Em Là Đôi Cánh Của Anh

Chương 49


Đọc truyện Em Là Đôi Cánh Của Anh – Chương 49

Kiều Ưu
Ưu mở mắt ra, trước mắt là hình ảnh mờ nhạt, cô lại nhắm chặt mắt lại rồi mở
ra, một màu trắng xóa, hình như cô đã ngủ rất lâu rồi, đã lâu lắm rồi cô không
nghỉ ngơi như vậy. Cả người cô như bị tách rời, đau nhức không còn sức lực.

“Ưu Ưu,
cậu tỉnh rồi à!”

Kiều Ưu
Ưu nhìn khuôn mặt đang cười trước mắt, tất cả mọi kí ức chợt ùa về, Kiều Ưu Ưu
nhớ tới Trử Tụng đang hôn mê chưa tỉnh, lập tức muốn ngồi dậy, nhưng khi cử
động thì phần bụng lại bị một cơn đau thắt.

“Đừng
ngồi dậy!” Trì Lâm nhấn vai cô xuống, nheo mày nói: “Cậu cần phải nghỉ ngơi.”

“Mình
bị làm sao?” Kiều Ưu Ưu không hiểu, cô chợt nhớ tới cơn đau thấu tận xương tủy
tối hôm qua, hai tay Kiều Ưu Ưu đặt lên bụng, hơi kích động hỏi: “Đứa bé không
sao chứ?”

“Đứa
bé…” Trì Lâm do dự, cô đã mong mỏi đứa trẻ này biết nhường nào, phải làm sao để
nói cho cô biết đã không giữ được đứa bé?

“Cậu
đừng đùa với mình nữa, mình đã hứa với Trử Tụng là sẽ cùng con đợi anh ấy tỉnh
lại.” Khuôn mặt Kiều Ưu Ưu hiện lên sự mong mỏi tuyệt vọng, cô có một dự cảm
chẳng lành, nhưng cô vẫn muốn tin chỉ là bản thân mình đã nghĩ ngợi nhiều.

“Ưu Ưu,
cậu phải kiên cường lên, đứa bé… mất rồi.” Trì Lâm nói một cách khó khăn, giây
phút cô cúi đầu xuống, nước mắt đã rơi xuống cánh tay Kiều Ưu Ưu.

Kiều Ưu
Ưu rụt lấy cánh tay như vừa bị bỏng, nhìn Trì Lâm với vẻ đề phòng: “Cậu nói
dối.”

“Ưu Ưu,
cậu đừng như vậy!” Trì Lâm vừa khóc vừa nói: “Sau này cậu sẽ lại có con, Trử
Tụng đã tỉnh rồi, anh ấy đã ở đây với cậu rất lâu.”

Kiều Ưu
Ưu mơ màng lắc đầu: “Cậu lừa mình, đứa bé vẫn còn. Trử Tụng vẫn chưa tỉnh lại,
những lời cậu nói đều là nói dối, mình sẽ không tin cậu đâu.”

Trì Lâm
lắc đầu, cô thực sự không nhẫn tâm, bộ dạng Ưu Ưu như vậy, bộ dạng Trử Tụng như
vậy, còn cả đứa bé đáng thương kia nữa, cô chỉ có thể tiếp tục an ủi: “Là sự
thật, Ưu Ưu, Trử Tụng thực sự đã tỉnh lại rồi, cậu hãy tin mình.”

Kiều Ưu
Ưu lắc đầu không tin, cô giống như bị mất hồn, trùm kín chăn lại nói như thôi
miên: “Bác sĩ nói mình phải nghỉ ngơi cho tốt, như vậy con mình mới có thể khỏe
mạnh, mình phải nghỉ ngơi, mình phải ngủ.”

Kiều Ưu
Ưu quay người nằm xuống giường, hai chân khoanh lại, nhắm chặt hai mắt. Mắt đẫm
lệ, đôi mắt hơi run rẩy. Cô biết Trì Lâm sẽ không lừa cô, cô biết đứa bé đã
không còn nữa. Nó chỉ ở trong bụng cô ba tháng, nó còn quá nhỏ, yếu ớt như vậy,
sao cô lại nhẫn tâm để mất nó. Cô biết rất rõ đứa bé quan trọng với cô biết

nhường nào, nhưng chính cô lại tự tay giết chết đứa con của mình. Nếu Trử Tụng
biết được, anh nhất định sẽ rất đau lòng, nhất định sẽ rất oán hận cô. Nhưng
trước lúc đó thì cô đã bắt đầu tự oán hận bản thân mình.

Con ơi,
mẹ xin lỗi, mẹ đã không chăm sóc tốt cho con, đều là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi.

Kiều Ưu
Ưu cắn chặt môi, không để mình khóc ra tiếng nhưng nước mắt đã thấm ướt gối,
ướt cả tóc cô. Cô đã bao lần tưởng tượng hình dáng đứa con của mình và tên nó
sẽ là Trử Kiều, dù là trai hay gái thì cô cũng sẽ rất yêu nó. Hai mẹ con sẽ mặc
quần áo đôi, cô sẽ nuôi nó thật mập mạp trắng trẻo, đứa con sẽ lấy hết các ưu
điểm của cô và Trử Tụng, nhất định sẽ là một đứa bé vô cùng xinh xắn.

Thế
nhưng, cô không giữ được đứa bé, sao cô có thể ngu ngốc như vậy, đến một sinh
mệnh nhỏ bé cũng không thể bảo vệ được thì làm sao có thể chăm sóc cho Trử
Tụng? Cô từng tự tin nói rằng sẽ chăm sóc cho cả đứa bé lẫn Trử Tụng, gia đình
ba người bọn họ không thể sống thiếu nhau nhưng cô lại đánh mất đứa bé, cô có
xứng đáng làm mẹ không?

Sau khi
Trử Tụng tỉnh lại, anh luôn túc trực bên giường bệnh của Kiều Ưu Ưu, Ưu Ưu đã ở
cạnh anh bao nhiêu ngày, hôm nay tới lượt anh ở cạnh cô. Cô đã gầy đi rất
nhiều, khi ôm cô, anh còn bị phần xương nhô ra làm cho đau nhói.

Một đêm
túc trực bên cạnh không thể nói hết lời xin lỗi, cũng không thể nói hết sự đau
lòng. Nếu sang nay bác sĩ và y tá không khiêng anh đi thì anh tuyệt đối sẽ
không rời xa Kiều Ưu Ưu nửa bước.

Khi anh
xuất hiện trở lại trong phòng bệnh của Kiều Ưu Ưu, cô đang ôm chăn khóc dường
như Ưu Ưu đang cố gắng kìm nén để không phát ra tiếng khóc, chỉ yên lặng gặm
nhấm sự đau khổ trong tim mà nước mắt tuôn trào như mưa.

Ngón
tay Trử Tụng run rẩy lau nước mắt cho cô, thế nhưng nước mắt anh vẫn không
ngừng tuôn rơi, anh cũng không có cách nào.

“Ưu
Ưu?” Trử Tụng thử gọi tên cô, giọng anh khàn khàn.

Kiều Ưu
Ưu đau khổ tới mức hoàn toàn không nghe thấy có người đang gọi cô, chỉ có đầy
ắp sự đau đớn. Khi có người ôm lấy cô vào lòng, mà vòng tay đó lại quen thuộc
như vậy, Kiều Ưu Ưu vội mở đôi mắt đẫm nước nhìn, dường như trước mắt cô là một
khoảng mơ hồ. Là ai đang ôm cô? Sao lại giống anh như vậy? Kiều Ưu Ưu không dám
nghĩ, không dám động đậy, chỉ sợ đây là giấc mơ, sợ khi tỉnh lại sẽ phát hiện không
phải như vậy.

Trử
Tụng buông cô ra, lau hết nước mắt của cô, nói từng câu từng chữ: “Ưu Ưu, là
anh, anh đã về rồi.”

Kiều Ưu
Ưu cuối cùng cũng nhìn rõ người ở trước mắt, xung quanh miệng anh vẫn còn chưa
cạo râu, trên mặt có vết bầm tím, hàng mày nhíu lại, ánh mắt nhìn cô là sự đau
lòng tột cùng. Con người vô cùng thân thuộc ấy, là người cô đã nhớ mong ngày
đêm, người mà không phút giây nào cô không ngừng cầu nguyện anh bình an trở về,

là bố của con cô, là người đàn ông của cô.

Kiều Ưu
Ưu dốc hết sức lực của mình, gần như sà vào lòng anh, cánh tay ôm chặt lấy cổ
anh, nước mắt rơi lã chã lên người anh, từ khóc không thành tiếng trở thành gào
khóc, dường như muốn trút ra tất cả những gì phải chịu đựng trong những ngày
vừa qua. Kiều Ưu Ưu nói không thành câu, lắp bắp nói: “Anh… dọa, dọa em… chết
mất, em cứ tưởng… anh… sẽ không… tỉnh lại nữa.”

Trử
Tụng ôm cô, xoa nhẹ lên lưng cô: “Anh xin lỗi, là anh đã khiến em đau lòng.”

Kiều Ưu
Ưu kịch liệt lắc đầu, cô không cần lời xin lỗi của anh, chỉ cần anh bình an vô
sự. Cô ôm anh chặt hơn, dường như sợ hãi anh sẽ lại xảy ra chuyện gì không may
một lần nữa.

Trử
Tụng đã trở về, nếu cô kiên cường hơn một chút thì đứa bé chắc cũng sẽ không
xảy ra chuyện. Cô đã không giữ được nó, ba người bọn họ vốn đã có thể đoàn tụ
nhưng lại bị cô hủy hoại. Kiều Ưu Ưu cảm thấy mình thật vô dụng, cô trách móc
ông trời tại sao lại nhẫn tâm cướp đi đứa con của cô. Lẽ nào buộc phải lấy đứa
bé ra để đổi lại sự bình an cho Trử Tụng sao? Lẽ nào không thể có được cả hai
người? Cô đã mong chờ đứa con này như vậy, vì nó cô đã phải vất vả trải qua cả
sự sợ hãi lẫn vui sướng, biết được nó phát triển khỏe mạnh, cô đã vui mừng biết
nhường nào. Thế nhưng bây giờ, chính sự ương ngạnh thất thường của cô như một
lưỡi dao trực tiếp giết chết đứa con của cô.

“Trử
Tụng, em xin lỗi, em thật kém cỏi, không giữ được đứa con của chúng ta, em xin
lỗi.” Kiều Ưu Ưu khóc chỉ muốn chết đi, cô nguyện dùng sinh mạng của mình để
đổi lấy đứa con.

“Đó
không phải là lỗi của em, em đã cố gắng hết sức rồi, em cũng đã phải chịu đựng
bao nhiêu đau khổ và ấm ức.” Trử Tụng nhắm mắt lại: “Ưu Ưu, thật tốt khi được
gặp lại em.”

Khi máy
bay phát nổ anh đã nghĩ: “Ưu Ưu sẽ phải làm sao? Cô ấy đang đợi anh về nhà, anh
không thể chết được.” Đã có lúc anh thực sự cho rằng mình sắp không thể chịu
nổi nữa nhưng chính ý nghĩ này giúp anh chống chọi, chịu đựng được hơn mười
tiếng đồng hồ.

“Anh có
oán trách em không?” Kiều Ưu Ưu hỏi với giọng run rẩy và thấp thỏm.

Trử
Tụng lắc đầu, cắn răng kìm nén rất lâu rồi mới miễn cưỡng nói: “Anh, anh không
thể bay được nữa rồi, em có còn cần anh nữa không?”

“Cần,
cần, em cần anh. Cho dù anh có phải là phi công hay không, có phải là bộ đội
hay không, cho dù anh sẽ không tỉnh lại nữa thì em cũng vẫn cần anh, chỉ cần
anh.”

“Thế
thì không cần phải nói tiếp những lời oán trách, con của chúng ta đã tới thiên

đường. Ở đó con sẽ không có đau khổ, nó mãi là con của chúng ta, là con cả của
nhà chúng ta, Trử Kiều.”

Đứa con
đã trở thành vết thương không thể nào động tới trong lòng của Trử Tụng và Kiều
Ưu Ưu, sự cố ngoài ý muốn lần này đã gián tiếp giết chết đứa con của họ. Kiều
Ưu Ưu buồn bã vì đã không chăm sóc tốt được cho con, Trử Tụng tự trách mình đã
khiến Kiều Ưu Ưu lo lắng và từ đó ảnh hưởng tới con. Có lẽ họ phải chịu trách
nhiệm cho việc này suốt cả đời, cho dù sau này họ có những đứa con ưu tú nhường
nào, chỉ cần nhớ tới nó, họ sẽ vẫn đau đớn, sẽ dằn vặt tự trách mình.

* * *

Kiều Ưu
Ưu phải nằm nghỉ trên giường, Trử Tụng cả người đều là vết thương nên càng
không được động đậy nhiều, thế nhưng anh cứ luôn bắt Trử Tư lén lút đưa mình
sang gặp Kiều Ưu Ưu. Cuối cùng không thể không để họ ở chung trong một phòng đôi,
họ trở thành bệnh nhân cùng phòng.

Sự thức
dậy của Trử Tụng đã giải cứu tất cả mọi người khỏi sự đau khổ. Bay lượn và đứa
bé trở thành từ ngữ cấm kị của mọi người, tuyệt đối không nhắc tới. Họ tưởng
rằng chỉ cần không nhắc tới thì sẽ bớt đau khổ hơn. Nhưng hằng đêm Ưu Ưu vẫn bị
dày vò bởi những giấc mơ về đứa bé, Trử Tụng thì lại hay nghĩ tới bầu trời xanh
kia. Không biết phải cần bao lâu nữa họ mới có thể giải thoát hoàn toàn khỏi
vòng xoáy này?

Một
tuần sau, sức khỏe của Kiều Ưu Ưu đã dần tốt hơn, bệnh tình của Trử Tụng cũng
đã ổn định, sau khi được sự cho phép của bác sĩ, hai bọn họ cùng xuất hiện về
nước. Chỉ có điều trạm nghỉ đầu tiên sau khi về nước lại vẫn là bệnh viện.

Trử
Tụng phải tiếp tục nhập viện điều trị, vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn,
nếu không cẩn thận sẽ rất dễ để lại di chứng về sau. Anh hoàn toàn không muốn
rời xa quân đội, dù không thể tiếp tục bay được nữa, anh cũng vẫn muốn có thể
tiếp tục mặc bộ quân phục đó. Cuộc sống mười mấy năm trong quân ngũ, anh có quá
nhiều điều không nỡ, anh không thể từ bỏ như vậy.

Kiều Ưu
Ưu xin nghỉ dài để ở trong viện chăm sóc cho anh. Ban ngày, Kiều Ưu Ưu sẽ cùng
Trử Tụng dưỡng bệnh, đi dạo, đến tối họ sẽ cùng ôm nhau ngủ trên chiếc giường
bệnh to rộng. Cô biết sức khỏe mình không tốt nên cũng rất chú ý không để mình
quá mệt, cố gắng ăn uống, cô cần phải có cơ thể khỏe mạnh cùng Trử Tụng dưỡng
bệnh.

Từ sau
khi về nước, phòng bệnh của Trử Tụng mỗi ngày đều có nhiều người tới thăm, cũng
may là anh ở trong phòng nhiều gian (bên ngoài còn có một phòng khách). Khi có
nhiều khách quá, bọn họ sẽ tuyên bố rằng: Trử Tụng cần phải nghỉ ngơi tĩnh
dưỡng và đóng cánh cửa đó lại. Trử Tụng, Kiều Ưu Ưu sẽ ngồi khoanh chân trên
giường buôn chuyện với những người bên ngoài về con cái họ, về tổ tông ba đời
nhà họ. Kiều Ưu Ưu cứ tưởng rằng mình sống ở Bắc Kinh nên chắc chắn sẽ biết
nhiều hơn Trử Tụng, thế nhưng sau nhiều lần nói chuyện cô phát hiện ra rằng,
những điều cô biết đều là ở bề nổi như là ai đó ở bên ngoài có vợ bé hay không,
con trai của ai đó cặp với minh tinh nào, ai đó ly hôn… Còn những chuyện sâu xa
hơn thì đều được nghe từ chỗ Trử Tụng, ví dụ như mục đích ai đó làm thế để làm
gì, liệu có bị tóm được yếu điểm hay không, thế nhưng những điều liên quan tới chính
trị quá trí tuệ, Kiều Ưu Ưu nghe cũng thấy đau đầu.

Buổi
chiều hôm lãnh đạo Sư đoàn Không quân số 1 tới, Kiều Ưu Ưu cũng vừa lúc đi tìm
bác sĩ để bàn về kế hoạch phục hồi chức năng của Trử Tụng, lúc cô quay trở về,
Trử Tụng đang ngồi nói chuyện với các lãnh đạo. Kiều Ưu Ưu không vào mà dựa vào
khe cửa nghe họ nói.

Cô chỉ
nghe lơ mơ nghe thấy bọn họ nhắc tới, không thể bay, rời khỏi, chuyển ngành…
Tuy nghe câu được câu không nhưng Kiều Ưu Ưu không phải con ngốc, chỉ cần qua
những từ này thôi cô cũng có thể đoán ra họ đang nói cái gì.


Kiều Ưu
Ưu đẩy cửa xông vào giống như con mình đang bị mãnh thú ăn thịt vậy, đứng ở
trước mặt Trử Tụng như một con hổ, cũng chẳng thèm quan tâm người đứng trước
mặt mình trên vai có bao nhiêu ngôi sao, đưa ra mệnh lệnh: “Trử Tụng cần phải
nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì khác thì mọi người có thể về được rồi.”

Trử
Tụng kéo tay áo Kiều Ưu Ưu nhưng bị cô bỏ ra, những lời vừa xong hình như vẫn
chưa giải tỏa hết cơn giận, cô nói tiếp: “Trử Tụng cũng coi như là vì việc công
mà bị thương, không thể bay nữa thì thôi. Vậy mà mấy người còn dậu đổ bìm leo
bắt anh ấy chuyển ngành, đây mà được coi là đại gia đình bộ đội à? Tôi còn chưa
cảm thấy được một tí tẹo tình cảm nào. Trử Tụng có đi hay ở cũng không cần mấy
người phải quyết định!”

Những
câu nói của Kiều Ưu Ưu khiến tất cả mọi người ở đó không hiểu gì, Trử Tụng vịn
vào ghế đứng lên, kéo Kiều Ưu Ưu ra đằng sau mình, “Vợ tôi mấy hôm nay chăm sóc
tôi nên tính khí hơi nóng nảy, mọi người đừng để bụng.”

“Sao
anh phải nói nhiều với họ như vậy?” Kiều Ưu Ưu vỗ vào vai Trử Tụng, tức giận
hét lên.

Sư đoàn
trưởng Ngụy (người từng phạt Trử Tụng viết
kiểm điểm hai vạn chữ và chạy việt dã 30km) nhìn
Kiều Ưu Ưu đang nóng lòng muốn bảo vệ cho Trử Tụng, liền ngoác miệng cười, ông
đứng dậy nói: “Vậy chúng tôi về trước đây, dù sao cũng vẫn còn ở lại Bắc Kinh
vài ngày, hai ngày nữa lại tới thăm cậu.”

“Vâng
thưa sư đoàn trưởng.”

“Kiều
Ưu Ưu, vẫn còn nhớ tôi chứ? Tôi thì vẫn nhớ cô, chương trình hôm đó của cô
khiến cho cả sư đoàn không thể nào quên, không biết cò còn cơ hội phát tập tiếp
theo cho chúng tôi không?” Sư đoàn trưởng nói đến đây, biểu cảm có hơi thất
vọng. Thấy Kiều Ưu Ưu không trả lời, ông tiếp tục hạ lệnh: “Chúng ta về thôi,
để cho Trử Tụng nghỉ ngơi.”

Tiễn họ
về rồi, Trử Tụng mới véo mũi Kiều Ưu Ưu. Anh thấy vui, vì Kiều Ưu Ưu đã dám
đứng trước bao nhiêu người đòi sự công bằng cho anh, nhưng hình như có hơi oan
uổng cho lãnh đạo.

“Em nghe
thấy ông ấy nói bắt anh chuyển ngành, em tức giận quá mà.” Kiều Ưu Ưu cứng cổ
tức giận nói.

Trử
Tụng kéo Kiều Ưu Ưu vào lòng, an ủi cô: “Em nghe nhầm rồi, không phải là chuyển
ngành mà là anh muốn chuyển công tác.”

“Chuyển?
Chuyển đi đâu? Sư đoàn 1 chẳng phải là nơi anh thích nhất sao?” Kiều Ưu Ưu
không hiểu hỏi lại.

Trử
Tụng đặt cằm lên trên đỉnh đầu cô, vừa nghĩ vừa nói: “Đúng là vậy, nhưng mười
mấy năm rồi cũng nên chuyển chỗ khác thôi, chuyển đi đâu thì tốt nhỉ? Sư đoàn 7
được không?”

“Sư
đoàn 7?” Kiều Ưu Ưu không biết cái nơi đó lại là nơi khỉ ho cò gáy nào nữa.

“Tuy
không được xuất sắc như sư đoàn 1, nhưng dù sao cũng là phòng tuyến số 1 ở Bắc
Kinh đấy!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.