Em Nào Có Theo Đuổi Người

Chương 11


Bạn đang đọc Em Nào Có Theo Đuổi Người FULL – Chương 11


Ngày hôm sau khi Bạch Chỉ rời giường, đứng trước gương nghiêm túc sửa sang lại tóc tai.
Tóc cậu ngắn, mỗi ngày tắm rửa đều nhân tiện gội đầu.

Hôm qua không sấy khô nên vừa dậy đã thấy mình trông như quỷ hề.

Bên trái có một nhúm lớn vểnh lên, đỉnh đầu còn có vài ba sợi ngốc nghếch dựng ngược, không ra một hình tượng gì.
Bạch Chỉ tìm Phương Hạ mượn tinh dầu dưỡng tóc và keo xịt, soi gương cắt tỉa phần tóc mái dài, tạo một kiểu tóc cẩn thận mà không ra vẻ.

Bây giờ cậu mới thỏa mãn, thong thả đi ra toilet.
“Đẹp quá nhỉ.” Phương Hạ dựa vào cửa, tặc lưỡi, “Chải chuốt như vậy cho ai xem?”
Bạch Chỉ: “Ghen tị cứ việc nói thẳng.”
“Ghen tị cậu?” Phương Hạ hậm hừ, “Rõ ràng tớ mới đẹp trai nhất!”
Vừa dứt lời thì Tạ Tư Cẩn thoáng qua trước mặt.

Anh trai mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tôn lên lưng dài vai rộng, tay chân thon dài.
“…!Thôi vậy.” Phương Hạ thu tầm mắt lại, hơi tiếc nuối nói, “Thầy Tạ đẹp trai nhất vũ trụ, tớ đứng thứ hai.”
Bạch Chỉ: “…”
Bạch Chỉ không biết ăn diện lắm, đồ thường ngày cũng chỉ mặc áo phông và quần sooc, đi thêm một đôi giày chơi bóng là xong việc.

May là dáng cậu cao, trông cũng ưa nhìn, hôm nay tỉ mỉ làm tóc, càng như mặt trời tươi sáng, đứng ở đằng kia nhẹ nhàng nở nụ cười, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
“Chào buổi sáng!” Bạch Chỉ cố ý vòng tới trước mặt Tạ Tư Cẩn, để đối phương nhìn thấy trang phục rực rỡ của mình.
Tạ Tư Cẩn gật đầu, nét mặt như thường: “Chào buổi sáng.”
Lẽ nào không nhìn thấy?
Bạch Chỉ lại hỏi: “Thầy Tạ thấy tóc của em thế nào ạ?”
Tạ Tư Cẩn cụp mắt, thiếu niên tóc dày đen như mực, dưới ánh mặt trời thêm bóng mượt khỏe khoắn.


Đuôi tóc còn sót ở gáy mềm mại, càng làm nổi bật da dẻ trơn nhẵn, trắng nõn như tuyết.
“Thế nào ạ?” Bạch Chỉ ngửa đầu, mặt đầy mong đợi.
Cậu mất cả sáng hì hục, lần này không chê nữa chứ?
Tạ Tư Cẩn nhíu mày, không nhịn được, vươn tay xoa mái đầu chàng trai.
Xúc cảm trên đỉnh đầu truyền tới, Bạch Chỉ bối rối cả người.
Tạ Tư Cẩn thở dài, tựa như hơi bất đắc dĩ: “Như vậy đã hài lòng chưa?”
Bạch Chỉ: ???
Hài lòng? Tôi hài lòng cái gì?
Mái tóc cất công chải cả buổi sáng cứ như vậy bị anh vò mất toi, anh thấy tôi phải thỏa mãn cái gì??
Mãi đến khi Tạ Tư Cẩn đi rồi, Bạch Chỉ vẫn không hiểu, cậu chỉ muốn khoe một quả đầu đẹp thôi mà, tại sao Tạ Tư Cẩn lại xoa đầu cậu.

Lẽ nào cũng giống con chó ranh Phương Hạ, ghen tị cậu quá đẹp?
Ừ, chắc chắn là như vậy.
Tạ Tư Cẩn ghen tức mái tóc của cậu rồi!
Cho nên mới muốn làm đầu cậu thành tổ quạ!
“Bạch Chỉ rất thích khách mời hôm nay hả?” Đạo diễn vui cười hớn hở đi tới, “Làm sao tự nhiên lại chưng diện thế?”
“Không phải vì khách mời đâu ạ.” Bạch Chỉ lắc đầu, mà dăm ba câu chẳng thể giải thích rõ ràng, đành hỏi lại, “Hôm nay khách mời là ai ạ?”
“Đạo diễn Tiền Trung Chính và diễn viên trẻ…” Đạo diễn lướt qua lại trên điện thoại di động, lúc này mới ồ một tiếng, “Là một bạn nhỏ tên là Bách Kiều.”
Hai người này Bạch Chỉ đều biết.
Tiền Trung Chính là điển hình cho mẫu thiếu niên thành danh.

15 năm trước chỉ đạo một bộ phim nhận được 8.9 điểm trên douban, khí thế ngời ngời.

Nhưng mà những năm gần đây, không biết là suy cạn chất xám hay là theo không kịp thời đại, phim điện ảnh ra mắt bộ sau kém hơn bộ trước.


Sau đó ông chuyển sang quay phim truyền hình, hiệu quả cũng thường thường.
Bách Kiều cũng là một diễn viên nhỏ tuyến ba, bốn giống Bạch Chỉ, trong ký ức của cậu là một em trai trẻ tuổi hay ngại ngùng.

Thời gian trước y hợp tác cùng Tiền Trung Chính trong một bộ phim thần tượng “Đôi nhỏ vô tư”.
Bạch Chỉ xem qua bộ phim đó rồi, thật không nói quá, xem muốn đui mắt, cậu lết được hai tập, không chịu nổi mà bỏ ngang.

Khán giả thời nay đều có hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không, đồng loạt mắng mỏ diễn viên và đạo diễn “Đôi nhỏ vô tư”, gây nên một hồi phong ba bão táp trên mạng.
Bạch Chỉ hơi bất ngờ, cậu còn tưởng rằng Vương Kế Dân là một đạo diễn cổ hủ chỉ biết vùi đầu vào quay phim, không nghĩ tới ông cũng chú ý cập nhật thời thế như vậy.
Chỉ là Bách Kiều là một người tính cách mềm mỏng, Tiền Trung Chính cậu chưa tiếp xúc qua, nhưng ở trong giới lăn lộn bấy lâu, bản thân hẳn cũng có riêng quy tắc đối nhân xử thế, chắc là sẽ không xảy ra xung đột mấy.
Bạch Chỉ vừa nghĩ như thế, ngay sau đó đã bị vả lệch mặt.
Ba, bốn giờ chiều là thời điểm nắng gắt nhất, lượt khách mời thứ hai của “Ẩm thực bốn mùa” đã đến .
Xe không thể lái vào sân, trời lại nắng, Bạch Chỉ và Phương Hạ cầm ô ra ngoài tiếp đón bọn họ.
“Cảm ơn đàn anh ạ.” Bách Kiều đi nóng mặt đỏ gay, khi Bạch Chỉ định giúp mang hành lý thì y từ chối, “Em tự cầm được rồi.”
Tiền Trung Chính đang quạt gió, nghe vậy quay đầu nói: “Các cậu quen nhau à?”
Bạch Chỉ gật đầu: “Trước cùng chung công ty cũ, cũng từng hợp tác hai bộ phim ạ.”
“Ồ? Hóa ra là vậy.” Tiền Trung Chính đảo mắt nhìn mặt cậu, khiến người khác cảm thấy không thoải mái.
Bạch Chỉ lui về sau hai bước: “Bên ngoài nóng, mọi người đi vào thôi.”
“Khu nhà nhỏ này trông vẫn còn tốt chán.” Tiền Trung Chính đứng dưới mái dù Phương Hạ đang cầm, nhìn ngắm xung quanh một lượt, đánh giá, “Mấy cậu bây giờ hay thật, ăn ăn uống uống vui đùa một tí đã có tiền trong túi.

Chẳng như bọn tôi hồi đó, ở nơi nông thôn này, cơm ăn còn không no.”
Bạch Chỉ và Phương Hạ đều hơi lúng túng, coi như ông nói sự thật đi, nhưng có cần thiết phải nói ngay trước mặt họ thế này không?
Tiền Trung Chính vừa đi vừa dò xét, vẫn muốn nói gì nữa, nhưng nhìn thấy Tạ Tư Cẩn trong phòng thì mắt đã sáng rực lên, cười híp mắt nói: “Ảnh đế Tạ cũng ở đây à?”
Tạ Tư Cẩn đứng lên: “Chào đạo diễn Tiền, đã lâu không gặp.”
Hỏi han ngắn gọn vài câu, Tiền Trung Chính lại hỏi: “Chúng ta ngủ đâu thế?”

Lục Hòe: “Phòng đã chuẩn bị rồi, hai người ngủ lại gian bên trái này nhé.”
Bạch Chỉ chốc lát không phản ứng kịp.
Đây là để bốn người bọn họ chen nhau một phòng sao?
“Cậu không biết sao?” Lục Hòe nhỏ giọng, “Tiền Trung Chính thích đàn ông, trước đây đã nuôi vài minh tinh nhỏ rồi.

Không biết lần này thế nào, anh và lão Tạ cũng không dám ngủ cùng chỗ với ông ta.”
Bạch Chỉ: “…”
Đúng là cậu không biết chuyện này.

Mặc dù cùng ở trong giới, nhưng cấp bậc khác nhau, lượng thông tin có được cũng chênh lệch một trời một vực.
Lục Hòe không biết Bạch Chỉ và Bách Kiều quen nhau nên cảm thán một câu: “Chẳng rõ cậu Bách Kiều này có phải người mới được nuôi không nhỉ?”
Bạch Chỉ cau mày, hẳn là không phải chứ?
Phân phòng xong, đạo diễn để mọi người đi lao động kiếm tiền như thường ngày.

Công việc hôm nay là thu hoạch dưa hấu, cần thu trên ruộng rồi đóng bao mang về, tất cả đều là việc chân tay.
Tiền Trung Chính vén ống tay áo: “Các cậu bận làm việc ngoài đó, nhà bếp tối nay giao cho tôi đi, Bách Kiều ở lại phụ tôi một tay.”
Mấy người Bạch Chỉ cũng không tiện chỉ đạo một tiền bối sắp gần năm mươi tuổi, đội mũ rơm, mặc tay áo chống nắng ra cửa.
Hai tiếng sau, Bạch Chỉ mặt đỏ bừng về tới nhà, mệt đến rã rời, may là cậu không cần làm cơm tối.
Thực lòng mà nói, tay nghề nấu nướng của Tiền Trung Chính rất tốt, chỉ là hơi dầu mỡ, gia vị cũng nêm quá nhiều, mồm miệng mặn ngấy.
Khẩu vị của Tạ Tư Cẩn thiên nhạt, ăn giữa chừng phải đi vào bếp tìm đồ uống.
Tiền Trung Chính dẩu môi: “Tiểu Bạch, lấy dùm tôi mấy cái chén ra đây.”
Bạch Chỉ nghĩ ông muốn uông nước, cầm mấy ly thủy tinh đến.
Té ra Tiền Trung Chính lấy từ đâu hai chai Mao Đài*, không nói một lời mà đổ ra chén: “Nào nào nào, hiếm có dịp này, anh em ta làm một chén.”
Nụ cười trên mặt Bạch Chỉ ngưng lại, cậu buông ly, cười xòa nói: “Đạo diễn Tiền, chúng ta đang quay chương trình, không phù hợp lắm ạ.”
“Ôi dào, có gì mà không phù hợp, mọi người đều là đạo diễn, cắt xén một chút là xong.” Tiền Trung Chính cầm ly rượu để trước mặt Bạch Chỉ, “Cậu nếm thử đi, đây là của quý, Mao Đài 90 năm đấy, có tiền cũng không mua nổi đâu.”
“Em không uống thật ạ.” Bạch Chỉ xua tay, thái độ khách sáo, “Chú cứ uống đi.”
“Sao, diễn viên lớn Bạch Chỉ khinh tôi đấy à?” Tiền Trung Chính vẫn cười, nhưng trong mắt đã không còn nét vui vẻ.
Bạch Chỉ cũng cười: “Là chú không tôn trọng tôi chứ ạ?”
Tiền Trung Chính kinh ngạc, ông tung hoành trong giới vài chục năm, chưa thấy có đứa hậu bối nào dám thách thức mình như vậy cả.

Bạch Chỉ vẫn đang cười, dùng giọng điệu mềm mỏng nói ra lời sắc bén: “Tôi nói tôi không uống rượu, chú lại còn ép? Chẳng phải là coi thường tôi sao?”
Vẻ tươi cười trên mặt Tiền Trung Chính biến mất.
Mời Bạch Chỉ uống là nể mặt cậu ta, thằng nhóc diễn viên này còn không biết đường cảm ơn?
“Thôi nào.” Phương Hạ ở bên cạnh hòa hoãn, “Rượu ngon như thế chú phải để dành uống chứ.”
Tính Lục Hòe tùy tiện, chưa bao giờ để ý tới quan hệ xã giao với mấy người như này, lười biếng nghịch cái cốc trong tay, cười nhạo: “Đạo diễn Tiền ơi, tôi khuyên ông thấy tốt thì lấy đi.”
Tiền Trung Chính giận dữ cười, lại quay ra nói với Bách Kiều: “Đàn anh cậu không chịu uống, cậu mau uống cho cậu ta chén này.”
Bách Kiều nhận ly rượu, không nói gì đưa lên miệng.
“Đừng uống.” Bạch Chỉ cầm tay y, vẻ non nớt trẻ trung không còn, gương mặt đầy cương quyết.
“Không sao ạ, em còn chưa được thử loại rượu quý thế này bao giờ.” Bách Kiều cười dịu dàng, tay kia cầm rượu, uống một hơi cạn sạch.
Bạch Chỉ nghĩ Tiền Trung Chính muốn uống nước nên lấy ly thủy tinh lớn, nửa chén rượu ít cũng phải hai phần.

Rượu trắng hơn năm mươi độ, Bách Kiều lại uống như nước lã, mày cũng không nhíu mà uống hết.
Không biết thế nào, lòng Bạch Chỉ chợt thấy buồn bực khó chịu.
Nhìn đuôi mắt đỏ ửng của Bách Kiều, cuối cùng Tiền Trung Chính cũng vừa ý, cười rót cho Bách Kiều một ly nữa: “Tiếp nào.”
Khi Bách Kiều nhận rượu, Bạch Chỉ lấy mất ly trong tay y.
Bách Kiều giật mình nhưng nhanh chóng lắc đầu: “Đàn anh, em thích uống rượu này, ngon lắm.”
Bạch Chỉ bình tĩnh nhìn y: “Nếu uống ngon, vậy không cho anh của em uống sao?”
“Em…” Tới giờ, trong mắt Bách Kiều cuối cùng cũng hiện nét túng quẫn.
Bạch Chỉ nhân lúc này cầm ly rượu, mùi rượu mạnh cay xè giây lát đã xông vào mũi.
Mặc cho người khác tung hô thứ chất lỏng này thế nào, cậu vẫn luôn không chịu được mùi vị xồng xộc kia.
Nét cười trên mặt Tiền Trung Chính càng đậm, đợi xem trò vui: “Uống đi chứ.”
Phương Hạ đứng lên: “Bạch Chỉ!”
Bạch Chỉ nâng cốc đưa tới bên môi.

Cùng lúc đó, một bàn tay lớn đột ngột lấy chén rượu, dúi vào tay cậu một ly sữa bò.
Bạch Chỉ ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc cằm nhọn và yết hầu trượt lên của Tạ Tư Cẩn.
Mấy giây sau, ly thủy tinh bị đặt lại lên bàn, phát ra tiếng “cạch” rất nhẹ.
Tạ Tư Cẩn ngẩng đầu nhìn Tiền Trung Chính, đôi mắt hoa đào lạnh như băng: “Đạo diễn Tiền, bây giờ có thể tiếp tục ăn cơm được chưa?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.