Đọc truyện Em Mơ….. – Chương 4
Trên bầu trời xành và cao vời vợi, những đám mây trắng bồng bềnh trôi nhè nhẹ che lấp đi ông mặt trời rực lửa, những tia nắng chói chang cũng dần tan đi.
Trên con đường dài của khu biệt thự cao cấp gần ngoại ô thành phố, An Na đạp xe “ tung tăng “ ngắm nhìn những hàng cây xanh mướt ven đường, thỏa sức hít hà mùi thơm ngào ngạt của những khụm hoa và tận hưởng không khí trong lành thoáng đãng nơi đây. Quả là những nơi giành cho giới thượng lưu, rất yên tĩnh rất sang trọng.
Dừng chiếc xe đạp nhỏ trước một biệt thự hoa lệ, cô nhìn số nhà rồi lại nhòm vào mẩu giấy đang cầm trên tay, chắc đúng là nhà cô ấy rồi. Thật không ngờ lần gặp cô ấy ở quán Café , thấy cố ăn mặc khá cá tính và phong cách nhưng không nghĩ cô ấy lại giàu có đến vậy.
Biệt thự kia thật đẹp!
An Na mạnh dạn nhấn chuông, sau đó có giọng nói phát qua cái loa nhỏ gắn ở cổng.
_Cô tìm ai ạ? – Một giọng phụ nữ vang lên
An Na liền nói rằng là gia sư do cô Mai mời tới, nghe xong thì một người phụ nữ mặc trang phục cô hầu gái đi ra mở cửa .
_Chào chị ! – An Na cúi đầu chào
_Dạ Chào cô ạ, cô được bà Mai mời dạy gia sư ạ? – Người đó nhìn cô mỉm cười.
_Vâng, tôi tên là An Na.
Sau đó cô hầu gái dẫn An Na đi vào nhà.
Từ cổng chính đến tòa biệt thự đi qua một vườn hoa nhỏ, toàn lối đi đọc nát những viên đá có vài ngọn cỏ lẽ kẽ chen giữa các khe.
Có hẳn một thảm cỏ xanh như ngọc, nơi này bày vài chiếc bàn kiểu dã ngoại ngời trời, không những thế có cả một bể bơi rất rộng. Trước cửa chính của khu biệt thự là một đài phun nước nguy nga.
Đến sảnh chính, người hẩu từ từ mở cánh cửa gỗ được điêu khắc tinh xảo cao tầm 3m.
Lúc này An na đã đi bước vào trong tòa biệt thự. Kiến trúc nơi này mang đậm phong cách những năm 60 của thế kỉ XX Châu Âu , đồ đạc đều được bày trí tỉ mỉ và hết sức tinh tế dù chỉ là cách đặt một chiếc lọ hoa hay chiếc đĩa tròn trang trí.
Cô hầu gái liền đưa Na Na lên lầu.
_Phong cậu chủ ở tầng hai hướng phía Bắc, để tôi dẫn cô lên.
_Vâng, cảm ơn chị – Na Na nói
Cốc cốc…. cốc cốc
.
..
Cô hầu gái gõ ba bốn lần nhưng không thấy có tiếng trả lời, nghĩ gì đo cô ta liền quay sang nói nhỏ với An Na :
_Cậu chủ từ nhỏ đã nghịch ngợm, cô cẩn thận nhé !
Cô thoáng chốc thấp áp lực, nhưng nét mặt vẫn rất tự nhiên
_Không sao, tôi sẽ cô gắng – Na mỉm cười nhìn người trước mặt.
_Cậu chủ ? Cậu chủ có ở trong đó không ? – Người hầu gái vừa gõ cửa vừa lên tiếng hỏi.
_Cứ vào đi ! – Một giọng nói con trai vang lên.
Cô ta liền mở cửa cho An Na, hai người cùng bước vào trong một căn phong hết sức rộng lớn.
Giường ngủ to vật vã, có cả ti vi điều hòa, loa đài, máy tính…. Nói chung là đủ hết mọi thứ chỉ trừ có tủ lạnh.
_Cậu chủ……… đây là gia sư do bà chủ nhờ đến đê dạy cậu học, tôi xuống kia lau nhà tiếp nếu có việc gì cậu hoặc cô cứ gọi !
Nói xong cô ta quay đi, đóng cửa hết sức từ tốn.
Lúc này trong phong chỉ còn An Na và cái « cậu chủ « kia, cậu ta thoạt nhìn chắc còn rất trẻ, vì cậu đang chúi mũi sau cái máy tính nên cô chưa thể thấy hết đường nét khuôn mặt.
_Chào em ! chị là gia sư mới được mời đến dạy.
An Na cất lời chào nhưng dường như cậu bé kia không nghe thấy, cậu ta vẫn ngồi im lìm nhấn những cú click chuột.
_Hey hey ! em có thể dừng chơi một chút không ?
An Na cố tỏ ra thân thiện thay vì tức giận vì thái độ dửng dưng coi thường của cậu ta.
Cậu ta vẫn chúi đầu vào máy tính thực hiện cao thao tác máy tính, coi Na như không khí.
Chào hỏi người ta như vậy mà đáp lại chẳng một từ, cô thấy mình giống một con ngốc và bị mất lòng tự trọng. Thân là đàn chị đến dạy dỗ đàn em, lại còn là khách đền nhà mà chủ nhà cứ như chẳng biết trời đất là gì mặc kệ khách nói gì làm gì, không có truyền thống Việt à heng.
_Nếu em bận thì cứ làm xong đi, chị ra ngoài sẽ chờ !
_Nếu tôi bận cả ngày hôm nay thì chị sẽ chờ đến sáng mai chắc ? – Cậu ta bỗng ngẩng mặt lên nói.
_Ý em là ? – Na liếc đôi mắt xanh qua chỗ bàn cậu ta đang ngồi
_Là chị không chờ nổi, tôi cũng chẳng cần chị chờ ! – Cậu ta lạnh nhạt nói, giọng có vẻ bất cần đời.
_Chị sẽ chờ cho đến khi mẹ em về !
Sắc mặt cậu ta tối sầm, chẳng thèm nhìn cô nữa lại quay về công trình dở dang gì đó trong máy tính.
An Na đi đến trước cửa , nắm vào tay cầm định mở cửa xuống phòng khách chờ thì :
_Tôi cần 5 phút để đánh boss ! Chị có thể ở trong này chờ.
An Na dừng chân, ngoảnh lại nhìn cậu ta một chút rồi ngồi xuống ghế sofa gần đó.
Trong lúc chờ, cô ngồi ngắm căn phòng. Mọi thứ đền rất sạch sẽ gọn gàng và ngăn lắp, tông màu chính của phong là xanh tím than và xám, trông khá phong cách và cá tính.
Nhìn lên chiếc giường mang họ tiết kẻ sọc, phía trên đầu giường có treo một tấm ảnh lớn. Trong bức ảnh là một chàng trai có làn da trắng, mái tóc ngắn đen tuyền được cắt khá đẹp, anh chàng này cũng khá điển trai , không phải cái vẻ lạnh lùng cao ngạo và hoàn mĩ như Phan Tử Hoàng cũng chẳng phải cái vẻ lãng tử như anh chàng cô gặp ban nãy mà là một vẻ đẹp thư sinh pha chút tinh nghịch ương bướng. Phía dưới tấm hình cò ghi 2 chữ « Nguyễn Nghĩa »
5 Phút trôi qua….
_Chị là gia sư mới đến hả ? – cậu ta chủ động lên tiếng trước.
_Đúng vậy, chị tên là Nguyễn An Na cứ gọi An Na nhé.
Cậu ta lia đôi mắt nâu đảo qua đảo lại vài lượt ở cô rồi hỏi :
_Tôi tên Nghĩa, chị là con lai a ?
Con lai ? không giống, An Na chưa bao giờ cho là vậy. Khuôn mặt cô hoàn toàn giống người châu Á chỉ trừ đôi mắt là mau xanh nước biển. Cô đã nhiều lần thắc mắc hỏi mẹ “Tại sao mẹ mắt nâu mà con lại mắt xanh? ” Mẹ cô cười đáp ” vì con là một người đặc biệt” cũng chẳng nói gì thêm, cô cũng không tày nào hiểu hết hàm xúc hai chữ “Đặc biệt” trong lời nói ấy , chắc có lẽ bố cô là một người có đôi mắt xanh ?!!!
Trước câu hỏi của Nghĩa cô cười lắc đầu :
_Không, chị người Việt chính cống.
_ồ vậy sao ! – cậu ta lúc đầu nghe cái tên An Na ( viết liền thánh Anna) cứ nghe như tên người nước ngoài vậy, lại nhìn lên khuôn mặt bắt gặp đôi mắt xanh nước biển, quả thực rất đáng chú ý, nếu không phải người có gen di truyền từ người ngoại quốc thì ắt hẳn là đột biến gen, nhưng cũng có thể là đeo len.
_Chị đang là học sinh năm nhất trường ĐH X, mẹ em có nhờ chị đến kèm thêm vài môn.
_Tôi là học sinh cuối cấp, có điều chị nên biết, chị là gia sư thứ 10 kể từ khi tôi lên lớp 12, con số này sẽ thay đổi theo thời gian – Nghĩa nở một nụ cười.
Là cậu ta muốn cho cô biết, không dễ gì cai trị được cậu, nên sớm tử bỏ ý định đi, đừng gia sức ép cậu ta học hành. Bởi vì cậu ta chưa một lần trong cuộc đời quan tâm đến việc này, rất mất hứng khi cầm sách vở bất quá học là vì bố mẹ.
_Chắc sau này sẽ không phải thay gia sư nữa đâu– Na nói vững vàng không hề tỏ ra nhụt chí trước lời khiêu khích kia.
_Ha Ha ha, tự tin quá đáng– cậu ta cười sản khoái.
_Học thôi ! – An Na bỏ ngơ câu châm chọc
_À mà xưng em xưng em đi, xưng tôi chị nghư không thuận tai cứ kiều gì ấy ! – Cô đề nghị.
_Ồ, được thôi xưng chị em cũng không sao – Cậu ta cười, nụ cười rất ngọt –Chờ em đi rửa tay đã.
_Ừ, đừng chốn luôn trong nhà vệ sinh là được !
_Sách vở em để trong ngăn kéo bàn đăng kia, chị ra lấy nhé ! – Nói rồi cậu ta đi luôn.
Ở trong phong vệ sinh, cậu rửa tay rồi hất nước lên mặt cho thật tỉnh táo. Nhìn chính mình trong gương lại tự nở một nụ cười, lấy một túi màu trắng trong ngăn kéo, cậu đưa taynhấc chiếc điện thoại trong túi quần.
_Ừ Nghĩa đây ừm… ừm Các cậu cứ đi trước đi, mình bận chút chuyện.
AAAAAAAAAAAAAA…….
Một tiếng thét thất thanh ngoài cửa vang lên. Nghĩa liếc nhìn ra cánh cửa rồi lại trả lời điện thoại.
_Không
………
_Ừ nhanh thôi, yên tâm, bye ! – Nói rồi cậu ta gập máy mở cửa đi ra ngoài.
Trên chiến giường kẻ sọc sang trọng của mình, Nghĩa thấy chị ta đang thu lu trên giường , mặt ghì chặt vào đầu gối, người hơi run run. Rồi lại liếc mắt xuống sàn nhà thì thấy đống sách vở của mình vứt ngổn ngang bầy bừa ra cả một vùng.
_Chị có chuyện gì vậy ? – Nghĩa nói tỉnh khô.
Nghe thấy có tiếng người gọi mình, cô từ từ ngẩng đâu lên.
_Ra đằng này mau ! – An Na nhìn Nghĩa vẫy vẫy cái tay.
Thấy vậy cậu ta cũng chủ động đi ra đó ngồi xuống giường cạnh cô.
_Sao ?
_Cái thứ kia – cô đưa tay run run chỉ một vật đang bo lổm nhổm – hình như có độc, làm sao bắt nó giờ , nó đang bò đến phía mình
_Đáng yêu vậy sao chị lại sợ chứ ?– Nghĩa bắn ra một câu xanh rờn, khiến tim cô suýt đứng lại.
Từ nhỏ đến lớn An Na sợ nhất là cái loài kia, có 8 chân lại toàn lông lá xù xì trông đến khiếp, bình thường nhìn thấy đã sợ giờ nhìn cái con tên Fento kia mà lòng thấy rờn rợn, nó giống hệt mấy con nhện độc bên châu Phi, chẳng may không cẩn thận bị nó trích một phát coi như đi đời nhà ma.
_Là… là của em hả ? – Cô mở hai mắt to nhìn Nghĩa.
Cậu ta không trả lởi mà chăm chú nhìn cái con vậy 8 chân đó rồi huýt sao gọi nó, Fento nghe thấy bò rất nhanh về phía Nghĩa, rồi nó nhanh chóng bò từ chân lên… lên lên đến đùi. Một thoáng khiếp sợ An Na bật dạy như cái lò xo chạy ra sofa, cố cách li nó.
_Đồ nhát gan – Nghĩa nói
_Ờ em thì gan to rồi, chỉ biết bắt nạt người lớn – Na gắt – Tưởng có mỗi trò này mà hù được chị sao, không dễ vậy đâu !
Trong lòng là có chút kinh kinh khi nhìn Nghĩa vuốt ve Fento nhưng bên ngoài cô vẫn tỏ ra rất “Hùng dũng”
_Phúc cho chị mới được gặp Fento, muốn gặp không phải dễ đâu nhé, cũng có duyên phêt à
_Phúc cái con khỉ mốc….. Là duyên số hay do em cố tình ! – Lúc đầu cô không rõ con vật ấy từ đâu ra nhưng khi biết đó là thú cưng của cậu ta thì có thể khẳng định chắc chắn cậu ta đã cố tình thả con Fento vào tủ sách, vì thế lúc lấy đồ ra cô bất ngờ bị cho ăn ‘ hành’
_Em mau nhốt nó vào đi, chị còn phải dậy học !
_Nếu không nhốt thì sao ! – Nghĩa ngang ngạch nhìn cô không hề tỏ ý lùi bước
_Chị sẽ làm thịt nó ! – Hai tay chống anh cô nhìn Nghĩa rất nghiêm túc.
Mặt cậu ta đen lại, lườm cô không nói chỉ lẳng lặng đem Fento để vào một cái bình thủy tinh.
_Chị mà đụng vào một cọng lông của nó thì biết tay em !
_Xùy… chả thèm, mà bắt đầu học thôi !
_Chị thích trên bàn hay trên giường ? – Nghĩa nhìn cô
_Tất nhiên là bàn học rồi !
_Vậy học ở trên giường đi !
Nhóc này đúng là ương bướng, sở thích nuôi thú cưng kì lạ đến cách học cũng khác người, cô đến bó tay thở dài, thôi thì đành chiều theo thiếu gia đỏng đảnh này vậy.
_Đây là lần cuối đấy nhóc, lần sau phải học ở bàn, ngồi trên giường học cẩn thận không gù là lấy được vợ đâu ! – Na Na cười hỉ hả
Đáp lại lời chỉ bảo của cô, cậu ta chẳng nói gì chỉ nghịch nghịch cái que gỗ trêu Fento lông lá trong bình thủy tinh.Thấy mối đe dọa đã được dẹp tan An Na mùi mẫn cúi đầu nhặt đống sách vở dưới sàn lên.
Vửa ngầng cổ lên thì thấy thằng nhóc nó đang nằm chềnh hềnh trên giường. Phong thái ung dung, nhìn kĩ cô thấy cậu ta còn đẹp trai hơn trong ảnh nhiều, mặt mũi nét nào ra nét nấy, tất cả đều rất thanh tú, cô ngầm nghĩ chắc có nhiều em bị chết vì cậu ta lắm đây.
_Chị thấy thế nào ? – Tự nhiên Nghĩa mở mắt cười đắc ý
Mặt An Na hồng hồng, không ngờ cậu ta đang ngủ kia là dùng kế Mỹ Nam nhân với cô. Cấm khẩu bất động vài giây, cô lại ngồi xuống vờ nhặt tiếp sách
Hít một hơi thật sâu, cố quyết không để bị nó ình sập bẫy nữa liền đứng dậy
_Học thôi còn nằm đó làm gì nữa !
_Tưởng chị bị lu mờ vì vẻ đẹp trai này rồi chứ, buồn thật kế hoạch của mình lại thất bại rồi !– Nghĩa nói giọng ỉu xìu , chán nản rồi ngồi dậy.
Thẳng nhóc này đúng là rất tự phụ không hề khiêm tốn chút nào.
Ước gì mình là Ali BaBa có câu thần chú và hô vang ‘ Vừng ơi mở cửa ra’ để cô nhảy vô cái cánh cửa đó trốn khỏi đây ngay lập tức.
_Hừm, cái miệng em rât hợp đi học maketing đấy ! – Cô nghiến răng, giọng gầm gừ.
_Em phải học làm bác sĩ, sau nay men răng chị có hỏng đến khám em cũng sẽ không lấy tiền.
Na trừng mắt nhìn Nghĩa chỉ hận không thể cho cậu ta một trưởng vào khẩu hình, chọc ngoáy cô dai hơn đỉa bám, cô ngồi xuống lật vở xem qua tình hình kiến thức cậu ta đang học.
_Cậu chủ nước ép xong rồi – tiếng người hầu gói bên ngoài.
_Chị mang vào đi ! – Nghĩa đáp
Cạch… cô ta mở cửa bước vào
_Cứ để ở bàn học ấy !
Cô ta lui ra đồng thời Nghĩa cũng tiến về phía bàn học.
_Này, chị uống đi ! em thấy mặt chị phừng phừng nên đã gọi người mang chút đồ uống.
Sao tự dưng quay ngoắt 180 độ thế ?
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô Nghĩa cười tủm tỉm
_Người ta có lòng thì chị phải có dạ chứ, đừng phụ em thế, em sẽ rất đau lòng đấy !
Nghĩa đưa li cam vắt đên trước mặt An Na rất thân thiện.
_Chị sợ em bỏ thuốc độc vào hả? hừm đê em uống thử cho chị xem.
Thấy vậy An Na xua tay.
_Khỏi cần, cảm ơn em
Cô đây cũng đang khát thấy rát cổ luôn, nó có lòng thì cô cũng phải vui vẻ nhận lấy chứ.
_Không có gì !
Nụ cười trên môi nhóc vẫn chưa tắt mà lại còn rạng rỡ hơn trước.
Nhiệt tình đáp lại lòng tốt, An Na làm một hơi rít hết li cam trong ngon lành.
Cho đến khi đọc cốc xuống Nghĩa vẫn chưng ra nụ cười kia, nó mắc bệnh cười hử Sao không ngậm vào ta ? Công nhận là đẹp trai thì đẹp trai thật nhưng làm dụng quá là vô trai tâm thần chứ chẳng chơi.
_Chúng ta bắt đầu……..
Đầu choáng váng, hai tay đưa lên ôm mặt , vuốt lên vuốt xuống, cô cố lắc mạnh.
Na Na không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa, người cô lả đi dần, vừa kịp nhận ra thì….. mắt cô đã trĩu xuống, tất cả biến mất trong một màn đen