Đọc truyện Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh – Chương 5: Tình Cũ
Vì dáng người khá ổn và khuôn mặt xinh xắn, cộng thêm quen biết nhiều nhiếp ảnh nên ngày chủ nhật Lan Kim thường đi làm mẫu chụp giao lưu với cộng đồng nhiếp- mẫu.
Chuyện này Lan Kim cũng nói trước cho Duy Khương biết rồi, nên sáng ra cô đã dậy sớm chuẩn bị để đi.
Trước thì Lan Kim đi thường xuyên hơn, bây giờ đã có Duy Khương nên anh cho phép cô mới đi, Lan Kim cũng không muốn Duy Khương lo lắng hay ghen tuông gì cả, cũng hạn chế đi để dành thời gian cho Duy Khương nhiều hơn.Điện thoại reo có cuộc gọi đến, mới sáng sớm mà Duy Khương đã gọi cho cô làm gì không biết”Alo, sao hôm qua về trễ thế, bảo về rồi nhắn anh không nhắn?”” Xin lỗi anh hôm qua em về trễ nên ngủ luôn””Làm gì đó”” Em chuẩn bị đi chụp hình nè”” Biết rồi, nào về nhắn anh.À mà ngày mai sinh nhật Nguyên, em qua chơi nhá “”Em sao? toàn bạn bè anh không, em qua làm gì, ngại lắm”” Ngại gì em là chủ nhà mà, anh Nguyên bảo qua đó, có Châu nữ mà em lo gì, sẵn anh giới thiệu em cho mọi người luôn.”Anh công khai Lan Kim với bạn bè sao? ấm áp thật đấy, trước giờ chưa ai làm điều này vì cô cả.
Nghĩ mình là một hoàn quan trọng để anh không ngại mà ra mắt bạn bè, Lan Kim không khỏi vui mừng, trái tim bỗng được sưởi ấm bởi ngọn lửa tình cảm của Duy Khương.
Cô chắc chắn mình đã có vị trí trong lòng Duy Khương.Buổi chụp hình diễn ra khá thuận lợi và vui vẻ, đợi vài bữa nữa cô sẽ có hình để đăng lên vòng bạn bè.
Nhìn mấy tấm ảnh là công sức một buổi sáng của cả đoàn, mọi người vui vẻ vừa bình luận vừa cảm thán nhau.
Có vài anh nhiếp ảnh thấy Lan Kim xinh xắn, lại vui vẻ hòa đồng, bèn xin số điện thoại của cô để làm quen, giao lưu, tiện lúc nào rảnh sẽ rủ cô đi chụp hình, nhưng cô từ chối khéo, bởi cô đã có bạn trai rồi, không thể phóng túng như trước mà đi riêng với người khác giới.
Nhiều anh chàng tiếc nuối thất vọng, cười gượng rồi khách sáo lảng qua chỗ khác.Điện thoại có tin nhắn đến, là Duy Khương, hình như anh thiếu cô một lúc là không chịu nổi hay sao ấy.” Về chưa, mau về đi”” Có chuyện gì sao? em chuẩn bị về rồi”” anh nhớ em”Không nỡ để anh người yêu hay dỗi hờn phải chờ thêm, Lan Kim nhanh chóng thu dọn đồ rồi bắt xe về.
Ở nhà, Duy Khương thu dọn đồ đạc, lau dọn nhà cửa để ngày mai làm sinh nhật cho Thái Nguyên.
Căn nhà chung này có mình Duy Khương dọn dẹp, còn mấy thằng kia ai cũng lười biếng, thật hết nói nổi.Nằm trong phòng lướt điện thoại, Thái Nguyên từ ngoài bước vào phòng Duy Khương.” Vào mà không gõ cửa mày?”.
Duy Khương giật mình hỏi.” Có bao giờ tao gõ cửa đâu, bộ mày làm chuyện gì khuất tất hay sao giật mình?””Sao tự nhiên vào phòng tao vậy, tao không chơi bê đê nha mày”” Mày có định nghiêm túc với Lan Kim không vậy? “” Chuyện của tao mày hỏi làm gì, tao không biết “” Tao khuyên mày, tốt nhất không yêu thì đừng lừa dối con gái nhà người ta, tội lắm”” Tao biết rồi mày cằn nhằn hoài, mày ra ngoài đi”Nói rồi Duy Khương đẩy Thái Nguyên ra ngoài một cách phũ phàng.
Không phải anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Thái Nguyên nói, mà là chính anh cũng không hiểu con tim mình đang làm sao nữa, vốn định từ từ sẽ xác định với Lan Kim, nhưng trong anh còn quá nhiều vướng bận cùng những bí mật thầm kín.Ngày sinh nhật Thái Nguyên cũng đã tới.
Theo lời của Duy Khương, từ chiều Lan Kim đã đến giúp chị Châu và Thái Nguyên chuẩn bị tiệc rượu, cũng như chờ Duy Khương về, anh bảo cảm giác có người ở nhà đợi anh đi làm về rất hạnh phúc.
Lan Kim ở nhà mong Duy Khương về, sẵn tiện nói chuyện với chị Châu cùng một chị khác, là người yêu của bạn Thái Nguyên.Buổi sinh nhật diễn ra khá vui vẻ, Duy Khương cứ nhanh nhạy chạy qua chạy lại, nướng đồ ăn rồi tiếp bia cùng bạn bè.
Cô đút đồ ăn cho anh, rồi anh lại gắp đồ ăn cho cô, quan tâm, yêu chiều nhưng rất tế nhị.
Vì là ngày sinh nhật Thái Nguyên, cô lại ngồi bên cạnh anh ta, nên ít ra cũng phải chúc đôi lời.
Thế là cô nâng ly lên uống với Nguyên một ly, uống cạn.
Không ít ánh mắt đổ dồn về phía Lan Kim, bởi cô chính là nhân vật mới trong hôm nay, lại uống riêng với Thái Nguyên trong khi Bích Châu ngồi ngay bên cạnh.
Thế là một người trong đám cao hứng hỏi:” Ủa thế cô bé xinh xinh kia là sao, giới thiệu đi chứ hả”Duy Khương từ xa chạy lại, vòng tay qua eo Lan kim”” Xin giới thiệu đây là người yêu mới của tao”Mọi người xung quanh không khỏi trầm trồ, cô mỉm cười thẹn thùng nhẹ gặt đầu tỏ ý chào hỏi mọi người xung quanh.
Đúng là trời sinh một cặp đấy, hôm nay cô thực sự rất thu hút, váy trắng trễ vai, môi thêm chút son rất tự nhiên đã khiến cô đẹp và tươi tắn hơn thường ngày rất nhiều.
Cô bé xinh xắn này lọt vào mắt Duy Khương cũng đúng thôi.Mọi người uống cũng khá nhiều bia, ai nấy cũng trong trạng thái hơi say không nhiều thì ít, một người có vẻ thân với Duy Khương không kiềm chế hỏi:” Ủa Khương, vậy mày với Thúy chia tay hồi nào thế?”Mọi người xung quanh bỗng yên lặng, Lan Kim hơi sững người trước câu hỏi đó.
Duy Khương im lặng một lúc, một người khác lên tiếng giải vây lại như đổ thêm dầu vào lửa:” Mới chia tay hôm bữa rồi, mày không biết hả, bữa thằng Khương uống say…”” Tao cứ tưởng, thấy tụi mày còn mặn nồng vậy mà nay mày có người mới rồi, hơi bất ngờ”” Tao chia tay rồi, nó bỏ tao mà, mày nhắc làm gì”.
Duy Khương mất kiềm chế nói lớn, không để ý Lan Kim kế bên đang nghẹt ứ cổ họng.
Có lẽ vì chột dạ, Duy Khương quay qua ghé sát tai Lan Kim nói nhỏ:”Em đừng để tâm nha, lát anh sẽ nói rõ với em”” Em biết rồi, em bình thường mà”Lan Kim gượng cười đáp, có cô gái nào có thể bình thường được chứ, chỉ là cô không muốn phá vỡ cuộc vui của mọi người thôi.
Nhìn anh khẩn trương như thế cô cô cũng không đành lòng, gắng gượng như không có chuyện gì.
Xung quanh cũng nhận ra anh kia lỡ lời, bèn đổi qua chủ đề khác.Cũng đã khuya, mọi người lác đác ra về.
Một số người vì say quá nên ở lại nhà ngủ tạm.
Thế là mọi người thay nhau nhanh chóng dọn dẹp để nghỉ ngơi, Duy Khương đi đến gần Lan Kim:” Em không cần dọn đâu, lên phòng nghỉ ngơi đi, rồi lát anh lên nói chuyện với em”Nói rồi anh đẩy cô lên lầu, tâm trạng có chút buồn khó tả, Lan Kim đi vào phòng, tắm rửa, rồi lướt điện thoại trong vô thức, tâm trí không khỏi nghĩ về câu chuyện ban nãy.
Không sao, chỉ là quá khứ thôi mà, chỉ cần bây giờ anh bên cạnh cô, yêu thương cô là được rồi, Duy Khương cũng không lừa cô gì cả…Đang bần thần suy nghĩ thì Duy Khương đẩy cửa đi vào, cắt ngang dòng tâm trạng của cô”Em làm gì thế, nói chuyện với anh chút””Ừm…”” Chuyện hồi nãy không phải như em nghĩ đâu, anh và cô ta đã chia tay rồi, bạn anh không biết nên nó mới hỏi vậy thôi, cô ta bỏ anh, anh là người bị hại mà, anh…”” Em biết rồi, em chỉ hơi buồn một chút “” Em không có gì phải buồn hết, anh không làm gì có lỗi với em, cô ta chia tay anh, ba tuần sau anh gặp em, và anh yêu em, anh không hề xem em là người thay thế.”” Thật không? ba tuần mà anh quên cô ấy nhanh vậy sao?”” Đối với anh, đã không coi trọng anh thì anh không bao giờ quan tâm, ai biết trân trọng anh thì anh yêu thương, cô ta bỏ anh, anh sẽ không lí gì mà níu kéo.”” Vậy lỡ cô ấy quay lại thì sao?”” Anh không quan tâm, cô ta bỏ anh đi theo một người khác, em tin anh, anh bây giờ chỉ yêu mỗi em.”Rõ ràng là những lời nói ấy người thường nghe vào vốn dĩ không lọt tai, nhưng Lan Kim vẫn ậm ừ gật đầu.
Cô yêu anh rồi, anh nói gì cô cũng tin.Thấy Lan Kim có vẻ nguôi ngoai, khuôn mặt ngấn nước lúc nãy cũng đã dịu lại, Duy Khương ôm cô vỗ về” Anh rất vui khi em tin anh, ngoan, đừng giận anh nữa”” Được rồi, không nhắc chuyện này nữa, em không buồn anh đâu.”Duy Khương thở phào nhẹ nhõm, đổi giọng nịnh bợ “Chỉ có em mới hiểu anh thôi”.
Sau đó bèn tìm cách nói khéo”Bạn bè anh lâu ngày mới gặp lại đều ở dưới nói chuyện, anh sợ em giận nên vội chạy lên, không ngồi với tụi nó được”Vốn biết anh muốn nói vậy là muốn xin cô xuống ngồi với bạn, Lan Kim thấy không nên quá ích kỉ, vẫn là nên để anh xuống dưới chơi một lát, cô dễ dàng gật đầu.” Anh chơi đi rồi lát nhớ lên sớm, mai còn đi làm đấy”” Anh hứa đúng 11h30 anh sẽ lên với em”” Được, vậy anh xuống đi không mấy người kia đợi.”Duy Khương ra ngoài, đóng cửa lại, còn một mình cô trong phòng, nghĩ vẩn vơ.
Chỉ mới ba tuần, có khi nào một ngày nào đó anh cũng quên cô chỉ trong vài tuần không.
Chàng trai badboy phong lưu như anh có thật sẽ dừng chân lại nơi cô, hay xem cô như một trạm dừng chân tạm thời.
Anh ấy sẽ không đâu, Duy Khương đã giới thiệu cô với bạn bè, họ hẹn hò công khai, không thể có chuyện anh muốn trêu đùa cô.
Nằm trong phòng buồn chán, cô lấy điện thoại ra học tiếng anh.
Anh ưu tú như vậy, cô cũng nên học tập tốt một chút để xứng với anh.Đồng hồ điểm 11h30, anh đã thất hứa.
Mãi chưa thấy anh lên, Lan Kim nghĩ bạn bè lâu ngày gặp nên có nhiều chuyện để nói, cô cũng không đáng để giận anh làm gì.
Nghe thấy tiếng chân chạy lên một lúc rồi chạy xuống, cứ tưởng Duy Khương lên nhưng không phải, Lan Kim thất vọng tiếp tục học tiếng anh.
Sau này cô mới biết, tiếng chân đó đúng là của anh, nhưng là chạy lên xem cô đã ngủ rồi hay chưa.” Tao đã nói là nó bỏ tao, nó theo thằng kia, thằng kia có vợ rồi, tao không hiểu sao nó lại bỏ tao theo thằng đó…”Là giọng của anh từ dưới nhà vọng lên, cô nghe rất rõ từng chữ từng chữ, anh lại đang nói về cô gái đó sao?Tim cô đập mạnh, nhẹ nhàng mở hé cửa, đứng bất động nghe hết cuộc nói chuyện.” Nó nói là mày tin hả, bộ nó nói vậy thôi nhưng mày có biết là thật hay giả không?”.
Cô nhận ra đó là giọng của Thái Nguyên.Tay cô thần hồn lấn thần trí bỗng nghĩ đến việc mở ghi âm…” Nó chụp hình với thằng kia đăng lên tin, còn giấu tao, may mà con kia chụp lại hỏi tao, tao mới biết tao bị cắm sừng, còn thật hay giả gì nữa”” Chắc gì thằng đó có vợ rồi, chắc gì nó với thằng đó đã yêu đương”” Cũng tại mày nữa, lúc nó hỏi mày có đồng ý đính hôn không thì mày không chịu…”” Tao chịu, tao đã có nhà ở thành phố rồi, tao đã bán cái MacBook của tao để mua nhẫn cưới cho nó…”” Nhưng mày có nói với nó không? mày không nói thì con gái người ta làm sao yên tâm chờ mày được, bốn năm trời chứ đâu phải ít..”” Tao nghĩ nó bỏ tao trả thù ngày xưa tao đã bỏ nó.
M* kiếp, tóm lại là nó không còn yêu tao nữa”-Giọng của Duy Khương hét lên, rõ ràng.Lan Kim không biết bây giờ cô nên làm gì..
Tại sao mới nói sẽ không nhắc đến cô ta nữa kia mà, hai người đã nghĩ tới chuyện kết hôn, hẳn là đã yêu nhau lắm, còn đem chuyện này ra để bàn luận trong khi anh bây giờ là người yêu của cô.
Anh không nghĩ cô sẽ đau lòng sao? Anh không nghĩ cho cảm giác của người con gái đang nằm trong phòng anh trên lầu sao? Thì ra lúc nãy anh chạy lên kiểm tra xem cô ngủ chưa, để bàn về người yêu cũ…Đang đứng như trời trồng, nước mắt lăn dài trên hai mí mắt xuống gương mặt buồn rầu, trái tim như ai bóp nghẹn, điện thoại sắp rơi xuống thì…Anh Thuận từ phòng đối diện bước ra, thấy cô.
Nhìn thấy Thuận, cô giật mình luống cuống xoay người đóng cửa, vào phòng đắp chăn lại, giả vờ ngủ.
Cô biết chắc rằng anh ta sẽ xuống nói với Duy Khương cô đã đứng ở trên nghe hết mọi chuyện.
Điều khiến Lan Kim phải giả vờ ngủ vì cô không biết phải đối diện với anh như thế nào? có nên nghe anh giải thích gì nữa hay không?”Chết tiệt, lại phải chạy lên giải thích”.
Anh không biết rằng mọi câu nói của anh quá to để cô ở trong phòng vẫn nghe rõ mồm một.Đẩy cửa bước vào, trái ngược với tâm trạng bất ổn, xen lẫn đau đớn của Lan Kim, Duy Khương tỏ ra bình tĩnh.” Em, dậy đi, anh biết em không ngủ”” Em ngủ rồi, có gì để mai nói”.
Lan Kim cố giữ bình tĩnh để tiếp tục giả vờ.” Anh sẽ kể hết từ đầu đến cuối cho em nghe, anh không lừa dối em gì cả”Lan Kim ngồi dậy đối diện anh, đầu cô giờ đây chẳng nghĩ được gì nữa…”Ngày trước anh và cô ấy yêu nhau cuối năm cấp 3, tụi anh yêu được một năm, anh lên thành phố học còn cô ấy ở lại dưới quê, tụi anh yêu xa.
Lên đây, anh bị cuốn vào những thứ mới lạ mà quên đi cô ấy, anh chia tay và quen người khác.
Nhưng quen không được bao lâu thì chia tay.
Đến năm cuối, anh năn nỉ cô ấy quay lại, tìm đủ mọi cách để nối lại tình xưa, cô ấy đồng ý.
Tụi anh quay lại mà ngỡ như còn mặn nồng hơn ngày xưa, mẹ anh cũng rất thích cô ấy.
Bỗng nhiên cô ấy muốn đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài, anh khuyên không được, đành ủng hộ cô ấy đi”Lan Kim bất động ngồi nghe, lòng cô nặng trĩu như những tảng đá lớn đang thi nhau dè lên.” Trước khi đi, cô ấy hỏi anh đồng ý đính hôn không, bốn năm sau cô ấy quay về, tụi anh sẽ đám cưới.
Anh lúc đó còn chưa đi làm, bán MacBook để mua nhẫn cưới, nhẫn chưa kịp mua thì cô ấy đã quen người khác lúc đang học Ngoại Ngữ.
Anh chỉ nhắn với cô ấy hai chữ ” Dối trá” rồi chia tay.
Anh đã uống hết hai chai rượu, nôn thốc nôn tháo dưới nhà.
Ba tuần sau anh gặp được em, và anh thích em.
Anh không làm gì sai cả, không lừa dối em gì hết.”Lan Kim không biết nói gì ngay lúc này, chỉ một cảm giác thất vọng len lỏi.” Tại sao mọi người cứ nhắc đến chuyện này?”” Tại tụi nó thắc mắc nên anh mới nói, lúc nãy anh cũng bảo bé Kim cũng rất hiểu chuyện, cũng thông cảm cho anh, vì anh không làm gì sai cả”Anh luôn miệng bảo anh không sai, vậy ai là người đã hứa sẽ không nhắc đến chuyện với người yêu cũ nữa, anh không sai sao phải kiểm tra xem cô ngủ chưa để tranh cãi với bạn anh chuyện về cô ta, anh không sai sao? vậy cô giận anh là sai à? Không biết phải làm gì, Lan Kim nước mắt chực rơi, cảm thấy tâm hồn lạnh lẽo.”Anh còn yêu cô ấy không?”” Anh hết rồi, bây giờ anh chỉ yêu em”” Anh và cô ấy đã bàn đến chuyện hôn nhân, không lẽ dễ quên như thế ?”” Chuyện đó không quan trọng”.
Anh chối một cách qua loa.” Em thấy sợ con người anh rồi, ở bên anh em cảm giác không an toàn”” Có gì mà không an toàn, anh đâu có lừa dối em, không lẽ vì chuyện này mà em bỏ anh sao, đáng sao ?”Nghĩ rằng Duy Khương cũng đã chịu tổn thương quá nhiều, hơn nữa thái độ khẩn thiết của anh khiến Lan Kim yếu lòng.
Nghĩ rằng bản thân chắc đã quá nhạy cảm, không nên trẻ con theo cảm tính, sẽ làm tổn thương người cô yêu.
Cô chấp nhận nhịn để anh có thêm thời gian.
Mặc dù bây giờ có thể anh chưa quên được người cũ, nhưng cô đã lỡ yêu anh rồi, cô cam lòng.
Cô nghĩ nhiều như vậy, đâu có biết trong lòng Duy Khương lúc này dửng dưng, tìm cách bao biện cho bản thân chứ không hề nghĩ cho cảm giác của cô.” Được rồi, em sẽ bỏ qua chuyện này, em không giận anh nữa”” Lỡ sáng mai em biến mất thì sao?”” Em sẽ không đi đâu cả, em sẽ không lừa anh”” Anh tin em, anh yêu em”Sau đó anh hôn cô, hai người sau một lúc giận dỗi lại làm hòa.
Đêm hôm đó họ lại ân ái mặn nồng.
Một người vì thế mà nhiệt tình hơn, yêu nhiều hơn, một người vì thế mà hời hợt hơn, cảm thấy phiền hơn..