Bạn đang đọc Em Không Cần Lại Cô Đơn – Chương 27: 6 Giờ 31 Phút
Đến tận khi Ôn Dương cầm hộp bánh sinh nhật rời đi, nhân viên cửa hàng vẫn thấy khó hiểu…
Tại sao nữ cảnh sát này có thể cười vui vẻ đến thế khi nhìn thấy Elsa trên chiếc bánh?
Rõ ràng là một viên cảnh sát, nhưng nàng ta toát ra một cảm giác ác ý mờ ám.
Ôn Dương cất bánh sinh nhật vào cốp xe cảnh sát.
Trước khi mở cửa xe, nàng còn vỗ tay một cách thích thú.
Nàng luôn quen làm một số hành động thái quá nhằm che đậy sự phấn khích trong lòng.
Vốn tưởng sau khi tan ca mới có thể tình cờ gặp Giản Mộc Tư, không ngờ đội cấp cứu lại có mặt trong tiệm ăn sáng lúc 6 giờ sáng.
Đội cấp cứu vừa thành công đưa bệnh nhân nguy kịch đến bệnh viện, hai anh em đi đi lại lại cả chặng đường thực sự đã đói meo.
Giản Mộc Tư không đói lắm, chỉ ngồi canh giữ bộ đàm trên xe, trong khi hai anh em bụng đói cồn cào bước vào tiệm ăn sáng kiếm cái bỏ vào miệng.
Xe cứu thương dừng lại khoảng 10 phút, đúng lúc gặp xe tuần tra đang trên đường đi làm về.
Trương Lộ Chi chỉ vào xe cứu thương phía trước:
“Đó là xe của thằng Phi và anh Lưu! Chắc chắn 80% là họ lại đói rồi!”
Đi kèm với câu nói của Trương Lộ Chi là tiếng phản đối phát ra từ dạ dày cậu.
Ôn Dương khinh thường nhìn cái bụng sôi sùng sục của Trương Lộ Chi, rất ghét bỏ.
Nàng đỗ xe cảnh sát ngay sau xe cứu thương:
“Xuống xe.
Đi ăn đi.”
“Vâng, cảm tạ đại ca ban ơn.”
Trương Lộ Chi nhanh chóng nhảy xuống, Ôn Dương cũng mở cửa xe.
Nàng đi thẳng đến chỗ người đang đọc sách trên xe cứu thương, giả bộ gọi tên người ta như thường lệ.
“Giản Mộc Tư.”
Thấy người ta khó hiểu nhìn mình, Ôn Dương hất cằm ra hiệu về phía xe cảnh sát: “Xuống xe đi, theo tôi ra phía sau.”
……
Nếu trên đời có bán thuốc hối hận, Ôn Dương nhất định sẽ mua một liều trước khi kêu Giản Mộc Tư đi theo!
Nàng của lúc này, chẳng thể làm được gì ngoài dở khóc dở cười nhìn chằm chằm vào hộp bánh bị biến dạng.
Hộp bên ngoài đã thành ra thế này, chắc hẳn nội dung bên trong sẽ không khá hơn là bao.
Ôn Dương dù ngượng chín mặt nhưng vẫn giả vờ điềm tĩnh:
“Ừmmmmm…Khụ…”
Những lời nói hồ đồ lạ lùng của thường ngày đều biến mất vào lúc này.
Hướng theo tầm mắt của Ôn Dương, nhìn vào trong cốp xe, Giản Mộc Tư lập tức chú ý tới hộp bánh sinh nhật méo mó biến dạng bị nhét vào trong góc.
Còn chưa đủ rõ ràng sao?
“Không phải tặng tôi đấy chứ?”
Lúc này, có lẽ chỉ còn cách hỏi lại mới có thể khiến sĩ quan Ôn kiêu ngạo nói ra sự thật.
“……!Phải……”
Ôn Dương nhắm mắt lại, cam chịu đáp.
Những chuyện không như ý trong cuộc sống chiếm đến tám đến chín trong số mười lần, nên chuyện không như ý của ngày hôm nay không thể làm các nàng bất ngờ.
Khi Ôn Dương còn đang do dự có nên mở hộp bánh hay không, Giản Mộc Tư đã bước đến vài bước, tiện tay đóng cốp lại.
Cô không cho Ôn Dương cơ hội từ chối, tự tiện nhận lấy hộp bánh từ tay Ôn Dương, đặt lên trên cốp xe.
Không đành lòng nhìn thẳng vào hiện thực thảm khốc, Ôn Dương nhắm chặt mắt lại ngay giây phút hộp bánh được mở ra.
Vài giây sau, khi không nghe thấy tiếng thở kinh ngạc của người bên cạnh, nàng mới dám mở mắt.
Ha ha ~~
Ha ha ha ~~~
Ôn Dương mím môi, trong lòng tuôn ra ngàn lời oán hận.
Một chiếc bánh vốn ngon lành cành đào, mà lại biến thành thế này!
Trên mặt bánh, những nguyên liệu màu xanh, màu vàng và màu đen vẽ hình Elsa trộn lẫn vào nhau tạo thành một đống hổ lốn.
Các loại kem nhiều màu sắc trộn lẫn với nhau thật khiến người ta khó phân biệt rốt cuộc màu sắc nguyên bản của chúng là gì.
Ôn Dương liếc trộm Giản Mộc Tư bên cạnh.
Chị ấy sẽ không nghĩ mình cố tình đấy chứ?
Tôi không cố ý!
Không hề!
Làm gì có chuyện đó?!
“Tôi không cố ý đâu! Tôi…nó…”
Bình tĩnh mà dịu dàng, Giản Mộc Tư nhìn chăm chú Ôn Dương trong khi nàng muốn mở miệng giải thích.
Một lúc sau, cô nhướng mày:
“Ôn Dương, tôi không nói cô cố ý.”
Đó là lần đầu tiên Giản Mộc Tư gọi nàng là “Ôn Dương”.
……
Chiếc bánh đã trở nên như vậy, sĩ quan Ôn cũng không kì kèo thêm nữa.
Nàng lấy nến từ trong túi ni-lông ra, cắm lên mặt bánh, quay đầu đi định hỏi mượn bật lửa từ những người đi ngang qua, Giản Mộc Tư ngăn lại: “Không cần thắp nến.”
“Làm sao được? Sinh nhật đương nhiên phải thắp nến để ước chứ!”
Người vô cùng coi trọng nghi thức như sĩ quan Ôn tỏ ra không đồng ý.
Bánh sinh nhật là bánh sinh nhật, nếu bánh sinh nhật thiếu nến và điều ước thì đâu còn là một sinh nhật trọn vẹn?
“Không cần đâu.”
Giản Mộc Tư ngừng lại một chút, nhìn thấy ánh mắt vừa cố chấp vừa khó hiểu của Ôn Dương, cô chỉ đành bất lực giải thích: “Tôi không muốn gì cả, không cần ước.”
Lời này…!không phải dối lòng.
Trong bao năm qua, Giản Mộc Tư chưa từng ước trong ngày sinh nhật.
Cô không có nguyện vọng gì, thật sự không có nguyện vọng gì.
Ôn Dương nhìn Giản Mộc Tư, bỏ những ngọn nến thừa vào trong túi, sau đó lại rút những ngọn nến đã được cắm trên mặt bánh ra.
“Vậy chị có thể cắt bánh chứ? Nhân vật chính cắt bánh là quy định đấy!”
Giản Mộc Tư nhận lấy con dao từ tay Ôn Dương, chỉ cắt một miếng.
“Chị không định ăn? Hay không định cho tôi ăn?”
Trên mặt Ôn Dương viết đầy ba chữ “không hài lòng” to tướng.
Cho dù chiếc bánh nhìn xấu xí, chị ấy cũng không cần ghét bỏ đến mức vậy chứ?
Người quay lưng về phía Ôn Dương lộ ra một nụ cười khe khẽ, ngay sau đó thu lại nụ cười, nhướng mày nhìn Ôn Dương:
“Định không cho cô ăn ~”
“Không được! Tôi đói! Dù thế nào cô cũng phải chia cho tôi một miếng!”
Ôn Dương nôn nóng, cướp lấy dao từ trong tay Giản Mộc Tư, dù thế nào cũng phải được ăn bánh sinh nhật của Giản Mộc Tư.
Tối hôm qua nàng không được ăn, bánh hôm nay nhất định phải tọt vào miệng!
Ôn Dương cầm lên miếng bánh vừa được cắt, nóng lòng chỉ muốn xúc một miếng bỏ vào miệng.
Nhân vật chính ngày hôm nay ngăn nàng lại, đổi cho Ôn Dương miếng bánh được cô tự tay cắt.
“Ăn miếng này đi~ Không phải nói muốn nhân vật chính cắt bánh sinh nhật sao?”
Ôn Dương chớp chớp mắt, ngoan ngoãn một cách hiếm lấy, ăn luôn miếng bánh vừa được Giản Mộc Tư đổi cho.
Sĩ quan Ôn mắc bệnh sạch sẽ lúc này không còn quan tâm vỉa hè có bao nhiêu vi khuẩn nữa, nàng ngồi hẳn xuống lề đường, xúc miếng bánh sinh nhật trên đĩa.
Nàng ngậm miếng bánh trong miệng, nhưng vẫn không nhịn được giới thiệu về chiếc bánh:
“Đây…!vốn là một chiếc bánh hình Nữ hoàng băng giá.”
“Nữ hoàng băng giá?”
Thấy vẻ mặt bối rối của Giản Mộc Tư, Ôn Dương mới nhận ra một người không bao giờ đến rạp chiếu phim như Giản Mộc Tư có lẽ cũng chưa được xem phim chiếu trong rạp.
Huống hồ, đây lại là một bộ phim hoạt hình của Disney.
“Hừmmm…!Tôi chỉ vì…!cháu gái tôi nhất quyết muốn tôi dẫn nó đi xem! Thực sự chỉ là tiện thể thôi!”
“Ừm~”
“Đây là phim của Disney, chị biết Disney mà phải không?”
“Ừ.”
“Trong phim có một cô công chúa, tên là Elsa.
Elsa chính là nhân vật được vẽ trên bánh, tôi nghĩ cô ấy rất giống chị.”
Ôn Dương dừng lại một lúc:
“Ồ, chắc chị cũng biết, Disney rất thích những câu chuyện về công chúa, tôi nói cô ấy giống chị tức là đang khen chị đấy! Giản Mộc Tư, chị phải cảm ơn tôi~”
Ôn Dương chột dạ.
Đây có được coi là lừa gạt trót lọt không?
Nhỡ như sau này Giản Mộc Tư biết Elsa thực ra không phải công chúa mà là nữ hoàng thì sao?
Lại còn là nữ hoàng băng giá…
“Được, cảm ơn.”
Ôn Dương kinh ngạc trợn tròn mắt.
Giản Mộc Tư thực sự làm theo lời nàng, lại còn nói “cảm ơn”?
Hôm nay mặt trời mọc đằng nào vậy?
Nàng lén lút nhếch một bên mép lên, âm thầm cảm tạ phù hộ của nữ hoàng Elsa.
“Thôi được rồi,”
Ăn xong bánh sinh nhật trong đĩa, Ôn Dương thu dọn dĩa và nĩa, bỏ vào thùng rác: “Vì là sinh nhật chị, hôm nay tôi sẽ không kiếm chuyện với chị nữa.”
Cuối cùng, Ôn Dương lại bước đến gần Giản Mộc Tư, xác nhận nói:
“Giản Mộc Tư, chị chưa từng nghe qua câu này sao?”
“Do you want to build a snow man?”
“Bạn có muốn đắp người tuyết không?”
“Tôi không khiến chị dịch…”
Ôn Dương xua tay,
“Thôi bỏ đi, chị vô thức dịch cũng là chuyện bình thường, dù sao chị cũng chưa xem qua, bộ phim đó cũng không có gì đáng xem…”
Nàng lén liếc nhìn Giản Mộc Tư, tiếp tục dối lòng:
“Đó chỉ là phim thiếu nhi, phim hoạt hình, rất ấu trĩ! Vừa rồi tôi đến tiệm bánh ngọt, họ chỉ còn mỗi chiếc bánh đó, tôi không còn lựa chọn nào khác nên mới mua! Nghe nói có một đứa trẻ muốn chiếc bánh đó trong ngày sinh nhật.
Tôi nói này, đúng là một bộ phim trẻ con, đúng là chỉ có trẻ con mới thích~”
……
Giản Mộc Tư đặt hộp bánh vào hộp và đậy lại, sau đó mang về xe cấp cứu.
Ôn Dương chỉ nhìn hành động của Giản Mộc Tư, cũng không hỏi người kia tiếp theo định xử lý sản phẩm bị lỗi kinh khủng đó như thế nào.
Nàng đi theo Giản Mộc Tư đến gần xe cứu thương…
……
Sắc trời mùa đông luôn sáng muộn hơn ngày hè.
Dường như nơi cuối con phố có tia sáng yếu ớt hiện lên.
Ôn Dương nhìn bóng lưng của Giản Mộc Tư:
“Giản Mộc Tư, Do you want to build a snow man trong phim, có thể được hiểu là Bạn có muốn chơi cùng nhau không, cũng giống như Do you want to be my friend?”
Giản Mộc Tư quay người lại, bắt gặp đôi mắt cười của Ôn Dương.
“Hãy làm bạn được không, Giản Mộc Tư?”
Hai má Ôn Dương có chút ửng hồng, trái tim không ngừng đánh trống:
“Nếu làm bạn với em, em sẽ ít kiếm chuyện với chị hơn nhé?”
Ôn Dương chợt thấy Giản Mộc Tư khẽ mỉm cười với mình:
“Vậy, sau này xin nhờ Ôn Dương nhẹ miệng hơn.”
……
Sau này, máy chạy bộ trong nhà Ôn Dương luôn trong tình trạng nửa vứt xó.
Trừ khi thời tiết xấu, Ôn Dương hầu như không chạy bộ ở nhà nữa.
Hai chú chó Bichon cũng không phải đi bộ đến Sở Cảnh sát nữa.
Bất kể do Ôn Dương cảm thấy thương chúng nó, hay do nàng không cần lấy cớ dắt chó đi dạo để gặp Giản Mộc Tư nữa, ít nhất hai chú chó cũng đã trở lại ngày tháng đi dạo trong tiểu khu với Ôn Quốc Đông.
Những lúc Ôn Dương và Giản Mộc Tư chạy bộ, họ không nói gì nhiều.
Thường là gật đầu một cái như lời chào hỏi khi gặp nhau, khi chạy bộ xong, người cầm điện thoại hoặc tiền lẻ sẽ đến cửa hàng tiện lợi mua hai chai nước.
Sau ba hoặc hai ngụm giải khát, giải tán ai về nhà nấy.
Những chiếc sandwich mà Ôn Dương chuẩn bị trước khi đi làm cũng không cần bị “lãng phí” trong chiếc bụng không đáy của đồng đội nữa.
Nàng cũng không cần tìm trăm phương nghìn kế để đưa chúng cho Giản Mộc Tư khi hai đội tình cờ gặp nhau nữa.
Giờ đây, nàng thể trực tiếp và thoải mái đưa cho Giản Mộc Tư, hơn nữa, Ôn Dương còn chủ động tìm Giản Mộc Tư trước ca làm việc.
Mỗi khi lái xe đi làm nhiệm vụ, nàng đều cầm chiếc hộp giữ nhiệt đến Trung tâm Cấp cứu.
Cũng có đôi khi là một chiếc phích đựng cháo.
Sĩ quan Ôn hoa mỹ gọi hành động này là “bạn bè quan tâm lẫn nhau”.
Khi bị những “người bạn” giới tính nam nói nhiều quá, nàng mới giải thích thêm, vì Giản Mộc Tư là “con gái”.
Nếu lại bị phản đối nữa, nàng sẽ tức giận nói: “Mấy ông có bị ngất đâu?”
Dau đó nàng lại giải thích dưới ánh mắt lạnh lùng của Giản Mộc Tư:
“Em chỉ sợ chị ngất đi, không có ai làm việc, làm sao trông cậy được vào hai người ấy?”
Tất nhiên Lưu Dịch và Trần Phi không thể tự chinh chiến đơn độc.
“Em thật sự không có ý nói chị ngất đi, thật đấy, Giản Mộc Tư.”
Ôn Dương giải thích nhanh hơn so với bất kỳ ai khác, cũng như tốc độ chạy trốn của nàng vậy.
Nàng quá rõ mình đã dẫm vào điểm yếu của Giản Mộc Tư, bảo vệ tính mạng là trên hết.
Mà sau khi nàng bỏ chạy, Giản Mộc Tư sẽ thu dọn đồ đạc của Ôn Dương để trên bàn, cẩn thận cho chúng vào ba lô của mình, mang lên xe cứu thương.
Chỉ mới vài ngày trước, Giản Mộc Tư vừa mua một chiếc ba lô mà trước đây cô sẽ không bao giờ chọn..