Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?

Chương 6: Sao tránh…mà vẫn gặp


Bạn đang đọc Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không? – Chương 6: Sao tránh…mà vẫn gặp

Hôm nay nó dậy sớm hơn, chuẩn bị tốt mọi thứ mong sao ngày thứ hai đi học sẽ mang lại nhiều may mắn
-Ê…hình như hôm nay có mưa đó mày…nhớ mang theo dù nha! Hân nói
-Ai nói mưa? Mà mưa thiệt hả? Nó thật thà
-Haha…tại mày dậy sớm quá ông trời ổng cảm động nên…mưa haha. Nói xong Hân bỏ chạy trước, nó thì liên tưởng đến cái đầu con lừa
-Gừ……..mày dám ghẹo bà điên tiết hả???????? Huỳnh Gia Hân đứng lại đó….Nó hùng hổ đuổi theo
Cứ kẻ đuổi người rượt vậy mà nó và Hân đến trường trong tít tắc. Hân chạy đến trước cổng trường thì thấy mọi người đang vây lấy ba người con trai, cố gắng nhón gót để nhìn nhưng không thấy rõ mặt. Nó chạy đến thấy Hân ngơ ngác nhìn gì đó nó cũng bắt chước theo
-Ê Hân mày nhìn gì vậy?
-Tao không biết thấy người ta nhìn tao nhìn theo ah
-Cốc…con khùng…nhiều chuyện đi lên lớp đi mày
-Ui da…mày đừng cốc đầu tao nữa…u đầu tao hết òi nè
-Hihi uhm tao biết òi sorry mày nhiều nha hihi
-Bảo Anh, Gia Hân…nghe tiếng ai gọi hai nhỏ quay lại
-Đợi bọn mình với. Phi Nhân cùng Thiên Ân đang cố thoát khỏi vòng vây của ma nữ
Nó và Hân tươi cười khi trong thấy bọn họ và nụ cười nó tắt đi khi một người nữa bước ra đó chính là hắn
-Sao…hai người đi chung với cái tên chết bầm này. Nó hỏi khi nụ cười vừa tắt, cả hai đều nhìn về hướng ngón tay của nó đưa ra
-Cô nói ai là đồ chết bầm ha?????????
-Tôi nói anh chứ nói ai nữa, cái đồ chết bầm, cái đồ sao chổi, cái đồ…Nó không nói nữa khi xung quanh mọi người đang trân trân nhìn nó, nó cảm thấy ớn lạnh sống lưng. “Mình đi lên lớp đi” nó kéo tay Hân trong khi Hân vẫn còn nhìn hắn ngơ ngác
-Con mèo hoang đó tên gì vậy????? Hắn hỏi Phi Nhân

-Ah đó là Bảo Anh với Gia Hân học cùng lớp với em đó, mà anh với hai người đó quen sao?
-Không….Hắn trả lời thế rồi bước đi với nụ cười đắc ý
Nó và Hân lên lớp được một lúc thì Phi Nhân và Thiên Ân cũng đến
-Hân, Bảo Anh với anh Khánh Băng có chuyện gì vậy? Thiên Ân hỏi
-Anh đó tên là Khánh Băng sao? Hihi người đẹp tên cũng đẹp
-Nè mình đang hỏi mà trả lời mình đi
-Hân cũng không biết chỉ biết là mỗi lần gặp nhau là cả hai như chó với mèo…hichic
-Vậy hả???? Thiên Ân lắc đầu ngán ngẩm
-Sao thế?
-Bảo Anh gặp rắc rối lớn rồi, anh Khánh Băng là tổng bí thư đoàn trường kiêm luôn hội trưởng hội sinh viên đó, gia đình có thế lực lớn trong trường này đấy vì gia đình anh ấy tài trợ rất nhiều cho trường, về cơ sở vật chất hầu hết là của gia đình anh ấy đấy…Bảo Anh lần này đụng phải…haizzzzzzzz
-Sao…? Vậy…Bảo Anh…Hân trừng mắt nhìn Thiên Ân
-Ân không biết, mong sao Bảo Anh tai qua nạn khỏi
Nghe xong Hân thấy sợ hắn cũng không biết nên nói Bảo Anh thế nào, mong mọi chuyện như Ân nghĩ…
-Bảo Anh biết anh Khánh Băng sao? Phi Nhân hỏi
-Ơ…Khánh Băng nào? Bảo Anh có biết đâu…
-Thì cái anh đi chung với Nhân và Ân lúc nãy đó
-Cái tên chết bầm đó hả? Làm ơn đừng nhắc hắn trước mặt Bảo Anh nha…Nó bực mình quay sang chỗ khác Phi Nhân định nói gì thêm nữa nhưng vừa lúc đó GVCN đi vào
-Hôm nay lớp chúng ta có thêm 2 bạn mới, đây là Hoàng Cao Kỳ và đây là Hoàng Vân Kỳ mong mọi người giúp đỡ hai bạn mới nhé!

-Hả? Sao giống nhau vậy làm sao phân biệt được hả cô? Một bạn trong lớp phát biểu
-Từ từ mọi người sẽ quen thôi. Nào Thiên Ân đổi chỗ cho Cao Kỳ, em xuống bàn thứ 5 còn Vân Kỳ ngồi cùng bàn với Thiên Ân nhé!
Sắp xếp chỗ ngồi xong, lớp vào tiết học mới. Cao Kỳ và Vân Kỳ là hai chị em song sinh, Cao Kỳ là chị còn Vân Kỳ là em. Cả hai rất hoà đồng thấy vậy nó và Hân nhanh chóng có thêm 2 người bạn mới. Tiết học trôi qua và cũng đến giờ ra chơi…
-Bảo Anh tụi mình xuống căn tin đi, hôm nay có 2 bạn mới đi cùng nè hihi. Hân vui vẻ nói
-Uhm…Phi Nhân với Thiên Ân đi cùng luôn nha
-Ok. Cả hai đồng thanh

Vừa ra khỏi lớp là tụi nó đã nghe lời bàn tán xì xầm về nó…nào là có mắt như mù anh Khánh Băng đẹp trai vậy mà dám bảo là đồ chết bầm, đúng là đồ không biết ngượng, nào là muốn gây sự chú ý của anh Khánh Băng nhà ta nên làm ra vẻ…nó nghe mà tức càng thêm tức
-Thôi mày đừng để ý họ. Hân khuyên
-Ủa có chuyện gì thế Hân. Cao Kỳ và Vân Kỳ thắc mắc
-Là vậy nè…..Hân kể đầu đuôi câu chuyện, cả chuyện Ân nói lúc nãy…Nó, Cao Kỳ, Vân Kỳ nghe xong mắt mở tròn hết cỡ, nó cảm thấy toát mồ hôi lạnh nhưng cố làm ra vẻ…
-Xì…là bí thư thì sao, là hội trưởng thì sao…ta là ta không sợ, dám đụng đến chị thử coi hehe chị cho lên bờ xuống ruộng sau đó phải năn nỉ ỉ oi chị mới tha haha
Nó nói vừa cười nhưng nó không hề biết rằng lúc đó nó và cả nhóm đang đi qua lầu 1 và hắn đang ở gần rất gần nó
-Cô vừa nói gì hả TRẦN NGUYỄN BẢO ANH????
-HẢ? nó nghe ai gọi tên mình hoảng hồn nhìn sang trái. Sao anh biết tên tôi???
-Có khó gì? Tôi hỏi một lần nữa cô vừa nói gì????
-Ờ thì tôi nói anh có gan đụng đến tôi xem…

Nó chưa kịp nói hết hắn đã vát nó lên vai đi thẳng xuống lầu cả bọn trơ mắt không trở tay kịp, Phi Nhân cũng thế lần đầu tiên thấy hắn làm vậy với một đứa con gái
-Chẳng phải anh ấy không quan tâm đến bọn con gái hay sao? Sao lại chấp vặt rồi còn làm như vậy nữa…???? Hoàng hồn cả bọn nhanh cóng đuổi theo
-Buông tôi ra đồ chết bầm, đồ cà chớn buông tôi ra….nó vừ la vừa đấp vào lưng hắn mặc dù đau nhưng hắn vẫn không thả nó xuống
-Anh Khánh Băng thả Bảo Anh xuống đi. Phi Nhân chặng trước mặt hắn nói, hắn nheo mắt vẻ khó chịu
-Không liên quan đến cậu, tránh ra…
Hắn bỏ đi, Phi Nhân cố kéo hắn lại, hắn đẩy mạnh làm Phi Nhân ngã ngửa rồi nhanh chóng đưa nó vào một căn phòng riêng dành cho hắn. Thả nó ra, nó liền tát hắn một cái thật mạnh, vội bỏ chạy nhưng hắn kịp bắt lại chốt khoá
-Đồ biến thái, anh định làm gì tôi…mau mở cửa. Nó đập cửa, bảo hắn thả ra nhưng vô ít
-Để xem tôi sẽ làm gì cô…hắn cười nửa miệng, tiến đế gần nó
-Anh…anh định làm gì????? Nó vội đưa hai tay lên trước ngực, chân lùi về phía sau
-Tôi…ah cô nghĩ tôi sẽ làm gì khi ở đây chỉ có tôi và cô.
Vừa nó hắn vừa tiến lại gần nó hơn, nó thục lùi cho tới khi đụng tường, nó rung sợ, muốn bật khóc, nó co rút người lại, hắn càng tiến tới gần khuôn mặt nó hơn. Nó bậm môi và một tiếng nấc vang lên. Khoảng cách lúc này của hai người rất gần rất gần…hắn thấy nó khóc có chút gì đó chua xót…nhìn khuôn mặt nó làm hắn nhớ lại một người…hắn vội đứng dậy chạy vụt ra ngoài. Cả bọn lúc đó cũng vừa tới nơi
-Bảo Anh mày có sao không? Hắn đã làm gì mày? Hân vội hỏi
-Bảo Anh bạn sao rồi? Cao Kỳ ‘ Vân Kỳ cũng lo cho nó không kém
-Xin lỗi Bảo Anh mình không bảo vệ được cậu. Phi Nhân thấy có lỗi
-Mình cũng vậy….mình xin lỗi. Thiên Ân lên tiếng
-Haha…tớ có bị gì đâu haha khoẻ re luôn nè. Nó đứng dậy cười làm mọi người đứng hình một phút.
-Thiệt không hắn ta có làm gì mày không? Hân nghi ngờ
-Thiệt…tao cho hắn một cú đấm vậy là hắn bỏ chạy thấy tao không hehe. Nó diễn tả hành động làm cả bọn phá cười
Giờ ra chơi cũng hết vậy là cả bọn phải nhịn đói đi về lớp, vẫn còn tiếng xì xầm bàn tán, lúc đầu là ngoài lớp bây giờ có cả trong lớp làm nó phát điên không muốn học nữa nghĩ đến hắn nó càng tức hơn.
-Trời ơi…sao không ai chịu thấu nỗi lòng của tôi hết vậy? Cái tên chết bầm đó có gì mà mấy đứa kia ca tụng còn mình có làm gì nên tội mà bị rủa thế này…tại cái tên chết bầm nhà ngươi…ta thề sẽ không để nhà ngươi yên thân…Nó đang la hét trong suy nghĩ của mình
Hắn chạy đi không về lớp mà lấy xe chạy đi, chạy và cứ chạy hắn không ý thức được mình muốn đi đâu, đã lâu rồi hắn không nghĩ về con bé đó nữa nhưng tại sao nhìn ánh mắt đó, khuôn mặt đó hắn lại nhớ, hắn cứ tự dằn vặt với suy nghĩ của mình. Đi hồi lâu hắn cũng chạy về nhà, lên phòng thứ đầu tiên hắn tìm kiếm là bé heo con, hắn vuốt mặt bé heo chợt một nụ cười hiện ra, một nụ cười thương nhớ kèm theo câm hận

-Tại sao em không trở về? Tại sao em lại làm anh nhớ làm anh phải chờ đợi? Hắn bỏ bé heo lại trên bàn, ngã lưng thiếp đi
Buổi học cuối cùng cũng kết thúc. Cả bọn đi ra khỏi trường rồi chia tay nhau mỗi người một hướng, dù ra về nhưng đi đến đâu nó cũng nghe lời xì xầm bàn tán của mấy đứa con gái. Từ đằng xa một ánh nhìn hình viên đạn bay thẳng vào nó, nó chợt rùng mình
-Con nhỏ đó là ai? Phương Thuỷ hỏi đám con gái xung quanh mình
-Dạ, chị 2 nó là Trần Nguyễn Bảo Anh cùng khoa với chị em mình, nó học lớp QTKA32 đó
-Được lắm! Bảo Anh tao sẽ i biết thế nào là đau khổ dám tranh dành Khánh Băng với tao ư? Không dễ như vậy đâu haha. Cả bọn cùng cười phá lên
Về nhà, ăn uống xong nó lại lăng mình trên cái nệm yêu quý…một giấc ngủ có lẽ làm nó thoải mái hơn.
-Alo… Nam mày với Bảo ra chỗ cũ, tao đợi. Nói không cho ai kịp trả lời hắn cúp máy cái rụp
-Cái thằng lúc nào cũng vậy…mày mà không phải anh em tốt của tao thì ày đợi dài cổ. Nam bực mình nhưng cũng gọi cho Bảo
Nam ‘ Bảo cùng đến Bar Star, dáo dát con mắt để tìm hắn cuối cùng cũng thấy hắn ngồi trong một góc khuất trên tay là một ly rượu, trên bàn là 2 chay rượu một chai đã cạn và một chai đã đi hơn phân nữa
-Mày kêu bọn tao ra làm gì? Sao hôm nay mày uống nhiều vậy hả? Nam hỏi
-Ngồi đi….nâng ly nào. Hắn kéo hai người ngồi xuống
-Hôm nay cậu bị sao vậy? Bảo hỏi
-Uống đi đừng hỏi nhiều
Thấy hắn không trả lời mà có vẻ đang buồn chuyện gì đó nên Bảo và Nam ngồi xuống nâng ly cùng hắn, nói sang chuyện khác cho hắn quên đi…
Trời cũng đã khuya, hắn đã say mềm, hai người họ cố đưa hắn về đến tận nhà. Người say có khác lúc tỉnh hỏi mãi không chịu nói, bây giờ say mềm không ai hỏi cũng tự động nói ra…
-Su Su sao em không trở về? Anh đợi em mệt mỏi…rất mệt mỏi em có biết không hả? Su…Su…hắn lèm bèm làm Bảo và Nam cũng hết cách
-Lúc tỉnh hỏi không nói giờ la um xùm, cái thằng này không biết có xem tao với mày là bạn không nữa? Bảo Nam cằng nhằng
-Thôi…chuyện này tao với mày cũng biết hết rồi…cứ cho nó nằm nghĩ đi. Thôi về mày. Bảo lên tiếng
Màng đêm tịt mịt buông xuống làm cho không khí Sài Gòn hiền dịu hơn, như ôm ấp che chở cho những trái tim lạnh lẻo cần một ai để sưởi ấm yêu thương…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.