Đọc truyện Em Là Ngôi Sao Nào? – Chương 11: Phương thức liên lạc
“Đã trưởng thành chưa? Bạn nhỏ không thể uống rượu đâu.”
Gương mặt của Giang Dữ hướng về phía cô, âm thanh tận lực ép xuống cực thấp, âm điệu chỉ hai người có thể nghe được, hai người vẫn đang duy trì một khoảng cách nhất định, nhưng hơi thở ấm nóng như có như không của anh lại không giấu giếm chút nào mà phả vào vành tai của cô, dấy lên một trận kích thích tê dại tay chân khó mà khống chế được.
Cô thậm chí còn không dám động, vẫn đang cứng đờ cả người duy trì tư thế nghiêng về phía trước.
Giang Dữ tiện tay cầm lên một chai sữa ở trên bàn, cắm ống hút vào, điềm nhiên như không đưa qua cho Ninh Nhuệ Tinh, sau đó anh tiếp tục nghiêng đầu nói chuyện với cậu bé đàn em cùng khoa.
Giống như mới vừa rồi căn bản không hề xảy ra chuyện gì hết.
Ninh Nhuệ Tinh hơi ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh, thấy mọi người ai nấy đều đang chơi đùa, cười nói.
Không có ai chú ý đến sự việc vừa xảy ra ở nơi góc phòng này, cũng không ai biết cô và Giang Dữ vừa mới có những hành động lén lút, nhưng cô lại có chút chột dạ không thể giải thích được.
Cô đang có một loại trạng thái tình cảm giống như rơi vào cảm giác “yêu đương vụng trộm” vậy.
Yêu đương vụng trộm, Ninh Nhuệ Tinh bị những hình dung vừa xuất hiện trong đầu mình dọa sợ.
Cô và Giang Dữ, làm sao có thể chứ?
Giang Dữ đem bao bì của ống hút đặt lên trên bàn, Ninh Nhuệ Tinh chỉ nghe thấy một câu “có điện thoại, ra ngoài một chút”, cô vẫn còn chưa kịp phản ứng trở lại, liền thấy Giang Dữ đứng lên đi về phía cửa.
Ánh đèn trong gian phòng có chút mờ tối, Ninh Nhuệ Tinh ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng cao lớn không rõ ràng của Giang Dữ, lúc anh đi ngang qua các bàn khác bị mấy đàn anh đàn chị gọi chặn lại.
Đợi đến khi Giang Dữ đi ra ngoài, cánh cửa vốn dĩ được anh đóng lại từ bên ngoài, lại lần nữa được ai đó từ bên trong mở ra.
Có người đang theo sau Giang Dữ đi ra ngoài, ánh đèn mờ tối, cô nhìn không rõ đường nét cơ bản của người kia, chỉ có thể phán đoán đó là nữ sinh.
Ninh Nhuệ Tinh thu hồi lại ánh mắt đang dõi theo Giang Dữ của mình, cắn vào cái ống hút trên chai sữa, cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào đồ ăn vặt đang đặt trên bàn.
Nữ sinh ở bên cạnh đụng đụng vào cánh tay Ninh Nhuệ Tinh, cúi thấp đầu ghé sát lại gần cô, tràn đầy hiếu kỳ.
“Cậu với đàn anh Giang Dữ là quan hệ gì vậy? Các cậu thật sự đang có quan hệ qua lại sao?”
Ninh Nhuệ Tinh bị câu hỏi này làm cho ngẩn người, sau khi phản ứng trở lại cô ngay lập tức lắc đầu, “Không có đâu.”
Nữ sinh mỉm cười nói, “Tớ còn cho rằng các cậu đang hẹn hò cơ, vừa nãy chúng tớ còn ngồi thảo luận với nhau, đàn chị kia theo sau đàn anh Giang Dữ ra ngoài có phải hay không là đi tỏ tình, cậu cũng không biết đâu, vừa rồi đàn chị ấy cứ một mực nhìn về phía chúng ta bên này……”
Những lời nói gì gì tiếp sau đó của nữ sinh cùng bộ phận Ninh Nhuệ Tinh cũng không nghe tiếp nữa, cô đột nhiên nhớ đến buổi tụ họp liên hoan lúc tốt nghiệp cấp ba, nhớ đến chuyện xảy ra khi nữ sinh trong lớp cùng theo sau nam sinh đi ra ngoài.
Cô gái kia đã tỏ tình với nam sinh ấy, nghe nói sau đó hai người họ còn hẹn hò nữa.
Khi đi ra ngoài cũng không chờ đúng lúc như vậy.
Cho nên, thật sự là đi ra ngoài tỏ tình sao?
Thấy bộ dạng ngơ ngẩn của Ninh Nhuệ Tinh, nữ sinh lại tiếp tục nói, “Cũng không biết đàn anh Giang Dữ thích nữ sinh có dáng vẻ như thế nào, những đàn chị từng tỏ tình với anh ấy nhiều như vậy, vậy mà lại độc thân suốt hai năm…”
Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu xem thời gian trên điện thoại, nhanh như vậy đã năm, sáu phút trôi qua rồi, nhưng Giang Dữ vẫn chưa trở lại, cô rũ mắt xuống, đặt chai sữa đã uống hết phân nửa trong tay xuống, xoay người đi ra ngoài.
Không khí nặng nề, ngột ngạt khắp bốn phía, ngực cô cũng nghẹn lại một cách khó chịu.
Ở một nơi không xa có âm thanh truyền tới, chẳng qua cô chỉ mới đi ba, bốn bước về phía trước, liền nhìn thấy một bóng mờ ở chỗ rẽ, bóng lưng đang đứng quay về phía cô kia hết sức quen thuộc.
Giang Dữ, còn có đàn chị đi theo anh ra ngoài kia.
Bầu không khí dường như có chút trầm mặc, yên tĩnh, ngay cả trái tim của cô cũng có chút muốn nhảy lên trên cuống họng.
Nữ sinh kia hoàn toàn bị Giang Dữ che mất, Ninh Nhuệ Tinh nhìn không được dáng vẻ, khuôn mặt cũng như sắc mặt của cô gái đó, nhưng cô gái ấy sau một giây mở miệng toàn là âm thanh run rẩy rõ ràng, “Giang Dữ, đây là lần cuối cùng tớ hỏi cậu, cậu thật sự không thích……”
Hoàn cảnh ở chỗ này thật quá yên tĩnh, khiến âm thanh vô cớ mà phóng đại ra một chút, cũng làm cho Ninh Nhuệ Tinh nghe được rõ ràng.
“Thứ lỗi.”
Âm thanh của Giang Dữ rất ôn hòa, lại mang đến một chút lạnh lùng không thể giải thích được, trực tiếp ngắt lời của nữ sinh kia, rõ ràng là không muốn nghe cô ấy nói nữa, anh xoay nửa người lại muốn rời khỏi.
Nữ sinh nhấc tay dồn sức muốn nắm lấy cánh tay anh, nhưng lại bị Giang Dữ tránh đi mà bước qua.
Ninh Nhuệ Tinh vô thức thở phào một hơi, cô cảm thấy toàn bộ tâm tình gần như trong nháy mắt cùng với đó mà thoải mái, vui tươi trở lại.
Bởi vì Giang Dữ đã xoay nửa người lại, ánh mắt của cô liền lướt qua đầu vai Giang Dữ, nhìn thấy khuôn mặt của nữ sinh kia.
Vậy mà lại là Hứa Điềm.
Đàn chị ở chỗ báo danh hôm nọ cùng với những người khác trên đùa cô và Giang Dữ.
Loại tình cảnh này, đứng ở góc tường nghe lén suy cho cùng là có chút không có đạo đức, Ninh Nhuệ Tinh không tiếp tục nghe nữa, theo đường cũ quay trở lại gian phòng.
Gần như ngay lúc Ninh Nhuệ Tinh vừa ngồi lại chỗ cũ, Giang Dữ liền quay lại, cũng không ngồi xuống, anh đi đến trước mắt Ninh Nhuệ Tinh, “Anh có việc cần phải đi trước, sắp mười giờ rưỡi rồi, em về không?”
Trên đường đến đây, Ninh Nhuệ Tinh đã từng nói với anh rằng giáo viên phụ trách hướng dẫn ký túc xá của bọn họ quản lý rất nghiêm khắc, yêu cầu bắt buộc trước mười một giờ phải về đến ký túc xá, sẽ có lớp trưởng được phân công phụ trách việc điểm danh, nếu như phát hiện có thiếu hụt về nhân số, sẽ ngay lập tức báo lại với giáo viên quản lý, tuyệt đối không cho phép việc đã khuya mà không về ký túc xá.
Đàn chị kia không quay về cùng với Giang Dữ, cũng có mấy nữ sinh khác đã rời đi trước giờ tan tiệc.
Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu nhìn lại điện thoại của mình một lần nữa, đích thực là có chút trễ rồi, cô thấp giọng ừm một tiếng.
Giang Dữ cùng với mấy người khác chào hỏi vài tiếng, liền đưa Ninh Nhuệ Tinh trở về ký túc xá.
– —-
Hai ngày cuối tuần trôi qua thật nhanh.
Buổi tối ngày chủ nhật vừa hay là ngày tuyển cử cho nhiệm kỳ mới của hội sinh viên trường.
Sinh viên năm nhất còn phải tiến hành tự học vào buổi tối, các hoạt động lại cứ khăng khăng không thể vắng mặt, bất đắc dĩ, Ninh Nhuệ Tinh chỉ có thể làm một lá đơn xin nghỉ đi tìm Giang Dữ ký tên.
Anh vẫn là Bộ trưởng, Ninh Nhuệ Tinh phải cần anh ký tên để phê chuẩn cho việc xin nghỉ rồi nộp lại cho giáo viên hướng dẫn.
Lúc nhận được điện thoại của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ đang ở trong giảng đường của tòa nhà hành chính tiến hành tập luyện cho lưu loát, mặc dù anh đã được nội bộ quyết định lựa chọn trở thành hội trưởng, nhưng cũng cần phải đi theo hình thức.
Tòa nhà hành chính nằm ở phía bắc của trường học, gần như phải vượt qua khoảng cách của cả ngôi trường (*), huống hồ chi thời tiết ngay lúc này đặc biệt oi bức, ngột ngạt.
(*) Trường đại học của Trung Quốc như là một khu dân cư thu nhỏ, trong trường sẽ có bưu điện, siêu thị, sân thể thao,.v..v… và các tòa nhà với các chức năng khác nhau như Tòa nhà Hành chính, Tòa nhà để giảng dạy, ký túc xá nam, ký túc xá nữ, thường thì khoảng cách của các tòa nhà sẽ khá xa nhau do diện tích trường đại học rất rộng.
Giang Dữ suy nghĩ một lát, ngẫm thấy cũng đã chuẩn bị gần xong rồi, vẫn là quyết định để cho Ninh Nhuệ Tinh đứng ở dưới lầu ký túc xá nữ đợi anh qua đó là được.
Lúc Ninh Nhuệ Tinh từ phòng ký túc xá đi xuống, Giang Dữ vẫn chưa qua tới, cô liền ngồi ở ghế đá dưới bóng cây đợi anh.
Cô đang cúi đầu nghịch điện thoại, đang xoắn xuýt có nên gửi cho Giang Dữ một tin nhắn hay không, thì dư quang nơi ánh mắt liền nhìn thấy một đôi giày da của nam sáng bóng xuất hiện bên cạnh bàn chân của mình.
Ninh Nhuệ Tinh thoáng sững sờ, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Giang Dữ đang đứng trước mặt và cúi đầu nhìn vào cô, đối diện với ánh mắt sâu xa của anh, hô hấp của cô liền trở nên không thông.
Bởi vì buổi tối phải vận động tranh cử, Giang Dữ mặc một bộ âu phục rất trang trọng, đôi chân thon dài được bao bọc dưới lớp quần tây thẳng tắp, trong khi đó phía trên là chiếc áo sơ mi trắng, trắng đến có chút chói mắt, anh xắn tay áo lên, để mở hai cái khuy cổ áo, làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo, đẹp đẽ.
Rõ ràng là khoảng cách giữa hai người không tính là quá gần, hơi thở nam tính nóng hầm hập lại chi chi chít chít mà bao quanh lấy cô, Ninh Nhuệ Tinh ngay lập tức cảm thấy miệng lưỡi có chút khô nóng, nói chuyện cũng không được lưu loát, “Đàn, đàn anh.”
Giang Dữ gật đầu, cũng không gây khó dễ cho cách xưng hô của cô, đem sữa chua cầm trong tay suốt cả một đường đưa qua cho cô, sau đó nhận lấy đơn xin nghỉ trong tay cô, anh ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô, đem đơn xin nghỉ đặt lên trên chân mình, soàn soạt ký lên đó tên của mình.
Đợi ký tên xong, Giang Dữ đem tờ giấy mỏng mỏng ấy cầm trong tay, cũng không đưa lại cho cô, làm ra dáng vẻ vô ý mà hỏi, “Bản kế hoạch dự án ngày hôm qua anh bảo em làm, em làm vẫn thuận lợi chứ? Có gặp phải vấn đề gì không hiểu hay không?”
“Không, không có.” Ninh Nhuệ Tinh đang cầm sữa chua, đặt xuống cũng không được, mà cầm trong tay cũng không xong, cô có chút không hiểu Giang Dữ làm thế nào lại bỗng nhiên nói đến chủ đề nói chuyện này.
Thấy cô cầm lấy sữa chua nhưng cũng không uống, Giang Dữ chỉ cho rằng cô vặn không được nắp chai, anh đưa tay lấy chai sữa chua cô đang cầm trong tay qua, Ninh Nhuệ Tinh vô thức thở phào một hơi, liền nhìn thấy anh vặn mở nắp chai sữa chua, sau đó lại đưa cho cô, “Uống đi.”
“Không cần đâu”, từ chối cũng thật nhanh, ngữ khí cũng có chút cứng nhắc, cô có chút xấu hổ lại bổ sung thêm, “Không cần đâu, cảm ơn đàn anh.”
Ninh Nhuệ Tinh cúi thấp đầu, nhìn thấy những đốt ngón tay thon dài đang cầm chai sữa chua của anh, cô lại có chút thất thần.
Không thể không nói, Giang Dữ quả thật là đãi ngộ tốt nhất của Thượng đế, mỗi một phân mỗi một tấc trên cơ thể anh, đều vô cùng hoàn mỹ.
“Thấy em đợi rất lâu rồi, không uống sao?” Giọng của Giang Dữ có chút nhạt, anh đem đơn xin nghỉ đưa cho Ninh Nhuệ Tinh, giọng nói lan ra một chút ý vị không rõ, “Khách sáo với anh làm gì?”
Thấy anh vẫn đang đưa chai sữa chua về phía mình, cô biết rằng cứ lại giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp, cô hít một ngụm khí, nhận lấy chai sữa chua, uống một ngụm thật lớn, lại liếm liếm nơi khóe miệng và môi có sữa chua giây ra của mình, nhìn về phía Giang Dữ, vẻ mặt giống như đang nói như vậy là được rồi đúng chứ.
Giang Dữ dời đi ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô của mình, anh lại nói, giọng nói có chút khàn, “Những tài liệu không biết tại sao không hỏi anh, trong mắt của em, anh đáng sợ như vậy sao?”
Bản kế hoạch dự án là cùng một bản, từng bản từng bản được phân phát gửi cho mỗi một cán sự mới trong bộ phận để thử nghiệm, bản kia của Ninh Nhuệ Tinh là do anh trực tiếp gửi cho cô, bản gốc anh vẫn giữ trong tay.
Anh tự cảm thấy rằng mình với Ninh Nhuệ Tinh không tính là quá tệ, rõ ràng là nhiệm vụ do mình đưa xuống, có vấn đề không hiểu vậy mà lại đi hỏi người khác.
Nếu không phải là vừa rồi mới cùng với các thành viên của Bộ Đối Ngoại tụ họp lại với nhau, anh vẫn còn không biết đến sự việc này.
Nghe Giang Dữ nói như vậy, Ninh Nhuệ Tinh liền hiểu ra anh đến đây là để chất vấn cô, cô ngay lập tức lắc đầu, lo lắng, gấp gáp giải thích, “Không, không có, chỉ là không có phương thức liên lạc nào khác với đàn anh, gọi điện thoại để hỏi thì lại sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, nếu không phải còn đang ở trước mặt Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh sẽ nhịn không được mà vỗ tay tán thưởng cho sự nhanh trí, lanh lẹ của mình rồi, vậy mà ngay trong thời khắc nguy cấp như thế này lại nghĩ đến một lý do hoàn mỹ như vậy.
Thấy cô suy nghĩ nhiều cho anh, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi thường ngày của anh mới đi làm phiền các đàn anh đàn chị khác, anh sẽ không thể làm khó cho cô nữa.
Đừng nói đến chuyện mặt đối mặt ngồi nói chuyện, ngay cả có ngăn cách qua một màn hình điện thoại lạnh băng đi nữa thì cô đối với anh sẽ luôn vô thức mà trở nên lo lắng, căng thẳng.
Huống hồ chi bản tài liệu này đối với Giang Dữ mà nói thì không tính là việc khó khăn gì, nếu như cô hỏi quá nhiều sẽ làm cho anh cảm thấy cô phiền phức mà chán ghét, vậy thì không hay rồi.
Ninh Nhuệ Tinh cũng không ý thức được rằng bản thân sợ bị Giang Dữ chán ghét, cô nghĩ đến việc để lại ấn tượng tốt trước mặt anh, bản thân cô cứ cho rằng mình là cấp dưới mảy may đối với cấp trên sinh ra sợ hãi vậy.
Giang Dữ hơi mỉm cười, đáy mắt chớp qua một luồng sáng không rõ ý vị, Ninh Nhuệ Tinh chỉ nghe thấy bên tai truyền tới một tiếng cười trầm cực thấp, “Vậy là lỗi của anh rồi.”
Ninh Nhuệ Tinh căn bản là không nghĩ đến Giang Dữ sẽ nghĩ như vậy, cô cảm thấy rằng sự việc dường như có chút đi chệch khỏi sự khống chế của cô, vừa muốn mở miệng vãn hồi lại, liền thấy Giang Dữ lấy điện thoại ra, sau một giây, điện thoại của cô liền truyền đến âm thanh nhắc nhở có tin tức mới của Wechat.
Cho dù là trong lòng đã ngầm có dự cảm, Ninh Nhuệ Tinh vẫn là không thể tin được nhìn chằm chằm vào màn hình đang mở.
Giang Dữ gửi đến một lời mời kết bạn.
Gần như nghĩ cũng không cần nghĩ, Ninh Nhuệ Tinh nhấn vào đồng ý.
Âm báo tin nhắn mới nhanh chóng vang lên lần nữa.
Ninh Nhuệ Tinh mở ra một trang trò chuyện với Giang Dữ, thấy Giang Dữ gửi qua một bức ảnh chụp màn hình, vẫn chưa mở miệng hỏi, giọng nói của Giang Dữ bên tai cùng lúc đó hạ xuống, “Tài khoản một ứng dụng giao tiếp xã hội khác của anh.”
Ý trong lời nói, chính là kêu Ninh Nhuệ Tinh thêm vào, như vậy cũng không lo không có phương thức liên lạc khác của anh nữa rồi.
Ninh Nhuệ Tinh chỉ cảm thấy mình đang cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay (**), cô không biết nên giải quyết như thế nào, Giang Dữ lại lần nữa mở miệng từng bước áp sát, âm thanh trầm khàn.
(**) Củ khoai lang nóng phỏng tay ý chỉ sự việc hoặc người nào đó phiền phức, khó giải quyết.
“Sau này thuận tiện cho em bất cứ lúc nào cũng có thể làm phiền anh.”
– ———-
#Ta nói có công mài sắt có ngày nên kim 🤦🏻♀️
Like page Kithara_ team để được đọc nhiều chương truyện mới hơn nha