Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 28: 6 Giờ 48 Phút


Bạn đang đọc Em Không Cần Lại Cô Đơn – Chương 28: 6 Giờ 48 Phút


Thứ đè chết con lạc đà, không chỉ là cọng rơm cuối cùng.

……
Đối với Ôn Dương 30 tuổi mà nói, cánh cửa thần kỳ của Doraemon chỉ là sự ngây thơ của trẻ con.
Nhưng nhiều khi nghe nhân viên điều phối mô tả tình hình hiện trường qua bộ đàm, nàng vẫn hy vọng sự ngây thơ tại nơi sâu thẳm nhất trong trái tim có thể trở thành hiện thực.
Giúp nàng…
Giúp tất cả mọi người có liên quan đến hiện trường.
……
Ôn Dương và Lý Duyên Thanh trực ca sáng.
Ánh nắng mùa đông luôn khiến lòng người vui vẻ và thích thú.
Nếu hai cảnh sát không bắt buộc phải kè kè bên chiếc xe tuần tra phần lớn thời gian, cả hai thực sự chỉ muốn nằm trên hai chiếc ghế xếp và phơi nắng tại một nơi rộng rãi, cảm nhận sự ấm áp của mặt trời rọi tới.
“110 gọi 10919, trên sân thượng Toà 2 trong tiểu khu Hồng Đạt, đường Nam Loan có một học sinh nhảy lầu, hãy đến hiện trường xử lý.”
Các con đường trong tiểu khu Hồng Đạt khá rộng rãi, vì là khu dân cư mới được xây dựng vài năm gần đây, khoảng cách giữa các tòa nhà hoặc khoảng cách giữa các con đường của các tòa nhà có thể đủ làm chỗ đỗ cho một chiếc xe cứu hỏa.
Dưới sự hướng dẫn của cư dân tiểu khu, Ôn Dương đỗ xe cảnh sát ngoài Toà 2 nơi xảy ra vụ việc.
Vừa bước vào tiểu khu, hai cảnh sát tuần tra lập tức nhìn thấy một bóng người đang đứng trên sân thượng tòa nhà.
Bóng người run lẩy ba lẩy bảy theo chiều gió, cứ như sẽ bị thổi bay chỉ trong giây tiếp theo.
Trong trường hợp có người nhảy lầu, 110 sẽ đồng thời thông báo cho cả 119 và 120, đây là tình huống cần có sự hợp tác của 3 bên.
Khi đỗ xe tuần tra, Ôn Dương chưa thấy 119 và 120 đến hiện trường, bèn giao phó Lý Duyên Thanh ở lại dưới lầu.
Người đang đợi bên ngoài và giữ cửa thang máy hẳn là người nhà của cậu bé nhảy lầu.
Vừa nhìn thấy cảnh sát mặc đồng phục màu đen, người nọ lập tức hét lên:
“Cảnh sát, lối này! Lối này!”
Sự nóng vội của người đàn ông trung niên đều được thể hiện hết trong tiếng gào đứt quãng.
Thang máy chỉ có thể lên đến tầng cao nhất là 15, nếu muốn lên sân thượng, phải leo thêm một đoạn cầu thang nữa.
Cửa sân thượng rộng mở, Ôn Dương không khỏi nhíu mày.
Theo các quy định nghiêm ngặt của chính quyền thành phố, sân thượng của các khu dân cư cao tầng ở Bắc Thành phải bị khóa lại.
Đứa trẻ này đã lên đây bằng cách nào?
Còn chưa nhìn thấy người báo cảnh sát, Ôn Dương đã nghe thấy tiếng gào khóc phát ra từ đâu đó trên sân thượng,
“Con trai, cứ xuống đây trước đã! Có gì cứ từ từ nói, con xem mẹ con phải khóc thành ra thế này…”
Rẽ một góc, Ôn Dương không chỉ nghe rõ tiếng kêu của bố cậu bé, mà còn có thể nhìn thấy sự phản kháng của cậu bé ngồi trên lan can sân thượng.
Cậu bé lùi cách xa bố bằng một khoảng cách dài bằng hai vai, như muốn từ chối.
“Anh, chị dâu, cảnh sát tới rồi!”

Chú của cậu bé thấy Ôn Dương như thể nhìn thấy một vị cứu tinh, lập tức hét lên báo cho anh trai và chị dâu.
Ôn Dương không để ý đến cha mẹ cậu bé, nàng chỉ cận thận quan sát phản ứng của cậu bé trên lan can sân thượng.
Khi nghe thấy “cảnh sát tới rồi”, cậu bé chỉ hơi run rẩy, nhưng không cử động thêm chút nào.
Có thể cậu bé vẫn do dự muốn bước về sau và nhìn lại mọi chuyện?
Một, là người mẹ gào khóc quỳ sụp xuống đất; Hai, là người cha đứng cạnh vợ nhìn chằm chằm vào lưng con trai và hết lòng khuyên nhủ; Hai phụ huynh vừa nghe tin “sánh sát đến rồi”, lập tức quay lại nhìn về phía Ôn Dương.
“Cảnh sát, hãy cứu con trai tôi!”
Cha của cậu bé thì cau mày và không nói gì.
Cho đến giờ phút này, ông vẫn coi đây là chuyện riêng của gia đình.
Ngay cả máu mủ ruột thịt chính mình mà ông cũng không khuyên được, ông không tin một người xa lạ lại có thể làm mềm lòng thằng choắt vô ơn lòng gan dạ sắt.

“Đừng khóc nữa! Khóc có giải quyết được gì không? Khóc có làm con trai bà xuống đây không?”
Người cha ban đầu còn cố ý lấy nước mắt của bà vợ ra nhằm làm con trai đổi ý, chỉ trong nháy mắt đã lật mặt khi biết cảnh sát đến.
Mí mắt Ôn Dương khẽ động đậy, chính vào lúc này, nàng tựa hồ nắm được trọng điểm của vấn đề.

“Anh là cha của cậu bé?”
Cha của cậu bé miễn cưỡng gật đầu khi nghe câu hỏi của cảnh sát.
“Đều tại bà chiều hư nó! Cái gì ngon cái gì đẹp đều đem hết cho nó, chiều nó đến hỏng cả người! Là một thằng con trai mà cứ hơi động tí lại lấy chuyện nhảy lầu ra doạ! Lần trước nó đưa tôi xem tờ báo là tôi đã thấy đầu óc thằng này vặn vẹo! Bà lại còn gọi cảnh sát tới? Bà bị làm sao đấy? Có hiểu không nên vạch áo cho người xem lưng là gì không?”
Không đợi bố cậu bé chì chiết xong người vợ, Ôn Dương thô bạo tóm lấy người đàn ông trung niên.
“Nếu muốn con trai sống, ngậm miệng lại ngay!”
Giọng nói giận dữ chưa từng thấy lập tức khiến người đàn ông trung niên phải sững sờ.

Có lẽ bị kính sợ bởi bộ đồng phục cảnh sát của Ôn Dương, người đàn ông vừa huyên thuyên không dứt vừa rồi cuối cùng cũng im bặt.
Cậu bé nằm trong khoé mắt Ôn Dương vẫn chưa có động tĩnh gì mới, một tay Ôn Dương túm lấy cánh tay một vị phụ huynh, ra lệnh: “Đi theo tôi.”
Đến một nơi khuất gió, Ôn Dương chỉ vào bố cậu bé, tuôn ra một tràng chỉ trích:
“Từ khi tôi tới đây đến giờ, chỉ cần anh nói một câu, con trai anh sẽ bước một bước tới sân thượng! Anh là người làm cha, anh thật sự ngu hay đang giả ngu vậy? Con trai sắp nhảy lầu, mà vẫn ở dưới tầng mắng nhiếc vợ! Con trai anh khi biết cảnh sát tới còn không hề chống cự, nhưng khi nghe anh nói, thằng bé lập tức có ý định nhảy lầu, anh không nghĩ vấn đề ở anh hay sao?”
Bố cậu bé chết lặng, lắp ba lắp bắp điều gì đó, Ôn Dương liếc xéo ông ta, nói tiếp: “Bắt đầu từ bây giờ, hãy im lặng! Ở lại đây, không được đến gần một bước! Còn nữa, ba người mau nói rõ cho tôi biết nguyên nhân hậu quả! Cậu bé đó lên sân thượng bằng cách nào? Tại sao lại muốn nhảy lầu?”
Ôn Dương dừng lại một lúc, sực nhớ ra vừa nãy bố cậu bé có nhắc tới tờ báo:
“Ngoài ra, vừa rồi anh nói đến tờ báo là sao? Nói rõ việc ấy cho tôi!”
Cũng như trước đây Trương Lộ Chi từng nói, trong khi làm việc, Ôn Dương chỉ có nghiêm túc và nghiêm khắc.

Khi không cười, lực răn đe đến từ trong ra ngoài, cùng là cảnh sát như Trương Lộ Chi cũng phải khiếp sợ chứ đừng nói đến một người dân thành thị lần đầu gặp mặt Ôn Dương.

Ba vị phụ huynh vội vàng thành thật trình bày với Ôn Dương chuyện đã xảy ra, cùng lúc đó, Ôn Dương cũng nhận được phản hồi từ Lý Duyên Thanh dưới tầng.
Hóa ra, cửa sân thượng của tiểu khu vốn bị khóa theo yêu cầu.
Nhưng chủ tịch ủy ban chủ sở hữu tuần trước đã kết hợp với một số chủ sở hữu của tòa nhà khiếu nại lên bên quản lý nhà đất.

Dây dưa vài ngày, nói rằng do không có chỗ phơi chăn đệm, bên quản lý nhà đất bị buộc phải mở cửa sân thượng tòa nhà.
“Nghe nói người cầm đầu làm to chuyện là chủ tịch ủy ban chủ sở hữu, cũng chính là cha của cậu bé định nhảy lầu…”
Đầu dây điện thoại bên kia nghe được chân tướng, Ôn Dương thật sự tức giận đến muốn cười lên.
“Anh là chủ tịch ủy ban chủ sở hữu?”
“Vâng…”
Bố cậu bé cúi đầu, như thể đã đoán được điều gì đó, né tránh ánh nhìn trực diện của Ôn Dương.
Ôn Dương “hừ” một tiếng cười lạnh.
Thật oái oăm!
Tên đầu sỏ ép buộc bên quản lý tài sản mở cửa sân thượng, hậu quả lại là mở cửa lên thiên đường cho con trai mình.
“Mẹ cậu bé đi với tôi! Chú cậu bé ở lại đây trông!”
Ôn Dương ra lệnh, bố cậu bé cũng không dám làm bừa, chỉ đứng tại chỗ nhìn vợ mình đi theo nữ cảnh sát.
Từ lời kể vừa rồi, Ôn Dương hiểu ý muốn tự tử của cậu bé không phải ý nghĩ nhất thời xuất hiện trong ngày hôm nay.
Cậu bé đưa tờ báo cho bố xem vì thành tích của cậu trong kỳ thi không đạt yêu cầu của bố.
Cậu bé đứng top ba trong lớp, lại chỉ đạt vị trí thứ mười trong kỳ thi.
Thêm việc giáo viên chủ nhiệm của cậu bé tình cờ bắt gặp cậu đi học về cùng một bạn nữ.
Giáo viên chủ nhiệm vừa nhiều lời vừa vội nhảy đến kết luận, đã tặc lưỡi với bố cậu bé.
Sau khi cúp điện thoại, bố cậu bé cầm bảng điểm và to tiếng mắng chửi.
Cho dù đạt được vị trí đầu tiên cũng không nhận được bất cứ lời khen nào, cậu bé từ nhỏ đã bị áp đặt tiêu chuẩn cao ngất nhưng hiếm khi nhận lại nụ cười trên khuôn mặt bố, hai tiếng sau, cậu đưa tờ báo nhặt được vài ngày trước cho người cha đang giận dữ.
Trong tờ báo, cũng là một học sinh cấp hai với hoàn cảnh tương tự, chọn cách kết liễu đời mình.
Người bố cầm lấy tờ báo, xem xong ông cười lạnh, nói:
“Sao? Mày muốn học nhảy lầu như người ta? Giỏi thì nhảy đi! Học hành chưa đâu vào đâu đã học hòi yêu sớm, mày thấy mày có lý đúng không? Để tao nói cho mà biết, mày thích nhảy thì nhảy, nhảy lầu cũng được, nhảy xuống biển cũng được, coi như tao chưa từng có đứa con như mày!”
Thứ đè chết con lạc đà, không chỉ là một cọng rơm cuối cùng.

……
“Đừng lại gần!”

Khi Ôn Dương định dẫn người mẹ lại gần, đột nhiên bị cậu bé quay ra dò xét tình hình ngăn lại.
Ôn Dương kéo mẹ cậu bé lui về phía sau mình một bước, trong khi nàng hơi đứng lên phía trước.

“…!Chị vừa nghe mẹ em nói, biệt danh của em là Chu Chu đúng không? Chu Chu, chúng ta nói chuyện một lát được không?”
“…!Nếu em không trả lời, coi như em đồng ý nhé?”
“…Chị sẽ nói với em…!về chuyện khi chị còn nhỏ…”
“Nói thế nào nhỉ…!Hồi chị còn nhỏ, lúc ấy chị còn nhỏ hơn em, chị thường bị bạn học gọi là một đứa con hoang không ai cần.

Tại sao lại nói vậy? Từ khi học tiểu học, kể cả khi học mẫu giáo, lần nào người đến đón chị sau khi tan học cũng là ông và bà chứ không phải bố hoặc mẹ.

Trẻ con ấy mà, vẫn phân biệt được ai già và ai trẻ, bọn trẻ nhìn thấy tóc ông bà chị đã bạc đến phân nửa, hơn nữa chúng chưa bao giờ gặp bố mẹ chị, nên chúng nghĩ chị là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ.

Dù chị có giải thích bao nhiêu lần rằng chị có bố mẹ, chỉ là họ quá bận nên không có thời gian đưa đón chị.”
“Lúc đó chị mới bao nhiêu tuổi, ở tuổi rất nhỏ như vậy mà đã phải giải thích những điều đến cả chị cũng không có cách nào hiểu được.

Ví dụ như đi làm là gì? Tăng ca là gì? Nếu giải thích quá nhiều, sẽ có đôi lúc rất hận bố mẹ…!Trước đây khi chị bằng tuổi em, bố mẹ chị hầu như chưa từng được nhìn thấy bảng điểm của chị.

Hiếm lắm mới có một lần nhìn thấy, nhưng khi đó kỳ thi đã qua từ rất lâu.”
Thấy cậu bé có ý muốn nghe tiếp, Ôn Dương tiến lên vài bước, ngồi gần cậu bé.
“Chị ngồi đây nói nhé? Vừa rồi để đến tìm em, chị đã chạy rất nhiều, mệt rã rời.”
Cậu bé không phản đối, cũng không có ý tránh xa Ôn Dương.
“Bất kể thành tích của chị tốt đến đâu hay kém đến mấy, hầu như chị chỉ có thể tự chia sẻ với chính mình.

Ngoài điểm kiểm tra ra, những sự việc khác trong cuộc sống cũng như vậy.

Bố mẹ chị vì bận công việc nên rất khó tham gia vào cuộc sống của chị.

Lúc nhỏ, chị lớn lên dưới sự chăm sóc của ông bà nội và ông bà ngoại, lớn hơn chút nữa, chị bắt đầu sống một mình khi mới học lớp 5 hoặc 6.

Mẹ chị đi làm ở nơi khác.

Bố chị đi sớm về muộn, thường về vào sáng sớm và lại đi làm trước rạng sáng hôm sau, hoặc không về nhà.

Khi chị ở nhà, chủ yếu chỉ có một mình đối diện với bốn bức tường.

Những đứa trẻ có cha mẹ quan tâm, có thể giống cuộc sống của em; những đứa trẻ không có cha mẹ ở bên, có lẽ chính là cuộc sống của chị…!Nhưng, chị vẫn trưởng thành được thế này, hơn nữa nhờ có mẹ em báo cảnh sát nên chị mới có thể đứng trước mặt em.”

“…Khi chị học cấp ba, chị gặp một cậu bạn cùng lớp, cũng giống em, cũng là một chàng trai.

Năm lớp 10 cậu ấy đã cao khoảng 1 mét 8 và không gầy chút nào, nhìn khá đáng sợ, nhưng lại bị rất nhiều bạn học trong lớp cười chê.

Bởi vì cậu ấy đã lớn nhưng hằng ngày vẫn phải nhờ ông bà đưa đón đi học.

Em biết đấy, ở trường cấp ba, ngay cả các cô gái trong lớp cũng có thể tự đến trường và về nhà.

Nhưng cậu bạn cùng lớp của chị vẫn thản nhiên chấp nhận chuyện này.

Cậu ấy nói với chị, cậu ấy biết hiện giờ không thể thay đổi suy nghĩ của người khác.

Ông bà có khăng khăng muốn đưa đón cậu đi học cũng được, những người bạn cùng lớp muốn cười nhạo cũng được, cậu đều không thể thay đổi họ, vì vậy cậu ấy chọn cách điều chỉnh bản thân, chờ đợi một ngày nào đó sẽ có thể đưa ra quyết định cho riêng mình.”
“Em lựa chọn trốn tránh bằng cách nhảy xuống này hoàn toàn không thể thay đổi cuộc đời của em, cũng không thể trừng phạt bất cứ kẻ nào.

Đúng là bố em đã làm sai, có thể ông ấy không phải người cha tốt, nhưng em không cần phải lấy quá khứ của ông ấy ra trừng phạt bản thân.

Em của bây giờ có thể không thể kiểm soát cuộc sống vì em chưa trưởng thành, không nhận được sự quan tâm và công nhận mà em mong muốn đến từ bố.

Nhưng em có thể chọn trở thành một người mà bố em không thể làm được…”
Bầu không khí tĩnh lặng vài giây, tấm lưng căng cứng của cậu bé được thả lỏng thấy rõ.
Ôn Dương đột ngột đứng dậy, ôm chặt cậu bé ngồi bên lan can.
Nàng dùng toàn bộ sức lực ôm cậu bé, hai chân chạm vào chân tường, sau đó ngã ngửa về phía sau.
Vì kiệt sức, cậu bé gần như dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người Ôn Dương.
Ngay khi Ôn Dương ôm cậu bé, cơ bắp nàng dùng quá sức, duỗi dài đến cánh tay.
Cũng vì lo lắng cho cậu bé, khi ngã xuống, cánh tay nàng đã bị đập xuống sàn xi măng gồ ghề.
……
Đứa trẻ được tái sinh cuộn tròn trong vòng tay mẹ, khóc lên rất to.
“Ngay chiều nay mẹ sẽ ly hôn với ông ta! Con trai, con không cần sợ hãi nữa!”
Nghe mẹ cậu bé quyết định ly hôn, trong lòng Ôn Dương có chút mừng vui nhẹ nhõm.
Viên cảnh sát này hình như không phải loại người theo trường phái “khuyên hoà chứ không khuyên bỏ”.
Trong lúc hốt hoảng, nàng đột nhiên cảm thấy, đứa trẻ này thật sự đã được cứu rỗi.
Thứ đè chết con lạc đà, không bao giờ là cọng rơm cuối cùng.
Trước khi cọng rơm cuối cùng xuất hiện, con lạc đà đã phải mang vác cồng kềnh suốt một chặng đường dài.
…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.