Bạn đang đọc Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không? – Chương 5: Mèo hoang
Ban đêm không khí Sài Gòn trể nên hiền hoà hơn, nó với Hân ở nhà cả ngày cũng chán nên đi dạo…Nó vẫn còn ngơ ngác với khung cảnh Sài Gòn chưa biết nhiều nên chỉ đi gần nhà không đi xa được
-Ê đằng trước là công viên đó lại đó đi. Nó kéo Hân không cho nhỏ đồng ý
-Ăn kem đi. Nó lại kéo Hân
-Ngon quá ha hihi. Hân nói
-Ê lại đây chơi đi. Nó kéo Hân
Nó hết kéo Hân lại chỗ này lại kéo Hân qua chỗ khác, hết đòi ăn cái này lại đòi ăn cái kia, đi riết cũng mệt nó kéo Hân lại ghế đá ngồi
-Ê công nhận về Việt Nam vui thật. Hân nói
-Uhm…tao cũng thấy vậy hihi mày thì sướng rồi gặp được người trong mộng
-Cái…gì? Mày nói ai mà người trong mộng hả con heo kia? Hân véo tai nó
-Ui…đau…đau…con quỷ buông ra coi…hehe chứ không phải hả anh Thiên Ân là gì vậy ta. Vừa nói nó vừa đứng lên bỏ chạy
-Con kia đứng lại….Hân rượt theo nó
Ầm….nó lo chạy tránh Hân bắt được nhưng lại va vào một người và cảnh tượng hiện giờ là nó nằm trên người hắn….nó ngước lên nhìn
-Lại là cô???????? Hắn nheo mắt
-Ơ…sao lại là anh? Xin…lỗi…Nhỏ nhìn hắn ngượng ngùng với tư thế hiện giờ, vội đứng dậy
-Gặp cô đúng là xui xẻo…hắn lấy tay phủi áo rồi bỏ đi
-Gì…gì..hả? Tên kia đứng lại đồ chết bầm anh nói ai xui xẻo hả???????????? nó vừa nói vừa chạy theo kéo tay áo hắn lại
-Nè…cô có buông ra không hả??????
-Không buông…anh nói ai xui xẻ hả?????
Nó vừa nói vừa kéo tay áo hắn, hai bên vằn co…tẹtttttttttttttttttttttt …. Vậy là đi tong cái tay áo của hắn, hắn trừng mắt nhìn nó
-Ơ…tôi…tôi xin lỗi, vội buông tay hắn ra nó quay về phía sau thì thấy Hân trân trân nhìn hắn mê hồn vội kéo tay nhỏ chạy
-Nè…cô kia đứng lại định bỏ chạy hả???????? Đúng là xui xẻo mà, đồ mèo hoang….
Hắn không đuổi theo mà quay lại phía bạn của hắn còn nó kéo Hân chạy thục mạng
-Ê Băng mới nãy mày còn bảnh trai lắm mà sao bây giờ thân tàn ma dại vậy mậy? Bảo Nam lên tiếng
-Tao gặp mèo hoang nó vồ tao đó….đúng là xui xẻo mà
-Haha…mèo hoang làm gì có ở đây hả mậy? Ha chọc phá cô nào????? Nhật Bảo công kích
-Cốc…mày nói nữa tao ày nằm ở đây luôn bây giờ, về thôi. Hắn cốc đầu Nhật Bảo
-Hehe bị tao nói trúng tim đen rồi chứ gì? Nhật Bảo tiếp tục
-Không xử mày tao không phải Vũ Khánh Băng…Tõm….Chưa dứt lời hắn đã lôi Nhật Bảo đẩy xuống cái hồ gần đó mặc cho Nhật Bảo ú ớ hai thằng còn lại đứng cười thoả mãng…
Nó kéo tay Hân đi chạy được một đoạn khá xa…nghĩ đã bỏ hắn đằng xa rồi nên cả hai dừng lại lấy hơi…
-Trời ơi…mày làm cái gì vậy con quỷ…tao muốn…đứt hơi rồi nè. Hân thở dốc
-Tao…tao đâu cố ý…tại thằng cha đó kêu tao là đồ xui xẻo chi…hắn ta mới đúng là đồ xui xẻo….
-Mà công nhận anh ta đẹp trai kinh, đẹp hơn cả Thiên Ân nữa hihi
-Thôi đi cô nương…cho tao xin thằng cha đó mà đẹp cái gì…người thì hung dữ, chấp vặt như con gái…xì…
-Tại mày chứ tại ai mà đổ thừa người ta…
-Tao bạn mày ha thằng cha đó bạn mày?????? Nó hét
-Hihi bớt nóng bớt nóng về…mình về ha Bảo Anh ha…
Về đến nhà ai về phòng người đó, Hân thì nghĩ về hắn mà cười típ mắt, nó nghĩ về chuyện của ngày hôm nay càng nghĩ nó càng bực mình
-Đúng là một ngày xui xẻo mà, gặp cái tên chết bầm đó tốt nhất nên tránh đi là tốt nhất hehe, nó tự kĩ rồi đi vào giấc ngủ
Về phần hắn cũng không thua kém gì nó, đi về với bộ dạng sọc sệt bê bết, áo thì một tay còn một tay mất, nghĩ lại hắn càng tức điên lên…
-“Mèo hoang” cô được lắm dám trêu Vũ Khánh Băng này…cô hãy đợi đấy. Một nụ cười nữa miệng của hắn hiện ra