Bạn đang đọc Em Muốn Trốn Sao Bảo Bối: Chương 110
“Xong chưa vậy, anh vẫn chưa xác nhận được GPS của Chủ Tịch với Phu Nhân nữa hả?” Hắc Miêu gấp rút đi qua đi lại phía sau Tề Vĩ, cô lo lắng đến muốn phát điên lên rồi.
“Trong khu vực đó rất khó định vị được, tôi đang dò tìm thiết bị định vị phụ của Chủ Tịch và Phu Nhân nên cô có thể im lặng được hay không?” Tề Vĩ nhíu mày, tay anh gõ liên tục lên phím, anh cùng với đội ngũ Hacker đang cực kỳ tập trung tinh thần.
“Thiết bị định vị phụ?” Linh Miêu đang đứng im lặng trầm ngâm phía sau lúc này cũng lên tiếng.
“Là Chủ Tịch bảo anh làm khi anh ấy trở về từ Indo” Tề Vĩ vừa gõ bàn phím vừa nhẹ giọng trả lời cô gái của anh. “Anh đã cài thiết bị định vị phụ trên nhẫn cưới của Chủ Tịch và Phu Nhân”
“Ý anh là anh phải khoan vào hai chiếc nhẫn kim cương đó ấy hả?” Hắc Miêu nhướng mày, nhẫn của Chủ Tịch và Phu Nhân làm hoàn toàn bằng kim cương mà.
“Một chút thôi” Tề Vĩ tất nhiên dùng kim cương để khoan kim cương rồi. “Mọi người hãy hy vọng là bọn chúng không lấy nhẫn cưới của cả hai đi a”
“Nhìn sơ qua không ai có thể tưởng tượng được đó là kim cương đâu nên anh hãy cứ tập trung vào tìm kiếm đi, đừng có nhiều lời nữa a” Hắc Miêu vỗ vỗ đầu Tề Vĩ.
“Này, cô dám đánh đầu anh rể của cô đấy à?” Tề Vĩ hậm hực trong khi tay vẫn luôn gõ bàn phím, thật giống như đó là tay của một người đang rất tập trung vào chuyên môn của mình chứ không phải nhiều lời như chủ nhân thật sự của nó.
“Anh mà không tìm được Chủ Tịch với Phu Nhân thì có mà mơ mới trở thành anh rể của tôi nhá” Hắc Miêu chề môi, anh rể của cô phải là người tài giỏi sánh ngang với chị của cô.
“Lãnh Thiên, mau vào đưa vợ của cậu đi chỗ khác đi, tôi cần phải tập trung tinh thần a” Tề Vĩ mở thiết bị liên lạc bên tai, không khách khí nói.
Cánh cửa phòng bật mở ngay lập tức, Dương Lãnh Thiên đi vào, trông vẻ mặt của anh khá xanh xao mệt mõi, cũng vì hai ba ngày rồi anh không có ngủ mà cùng với mọi người vừa thực hiện kế hoạch của Chủ Tịch vừa đi tìm Chủ Tịch và Phu Nhân, anh luôn hiểu Chủ Tịch phải làm việc hơn bọn anh và hơn người bình thường nhiều như thế nào nhưng bây giờ anh càng hiểu rõ điều đó hơn nữa.
“Cậu không sao đấy chứ?” Tề Vĩ nhíu mày nhìn anh.
“Cậu cần phải đi ngủ thôi Lãnh Thiên à” Trình Ân lúc này cũng đẩy cửa đi vào. “À sẵn tiện tôi muốn thông báo bên phía Chỉnh Phủ đã hoàn thành được lô vaccine đầu tiên, chúng ta sẽ bắt tay vào chữa những người bị nhiễm nhưng chưa phát bệnh”
“Tôi biết rồi” Dương Lãnh Thiên gật đầu rồi anh hỏi Tề Vĩ. “Cậu có nhận được tin tức gì của Từ Cát và Từ Cảnh ở đó không?
“Thôi nào Lãnh Thiên, cậu còn không mau đi ngủ đi” Tề Vĩ hối thúc anh. “Ở đây còn có bọn tôi lo liệu mà, chúng tôi hứa sẽ tìm thấy Chủ Tịch và Phu Nhân trước khi cả bọn đều gục hết”
Đột nhiên tay anh bị bàn tay nhỏ bé nắm lấy, anh xoay đầu qua nhìn thì bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hắc Miêu.
“Anh không sao đâu Bảo bối” anh nhỏ giọng nói chỉ đủ để cô nghe thấy.
“Đi thôi” Hắc Miêu không nhiều lời, cô kiên quyết kéo tay anh đi, bắt anh phải đi theo mình.
“Trông cậy vào cô đấy, em vợ à” Tề Vĩ nói vọng theo.
Rồi anh thở dài, thật ra không chỉ mình Dương Lãnh Thiên lo cho hai người, mà tất cả mọi người trong Trung Tâm đều đang rất lo lắng trong lòng, chỉ là họ đã học được cách che giấu và kiểm soát cảm xúc của mình để không làm ảnh hưởng đến công việc và nhiệm vụ được giao.
Linh Miêu nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, anh ngẩn đầu mỉm cười với cô, cho cô một ánh mắt yên tâm.
“Này Tề Vĩ, hình như tôi vừa nhìn thấy cái gì đó nhấp nháy trên màn hình” Trình Ân bất ngờ nói, anh nhanh chóng bước tới chỉ tay vào chấm tròn màu đỏ nhỏ xíu đang nhấp nháy trên màn hình vi tính. “Lúc nãy tôi không thấy có nó ở vị trí này”
Tề Vĩ lập tức gõ thật nhanh trên bàn phím: “Cậu không thấy là phải vì nó chỉ mới vừa xuất hiện thôi”
“Có phải là tín hiệu của Chủ Tịch và Phu Nhân không?” Linh Miêu lúc này cũng hồi hợp hỏi.
“Đúng vậy” Tề Vĩ bật dậy, anh nói với những người khác. “Mau chóng xác định tọa độ trên bản đồ, chúng ta đã dò ra vị trí của thiết bị định vị phụ rồi”
“Đã có tọa độ” một người nhanh chóng nói. “Là…..”
“Em sẽ thông báo với Từ Cát và Từ Cảnh đến ngay tọa độ đó, em cũng sẽ ra ngoài đó tiếp viện cho bọn họ” Linh Miêu chuẩn bị rời đi, đáy lòng cô không khỏi dâng lên cảm giác vui sướng tột cùng, Chủ Tịch và Phu Nhân vẫn chưa chết, cả hai người vẫn chưa chết…
“Khoan đã” Tề Vĩ đột nhiên nói. “Tọa độ này anh từng thấy qua ở đâu rồi”
Anh đứng bật dậy, nhanh chóng đi đến bàn dài chất đầy giấy tờ trên đó, lấy ra sấp tài liệu mật, anh xem xét bên trong, trầm ngâm đi đến chỗ ngồi của mình.
“Đó là chỗ nào?” Trình Ân nhìn thấy biểu hiện lạ của Tề Vĩ, anh có linh cảm xấu.
“Nơi này là…” Tề Vĩ như muốn nín thở nói. “Nơi này là tọa độ của Tổ chức bí mật”
“Chúng ta cần phải họp gấp” Trình Ân nghiêm túc thông báo. “Chủ Tịch và Phu Nhân bị chúng bắt rồi”
********** Ò Ó O Lằn ranh giới… oOo
Sáng sớm, mặt trời đang dần hé lộ trên dãy núi ở phía xa, những chiếc xe tải chở hàng rời khỏi khu vực trại tạm bợ mà tối hôm qua họ dừng lại để nghỉ ngơi, đoàn xe từ từ chậm chạp băng qua đám cây cối rậm rạp, tiếp tục tiến thẳng đến nơi nào đó trong dự định, hôm nay là ngày thứ ba bọn họ đi vào khu rừng này và cũng là ngày cuối cùng vì điểm đến đã ở gần ngay trước mặt.
Đi khoảng nữa ngày, đoàn xe dừng lại bên cạnh chân núi, tại vị trí chân núi đó là dây leo phủ xuống um tùm từ trên cao một màu nâu xanh của dây leo và lá xanh xen kẽ cùng với những bụi rậm lớn cao hơn cả chiều cao của một người đàn ông trưởng thành, đột nhiên một phần bụi rậm được đẩy ra theo hướng ngược với chân núi để lộ ra một hang động ngầm bên trong.
Những người đàn ông vận trang phục nhân viên giao hàng chạy ra, trên tay bọn chúng là những cây súng trường lạnh lẽo, sau cùng là một người đàn ông vận quân phục quân đội có vẻ là lãnh đạo đi ra cuối cùng.
Cùng lúc đó một người đàn ông mở cửa xe tải bước xuống, ông ta cũng mặc trang phục nhân viên giao hàng, ông ta chỉnh nón nghiêm chỉnh chào người đàn ông kia rồi báo cáo: “Đợt hàng này ít hơn so với những lần trước, bên cảnh sát và tứ đại gia tộc đang đề cao cảnh giác ngày càng nghiêm ngặt”
Người đàn ông nghe xong gật đầu nhưng không nói gì, phất tay ra chỉ thị gì đó, những người vận chuyển kéo đám dây leo sang một bên cho đoàn xe tải chạy vào bên trong hang động.
Sau khi đoàn xe vào hết, đoàn người cũng rút trở lại bên trong, cửa hang cũng được lấp lại bằng bụi rậm kia và những dây leo, trả lại trật tự ban đầu như chưa có chuyện gì xảy ra.
………………..
Đoàn xe dừng lại bên cạnh chiếc thang máy cũ kỹ hình tròn lớn, những người vận chuyển mở cửa sau xe tải, lần lượt vác những thùng giấy lớn chuyển qua thang máy tròn.
“Có bắt được không?” người đàn ông quân phục thâm trầm hỏi người đàn ông dẫn đầu đoàn xe đang đứng cạnh ông ta, tối hôm qua ông ta nhận được tin đã tìm thấy bọn họ đang trên đường trốn ra khỏi khu rừng.
Người đàn ông kia gật đầu, nhìn vào hai thùng giấy lớn cuối cùng đang được vận chuyển qua: “Tôi đã cho chúng vào chung với đợt này “
“Tốt” người đàn ông quân phục cuối cùng cũng lộ nụ cười nhàn nhạt, những ai biết được chuyện này nhất định phải bị loại bỏ càng sớm càng tốt.
“Báo cáo Sếp, hàng đã chuyển xong” một người đàn ông trẻ tuổi đứng thẳng lưng nghiêm chỉnh báo cáo.
“Thay người cho chuyến hàng tiếp theo, những người vừa trở về theo tôi xuống căn cứ, mọi người đã làm việc rất tốt rất đáng khen” người đàn ông quân phục ra chỉ thị rồi nói với người đàn ông dẫn đầu đoàn xe. “Nhớ xóa sạch dấu vết khi rời đi”
Chiếc thang máy tròn chuyển động, đưa những thùng hàng lớn cùng những người vận chuyển xuống căn cứ dưới lòng đất.
Người đàn ông quân phục chỉ thị bọn họ vận chuyển những thùng hàng đến các buồng giam đã chuẩn bị trước ở những tầng phía dưới,
“Nhốt bọn chúng ở đâu, thưa Sếp?” người vận chuyển đẩy hai thùng hàng cuối cùng đến trước mặt người đàn ông quân phục.
“Bọn chúng là tù nhân khá đặc biệt” người đàn ông quân phục suy nghĩ gì đó rồi ông ta nói. “Buồng giam cuối cùng của tầng 18”
“Đã rõ” người vận chuyển nhận mệnh, nhanh chóng đẩy hai thùng hàng đi theo những người đang đi phía trước.
“Chúng ta đã bắt được chúng” người đàn ông quân phục báo cáo vào thiết bị liên lạc. “Nhưng tôi lo rằng ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này”
“Hừ ông ta không dễ dàng bỏ qua thì có thể làm gì được chúng ta, ông ta còn chẳng biết chúng ta là ai” giọng cười lạnh lẽo vang lên trong thiết bị liên lạc. “Nên nhớ ông ta cuối cùng vẫn chỉ là một doanh nhân người Mỹ thôi, ngoài tiền ra thì ông ta chẳng có gì khác”
… …… …… …… …..
Buổi khuya hôm đó, sau khi thực hiện thí nghiệm, tất cả mọi người của các khu nghiêm cứu tất bật sắp xếp cùng dọn dẹp mọi thứ trở về như ban đầu. Bọn họ vừa cười nói vui vẻ vừa rời khỏi phòng thí nghiệm.
Đi qua những hành lang nối tiếp với nhau cùng gắn liền với khu trung tâm hình trụ tròn đặt những máy chủ điều hành hoạt động của tất cả mọi hệ thống bên trong lẫn những khu vực khác, bọn họ trở về tầng dành cho nhân viên nghỉ ngơi và thư giãn sau những thí nghiệm và nghiên cứu lâu dài.
Lý do những nhà sáng lập tạo ra hai trụ sở chính một phần cũng để cả hai bên giám sát hoạt động của nhau và giám sát hoạt động của những khu thí nghiệm nhỏ bên ngoài.
Một người vận chuyển đang đẩy thùng hàng trên hành lang, bên trong thùng hàng đang chuyển động rung lắc dữ dội cùng tiếng rên rỉ nho nhỏ.
“Thất bại rồi hả anh bạn?” người vận chuyển đang canh gác ở phía cầu thang tầng 18 thấy anh ta liền hỏi.
“Uhm, theo tôi nghe ngóng được thì hai cô gái của đợt thí nghiệm hôm nay đều thất bại” người vận chuyển đẩy hàng dừng lại nói chuyện với người kia.
“Và giờ chúng ta lại có thêm hai con ả quái vật?” người vận chuyển canh gác thở dài.
“Đúng vậy, tôi đang phải trả con quái vật về buồng của cô ta đây, buồng cuối cùng của tầng 18 này” người vận chuyển đẩy hàng nhún vai.
“Vất vả cho mày rồi anh bạn” người vận chuyển canh gác ra vẻ cảm thông.
Người vận chuyển đẩy hàng mỉm cười rồi anh ta rời đi, tiếp tục đẩy thùng hàng về phía buồng giam cuối cùng, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng trong ngày của mình.
… …… …… ….
Người vận chuyển trực CCTV buồn chán nhìn hàng trăm màn hình ở phía trước mặt anh ta, anh ta và người còn lại đang ngồi ăn bữa khuya chăm chú nhìn vào hai CCTV, cả hai CCTV đều là hai người vận chuyển đang đẩy thùng hàng rung lắc về phía buồng giam nào đó.
“Mày có nghĩ họ sẽ thành công không?” người vận chuyển buồn chán ngáp dài nói, như thường lệ anh ta lại nhìn thấy cảnh tượng thùng hàng rung lắc dữ dội được đẩy vào một buồng giam nào đó và tất nhiên anh ta biết trong thùng hàng đó là thứ gì.
Thật may mắn là bọn họ không có đặt CCTV vào bên trong những buồng giam, nếu không thì anh ta tin rằng mình sẽ bị ám ảnh suốt cả phần đời còn lại khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong đó.
Đôi khi anh ta cũng bị bắt đi kiểm tra lại hoạt động của các CCTV, lắp đặt… sữa chữa hoặc thay mới hoàn toàn. Nhưng anh ta chưa bao giờ dám quay đầu nhìn những thứ gớm ghiếc bên trong những buồng giam đó.
“Tao chưa từng thấy họ thành công lần nào kể từ lúc vào làm việc ở đây, còn trước đây thì tao không biết” người vận chuyển kia vừa gặm một cái đùi gà chiên vừa không quan tâm nói.
“Tao cũng vâỵ” người vận chuyển buồn chán nhún vai rồi anh ta lại ngáp dài nhìn màn hình, lúc này cả hai người vận chuyển thùng hàng đang đẩy thùng hàng rỗng từ hai buồng giam trở lại hành lang và di chuyển về nơi khác.
……………..
“Cuối cùng tao cũng được nghỉ ngơi” người vận chuyển đặt thùng hàng rỗng bên cạnh những thùng hàng rỗng khác, hắn ta thở phào vì chặn đường dài mệt mõi mà hắn ta đã trãi qua suốt hai tuần vừa rồi, hắn ta tháo chiếc mũ che đến nữa mặt ra, vuốt vuốt lại mái tóc bết dính vì mồ hôi và bụi đường.
Người vận chuyển còn lại gật đầu, anh ta khiêng thùng hàng rỗng của mình lên.
“Ôi chết tiệt thật, cái mùi thịt thối này làm tao muốn phát điên” người kia hít ngửi quần áo mình rồi hắn ta giận dữ đạp mạnh vào thùng rỗng mà hắn vừa mới để xuống.
Người vận chuyển còn lại không quan tâm, anh ta đặt thùng rỗng của mình xuống rồi xoay người: “Anh định làm gì vào những ngày nghỉ sắp tới?”
“Tao sẽ đánh một giấc dài suốt một ngày một đêm cho thật đã, rồi đến chỗ đó tìm một em gái nào đó thật ngon để cùng cô ta tận hưởng sảng khoái suốt hai ngày còn lại” anh ta cười to khoái chí có vẻ thư giãn hơn sau khi nghe câu hỏi, vẻ mặt hết sức gian manh khi nghĩ đến chuyện đen tối mờ ám nào đó.
“Anh vẫn còn có thể làm được sau khi đã nhìn thấy cô ả hôm nay à?” người vận chuyển còn lại thắc mắc.
“Còn mày thì không chắc?” anh ta nhếch miệng cười đểu. “Vì nhìn thấy cô ả mà mày trở nên bất lực luôn rồi à?”
“Cô ả của anh cũng đã từng là một trong số mà anh bảo là thật ngon đấy” người vận chuyển còn lại rầu rĩ. “Còn tôi, tôi không quen biết người phụ nữ xấu số hôm nay, cô ta là hàng mới”
“Này anh bạn, nếu mày còn lòng nhân từ như thế thì tại sao mày lại vào làm ở chỗ này?” anh ta nhíu mày, khó hiểu nhìn người vận chuyển còn lại.
“Gia đình tôi cần tiền và an toàn, thế thôi” người vận chuyển còn lại nhún vai. “Hơn nữa lòng nhân từ của tôi đã bị chó tha rồi nên mới có thể làm loại công việc này, anh có biết hôm nay tôi đã nhìn thấy gì không?”
“Thấy gì?” anh ta thích thú hỏi.
“Tôi thấy ánh mắt giận dữ của chồng cô ả khi nhìn tôi… và trong một phút tôi đã nghĩ nếu như tôi chính là anh ta thì sao? Nếu người phụ nữ đó là vợ tôi thì sao?” người vận chuyển còn lại thở dài.
“Mày sẽ làm gì?” anh ta càng tò mò muốn nghe câu trả lời.
“Thì tôi sẽ tiễn nơi này thành bình địa, có lẽ vậy” người vận chuyển còn lại trả lời, không chắc chắn lắm về việc mình sẽ làm.
“Anh bạn, tao không nghĩ mày sẽ làm được đâu” anh ta cười to khoái chí. “Mày không biết mấy nhà sáng lập đứng đầu tổ chức này bự đến mức nào đâu”
“Tôi biết chứ nên mới nói là có lẽ đấy” người vận chuyển còn lại lại nhún vai, không che giấu sự bất lực của mình.
“Dù sao thì, đây là lần đầu tiên tao nghe có người nói vào đây làm việc vì cái lý do hết sức buồn nôn như mày” anh ta vỗ vỗ vai của người vận chuyển còn lại, cười khẩy. “Đa số tất cả bọn tao đều là những tên tội phạm giết người không gớm tay, đối với chúng tao nếu không làm việc này thì coi như sẽ phải chết mục xương trong tù, hơn nữa tao cũng *** quan tâm đến người nhà của bọn nó như thế nào, thế giới bây giờ toàn là lũ cặn bả, cho chúng nó chết bớt cũng góp phần giúp cho trái đất thêm trong sạch, so với việc lũ rác rưởi đó làm thì tao cảm thấy việc tao đang làm vẫn còn nhân từ chán”
Người vận chuyển còn lại không trả lời.
“Chúa phù hộ cho lòng nhân từ của mày, à thì tao cũng *** phải tín đồ của chúa” anh ta lại cười to khinh miệt, vỗ thật mạnh vào vai của người vận chuyển còn lại rồi vẫy tay vừa rời đi vừa nói. “Sau khi nghe mày nói xong thì tao lại có hứng đi **** em nào đó thật ngon hơn là đi ngủ, tạm biệt mày, tao cũng *** muốn gặp lại mày nữa thằng ẻo lả đần độn”
Nhìn bóng dáng anh ta khuất đi xa dần, người vận chuyển còn lại tháo mũ đội đầu che nữa mặt xuống để lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ không chút tỳ vết…
……………………
Rạng sáng ngày hôm sau, khi mọi thứ vẫn đang chìm trong giấc ngủ yên tĩnh bên trong khu căn cứ bí mật, đột nhiên tiếng báo động đỏ khẩn cấp vang lên inh ỏi, làm cho tất cả những người bên trong đó phải giật mình tỉnh dậy, hoang mang hoảng hốt nhìn nhau không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bọn họ nhanh chóng ngồi dậy mặc vội áo choàng ngủ, mở cửa bước ra bên ngoài tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Có chuyện gì vậy?” một người đàn ông trung niên cùng một người phụ nữ trẻ đẹp chạy ra khỏi phòng của mình ở tầng 11.
Những người xuất hiện ở xung quanh đó cũng lắc đầu không biết chuyện gì, đột nhiên những tiếng la hét thất thanh vang lên cùng với tiếng còi báo động từ những tầng dưới.
Bọn họ nhíu mày nhìn nhau, tò mò đi dọc hành lang của khu sinh hoạt để đến khu điều khiển trung tâm ở giữa.
“Chuyện gì đang xảy ra?” người đàn ông quân phục đang vận áo choàng ngủ đang ở đó hỏi người vận chuyển thông tin, anh ta đang gấp rút gõ bàn phím như điên.
Xong, anh ta đột nhiên tái sầm mặt lại, hớt hải nhìn người đàn ông quân phục, không thốt được nên lời.
“NÓI MAU” người đàn ông quân phục mất kiên nhẫn quát lớn.
“Thưa… thưa Sếp, cửa… cửa của các buồng… buồng giam…” mặt không còn giọt máu, anh ta lắp bắp run rẩy cơ thể, co rúm sợ hãi. “… đã bị mở ra rồi ạ”
“CÁI GÌ!?” người đàn ông quân phục vừa hét lên giận dữ thì từ cầu thang dẫn lên tầng này, những người còn sống ở những tầng dưới vừa la hét vừa sợ hãi xông lên phía trên, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại phía sau, hoảng loạn… máu me dính đầy người… những vết cắn vết xé vết cào… những miếng thịt miếng da đứt lìa treo lủng lẳng.
“Sếp… Sếp… cứu” bọn họ gào lên khi nhìn thấy người đàn ông quân phục.
“Liên lạc với căn cứ bên Mỹ, chúng ta cần phải thông báo tình trạng khẩn với bọn họ” người đàn ông quân phục vừa lạnh lẽo nói vừa quát to. “Mau đóng cửa cầu thang dẫn lên đây, MAU LÊN!”
Người vận chuyển thông tin lập tức gõ bàn phím, tay anh ta run rẩy nhưng vẫn cố gắng không để xảy ra bất cứ sai sót nào…
Anh ta vừa nhấn ENTER để gửi đi tín hiệu cầu cứu khẩn cấp và điều khiển cánh cửa cầu thang đóng lại thì đột nhiên màn hình xuất hiện quả Boom hẹn giờ, mà thời gian đếm ngược chỉ có một giây duy nhất.
BÙM! Quả boom nổ trên màn hình vi tính, kèm theo dòng chữ xuất hiện sau đó thật to và thật lớn kèm theo khuôn mặt giận dữ: “GO TO HELL, BI***!!”
Cùng lúc đó, bọn zombie đột nhiên gào rú tràn lên như điên dại từ những tầng dưới, không chỉ vài con mà là vài chục vài trăm con…