Đọc truyện Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên – Chương 15: Cháu Sẽ Vòng Lại Xin Của Hồi Môn
Sau khi cuộc gọi của Vương Dịch Thiên với Lạc Xuyên Kha kết thúc, Hắc Hổ gõ cửa bên ngoài.
“Vào đi.”
“Cậu chủ, ông chủ muốn cậu trở về nhà chính.”
“Được, kêu người lên gọi Hắc Lam thức dậy và trang điểm cho cô ấy.”
“Vâng.”
Vương Dịch Thiên cùng Hắc Hổ xuống đại sảnh, lập tức có hai người hầu gái chạy lên phòng, gọi Phỉ Phùng Lam thức dậy. Sau khi cô bước ra từ phòng tắm, còn định sẽ mặc vest đen thì hai cô hầu gái đứng trước cửa phòng: “Cô Hắc Lam, hôm nay cậu chủ muốn cô mặc cái này.”
Trên tay người hầu gái cầm một bộ váy lụa dài màu tím, nếu mặc vào thả tà chạm đất. Váy xẻ tà bên trái một đường đến đầu gối, không có tay áo, cổ áo được thiết kế kiểu chùn vải xuống, thành những nếp gấp rất quý phái. Chiếc đầm còn hơi hở lưng.
Cô há hốc mồm nhìn bộ váy. Người hầu nói tiếp: “Hôm nay tất cả mọi người sẽ trở về nhà chính Vương Gia, cậu chủ muốn cô ăn mặc thật chỉnh chu.”
Cô cũng không thèm nói gì, cầm váy trở ngược vào phòng tắm. Dù gì thắc mắc thêm với mấy người này cũng không có ích gì, chi bằng một lát tự gặp Vương Dịch Thiên hỏi cho rõ.
Cô bước từ phòng tắm ra, hai người hầu liền lấy ra hộp trang điểm. Một người trang điểm, một người làm tóc. Nửa tiếng sau, cô mới bước xuống đại sảnh. Đây là lần đầu Phỉ Phùng Lam mang giày cao gót đến tám phân, cũng như lần đầu mặc loại đầm váy kiểu này.
Phỉ Phùng Lam vừa bước xuống, các cô hầu gái xung quanh mặt đều biểu cảm rõ vẻ cảm thán trước nhan sắc ấy. Có người đang ngồi đọc tạp chí liền bỏ xuống, mắt mở to nhìn cô chằm chằm. Tam Hắc lần đầu thấy cậu chủ trầm trồ đến vậy.
Người đã đẹp, còn đẹp hơn vì lụa. Khỏi cần nói cũng biết bộ váy ôm sát từng đường cong của Phỉ Phùng Lam làm cô thêm kiều diễm. Đây là một bộ váy sang trọng, mặc vào toát lên khí chất ngời ngời. Tóc cô tém hết sang một bên vai, bên còn lại lộ xương quai xanh trông rất quyến rũ. Màu tím còn tôn lên làn da trắng ngần của cô. Hôm nay người hầu trang điểm cho cô khá đậm, trông có vẻ sắc sảo hơn tính cách tinh nghịch thường ngày.
“Cậu chủ,…”
“Trễ rồi, mau đi thôi.” – anh lấy lại khí thế của một ông trùm, dứng dậy bước đi, cô liền nhanh nhảu chạy theo sau, đôi guốc cao bước đi cứ kêu lộp cộp, cô thấy phiền chết được. Tam Hắc cũng rời đi, tất cả đều đã lên xe, về nhà chính Vương Gia ở thành phố C.
Trên đường đi, từ xa xa cô nhìn thấy bóng dáng mập mạp của một người đàn ông đang đi bên vỉa hè, tay xách nách mang mấy túi đồ ăn.
“Cậu chủ, dừng xe lại một chút được không.”
“Tại sao?”
“Tôi gặp người quen.”
“Được, dừng xe.”
Khi chiếc xe của Vương Dịch Thiên dừng lại, những chiếc của vệ sĩ phía sau và phía trước cũng dừng. Phỉ Phùng Lam mở cửa kính ra, hét lớn: “Chú Sỹ, Chú Sỹ ơi.”
Chú Sỹ nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại, nhìn thấy cô trong xe sang tay vẫy vẫy, miệng tươi cười, ông hoảng hốt làm rơi hết mấy túi thức ăn.
Chú nhanh chóng chạy lại chỗ cô, trán đổ mồ hôi: “Lam Lam, cháu đi đâu cả tuần nay vậy, chú lo cho con lắm.”
Chú Sỹ nói tiếp nhưng giọng thủ thỉ bên tai: “Này, cháu ăn mặc sang trọng như vầy, ngồi trong xe sang. Không phải là cháu đi cặp bồ với đại gia đó chứ?” – Chú thủ thỉ nhưng Vương Dịch Thiên ngồi bên cạnh đều nghe rõ từng chữ.
Phỉ Phùng Lam cười phá lên: “Đúng vậy, cháu đi cặp bồ với đại gia bỏ cả việc ở quán. À, cháu còn sắp lấy chồng nữa, lấy đại gia ngồi kế bên này. Chú tranh thủ tìm người mua quán đi, cháu sẽ vòng lại xin của hồi môn.”
Chú Sỹ nghe ba chữ của hồi môn liền im bặt.
Cô cười cười, quay sang anh: “Đi thôi.”
Dãy xe bắt đầu chuyển động, hướng tới thành phố C, cô còn quay đầu lại trêu chọc: “Tạm biệt chú, nhớ giữ lời đó nhé.”
Bấm cửa kính xe lên, cô cười tủm tỉm. Vương Dịch Thiên ngồi kế bên, lấy ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, bắt buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
“Lúc nãy em vừa nói sắp lấy tôi đúng không?” – Nụ cười gian tà của anh nổi lên.
“Cậu chủ, tôi chỉ đùa thôi. Chắc cậu không chấp tôi chứ, hì hì.”
Anh bỏ tay ra khỏi cằm cô, ngồi lại từ thế uy nghiêm, đầu tựa ra sau ghế.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
“Tôi nguyện làm kẻ tiểu nhân.”
Vương Dịch Thiên không nói gì nữa, cô chính là người không có liêm sỉ.
…—————-…
Dãy xe rẽ ngang qua đường 167, nơi này có dãy phòng trọ Phỉ Phùng Lam từng ở.
“Cậu chủ, có thể dừng xe một chút không?”
“Lại gặp người quen à?”
“Không, đây là nơi tôi từng sống, tôi muốn lấy đồ, sẽ trở ra ngay.”
“Tôi sẽ cho người dọn hết đồ của em đến nhà chính.”
“Nhưng thứ này rất quan trọng, tôi đã sống xa nó cả tuần rồi, không đợi hơn nữa được đâu.” – cô làm nũng.
“Thôi được, mười phút.”
Dãy xe lại tiếp tục dừng lại, cô mỉm cười rối rít cảm ơn rồi bước xuống xe. Bên ngoài có vài người đứng tuổi dòm ngó dãy xe, bàn tán xôn xao, không biết đại gia nào lại đỗ xe ở chỗ này.
Cô bước xuống, dạo bước đi, dãy trọ này có mấy tầng, chỗ cô ở là tầng ba. Khi cô bước ra khỏi xe mọi người càng bàn tán rầm rộ, không biết tiểu thư nào mà lại đến đây. Lúc cô bước lên bậc thang lên tầng ba mới có người dưới đất chợt nhớ ra.
“A, là con bé Lam Lam hàng xóm của bà Tư đấy.”
“Thật sao? Con bé trước giờ nghèo khổ, sao lại ăn mặc sang trọng như vậy?”
“Tôi chắc chắn đó là Lam Lam, bà Tư à, bà xem có phải không?”
Bà Tư trầm ngâm một hồi, lên giọng mỉa mai: “Ừ, nó chứ còn ai. Con Lam Lam bề ngoài tỏ vẻ hiền lành mà toàn đi sớm về khuya, bây giờ còn đi cả tuần mới lết về nhà cơ đấy. Ăn mặc sang trọng như vậy, tôi dám cá với mọi người là nó đang làm bồ nhí của người ta.”
Phỉ Phùng Lam lấy đồ xong đi ra, đã nghe hết những lời bà Tư nói. Cô khoan thai bước xuống cầu thang, mặt không có vẻ gì là tức giận, còn trả đũa lại một vố thật đau: “Thím Tư à, thím thật giỏi quản chuyện người khác. Chỉ là tôi thấy thím không giỏi quản con cái của mình cho lắm, hai tuần trước tôi thấy nó tan học về được thằng nào chở bằng mô tô chạy vèo vèo ngoài đường kia kìa.”
Bà Tư tức giận, chống nanh lên: “Mày đừng có mà ngang ngược.”
Cô cũng không vừa gì, cũng đưa hai tay chống nạnh nhìn xuống bà Tư: “Tôi ngang ngược đấy, ai bảo thím thích kiếm chuyện với người ngang ngược như tôi.”
Bà Tư vừa giận vừa xấu hổ bỏ đi. Cô cười đắc chí, trở lại dáng vẻ kiêu sa, nhẹ nhàng bước ra xe.
Từ nãy đến giờ ở trong xe có người nhìn thấy hết mọi việc, chẳng biết cô nói gì nhưng nhìn bộ dạng mặc đầm quý phái mà đi chống hai tay lên chửi lộn của cô, anh cười sảng khoái. Cô là cô gái thú vị nhất anh từng gặp.
“Lúc nãy cô về lấy gì vậy?”
“Bùa hộ mệnh, Dì Thục cho tôi. Đáng lẽ lúc nào tôi cũng mang theo bên mình, đột nhiên hôm ấy lại bỏ quên, kết quả là bị anh bắt đi.”
“Nhờ vậy cô mới có công việc tốt.”
“Cũng không tốt lắm, hôm qua tôi đã bỏ cái mạng nhỏ của mình lên bàn cân đấy.” – cô bĩu môi.
Anh cười hì hì, dang tay choàng lấy vai cô, khiến đầu cô tựa vào vai anh. Cô nghe tiếng tim anh đập, nghe từng nhịp thở của anh, nghe mùi hương quyến rũ trên người anh. Cô đỏ mặt thẹn thùng, người nóng ran, quên mất chuyện hỏi anh vì sao lại bắn cô ăn diện thế này. Vương Dịch Thiên cảm nhận được sức nóng trên người cô, má hơi ửng hồng…
…—————-…
Những chiếc xe chống đạn màu đen băng băng trên đường cao tốc, sớm đã ra khỏi địa phận thành phố A. Đến thành phố C, khi nhìn thấy nhà chính Vương Gia, Phỉ Phùng Lam mới hiểu câu nói của Vương Dịch Thiên “chỉ là một chỗ ở nhỏ”.