Em Định Trốn Tránh Đến Bao Giờ

Chương 9: Một rổ tình yêu


Đọc truyện Em Định Trốn Tránh Đến Bao Giờ – Chương 9: Một rổ tình yêu

Cứ tan giờ làm, Khánh Phong vội vàng lái xe đến công ty tôi. Đơn vị của anh tới công ty tôi không xa lắm. Anh nhắn tin cho tôi kiểu gì cũng phải chờ anh đến rồi cả hai sẽ cùng đi về. Tôi thở dài, thôi thì chờ đợi vậy.

Tôi nhìn thấy anh hồ hởi lái xe tới, anh cười rạng ngời khi nhìn thấy tôi đứng chờ anh trước cổng công ty. Từ hôm tôi được chuyển lên văn phòng làm, trang phục của tôi chủ yếu là váy công sở nhưng có một thứ tôi không thay đổi, đó là balo. Bởi vì trong đó chứa sách vở của tôi. Anh đến, tôi vào ra lấy xe rồi vội vàng lái xe đến nơi học thêm. Tôi không muốn để anh biết tôi học thêm tiếng Trung, tôi lôi kéo anh đi ăn. Khỏi phải nói anh vui đến cỡ nào khi nhìn thấy dáng vẻ nhõng nhẽo của tôi.

– Phụng Yến, cái lần anh nhìn thấy em nhõng nhẽo với cậu bạn học cùng lớp, anh rất giận. Vô cùng giận là đằng khác. Anh tự hỏi tại sao với cậu ta thì em lại trẻ con như thế, mà với anh, em lại già dặn vô cùng.

– Anh có đi ăn với em hay không? Anh còn nói thêm nữa là em xù anh luôn đấy.

– Ơ đi, phải đi chứ.

Tôi dẫn anh tới quán chuyên lươn. Tôi gọi một đĩa lươn tươi xào, anh cũng gọi một đĩa giống tôi. Tự nhiên tôi nhớ đến Hòa Vy, đem thắc mắc đó hỏi anh. Anh hơi mỉm cười:

– Em ghen phải không?

– Không hề nhé. Nói thật, em chưa nghĩ đến chuyện tình cảm cá nhân đâu, nên khi nghe anh với chị Hòa Vy là một đôi, em thật sự vui cho anh.

– Nhóc, em xấu xa vừa thôi. Vui với mừng cái gì. Hòa Vy thích anh từ hồi còn đi học đến giờ. Anh cũng không phải là mẫu người lăng nhăng, nay thích người này mai thích người khác. Chỉ có em là xấu tính thôi.

– Thế thời gian qua, anh với chị Hòa Vy , gì gì chưa?

– Gì gì là cái gì. Anh chưa từng rung động trước cô ấy, nói gì đến gì gì như em nghĩ.

– Vậy sao em nghe chị Hằng nói anh với Hòa Vy là một cặp?

– Nhóc, em ghen phải không. Có đúng em ghen không? Haaa, em cũng thích anh đúng không? Nói đi, có thích hay không?

– Anh ăn đi nào, để nguội ăn không ngon – tôi lảng đi.

Ăn xong, tôi lấy lý do đi gặp Diệu Vũ nói anh về trước. Anh không đồng ý. Tôi đi đâu, anh sẽ đi đó. Tôi trừng mắt nhìn anh. Anh cười hả hê. Anh sẽ không bị tôi lừa nữa. Số điện thoại của Diệu Vũ, của Xu và chị Thúy Chi, anh lưu vào trong điện thoại hết rồi. Nói là làm, anh mở điện thoại ra. Tôi bỗng nhìn thấy hình nền của một cô gái mặc váy màu xanh lam nhạt, ảnh chụp nghiêng bên đài phun nước. Anh cố tình làm ra vẻ che giấu, tính tò mò của tôi nổi lên, tôi cố với tay chụp lấy cái điện thoại. Anh cao hơn tôi, tay anh cũng dài hơn tôi, anh đứng lên trên vỉa hè, giơ cao điện thoại. Tôi đứng nhìn cái điện thoại trên cao kia một cách thèm thuồng. Tôi làm sao chịu đầu hàng dễ thế được. Một ý nghĩ xấu xa xẹt qua đầu tôi, tôi thò tay cù vào nách, vào eo anh. Anh đầu hàng, đưa điện thoại cho tôi xem. Tôi thật bất ngờ, hình cô gái đó lại là tôi. Hình này chụp ở khu nghỉ dưỡng vào lần tôi đi tiếp khách cùng sếp. Tôi không hiểu vì sao anh lại có tấm hình này, mà tôi cũng chẳng hiểu ai lại thừa hơi đi chụp trộm tôi.

Anh cười bí hiểm, nhất quyết không nói bức ảnh này lấy ở đâu ra. Hình như vẫn chưa quên mục đích của mình, anh nhấn số của Diệu Vũ. Tôi hốt hoảng thì đã muộn. Tôi nghe thấy tiếng Diệu Vũ trả lời điện thoại. Anh giả vờ không gặp được tôi, không biết tôi ở đâu, hỏi Diệu Vũ xem tôi có ở cạnh cô ấy không. Diệu Vũ trả lời rất nhanh: “Phụng Yến không ở đây. Em cũng chẳng biết cô ấy ở đâu. Anh quản lý vừa thôi. Em cúp máy”.

Tôi cười trộm. Không hổ danh là bạn tốt của tôi. Thật ra Diệu Vũ biết rõ ràng lịch học của tôi, nhưng cô ấy nhất quyết không nói cho anh biết. Khánh Phong nghe giọng nói cùng hành động cúp máy trước của Diệu Vũ lắc lắc đầu. Đúng là bạn nào tớ nấy – anh lẩm bẩm.


Giờ vào học đã bị muộn mất 15 phút. Tôi cuống cuồng lái xe đến địa điểm học rồi vội vàng gửi xe, vội vàng đi vào lớp. Mặc kệ Khánh Phong đang lúi húi ở bãi gửi xe, tôi đoán chắc là anh không thể vào được bởi đây là trung tâm dạy ngoại ngữ. Tôi mặc kệ, tôi phải học đã.

Tan học, tôi đi ra cổng, đã thấy anh đứng đó chờ tôi. Anh gửi vẫn gửi xe ở bãi trông xe, anh lái xe của tôi. Anh kéo tay tôi ôm lấy lưng anh. Tấm lưng thật rộng, thật chắc, tôi rất thích, tự nhiên ôm siết lấy lưng anh. Tôi dẫn anh đi ăn tối. Tôi thường đi theo các chị, các bạn đi ăn lặt vặt nên biết nhiều chỗ, còn anh, hết giờ làm là về nhà nên không thông thạo địa điểm ăn uống bằng tôi.

– Em vẫn không hiểu vì sao anh lại thích em? Có nhiều cô gái khác hơn em gấp trăm lần, sao anh không chọn, lại đi chọn em.

– Ừ nhỉ, tại sao anh lại thích em nhỉ? Chắc kiếp trước anh làm gì đó tội lỗi nên kiếp này bị trừng phạt đây mà. Haizzz.

– Anh nói cái gì, anh thích chết phải không?

– Ôi, không tha cho anh, đừng cấu anh thế. Đau lắm. Ối, đừng cù anh, nhột quá. Haaaaaaa.

Tôi và anh trêu chọc như như hai đứa trẻ con. Đã lâu lắm rồi, tôi không có tâm trạng thoải mái như lúc này, đối diện với anh. Điện thoại của tôi báo hiệu có người gọi tới. Là Diệu Vũ. Cô ấy rủ tôi đi picnic cùng bồ Tây của cô ấy. Cô ấy còn nhấn mạnh là có vài trai Tây độc thân cũng đi cùng. Tôi chưa kịp nói gì đã thấy điện thoại của mình trên tay của anh. Anh tức giận, nghiến răng nói: ” Diệu Vũ, em sợ thiên hạ chưa đủ loạn phải không?”

– Ối anh là ai thế? Người mới của Phụng Yến phải không? Chủ nhật này anh tham gia luôn với bọn em cho vui nhé.

– Mới cũ cái gì. Anh là Khánh Phong

– Ôi tưởng ai, em chào anh Khánh Phong. Anh mà cũng biết nói câu “thiên hạ chưa đủ loạn” cơ à?

– À thì Phụng Yến hay trêu anh thế cho nên tự nhiên vô thức anh nói ra thôi. Có gì khiến em ngạc nhiên. Chủ nhật này, Phụng Yến không đi đâu hết nhé. Chào em, anh cúp máy.

Diệu Vũ chưa kịp nói thêm câu nào đã thấy tiếng tít tít vang lên. Cô nhìn điện thoại cười cười. Daniel bên cạnh, nhào lên hôn Diệu Vũ một cái. Anh thật thích Diệu Vũ. Cô đúng là một cô gái hiểu chuyện, không giống như mấy cô bồ trước của anh.

Tôi nhìn Khánh Phong thở phì phò vì tức giận. Anh dứ dứ điện thoại trước mặt tôi và nói: “Cấm em đi picnic với Diệu Vũ đâu đấy”.

Tôi cười tinh quái, làm sao mà cấm đoán được tôi cơ chứ. Tôi vốn là cô gái nổi loạn mà.

Anh đưa tôi lên nhà. Từ ngày khu tập thể phát hiện có người chích ma túy thì mỗi tầng đều được lắp thêm bóng đèn chiếu sáng. Anh nắm tay tôi, dắt tôi đi lên. Đến chỗ nghỉ chân, anh ôm tôi thật chặt, thì thầm vào tai tôi: “Phụng Yến, anh thích em”.

Tôi vùi mặt vào ngực anh, hít hà mùi hương cây cỏ và vỏ gỗ. Tôi chẳng hiểu sao lại tưởng tượng ra được mùi vị này trên người anh. Tôi cười một cách vô thức. Khánh Phong nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn. Anh hôn rất dịu dàng, tỉ mỉ, còn tôi, lại luống cuống, tôi chưa hôn ai bao giờ, trừ người kia…….Như bóng ma ám ảnh tôi, tôi đẩy anh ra, sợ sệt. Khánh Phong nhìn tôi như thể bé con vụng trộm, anh cười hiền từ, không trách tôi. Tôi xoay người bước nhanh lên cầu thang về phía nhà mình. Đứng trước cổng sắt chung, tôi bần thần suy nghĩ. Tự nhiên tôi thấy cổng sắt chung mở ra, tôi nhìn lên, Quốc Cường là người mở cửa.


Anh nói rất nhỏ: “Em thích cậu ta sao?”

Tôi ngạc nhiên khi thấy Quốc Cường hỏi tôi như vậy. Tôi nhớ rằng mình không có làm khiến anh phải bận tâm. Tôi nhìn anh cười, thay cho câu trả lời. Quốc Cường kéo tay tôi xuống cầu thang, chỗ khoảng trống tiếp giáp giữa tầng 4 và tầng 3. Tôi còn chưa hiểu ra chuyện gì đã thấy mình bị anh ôm vào lòng. Anh nói nhỏ:

– Yến, anh thích em. Anh thích em từ ngay từ ngày gia đình em chuyển đến sống ở đây. Anh biết em còn ít tuổi, anh đã phải kìm nén tình cảm của mình, chờ một ngày em lớn hơn nữa, sẽ nói cho em biết.

– Anh, em có cái gì để anh thích đâu. Anh ở cạnh nhà em, anh thừa biết cuộc sống hàng ngày của em rồi còn gì. Em nghe mọi người nói bố anh là người có chức quyền, anh lại làm công việc kiếm được tiền, hà cớ gì lại đi thích em.

– Cậu ta thích em thì được, còn anh, tại sao lại không được?

Tôi đẩy anh ra, lắc đầu: “Anh đừng so sánh như thế. Mọi sự so sánh đều khập khiễng. Em không hiểu vì sao em thích anh ấy, em không lý giải nổi. Nhưng em quả thực là thích anh ấy. Với anh, em vẫn coi anh là anh trai, là anh hàng xóm dễ mến nhất”

– Anh không thích làm anh trai em. Anh có em gái rồi, anh không cần có thêm cô em gái nữa.

– Anh đừng như thế

– Anh sẽ chờ xem, đến cuối cùng, ai sẽ là người đứng cạnh em, là anh hay là cậu ta. Em như thế nào, làm sao anh lại không biết. Chỉ sợ với hoàn cảnh gia đình em như thế, cậu ta khi nhìn thấy được thực tế, chắc chắn sẽ bỏ của chạy lấy người thôi. Anh ở cạnh nhà em mấy năm nay, anh không lạ gì nhà em cả. Anh yêu em, anh chấp nhận cả những điều đó nữa. Em đừng nghĩ anh nói lung tung, anh là một người đàn ông trưởng thành, tự anh biết nhận định chứ.

Quốc Cường vươn tay ra, định ôm tôi vào lòng. Tôi thấy có bóng ai đó từ cầu thang dưới lao lên thật nhanh, gạt tay Quốc Cường ra, ôm ngược tôi vào ngực. Mùi hương ấy, chỉ có của anh, của Khánh Phong mà thôi.

Tôi thực sự bối rối.

Khánh Phong gằn giọng: “Cô ấy là người yêu của tôi. Mong anh đừng chạm vào cô ấy.”

Quốc Cường cười nhẹ nhàng: “Ai sẽ ở bên cạnh Yến, đến cuối cùng mới biết được. Yến, về nhà thôi em”.

Khánh Phong trừng mắt nhìn Quốc Cường, anh ôm eo tôi, bảo bọc tôi như kiểu một bà mẹ bảo vệ con gái mình trước kẻ xấu, anh đi theo tôi về nhà. Tôi gọi cửa, mẹ tôi mở cửa với đôi mắt đục ngầu. Mẹ tôi không bao giờ để cho Phụng Lê mở cửa, đó là qui định của mẹ tôi. Nếu tôi hoặc Phụng Lê đi về muộn thì người mở cửa luôn là mẹ tôi. Mẹ tôi nhìn thấy Khánh Phong. Trước khi mẹ tôi mở cửa, anh đã buông tôi ra, đứng lùi về sau một bước, anh nhỏ nhẹ chào mẹ tôi.

Mẹ tôi nhìn anh, gật đầu. Tôi đi nhanh vào nhà, mẹ tôi giành đóng cửa. Khánh Phong chờ cho mẹ tôi đóng cửa xong rồi mới quay người đi.


Tôi không biết, đêm hôm đó, có hai người đàn ông, ngồi dưới vườn hoa trước khu tập thể nhà tôi – nói chuyện.

Tôi gửi tin nhắn cho Diệu Vũ xác nhận chủ nhật sẽ tham gia cùng hai người bọn họ.

Tôi làm thêm ở quán cà phê. Tôi xin chị chủ nghỉ một ngày chủ nhật. Quán cà phê này là của hai chị khách VIP bơi ở bể của chúng tôi. Vì thế tôi cũng được ưu tiên hơn, tất nhiên tiền lương của tôi ít hơn những người khác. Tôi làm cả ngày thứ 7 và chủ nhật. Còn những người khác thì chia ca. Khánh Phong không hề biết tôi đi làm thêm, bởi không phải lúc nào anh cũng có thời gian kè kè bên cạnh tôi.

Sáng chủ nhật, tôi mặc quần short, chân đi giày vải, tóc buộc cao. Tôi nghĩ mặc như vậy cho năng động, dễ di chuyển. Tôi hào hứng lao xuống tầng cầu thang, vừa đi vừa cười một mình. Tâm trạng của tôi thật sự rất vui vẻ. Tôi chưa bao giờ đi picnic cả. Hơn nữa lại có Diệu Vũ đi cùng, hai chúng tôi khá lâu rồi không ngồi uống cà phê với nhau. Cả hai chúng tôi đều bận việc riêng của mình.

Tôi hớn hở bao nhiêu, mà khi nhìn thấy Khánh Phong đứng trước cầu thang tầng 1 chờ tôi, tôi ỉu xìu bấy nhiêu. Anh châm chọc:

– Anh biết ngay thế nào em cũng trốn đi mà. Xem ra không nghe lời anh phải không?

Tôi chưa kịp trả lời, thì có tiếng ai đó đã thay tôi trả lời:

– Phụng Yến đi đâu là quyền của cô ấy, cậu quản cả việc đi chơi của Phụng Yến cơ à. Nếu là tôi, tôi sẽ để cô ấy tự do. Hàng ngày cô ấy có bao nhiêu bận rộn rồi, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy vui vẻ như hôm nay đâu đấy.

Người nói đó tất nhiên là Quốc Cường. Chắc anh đã nghe thấy tôi líu ríu nói chuyện với Diệu Vũ qua điện thoại đây mà.

Khánh Phong thản nhiên nhìn Quốc Cường: “Tôi quản cô ấy thì kệ tôi, liên quan gì đến anh. Có người yêu thì phải giữ, lơ mơ người khác thừa dịp đánh cắp mất”.

Khánh Phong nói xong cũng kéo tay tôi đi. Tôi chỉ kịp gật đầu chào Quốc Cường đã bị ai đó lôi kéo không thương tiếc.

Quốc Cường cười khổ, anh ở ngay sát vách mà lại để một thằng nhóc kém tuổi chiếm giữ mất cô gái nhỏ của anh. Cứ chờ xem, ai mới là người cô ấy lựa chọn – Quốc Cường thầm nghĩ.

Hai chúng tôi đến nhà của Daniel. Ngôi nhà này là anh thuê khi làm việc tại Việt Nam. Chúng tôi nhanh chóng lên xe ô tô. Diệu Vũ nhìn Khánh Phong lắc lắc đầu. Khánh Phong mặc kệ, ai cười kệ ai.

Trên xe, Khánh Phong nheo mắt nhìn tôi, anh thì thầm vào tai tôi:

– Nhóc, nhìn em vừa gầy vừa xấu mà làm sao có nhiều người thích thế nhỉ?

– Ừ, chả biết có ai đó cũng yêu chết cái vẻ vừa xấu vừa gầy đấy nhỉ? – Diệu Vũ trêu chọc

Daniel nói chuyện với Diệu Vũ, anh ấy muốn biết nội dung câu chuyện của chúng tôi. Diệu Vũ tự nhiên là phiên dịch viên bất đắc dĩ, trần thuật lại câu chuyện.

– Người phương Tây rất thích các cô gái Á Đông.


Khánh Phong dùng tiếng Anh nói với Daniel bằng một giọng thản nhiên: “Phụng Yến có người yêu rồi”.

Daniel và mấy người bạn của anh ta cùng cười.

Địa điểm tập kết của chúng tôi là một khu có núi đá, có thác, có suối. Tôi thích thú vô cùng. Vừa xuống xe một cái, tôi lao ra suối nhảy lên như loi choi. Khánh Phong nhìn tôi lắc đầu: trẻ con vẫn cứ là trẻ con- anh lẩm bẩm.

Tôi và Diệu Vũ nhảy nhót như hai con sóc nhỏ, chúng tôi cùng leo núi, nhặt quả thông và hạt dẻ, hai chúng tôi biến mất khỏi tầm mắt của mấy anh già còn đang vận chuyển đồ ăn ở dưới kia. Hai chúng tôi mặc kệ, chúng tôi trốn đi rất nhanh. Khánh Phong gọi giật tôi lại, tôi kệ, cứ hùng hục leo lên núi cùng Diệu Vũ.

Tôi không biết đằng sau lưng tôi, Khánh Phong nhìn thấy cặp chân trắng ngần mặc quần short của tôi với ánh mắt thèm thuồng.

Nhóm của chúng tôi có tất cả 10 người, ngoài tôi và Diệu Vũ ra còn hai cô gái nước ngoài khác.

Tôi và Diệu Vũ leo lên đến đỉnh núi rồi, khum tay gào lên sung sướng. Người chúng tôi ướt sũng mồ hôi. Tôi và Diệu Vũ tranh thủ nói chuyện với nhau về tất cả mọi thứ, hai chúng tôi nằm lăn ra đất. Trời mùa hè nắng nóng nhưng ở trên đỉnh núi lại rất mát. Hai chúng tôi thích thú vô cùng.

Diệu Vũ đang học thêm vi tính, đồng thời cô ấy cũng đang làm thêm một cửa hàng bán quần áo cho người nước ngoài của một nhà thiết kế thời trang trong nước. Lương tháng ổn định, đủ chi trả tiêu dùng cá nhân. Diệu Vũ dự định sau khi Daniel hết nhiệm kỳ về nước, cô ấy sẽ thay đổi cuộc sống. Một cuộc sống hoàn toàn khác với bây giờ. Tôi đồng ý với kế hoạch của cô ấy. Hai chúng tôi cùng nhìn nhau cười. Chúng tôi cùng cảm ơn cuộc đời bởi hai người chúng tôi có cơ hội làm bạn của nhau.

Bỗng nhiên tôi thấy ai đó ngồi xuống bên cạnh, xốc tôi lên, còn bên kia, Diệu Vũ bị Daniel quì xuống, ghé vai vác lên. Hai người chúng tôi hét lên còn hai người bọn họ phất phất tay với nhau. Daniel cứ thế vác Diệu Vũ sang một chỗ khác. Chỉ còn tôi với Khánh Phong.

Anh nhìn tôi với ánh mắt ôn hòa. Tôi nhìn vào mắt anh ấy, đôi mắt đấy chứa đựng đầy yêu thương. Anh nhẹ nhàng đặt tôi nằm xuống, anh nằm xuống theo tôi, cúi xuống hôn tôi. Nụ hôn thật nhẹ nhàng. Anh thì thào vào tai tôi: “Khi hôn phải nhắm mắt lại để hưởng thụ vị ngọt của nụ hôn. Miệng phải hé ra, mở hàm răng ra, đưa lưỡi ra”.

Tôi đỏ mặt xấu hổ. Diệu Vũ đã nói với tôi phải cố gắng vứt bỏ bóng ma kia đi. Hai người yêu nhau, ôm hôn nhau là tự nguyện, còn chuyện kia là do bị ép buộc. Trạng thái tình cảm hoàn toàn khác nhau. Tôi sẽ thử.

Anh hôn tôi, tôi thả lỏng ngừoi, vòng tay ôm lấy anh, tôi cố gắng vứt bỏ mọi ý niệm về chuyện kia, trước mắt tôi là Khánh Phong, là ngừoi mà tôi thích.

Khánh Phong ngừng hôn, anh nhìn tôi cười: “Anh có chạy mất đâu mà em ôm anh chặt thế”. Tôi xấu hổ, lí nhí: “Em xin lỗi”.

Anh lại cười, nụ cười hiền hòa, đặt lên môi tôi một nụ hôn nữa. Anh dẫn dắt tôi hôn đúng kiểu, tôi cảm giác hơi thở của anh dồn dập hơn, anh hôn tai tôi, cắn cắn dái tai tôi, xuống cổ tôi, trượt xuống xương quai xanh, ngón tay của anh từ lúc nào đã kéo một bên áo lót của tôi xuống, tôi vừa cảm giác mát lạnh thì đôi môi mang hơi ấm của anh đã đặt lên ngực tôi.

Tôi giật mình đẩy anh ra.

Khánh Phong khàn giọng xin lỗi, tôi nhìn vào đôi mắt anh, phản chiếu hình ảnh một cô gái đang sợ hãi. Anh ôm lấy tôi, luôn miệng nói xin lỗi.

Tôi ổn định lại tâm trạng, vươn tay ra, ôm lấy anh. Tôi ôm rất chặt. Cả hai chúng tôi, không ai nói với ai lời nào cả.

Yên lặng một lúc, Khánh Phong nhẹ nhàng tách tôi ra, anh hôn tôi, một nụ hôn mang ý làm hòa.

Trong suốt quá trình đi picnic, Khánh Phong luôn trông chừng tôi như gà mẹ bảo vệ con. Tôi và Diệu Vũ cũng phải buồn cười vì hành động này của anh. Sau này, nếu có duyên vợ chồng với anh, chắc tôi sẽ bị anh kìm kẹp trong nhà mất. Tôi và Diệu Vũ cùng nhận định: Khánh Phong là người hay ghen.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.