Em Mơ.....

Chương 5


Đọc truyện Em Mơ….. – Chương 5


Những dải nắng cuối ngày trải trên con đường rộng thênh than, gió cây đung đưa khiến lòng người không khỏi xao xuyến. Những đám mây trắng bồng bênh trôi lỡ đãng về phía cuối chân trời, mây xám từ phương Đông tiến sâu vào khoảng trời rộng.
Rèm cửa tím than lay lắt bay.
Trên giường , một cô gái thân hình mảnh khảnh đang mộng mị trong giấc mơ, mái tóc đen nhánh xõa dài ra gối.
Reng….Reng….Reng…..
Tiếng chuông điện thoại réo rắt vang, An Na cựa người nhúc nhích nhưng lại cảm thấy vô cùng nặng nhóc, hệt như đang bị mấy quả cân 10 kg treo trên người vậy.
Đầu hơi ung ung, cô đưa tay mắc trong bọc cầm chiếc điện thoại đang rung không ngừng.
_Alo…. – Lười không thèm nhìn màn hình, cô ấn phím nghe.
_Na ah, Tối tao về muộn không nấu được cơm, mày về nấu cơm nhớ để phần tao nhé – Tiếng Minh lanh lảnh qua ống nghe vang lên.
_Sao lại phá hoại giấc ngủ của người ta – Môm cô ngáp dài, giọng ngái ngủ vẻ bực tức.
_Nhà chủ mày hào phóng vậy? Đi dạy gia sư mà cũng được ngủ nữa hả?
Người ta nói trong ba giây đầu tiên kể từ lúc bạn tỉnh dậy, kí ức của bạn là một số không tròn trĩnh.
Đi làm gia sư? Ờ đúng rồi heng hình như là đi làm ra sư.
Hào Phóng? Ngủ? Sao lại có thể ngủ được ta!
Không biết có cái gì cứ lùng bùng mãi trong đâu cô thế này
Cô nâng cái đầu nặng trịch lên khỏi gối nhìn xung quanh nơi mình đang an tọa.
Lơ mơ một lúc :
_Nguyễn Nghĩaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
_Có chuyện gì thế Na Na ? Mày làm sao thế ? mày làm Thủng màng nghĩ tao rồi !
….tút….tút…
Ở đầu giây bên kia Minh Minh nhìn vào cái màn hình tối sầm, kì cục con này hành hạ tai mình xong còn cúp máy cái uỳnh chả nói thêm câu nào.
An Na quẳng ngay cái điện thoại xuống giường. Máu nóng vọt thẳng lên đến tận đỉnh đầu.
Thằng ranh chết bầm đó cho cô uống gì không biết nữa, ngoảnh lên nhìn đồng hồ đã điêm 4h45’ ngủ đã hơn hai tiếng.
Thuốc ngủ ! Thằng nhóc đó cho cô uống thuốc ngủ. Cô thề là cái thằng tệ hại đó ở đây thì cô sẽ sút nó bay thẳng sang châu Phi làm bạn với lạc đà ở hoang mạc Sahara.
Đầu tóc, tai mũi họng là như mấy cái ống xả khói. Hai mắt không khỏi bắt ra tia lửa.Cả người cô đang dần biến thành Hỏa Diệm Sơn.
Hầm hầm lao ngay xuống câu thang đi tìm Nghĩa chết tiệc. Lảo đảo qua phòng khách, một bóng người không có, đảo lại vào phòng bếp kế bên cũng trắng trơn. Căn biệt thự này thực sự rất lớn, nhiều phòng như vậy tìm không ra.
_Cô ơi – có tiếng người gọi.
Na quay người lại và nhận ra cô hầu gái đang từ sảnh chính bước vào
_May quá chị đây rồi, Nghĩa đâu hả chị ?- Cô sốt sắng.
_Dạ, cậu chủ bây giờ không có ở nhà, cậu ra ngoài từ chiều rồi ạ.
_Nghĩa đi đâu ? Mà cô Mai khi nào sẽ về ạ ? – cô hỏi
_Tôi không biết đâu ạ, tôi không được phép hỏi những chuyện riêng trong nhà nhất là chuyện của cậu chủ – Cô hầu gối ngập ngừng chút rồi lấy một tờ giấy từ bên người – Trước khi đi cậu chủ bảo khi nào cô xuống thì đưa cho cô cái này ạ !
Cô đón lấy tờ giấy rồi chậm dãi mở ra đọc :
« Ngủ có ngon không ? Mà đầu tóc chị đã cháy thui chưa thế? Nên tiết kiệm sức lực nha không nên đấu đá với em. Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên thôi.
Sau này có dịp chúng mình cùng chơi nhé. Nếu thấy không kham nổi cũng nên bỏ cuộc à. Mà khoan nếu chị nhất quyết muốn chờ mẹ em thì phải thông báo với chị một tin buồn,đến đầu tuần sau mẹ mới từ Paris trở về. Chờ để mách cũng rất khổ.
Bái Bái
Si ziu Nâu Ơ Gên
Thân,

Nguyễn Nghĩa »
Cô vò nát tờ giấy, răng nghiến ken két.
Cô người hâu đứng bên xem biểu hiện trên khuôn mặt từ lúc An na trước khi đọc tờ giấy đến đọc xong không khỏi kinh hãi. Mặt cô đầu tiên là đỏ rực rồi chuyển xám rồi thành đen thẫm, rồi lại ngược về thành hồng hổng đỏ tiếp theo là tím y như cái bảng pha màu tự động.
Không nói lời nào cô cầm nguyên cục giấy lộn ném thẳng vào thùng rác.
Tâm trạng lúc này chỉ được miêu tả bằng vài chữ như sau : ‘Ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa, chỉ căm tức chưa xả thịt nột da, nuốt gan uống máu quân thù ‘
.
.
.
Cứ nghĩ đến chuyện vừa xong là không thể nào nuốt xuôi cục giận.
Muốn gây sức ép để buộc cô từ bỏ công việc gia sư này ? Chỉ bằng vài ba hành động đó quả thực không thể. Công việc này mang lại một nguồn thu nhập béo bở, sao dễ dàng đành lòng để tuột mất chứ !
Vì miếng cơm manh áo, An Na bắt buộc phải quật cường chiến đấu, vừa đạp cô vừa nghĩ ra đủ thứ để đối phó với thằng nhóc nghịch ngợm đó.
.
.
Rào …..Rào….Rào…..
Triền miên trong suy tính, từ lúc bước ra khỏi cồng nhà đó cô không hề để ý đến sắc trời đã có đôi phần xám xịt, giờ đây gió thổi cũng mạnh hơn. Và giờ những hạt nước đổ xuống.
Mưa đến từ lúc nào không hay , nó đã nhấn chìm dòng suy nghĩ của cô. Dừng xe lại một chút, rất nhanh chiếc ô bảy màu được bật lên, An Na luôn cẩn thận lúc nào cũng mang theo ô bên mình. Haizzz cũng may nha nếu không có nó thì chắc cô biến thành chuột lộ rồi ấy chứ
Một chiều mưa ập đến , đạp thật nhanh … thật nhanh về nhà thôi.
Khu phố giàu sang đó nằm gần ngoại thành cách chỗ Na ở phải đi mất hơn tiếng mới về đến nhà.
Bộp…… !!!!!!!
Tiếng động quen thuộc vang lên.
Không còn cách nào khác hơn là dừng xe lại. Người chưa ướt nhưng mặt cô thì ỉu xìu như cái bánh mì khô. Số đen hơn con mèo hen, biết hôm nay xui xẻo từ đầu buổi , kể từ lúc gặp lũ ông tám đó là báo chắc dủi do đầy mình rồi.
Đầu tiên là ngửi mùi « Thơm » nồng nặc trong nhà vệ sinh đến chết đi sống lại rồi đến việc sát mặt sát mày với cái tên « Tủ lạnh di động » Phan Tử Hoàng hù ma dọa người, dến chưa cũng không buông tha dính trưởng của thằng nhãi con ít tuổi hơn mình. Đi về cứ tưởng là xong ai dè :
Bây giờ thì vành ơi ở lại nốp đi nhé !
Quá nhọ cho đội sữa ông thọ.
Cái xe đạp cũng quay ra bắt nạt cô, giờ mà dắt nó đi bộ về chắc mai dẹo hẳn ở nhà luôn, nhưng khả năng cao là chưa về đến nhà đã vật vã nằm ngoài đường rồi ấy chứ.
.
à há gọi nhỏ Minh ra đón, ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô lùng sục tìm điện thoại thì : Ôi thôi một lần nữa anh « Thiên » cao cao tại thượng kia lại đầy đọa cái thân bèo bọt là An Na. Cái điện thoại không cánh vẫn bay, hiện giờ đang tại ngoại trên cái giường của Nghĩa.
.
Uất nghẹn đến tận cổ, tôi chẳng thèm tìm chỗ nào trú mưa, cứ thế mà một tay dăt xe một tay câm ô đi trên đường.
…………………………………
.
.
.
.
Nhìn trời đoán không ra mấy giờ, cô áng chừng chắc tâm gần 6h chút. Mưa vẫn như chút nước đổ xuống, mây đen mù mịt cũng chẳng chịu tan tạo nên một khung cảnh vô cùng tăm tối.Trời mưa nên chẳng còn thấy được hàng xe cộ nối đuôi nhau dài chất ngất, thưa thớt thậm chí là không có nổi một mống người. Bất giác cô cò chút rờn rợn. Đi bộ bấy giờ đã lâu, hai chân mỏi dã dời chỉ muốn long ra khỏi đầu gối.
An Na ngồi nghỉ tại ven đường.
*******

Trên một con đường vắng, trời mưa tầm không có dấu hiệu sẽ ngừng.
Một thân ảnh thanh niên vạm vỡ được bọc trong chiếc ao da đen bóng nhấy đang vọt ga phi. Anh ta lướt đi như cơn gió lướt ào qua mọi thứ, chỉ kịp để lại làn khói mờ mờ phía sau.
Bỏ ngoài ta tiếng gào thét của gió bên ngoài chiếc mũ bảo hiểm,làn mưa cũng tạt mạnh vào người anh nhưng không thể xuyên qua lớp áo da làm ướt thân thể.
Vô tình một âm thanh chói tai nào đó lọt vào màn nhĩ.
Anh ta coi như không,vẫn bình thàn trên con chiến mã của mình.
Khổ một lỗi cái tiếng thét chói chang kia ngày càng vang lên mỗi lúc một to và tần số cũng lớn thêm, anh giảm tốc độ dần , ngoái đầu quay lại thì bắt gặp một cô gái người ngợm ướt nhem đang lao về phía anh bằng tốc độ chân chạy, quả thực là kĩ thuật chạy rất tốt, rất nhanh nữa chứ nhưng so với việc anh ngồi trên con xe này thì khác gì cuộc thi maraton giữa thỏ và rùa ?
***
Lại thêm một tên trời đánh nữa ám hại cô
Hắn có mắt như đui, đi đứng kiểu gì để cả đống nước toàn màu đen nhơ nhớp dưới đường, tất cả không hẹn mà gặp bắt tung tóe vào người cô.
Với bao nhiêu “sự kiện” điên tiết của ngày hôm nay cố không thể bỏ qua lần nữa. An Na mở volum hết cỡ gọi tên đó quay lại, nhưng gã giời đánh kia cũng không ngoài đầu nhìn cô một cái. Vứt thẳng ô xuống đường, cô chạy theo tên kia, vừa chạy vừa la đến khản cổ. Cũng may trước đây cô đoạt huy chương chạy đường dài cho nữ, nên cái gã kia căn bản là không nhằm nhò gì, gia sức chạy hết công lực ắt hẳn sẽ khiến hẳn phải dừng xe.
Ai bảo Chó cùng thì ắt hẳn phải dứt giậu !
Chạy….. Chạy…..
Ra sức chạy….
Cố mà chạy…..
An Na không tin tên kia sẽ không dừng lại. Cô từng đạt giải nhất trong cuộc thi maraton cơ mà.
Ông trời lần này đã cho cô thắng một quả. Tên đi xe “mắt đui” kia đã chịu dừng nhưng vẫn còn cách cô một đoạn trừng 50 mét lận. Dù thở không ra hơi cô vân gắng sức lao đến chỗ hắn.
Lúc đến nơi vì cô mệt quá nói không ra tiếng, mặt hơi nhăn vì lâu rồi chưa vận động mạnh đến vậy, nhìn khoảng không trước mặt cảm giác như màn hình tivi bị nhiễu. Vịn vào chiếc xe moto đen bóng của hắn cô thở dốc. Mặt phừng phừng lên vì nhịp tim tăng.
_Cô gọi tôi ?- một giọng con trai lạnh lùng phát ra từ người có mặt như không.
Rất nhanh trong vòng chưa đầy ba mươi giây, An Na đã điều hòa được nhịp tim và hơi thở trở lên dần đều đặn. Cô ngẳng mặt lên nhìn người đó.
Hắn mặc một chiếc áo da hàng hiệu, ôm sát cơ thể. Bờ vai rộng cùng dáng người cao to đang ngồi trên chiếc moto thể thao phân khối lớn trông hắn thật đàn ông.
Nhưng lúc này đây cô chả còn tâm chí mà ngắm nghía hay đánh giá cái người trước mặt mình, đang sôi máu vì hắn vừa làm bẩn người, cô quắc mắt nhìn, lườm lườm nguýt nguýt, nhe móng vuốt :
_Này anh , mắt mũi anh sinh ra để làm gì vậy ? mắt trên mặt anh chỉ để trang trí cho vui cái mặt ah ? Đi đừng kiểu gì mà tạt hết vào người tôi gọi mà không dừng lại là sao ? – An Na gáo thét vào hắn, nhưng thực chất cô là đang nói chuyện với cái mũ bảo hiểm ( hắn ta chưa gỡ mũ xuống ah), cả đầu hắn được bao trọn bởi chiếc mũ chỉ trừ đôi mắt là cô có thể nhìn thấy.
_Tôi dừng lại rồi đấy thôi – anh ta thả nhiên trả lời coi như không có chuyện gì xảy ra.
_ừ ha, anh dừng lại rồi ,từ đầu đến chân tôi đều bị anh làm cho thê thảm thế này giờ anh tính sao ?
Hắn ta quét đôi mắt sáng choắc lượt qua một lần rồi lại nhìn xung quanh.
Trời mưa rả rích không thôi.
_Là do trời mưa nên cô mới bị ướt ! – Hắn « từ chối » trả lời câu hỏi bằng việc đổ tội cho thời tiết.
_Đừng có đánh trống lảng, nếu không phải vì anh lái xe vô duyên vô ý của anh thì tôi đã chẳng bị đống nước nhơ nhớt dưới đường kia làm bẩn thế để rồi chạy bổ đuổi theo anh thế này ! Nói có lý chút đi – Cô nhìn hắn chỉ hận mà không vò nát được thân xác đó ngay bây giờ.
_Cứ cho là vậy đi giờ cô muốn gì ? – Hắn nói lạnh ngắt.
_Anh không biết nói một câu xin lỗi ah ?- cô nạt
_Từ đầu đến chân , bộ quần áo này được bao tiên, tôi trả ?- Hắn buông một câu nhẹ tênh.
Bao nhiêu tiên, tôi trả ? Đây là cách hắn làm một việc có lỗi xong dùng tiền để cho qua ư ? Câu nói này khiến An Na như bị hạ thấp giá trị bản thân, cái tên kia mới kiêu ngạo làm sao.
Cô hét to :
_Bộ anh tưởng mấy người nhà giàu các anh có tiền muốn làm gì thì làm cũng được chắc ? Các người cứ giàu là có quyền hành hạ, khinh thường người khác sao ? Cả ngày hôm nay tôi đã kìm nén tất cả rồi, nhưng bây giờ thì không đời nào ! Còn anh, gây lỗi xong giờ dở cái giọng bồi thường ném tiền mặt vào người khác tưởng là xong hả ? Không biết nói một câu xinh lỗi sao ? Anh có được ăn học tử tế không vậy ?
Những người có tiền họ nghĩ có tiền là mua chuộc được tất cả ? Mua cả được lòng tự trọng của kẻ khác ? Nhầm to rồi. Đó là sai lâm lớn nhất trong cuộc đời của những kẻ giàu có.

Tức giận bấy lâu kìm nén trong lòng giờ đã được phọt thẳng vào hắn, đôi mắt lửa giận ánh lên những cái nhìn hung hãn vào đối phương. Bất chợt một dòng mặn chát chạy thẳng xuống khóe môi đang run run của cô. Cô không hiểu tại lúc này lại thấy yếu ớt. Trên môi bỗng hóa nụ cười nhạt hòa tan với nước mưa và nước mắt.
Phớt lờ cô, hắn không thèm lên tiếng, đôi mắt của hắn vẫn vô hồn, cô thấy ánh mặt này có chút quen, hình như từng gặp ở đâu đó. Cô không thây được mặt hắn vì từ lúc bắt đầu gặp đến giờ hắn vẫn chưa tháo mũ bảo hiểm.
Hắn xuống xe, rồi kéo tay cô đẩy mạnh vào một bức tường ấm thấp gần đó. Từ từ tiến sát lại , đăm chiêu nhìn đôi mắt màu xanh nước biển.
_Anh muốn làm cái quái gì thế ?– Cô la lên.
_Cô muốn tôi xin lỗi ? – Hắn đắt hai bàn tay lên mảng tưởng sau người Na, khóa chặt cô trong một góc nhỏ.
Điệu bộ nhìn rất mờ ám.
_Đúng vậy ! – Cô nõi chắc nịch.
_Đáng tiếc trên đời này tôi chưa từng phải xin lỗi ai ? Cô nghĩ mình cao giá đến vậy ư?
Bàn tay gã di chuyển đến khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái dần đi vì ngấm nước mưa đã lâu của An Na, lướt qua cài cằm thon rồi nắm chặt.
_Đúng là kẻ vô học – Cô nâng nụ cười nửa miệng. Giọng nói mang chút khinh thường. Hắn quá tự cao tự đại rồi, không hiểu ở trường giáo viên dạy hắn những thứ cao siêu gì mà ngay cả một lời xin lỗi cũng không biết mở miệng.
_Cái miệng cô sinh ra chỉ để nói mỉa thôi à ?
_Với những loại như anh ! – Nói xong, Na ngoảnh mặt đi không muốn nhìn hắn cũng là để thoát khỏi bàn tay rắn chắc kia – Đồ kiêu ngạo vô học
_Cố dám….. – Hắn chừng mắt nhìn kẻ to gan kia, đôi mắt như tia lửa điện sáng chóe. Cô ta là ai ? Sao lúc nào cũng luôn muốn đấu khẩu với hắn, luôn đem cái vẻ mặt chán ghét ra nhìn hắn thậm chí là coi thường nữa. Chưa từng có ai dám làm như vậy với hắn.
Hắn dơ tay lăm le định cho An Na một cái tát vì dám xúc phạm hắn.Đừng tưởng hắn không đánh con gái, bất kì ai khiến hắn nóng mắt thì hãy coi chừng.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô đã giữ chặt khuỷu cô tay hắn. Mắt sáng lên như không tin được điều này.
_Chắc tôi đã nói sai rồi. Kiêu ngạo vô học ….Không đủ nói hết về anh, anh không đáng mặt con trai. – An Na không hề run sợ trước thái đồ hung dữ trong đôi mắt vô hồn kia.
Tay hắn chợt cầm lây cái tay đang giơ lên rồi kéo tôi chạy vô một cái hẻm gần đó
Vì tập trung lườm nguýt hắn nên cô không hề biết ở cách đó không xa đang có một đám người hò hét náo loạn.
.
Hẻm vắng sâu hun hút và tối mịt. Hắn chạy, bàn tai rắn chắc bao phủ lấy những ngón tay thon dài mềm mại. Cô chạy theo hắn muốn vung ra nhưng lại càng bị nắm chắc hơn. Cô không tài nào hiểu nổi hành động này. Có ý gì đây ?
_Anh định làm gì vậy ? – Cô hỏi
_Trật tự chút đi ! ( Băng giá quá anh Hoàng ơi )
Con hẻm dài ngoằn ngoèo, hắn hết kéo cô dẽ trái rồi lại rẽ phải, đảo lượn nhiều vòng , ngày càng cách xa đường chính.
_Này Tôi không muốn chạy nữa bỏ ra
Hắn quay lại , quẳng một tia sắc lạnh làm tê buốt mọi tế bào , cô đành ngoan ngoãn bước theo trong câm lặng.
Cho đến khi gặp con hẻm cụt, hắn mới dừng chân. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Hàng lông mi cao vút run rẩy trong làn sương mờ chưa tan do mưa để lại. Chậm chạp lùi về phía sau, cô nép mình vào tường. Trong lòng không khỏi một trận kinh hãi, tên này quá bỉ ? Cô nghĩ mình thật ngu ngốc khi cứ để hắn kéo đi như vậy.
Không biết từ lúc nào trên tay hắn đã cầm một thanh gậy dài.
_Anh định làm gì ? Muốn đánh tôi ư ? – có chút yếu ớt hiện lên trong đôi mắt xanh thăm thẳm.
_Nếu cô không im miệng đi thi có thế!
Hắn tiết sát về phía cô, đứng ngay cạnh và cũng nép người vào tường như cô, có vẻ hắn không có ý định ấy thật.
_Nếu tý nữa có chuyện gì thì hãy tự bảo vệ mình !- đột nhiên hắn thì thầm vào tai Na Na, giọng rất nhỏ. So với chuyện hắn kiêu ngạo và hung hãn hành động này An Na quá đỗi lạ lẫm.
Cô nhíu mày liếc nhìn hắn
.
.
.
Nó đâu rôi ?- Có tiềng người gần đấy
Có cả tiếng bước chân dồn dập , chúng vang lên ngày một rõ hơn, có rất nhiều người đang đi đến nơi này.
_Mày dám chắc là nó không ?
_Nó có chết thành tro em cũng nhận ra, có cả con xe ghẻ của nó ngoài kia mà.
_Một lũ ngu chúng mày để một thằng nhãi con đánh, giờ thì ngầm mồm vào mà đi tìm đi. Lũ ăn hại.
Lúc này anh chàng vô duyên không mắt đã tháo chiếc mũ bảo hiểm xuống, anh ta quay sang đưa cho An Na để làm vũ khí.
Uỳnh……
Khuôn mặt này, dáng người này…. Phan Tử Hoàng…. Là hắn ?

Không tránh khỏi bàng hoàng nên một thùng đồ bỏ đi đã bị Na làm đổ, tạo ra tiếng động. Phan Tử Hoàng nhíu mày.
Thật là trùng hợp ha ? Sáng gặp giờ lại chạm mặt.
.
.
_á ah thì ra mày trốn ở đây hả thắng chó ?
Tiếng động phát ra làm lũ dô côn nhanh chóng tìm thấy nơi ẩn láu của hai người, bọn chúng giờ đã chặn ở cửa con hẻm cụt.
_Mẹ kiếp ! Mày được lắm thằng uắt con.
5 tên mặt mày táo tợn, hung giữ , bọn chúng kẻ nào cũng đầy dãy những vết sẹo nham nhở trên mặt, cánh tay thậm chí cả ở cổ cũng có. Na Na suýt đứng tim vì .,……xấu
Kẻ thì cầm dao, kẻ thì cầm côn… có cả tuýp sắt nữa…. Bọn họ như lũ hùm lang nhìn hai người bọn cô, rồi nghiêng nghiêng vặn vặn vẹo người, tiếng răng rắc vang lên. Nghoẹo đầu nghoẹo cổ như màn khởi đầu trước khi tập thể dục.
_Mấy lũ khốn chúng mày phạm luật, còn già mồm cái nỗi gì ?
Phan Tử Hoàng lãnh khốc nhìn chúng.
_Hôm nay mày cùng đường rôi thằng ôn con !- một gã lên tiếng, hình như là đại ca của lũ bẹc-gie kia
Cô run mạnh, quay sang nhìn hắn, tay cô bấu lấy tay tên đó, mồm lẩy bẩy:
_có chuyện gì vậy, làm thế nào bây giờ ?
_Lại còn dẫn theo gái nữa ah ? – một gã sở hữu nguyên cái nốt ruồi to đùng cạnh mép trông như con dê già. Tay hắn xoa xoa mép, còn thè lưỡi nhìn cô hau háu.
_Cô đi đi, tôi không muốn mắc nợ !- Hoàng quay sang thờ ơ .Hắn là muốn không để kẻ ngoài cuộc bị liên lụy vào mấy cái chuyện trong bang.
Nghe vậy, cô luống cuống bủn rủn chân tay thoát khỏi trốn âm u đó .
Rầm…..
Một bàn tay cản tôi lại rồi tôi bị ngã nhào xuống dưới đất
_Tưởng đi mà ngon hả cưng !- tên đại ca dọa dẫm- Đã ở đây rồi thi chịu chung số phận với thẵng nhãi kia đi !
_để cô ta yên, cô ta không liên quan đến tôi !- Hoàng quát, chừng mắt nhìn Tý sẹo đang dọa nạt.
_Không liên quan ah ? Thế thì xong mày cho con kia vào đời luôn !-
Tên vô lại đó lại lên tiếng rồi ngẩng mặt lên trời cười sản khoái.
Cô vẫn ngồi bệt trên nền đất ướt nhơ nhớp, sợ hãi đẩy người lê ra phía sau.
Cô thấy khó thở quá, tim tôi đập nhanh nhanh hơn cả việc chạy việt dã khi đuổi theo tên vô duyên kia.
_Thích làm gì với cô ta thì làm, nhưng muốn xong với thắng này e hơi khó- hắn nói đều đều, ngừng một nát- lũ khốn chúng mày chỉ là hạng cùi bửa, rẻ tiền.
Cô lao ánh mắt sang Mắt Lạnh Thích làm gì thì làm, hắn sao có thể phát ngôn ra câu máu lạnh đến thế.
Đồ vô tâm !
_Mày.. !!! Dã chết thằng khốn ấy cho tao !!!- tên đại cao gào lên,
Sáng nay sau khi Trần Hào đi băng bó,Hoàng một mình đi tìm kẻ đã phá luật đâm sau lưng, đó là tên đàn em của Tý Sẹo. Khi thấy nó ngồi trong quán, Hoang lao vào đánh cho nó một trận thừa sống thiếu chết, không những vậy mấy tên ở đấy thấy cảnh anh em ăn đòn muốn nhảy vào can cũng bị đo van ngay lập tức. Nên giờ chúng mới chia người đi tìm Mắt Lạnh để tính sổ. Nhưng cái bọn này đâu còn tư cách để tính sổ ?
Khấc…khấc…
Tiếng đốt xương cổ tay con dê già bị vặn mạnh nghe thấy từng tiếng rên đau đớn. Chưa dừng lại ở đó anh ta lên gối… Huỵch Huỵch….phải đên khi gã nằm xuống đất mới thôi. Thấy vậy hai tên khác đồng loạt nhao lên nhưng còn chưa đụng được vào người Hoàng thì một tên xơi ngay cú đấm mặt tiền, máu mồm máu mũi phun ra , loạng choạng rồi ngã bất tỉnh. Còn tên kia cũng nhận nguyên cú đá thần tốc vào bụng, ôm bụng nằm lăn quay.
.
Thấy vậy, 2 tên còn lại bắt đầu lo sợ nhìn nhau nhưng khi tên đại ca hét lên :
_Còn chờ gì nữa, đánh chết nó đi- hắn lây chân đẩy tên đàn em đến chỗ anh ta, vẻ mặt hoảng hốt chẳng ra dáng một đai ca chút nào.
Như chui vào miệng cọp,hai tên này có cùng số phận với mấy tên đi trước, ngay lập tức bị Out ra ngỏi cuộc chơi.
.
_Đứng yên không tao bắn- Tí Sẹo tự lúc nào đã đứng ngay sau Phan Tử Hoàng, cầm sùng dí sát vào một bên đầu anh.
Hoàng không hể run sợ, anh ta nở một nụ cười nhạt và bật thành tiếng :
_Bọn mày lúc nào cũng thế !
An Na lo lắng nhìn hai người họ, răng va cầm cập vào nhau. Hoàng ban nãy còn động chân động tay giờ đã như robot hết điện, hai tay dơ lên đầu theo chỉ thị của Tý Sẹo.
Rầm……..
Một người ngã xuống nền đất ướt nhèm , lênh láng là máu đỏ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.