Em Là Ngôi Sao Nào?

Chương 10: Tụ họp


Đọc truyện Em Là Ngôi Sao Nào? – Chương 10: Tụ họp

Buổi sáng ngày hôm sau, Ninh Nhuệ Tinh ở trong phòng ký túc xá nhận được tin nhắn trúng tuyển được Giang Dữ gửi đến, chúc mừng cô gia nhập vào đại gia đình hội sinh viên này.

Lần trước lúc Giang Dữ gọi điện thoại cho cô, cô đã lưu lại số điện thoại này, ngay khi nhìn thấy trên màn hình hiện lên dòng chữ “đàn anh Giang Dữ”, đáy lòng cô liền tràn đầy một vị ngọt không thể gọi thành tên.

Quá trình quen biết với anh có đôi khi không dám nhìn thẳng anh, nhưng người có thể được gọi là truyền kỳ ở ngôi trường này hiện giờ đang nằm trong danh bạ điện thoại của cô, nghĩ lại vẫn là có chút kích động nho nhỏ.

Cô quen biết với Giang Dữ.

Lúc Ninh Nhuệ Tinh nhận được tin nhắn, mấy người bọn Lai Âm cũng nhận được tin nhắn trúng tuyển gần như là cùng lúc, một phòng ký túc xá bốn người đều được hội sinh viên trường tuyển chọn.

Vừa khéo kỳ học quân sự mới kết thúc, nhân dịp thứ sáu, vừa nghĩ đến buổi tối sẽ đi ra ngoài tự khao mình một bữa, ai biết được lại nhận được thông báo của đàn chị nói rằng tối nay trong bộ phận sẽ tổ chứ tụ họp.

Có rất nhiều quán bar trong “Đọa Lạc Nhai” (*), vừa đến trường đại học còn chưa đầy một tháng, Ninh Nhuệ Tinh tất nhiên là không biết địa chỉ của địa điểm tụ họp này nằm ở đâu, đàn chị chỉ nói với cô rằng cứ đợi ở bưu điện dưới ký túc xá nữ là được, sẽ có người đến đón cô.

(*) Đọa Lạc Nhai: nguyên văn là 堕落街, thuần Việt là Con đường sa ngã

Nhóm chat đúng là mới lập lại cho những thành viên mới, cô tìm hết một lượt, cũng không tìm thấy Giang Dữ.

Đối với bữa ăn liên hoan này, Ninh Nhuệ Tinh vẫn là có chút mong đợi, nói cho cùng thì cũng phải cùng với các cán sự trong cùng một bộ phận gặp mặt nhau, trong khuôn viên trường đại học gặp nhiều người một chút cũng rất tốt.

Thật không dễ dàng gì mới đợi đến buổi tối, Ninh Nhuệ Tinh vừa mới sấy tóc xong, liền nhìn thấy đàn chị trong nhóm chat kêu cô đi xuống dưới bưu điện, đã có người đang ở đó chờ cô rồi.

Nhưng vừa ra khỏi cửa lớn của ký túc xá, cô liền từ phía xa xa nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng cạnh bên bưu điện.

Như thế nào cũng không ngờ được sẽ là Giang Dữ đến đón cô.


Ninh Nhuệ Tinh nhanh chóng bước qua, cô thở hổn hển đứng ngay ngắn trước mặt Giang Dữ, ngẩng đầu nhìn anh, dưới đáy mắt cô là sự kinh ngạc cùng niềm hân hoan có muốn giấu cũng giấu không được, “Đàn…… Đàn anh Giang Dữ, sao lại là anh đến đón em?”

Vốn dĩ cô đều gọi “đàn anh” theo thói quen, chỉ cần tình cờ gặp người mà cô quen biết, cô đều thống nhất cách xưng hô là “đàn anh”, lúc buột miệng nói ra cô mới nghĩ lại là Giang Dữ không thích, anh cũng không giống với những người khác, ngay lập tức cô liền thay đổi cách gọi.

Bởi vì đây là lần đầu tiên cùng những người trong bộ phận gặp mặt, Ninh Nhuệ Tinh liền sử dụng một ít đồ trang sức trang nhã, làn da của cô trắng nõn đến mức thổi một cái cũng có thể vỡ tan, hai hàng lông mày lá liễu cong cong cũng được chải chuốt trang điểm sơ qua, làm nổi bật lên dưới lớp trang điểm là ngũ quan càng thêm tinh xảo, tinh tế, không kém phần thanh tú, đẹp đẽ, càng giống như một con búp bê xinh đẹp trong tủ kính, đẹp đến mức không có lời nào có thể hình dung.

Giang Dữ hạ mắt xuống nhìn cô, cho đến khi khuôn mặt cô dưới cái nhìn chăm chú của anh từ từ đỏ hồng lên, anh mới trầm tĩnh thu hồi lại ánh mắt của mình, “Anh đến đón em, không tốt sao?”

Đối với câu nói này của Giang Dữ, cô không biết nên tiếp nhận như thế nào, nhưng cô vẫn thuận theo nội tâm của mình hỏi ra điều nghi hoặc của bản thân, “Nhưng mà không phải là anh rất bận sao? Làm thế nào lại có thời gian rảnh?”

“Anh vẫn là Bộ trưởng của Bộ Đối Ngoại, loại tụ họp liên hoan ở bộ phận như thế này tất nhiên là cần phải tham gia rồi, thêm vào đó”, anh ngừng một chút, “Không phải ai cũng có thể đến đón em được.”

Ngữ khí của anh cứ ung dung, nhẹ nhàng trước sau như một, giống như là đang nói về một việc rất bình thường vậy, Ninh Nhuệ Tinh nghe xong, tim đập mãnh liệt một hồi, chỉ cảm thấy không khí xung quanh đều nóng lên không ít.

Sớm biết như vậy cô đã không mặc quần jean rồi, nóng một cách kỳ lạ.

Giang Dữ ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ bầu không khí có chút khô nóng này, “Đi thôi, bọn họ đang chờ đó.”

– —-

Vừa ra khỏi cổng trường, không khí náo nhiệt, tưng bừng liền từ khắp nơi ùa đến.

Sinh viên mới cả ngày học quân sự, buổi tối còn bị cưỡng chế, ép buộc yêu cầu phải tham gia các loại tọa đàm, báo cáo, cứ như vậy suốt gần hai, ba tuần, Ninh Nhuệ Tinh cùng với các bạn cùng phòng ký túc xá còn chưa đặt chân đến “Đọa Lạc Nhai”.


Hầu hết những người đến đến đi đi đều là người yêu, dắt tay nhau ồn ào, huyên náo, nhìn toàn bộ con đường, đều là sinh viên, Ninh Nhuệ Tinh đi phía sau Giang Dữ, không tránh được có chút hiếu kỳ mà đảo mắt nhìn xung quanh.

Lúc học cấp ba ít khi được thấy cảnh náo nhiệt vào ban đêm, hầu hết là “ngủ đông” trong phòng học để chuẩn bị cho trận chiến thi tuyển sinh đại học, cũng sẽ không có những loại tiêu khiển muôn hình muôn vẻ như thế này.

Nhìn bóng lưng cao lớn đi ở phía trước cách mình không quá ba bước chân, viền mắt của Ninh Nhuệ Tinh có chút nóng lên không thể giải thích được.

Khung cảnh náo nhiệt, tưng bừng xung quanh, những cặp tình nhân đi đi lại lại ngay thời khắc này mang lại cho cô một loại ảnh hưởng xa lạ mà mạnh mẽ, cảm xúc nóng bỏng trong chớp mắt xâm chiếm năm giác quan của cô, một luồng xung động, kích thích mờ mờ ảo ảo bốc lên trong cơ thể cô.

Cô muốn đi lên phía trước kéo lấy tay của anh, giống với những người xung quanh vậy.

Nhưng cô lại không có lý do để có thể làm như vậy, Ninh Nhuệ Tinh rất nhanh bình tĩnh trở laih.

Buổi tối cuối tuần, người ở “Đọa Lạc Nhai” thật ra có chút đông, Giang Dữ quay đầu lại nhìn Ninh Nhuệ Tinh một cái, thấy cô ở phía sau đang cúi thấp đầu bước đi chậm rì rì, dáng vẻ dường như có chút ủ rũ, anh chau mày lại, xoay người cực kỳ nhanh chóng bước đến bên cạnh cô, thấp giọng hỏi, “Làm sao vậy?”

“Hả”, Ninh Nhuệ Tinh ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn, đẹp đẽ gần trong gang tấc của Giang Dữ, cô vô thức mà bước lùi về phía sau, lắc lắc đầu, phía sau lại là một bậc thềm không bằng phẳng, Giang Dữ liền nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy vai của Ninh Nhuệ Tinh, ổn định lại cơ thể đang ngã về phía sau của cô.

“Cẩn thận chút.” Ngữ khí của Giang Dữ rất nhạt, con ngươi rũ xuống, bàn tay đang đỡ lấy vai trượt xuống một chút, rơi xuống cổ tay hết sức mảnh mai của cô, nắm lấy một cách nhẹ nhàng, anh thấp giọng giải thích, “Đoạn đường này người rất đông, anh dẫn em đi”, anh dừng một chút, lại bổ sung, “Đoán chừng bọn họ đã chờ rất lâu rồi.”

Ninh Nhuệ Tinh ngơ ngẩn gật đầu, liền thấy Giang Dữ đã đứng ở phía bên tay trái của cô, phần da được anh nắm lấy bị gió thổi một cái, mờ mờ ảo ảo có chút phát bỏng.

Địa điểm tụ họp là ở trong một tiệm KTV ở một chỗ rẽ, có tiếng nhạc rõ ràng tràn đầy, chan chứa truyền ra ngoài hành lang từ trong những gian phòng không được đóng chặt cửa.

Cửa vừa được mở ra, những ánh sáng biến hóa lưu chuyển trong phòng, tiếng nhạc trong gian phòng bỗng nhiên dừng lại, gần như ánh mắt của toàn bộ người trong gian phòng đều nhìn qua.


“Bộ trưởng của chúng ta cuối cùng cũng đã tới rồi”, Châu Hạo vừa nói xong, ánh mắt liền rơi xuống cổ tay của Ninh Nhuệ Tinh, khắp cả gương mặt đều là vẻ cười nhạo, “Tôi nói chứ làm thế nào mà lại chậm như vậy, đây là đã làm qua chuyện gì vậy, còn dắt tay nữa?”

Nhìn thấy nhiều cặp mắt như vậy đang rơi trên người mình, Ninh Nhuệ Tinh không tránh được có chút xấu hổ, đặc biệt là còn bị trêu chọc, cô xoay xoay cổ tay, muốn đem tay của mình từ trong tay của Giang Dữ rút ra, Giang Dữ trông giống như đang nhẹ nhàng nắm lấy, nhưng lực đạo lại rất lớn, không dễ gì mà giãy ra được.

“Vừa rồi nhiều người, sợ rằng sẽ tách khỏi nhau mà thôi.” Giang Dữ nhạt giọng giải thích, lúc này mới buông tay của Ninh Nhuệ Tinh ra.

Ninh Nhuệ Tinh nghĩ rằng Giang Dữ hẳn là muốn ngồi cùng một chỗ với các đàn anh đàn chị khác, cô nhìn thấy ở phía góc phòng có hai nữ sinh đang ngồi, bên cạnh vẫn còn chỗ trống, không có bất cứ do dự gì, liền bỏ lại Giang Dữ mà đi về phía góc phòng.

Khó khăn lắm mới thấy được sự thân mật của Giang Dữ ở trước mặt người khác, Châu Hạo tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Giang Dữ như vậy, gần như là trong nháy mắt khi Giang Dữ vừa dứt lời, Châu Hạo tiếp lời nói, “Con đường dành cho sinh viên này lớn như vậy, phần lớn là người, còn có thể tách khỏi nhau mà đi sao?”

“Có vấn đề sao?” Giang Dữ không mặn không nhạt liếc Châu Hạo một cái, nhưng ý tứ trong đó cũng chỉ có một mình Châu Hạo có thể hiểu được.

Nếu như Châu Hạo nói có vấn đề, đoán chừng Giang Dữ sẽ ngay lập tức phái cậu đi làm một đống việc chất chồng to lớn nào đó, hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, Châu Hạo ngay lập tức vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, “Chính là đang đợi cậu đó, đặc biệt chừa lại vị trí này cho cậu.”

“Không cần.” Giang Dữ cùng ngồi xuống phía sau Ninh Nhuệ Tinh, nam sinh vốn dĩ ngồi bên cạnh Ninh Nhuệ Tinh rất tinh ý xê dịch người qua bên cạnh, chừa ra một chỗ trống cho Giang Dữ.

Ninh Nhuệ Tinh đã cùng với hai nữ sinh khác trong bộ phận nói chuyện, tất nhiên sẽ không chú ý đến động tĩnh phía bên cạnh.

Lần tụ họp này được xem như là tiễn người cũ đón người mới, những đàn anh đàn chị năm hai năm ba hầu hết đều có mặt, còn có mấy sinh viên năm nhất vừa mới gia nhập, một gian phòng mới đó đã ngồi chật kín người.

Chiếc micro đã được chuyển đến tay Giang Dữ, Giang Dữ với tư cách là Bộ Trưởng, suy cho cùng cũng phải nói những lời biểu thị một chút thái độ của mình, “Bộ phận có một thông lệ, lần đầu tiên tụ họp sẽ do mấy Phó Bộ trưởng đương nhiệm mời, hôm nay tôi mời mọi người, nói cho cùng thì sau này cũng phải rời khỏi bộ phận này rồi, những lời muốn nói trong buổi tối ngày hôm nay, chính là mọi người hãy tha hồ vui chơi, náo nhiệt, không có cấp trên cấp dưới, không hạn chế là Bộ trưởng hay là cán sự, hãy liên hệ tình cảm với nhau, thuận tiện cho việc nghiêm túc làm việc với nhau sau này.”

“Tôi giới thiệu với mọi người một chút về các đàn anh đàn chị vì nhiệm kỳ mới mà sắp phải rời khỏi bộ phận của chúng ta, nếu như sau này có chỗ nào đó trong tài liệu mà không hiểu, vẫn có thể hỏi bọn họ như cũ……”

Đối với âm thanh của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh đúng là có chút bất ngờ, anh đối với những lời giới thiệu rườm rà này, hoàn toàn không có bất cứ sự mất kiên nhẫn nào mà giới thiệu từng cái một.

“Vậy còn đàn anh thì sao?” Có mấy nam sinh đùa vui ồn ào thấy Giang Dữ không tự giới thiệu về mình, nhịn không được mở miệng nói.

“Anh?” Giang Dữ cười một cái, cũng không nói những lời như “mọi người chẳng phải đều biết về anh rồi sao”, anh lời ít ý nhiều tự giới thiệu bản thân mình, “Giang Dữ, năm ba, quản lý học viện khoa Kinh tế Tài Chính.”


Mấy đàn chị cùng với đám đông đang xúm lại ồn ào về trạng thái tình cảm của Giang Dữ, đây là vấn đề được xem như là tình trạng mà phần lớn nữ sinh trong trường đại học đều muốn biết, ánh mắt của Giang Dữ không tự giác mà rơi trên người Ninh Nhuệ Tinh lúc này đang cúi đầu ăn cái gì đó, độ cong ở khóe môi càng thêm rõ ràng, “Trạng thái tình cảm, độc thân”, ngừng một chút, anh nói tiếp, “Không thể tiết lộ.”

Mấy người bên cạnh mở miệng trêu chọc Giang Dữ có phải đã có người trong lòng hay không, không phải vậy thì làm sao lại không thể tiết lộ, động tác ăn thức ăn của Ninh Nhuệ Tinh chợt ngừng lại, nhưng lại rất nhanh khôi phục trở lại.

Giang Dữ không nói gì nhiều nữa, đem micro đưa đến cho người muốn hát.

Rõ ràng là anh chỉ đang ngồi bên cạnh, cũng không có dựa quá gần vào cô, trong lòng Ninh Nhuệ Tinh lại như có một đàn hươu nhỏ chạy loạn, luôn cảm thấy với khoảng cách như vậy, có chút gần quá rồi.

Bận rộn dùng ánh mắt nhìn chăm chú vào từng động tác của anh, thấy anh cùng với mấy cán sự mới trong khoa Tài chính của bọn họ nói chuyện, trong thâm tâm cô thở phào một hơi, cô cũng không đưa mắt nhìn qua những đồ vật ở trên bàn, tiện tay cầm lên một chai đồ uống.

Bao bì ở bên ngoài màu sắc sặc sỡ, nhìn giống như là đồ uống.

Ninh Nhuệ Tinh dễ dàng kéo cái chai lại gần, đang muốn mở ra, bên cạnh liền có một đôi tay đưa ra đem đồ uống chặn lại.

Cô ngược lại không nghĩ đến Giang Dữ sẽ chú ý đến động tĩnh ở phía bên này, cô có chút không hiểu lắm đối với hành động Giang Dữ đem chai đồ uống mà cô đang cầm đặt xuống một bên, cô nghi hoặc đưa ánh mắt nhìn anh.

Giang Dữ mặc dù vừa mới cùng với những người khác nói chuyện, giải đáp câu hỏi, nhưng thời khắc nào cũng chú ý đến tình hình của Ninh Nhuệ Tinh.

Mấy nữ sinh ngồi tụ họp với nhau chẳng qua chỉ hỏi han tên, sở thích, tuổi tác cùng với chòm sao của nhau thôi, Giang Dữ tất nhiên không để vuột mất bất cứ một câu nói nào của Ninh Nhuệ Tinh.

“Đã trưởng thành chưa?(**) Bạn nhỏ không thể uống rượu đâu.”

(**) Ý là Giang Dữ hỏi Ninh Nhuệ Tinh đã đủ 18 chưa:)))

– ————–

Like page Kithara_ team để được đọc nhiều chap truyện mới hơn nha


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.