Bạn đang đọc Em Muốn Trốn Sao Bảo Bối: Chương 111
Người đàn ông quân phục cùng vài người hớt hải vừa chạy vào thang máy vừa bắn vào đám zombie đang rượt đuổi theo phía sau, trên đường chạy lên phía trên có rất nhiều người gia nhập cùng với bọn họ nhưng lần lượt đều bị người đàn ông quân phục lạnh lùng bắn vào chân để cản bước lũ zombie.
Cho đến khi vào được thang máy, người đàn ông quân phục đẩy hai người đi cùng ông ta ra khỏi thang máy, bắn vào chân họ, nhanh chóng bấm nút đóng cửa thang máy lại.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, từ từ che đi khuôn mặt khổ sở kêu gào tuyệt vọng của hai người bên ngoài khi bọn zombie vừa tràn đến, nhào vào bọn họ cắn xé điên cuồng.
“Làm tốt lắm đại tá” vài người đàn ông trung niên thở dốc nói, bọn chúng tất nhiên là những người ngang hàng với người đàn ông quân phục, ở nơi đây trực tiếp điều hành căn cứ thông qua liên lạc gián tiếp với những lãnh đạo phía bên ngoài và cũng chính là những người Lăng Chi Hiên bắt trói ở tương lai.
Thang máy di chuyển lên phía trên mặt đất trong sự im lặng của tất cả những người còn sống sót, bọn họ đang nghĩ xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, ai lại to gan lớn mật dám đụng vào tổ chức hùng mạnh của bọn họ…
Cửa thang máy mở ra, phía bên ngoài là ngôi nhà gỗ đơn sơ mộc mạc đang nằm yên tĩnh giữa vùng rừng núi rộng lớn hoang sơ.
“Tôi sẽ liên lạc với bên phía Mỹ để tìm hiểu xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì” người đàn ông quân phục móc điện thoại từ trong túi, đang chuẩn bị bấm số gọi cho ai đó thì…
“Không cần đâu”
Cánh cửa ngôi nhà gỗ bật mở, giọng nói thâm trầm lạnh lẽo vang lên, từ phía ngoài một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi xuất hiện, đi cùng với anh ta là vài người mặc quân phục quân đội chính phủ cùng súng trường trên tay.
Tiếp theo đó là những người mặc quân phục quân đội chính phủ xuất hiện từ mọi góc khuất của ngôi nhà, chĩa súng vào bọn họ ở tư thế chuẩn bị sẵn sàng bắn.
“Các ông đã bị bắt” người đàn ông trẻ tuổi lạnh nhạt nói. “Ý tôi là… tất cả những nơi khác, bao gồm cả ở Mỹ, đều đã bị bắt”
“Cái… cái gì?” một người đàn ông trung niên tái mặt xanh mét, không thể tin vào những gì mới vừa nghe được.
“Làm thế nào mà bọn mày…” người đàn ông quân phục gầm lên, ông ta tất nhiên biết rõ người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình là ai, vào mấy năm trước khi ông ta về hưu thì hắn ta vẫn chỉ là một tên lính quèn dưới trướng ông, nhưng bây giờ hắn ta lại mặc quân phục cùng quân hàm cấp bậc giống như ông.
“Làm thế nào à?” người đàn ông trẻ tuổi cong khóe môi. “Tôi nghĩ anh nên là người cho ông ta biết làm thế nào có phải hay không?”
Nói xong, người đàn ông trẻ tuổi lui sang một bên, lúc này một người đàn ông cao to vận quần áo vận chuyển cùng những người mới bị bắt trước đó xuất hiện trước mặt bọn họ, bên cạnh anh ta là cô gái nhỏ nhắn đáng yêu và… một người đàn ông trẻ tuổi khác, chính là Dương Lãnh Thiên.
“Chào Sếp” người vận chuyển tháo nón che nữa mặt ra, để lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ cùng nụ cười nữa miệng lạnh nhạt, anh đã rất thành công che giấu khí thế cường đại của mình để hạ mình trở thành một trong số bọn chúng.
“Mày… mày… bọn mày…” người đàn ông quân phục há hốc mồm không thốt nên lời. “Không phải bọn mày bị bắt rồi hay sao?”
“Tương kế tựu kế thôi” Dạ Nguyệt nhún vai, ngẩn đầu nhìn người nào đó mỉm cười.
Quay trở ngược về buổi tối hôm trước có thể tóm tắt gọn như sau, Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt giả vờ bị bọn họ bắt được, theo đó Lăng Chi Hiên hạ gục người vận chuyển canh giữ anh, sau đó thay đổi trang phục trở thành một trong số chúng.
Anh là người phụ trách giam Dạ Nguyệt và người vận chuyển kia vào buồng giam cuối cùng của tầng 18. Tiếp đó, khi bọn chúng tàn nhẫn ra tay với hai người phụ nữ kia, anh đã tráo đổi Dạ Nguyệt với một trong hai người phụ nữ đã biến thành zombie đó, chiếc thùng giấy mà được cho là rỗng khi anh đẩy ra khỏi buồng giam có Dạ Nguyệt bên trong đó và tất nhiên để bảo vệ cô anh đành phải đứng nói chuyện vớ vẩn với tên điên kia một chút để hắn không làm những hành động quá khích nữa.
Anh âm thầm đánh ngất hai tên ở phòng CCTV, sau đó đánh ngất những tên canh gác ở những tầng có người còn sống đang bị nhốt và cứu bọn họ ra, đưa những người đàn ông bị bắt quần áo mà anh lấy được của bọn vận chuyển canh gác, dùng những thùng giấy rỗng để cho những người khác trốn vào bên trong, dễ dàng qua mặt bọn đang canh gác với chỉ thị của “Đại tá” phải sắp xếp những thùng rỗng này đưa lên phía trên để chuẩn bị cho đợt hàng tiếp theo, tất nhiên chỉ thị này là thật và anh đã cố tình trở thành người nhận nó, tiếp đó anh thành công đưa mọi người cùng Dạ Nguyệt đến thang máy tròn.
Anh quay về tầng 11, nhẹ nhàng cướp được một phòng ngủ của một trong những người đàn ông trung niên, tất nhiên người đàn ông đó hiện tại không có mặt cùng với bọn chúng vì đã bị anh trói lại ở bên dưới, liên lạc với Tề Vĩ thông qua máy tính cá nhân của ông ta để mở đường cho Tề Vĩ thâm nhập vào hệ thống chính của bọn chúng, rồi anh trở lên cùng với Dạ Nguyệt và mọi người rời khỏi lòng đất, chờ đợi quân cứu viện đến.
Trước khi bị bọn chúng phát hiện thì Tề Vĩ đã dễ dàng nhanh chóng phá hủy và hack toàn bộ quyền điều khiển của máy chủ chính khi anh đã nghiên cứu và nắm rõ toàn bộ mật khẩu trong tay, trước đó tất nhiên anh đã thu thập được quyền truy cập bằng dấu vân tay, quét mắt..v…v… của những nhà sáng lập thông qua tài liệu mà Lăng Chi Hiên lưu trữ mang về từ tương lai, cuối cùng anh nắm toàn bộ quyền kiểm soát hai khu căn cứ chính và những phòng thí nghiệm nhỏ khu vực.
Trong lúc đó thì bọn họ đã cùng với phía chính phủ Mỹ, Trung Quốc, tứ đại gia tộc và người của tập đoàn O & Y – đại diện là Dương Lãnh Thiên và Uông Tuấn Kiệt – triển khai kế hoạch hành động ngay trong đêm, quân đội chính phủ cùng người phía tứ đại gia tộc nhanh chóng được tung ra, bao vây và tóm gọm những kẻ đầu sỏ có liên quan và những kẻ cấu kết với bọn chúng, bao vây toàn bộ những khu thí nghiệm nhỏ rải rác ở khắp mọi nơi trên đất nước và ở Mỹ.
Cũng như quân đội chính phủ đã bao vây khắp xung quanh khu căn cứ chính ở vùng núi hoang sơ này, hợp tác với Lăng Chi Hiên đợi chờ những con rắn độc cuối cùng rời khỏi hang khi bị lửa dí tới đuôi.
Người đàn ông quân phục và bọn trung niên không khỏi kinh hoàng khi được nghe toàn bộ chuyện đã âm thầm xảy ra trong đêm tối tịch mịch yên tĩnh mà bọn họ cứ tưởng sẽ êm đềm như bao ngày đã qua khác.
Dương Lãnh Thiên dở khóc dở cười khi nhìn thấy vẻ mặt không còn chút máu nào của bọn họ, bọn họ đang kinh hãi hoảng sợ hơn rất nhiều khi nhìn Chủ Tịch của bọn anh so với khi nhìn thấy bọn zombie mới vừa rồi.
Tất nhiên anh tin rằng cũng chỉ có vị trước mặt này mới có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc và hoàn hảo như thế này, qua mặt tất cả bọn họ mà không một ai hay biết gì, bởi vì khả năng giải quyết những tình huống bất ngờ và phát sinh của Chủ Tịch có thể nói thuộc hàng quái vật, không phải tự nhiên khi không mà Chủ Tịch có thể đứng đầu dẫn dắt bọn họ, ngoài sự kính trọng khi Chủ Tịch đã cho họ một nơi để trở về và phát triển, thì tất nhiên còn lại và cũng là chiếm phần lớn nhất chính là bọn họ kính nể và hoàn toàn quy phục với khả năng lãnh đạo cùng chiến đấu toàn diện của người đàn ông này.
“Chắc cũng đến giờ rồi” người chỉ huy trẻ tuổi không khỏi tán thưởng khi nhìn Lăng Chi Hiên, anh ta cũng đã nhận được thông tin mật vị này chính là người đứng đầu tập đoàn O & Y, anh ta mỉm cười nhìn đồng hồ và thông báo.
Mọi người bên trong đều di chuyển ra bên ngoài khỏi ngôi nhà gỗ, cũng áp giải bọn tội phạm ra bên ngoài.
Tiếp theo đó, tiếng nổ lớn vang lên, ngọn núi cùng cây cối rung chuyển như có động đất đến, mọi người đều nằm xuống khi nghe tiếng nổ vọng lên. Cuối cùng, tia lửa lớn lóe lên, phá tan ngôi nhà bằng gỗ, đẩy đất đá cát bụi văng lên, bay mù mịt trong không khí.
CÁC KHU CĂN CỨ THÍ NGHIỆM DƯỚI LÒNG ĐẤT CỦA TỔ CHỨC BÍ MẬT CHÍNH THỨC BỊ PHÁ HỦY VÀ XÓA SỔ HOÀN TOÀN.
Trong cùng ngày hôm đó, tin tức chấn động được công bố rộng rãi khắp mọi nơi trên thế giới, những kẻ đầu sỏ của các nước khác ngoại trừ Trung Quốc và Mỹ cũng đã bị quân đội của nước đó tóm gọn không sót một ai.
Những khu vực bị zombie xâm chiếm cũng đang dần dần được giành lại, những người sống sót được trực thăng cứu hộ đưa ra khỏi những khu vực đó, những người không may bị cắn cũng được cứu chữa bằng vaccine trước khi bị biến thành zombie.
Những ngày tiếp theo đó, tất cả mọi tổ chức cứu hộ có liên quan đều được huy động không sót một tổ chức nào trên khắp cả nước để bắt tay vào cứu hộ và cứu chữa cho những khu vực nhiễm bệnh, dưới sự tài trợ của Tứ đại gia tộc, tập đoàn O & Y và những tập đoàn khác.
Đại dịch cuối cùng cũng được đẩy lùi vào ba tháng sau đó.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới… oOo
Ánh nắng chiều tà dịu dàng chiếu vào căn phòng khách rộng lớn qua lớp tường kính, Dạ Nguyệt đang ôm Tuyết Lang nằm trên thảm bên cạnh ghế salong, hưởng thụ ấm áp của ánh nắng chiều, Tuyết Lang đã ngủ từ lúc nào không hay.
Dạ Nguyệt lờ mờ nghe tiếng cửa nhà mở và đóng cùng tiếng bước chân nhẹ nhàng trầm ổn đi đến gần chỗ cô, cô không xoay đầu lại cũng có thể biết người đó là ai.
“Anh về rồi hử” Dạ Nguyệt ngái ngủ hỏi.
Đột nhiên, cô bị người nào đó bế lên ôm vào trong lòng, Tuyết Lang giật mình ngẩn đầu dậy cũng đang chăm chú nhìn anh rồi nó hú lên vì bị ai đó tách nó ra khỏi ấm áp của Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt dở khóc dở cười nhìn Tuyết Lang.
“Anh sẽ mau chóng cưới vợ cho Tuyết Lang” Lăng Chi Hiên lạnh nhạt nói, anh nhìn Tuyết Lang một cái khiến nó cúi đầu im bật, chỉ dám rên ư ử trong miệng không dám hó hé gì nữa.
“Anh tìm thấy một bé Tuyết Lang nữa à?” Dạ Nguyệt ngạc nhiên, vui mừng hỏi.
“Không, anh sẽ tìm cho Tuyết Lang một cô nàng Husky thuần chủng” Lăng Chi Hiên lắc đầu, nghiêm túc nói.
“Lỡ em ấy không thích thì sao?” Dạ Nguyệt buồn cười nhìn vẻ nghiêm túc của anh.
“Em yên tâm, nếu anh đã thích thì Tuyết Lang chắc chắn cũng sẽ thích” Lăng Chi Hiên cong khóe môi, còn không quên bổ sung trong lòng câu bằng chứng đang ở ngay trước mặt anh.
Trước đây Tuyết Lang bị bầy sói tuyết bỏ rơi trên núi khi mẹ nó vừa bị thợ săn bắn chết, anh là người đã tìm thấy nó trong một lần leo núi tuyết khi nó đang sắp bị chết đói vì còn quá nhỏ, kể từ đó ngoại trừ anh thì nó không thân thiết hay gần gữi với bất kỳ một ai trong Trung Tâm, nó chỉ đi theo mỗi mình anh và được anh thay mẹ nó tiếp tục huấn luyện dần dần trở thành một dược thú.
Tuyết lang không thích quấn người, ngay cả chú Trịnh là người cho nó ăn nó cũng không hề quấn quít chơi đùa huống chi là đám con gái luôn yêu thích hò hét khi nhìn thấy nó, nó đều ngoảnh mặt không quan tâm, lạnh lùng khó gần như tính cách của người nào đó.
Lăng Chi Hiên không thể quên được vào đêm đầu tiên anh và cô gái nhỏ gặp nhau ở dưới hang động đó, Tuyết Lang đã rất ngoan ngoãn nằm trong lòng cô gái nhỏ, thoải mái thân mật gần gũi và ăn những thức ăn mà cô đút cho nó. Nói đến việc ăn uống thì Tuyết Lang chỉ ăn những thức ăn mà Lăng Chi Hiên, chú Trịnh và mười người đứng đầu Trung Tâm đưa cho nó, vì Lăng Chi Hiên giúp nó hiểu chú Trịnh và bọn họ sẽ thay mặt anh cho nó ăn khi anh không ở bên cạnh nó.
Hơn nữa chúng ta có thể quay ngược lại thời điểm vào ngày hôm đó, tại sao Tuyết Lang lại chọn cô gái nhỏ là người cứu anh chứ không phải một người con trai khỏe mạnh lực lưỡng sức dài vai rộng cũng am hiểu về chuyên môn và cũng ở gần đó như cô gái nhỏ? Có lẽ anh có thể hiểu được Tuyết Lang, bởi vì đêm đó khi anh lần đầu tiên mở mắt và bắt gặp đôi mắt tĩnh lặng sâu thẳm của cô gái nhỏ, anh đã nghĩ rằng đôi mắt đó vừa trong suốt giản đơn vừa chứa đựng những thăng trầm phức tạp của cuộc sống mà cô gái nhỏ đã trãi qua.
Có thể những thăng trầm mà cô gái nhỏ trãi qua không nhiều hơn ai nhưng cũng không ít hơn ai, vừa đủ để cô gái nhỏ của anh trầm ổn trưởng thành theo từng năm tháng đã qua.
“Sao anh có thể chắc chắn như thế chứ, ít nhất anh cũng phải cho Tuyết nhi lựa chọn chứ a” Dạ Nguyệt kéo hai bên má anh ra, không đồng tình.
Lăng Chi Hiên suy nghĩ gì đó rồi gật đầu đồng ý: “Được rồi, anh nghe em”
Dạ Nguyệt liền quay xuống nhìn Tuyết Lang, vui vẻ nói: “Thích nhé Tuyết nhi, cưng sắp được cưới vợ rồi a, rồi sẽ có một bầy chó nhỏ để em tha hồ quấn quít chơi đùa cùng a”
Lăng Chi Hiên nghe đến đây đột nhiên anh sựng người, anh đột nhiên nghĩ đến sau này không chỉ Tuyết Lang tranh vợ yêu với anh mà cả bầy cún con của nó cũng sẽ tranh vợ yêu với anh, anh liền lập tức nói: “Chúng ta sẽ bàn lại chuyện này sau, giờ thì chúng ta phải chuẩn bị đi thôi”
Dạ Nguyệt đang thích thú mơ mộng thì chuyển qua khó hiểu nhìn anh, mới vừa rồi anh còn kiên quyết muốn cưới vợ cho Tuyết Lang tại sao bây giờ lại nói là bàn sau?
“Uhm thì anh nghe theo em để Tuyết Lang lựa chọn, nhưng chuyện này không phải cũng cần phải có thời gian hay sao nên trong khi đó chúng ta sẽ đi ăn tối” Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng giải thích vô cùng hợp tình hợp lý. “Không phải em có hẹn với bạn thân của em hôm nay ăn tiệc tất niên cuối năm sớm và tiệc chia tay hay sao?”
“A” Dạ Nguyệt quên mất, cô lập tức vùng vẫy muốn đứng xuống. “Anh thả em xuống để em còn đi tắm với thay đồ nữa a, chúng ta sắp trễ giờ rồi”
Lúc đầu Dạ Nguyệt chơi đùa với Tuyết Lang để đợi Lăng Chi Hiên từ Trung Tâm về, sau đó cô lại ngủ quên, thức dậy lại đột nhiên quên mất chuyện Ánh Nhật đã mời mọi người tham gia tiệc tất niên cuối năm sớm và tiệc chia tay vì Ánh Nhật sắp đi cùng Thành Đông a.
Lăng Chi Hiên ôm cứng cô gái nhỏ không buông, anh cười cười mờ ám bế cô lên cầu thang về phòng ngủ: “Chúng ta cùng nhau đi tắm là sẽ không trễ giờ nữa”
“Tắm cùng với anh mới trễ giờ á” Dạ Nguyệt la hét trong vô vọng.
***0w0***
Chiếc siêu xe mui trần dừng lại trước cửa nhà hàng sang trọng, Lăng Chi Hiên bước xuống xe, hôm nay anh vẫn vận áo sơ mi trắng hở hai cúc cùng tay áo xoắn nhẹ lên như thường lệ, quần âu được là phẳng phiu tươm tất, khi anh vừa bước xuống xe lập tức đã thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Anh không quan tâm đến ánh nhìn của bọn họ, nhanh chóng bước qua mở cửa xe cho vợ yêu của anh, Dạ Nguyệt vận một bộ đầm ngắn xòe màu hột gà đơn giản thanh lịch, cô không thích cầu kỳ hơn nữa cô biết hôm nay sẽ chỉ toàn là bạn bè thân thiết họp mặt trò chuyện với nhau thôi a.
Lăng Chi Hiên đưa chìa khóa xe cùng tiền bo cho người đàn ông trẻ tuổi đang đứng cạnh chào đón bọn họ, anh ta cúi người nhận chìa khóa rồi lên xe chạy vào bãi đổ.
Đúng lúc đó, chiếc BMW màu đen dừng lại trước mặt cả hai, Uông Tuấn Kiệt hí hửng mở cửa xe bước xuống chào hai người, khác với thường ngày anh ta không nói câu chọc ghẹo cả hai mà lại chạy sang mở cửa xe cho người nào đó ở ghế phụ lái.
“Chào Dạ Nguyệt, anh Chi Hiên” Lạc Tiểu Anh xuất hiện trong bộ váy trắng ngây thơ đáng yêu, cô mỉm cười thật tươi khi nhìn thấy Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên.
Dạ Nguyệt vẫy tay mỉm cười với Tiểu Anh, ánh mắt như có như không nhìn qua Uông Tuấn Kiệt với ý hỏi “Cậu đã thành công?”
Uông Tuấn Kiệt sau ba tháng miệt mài theo đuổi cô gái nhỏ của anh, cuối cùng cũng đã nhận được hồi đáp của Lạc Tiểu Anh, ngày hôm đó đối với anh mà nói là ngày ngọt ngào hạnh phúc nhất nhiều năm qua của anh.
“Tiểu Anh đã chính thức trở thành bạn gái của tôi” Uông Tuấn Kiệt nắm lấy tay Tiểu Anh, không che giấu hạnh phúc thông báo, Lạc Tiểu Anh ngại ngùng đỏ bừng mặt nhưng cũng không che giấu vẻ hạnh phúc.
“Chúc mừng hai người” Dạ Nguyệt nháy mắt với Lạc Tiểu Anh, nếu như sau này hai người cưới nhau thì Tiểu Anh chẳng phải sẽ trở thành em dâu họ của cô hay sao a.
Lăng Chi Hiên nhìn thấy tên này hí hửng suốt mấy ngày nay, vừa làm việc vừa hát nghêu ngao thì cũng đã lờ mờ đoán ra, hơn nữa Dương Lãnh Thiên và mọi người trong Trung Tâm cũng đã ngầm xác nhận với nhau việc này nên anh cũng không để ý lắm, nói chung là anh đã biết từ trước nhưng cũng không nói gì.
Vừa hay lại có một chiếc ô tô khác màu xám dừng lại bên cạnh xe của Uông Tuấn Kiệt, khi người đàn ông cao lớn khoảng hai mươi tám tuổi bước xuống xe thì Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên lập tức bất ngờ nhìn nhau, người đó chẳng phải chính là A Ngũ mà bọn họ đã gặp ở tương lai sao, dù nhìn anh ta lúc này trầm ổn và phong tình hơn hẳn so với khi bọn họ gặp gỡ lúc đó.
A Ngũ mở cửa xe cho người bên kia, và thật ngạc nhiên khi Hà Tiểu Y bước xuống từ đó.
“Chào mọi người” Hà Tiểu Y vận chiếc đầm đỏ màu rượu vang càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp quyến rũ của mình, nhìn thấy mọi người cô liền cười híp mắt.
“Đây là…” Lạc Tiểu Anh ngạc nhiên nhìn A Ngũ và Hà Tiểu Y, cô chưa từng nghe chị Tiểu Y nhắc đến việc này a.
“À, giới thiệu với mọi người, anh ấy là Lưu An, là chồng sắp cưới của mình” Hà Tiểu Y giới thiệu.
Lưu An bắt tay với Lăng Chi Hiên và Uông Tuấn Kiệt, anh vốn dĩ là một quân nhân, quanh năm suốt tháng đều ở trong quân ngũ nên cũng rất ít cơ hội tiếp xúc với người khác giới, thấy vậy nên bác của anh cũng là người thân duy nhất của anh đã nhờ người mai mối tìm một cô gái hiền lành tốt bụng cho anh, chỉ là anh chưa từng đồng ý bất cứ người nào cho đến khi anh gặp Hà Tiểu Y.
Hà Tiểu Y cũng rơi vào tình cảnh tương tự bị gia đình bắt đi coi mắt, nên cuối cùng qua vài lần tiếp xúc với Lưu An cô cũng đồng ý nhận lời cầu hôn của anh, cô thấy ở anh tính cách trầm ổn ấm áp và có trách nhiệm nên cũng không thể nói là không phát sinh tình ý gì, dù thời gian gặp nhau chưa bao lâu nhưng cũng đủ để cô muốn cùng người đàn ông này ở bên cạnh nhau.
Dạ Nguyệt âm thầm ngẩn đầu nhìn Lăng Chi Hiên, cô mỉm cười hạnh phúc với anh, chẳng phải đây chính là cái duyên số mà người ta hay nhắc đến đó sao? Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng xoa đầu vợ yêu, nhìn vợ yêu của anh hạnh phúc anh cũng thấy hạnh phúc.
“Thì ra mọi người còn đang ở đây” Lưu Ánh Nhật cùng Thành Đông từ bên trong nhà hàng bước ra, cô đã đặt một phòng riêng cho cả bọn nhưng chờ mãi chẳng thấy người nào xuất hiện nên mới định ra đây đón.
Lại một màn chào hỏi diễn ra nhanh chóng, Lưu Ánh Nhật thông báo Triệu Bối Bối không đến được vì có việc bận nên cô đã cùng với Bối Bối đi ăn trước đó rồi.
Cả bọn bước vào căn phòng sang trọng được trang trí đơn giản tinh tế, bên trong là chiếc bàn xoay tròn được đặt ở giữa phòng, bên trên bàn đã bày sẵn mọi thứ cần thiết cho một bữa tiệc nhỏ ấm áp, tất nhiên thức ăn sẽ được phục vụ lên sau.
Những người phục vụ nhanh nhẹn khui rượu vang đỏ, chuyên nghiệp rót vào ly cho từng người, sau đó các món ăn được trang trí đẹp mắt và tinh xảo cũng được mang lên, xong bọn họ từ tốn rời khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại, chỉ còn một người phục vụ đứng ở phía ngoài để phục vụ những khi có yêu cầu đột xuất.
Lúc này, Lưu Ánh Nhật cầm ly rượu lên: “Mình rất vui khi mọi người đều có mặt đông đủ để tham dự buổi tiệc nhỏ này, mình và Thành Đông chúc mọi người giáng sinh an lành và một năm mới bình an khỏe mạnh cùng tài lộc dồi dào”
“MERRY CHRISTMAS & HAPPY NEW YEAR! CẠN LY!”