Bạn đang đọc Em Là Hạnh Phúc Đời Anh – Chương 18
SÁNG HÔM SAU khi cô tỉnh dậy người mệt mỏi vô cùng , cô quyết định không đi làm nữa , không có anh ở đó đi làm cũng chẳng có nghĩa lý gì ?
Nghĩ về anh , cô thấy trong tim quặn thắt lại , tại sao chỉ trong 1 ngày mà cô đã suy sụp như thế này .
Không được ! Ngọc Trúc phải mạnh mẽ lên , không được buồn nữa , lỡ như khi anh ấy trở về thấy mày xuống sắc , anh ấy lại không cần mày nữa thì sao ?
Cho dù thế nào đi nữa , thì bây giờ anh ấy cũng là người thân duy nhất của mày , không thể để mất anh ấy được ? Không thể ?
Cô đang suy nghĩ thì bác quản gia gõ cửa đi vào
– Cô Ngọc Trúc tôi mang đồ ăn sáng lên cho cô đây .
Cô chịu khó ăn vào cho khỏe .
Hôm qua ông chủ gọi điện về , ông ấy rất lo cho sức khỏe của cô đó
– ” Hôm qua anh gọi điện về sao ? Sao anh không gọi cho cô .
Mà thứ gì mùi kinh thế”
*oẹ , oẹ* mùi gì mà ghê thế ? Buồn nôn qúa
– mùi này khó ngửi lắm ạ ?
Vậy để tôi đổi món khác , mà cô muốn ăn gì?
– Tôi không đói ! Tôi không muốn ăn
– Không được cô phải ăn , thì sức khỏe mới tốt lên được .
– Vậy bác mang thứ khác lên xem sao?
Chỉ có điều đã mang lên tận mười món , mà cứ ngửi thấy mùi 1 nhát là cô lại nôn hết ra .
Vì nôn qúa nhiều , cô mệt đến nỗi không thở nổi , chân tay cô mềm nhũn , hoa hết cả mặt mũi .
Bác quản gia cũng không kém , ông đi nhiều đến nỗi chân tay rụng rời .
Đúng là phụ sự ủy thác của ông chủ , không phải dễ .
Mà ông cũng không hiểu sao đã mang tới 10 món ăn rồi , mà sao cô vẫn nôn oẹ , từ chối .
Cô ấy khó chịu thật sự , hay muốn làm khó mọi người đây ?
– Thôi bác không cần phải mang lên cho cháu nữa đâu , chắc cháu không ăn được đâu.
Cháu mệt rồi , cháu muốn nghỉ ngơi .
Cám ơn bác
– Vậy cũng được ! Khi nào cô muốn ăn gì , thì điện cho tôi , tôi sẽ mang lên cho cô .
Ngọc Trúc nằm im trên giường , sau khi nôn 1 trận , bây giờ cô chỉ muốn nằm nghỉ thôi , cô cũng chẳng biết người mình làm sao nữa .
Cảm giác rất khó ta , chắc do nôn nhiều bụng cô cũng rất khó chịu , nó cứ nhộn nhạo , nhưng nhức , cồn cào .
Bây giờ cô muốn dậy cũng không dậy nổi nữa rồi .
Nằm được một lát bụng cô khó chịu hơn , chắc là do đói .
Cô còn cảm thấy rất khát nữa .
Nghĩ đến việc không ăn được thì phải cố uống nước cho đỡ đói , cô bèn ngồi dậy bước xuống giường , xuống nhà uống nước .
Khi cô vừa đi đến phòng ăn thì nghe có người bàn tán về cô .
– Cậu biết gì chưa ? Hôm nay qủan gia bị Con bé Ngọc Trúc xoay như chong chóng đấy .
– Mà không hiểu 1 kẻ trộm cắp như cô ta mà cũng được ông chủ yêu thương , tức thật
– Ông chủ vừa đi 1 cái , là ra vẻ chủ nhân nơi đây luôn , đúng là đồ không biết xấu hổ
– Mà cô ta kén ăn khủng khiếp đến thế cơ à , lại còn bày đặt nôn ọe nữa . Sao ông chủ ở nhà cô ta không như thế đi , đúng là chỉ khi ông chủ không có nhà cô ta mới bắt đầu lộ nguyên hình .
_ Công nhận cô ta đáng sợ thật .
Trước kia có rất nhiều tiểu thư cao sang , quyền qúi , xinh đẹp , đem lòng yêu ông chủ , mà ông chủ không để mắt tới .
Vậy mà khi cô ta xuất hiện 1 cái , là câu dẫn được ông chủ luôn
~ Thôi đừng nói nữa , dù sao cô ta cũng là người ông chủ để tâm .
Hãy cẩn thận đừng để đến tai cô ta là chết đấy .
– Sợ gì ? Thế mình nói không đúng à?
Dõ dàng cô ta là trộm cắp , lưu manh .
Cậy được ông chủ quan tâm 1 tý , là không coi ai ra gì !
Cô ta tưởng cô ta là ai , cóc ghẻ hóa tiên nữ sao hahaha .
Để xem cô ta giả tạo với ông chủ được bao lâu
_ Đúng vậy đấy ! Nhìn nó là mình đã muốn tát rồi
-B-)jt5%-)8-)!?!@
_ :-*;-D %-)¥
Nghe những lời họ nói , cô đứng tim tại chỗ , ruột gan cô đau như cắt , cô không ngờ bọn họ lại nghĩ cô như vậy .
Nếu nói không tức giận là giả dối , nhưng biết làm sao bây giờ khi họ nói là đúng , cô có quyền gì giám trách họ chứ ?
Cảm giác hỗn loạn đau đớn khiến bụng cô quặn thắt lại .
Cô ôm bụng ngồi sụp xuống mếu máo .
– Cô Ngóc Trúc cô làm sao vậy ?
– Bác Quản Gia… Cháu đau bụng qúa!
– Chắc do cô đói qúa lên mới đau vậy thôi .
Để tôi dìu cho vào phòng ăn , ăn tạm thứ gì cho đỡ đau bụng nhé !
– Thôi cháu không muốn ăn .
Cháu muốn lên phòng nghỉ
Á… Đau qúa… Huhuhu
– mấy cô còn đứng đấy làm gì ?
Mau đến dìu cô ấy về phòng đi
tý nữa tôi sẽ xử tội mấy cô.
– Thôi mà bác.
Cháu tự đi được.
Cô cố gắng bước từng bước 1 lên cầu thang trở về phòng.
Không hiểu sao bụng cô đau dữ dội,khiến cô phải gập bụng vào lê chân bước đi.
Những lúc đau đớn thế này cô càng nhớ anh hơn,và buồn cô đơn hơn.