Em Là Của Tôi - Hướng Dương

Chương 2


Đọc truyện Em Là Của Tôi – Hướng Dương – Chương 2

Hắn nhìn nó bầm dập, trầy xước đủ nơi, nhưng răng vẫn cắn chặt, mặt mày nhăn đó.

– Đau ko?

– Đau.

– Sao ko khóc?

– Ko dám.

– Lý do.

– Sợ bị ghét.

– Ai?

– Anh.

– Tao? Sao tao phải ghét.

– Mỗi lần em bị đánh đau, em khóc, ba nói ghét em nên sẽ đánh mẹ, em ko dám khóc. Nếu bây giờ em mà khóc, anh sẽ ghét em, đuổi em đi.

Hắn quay qua cười nhếch mép.Trên đời này lại có người ngốc vậy hả.

– Cho khóc đó, khóc đi.

– Không khóc được.

– Vì sao.

– Mẹ nói khi nào đau đến tận cùng mới khóc, còn chịu được thì không được khóc.

– Thua.

…..

Chiếc xe dừng lại trước tòa biệt thự kiên cố, to lớn. Cánh cổng sắt mở ra nuốt chửng chiếc xe vào trong. Nó thì vẫn còn ngủ ngon lắm, hắn bỏ nó đó đi vào. Bà vú già chạy ra đon đả đón hắn.

– Cậu chủ của tôi ơi, cậu về rồi, cậu làm già này lo quá, bà chủ gọi cho cậu mãi ko được nên gọi cho tôi đó. Cậu có sao ko.

Vú già ngó tới ngó lui quanh người hắn, hắn khó chịu lắm.

– Tôi không sao, trong xe có con chó hoang, vú mang nó đi tắm cho ăn dùm tôi.

– Chó…. chó hoang sao.

Hắn mở cửa phòng, chú chó alaska nâu chạy ra mừng hắn, nhảy vào người hắn, hắn ngồi xuống vuốt lông nó, giỡn với nó. Hắn vốn dĩ ko thích động vật, nhưng vì con chó này của Cẩm Tiên – người hắn thích nên hắn mới nuôi đến giờ.


…..

Hắn đi xuống để ăn tối, vú già dắt nó ra,nó có vẻ sạch sẽ hơn nhiều. Quần áo thì rộng thùng thình vì nhà này đâu có người làm nào tuổi nó, nhưng nhìn nó đen đúa ốm yếu… giống chó hoang thật.

Hắn nhìn nó lên giọng.

– Tên gì?

– Em tên Mận.

– Tên khác.

– Cẩm Tú.

Hắn nói với vú nuôi.

– Mua cho nó đồ đạc, áo quần cần dùng, muốn sai gì thì sai.

Rồi liếc qua nhìn nó.

– Tao cứu mày, mày nợ tao, tao bảo gì làm đó, dù phải chết nghe không.

Nó nghiêm chỉnh lắm.

– Dạ.

Hắn bước đi, hình như quên điều gì nên ngoáy đầu lại.

– Tuổi?

– Dạ em 15 tuổi.

…..

Ting…ting…ting…ting…ting…

Hắn ngái ngủ, lò mò mở điện thoại lên.

– Mẹ à, mới mấy giờ mà gọi cho con rồi…

– Ôi bảo bối của mẹ ơi, trước khi đi ngủ mẹ muốn được nhìn thấy con 1 lát…

– Nhìn rồi đó, con ngủ tiếp đây.

– Khoan… khoan nào.

– Gì nữa mẹ.

– Vừa rồi con đưa về 1 cô gái hả.

– Ko có, nó mà con gái gì, chó hoang thôi.

– Mẹ nghe nói con cứu người ta hả? Oa, bảo bối của mẹ từ bao giờ biết động lòng trắc ẩn vậy chứ.

– Thôi thôi con ngủ đây… bye mẹ.

Hắn cúp máy, lại không để mẹ hắn nói thêm được câu gì. Nhiều khi hắn nghĩ có phải mẹ hắn được sinh ra ở quê không vậy? Hắn tiếp tục ngủ, nhưng nằm gần 1/2 giờ mà ko ngủ lại được, bực bội ngồi dậy, mò vào nhà tắm.

Vệ sinh cá nhân xong hắn xuống bàn ăn. Nó đã đứng đó sẵn. Hắn ngồi vào bàn, tay bấm điện thoại.

– Cafe.

– Dạ, sáng nay anh ăn gì.

– Opla, mà nè gọi tao là cậu chủ, nhớ chưa.

– Dạ nhớ.

Bỗng điện thoại hắn lại reo.

– Alo.

Bên kia đầu dây là bạn hắn

– Ra quán cfe họp mặt nha

– Ok.

Hắn cất điện thoại nhìn nó.

– Tao ko ăn nữa.


– Dạ cậu chủ.

…..

Quán cefe Z nằm ở quận 1, sang trọng, hắn vô quán là thấy bạn hắn ngồi đó rồi, và có cả người hắn thích – Cẩm Tiên.

Hưng 3D nhìn hắn lên tiếng.

– Đến trễ vậy ba, làm chờ hoài, lâu ơi là lâu zay nè.

– Ơi, tắt đường, chuyện gì mà rủ cfe sớm vậy.

Con Ngân lên tiếng.

– 10h rồi mà còn sớm hả ông nội, ngủ ghê vậy.

– Rảnh mà làm gì.

Cẩm Tiên giọng nhẹ nhàng trong trẻo.

– Phúc nè, tuần sau sinh nhật Cẩm Tiên định rủ mọi người ra Đà Nẵng chơi đó, Phúc đi cùng luôn nha.

– Ok luôn.

– Vậy tốt quá, để rủ thêm con Thảo, với Tâm nữa.

– Tâm???

– Um, có sao ko Phúc.

– À, ko sao.

Tâm là tên đáng ghét, vì hắn đang chiếm ưu thế lớn trong lòng Cẩm Tiên, sao lại rủ hắn theo ko biết.

…..

Hắn đi lên phòng liền nghe tiếng la hét thật to, là tiếng con nhỏ đó hắn chạy vào.

– Ui mẹ ơi, cứu con với, con sư tử này sắp ăn thịt con rồi… huhu.

Cảnh tượng kinh hoàng mà hắn thấy là con cho Bee của hắn đang đè lên nó, liếm láp nó. Hắn bật cười.

– Làm gì trong phòng tao vậy.

– Vú kêu em lên dọn phòng cho cậu chủ, em vừa bước vào con sư tử này nhảy vào em, nó định ăn thịt em.. cậu chủ cứu em… huhu.

Hắn tiến lại chỗ nó ngồi xếp bằng trên sàn gỗ.

– Yên tâm giờ nó không ăn thịt mày đâu, lúc nãy tao cho nó ăn no rồi. Lần sau vào phòng phải hỏi tao nghe chưa.

– Dạ… huhu.

Lần đầu tiên hắn thấy nó khóc vì… sợ 1 con chó, nước mắt nước mũi tèm lem. 2 lần trước bị đánh bầm dập mà nó ko chảy giọt nước mắt, con này đúng là trên trời rơi xuống, à ko dưới đất chui lên thì đúng hơn.

Hắn búng tay.

– Bee về chỗ.


Con chó ngoan chạy về chỗ nằm của nó ở cuối phòng. Phòng hắn rộng lắm, có cả phòng khách với bộ ghế sopha siêu xịn.

Nó lò mò bò dậy.

– Cậu chủ ơi sao mà cậu liều quá vậy, nuôi con sư tử to vậy trong phòng, ko sợ nó ăn thịt cậu sao.

Hắn nhíu mày.

– Sư tử?

Nó ngây ngô chỉ tay về phía con chó Bee đang nằm.

– Nó đó, mà sao sư tử mà lông lạ vậy cậu, em nhớ sư tử lông phải màu vàng chứ.

– Ờ, nó là sư tử hiếm mà.Mày dọn phòng đi, sắp xếp lại mấy quyển sách lên kệ cho tao.

– Dạ.

Hắn vô phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước nóng suy nghĩ. Hắn có nên đi du lịch với Cẩm Tiên ko. Nếu ko đi thì ai biết được tên kia sẽ làm gì. Vô thức hắn bấm máy gọi mẹ.

– Ôi bảo bối của mẹ, con gọi mẹ sao, mẹ mừng sắp khóc rồi đây…

– Lại nữa rồi, con tắt máy đây.

– Ko,ko, mẹ xin lỗi, con có chuyện gì à.

– À… chuyện là.. bạn thân của con có thích 1 cô gái, nhưng vừa rồi hắn tỏ tình nhưng cô ta từ chối với lý do ôn thi, nay sắp sinh nhật cô gái ấy, cô gái ấy rủ cả nhóm đi du lịch. Mà… mà.. vấn đề là có tình địch của thằng bạn thân con nữa, vậy… vậy… hắn có nên đi ko mẹ.

– Có, phải đi chứ con, người mình thích mình phải nỗ lực thể hiện tình cảm cho người ta biết, khi nào thật sự biết người ta ko có mình trong lòng mới rút lui. Mẹ nghĩ con nên đi con à.

– Mẹ….là bạn của con.

– À, mẹ xin lỗi, con nói bạn con nên đi nhé. Mà con ở trong buồn tắm sao, cho mẹ xem con họa mi lớn chưa nào.

– Mẹ, biến thái quá rồi đó. Con cúp máy đây.

Đầu dây bên kia cũng dập máy, nói chuyện với người bên cạnh.

– Sao rồi em.

– Con trai mình nó biết yêu rồi ông xã à.

– Vậy sao, vậy chúng ta cũng nên làm gì đó chúc mừng nào.

– Ông xã này, muốn ăn em suốt ngày thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.