Bạn đang đọc Em Đúng Là Đồ Du Côn ! – Chương 15
– hoàng hôn đẹp nhưng buồn . (nó nói )
– ừ. (hắn cười)
– 2 đứa nhìn nhau tự nó có cái thứ cảm giác gì ấy giống như điện giật vừa chạy qua ng vậy tim thấy đập nhanh hơn nhìn nhau rồi thấy ngại cười gượng và quay đi để dấu cảm giác lạ đó trong mình.
……………………………..
*, buổi tối :
– đi ăn tối thôi m.n. (phong )
– ừm sang gọi đôi vy bảo đi (nhật ) . m.n có mặt đủ ở phòng của nhật rồi.
– để mình. (chung )
– cốc cốc .
– hắn ra mở cửa nó đang trong nhà tắm làm gì đó tế nhị.
– đi ăn tối thôi. (chung )
– ừm đợi vy ra rồi mình đi. (hắn )
– hòa nhau chưa ? chiều mình nghe nhật kể cậu lại giận dỗi cô bé. ( chung hỏi hắn )
– hì. thì xong rồi. (hắn giã gãi cái đầu )
– biết mà chỉ cần 1 liều thuốc giảm đau là ổn ngay. ha ha. (chung nói ý )
– cậu thích ăn đòn k mà dám nói thế! (hắn hỉu ý của chung nói )
– ha ha mình nói sự thật còn gì.
– còn chọc mình à, cho cậu chết. thế hắn lao vào đấm chung , chung vừa đỡ vừa cười vừa đấm lại. (đùa thôi )
– 2 ng đang hăng say đấm đá vật lộn thì nó trong nhà tắm đi ra nhìn cảnh tưởng họ đang hùng hùng hổ hổ đánh đấm nó tưởng đánh nhau thật hét âm lên.
– làm cái gì thế hả 2 a kia . rồi chạy ra nhanh tách 2 ng họ ra khỏi nhau , nó nhìn hắn nói :
– a k sao chứ.
– sao lại đánh nhau ? (nó hỏi chung )
– 2 thằng nhìn nhau nháy mắt đã thế diễn luôn 1 vợ kích .
– a đánh thằng này cho nó chết đi. (mặt chung hằm vào nói như thật )
– a nói gì thế ? chuyện là sao ? (nó lo lắng )
– là sao ư, e hỏi thằng này thì dõ. (chung diễn như thật )
– có chuyện gì ? (nó hỏi hắn )
– tôi k bít tự nhiên cậu ấy đùng đùng đánh tôi. (hắn làm cía vẻ mặt ngây ngô )
– mày còn dám nói là tao đùng đùng đánh mày à. đã thế tao đánh ày chết !! rồi chung xông vào đè hắn ngã ra 2 thằng giả vờ đấm đấm đỡ đỡ . nó hoảng quá vội nôi chung ra nhưng chung khỏe nên knôi ra đc.
– vừa nôi chung ra vừa nói:
– a điên à, sao lại đánh a ấy, bỏ ra bỏ ra, a bỏ ra ngay . nhưng như vậy càng làm chung hăng hơn đấm hắn như thật nếu k bít tưởng đánh nhau to thật ấy chứ, nó càng cố nôi càng k đc. nó ức quá thành khóc luôn.
– a…. bỏ a …. ấy…… ra…. tôi… bảo bỏ …..ra… nghe thấy gì …. không. (nó vừa khóc vừa nói )
– m.n ngôi đợi lâu qua liền đi ra xem thì nhìn thấy cảnh đẹp mắt. phong, nhật, lâm , vội vàng chạy nôi 2 thằng bạn ra họ có biết là 2 ông này đang đóng kịch đâu.
– lâm kéo chung đứng dậy hỏi chuyện gì đây ?
– chung nháy mắt với lâm. lâm k hỉu. nhìn chung như hỏi lại là sao ?
– phong , nhật đỡ hắn ngồi dậy nó chạy lại ôm hắn luôn vừa khóc vừa hỏi :
– a.. có… sao… k ? hu hu
– chuyện này là thế nào ? (nhật quay hỏi chung )
– chung cười nháy mắt hất hàm . nhật là ng tinh tế như vậy cũng đủ hiểu chuyện gì ngay.
– hắn giả vờ đau đớn đc nó ôm lo lắng sướng muốn hét lên. hắn ôm lại nó nói :
– tôi k sao mà.
– còn nói k sao à.
– nó bỏ hắn ra quay lại nhìn chung nói :
– a quá đáng lắm.
– chung k nhịn nổi cười cười to lên m.n k hiểu gì hết. ngoài hắn và nhật. nó cũng k hỉu.
– cô bé à , a có làm gì đâu mà nói a quá đáng.
– a k làm gì ư. hay nhỉ , a vừa đánh a ấy k 1 lí do như thế k quá đáng thì là gì hả ?
– ha ha !! a.. và.. cậu ..ta.. chỉ ..đang.. đùa.. nhau.. thôi..!. ha ha. (chung nói từng từ nhẹ nhang chậm dãi )
– mắt nó mở to hết cờ nhìn chung rồi nhìn hắn, hắn cũng buồn cười mà k dám cười.
– thế là thế nào ? (nó hỏi hắn )
– là đùa chứ sao cô bé. (chung )
– tai sao ? (nó hét )
– a muốn thử xem e yêu thằng bảo tới đâu thôi, k ngờ e yêu nó nhiều như vậy. (chung nói đùa )
– m.n giờ đã hiểu ai cũng cười. cả hắn nữa hắn cũng cười tủm tỉm thôi.
– nó thì k cười đc mà chỉ có tức giận , xấu hổ và cảm thấy dơ thôi. nó quét những giọt nước mắt nói :
– các a coi tôi là thứ gì hả? nó quát to đứng dậy đạp mạnh hắn 1 cái dõ đau vào chân rồi bỏ đi. m.n thì vẫn cười. hắn k cười nữa vì hình như nó giận thật rồi .
– cô bé tức giận thật rồi !! (chung )
– k giận sao đc, còn ngồi đó , mau đuổi theo đi .(nhật )
– phong đỡ hắn dậy . diễn trò hay quá đó. ( phong )
– hắn cười rồi nhanh chân đuổi theo nó. m.n nhìn cười.
– nó chạy thật nhanh tới cầu thang máy nó ấn nút . hắn vừa chạy đến nhưng kịp cửa đóng mất rồi, đành phải chạy nối cầu thang bộ. nó xuống dưới tầng 1 khách sạn đi ra khỏi khách sạn mặt hầm hầm giận cứ thế đi.
– hắn thì thở hổn hển khi vừa tập thể dục từ tầng 4 xuống tầng 1 dừng lại thở 1 chút lại nhanh chóng chạy đuổi theo nó, nó đã đi đc 1 đoạn khá xa khách sạn hắn phải chạy thật nhanh.
– tên đểu cáng ,a dám lừa tôi, tôi lo lắng sợ hãi tưởng a bị đánh thế mà a coi tôi là con ngu để đùa dỡn. nó vừa đi vừa chửi.
– hắn chạy mỏi dã chân cuối cùng thì cũng nhìn thấy bóng dáng nó đằng trước. hắn cố gọi dù thở k ra hơi.
– k..h..ỉ c..h…ờ t…ô…i !!!!!!!!!! (hắn vẫn đang chạy để kịp nó )
– nó nghe giọng hắn gọi quay lại nhìn lườm còn đi nhanh hơn vừa nãy , làm hắn mồ hôi ướt đậm mới đuổi kịp nó.
– hắn giữ tay nó lại :
– đã nói là đợi tôi cơ mà. (thở )
– bỏ ra. ( nó mặt k 1 tí cảm xúc )
– không.
– bỏ.
– không.
– nó hất mạnh tay hắn ra đẩy hắn làm hắn ngã . nó k thèm đỡ hắn dậy hay nhìn hắn xem sao k mà bỏ đi luôn.
– khỉ cô bỏ lại tôi vậy sao ? đứng dậy phủi quần rồi lại chạy tiếp theo nó.
– nó k quan tâm cứ bỏ đi trước.
– khỉ ? hắn gọi.
– tôi xl mà. tôi k cố ý đâu.
– k cố ý chỉ cố tình thôi . (nó)
– k , k phải thế, nghe tôi nói đi.
– còn gì phải nói nữa.
– khỉ xin cô mà hắn đi nhanh lên trước mặt nó đứng chắn trước mặt nó.
– nghe tôi đã.
– nó k nói chỉ nhìn thằng vào mặt hắn .
– tôi….
– sao nói đi.
– tôi….
– k nói đc phải k ?
– k phải thế…
– thôi đủ rồi . a cút đi.
– sao ?
– tôi bảo a cút đi, biến khỏi mắt tôi.
– tôi xl rồi mà .tôi…
– k cần. tôi k muốn nghe cái lời xl đó của a.
– cô đừng như vậy, chỉ là đùa 1 chút thôi mà.
– với a thì là 1 chút với tôi thì k phải như thế.
– cô có nghĩ sâu xa quá k, đơn giản chỉ là đùa.
– im đi. tôi chỉ là con ngu cho a đùa giờn thôi à.
– ý tôi k phải thế mà là..
– là gì hơn thế đúng k .
– tại sao cứ phải làm ọi chuyện to ra thế ?
– đừng nói gì nữa , a đi đi. đừng ở đây trước mặt tôi làm gì tôi k muốn nghe k muốn nhìn thấy cái bản mặt của a nữa.
– tôi phải nói sao thì cô mới hiểu ?
– tôi chẳng cần hiểu gì hết. giờ thì a biến đi đc rồi.
– hắn ôm lấy nó. tôi xl rồi mà cô đừng như vậy , tôi hứa sẽ k bao giờ đùa giỡn cô như thế. tha lỗi cho tôi 1 lần đc k ?
– k cút đi. nó dẫy ra. hắn càng ôm chặt hơn.
– bỏ ra. nó đấm vào lưng hắn. hắn vẫn k bỏ .
– cô cứ đánh đi đánh cho hết giận hết tức đi .
– a nghĩ chỉ có vậy là tôi sẽ hết đc sao?
– cô muốn thế nào thì cứ nói chỉ cần cô k giận tôi nữ tôi sẽ làm ?
– a biến khỏi mắt tôi.
– cái đó thì tôi k làm đc.
– tôi ghét a. a là 1 thằng khốn nạn . (nó gào lên đấm mạnh vào lưng hắn )
– cô cứ chửi đi tôi nghe hết.
– tôi k bao giờ tha lỗi cho a đâu.
– cô ghét tôi lắm sao ?
– phải ghét, rất ghét. chỉ muốn a biến khỏi mắt tôi ngay bây giờ.
– như thế cô mới hết giận tôi.
– k tôi k tha thứ cho a.
– cô nói tôi phải làm gì?
– a chết đi, chết đi tôi sẽ tha thứ. (nó tức quá nói k nghĩ )
– thật ư ? chỉ có tôi chết cô mới tha thứ ư ?
– phải !
– cô thật lòng muốn điều đó.
– đúng.
– đc vậy tôi sẽ biến khỏi mắt cô ngay bây giờ tôi sẽ làm điều cô muốn. chỉ cần để cô hết giận tôi.
– nó thấy hơi sợ sợ nó chỉ nói thế chứ k phải thật lòng muốn như vậy nhưng nghĩ hắn chỉ nói mồm nên nó kệ.
– a giỏi thì làm đi.
– đc. rồi hắn bỏ nó ra lao nhanh ra đường ,sự việc chỉ diễn ra như trong vòng 1 giây . nó còn chưa kịp định hình sự việc chưa kịp nói thì hắn đã …. hắn vừa lao ra thì 1 chiếc ô tô đi với tốc độ khá nhanh đi đến do bất ngờ ng lái xe phanh k kịp và tông vào hắn, hắn bán ra 1 đoạn rồi chuyện ấy đã đến . hắn đã làm theo ý nó làm đúng như vậy. nó nhìn hắn chố mắt sợ hãi k chợp vào nổi chân tay như k cử động đc cứ đứng yên mà nhìn. – quá kinh hãi quá bàng hoàng nó k ngơ sự việc lại thế này hắn k nói đùa mà hắn đã làm thật chỉ vì sự tức giận của nó chỉ vì lời nói k suy nghĩ trong lúc tức mà hắn giờ đã… . m.n lại xem hắn nhưng k 1 ai gọi xe cấp cứu hay gì , họ chỉ đứng đó mà xì xào chỉ chỏ. hắn nằm im dưới 1 màu đỏ tươi chảy ra. nó sau 1 lúc bất động bây giờ mới lấy lại đc bình tĩnh chạy nhanh ra chỗ hắn đang nằm. nó có hối hận cũng k kịp nữa rồi.
– nó đẩy mấy cái con ng vô tâm chỉ đứng nhìn ra. ôm lấy hắn nó khóc to .
– BẢO ơi ! chuyện gì thế này, máu , là máu, trời ơi, tôi đã làm gì đấy.
– a tỉnh dậy đi bảo ơi ! (nó cứ kêu tên hắn khóc )
– a đừng làm tôi sợ mà, giúp tôi với , giúp tôi gọi xe cấp cứu đi. a ấy sẽ chết mất. làm ơn giúp tôi. (nó gào thật to ).
– ………………………………………….
*, tại bệnh viên.
– hắn đc đưa vào phòng cấp cứu. nó ngồi bên ngoài đợi. nó khóc khóc nấc thành từng tiếng to. ng run lên từng hồi sợ hãi nghĩ lại cái cảnh vừa diễn ra quá nhanh k ai ngờ đến mọi việc lại thành ra thế này . nó k muốn nó có muốn hắn vậy đâu.
– reng…….. reng……… .(điện thoại hắn kêu. lâm gọi vì 2 ng này đi lâu quá k thấy về m.n thì đang đói đợi về đi ăn tối. )
– nó ấn nút nghe. (nó cầm đt của hắn khi hắn đc đưa vào cấp cứu )
– a…(nấc) … lô ….(nấc).
– ai nghe máy thằng bảo vậy nhỉ ? (lâm nói với m.n)
– hỏi đi.( phong )
– e là ai sao lại cầm máy bảo ? bảo đâu cho a gặp. ( họ k nghĩ là nó )
– a.. (nấc)… bảo…. (nấc )
– bảo làm sao ? (lâm hỏi )
– hình như ng này đang khóc. lâm nói với m.n.
– a … (nấc)…. ấy….. gặp( nấc )…. tai….. nạn. nó k ngừng đc nước mắt tiếng nấc càng to.
– như sét đánh bên tai lâm. khi nghe 2 chữ tai nạn.
– cái… gì …tai …nạn. ( lâm hét lên trong đt. m.n bên ngoài cũng k kém phần lo lắng khi nghe thấy lâm nói tai nạn )
– nó chỉ khóc trong đt k nói đc gì nữa.
– bảo đang ở đâu ? (lâm hỏi )
– nó k nói thành tiếng nữa vì khóc . phải cố chấn tĩnh lại mới nói đc cho lâm biết.
– bệnh…. viện…..xyz.
– lâm vội cúp máy nói :
– đến bênh viện xyz bảo gặp tai nạn rồi. m.n hoảng chạy thật nhanh để đến bênh viện.trong lòng k ai là k lo sợ.
*, (bênh viện ).
– m.n chạy như ma đuổi đằng sau. lâm rút đt ra gọi cho nó xem đang ở chỗ nào. (gọi vào số của hắn )
– rầm rầm . tiếng bc chân m.n chạy tới.
– bảo ? bảo sao rồi ? (lâm nhìn nó hỏi )
– nó chỉ khóc chỉ khóc mà k thể trả lời đc. mấy chị gái xinh đẹp ng yêu mấy tên kia nhìn nó vậy cũng k kiềm đc nước mắt khóc theo.
– nhật nhìn nó quần áo dính đầy máu chắc là máu của hắn. mặt mũi tái xanh. mắt đỏ hỏe vì khóc quá nhiều. nhật đặt tay nhẹ nhàng lên vai nó để chấn an và động viên nó .
– nó khóc k ngừng khóc như mưa. ng run như đứng trước 1 tên giết ng vậy.
– nhật thở dài nói :
– bảo sẽ k sao. e đừng lo lắng quá. ( nhật an ủi nó nhưng a cũng đang rất sợ hãi lo lắng )
– tất cả là lỗi tại mình, nếu k phải vì trò đùa đó có lẽ bảo k như này. ( chung đấm mạnh tay vào tường )
– giờ k phải lúc nhận lỗi ai đúng ai sai. bình tĩnh đi. ( phong )
– đúng đấy bĩnh tĩnh lại nào. ( lâm )
– m.n ngồi bên ngoài chờ đợi mà lòng nóng như lửa đốt. thấp thỏm k yên.nó thì cứ khóc k ngừng ai cũng an ủi nói vài câu cho nó đỡ lo nhưng nó thì chẳng để tâm giờ nó chỉ nghĩ đến hắn thôi nó cứ khóc như thế suốt từ khi hắn gặp chuyện đến bây giờ cũng phải vài 3 tiếng.
– sau 2 tiếng ,cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra bác sĩ bc ra m.n vội chạy lại hỏi rồn rập . nó đứng dậy nhưng chỉ đứng đó k hỏi gì vì chẳng thể nào nói đc thành câu.
– cậu ấy sao rồi bác sĩ ?
– cậu ấy có sao k ?
-v.vvv…vv………..
– làm bác sĩ muốn trả lời cũng k đc. bác phải dơ tay lên ra hiệu mọi ng bình tĩnh từ từ để bác sĩ còn trả lời.
– hiểu đc ý m.n dừng việc hỏi lại lắng nghe bác sĩ nói.
– yên tâm cậu ấy k sao rồi.
– nghe đc câu này họ như chút đc cục đá nắng đang đè lên ng vậy , thở phào nhẹ nhàng hơn. nó cũng vậy.
– vì chấn thương ở đầu nên chưa thể tình ngay đc, cậu ấy cần phải nghỉ ngơi điều trị. 1 ,2 ngày mới có thể tỉnh.
– m.n gật đầu.
– có ảnh hưởng gì lớn k bác sĩ ? (lâm )
– đừng lo chỉ chấn thương nhỏ thôi.
– vâng cảm ơn bác sĩ . (phong )
– k có gì. đó là trách nhiệm của chúng tôi.
– vậy chúng tôi có thể vào thăm cậu ấy k ?
– đc, nhưng k nên vào quá nhiều ng. và k nên thăm quá lâu.
– vâng.
– thế ai là ng nhà bệnh nhân.
– chúng tôi. (lâm, nhật, phong, chung đồng thanh )
– vậy 1 ng đi theo tôi để làm thủ tục cho câu ấy.
– tôi đi. ( phong )
– bác sĩ gật đầu rồi phong theo bác sĩ đi làm thủ tục nhập viện cho hắn.
– nó vẫn cứ đứng yên đó . nhật quay nhìn nó. bây giờ nhìn nó mới có chút hồn vía.
– thấy chưa a đã nói mà BẢO sẽ bình an. (cười )
– nó vẫn khóc chỉ gật đầu lại với nhật.
– đc rồi nín đi e. vào thăm cậu ấy đi. bon a sẽ ở ngoài đợi.
– gật đầu rồi bước mở của vào trong phòng. nhìn thấy hắn nằm đó tim nó như bị ai bóp nghẹt vậy, k thể thở nổi, nước mắt thì đua nhau rơi k xuể. bước chân run run tiến lại gần giường bệnh. nó phải cố kìm lén lại để k cho tiếng nấc to.
– ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. nhìn hắn rồi nói.
– xin…. lỗi… xin lỗi a. (khóc )
– tôi xin lỗi.
– tôi k cố tình đâu, tôi…… hu hu
– tôi hết giận a rồi. a hãy mau chóng tỉnh lại đi, tôi sẽ xl a, 1oo lần hay 1000 lần tôi cũng sẽ nói chỉ cần a tỉnh lại.
– tôi sai rồi, tôi k nên giận a, tôi k nên nói thế.
– mà tại sao ngốc vậy. tôi nói thì kệ tôi sao lại làm theo cơ chứ.
– tôi ghét a là vì tôi thương a lo lắng cho a mà a dám giỡn tôi …. tại sao hả tên ngu dốt này. sao lại làm như vậy. a mà làm sao thì tôi ân hận cả đời biết k.
– a đừng nằm im như thế, tôi k thích đâu. a nhanh mà tỉnh dậy đi.
– đúng là 1 tên ngốc ngếch , a vì tôi mà dám k màng đến mạng sống của mình đc ư. a tưởng như vậy là a hùng à. huhu (nó vẫn khóc.)
– hu hu nó cứ cúi mặt xuống giường mà khóc. ở bên ngoài họ nghe thấy dõ , hiểu đc nguyên nhân tai nạn của hắn nhưng cũng k thể trách nó mà chỉ cảm thấy thương nó.
– bác sĩ nói k nên ở trong lâu có nên bảo cô bé …. (lâm )
– thôi cứ để cô bé ở lại với cậu ấy. giờ có nói thì cũng k đc đâu. ( chung )
– ừ vậy thì chúng ta về đi sáng mai vào sớm. ( nhật ) – để mình vào nói với cô bé . ( nhật )
– ừm. ( lâm )
– nhật mở cửa vào nó vẫn cứ ngồi úp mặt xuống giường khóc. nhật nhìn thằng bạn mình nằm đó cũng đau lòng lắm, chuyến đi chơi đang tốt đẹp thì thành ra thế này. nhật đặt tay lên vai nó nói .
– e có muốn về nghỉ ngơi k ?
– nó chỉ lắc đầu.
– vậy có muốn ăn gì k ?
– cũng chỉ lắc đầu.
– e sẽ ốm đó nếu cứ như vậy. hay về nghỉ đi. ngày mai vào sớm.
– nó cũng chỉ lắc đầu.
– nhật thở dài nói :
– thôi vậy thế e ở lại với cấu ấy bọn a về trc ngày mai bọn a sẽ vào . a sẽ mua chút gì cho e ăn nhé.
– nó chỉ úp mặt như vậy khóc k gật k lắc k nói.
– nhật đi ra đóng của phòng lại .
– sao ? ( chủng hỏi )
– cô bé k muốn về. chúng ta đành về vậy , à các cậu cứ về trước đi, mình ở lại mua chút đồ cho cô bé rồi về sau.
– m.n gật đầu ra về trước. nhật ở lại đi mua cho nó mấy cái bánh và hộp sữa để nó có đói thì ăn tạm. mua xong mang vào cho nó. do nó khóc nhiều quá mệt nữa nó đã thiếp ngủ . nhật để túi đồ lên bàn rồi ra về.
* , sáng hôm sau :
– nó tỉnh dậy , hắn vẫn nằm đó. nó mệt mỏi đứng dậy đi tìm nơi rửa cái mặt cho đỡ. vào phòng vs của bệnh viện nhìn vào gương cái mặt nó như biến dạng sau 1 đêm. xấu tai hại trông cứ như ai k phải nó ấy. nó cho chút nước lên mặt cảm giác dễ chịu hơn. nó uể oải bước về phòng. do nó mệt đói lại ngủ ít nên đi k vững liêu xiêu.
– về đến phòng nhìn hắn, lại đau lòng lại muốn khóc nhưng cố gắng để nước mắt k rơi. nó thấy túi đồ ăn trên bàn. dù đói nhưng mồm chẳng ăn nổi, ăn thế nào đc khi hắn thế này. nó lại ngôi xuống chiếc ghế nhìn hắn . tất cả chỉ tại cái tính ương bướng của nó mà giờ hắn đc ngủ trong bệnh viện . nó nghĩ ngợi rồi chẳng ngăn đc nữa nước mặt lại rơi. đúng lúc m.n đến nó quay ra nhìn lau vội nước mắt.
– nhóc có 1 đêm thôi mà tiều tụy qua đó. (lan )
– thôi nhóc đừng lo nữa đi ăn gì đi rồi về khách sạn nghỉ, bọn chị sẽ ở đây trông cậu ấy. (chi )
– k e k sao. e muốn ở đây, m.n đừng lo cho e.
– e cứ vậy sẽ ốm đấy . nghe lời m.n đi. ( phong )
– k e muốn ở đây mà.
– e…..
– thôi đc rồi e cứ ở lại đây, có gì điện cho bọn a. nhưng e phải ăn chút gì vào mới có sức mà trông cậu ấy, k đến lúc bọn a lại phải chăm luôn cả e đó. ( chung đùa )
– e biết rồi , m.n cứ về đi. a ấy tỉnh lại thì e sẽ điện.
– đồ a mua e chưa ăn sao ? (nhật )
– tí e sẽ ăn.
– nhớ ăn đó, trưa bọn a lại vào.
– vâng.
– m.n ra về còn lại mình nó , nó thở dài nói :
– a còn cứ nằm đây đến khi nào ? định lấy bênh viện làm nhà luôn hả ?
– tỉnh dậy nhanh đi tôi k thích ở trong bênh viện lâu đâu. nó cứ nói 1 mình như thế nói rất nhiều điều, đến khi bác sĩ vào khám xem tình hình cho hắn.
– bác sĩ thế nào rồi ạ ? (nó )
– ổn hơn rồi. cháu yên tâm.
– nó cười với bác sĩ nói.vâng !
– bây giờ chúng tôi cần chuyển cậu ấy đến phòng phục hồi sức khỏe.
– dạ. nó đi theo bác sĩ , hắn đc chuyển đến phòng phục hồi sức khỏe. phòng đặc biết (phòng víp chỉ ở 1 mình, đó là yêu cầu của nó khi bs hỏi nó chọn phòng nào, nó đã chọn phòng 1 mình cho hắn vì nó cũng k muốn hắn chung đụng với ai )
– ngày nữa lại qua đi, hắn vẫn chưa tỉnh nhưng sức khỏe đã khá hơn , nó cũng đã nghe lời m.n ăn uống rồi nghỉ ngơi để k mệt quá. ngày ngày trôi qua hắn đã nằm ngủ thế đc 2 ngày rồi. sang ngày thứ 3 k bít hắn có tỉnh k. bác sĩ nói chỉ 1, 2 ngày thôi sao đến ngày thứ 3 rồi vẫn chưa thấy gì.
– nó đang ngồi trông hắn , giờ là buổi trưa m.n vừa rời khỏi bệnh viên về nghỉ ngơi. nó nhìn hắn trông hắn cũng đã khá hơn nhiều rồi sao vẫn chưa tỉnh. nó nắm bàn tay hắn đưa lên áp vào mặt mình nói :
– a nhẫn tâm vậy, cử để tôi ngày nào cũng phải trông a mong a thế này, có phải a đang cố tình trả thù tôi. a k tỉnh lại tôi đánh a đấy.