Bạn đang đọc Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không? – Chương 25: Anh nhất định không buông tay em ra dù em là ai đi nữa
Nó trở về nhà không thấy hắn và Hân đâu cả đành ra ngoài biển kiếm họ. Đi dọc theo bờ biển, nó nghĩ đến Phi Nhân….Nó bị hôn nhưng cảm giác không như lúc hắn hôn nó….nó không biết phải trả lời Phi Nhân như thế nào vào ngày mai….nó mang ơn Phi Nhân nhưng không phải vì thế mà đồng ý…nó không muốn làm Phi Nhân thất vọng càng không muốn làm Phi Nhân nghĩ nó đang thương hại cậu….
-Anh ấy thật sự không yêu mình sao? Vậy còn nụ hôn hôm đó…còn Phi Nhân…mình phải làm sao đây?
Ngồi phịch xuống bãi cát, đưa chân ra cho sóng biển đánh vào, tâm trạng của nó nhẹ nhàng hơn…Không gian chỉ có tiếng gió và tiếng sóng…một lúc sau thì một tiếng nói vang lên
-Nhóc làm gì ở đây? Nó mở mắt ra nhìn thì hắn đang trước mặt nó
-Tôi đi tìm mọi người xem có cần tôi giúp gì không?
-Em về nghỉ cho khoẻ đi anh với Hân làm cũng sắp xong rồi…Hắn ngồi bên cạnh nó
Mặt trời đang xuống núi….dành lại không gian hiền dịu ặt trăng….nó và hắn ngồi đó ngắm biển không một tiếng nói, chỉ có tiếng gió, sóng và những âm thanh hỗn tạp vây quanh. Hân trở ra tìm hắn thì thấy hắn ngồi cùng nó nên đành về nhà trước…
Mặt trăng dần hiện ra, không gian im lặng nhưng hiền dịu hẳn, nó thấy mình thật bình yên….chợt nó cất tiếng nói
-Nếu có kiếp sau tôi muốn mình là những ngọn sóng kia….cứ mạnh mẽ chứ không yếu đuối như tôi hiện giờ… Nó khẽ nói
-Tại sao?
-Vì không phải lo nghĩ….vô tư mà bay nhảy…
-Sao em biết? Sóng bay nhảy là nhờ gió…nếu có kiếp sau anh sẽ làm ngọn gió để được bên cạnh em mỗi khi em buồn, là bạn của em những lúc em cô đơn nhất….
Nó quay sang nhìn hắn….
-Anh…anh có thích em không?
Hắn không trả lời, đứng dậy…
-Mình về thôi…ở đây lâu quá không tốt đâu…
-Nhưng anh chưa trả lời em????
-Anh…Phi Nhân sẽ chăm sóc em tốt hơn anh
Nước mắt nó rơi khi nghe hắn nói thế…nó biết hắn cũng có tình cảm với nó nhưng tại sao hắn lại nói những lời làm trái tim nó đau đến thế….
-Anh về trước đi, tôi muốn ngồi đây thêm chút nữa
-Nhưng….
-Anh về đi!!!!! Nó hét lên, hắn đành để nó lại một mình
Trái tim nó đang rỉ máu, nó đau lắm….một người nó không yêu thì lại yêu nó còn một người nó yêu thì không đáp trả tình cảm của nó. Nó đã chấp nhận làm một kẻ thất hứa vậy mà tại sao…????
-TÔI GHÉT ANH!!! TÔI HẬN ANH!!! TẠI SAO ANH LẠI XUẤT HIỆN TRONG CUỘC ĐỜI TÔI!! TẠI SAO ĐỂ TÔI YÊU ANH!!! TÔI GHÉT ANH!!!
Nó hét thật to….hắn vẫn gần đó nhìn nó như thế muốn chạy lại nó, nói cho nó biết hắn cũng rất rất yêu nó, nhưng dường như có một bức tường vô hình nào đó đã ngăn hắn lại
-Cho tôi một chai rượu.
Nó vào một quán gần đó, một mình nó tuông hết nữa chai rượu, lần đầu tiên nó uống rượu nên sặc sụa, những ánh mắt “yêu râu xanh” đang nhìn nó cười đắc chí khi chỉ thấy nó có một mình
-Sao em ngồi có một mình vậy? Bọn anh ngồi cùng nhé! Một tên trong nhóm lân la qua bàn nó
-Tránh ra! Nó ngà ngà say
-Cô em say rồi để anh đưa về nhé! Hê hê
-Buông tôi ra…mấy người toàn là một lũ khốn kiếp…Nó vùng vằn làm cho tên đó thêm thích thú
-Đi nào anh sẽ đưa em về…
-Buông ra…mấy người có buông ra không hả? Nó lạng tới lạng lui, bọn chúng vẫn kéo nó đi
-BUÔNG CÔ ẤY RA NGAY! Hắn bước tới
-Mày là thằng nào? Tránh ra nếu mày muốn sống…Một tên bước ra
-TAO ĐÃ BẢO BUÔNG CÔ ẤY RA
-Hê hê mày ngon lắm đánh nó. Tên thứ hai nhào vô
Hắn vung tay đấm, chân đá làm cho bọn chúng bò lăn bò càng…một tên còn lại giữ nó cũng bỏ chạy…Nó ngồi phệt dưới đất. Hắn lại đỡ nó
-Anh đưa em về
-U..m.mm anh là ai? Haha anh đẹp trai thật nào uống…uống…
-Em say quá rồi về thôi
-Không…không về…uống nữa đi…
-Về…! Hắn vát nó bỏ lên xe, thắc dây an toàn cho nó, mặc nó vùng vẫy
-Anh là đồ chết bầm…tôi ghét anh…haha…
Hắn nhìn nó như thế mà tự trách mình, đưa nó đến nhà nó vẫn còn la hét, Hân chạy xuống
-Nó sao vậy anh Băng? Sao say dữ vậy? Nó có bao giờ uống rượu đâu?
-Giúp anh lấy nước với khăn mang lên phòng…Hắn nói rồi đưa nó lên phòng, Hân chạy lấy nước và khăn lên cho hắn
-Cám ơn em! Mà em về nghỉ trước đi anh lo cho Bảo Anh được rồi
Hân cũng mệt nên đành về phòng hắn ở lại chăm sóc cho nó, lấy khăn lau mặt cho nó, vén mái tóc nó sang một bên…hắn nhìn thấy vết sẹo…tay hắn dừng lại nơi không trung
-Vết sẹo? Em là….????
-Đồ đáng ghét….tôi ghét anh…nó lấy tay đẩy hắn ra, mơ màng
-Em có phải là Su Su??? Không…không phải…đây chỉ là sự trùng hợp….
Nó bật dậy, ôm hắn, hôn hắn làm hắn như chết lặng
-Em yêu anh…Khánh Băng! Chỉ nói đến thế rồi gục trên vai hắn
-Sao em ngốc quá vậy? Tự hành hạ bản thân mình như thế…Anh nhất định không buông tay em ra dù em là ai đi nữa…anh yêu em. Hắn thì thầm rồi để nó trở lại giường
Phi Nhân trong bệnh viện đợi nó vào nhưng không thấy, cậu sợ nó có chuyện gì nên điện thoại về nhà Hân kể lại việc nó uống rượu làm cho Phi nhân không khỏi lo lắm. Cậu nghĩ có lẽ tại cậu nên nó mới như thế…