Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 4: Món Quà Bất Ngờ


Đọc truyện Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh – Chương 4: Món Quà Bất Ngờ


Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông báo thức của anh reo lên, mặt trời len qua rèm cửa màu trắng sữa chiếu lên gương mặt của đôi nam nữ đang ôm nhau bình yên ngủ.

Lan Kim mở mắt, nhìn qua anh lay nhẹ:”Anh ơi dậy đi làm kìa””Ừm anh biết rồi, em ngủ xíu nữa đi”” Em dậy luôn, anh đưa em về trường, nay em có tiết học”” Cúp đi, ở nhà ngủ trưa anh về đưa em đi ăn”.” Thôi, nay kết thúc môn, em không nghỉ được”” Đúng là sinh viên nghiêm túc, đi học thì học, trưa nhớ đi ăn với anh đó”” Em biết rồi”Duy Khương sợ cô bị anh dọa sợ chạy mất, nên phải đảm bảo rằng cô luôn xuất hiện trong tầm mắt anh mới yên tâm.Nhấc tấm thân mỏi rã rời dậy, vệ sinh cá nhân xong, Duy Khương đưa Lan Kim về kí túc xá, lúc tạm thời không quên nói nhỏ:”Vào đi em yêu”Từ khi nào mà anh bỗng sến lụa thế kia, từ yêu nói ra dễ dàng thế không biết, Lan Kim đỏ mặt, vẫy tay chào anh, quay người bước vào trường.Cả buổi sáng cô không tài nào học được, nghĩ về chuyện điên rồ tối qua, Lan Kim không thể nào ngừng bất an.

Chuyện đó xảy ra quá đột ngột, quá bất ngờ, liệu lựa chọn này của cô có đúng đắn, anh sẽ dành phần tình yêu còn lại cho cô sao? Anh sẽ yêu cô mãi chứ, sao có thể yêu nhanh như thế được nhỉ? Nhưng hình như bây giờ khi nghĩ về anh, trái tim cô rung lên thổn thức, khóe miệng bất giác cười.

Có lẽ nào Lan Kim cô đã yêu Duy Khương rồi không? Nghĩ mãi không thông, tâm trí rối ren, tâm trạng lại buồn ngủ, cô đành gục xuống bàn nhắm mắt, định bụng sẽ thiếp đi một lúc bù cho tối qua.

Cô bạn cùng bàn quan tâm quay sang hỏi thăm:” Sao thế Lan Kim, bình thường mày nói nhiều lắm mà sao nay ngủ như heo chết thế?””Tối qua tao không ngủ được, giờ mệt xỉu”” Làm gì?”” Tao cày phim”, Lan Kim bịa đại một lí do, bình thường cô cũng là một mọt phim , cú đêm vì những bộ phim ngôn tình, có lúc còn ngốc nghếch khóc cả đêm để rồi sáng ngày ra sưng hết hai con mắt như gấu trúc, mấy đứa bạn cô cũng quá quen với bộ dạng thiếu ngủ của cô.”Chời ơi, không hiểu nổi luôn, thôi ngủ đi, nào điểm danh tao thức mày dậy”Lan Kim vứt một chữ “ok” xong gục xuống bàn ngủ như chưa từng được ngủ.


Buổi sáng trôi qua, thoáng chốc cũng hết tiết học, Lan Kim rũ rượi xách balo bước về phòng, chuẩn bị quần áo để lao vào nhà tắm thì điện thoại báo có tin nhắn, là chị Thảo”Ê mắm, đi ăn với chị không?”Định sẽ đồng ý chị nhưng cô chợt nhớ ra cô còn cuộc hẹn với anh người yêu, thế là đành từ chối:”Em có hẹn rồi, để hôm khác nhá chị yêu”” Chán thế, vậy thôi tôi đi ăn với Doanh, buồn cô rồi”Thế là bà chị giận dỗi offline.Vừa lúc đó thì Duy Khương gọi đến”Alo””Anh về gần đến nơi rồi, em chuẩn bị đi””Ok em biết rồi”Nói xong Lan Kim vội cúp máy, lao thẳng vào nhà tắm để tinh thần thoải mái hơn.

Trời trở nắng gắt, đưa mình dưới vòi hoa sen mát lạnh khiến cô tỉnh táo hơn lúc nãy rất nhiều.

Tắm rửa thơm tho, mặc lên bộ quần áo đơn giản, xịt thêm một chút nước hoa nhẹ nhàng lên cổ tay và sau gáy, vui vẻ chạy xuống cổng chờ Duy Khương đến đón.Vậy đây xem như là buổi hẹn hò đầu tiên của anh và cô rồi.

Duy Khương dẫn Lan Kim đến quán mì cay Hàn gần đó, vì cô bảo không thích ăn cơm, nên anh đành cho cô ăn mì.

Anh rất nguyên tắc, có thể ăn vặt, nhưng không thể bỏ bữa chính, như thế sẽ bị đau dạ dày.

Duy Khương là người đã đi làm, suy nghĩ cũng chín chắn hơn Lan Kim nhiều.


Thời sinh viên lông bông anh đã trải qua nên thấy Lan Kim trẻ con cù bơ như vậy Duy Khương cũng không chê trách hay la mắng, chỉ nghiêm túc khuyên cô nên ăn uống đàng hoàng chút, giọng điệu nhắc nhở hệt ba cô.” Em không ăn hành sao?”” Không, em ghét hành”” Kén chọn, khó nuôi”” Em đâu cần anh nuôi em đâu mà cằn nhằn”” Anh nuôi em”Giọng điệu dứt khoát, khuôn mặt bình thản của anh khi thốt ra câu đó làm Lan Kim không khỏi đỏ mặt ngại ngùng, thực sự lúc này anh rất soái.

Khuôn mặt rạng rỡ, ngũ quan cân đối hài hòa ấy ngỡ sẽ đi cùng cô cả một đời lại chỉ nằm in sâu trong tâm trí cô cuộc đời sau này.Ăn uống xong, Duy Khương đưa Lan Kim về nhà anh.

Vào đến phòng, anh vòng tay qua người cô, đưa ra một túi đen nhỏ xinh:” Tặng em này”” Gì cơ, sao tự nhiên tặng quà cho em?”” Anh thích”Cô vừa cười rạng rỡ vừa đưa tay mở quà, bên trong có một thỏi son dưỡng ẩm, cùng một hộp quà nhỏ nữa, Lan Kim cẩn thận mở ra, chính là chiếc vòng mạ vàng óng ánh, bên trong có chữ “i love you”.

Chiếc vòng ấy là vòng đôi tình nhân, Duy Khương mua cho anh và cô đeo cặp, sẵn tiện khẳng định chủ quyền cô là của anh.Lan Kim ngây ngốc đứng ngắm chiếc vòng trên tay mình, cười tủm tỉm.

Duy Khương thấy thế ghé mặt lại trước môi cô, tìm kiếm một lời cảm ơn, Lan Kim hiểu ý, hôn vào má ánh, rồi vòng tay ôm anh khẽ thì thầm ” cảm ơn anh”.Thế là anh và cô đã có điểm chung, chính là chiếc vòng.


Ngày trước nhìn các đôi tình nhân khác mang đồ cặp, Lan Kim thầm nghĩ không biết bao giờ mình mới được như thế, nào ngờ hôm nay mong muốn của cô đã được đáp ứng bởi một anh người yêu đẹp trai và giàu tình cảm lẫn tình trường.Ngồi trên giường bên nhau nghỉ ngơi, Duy Khương kể cho Lan Kim về gia đình anh.

Gia đình anh khá phức tạp, trong nhà, anh thương mẹ nhất, bởi mẹ hi sinh cho anh nhiều, còn ba anh sớm đã đi theo người khác, thỉnh thoảng cũng có liên lạc nhưng anh có vẻ thờ ơ với người đàn ông ấy.

Chắc bởi vì tình mẫu tử của anh với mẹ lớn bao nhiêu thì sự tức giận với ba nhiều bấy nhiêu, cũng vì ba anh mà anh thiếu vắng đi một phần tình thương mà đứa trẻ bình thường nào cũng xứng đáng có được.

Tâm sự với anh một lúc, Lan Kim nhận ra đằng sau sự kiêu ngạo của anh là bao nhiêu nước mắt, đằng sau sự đầy đủ của anh là cả một quá trình anh cố gắng.

Cô cảm thấy anh không như những cậu ấm cô chiêu ăn chơi đua đòi khác, Duy Khương là một người có ý chí và nỗ lực, hơn nữa anh rất ấm áp, khác xa vẻ phong lưu vốn có.

Hình như Lan Kim yêu anh hơn hôm qua một chút nữa rồi.” Ngày trước anh còn làm phim nữa đấy, cũng hay quay nhiều phân khúc làm video nhạc cho mấy người bạn, anh có đăng trên Fb, em xem chưa?”Thì ra những video của một vài cô gái Lan Kim từng xem là sản phẩm công việc của anh, Lan Kim cứ nghĩ là của người yêu cũ của Duy Khương chứ, hiểu nhầm anh rồi.” Sao em không hỏi về chuyện tình cũ trước của anh?”” Em đợi lúc nào anh muốn sẽ tự nói với em, dù sao cũng là quá khứ rồi, em không muốn anh không vui”” Nice! vậy lúc nào anh sẽ kể em nghe, giờ thì nghỉ ngơi chút nào”Nói rồi Duy Khương vòng tay ôm Lan Kim hôn lên trán rồi chìm vào giấc ngủ.


Đến chiều tối, Lan Kim bảo anh đưa về kí túc xá để tắm rửa, sẵn nói với anh tự đi ăn vì tối nay Lan Kim có hẹn đi ăn cùng chị Thảo và anh Doanh.” Em không đi không được sao?”” Cũng được thôi, nhưng mà hủy hẹn với chị Thảo mấy nay rồi, từ khi em có anh, em đi với anh suốt, chị ấy tủi thân mà””Thằng kia đâu? đi với nó đi”” Anh Doanh đi chung với em với chị Thảo luôn”, nói rồi cô thăm dò hỏi anh” Hay anh đi chung với tụi em luôn”” Không, em đi đi, đi về thì nhắn anh qua rước em về nhà”.”Thôi em về chị Thảo ngủ cũng được, khỏi phiền anh qua đón em”” Không phiền “” …”Được thôi, anh nói sao thì là vậy, Lan Kim chưa bao giờ dám cãi anh nửa lời, mặc dù với người khác thì cô đúng là không ai cãi lại nổi nửa chữ.” Ăn tôm không, bóc nhá”” Ăn thêm rau vào, không được kén ăn nghe chưa”” Uống thêm nước ngọt nhá, không cho uống bia”Giọng điệu ngọt lịm, yêu chiều của Doanh cứ hết lần này đến lần khác hỏi hạn, chăm sóc Thảo bên cạnh, Lan Kim nhìn mà tủi thân ghen tỵ cong môi lên:”Hai người bớt diễn xem nào, em còn ngồi đây đấy”” Thế gọi người yêu cô ra đi, không thì ráng mà nhịn à”.

Chị Thảo õng ẹo thách thức, biết thừa Duy Khương sẽ không đến.”Thôi ngắm vòng đỡ đi, chúng tôi không có vòng cặp, nên chỉ ân ái thế này thôi”.

Doanh lên tiếng vừa chọc Lan Kim vừa tỏ ý ghen tỵ với chiếc vòng cặp cô vừa khoe ban nãy.Mặc dù vậy nhưng niềm tủi thân vẫn len lỏi trong lòng, Lan Kim đưa điện thoại lên định nhắn Duy Khương thì thấy anh đã nhắn tin cho cô từ lúc nào:”Quay bàn ăn cho anh xem”Cô đưa điện thoại quay bàn ăn, không để ý quay luôn vài chai bia của chị Thảo kế bên., xong gửi cho anh.”Nhậu xỉn tao đập mày”Cô trố mặt nhìn dòng tin nhắn, chắc anh giận rồi đây, cũng nhìn ra được vài chai bia ở góc mới ghê chứ.

Cái giọng giận dỗi của Duy Khương làm Lan Kim vừa lo vừa buồn cười.”Em không uống, chị Thảo kế bên uống thôi, thề””Tốt nhất là vậy, về chưa?”” Em mới đi mà, lát nữa mới về”” Vậy ăn xong thì về sớm, anh đi caffe với bạn xíu”” Được rồi anh đi đi, lát em ăn xong tự về được “” Ok, yêu em, nào về nhắn anh””Dạ”Cô bất giác cười ngốc.

Đi ăn cùng Thảo và Doanh thì Lan Kim đúng là ăn cẩu lương nhiều hơn ăn cơm.

Nhưng mà ăn những lời ngọt ngào của Duy Khương nhắn qua thì cô chẳng cần phải ghen tỵ với ai nữa cả, bởi bây giờ cô thấy cô hạnh phúc hơn bất kì người nào..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.