Đọc truyện Em Là Đôi Cánh Của Anh – Chương 48
Đứa bé
mất rồi, Kiều Ưu Ưu luôn ở trong cơn mê mệt nên hoàn toàn không biết chuyện gì
đã xảy ra. Bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho cô để cô có thể nghỉ ngơi. Nhiều
ngày qua, Kiều Ưu Ưu cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành, nhưng cái
giá của nó lại là sinh mệnh của một đứa trẻ chưa được ra đời. Họ không biết nên
làm thế nào để nói sự thật tàn nhẫn này cho Kiều Ưu Ưu, Trử Tụng đã hôn mê bốn
ngày rồi. Nếu là trước đây, vì đứa trẻ, Ưu Ưu có thể cố gắng chịu đựng không
cho mình ngã xuống nhưng giờ đứa bé mất rồi, cô làm sao có thể tiếp tục cố
gắng.
Tả
Khiên và Trử Tư thay nhau túc trực bên giường bệnh Trử Tụng, giống như hai cái
xác không hồn. Trử Tư chỉ cần nhớ lại hình ảnh Kiều Ưu Ưu khi bị đưa ra khỏi
phòng phẫu thuật lúc nãy thôi là trong lòng lại thấy nhói đau lẫn chua xót,
khiến một người đàn ông to lớn như anh cũng không kìm nén được những giọt nước
mắt.
Từ nhỏ
tới lớn, Trử Tụng luôn thích tranh giành đồ đạc với anh, cô bé anh thích nhất
khi còn nhỏ cũng thích Trử Tụng mà không thích anh. Trử Tư không ít lần đánh
nhau với Trử Tụng nhưng anh nhỏ tuổi hơn, cơ thể nhỏ bé hơn và sức lực cũng
chẳng bao giờ chiếm được ưu thế. Tới khi Trử Tụng phải vào bộ đội, anh cảm thấy
mình cuối cùng cũng có thể chiếm được thiên hạ, nhưng anh lại phát hiện ra
rằng, những tháng ngày không có ai tranh giành với anh nữa thật là tẻ nhạt.
Từ
trước tới nay, anh và Tả Khiên đều không thích Kiều Ưu Ưu, người phụ nữ đó
không chỉ ngạo mạn mà còn thích gây chuyện, lúc nào cũng chỉ lấy việc nhiếc móc
anh làm niềm vui, nhất là việc cô không nhìn thấy tấm lòng Trử Tụng dành cho
mình. Mà trong mắt người khác, Trử Tụng là báu vật nhưng trong mắt cô anh chỉ
là một ngọn cỏ lại còn là cỏ dại.
Thế
nhưng cái người phụ nữ ngạo mạn ấy, lúc này chỉ vì chăm sóc cho Trử Tụng mà đã
không giữ được đứa bé. Phải chăng nhiều năm qua là cô ấy giấu quá kĩ, hay do
bọn anh không cho mình có cơ hội được hiểu cô nhiều hơn? Đặt cô vào vị trí đó
và nghiễm nhiên tưởng rằng cô chính là loại người đó, chẳng quan tâm tới chuyện
gì, ích kỉ tới mức vĩnh viễn không bao giờ chịu thỏa hiệp vì người nào đó.
Trử Tư
đưa tay lên lau sạch hết những giọt nước mắt mới trào ra, thở dài nói: “Nếu chị
ba tỉnh lại phát hiện ra đứa bé mất rồi, chị ấy sẽ buồn biết nhường nào?”
Tả
Khiên buồn bã lắc đầu: “Anh không biết, chỉ hy vọng Trử Tụng sớm tỉnh lại.”
“Nếu
thực sự có thần giao cách cảm, chị ba phải chịu khổ như vậy, chắc anh ba sẽ cảm
nhận được.”
Ánh đèn
tối vàng soi xuống gương mặt ôn hòa của Trử Tụng, hàng mày của anh hơi co lại,
hơi thở chợt trở nên gấp gáp, điện tâm đồ đột nhiên bất thường, âm thanh chói
tai phá vỡ sự yên tĩnh, cũng đập thật mạnh vào trái tim những người đang ở đó.
Trử Tư và Tả Khiên nhảy bật lên từ ghế sofa, vội vội vàng vàng chạy đi tìm bác
sĩ.
Bọn họ
phải đứng ngoài phòng bệnh, không thể không đi đi lại lại để giải tỏa sự sợ hãi
trong lòng. Tay Trử Tư run rẩy đốt một điếu thuốc, vừa mới hít một hơi thì đã
bị cô y tá nhắc nhở: “No Smoking!” Tả Khiên thì lo lắng đấm tay vào bức tường
cứng rắn.
“Sir!”
Khi hai người đàn ông đã đợi gần như muốn phát điên thì cánh cửa phòng bệnh mở
ra, bác sĩ đi ra.
* * *
Kiều Ưu
Ưu yên lặng nằm trên giường bệnh, khuôn mặt xanh xao, những mạch máu xanh nổi
lên cho thấy sự yếu ớt của cô lúc này. Hàng mi hơi động đậy, dù là trong giấc
mơ thì cô vẫn không thể yên lòng.
Có phải
cô đang nằm mơ không?! Có phải cô mơ thấy Trử Tụng và con không? Trong giấc mơ
đó, họ có được hạnh phúc ở cạnh nhau không?! Liệu họ có được một đứa con xinh
xắn với tất cả những ưu điểm của cả bố lẫn mẹ không?!
Bàn tay
đang được băng bó nắm nhẹ vào bàn tay đặt trên người của cô chỉ sợ làm cô tỉnh
giấc, nhưng dường như sợ cô sẽ biến mất, anh chạm nhẹ vào khuôn mặt tiều tụy
của cô. Một tiếng nấc nghẹn hơi dâng lên trong cổ họng anh, Trử Tụng không kiềm
chế được nữa mà ôm chặt cô vào lòng.
Anh
không thể hiểu, tại sao lại tàn khốc như vậy? Ưu Ưu của anh, vì anh mà đã chịu
bao nhiêu đau khổ, anh quá đau lòng.
* * *
Hai giờ
trước.
Trử
Tụng đã tỉnh lại. Bác sĩ vừa nói dứt lời, Trử Tư và Tả Khiên đã tranh nhau chạy
vào phòng bệnh, Trử Tụng mở to hai mắt, mặt nạ dưỡng khí bị gỡ bỏ, nhìn mông
lung lên trần nhà.
“Anh
ba!” Trử Tư thử gọi tên anh, chầm chậm bước tới gần giường bệnh.
Trử
Tụng tỉnh lại, nhưng tim anh lại nhói đau từng hồi. Anh nhớ lại tất cả những gì
xảy ra lúc đó, anh nhảy dù, máy bay nổ tung, gần như trong một tích tắc máy bay
bốc nổ thành nhiều mảnh vụn rơi xuống mặt biển. Một mình anh đơn độc cố gắng
chịu đựng nỗi đau và bám chặt vào một mảnh vỡ máy bay, ý thức duy nhất còn tồn
tại mách bảo anh, anh không thể từ bỏ như vậy được, Ưu Ưu và con anh đang mong
chờ anh sớm bình an trở về, anh có thể sắp được nhìn thấy họ, anh không thể từ
bỏ như thế này được.
Trử
Tụng khó nhọc nhấc một cánh tay của mình lên, nhìn thấy cánh tay đang bị băng
trắng, hơi động đậy hai chân, một cơn đau thấu tim gần như khiến anh phải rơi
nước mắt. Nhưng anh biết, nước mắt của anh không phải bởi vì đau đớn mà là vì
sự tồn tại của những vết thương này, có lẽ cũng là sự báo hiệu cho việc anh
không còn cách nào để tiếp tục bay được nữa.
Ý nghĩ
này gần như khiến Trử Tụng tuyệt vọng, không phải là chưa có sự chuẩn bị, mỗi
lần bay đều có khả năng xảy ra sự cố, nhưng cái ngày ấy thực sự đã đến thì cảm
giác tuyệt vọng lại khiến người ta không thể chịu đựng. Anh đã đem tất cả tuổi
thanh xuân và nhiệt huyết của mình dâng hiến cho bầu trời xanh này, vậy mà giờ
đây chỉ một vụ nổ đã cướp đi hết tất cả những gì anh có.
Trử
Tụng mím chặt môi, hai mắt nhắm chặt, cố chịu đựng nỗi đau và nước mắt tuyệt
vọng đang dần như trào ra, bàn tay nắm thành nắm đấm, anh đang cố nhịn. Nhưng
vẫn không thể tiếp tục chịu đựng được nữa. Từng tiếng khóc dâng lên trong cổ
họng, Trử Tụng ngước lên hét thật to như để giải tỏa nỗi niềm.
“Á!”
“Anh
ba!”
“Trử
Tụng, cậu bình tĩnh lại đi!”
“Á… Á!”
Trử Tụng hoàn toàn không thể bình tĩnh được, anh dứt bỏ ống truyền trên cánh
tay, ném tất cả mọi thứ có thể chạm vào được xuống đất. Ngực anh không ngừng
phập phồng, bàn tay không ngừng đấm xuống giường, dường như muốn dốc hết sức
đấm nát cái giường. Gân xanh hai bên thái dương nổi lên, anh tuyệt vọng, anh
không cam tâm, nhiều hơn hết là anh không nỡ.
Trử Tư
và Tả Khiên vội vàng giữ chặt cơ thể đang trút giận của anh, chỉ sợ anh quá
kích động sẽ làm rách những vết thương vốn đã dần lành lại.
“Buông
tôi ra! Hai người cút đi cho tôi! Cút!” Trử Tụng hét lên, giống như một con
quái vật bị bắn trúng tên, cố sức giằng co.
Trử Tư
và Tả Khiên không nhẫn tâm nhìn thấy Trử Tụng như vậy, bọn họ đều hiểu, sự việc
này chắc chắn sẽ là sự kết thúc cho sự nghiệp bay của Trử Tụng. Biến cố này,
đừng nói là Trử Tụng không chịu đựng được, ngay cả những người bên cạnh anh
cũng đều khó chấp nhận được.
“Anh
ba, anh bình tĩnh đi, anh còn có chúng em, còn có chị ba, chị ấy luôn chờ anh
về, chị ấy rất lo cho anh.”
Trử
Tụng không nghe thấy gì hết, anh chỉ biết mình là đồ bỏ đi rồi, rời xa máy bay,
rời xa bầu trời, anh chẳng còn là gì nữa, anh đã mất tất cả. Người không còn gì
như anh, sao có thể chăm sóc cho Kiều Ưu Ưu? Sao có thể trở thành người hùng
trong lòng cô, anh sao còn xứng với cô?
“Trử
Tụng cậu tỉnh táo lại đi, không làm phi công nữa thì cậu cũng còn những lựa
chọn khác, cậu vững vàng lên đi, có được không?” Tả Khiên giận dữ ấn vai anh
xuống.
“Mẹ
kiếp cậu không hiểu gì hết, chẳng hiểu cái gì!” Khi anh tuyệt vọng nhất, tưởng
rằng kiếp này chẳng làm nên trò trống gì, khi mà trong lòng chỉ tràn đầy sự hối
hận với người anh em thì bầu trời xanh kia đã cứu anh, cho anh hi vọng, giúp
anh hồi sinh, nhưng đến hôm nay, anh đã mất đi tất cả. Máy bay J-11 đã không
còn thuộc về anh, anh chỉ có thể ngước lên ngắm nhìn tư thế mạnh mẽ của máy
bay, nhưng lại không còn tư cách gì để bước lên nó. Sự tuyệt vọng này còn khiến
anh cảm thấy hối hận, tại sao lúc đó lại nhảy dù.
“Đúng!
Tôi chẳng hiểu gì, tôi không giống như cậu, chỉ vì một chuyện mà dốc toàn bộ
sức lực ra để làm cho tốt nhất, nhưng tôi có thể hiểu được sự đau khổ khi mất
mát, đã như vậy rồi nhưng cậu còn có cách nào khác để thay đổi hiện thực không?
Cậu có biết rằng khi cậu xảy ra chuyện bố mẹ cậu đã lo lắng như thế nào? Ưu Ưu
đã quá sợ hãi, cô ấy cả ngày chỉ túc trực bên cậu, không dám ngủ, chỉ sợ cậu
xảy ra chuyện gì, cô ấy thậm chí…”
Tả
Khiên kích động, suýt nữa nói hết mọi chuyện ra, Trử Tư vội vàng kéo anh lại.
Trử
Tụng nghe xong cũng không giằng co nữa, ánh mắt mơ hồ không nhìn thấy điểm
dừng, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt đang vô cùng lo lắng của Trử Tư, anh hạ
thấp giọng nói: “Thậm chí làm sao? Ưu Ưu đã bị làm sao?”
Trử Tư
nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi của anh như thế nào, nói lắp ba lắp
bắp: “Chị ba, chị ấy… nếu chị ấy biết anh đã tỉnh rồi thì chắc sẽ vui lắm.”
“Ưu Ưu
đâu rồi?”
“Chị
ấy… chị ấy…”
Lời nói
không rõ ràng của Trử Tư đã khiến Trử Tụng bất an, anh quay sang nhìn Tả Khiên,
Tả Khiên trốn tránh ánh mắt dò xét của Trử Tụng, thấp giọng nói: “Ưu Ưu chăm
sóc cậu cả một ngày nên đã về nhà nghỉ rồi.”
“Đưa
tôi đi gặp Ưu Ưu.”
“Cậu
nghỉ ngơi đi đã, đợi sau khi trời sáng.”
Trử
Tụng ngắt ngang lời Tả Khiên, kiên quyết lặp lại: “Đưa tôi đi gặp Ưu Ưu!”
Dường
như trong tiềm thức có một giọng nói đang nói với anh rằng, Ưu Ưu không khỏe,
rất không khỏe, Ưu Ưu đang rất cần anh, anh phải ở bên cô.
“Anh
ba!” Trử Tư quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, không muốn để Trử Tụng nhìn
thấy những giọt nước mắt của anh. Thế nhưng có những chuyện, anh buộc phải nói
trước với Trử Tụng. Mà việc này, chắc chắn sẽ lại sát muối lên vết thương của
anh. Một sự cố bất ngờ đã kết thúc sự nghiệp bay của anh, cũng cướp đi sinh
mệnh đứa con của anh.
“Chị
ba…” Trử Tư hạ quyết tâm nhìn vào mắt Trử Tụng cố ép cho từng câu từng chữ của
mình thật bình tĩnh: “Chị ba vừa mới từ phòng phẫu thuật ra, đứa bé, mất rồi.”
Trử
Tụng cảm thấy cuộc đời đang đùa giỡn với anh, anh thoát chết trong gang tấc và
cái giá của nó lại chính là sinh mệnh cốt nhục của anh, nếu như vậy, anh thà
lấy mạng đổi mạng. Anh đã không còn sức để vật lộn nữa mà thay vào đó là tiếng
khóc tuyệt vọng.
* * *
Trử Tư
và Tả Khiên nhân lúc các bác sĩ và y tá không chú ý, dùng xe lăn lén lút đưa
Trử Tụng ra khỏi phòng bệnh. Trong phòng bệnh của Kiều Ưu Ưu, Trì Lâm ngồi bên
giường không ngừng lau nước mắt. Còn hai người mẹ, Trì Lâm thực sự không nhẫn
tâm để hai bà ở đây, khó khăn lắm mới khuyên được hai bà về nghỉ. Cô biết, họ
chẳng còn tâm trí đâu để nghỉ ngơi, nằm xuống cũng sẽ chỉ nước mắt lưng tròng.
Khi cửa
phòng bệnh mở ra, Trì Lâm quá ngạc nhiên, cô không dám tin vào những gì mình
đang nhìn thấy nhưng nó lại quá rõ ràng trước mắt cô. Vừa ngạc nhiên vừa vui
mừng, vừa khóc vừa cười.
Trử
Tụng ôm Kiều Ưu Ưu vào lòng, nước mắt nóng hổi không ngừng rơi xuống, cứ nói đi
nói lại câu xin lỗi. Anh không phải là một người chồng có trách nhiệm, không
phải là một người cha tốt. Anh không biết Ưu Ưu đã phải chịu đựng bao nhiêu áp
lực và đau khổ, từ lúc cô mang thai anh đã không làm tròn trách nhiệm với cô,
nay cô lại vì anh mà mất đi đứa con, nghĩ tới đây trái tim Trử Tụng đau dớn như
bị xé ra thành trăm mảnh.
“Ưu Ưu
anh xin lỗi, anh xin lỗi.” Trử Tụng ôm Kiều Ưu Ưu chặt hơn, sự đau hớn của vết
thương bị rách ra chẳng còn làm anh để tâm tới, anh chỉ muốn ôm lấy cô.