Đọc truyện Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên – Chương 14: Tò Mò Thì Được, Nhưng Không Có Cửa Đụng Vào
Sau khi dìu anh vào đại sảnh, cô để anh ngồi trên ghế sofa.
“Mang hộp cứu thương tới đây.” – Giọng Hắc Hồng gấp gáp. Người hầu nhanh chóng mang vật cần thiết tới.
“Cậu chủ, tôi sẽ cầm máu cho cậu.” – Hắc Long tỏ vẻ đau lòng, lấy băng quấn sơ vết thương của anh lại, là một vết xước đạn ngay đùi.
Máu vẫn còn chảy, tuy vậy không còn ròng ròng như lúc nãy nữa. Mọi người thở phào.
“Dìu tôi lên phòng.”
“Vâng.” – Thấy anh bị thương thế này, cô cũng không muốn tranh cãi hay kiếm chuyện gì nữa, hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi.
Anh bước vào phòng tắm, xả nước rào rào. Cô ở bên ngoài vẫn rất lo lắng. Lỡ anh ta có mệnh hề gì thì ai trả lương cho mình.
Vương Dịch Thiên trở ra, anh không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần đùi trông chả khác gì cái quần bơi.
“Hắc Lam, băng bó lại cho tôi.” – Anh ngồi xuống giường chống hai tay ra sau, giọng sai khiến.
“Lúc nãy Hắc Long làm rồi mà.”
“Đồ ngốc, đó chỉ là cầm máu thôi.”
Cô phồng má miễn cưỡng cầm hộp y tế ngồi xuống sàn: “Làm thế nào?”
“Em không biết làm?” – anh ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên là không biết, tôi đâu phải bác sĩ hay y tá, hay anh kêu hầu gái lên làm đi.”
“Không được, tôi thích người thân cận làm. Tam Hắc là đàn ông, không biết làm, chỉ có…” – Anh cười tươi như chưa từng có vết thương nào.
“Được, tôi làm. Nhưng xấu thì cậu chủ đừng có trách.” – Phỉ Phùng Lam miễn cưỡng.
Nói chung là cô cũng có chút tay nghề, biết sát khuẩn, bôi thuốc rồi quấn băng lại. Nhìn mấy vòng băng cô quấn trên đùi, anh cười châm chọc: “Này, em đang quấn cá basa giấy bạc đem nướng hả.”
“Nếu đùi của anh mà là cá basa, tôi sẽ ăn sống mà không cần nướng.” – giọng cô hằng hộc, nhưng lại rất tức cười.
“Thay vì ăn đùi, hay là em ăn cả người tôi đi.” – Vương Dịch Thiên cười gian tà nhìn cô.
Phỉ Phùng Lam lại bị anh làm cho đỏ mặt, vội đánh trống lảng: “Người đổ mồ hôi rồi, tôi cần đi tắm.”
Anh cười cười, đợi cô mang đồ bước vào phòng liền cất giọng trêu chọc: “Có cần tôi tắm chung em không?” – Anh biết thừa có người đỏ hết cả mặt trong đó.
…—————-…
Cả hai đều nằm gọn trên giường, đắp chăn. Phỉ Phùng Lam đang thiu thiu ngủ, Vương Dịch Thiên hỏi giọng khàn khàn: “Hắc Lam, sao lúc đó em gan vậy, dám tông vào xe người ta, còn nốc ao một lần hai chiếc…”
Cô buồn ngủ lắm rồi, lười biếng đáp: “Tôi phải liều mạng như vậy vì sợ cậu chủ chết…”
Anh cong môi.
“Như vậy tôi sẽ bị mất việc làm…”
Nụ cười vụt tắt, xem ra có người thật sự muốn bị mất việc rồi.
Phỉ Phùng Lam chợt nhớ ra điều gì, mắt sáng trưng hỏi: “Cậu chủ, sao đột nhiên cậu lại tới Diệm Bích Diêu? Đừng nói là đi ăn chơi đó nha”
“Không có.”
“Vậy tại sao lại đến đó.”
Đáy mắt Vương Dịch Thiên hơi buồn: “Có người báo là tìm thấy tin tức của mẹ tôi.”
Phỉ Phùng Lam không hỏi nữa, thương xót nhìn anh. Cô xoa xoa đầu anh như đứa trẻ rồi cuốn chăn đi ngủ. Vương Dịch Thiên, một ông trùm điềm tĩnh, nhưng khi nghe đến mẹ mình anh liền bán tin bán nghi đích thân đi tìm hiểu, đó cũng là lý do hôm ở trong hẻm anh tự tay xử lý người tài xế đó, bình thường chỉ cần dặn đàn em một tiếng là được.
…—————-…
Trong màn đêm, Phỉ Phùng Lam đã ngủ say, trong khi người cạnh bên còn thức. Anh gác tay lên trán, trầm tư suy nghĩ. Tại sao anh lại mang cô về đây khi chỉ mới nhìn mặt lần đầu mà không ban cho cô một viên đạn ngay lúc ấy? Tại sao anh lại nhận cô vào vị trí quan trọng là Tứ Hắc? Tại sao trước mặt cô anh lúc nào cũng cảm thấy thoải mái, luôn cười sảng khoái mất hết sự oai phong? Hàng ngàn câu hỏi tại sao xuất hiện trong đầu Vương Dịch Thiên. Suy nghĩ một hồi, anh quyết định đi ngủ.
Tối hôm đó ở thành phố B*, một kho xưởng vũ khí bị phát nổ. Nguyên nhân chưa được điều tra rõ.
* *Thành phố B là địa bàn của Lạc Xuyên Kha. Vụ nổ nhà kho là món quà Vương Dịch Thiên trả lại cho Lạc Xuyên Kha vì vụ phục kích*.
…—————-…
Sáng sớm, Vương Dịch Thiên vừa tắm xong, bước ra ngoài phòng ngủ. Ngồi trên ghế dài nhâm nhi ly trà nóng. Anh bấm điện thoại, gọi cho một người.
Đầu dây bên kia reo lên, Lạc Xuyên Kha nhấc máy:
“A lô, Vương thiếu gia, tôi cũng định gọi cho anh đây.”
“Thích món quà tôi gửi tặng không?” – Vương Dịch Thiên nhếch mép.
“Thích chứ. Không ngờ Vương thiếu gia lại trả quà nhanh lẹ như vậy.” – Đầu dây bên kia có người cười nham hiểm.
“À, mà nghe đâu anh mới nuôi thêm một con chó săn, lại là giống cái. Tôi thật tò mò dung mạo của Hắc Lam tiểu thư.”
“Có dịp “làm ăn”, tôi sẽ dắt cô ấy theo cho anh gặp mặt. Lạc thiếu gia, đành để cậu chờ thêm rồi.” – Nói xong Vương Dịch Thiên liền cúp máy.
Tò mò người của tôi? Tò mò thì được, nhưng không có cửa đụng vào.