Bạn đang đọc Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không? – Chương 26: Một ngày dành cho tôi và cậu
-SAO? Ba tôi đang nằm bệnh viện sao? Nguyên nhân..???
-Công ty đã bị phá sản, ba cô vì quá sốc nên bị đột quỵ, ông ấy đang rất cần cô.
-Tôi biết rồi.
Tắt máy, Phương Thủy cười nhạt, nước mắt rơi ra…một cái nhìn đầy câm phẩn từ ánh mắt cô hiện ra…
-Được lắm Vũ Khánh Băng tôi sẽ cho anh và cả con nhóc đó phải nếm mùi đau khổ…hahaha
Mặt trời đã ló dạng, ánh nắng mang hơi ấm ngày mới len lõi qua từng khe cửa, ánh nắng vươn động trên khuôn mặt nhỏ nhăn của nó làm nó cựa quậy, nó thức dậy đầu đau như búa bổ, cố gắng tìm con búp bê…
-Anh Bi em xin lỗi…em đã thất hứa…Nó đặt con búp bê trở lại ngăn bàn đi xuống nhà
-Em dậy rồi à? Lại đây ăn cháo này…Hắn nở một nụ cười thật tươi
-Mày bị gì mà uống rượu vậy hả? Hân hỏi
-Tao…
-Tại em ấy giận anh đó…Hắn nhìn nó cười
-HÀ? Hihi hai người làm em phải ghen tị đó nha! Hân trêu
-Mày im! Tôi giận anh bao giờ? Nó quay sang hắn
-Thì lúc anh hôn…em…
-HẢ? Nó và Hân đồng thanh
-Haha mày dấu tao luôn hả con kia, bạn bè gì kỳ vậy? Thôi tao no rồi tao đi vào thăm Phi Nhân hehe ở lại vui vẻ. Hân nói nhanh chóng ra ngoài
-Mày…tao…con kia đừng nghe anh ta nói bậy…nè….
-Anh có nói bậy bao giờ?
-Anh..??? nó tức tối
-Anh xin lỗi…hắn tiến lại gần nó
-…….im lặng
-Dù có như thế nào anh cũng không buông tay em ra đâu….hắn nắm lấy tay nó…”Anh yêu em”
Nó như chết trân trước lời nói của hắn, nước mắt tự nhiên lại rơi…hắn lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên mi nó…
-Tại sao anh….???
-Vì anh sợ…anh sợ mình sẽ làm em đau khổ…anh sợ mình không thể bảo vệ được em…anh…Nó lấy tay che miệng hắn lại thì thầm
-Anh thật đáng ghét, anh đúng là tên đáng ghét..hức…hức…nó vừa mắng vừa đánh vào ngực hắn
-Anh xin lỗi…anh xin lỗi…Hắn ôm nó vào lòng
-“Em yêu anh” nó thỏ thẻ
Hắn đặt lên môi nó một nụ hôn sâu, nó cũng đáp trả lại hắn, cái ôm siết chặt chất chứa bao yêu thương kiềm nén….
Hân đến bệnh viện, nghe tiếng mở cửa phòng Phi Nhân ngỡ đó là nó, quay ra
-Bảo Anh đến rồi sao??? Nụ cười khựng lại khi người bước vào không phải nó
-Cậu không chào đón mình sao? Vậy mình về…Hân giả vờ
-Không phải…Mình xin lỗi…cậu vào đây đi…
-Hihi mình đùa thôi…Hân thấy Phi Nhân có vẻ buồn
-Cậu thích Bảo Anh?
Phi Nhân gật đầu, không nhìn mặt Hân, Hân đến vỗ vai cậu
-Mình hiểu cậu…nhưng yêu một người không nhất thiết phải ở bên người đó mà chỉ cần người đó hạnh phúc thì mình mới thật sự hạnh phúc
Lời nói của Hân có tác động mạnh đến Phi Nhân, Phi Nhân ngước lên nhìn Hân
-Cám ơn cậu, mình không sao. Cậu nói đúng….mình sẽ làm được mà
Vừa lúc đó nó và hắn đang vui vẻ bước vào, Phi Nhân nhìn sang cậu nỡ một nụ cười….
-Cậu đã thất hứa với tớ…
-Hihi tớ xin lỗi tại…Nó nhìn sang hắn
-Uhm tại anh nên Bảo Anh không vào được với em…Hắn trở nên dịu dàng với Phi Nhân hơn trước
-Hihi em không trách đâu nhưng em bắt đền cô ấy….
Hắn chau mày không hiểu Phi Nhân muốn gì? Muốn dành Bảo Anh với hắn thì nhất định hắn sẽ không nhường nhịn dù cậu có là em của hắn
-Hihi đừng nhìn em bằng cặp mắt hình sự như thế…em chỉ muốn cùng Bảo Anh đi chơi một ngày thôi…
Đôi mày giãn ra nhẹ nhõm, hắn nở một nụ cười ngượng…
-Anh đâu nói gì…
-Ah phải rồi, em với anh còn bài tiểu luận chưa hoàn thành mình về làm đi anh Băng. Hân lên tiếng
-Vậy…Hắn nhìn sang nó
-Uhm…anh với Hân giúp bọn em đi, em với Phi Nhân đi gần đây thôi. Nó nói
Phi Nhân nhìn nó có chút vui có chút buồn. Vui vì cùng nó đi chơi chỉ có 2 người, buồn vì nó…
Hắn cùng Hân trở về nhà vây quanh mớ tài liệu nhưng không sao tập trung được, một chút đố kỵ, một chút hờn ghen trong hắn. Hân từ đầu đã thấy nhưng có lẽ Phi Nhân cần một ngày để kết thúc tất cả….Ai cũng đều là bạn nên nhỏ cũng khó xử đành như thế thôi
-Anh Băng em đã xong phần này rồi, anh xong chưa?
-…..
-Anh Băng!!!!
-Hả?
-Nãy giờ anh không nghe em hỏi gì hết…Nhỏ giận dỗi
-Anh xin lỗi….thôi mai mình làm tiếp anh hơi mệt
Hắn trở lên phòng, Hân nhìn theo lắc đầu…
-Yêu làm gì cho khổ vậy? Hichic mình sẽ không yêu ai…. Gật đầu cười với suy nghĩ của mình
Hắn về phòng cầm bé heo trên tay, nghĩ về Su Su
-Su Su anh xin lỗi….nếu em trở về em sẽ giận anh lắm đúng không? Anh không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa…..thật sự anh đã yêu cô ấy…nếu em gặp cô ấy anh biết chắc chắn em sẽ thích…cô ấy có tính cách rất giống em…Hắn miễm cười
-Mà sao họ đi lâu thế nhỉ? Hai tiếng đồng hồ trôi qua mà hắn cứ tưởng đã hết ngày….
Phi Nhân cùng nó ra công viên, mặt dù vai còn đau nhưng Phi Nhân này nỉ quá bác sĩ cũng đành nhân nhượng
-Cậu còn đau đó nên chú ý chút nha!
-Uhm mình biết rồi…cậu đói chưa
-Uhm…mình ăn kem đi
-Hả? đói mà ăn kem
-Đi mà Phi Nhân dễ thương. Nó làm nũng, Phi Nhân cười lắc đầu với nó
Ăn kem xong nó chạy sang trò gắp thú, lần trước đi cùng cả nhóm mà nó không được chơi lần này nhất định phải làm được
-Hụt rồi
-Trời ơi!
-Lại hụt
-….
-….
-Axxxxxxxxxxxxxx
Gắp mãi vẫn không được, nó hết di chuyển bên này lại chuyển chỗ sang bên kia Phi Nhân nhìn theo chỉ cười với cười…
-Cậu còn đứng đó…cười… “Tức điên với cái tên này mà” Giúp tớ nhanh
Phi Nhân đi lại, nhìn thấy một con cún con mà nó gắp mãi không được vậy mà Phi Nhân gắp một lần đã dính…
-Hay…..được rồi cậu hay thật đấy…nó nhảy cẩn lên
Phi Nhân cười, nhận lấy con cún đưa cho nó
-Nè tặng cậu….khi không có tớ bên cạnh thì nhìn nó nhé! Mình lại đằng kia ngồi nghỉ chút đi
Nó gật đầu miễm cười rồi theo Phi Nhân lại ghế ngồi, Phi Nhân lên tiếng
-Cậu đã có câu trả lời cho tớ chưa? Nó ngẫn người ra…
-Tớ….
-Cậu nói đi
-Thật sự cậu rất tốt với tớ, tớ luôn ghi nhớ, tớ cũng thích cậu….một niềm vui nho nhỏ trong Phi Nhân….nhưng tụi mình mãi là bạn thân nhé!
Một chút hụt hẫn, một chút chua xót xen lẫn vào nhau, dù đã biết trước nhưng trái tim cậu không đủ lớn để lấp đầy nỗi đau này…
-Tớ hiểu rồi…tụi mình mãi mãi là bạn tốt…Phi Nhân đưa tay ngoắc tay nó, nó vui vẻ miễm cười
-Thôi đã trễ rồi mình về thôi, Bảo Anh!
Cả hai vẫn vui vẻ nói chuyện suốt trên đường về, hắn trên lầu nhìn xuống thấy hơi nhói ở tim. Nó và Phi Nhân vào nhà
-Hai người đi vui vẻ qua ha để tui ở nhà với một đống tài liệu cùng cái gương mặt đưa đám. Hân nói, hắn đang đi xuống
-Ai hả? Nó thơ ngây
-Thì ai nữa…anh Băng nhà cậu chứ còn ai. Phi Nhân lên tiếng
-Nói xấu gì anh đấy?
Cả 3 nhìn về phía cầu thang
-Em không biết em về phòng trước đây. Hân chạy tót lên lầu
-Em cũng về phòng đây. Phi Nhân tiếp bước
-Em…cũng về phòng đây
-Em đứng lại đó!!!!! Hắn ra lệnh
-“Anh ta sao vậy chứ? Tự nhiên bực bội với mình?”
-Em với Phi Nhân đã đi đâu???? Hắn tiến lại gần nó, nhìn khuôn mặt lúc này của hắn nó bật cười
-Haha…anh đang ghen đấy ah?
-????? “Mình ghen ư????” Mau trả lời anh đi…
-Tụi em chỉ vào công viên ăn kem, ah Phi Nhân còn gắp được con cún con nè…đẹp không? Nó vừa kể vừa giơ con cún con ra, hắn chau mày
-Vui quá nhỉ? Nhìn khuôn mặt hắn lúc này nhăn như con khỉ vừa ăn ớt…
-Hihi uh vui lắm anh….
-HẢ?
-Em…em về phòng. Nó chạy tót lên phòng, nhưng bị hắn kịp bắt lại
-Anh phải bắt đền em….
Hắn nâng cằm nó lên, đặt lên môi một nụ hôn…nó hơi bất ngờ trước hành động của hắn nhưng cũng đáp trả hắn bằng một nụ hôn sâu…ngọt ngào nhất…