Bạn đang đọc Em Là Hạnh Phúc Đời Anh – Chương 19
VỪA vào đến phòng cô đau đớn, cố đi đến giường.
Vừa vào trong giường cô mệt mỏi thở hổn hển , bụng cô mỗi lúc 1 đau hơn . Cô đau đớn quằn quại rồi ngất lịm đi lúc nào không hay .
Anh vừa họp xong , chưa kịp nghỉ ngơi , đã vội gọi về cho cô , tự nhiên anh thấy nhớ cô vô cùng , lòng anh bỗng nhiên có cảm giác nóng như lửa đốt . Anh muốn nghe giọng nói của cô , cho dù là giận hờn , mắng anh cũng được .
Anh gọi đi , gọi lại cho cô mấy lần nhưng cô không nhấc máy(lúc này Ngọc Trúc đang ngất xỉu)
cảm giác lo lắng trong anh càng nhiều hơn , mong rằng cô chỉ vì giận hờn , mà từ chối điện thoại của anh .
Nghĩ 1 lát , anh lại gọi điện về nhà . Hỏi mọi người xem tình hình cô thế nào?
Người nhấc máy là cô giúp việc
– Alô
– Tôi đây
– Ông chủ ạ? Ông…
– Ngọc Trúc thế nào rồi , cô ấy ở nhà hay đi làm
– Dạ hôm nay cô ấy không đi làm .
Cả ngày nay cô ấy nằm trên giường ngủ suốt .
Không chịu ăn uống gì cả
– Cô ấy không ăn thì cũng phải khuyên cô ấy ăn cho bằng được chứ .
Lý quản gia đâu ông ấy cũng để mặc cô thế à?
– Dạ không?
Sáng nay Lý quản gia đã phải thay đổi 10 món ăn , chạy lên chạy xuống vất vả, mong cho hợp ý cô ấy .
Nhưng cô ấy hết chê này chê nọ , rồi kêu kinh tởm , còn giả bộ nôn ọe trước mặt lý quản gia . Làm khó dễ ông ấy đủ điều .
Cuối lại nói không muốn ăn nữa , rồi nhịn luôn
– Chắc cô ấy mệt mỏi không muốn ăn thôi!
– Cũng không đúng .
Vì buổi chiều bọn tôi còn bắt gặt cô ấy trong bếp .
Nhưng nhìn thấy bọn tôi cô ấy lại kêu đau bụng , rồi lên luôn .
Mọi người đều nghĩ cô ấy đang cố gắng làm khó mọi người .
– ý cô là sao?
– Thì chúng tôi cũng thấy lạ .
Khi ông chủ ở nhà cô ấy có kén ăn , gớm ghê , khó tính như thế đâu .
Khi ông chủ vừa đi , cô ấy liền quay ngoắt thay đổi , ngay cả Lý quản gia cô ấy cũng không coi ra gì.
Cô ta còn….
_ Nghinh Hương cô đang nói linh tinh cái gì vậy ? Mau đưa điện thoại cho tôi!
– Vâng! LÝ QUẢN GIA
_ ông chủ đã giải quyết công việc xong chưa ạ
” cố tình đánh lạc hướng chú ý của Hoàng Kỳ)
– Ngọc Trúc có phải như cô ta nói không?
– Hôm nay cô Ngọc Trúc chỉ hơi mệt , không như người nghĩ đâu
– Tôi muốn gặp cô ấy ! Gọi cô ấy xuống đây .
– Cô Ngọc Trúc vẫn còn đang ngủ ,
nếu đánh thức cô ấy bây giờ e rằng…
– Thôi được rồi . Tạm thời tôi tin ông .
Khi nào cô ấy dậy thì bảo cô ấy gọi cho tôi .
Thôi tôi cúp máy đây
– Vâng thưa ông chủ .
Cúp máy xong Lý quản gia quay sang chỗ mấy cô hầu gái
_ Ai cho cô giám nói linh tinh với ông chủ
– Nhưng tôi nói đúng rồi , dõ dàng từ lúc ông chủ đi vắng , cô ta chuyển sang làm khó mọi người .
Ăn món gì cũng chê , từ trước đến nay lúc nào cô ta chẳng ăn món đó , lúc có ông chủ ở bên thì khen lấy khen để , khi ông chủ đi vắng là kêu kinh tởm rồi còn nôn ọe nữa .
Cô ta còn hành hạ quản gia nữa . Chúng tôi thấy vậy cũng thương thay cho qủan gia
– Dù sao chuyện này cũng không nên nói với ông chủ .
Ông chủ ghét nhất là người giả tạo hai mặt , thâm hiểm .
Khó khăn lắm ông chủ mới mở lòng với người con gái này .
Ta không muốn vì vấn đề nhỏ nhặt làm ông chủ buồn .
– Nhưng cứ để như vậy cô ta được nước lấn tới thì sao?
Người lên nhớ cô ta xuất thân là kẻ trộm đấy
– Cứ để theo dõi 1 thời gian đã xem cô ta thực hư thế nào rồi tính sau .
Lỡ như cô ta khó chịu thật thì có thể cô ta bị dạ dày .
Nhưng sao cô ta không cho bác sĩ khám
– Vì sợ âm mưu bị lộ . Mà cô ta có bệnh đâu mà khám .
Ai mà đau bụng dữ dội , rồi nhìn thấy đồ ăn là kinh khủng đến thế đau .
Dạ dày cũng không thể thế được .
Họ thoải mái nói chuyện , mà không biết rằng anh đã nghe thấy hết.
Anh đã bật thiết bị nghe trộm thông qua đầu dây điện thoại anh vừa gọi đến .
“Mong rằng em không lừa dối tôi , tình cảm của em là thật , mong rằng em không phải là người mang theo mặt nạ .
Mong rằng em đang ốm , để tôi có thể tiếp tục ở bên tôi , cho tôi cơ hội chăm sóc em .
Em đừng bao giờ lừa dối tôi điều gì nhé .
Vì từ trước đến nay chưa có kẻ nào lừa dối tôi mà được sống sót .
Anh thở dài , rồi tiếp tục công việc của mình .
Có lẽ anh lên giải quyết bọn Hắc Bang ngay thôi .
Anh xong sớm để tìm hiểu về cô .
Vì từ khi quen cô anh đã qúa chủ quan , chưa vào giờ nghĩ đến việc điều tra danh thế của cô .
Nhưng bây giờ anh lên làm dõ mọi việc , để biết rằng cô còn có thể bên anh được nữa không .
Thứ mà trước nay anh luôn coi là phù phiếm.
Nhưng giờ đây anh đang do dự và lo lắng sẽ mất nó mãi mãi: tình yêu.