Bạch Chỉ đột nhiên đứng dậy, ngắt lời Tiền Trung Chính, “Chi bằng nhường cơ hội biểu diễn của Bách Kiều cho tôi đi.”

Vẻ mặt tươi cười trên mặt Tiền Trung Chính cứng đờ: “Tấu nói?”
【Mẹ kiếp? Bạch Chỉ còn biết tấu nói sao? 】
【Được, được, xem Bách Kiều diễn chỉ tổ cay mắt, tui tình nguyện nghe tấu nói của Bạch Chỉ! 】
** Tấu nói: Tấu nói tướng thanh là một nghệ thuật biểu diễn truyền thống trong hài kịch Trung Quốc, thường được thực hiện như một cuộc đối thoại giữa hai người biểu diễn, hiểu nôm na là tấu hài.
Bạch Chỉ chỉnh vạt áo sơmi, hai tay nắm thành quyền: “Em xin múa rìu qua mắt thợ một chút.”
Bạch Chỉ lại ra mặt thay y.

Bách Kiều ngẩng đầu nhìn Bạch Chỉ, trong lòng cảm thấy khó chịu: “Đàn anh, em không sao…”
“Không phải vì em.” Bạch Chỉ vỗ vai y, ánh mắt nghiêm nghị.

“Ngoan, xuống cổ vũ cho anh.”
【Bé Chỉ đang giải vây cho Bách Kiều phải không? Ôi con trai tui tốt quá! 】
【Tự dưng lại hơi muốn chèo…!Trong sáng mạnh mẽ công X ôn nhu yếu đuối thụ】
【Chèo cl! Fan Bách Kiều đừng có ăn vạ nữa ok?】
【Mấy con fan CP phiền quá, có yên cho người khác xem tấu nói không?】
【Kê ghế ngồi cắn hạt dưa, ngay ngắn chờ xem.】
Phòng trực tiếp cực kì náo nhiệt, tất cả đều đang mong chờ Bạch Chỉ bắt đầu.

Không ngờ Bạch Chỉ còn chưa nói gì, Phương Hạ cũng đã đi lên.
【A a a, Phương Hạ!!!】
【Ở chung một chỗ rồi cùng chung khung hình rồi! Ngọc trắng không tỳ vết chung khung hình! Bà má ơi, ra đây nhận đường nè!! 】
【Hay quá, độc tấu thành tấu hài thật rùi.


Bạch Chỉ xoa tay: “Lần đầu tiên diễn tấu nói, thực ra có hơi hồi hộp.”
Phương Hạ cũng xoa tay theo: “Tớ đây cũng thế.”
Bạch Chỉ: “Nhưng mà có đạo diễn Tiền ở đây, tự nhiên tớ lại không lo lắng nữa.”
Phương Hạ: “Ồ? Vì sao?”
Nghe thấy Bạch Chỉ kêu tên mình, Tiền Trung Chính xị mặt như cái bị, trong lòng lại thấy bất an vô cớ.
Bạch Chỉ: “Bởi vì vừa thấy ngài ấy thì đã có cảm hứng rồi!”
Phương Hạ: “Cảm hứng gì nào?”
“Tớ chợt nhớ tới lần đi xem khỉ ở núi Nga Mi.” Bạch Chỉ nói, “Mọi người có biết không? Khỉ trên núi rất là hoang dã.”

Phương Hạ: “Đúng rồi, hoang dã lắm.”
【Thật đấy, khỉ hoang cực kì, dọa tui khóc!】
【Có ý gì? Khỉ với Tiền Trung Chính thì liên quan gì?】
【Trộm đoán, mắng người ta là khỉ?】
【Không hiểu, xem tiếp.】
Bạch Chỉ: “Nhưng có người lại không biết đến núi Nga Mi xem non nước hữu tình, không được picnic ngoài trời sao?”
Phương Hạ: “Đúng nhỉ, lúc tớ vẫn còn mặc quần, tớ cũng thích ăn một bữa picnic ở Nga My.”
【Ha ha cười chết, hai người này thú vị à nha.】
【Không ngờ Phương Hạ cũng biết phụ họa theo.】
Bạch Chỉ: “Cậu cũng chưa gọi là xui xẻo, chỉ mất mỗi cái quần thôi mà.”
“Đến cái quần cũng chẳng còn, vậy mà chưa đủ xui sao?” Phương Hạ ngạc nhiên, “Lúc ấy tớ chỉ biết ôm mông mà liên mồm vô cùng xin lỗi để mọi người nhìn thấy mông của tôi, “rất xin lỗi, làm bẩn mắt của bạn, xin lỗi đã phá hỏng chuyến đi chơi của bạn.”
【Ha ha thật không? Tui không tin.】
【Mị không sợ bẩn mắt, cho mị xem đi!!】
“Không tính là gì”, Bạch Chỉ lắc đầu, “Tớ thấy có người còn xui hơn cậu nhiều.”
“Tớ không tin, xui xẻo cỡ nào?”
“Ông ta không chỉ bị khỉ lột quần mà hai chai rượu Mao Đài 90 năm của ông ấy cũng bị con khỉ giật mất.”
Nghe thấy rượu Mao Đài 90 năm, sắc mặt Tiền Trung Chính hơi biến đổi.

Ông ta cảm giác Bạch Chỉ đang ám chỉ mình, nhưng trong chốc lát lại không tìm ra bằng chứng.
Phương Hạ: “Ồ? Mao Đài 90 năm sao?”
Bạch Chỉ: “Đúng rồi đó.”
Phương Hạ: “Sướng thật, một chai tận hơn 10.000 NDT đấy.”
Bạch Chỉ: “Cũng không hẳn, có tiền cũng không mua được, vậy mà cuối cùng lại hời cho con khỉ ấy.”
Phương Hạ: “Quý như thế mà ông ấy không đòi lại sao?”
Bạch Chỉ: “Ông ta cũng muốn lắm, nhưng con khỉ lại ôm chai rượu lên cây rồi thổi phù phù, nhân viên ở đấy dùng ná cao su cũng chẳng bắn được nó.”
Phương Hạ: “Khỉ mà biết uống rượu sao?”
Bạch Chỉ: “Thực ra không phải thế, chỉ là biết bắt chước con người, còn học được cách mời rượu người khác đấy.”
Phương Hạ: “Khỉ mời rượu cơ à? Nghe như chuyện lạ trên trời vậy.”
Bạch Chỉ: “Ừ đúng, về sau còn có người sáng tác cả một câu vè miệng, truyền đi khắp nơi.”
Phương Hạ: “Vè như nào?”
“Tớ nói cho mà nghe, xem có đúng không nhé”, Bạch Chỉ giơ hai ngón tay khép lại như diễn tuồng, chỉ thẳng vào Tiền Trung Chính, nói rành mạch: “Vè rằng “Khỉ kia uống say trong rừng già, dám mời rượu cả lão súc sinh.”
Khuôn mặt của Tiền Trung Chính lập tức đỏ như gan lợn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.