Em Định Trốn Tránh Đến Bao Giờ

Chương 8: Nên hiểu thế nào về em đây ?


Đọc truyện Em Định Trốn Tránh Đến Bao Giờ – Chương 8: Nên hiểu thế nào về em đây ?

Tôi chính thức là nhân viên văn phòng tại phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị. Tôi đổi số điện thoại, tôi gửi tin nhắn cho Xu và Diệu Vũ biết số mới của tôi. Buổi trưa, ăn cơm xong, tôi xuống bể bơi nói số mới của tôi cho hai chị. Chị Thúy Chi nhìn tôi, cười bí ẩn. Tôi nghĩ là chị cũng đoán ra ý đồ của tôi.

Tất cả các ca học thêm của tôi, tôi đều đổi xuống thành buổi tối. Khi chuyển lên thành nhân viên văn phòng, tiền lương của tôi vẫn giữ nguyên. Không còn các khoản ” thêm nếm” kia, tôi đành phải đi làm thêm. Còn trống giờ nào là tôi xin đi làm thêm giờ đó. Một tuần cũng nhanh chóng trôi qua.

Bây giờ là tháng 3, thời tiết ầm dần lên. Tôi đã lên văn phòng làm được hơn 1 tuần. Mọi người, từ nhân viên bể bơi đến nhân viên bảo vệ, đều nhìn tôi với ánh mắt dò xét. Tôi biết, sau lưng tôi, có hàng trăm câu chuyện được thêu dệt từ sự kiện tôi chuyển lên phòng Chủ tịch.

Tôi đi học buổi tối, hoàn toàn là tự túc, không nhờ vả ai đưa đi đón về nữa. Tôi độc lập trong mọi chuyện hơn. Mọi việc lớn nhỏ trong gia đình cũng như chuyện riêng, tôi đều tự tay giải quyết. Tôi nhận thấy, khi tự mình làm mọi thứ, bản thân mình sẽ năng động và cũng chủ động hơn. Việc học và việc làm thêm của tôi chiếm hết toàn bộ thời gian, tôi gần như không có thời gian dành riêng cho mình. Nhưng thà thế còn hơn, tôi không muốn về nhà để rồi lại phải nghe bố tôi rên la, mẹ tôi chửi rủa, chưa kể thỉnh thoảng mẹ tôi lại ý nhị nhắc tôi bà thích cái này, thích cái kia, bà hàng xóm có cái này đẹp lắm, bà hàng xóm có cái kia thích lắm…….Đúng như Quốc Cường nói: tôi thực sự sợ về nhà. Tất cả sức lực của tôi, tôi đều dồn cho việc học hành. Tôi hi vọng sau 5 năm nữa, cuộc đời tôi sẽ có chuyển biến mới. Tình yêu – còn quá sớm để nói lên điều gì. Tôi còn quá trẻ, còn gia đình trên lưng, tôi không thể vì một chút tình cảm cá nhân mà quên đi trách nhiệm gia đình. Tôi quyết từ bỏ Khánh Phong. Tôi đã quyết định…. ….

Đúng như chị Thúy Chi cảnh báo tôi, và cũng đúng như thiên hạ đã đồn thổi về tính trăng hoa của ông Chủ tịch, từ khi tôi lên văn phòng làm, tôi đã đếm không biết bao nhiêu cô ngã vào tay ông ấy. Cô này vừa ra thì cô khác đã vào, mà bọn họ, toàn là cô gái trẻ trung, tính ra, còn kém cả tuổi con của ông Chủ tịch. Tôi bắt đầu sờ sợ.

Khánh Phong nhắn tin hỏi han tôi. Tôi vẫn nhã nhặn trả lời tin nhắn của anh. Mỗi lần anh đề cập đến việc hẹn tôi, tôi luôn lấy lý do quá bận không thể gặp anh. Quả thật, tôi bận tối mắt tối mũi. Rất may ông trời thương tôi, ban cho tôi sức khỏe để vừa học vừa làm.

Một ngày, chị Hằng nhắn qua mẹ tôi nói buổi tối xuống giúp chị một chút. Thật là may, hôm đó lớp tôi được nghỉ. Tôi vừa ở công ty về, vội vàng sang nhà chị luôn. Đến nơi, tôi mới biết là chị làm cơm tổ chức sinh nhật cho chú Danh. Tôi không nghĩ ngợi gì, xắn tay áo vào giúp chị luôn. Chị Hằng là người theo phong cách Tây nên mọi thứ chị làm rất khoa học. Tôi cũng học được điều này từ chị nên hai chị em tự nhiên có sự kết hợp ăn ý với nhau. Mọi người trong phòng chú Danh lần lượt đến, mà người đến đầu tiên là Khánh Phong và Hòa Vy. Tôi nghe bước chân đi vào, tôi không quay đầu lại bởi nghĩ đó là chị Hằng, tôi lảm nhảm:

– Chị à, món salad này em làm hay chị làm đây. Nếu trộn theo cách Tây thì em không biết làm, em cứ theo nguyên liệu có ở đây thì tự chế biến có được không?

– Ừ

Tôi nghe tiếng chị, yên tâm tự mình làm. Bỗng nhiên tôi thấy một đôi tay vòng quanh eo, tôi giật mình. Bàn tay ấy, lồng ngực ấy, hơi thở phảng phất mùi cỏ cây và gỗ – tôi biết người đó là ai.

Anh ôm từ sau lưng, vùi mặt vào tóc tôi, anh thì thầm: Phụng Yến, đừng trốn tránh anh nữa có được không? Anh nhớ em vô cùng.

Tôi thấy cay cay nơi sống mũi. Lần đầu tiên, có người nhớ đến tôi. Giọng nói ấy, tôi rất thích, vừa trầm ấm, vừa nhẹ nhàng, lại rất khẳng khái.

– Để em làm món ăn đã, chuyện khác nói sau được không anh? – Tôi nhẹ giọng trả lời.

– Khánh Phong không kìm chế được kìa. Nhớ người yêu đến nỗi làm việc cũng lơ mơ, sếp Danh chỉnh mấy lần đấy – Hòa Vy trêu chọc.

Tôi đỏ mặt, quay lại nhìn anh, đúng lúc anh vẫn đang nhìn tôi.

– Lần đầu tiên, anh thấy em quay lưng lại nhìn người đằng sau đấy. Anh thật là vinh hạnh.

Tôi lại đỏ mặt, không nói thêm câu gì.


Khánh Phong cũng chẳng ngại ngần gì, tôi đi một bước, anh theo một bước, tôi với anh, như hình với bóng trong bếp. Tôi nếm món ăn, anh cũng đòi nếm cùng. Tôi rất ngượng. Chị Hằng được dịp trêu chọc: “Nhanh tay mà rước về đi thôi. Để lâu, kẻ khác nhanh tay hơn rước mất, lúc đó người nào đó đừng có mà kêu than”.

Tôi xấu hổ, hai tai tôi nóng ran, tôi cảm giác toàn thân chỗ nào cũng hồng.

Trong bữa tối, Khánh Phong vẫn chọn vị trí ngồi đối diện tôi. Anh chăm chú nhìn tôi ăn, nhìn tôi uống, nhìn tôi cười, nhìn tôi nói chuyện. Mặc kệ mọi người xung quanh trêu chọc, anh vẫn nhìn tôi. Tôi không quen bị người khác nhìn trực diện như thế, tôi lúng túng vô cùng.

Ăn xong, tôi, chị Hằng và Hòa Vy dọn dẹp mọi thứ. Hòa Vy nói Khánh Phong thực sự thích tôi, chị ấy chưa nhìn thấy Khánh Phong có cảm tình đặc biệt với ai. Nhưng với tôi, tình cảm của anh bộc lộ rõ đến mức mọi người xung quanh đều biết. Tôi không hiểu tại sao anh lại thích tôi. Thắc mắc này, sẽ có lúc tôi phải hỏi anh cho rõ ràng.

Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, tôi thừa dịp mọi người đang nói chuyện phiếm vui vẻ, tôi ra hiệu cho chị Hằng mở cửa cho tôi về. Tôi và chị Hằng đi đằng trước, Khánh Phong nhẹ nhàng đi đằng sau. Tôi thật sự bội phục anh, làm sao mỗi bước đi cuả anh không hề có tiếng động.

Tôi và anh vừa đi khỏi cổng nhà chị Hằng, Khánh Phong ôm riết tôi vào ngực. Tôi nhẹ nhàng nói: “Đừng ôm ấp ở nơi công cộng có được không”.

– Cho anh tranh thủ ôm em một chút mà. Đi uống cà phê với anh nhé !

Tôi cũng đang có ý định nói thẳng với anh mọi chuyện nên không chần chừ, tôi đồng ý ngay.

Hai chúng tôi đi bộ đến một quán cà phê gần nhà. Anh quét mắt bao quát phòng rồi chọn một góc hơi khuất. Hai chúng tôi vừa ngồi xuống thì anh lại ôm ghì lấy tôi.

– Anh, nếu tính tuổi, em mới có 21 thôi. Nếu tính tháng, em mới qua tuổi 20 chưa đầy vài tháng. Em còn quá trẻ để biết thế nào là tình cảm trai gái.

– Anh chờ em lớn

– Hoàn cảnh gia đình em, không phải là anh không biết. Em còn có trọng trách gánh vác gia đình. Với điều kiện của anh, em nghĩ, anh nên tìm cô gái khác thích hợp hơn. Em không thích hợp với anh.

Khánh Phong buông tôi ra, anh chuyển chỗ ngồi đối diện tôi. Tôi cũng nhìn thẳng vào mắt anh. Tôi nói mạch lạc:

– Vì gia đình em khó khăn nên em cần tìm một người chồng giàu có làm chỗ dựa. Em cần tiền, em thích tiền. Anh có cho em được không?

– Anh mới đi làm, chưa có nhiều tiền. Nhưng sau vài năm nữa, tiền lươngcủa anh khá hơn, em cần bao nhiêu, anh sẽ đưa cho em bấy nhiêu.

– Anh không hiểu ý em hay cố tình không hiểu ý em. Em nói em là đứa tham tiền, em thích tiền, em muốn thoát khỏi cuộc sống nghèo nàn này. Em thích hàng hiệu, em thích xe máy đắt tiền, em thích ô tô, em thích đi du lịch, em thích mọi thứ…….Anh có cho em được không?

Khánh Phong nhìn tôi chằm chằm, tôi nhếch miệng, cười khinh miệt : “Anh chỉ là anh bộ đội ngoại giao quèn mà thôi. Trong mắt em, anh không có giá trị lợi dụng”.


Mặt Khánh Phong biến sắc, anh nhìn tôi một cách tức giận. Anh đứng dậy, trước khi rời đi, anh nói: “Thật không ngờ em là một người như vậy. Anh quá ngây thơ khi thích em. 20 tuổi, em đã toan tính cả những điều đó rồi cơ đấy !”

Khánh Phong đáp trả tôi nụ cười khinh bỉ. Tôi cắn chặt môi, tự nói với bản thân không được khóc.

Thoắt một cái, tôi đã là nhân viên văn phòng được 3 tháng. Trời vào hè, nắng chói chang rực rỡ. Tôi không còn bị cảm giác nóng bức giống như hồi còn làm ở bể bơi. Tôi được ngồi điều hòa mát rượi. Tôi đang chăm chú vào công việc của mình thì có một cô gái trạc bằng tuổi tôi mở cửa vào. Điều này chứng tỏ cô ấy đã quá quen với việc đến nơi này. Phòng Chủ tịch – nếu nhìn từ ngoài vào thì là hai phòng riêng biệt, nhưng nếu vào bên trong, sẽ thấy hai phòng thông với nhau bằng một cửa kính đẩy, cách âm rất tốt. Cô gái chủ động làm quen với tôi. Cô ấy tên Thanh Hằng – 21 tuổi, cô ấy là con gái của Luật sư tư vấn luật cho ông chủ tịch. Vị luật sư này là bạn lâu năm của Chủ tịch. Tôi cũng chẳng quan tâm lắm đến những điều này. Phàm là những gì xảy ra trong phòng Chủ tịch, tôi đều không quan tâm. Một lần, Thanh Hằng đến gần giờ nghỉ trưa, cô ấy sang phòng Chủ tịch. Vì cửa kính thông giữa hai phòng mở nên tôi biết là cô ấy đang nói chuyện với ông Chủ tịch. Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng khóa cửa. Tôi nghĩ rằng ông Chủ tịch và Thanh Hằng đã rời đi. Tôi đứng dậy, định bụng dọn dẹp cốc tách và sắp xếp bàn làm việc của ông Chủ tịch rồi sẽ đi ăn trưa. Nhưng……..tôi chết trân khi nhìn thấy ông Chủ tịch đang vùi mặt trên ngực Thanh Hằng, ông đang “ăn đào”. Tôi đỏ mặt lúng túng. Bỗng nhiên tôi nhớ đến ông bố nuôi. Tôi rùng mình sợ sệt. Người khác thế nào tôi không biết, nhưng khi tôi quá sợ một điều gì đó, phản ứng của tôi không phải là la hét, không phải là khóc lóc, mà là …nôn. Tôi lao vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Những hình ảnh vừa xong như một bóng ma ám ảnh tôi. Vốc từng vốc nước lạnh tạt vào mặt, tôi nhìn thấy trong gương phản chiếu một gương mặt trắng bệch, tóc tai tơi tả. Tôi nhìn thấy tôi trong gương thật là kinh khủng. Thật may, anh làm cùng phòng với tôi quay lại lấy tài liệu để buổi chiều đi gặp đối tác, nên khi nhìn thấy tôi ngồi gục mặt lên bàn như thế, anh tưởng tôi bị ốm. Anh lôi thốc tôi dậy, hỏi han tôi tỉ thứ trên đời.

– Em nhìn thấy điều không được nhìn phải không?

Tôi ngạc nhiên khi anh đoán được điều đó. Tôi gật đầu. Anh gõ lên trán tôi: “Cô nhóc ngốc, em phải quen dần với việc này. Chú ý lần sau đừng vô tình nhìn nữa nhé” – anh thì thào.

Tôi gật đầu như một cái máy.

Tự nhiên, tôi nhớ đến Khánh Phong – anh ấy cũng hay thì thào vào tai tôi như thế. 3 tháng – đã 3 tháng tôi không gặp anh ấy. Tôi tưởng là tôi sẽ không nhớ đến anh ấy, hóa ra là không phải như vậy.

2 tháng nữa lại trôi qua. Thỉnh thoảng tôi và anh làm cùng phòng sẽ phải đi ra ngoài tiếp khách cùng ông Chủ tịch. Gọi là tiếp khách, thực tế chúng tôi không khác gì phụ tá. Ông cần gì là chúng tôi phải đi lấy cho ông, ông hất mặt một cái, chúng tôi phải hiểu ý là ông muốn làm cái gì. Một ngày kia, ông nói với tôi ăn mặc đẹp một chút, hôm nay đi cùng ông tới dự một buổi tiệc có quan chức chính phủ. Thật không ngờ, hôm đó, tôi lại được đến dự tiệc ở khu nghỉ dưỡng tư nhân, trong bữa tiệc đó, chẳng hiểu sao tôi lại gặp hai anh em sinh đôi – Đức Long và Minh Long.

Để chuẩn bị váy áo dự tiệc, tôi đã nhờ chị Hằng tư vấn. Chị nhiệt tình dẫn tôi đi chọn váy và giày và cả nơi trang điểm. Váy dự tiệc của tôi màu xanh lam nhạt, điểm những bông hoa nhỏ được kết từ những viên ngọc trai nhân tạo. Bộ váy này đã ngốn mất nửa tháng tiền lương mà tôi vất vả kiếm được. Tôi nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải vì đi gặp quan chức Chính phủ, tôi đã không mất nửa tháng lương cho cái váy này.

Ông Chủ tịch đi đằng trước, tôi lướt thướt đi đằng sau. Thỉnh thoảng như vô tình, ông Chủ tịch vòng tay ôm eo tôi. Trước mặt khách, tôi tỏ ra thản nhiên, nhưng khi khách đi, tôi nhẹ nhàng gỡ tay ông Chủ tịch ra. Mọi hành động của tôi, ấy thế nhưng lại lọt vào mắt của Đức Long – Minh Long. Tôi ra đài phun nước, ngồi nghiêng, nhìn mặt trời đỏ rực đang dần lặn xuống. Trời mùa hè, 6 giờ tối, mặt trời mới khuất dạng. Hai anh em sinh đôi đến trước mặt tôi, huýt sáo:

– Hóa ra không phải là sân bay. Hay là độn nhiều quá nên mới phồng lên được như thế – một người nói

– Chắc lớp độn còn dày hơn cả đồ thật ý chứ – người kia nói.

Cả hai cùng cười khả ố. Tôi không nói gì, đứng dậy tránh đi. Cả hai người bọn họ nhanh tay nắm lấy tay tôi, mỗi người nắm một tay, tôi đứng giữa như là đang bị giành giật. Tôi nghe bọn họ chào vài người khách. Hóa ra, khu nghỉ dưỡng này là của gia đình bọn họ. Thảo nào khi ở bể bơi họ lại vênh vác lên như vậy. Nhưng ở trong bữa tiệc này, họ lại trở thành hai con người hoàn toàn khác. Nếu ở bể bơi, họ như hai công tử nhà giàu vênh vác, còn ở đây, họ lại trở thành hai “quý ngài” trẻ tuổi. “Đúng là giả tạo” – tôi thầm nghĩ. Hai người bọn họ kèm tôi như thế tôi là trẻ em lạc mẹ. Họ dẫn tôi đi tham quan khu nghỉ dưỡng, rồi lấy đồ ăn cho tôi lấy nước uống cho tôi. Tôi không khác gì công chúa trong truyện cổ tích. Trước khi ra về, hai người họ còn hỏi tôi: “Em cảm động không?”.

Tôi nhìn hai người bọn họ, không tỏ thái độ gì, nói: “Tôi không thích xem phim Hàn Quốc”.

Tôi lại trở về với công việc hàng ngày của tôi. Một lần, chị Hằng lên đón con trên nhà tôi, gặp tôi đi làm về. Chị nói: “Hòa Vy đang theo đuổi Khánh Phong, hình như thằng bé đó, cũng đáp lại tình cảm của Hòa Vy”.

Tôi cười chua chát. Tôi đã nghĩ đúng, với hoàn cảnh của tôi, nếu tôi có đáp lại tình cảm của Khánh Phong đi nữa, rồi cũng sẽ đến một ngày, chúng tôi chia tay nhau thôi. Tôi thà không đáp lại còn hơn. Tôi không muốn để bản thân sa vào tình cảnh bị bỏ rơi.


2 tháng tiếp theo lại trôi qua. Chị Thúy Chi nói:”Cậu bộ đội – bạn trai em – đi bơi cùng một cô gái”. Tôi cười. Chuyện đó với tôi, không còn là mối bận tâm nữa rồi. Tôi đã kết thúc khóa học vi tính, còn khóa học tiếng Anh và tiếng Trung nữa thôi.

Một buổi tối, Khánh Phong gọi điện thoại cho tôi. Tôi đoán anh lấy số điện thoại từ chị Chi hoặc chị Hằng. Tôi không nhận cuộc gọi, cứ để điện thoại rung, lúc này tôi đang ở lớp học tiếng Anh. Tan học, vẫn như mọi ngày, tôi ra bãi gửi xe, lấy xe. Trả tiền gửi xe xong, tôi sững sờ. Tôi nhìn thấy Khánh Phong đứng bên kia đường nhìn tôi.

Tôi giả vờ như không nhìn thấy, lên xe, nổ máy rời đi. Chiếc xe máy đi bên cạnh tôi, cố ép tôi dừng lại lề đường, anh nói: ” Em ra vườn hoa chỗ kia nói chuyện với anh”.

Tôi chẳng việc gì phải sợ anh, cũng chẳng việc gì phải ngại anh – tôi tự động viên mình như thế. Tôi gật đầu.

Hai chúng tôi đi song song ra vườn hoa ven đường, gửi xe, ngồi ghế đá, làm như đang ngồi hóng mát. Anh xoay vai tôi lại, bắt tôi phải nhìn anh. Tôi nhìn anh một cách không né tránh, tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

– Anh không nghĩ em 20 tuổi. 20 tuổi, đầu óc em đang nghĩ cái gì thế? Em cho rằng anh là trẻ con 2 -3 tuổi nên trêu đùa phải không? Em cho rằng anh là thằng ngố nên xoay anh như con quay phải không?

Tôi chẳng hiểu vì sao anh lại tức giận như thế. Tôi im lặng chờ đợi.

Anh nhìn tôi với đôi mắt tức giận: “Em còn định lừa anh đến bao giờ. Phụng Yến, em nói đi”.

– Em không nhớ đã làm gì mà khiến anh phải nghĩ em lừa lọc anh?

– Em giỏi lắm. Là ai nói với anh rằng em thích tiền, là ai nói với anh là em thích lấy chồng giàu có. Là ai tổn thương anh khi nói anh chỉ là lính quèn không có tương lai. Là ai nói?

– Là em nói. Nhưng điều này không nói lên việc em lừa anh.

– Phụng Yến, em định lừa dối anh đến bao giờ?

– Anh trút giận xong chưa? Em muốn vè nhà thôi, em mệt lắm rồi.

Khánh Phong nắm lấy cằm tôi, anh hung hăng hôn tôi. Anh cắn lên môi tôi, vừa mút vừa gặm, tôi đau điếng người, đẩy anh ra. Tôi nhìn anh với cái nhìn đầy tức giận.

Anh kéo nhẹ đầu tôi, ghé vào tai tôi nói: “Phụng Yến, anh thích em. Rất thích em. Đừng trốn tránh anh nữa có được không?”

Đây là lần thứ 3 anh nói câu này với tôi. Tôi không hiểu vì sao Khánh Phong lại như thế.

– Em và anh, hai chúng ta không hợp nhau. Hơn nữa, anh cũng đã có Hòa Vy rồi còn gì. Chị ấy mới là người thích hợp với anh.

– Em lấy quyền gì mà dám sắp xếp cả việc người nào hợp hay không hợp với anh? Em lấy tư cách gì mà ép anh phải thích người này người kia. Anh thích em. Con nhóc xấu xa kia, anh thích em

Khánh Phong kích động gào lên. Người đi đường nhìn hai đứa bọn tôi chỉ trỏ, tôi cúi gằm mặt xấu hổ.

– Nói, em có thích anh không, em nói đi. Có thích hay không?


Tôi lắc đầu.

Khánh Phong nắm lấy cằm tôi, nâng lên, anh hung hăng hôn tôi. Lần này, anh hôn cuồng dã hơn. Anh cắn tai tôi, dọc lên cổ, cắn lên xương quai xanh. Tôi đau thấu tim gan, tôi bặm môi, nhất quyết không kêu.

Chờ anh phát tiết xong, tôi đứng dậy. Em phải về nhà thôi, thực sự hôm nay em mệt lắm – tôi nói với anh.

Trên đường đi về nhà, hai chúng tôi không ai nói với ai câu gì. Về đến khu tập thể, anh lại lái xe của tôi đi gửi. Trước khi tôi lên cầu thang, anh nói: “Anh sẽ không buông tay. Em còn chiêu gì thì giở nốt ra đi. Lần này anh không bị em lừa nữa đâu”.

Tôi không nói gì, quay lưng đi lên cầu thang, thở dài.

Một buổi trưa, vào ca của chị Thúy Chi, tôi tranh thủ xuống bể bơi hàn huyên với chị. Việc Khánh Phong đi bơi với Hòa Vy là có thật. Chị biết Khánh Phong đi với cô gái tên Hòa Vy kia, là bởi anh gọi tên cô ấy.

Chị nghe thấy Hòa Vy bảo nghe tên bể bơi này lâu rồi, hôm nay mới có dịp đến. Cô ấy nói bể bơi dành cho Quân đội vừa sâu lại ngoài trời, cô ấy không thích lắm. Bể bơi này tuy giá vé hơi cao nhưng lại ở trong nhà, bởi vậy cô ấy chọn đến bể này. Hai người bọn họ bơi xong, ra nghỉ ở ngoài sảnh dành cho khách. Đúng lúc hai anh em sinh đôi cũng đang ngồi uống nước ở đó. Mấy nhân viên bể bơi vô tình nói về tôi. Họ phỏng đoán dạo này chắc tôi lăn lộn trên giường sếp nên không còn thích xuống bể bơi chơi nữa. Họ nói cái loại con gái như tôi phải tranh thủ gần người có tiền, phải kiếm chồng Tây, con gái hơ hớ như thế phải tranh thủ kiếm ít tiền chùa. Họ bảo tôi dạo này váy vóc giày dép khác lắm, chắc được “bao”, rồi họ cười khả ố. Hai anh em sinh đôi kia tức giận túm cổ hai nhân viên bể bơi.

– Hai người vừa nói cái gì? Nói xấu một cô gái sau lưng mà không thấy ngượng mồm à? Hai người là ái nam ái nữ đấy à? Đừng nghĩ ai cũng như hai người, phát tởm lên được. Hai người đã nhìn thấy Phụng Yến lên giường với ai chưa, đã nhìn thấy cô ấy khoác tay ôm eo hôn hít ai chưa. Cái loại chó má như người , mở mồm ra là nói xấu người khác. ĐM, nếu còn muốn làm ở đây thì câm mẹ mồm đi.

Mọi người can ngăn hai anh em sinh đôi kia. Hai người nhân viên kia được thể chuồn luôn. Chị Thúy Chi lúc đó mới nói:

– Làm sao lại nóng nẩy thế?

– Em nói thật với chị, em gặp Phụng Yến đi dự tiệc ở nhà bọn em. Cô ấy cực kỳ đơn thuần và trong sáng. Em nhìn thấy sếp của bọn chị ôm eo cô ấy, nhưng cô ấy lại nhẹ nhàng gỡ tay ông ta ra. Cô ấy luôn đi theo sau sếp của bọn chị, chứ không phải cái loại lả lơi, ưỡn ẹo như mọi cô gái khác. Thử hỏi, một cô gái như thế, làm sao lại thích cặp kè được. Nếu là loại cặp kè thì kiểu gì chả mồi chài bằng mọi giá. Đằng này, khi cô ấy còn ở dưới bể bơi, đến nói chuyện với đàn ông, cô ấy còn chả hé răng, nói gì đến việc cặp bồ.

– Ừ, con bé đó, tính khí nó thế nào làm sao chị lại không biết. Nó tranh thủ học thêm nhiều thứ lắm. Nó đi làm ở bể bơi, chẳng qua để lấy tiền đi học thôi. Con bé đó, nó tự ti lắm. Nó không thích ai thương hại nó, chị cho nó vay tiền đi học, nó còn không dám cầm. Nhà nó hoàn cảnh thật, nhưng không vì thế mà nhận bố thí. Con bé đó, tính cứng rắn như con trai. Đến khổ.

– Bọn em mà biết cô ấy khó khăn như thế, bọn em đã giúp từ lâu. Chị chẳng nói sớm

– Hai đứa thích Phụng Yến à?

– Vâng, cô ấy còn tốt hơn tỉ lần đám con gái hám tiền hám của bây giờ. Lần sau bọn em mà gặp cô ấy, nhất định bọn em sẽ bảo bọc.

– Con bé đó, nó hay tạo nên một bức tường ngăn cách với người khác. Nó tự tô vẽ bản thân thành một con người với nhiều tính khí xấu xa. Thật ra là nó trốn tránh đấy. Gia đình nó thế nên nó tự ti là phải thôi. Con trai các cậu bây giờ, toàn thích các cô gái có gia cảnh tốt. Mà nó……haizzzz.

– Em cho chị xem ảnh của cô ấy này. Em chụp trộm được đấy.

– Ôi, xinh thế. Chị không nhận ra nó nữa. Con bé quả thật là rất xinh. Khi làm ở bể bơi, nó toàn đi giày vải, mặc áo phông, trên lưng lúc nào cũng có cái balo to tướng, tất tất tưởi tưởi, lúc nào cũng dáng vẻ vội vàng.

Chị Chi kể lại toàn bộ chuyện cho tôi nghe. Giờ tôi đã hiểu vì sao Khánh Phong lại tức giận với tôi như vậy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.