Đọc truyện Em đều có gương mặt anh thích – Chương 2
Số 183 đường Long Kiều thực chất là một cửa hàng bánh ngọt có tên là “Quên đi”.
Cửa hàng nằm ở ngã tư đường, hai mặt đều là cửa kính lớn sát đất.
Trương Nặc đã xem giới thiệu của cửa hàng bánh ngọt này ở trên Weibo. Nàng nghe nói chủ cửa hàng học chuyên ngành tâm lý học ở trường đại học, thích nghiên cứu trạng thái tâm lý của con người ở thành phố nhộn nhịp, chọn mãi mới tìm được một nơi ở trung tâm náo nhiệt nhưng lại yên tĩnh này.
Hóa ra người như Trình Bạch Chi cũng sẽ thích loại “Cửa hàng võng hồng(1)” này sao?
(1) võng hồng: ý chỉ những người hoặc những thứ nổi tiếng trên mạng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trương Nặc đứng tại cửa hàng, nhìn chằm chằm vào đám đông qua lại một lúc. Nàng cố gắng tìm Trình Bạch Chi ở bên trong, nhưng đáng tiếc là không có kết quả. Cuối cùng nàng đành phải đẩy cửa đi vào.
Buổi sáng trong cửa hàng vắng khách, chủ cửa hàng đang cắt bánh cuốn. Con dao dài ngâm nước cho khô, cắt một miếng khéo léo rồi ngâm nước, lau khô rồi lại cắt.
Bánh cuốn vị xoài bị cắt ra thành từng miếng, bên trong lộ ra lớp kem cùng nhân được xếp ngay ngắn một bên.
Thời điểm Trương Nặc bước vào cửa hàng, chủ cửa hàng liền ngẩng đầu cười một chút: “Tùy tiện ngồi đi.”
Trương Nặc chọn cái vị trí ở góc tường ngồi xuống, đối mặt với một bên cửa kính.
Trong cửa hàng mang hơi hướng phong cách Nhật Bản. Nhưng so với truyền thống văn hóa của Nhật Bản thì lại càng bình dân một chút. Những chiếc lá sung xanh dựa vào tường, được đặt trong những chiếc giỏ mây, những chiếc lá óng ả tùy ý trải ra. Trong không khí thoang thoảng hương thơm ngào ngạt, hòa cùng tiếng nhạc nhẹ êm ái. Thần kinh căng thẳng của Trương Nặc đã được xoa dịu một chút.
Nàng nghiêng đầu dựa vào tường, bắt đầu moi móng tay. Cái thói quen này nàng đã từ bỏ rất nhiều năm, hiện giờ chỉ có thời điểm khẩn trương thì mới làm như vậy.
Chủ cửa hàng gói xong bánh cuốn, liền đưa tới một cuốn thực đơn bằng da trâu cho nàng. Trương Nặc cười cười tiếp nhận, cân nhắc nên gọi món gì cho Trình Bạch Chi.
Cuối cùng vẫn là không gọi.
Rốt cuộc nàng cũng không biết khẩu vị của cô ấy.
“Muốn ăn cái gì, tôi mời khách.” Chủ cửa hàng đột nhiên nói.
Trương Nặc lắc đầu: “Không cần, tôi đợi người……”
Thời điểm nàng ngẩng đầu lên nói chuyện thì bắt gặp được ánh mắt của chủ cửa hàng. Người này đang nhìn nàng chăm chú, trong mắt còn mang theo chút ý cười.
Thanh âm của Trương Nặc đột nhiên im bặt.
Hóa ra đây chính là người mà nàng đang đợi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trình… tiểu thư?” Trương Nặc có chút không xác định được.
Trong trí nhớ của nàng, Trình Bạch Chi không phải trông như thế này. Ít nhất là phải tiêu sái, lạnh lùng hơn thế này một chút. Nhưng mà muốn nàng nói cụ thể mặt ra sao, ngũ quan ra sao thì nàng lại nói không nên lời.
Trình Bạch Chi ngồi xuống đối diện nàng: “Là tôi.”
“Thay người diệt trừ tai họa là công việc phụ, cái này,” cô ấy gõ gõ cái bàn trong cửa hàng và mỉm cười, “Mới là công việc chính.”
Thật đúng là cái “quán ven đường” bán đồ ngọt. Trương Nặc nghĩ.
Cô ấy ước chừng 26 – 27 tuổi, khuôn mặt không tính là thật sự xinh đẹp, nhưng thắng ở làn da trắng nõn, dáng môi đẹp. Thời điểm cô ấy hơi nheo mắt lại, phá lệ có phong tình.
Nhưng rất kỳ quái, Trương Nặc lại quên mất một khuôn mặt dễ nhận biết như vậy.
Khả năng là do liên quan đến phong cách ăn mặc.
Hôm nay Trình Bạch Chi chỉ đơn giản mặc một chiếc áo len sáng màu và quần jean, với mái tóc đen buông dài qua vai. Trông cô dịu dàng hơn rất nhiều so với một nữ đặc công điện ảnh Hollywood ngày ấy.
“Nên xưng hô như thế nào?” Trình Bạch Chi hỏi.
“Trương Nặc. Chúng ta gặp qua một lần… À, vào một đêm kia.”
Trình Bạch Chi hơi nhướng mày, như là có chút ngoài ý muốn.
Trương Nặc nghĩ, đại khái cô ấy thường xuyên đưa giấy ghi chú cho người khác, nên không nhớ rõ mình.
Nàng từ trong túi lấy ra giấy ghi chú, đưa cho Trình Bạch Chi. Sau đó nàng đại khái kể về chuyện của ngày hôm đó.
Trình Bạch Chi nhìn thoáng qua, hiểu rõ mà “A” một tiếng.
Ngay lúc Trương Nặc cho rằng cô muốn hỏi gì đó, liền thấy cô từ đâu lấy ra một thứ giống như cành cây. Sau đó, cô lại móc ra một chiếc bật lửa, đặt lên bàn: “Có để ý không? Hút điếu thuốc ấy.”
Trương Nặc theo bản năng muốn nhíu mày. Cuối cùng nàng nghĩ đến chính mình có việc cầu người, nên miễn cưỡng gật đầu.
Trình Bạch Chi cười một chút, bật lửa, ấn nhẹ ngón tay cái vào rồi châm lửa: “Cái này gọi là thuốc lá. Mấy cụ bà, phụ nữ ở Vân Nam bên kia đều hút. Nó không có hại đối với thân thể.”
Cô đặt điếu thuốc mỏng lại gần bật lửa. Sau khi châm lửa, ngón tay mảnh khảnh kẹp chặt điếu thuốc, không vội hít vào, chỉ để điếu thuốc cháy trong ngón tay, như thể chỉ muốn ngửi cái hương vị thôi: “Nói cho tôi biết bây giờ cô muốn làm gì?”
Nhanh như vậy liền đi thẳng vào chủ đề, cũng tốt.
Trương Nặc nắm chặt lòng bàn tay: “Tôi hy vọng hắn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.”
Trình Bạch Chi nheo mắt, làm cái động tác giơ tay chém xuống: “Như vậy?”
Trương Nặc ngây người một giây, lúc sau ngầm hiểu thì vội vàng xua tay: “Không không không, không phải, chỉ cần không để tôi gặp lại hắn là được.”
Nàng trực giác cảm thấy rằng Trình Bạch Chi có thể làm ra loại chuyện giết người phóng hỏa.
“Hắn hút ma túy, còn đánh người, rất nhiều lần uy hiếp nếu tôi rời khỏi hắn thì hắn sẽ liền giết tôi.” Trương Nặc nói, “Tình huống như này thì báo cảnh sát sẽ tốt sao? Tôi… Tôi không dám…”
“Báo cảnh sát cái gì,” Trình Bạch Chi nói. Cô không trang điểm. Trên mặt cô mang vẻ tái nhợt, chỉ dựa vào sắc màu ấm của ánh đèn trong phòng mới miễn cưỡng mạ một chút mùi vị của con người. Cô cúi người tiến lên, cười đến vân đạm phong khinh(2), “Có tôi là đủ rồi.”
(2) vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
–
Trương Nặc đi rồi, nụ cười trên khuôn mặt của Mộc Tiêu nhạt dần tựa như tia sáng rút đi.
Suy cho cùng, việc giữ được biểu tình giả dối trên lớp da người trong một lúc lâu cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nàng khóa lại cửa ra vào của cửa hàng, kéo bức màn màu đen của hai bên cửa sổ sát đất xuống. Ánh sáng trong phòng tức thì tối đi.
Tiếng nhạc trên máy hát cũng dừng lại. Khi căn phòng có vẻ thực yên tĩnh, Mộc Tiêu há miệng cắn sợi dây thun từ trên cổ tay, rồi buộc lỏng mái tóc dài và kẹp tóc mái lại.
Sau đó, Mộc Tiêu pha cà phê trong một chiếc bình thủy tinh. Cô ngồi xuống, không nhanh không chậm mà bắt đầu “tẩy trang”.
Đầu tiên, cô lấy một miếng bông tẩy trang, chấm lên mặt rồi từ từ lau xuống. Màu lông mày ngay lập tức nhạt đi rất nhiều, gần như biến mất, y như tranh vẽ.
Chờ các đường nét trên khuôn mặt đã mờ nhạt đến không thể mờ hơn, cô mới ném bông tẩy trang vào thùng rác. Sau đó cô mở ngăn kéo, lấy ra một cây bút mỏng và bắt đầu phác họa mặt mình.
Cà phê pha trong bình thủy tinh bắt đầu tràn ngập mùi hương, Mộ Tiêu vẫn tỉ mỉ mà hóa trang.
Chờ đến khi cô hoàn thành nét vẽ cuối cùng, ngũ quan của cô đã không còn chút bóng dáng của “Trình Bạch Chi”, mà lại giống hệt như Trương Nặc mới vừa rồi đi ra.
Cô nhìn cái gương rồi thể hiện một vài biểu cảm. Có lẽ là đã hài lòng nên cô buông bút xuống. Sau đó cô đứng dậy, mở ngón trỏ và ngón cái ra. Đại khái là ở trên người khoa tay múa chân một chút, cả người cô lập tức co rút lại vài cm, trở thành dáng người nhỏ nhắn giống như Trương Nặc.
Làm xong hết thảy, cô tiện tay nhấc bình cà phê lên và pha cho mình một tách cà phê thơm phức.
Nhưng nghỉ ngơi được một lát thì điện thoại lại vang lên.
Nhạc chuông là một bài hát đã rất rất cũ. Đại khái là vào những năm 70-80 thường lưu hành cái bài này. 30 năm trước, cô nghe xong bài này một lần liền rất thích. Sau khi điện thoại thông minh được phổ biến thì cô cố ý đổi nhạc chuông thành bài này.
Cô nhấp một ngụm cà phê, lười biếng mà cất lời: “Xin chào, Trình Bạch Chi đây.”
“Trình tiểu thư đúng không? Khi nào cô sẽ trả tiền thuê nhà mà cô đã nợ trong ba tháng nay? Tôi thực sự sẽ không cho cô thuê nữa nếu cô không trả tiền!”
Khí chất thần thánh trước kia liền biến mất, Mộc Tiêu thật dè dặt mà thử nói: “Ngày… ngày mai?”
–
Buổi tối 10 giờ 55 phút, Trương Nặc đúng giờ xuất hiện ở dưới tầng của câu lạc bộ Hoàng Hậu.
Đây là nơi nàng đã từng đi làm. Hiện giờ vì tránh né anh Bưu âm hồn bất tán mà nàng đã từ chức.
Gió hơi lạnh, Trương Nặc đi vào đại sảnh thì lúc này điện thoại vang lên một tiếng.
Trương Nặc móc điện thoại ra liền nhìn thấy là tin nhắn của anh Bưu, miệng lưỡi vẫn luôn thiếu đánh:
[ Kỹ nữ, đã tới chưa? ]
Nàng giơ điện thoại lên, chụp một bức ảnh đèn neon nhấp nháy trong câu lạc bộ Hoàng Hậu.
Anh Bưu không nhắn lại. Một lát sau, nàng nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân thật mạnh.
Anh Bưu để cái kiểu tóc vuốt ngược đang phổ biến hiện nay. Hắn chỉ mặc một cái áo màu đen, để lộ cơ bắp cuồn cuộn và cánh tay có hình xăm lớn. Trên tay hắn cầm một chiếc áo khoác lao động dày. Vóc dáng hắn không tính cao, người lại chắc nịch. Thoạt nhìn, hắn đang lắc lư xuống cầu thang như một con gấu.
“Anh… anh Bưu.”
Anh Bưu đi thẳng tới, dùng sức vỗ vào khuôn mặt trắng nõn, thanh tú của Trương Nặc: “Xem ra mày thức thời.”
Trương Nặc mấp máy khóe miệng cười cười. Tay nàng bị anh Bưu một phen túm lấy, sau đó liền bị kéo ra khỏi câu lạc bộ.
Nàng nhẹ nhàng vùng vẫy: “Anh Bưu, chúng ta… đi đâu?”
Anh Bưu đến gần, hơi thở hôi mùi thuốc lá cùng mùi rượu phun lên cần cổ nàng: “Mày còn hỏi sao? Đi về nhà mày.”
“A… Được, được nha.” Trương Nặc hít hít cái mũi, lên tiếng.
Anh Bưu thực vừa lòng.
Quả nhiên đàn bà chính là muốn đánh muốn chửi mới chịu phục tùng. Tuyệt đối không thể sủng, một khi được sủng liền vênh mặt mũi lên, còn muốn chia tay với hắn.
Cũng không nghĩ tới anh Bưu nơi này oai phong một cõi. Nàng cũng chỉ là một món đồ chơi mới mẻ mà thôi.
Có chia tay hay không, đương nhiên là do hắn định đoạt.
Đắm chìm trong cảm giác chinh phục to lớn này, Anh Bưu đắc ý mà mặc áo khoác lao động. Bàn tay to của hắn ôm lấy vai người phụ nữ nhỏ nhắn rồi bắt một chiếc taxi.
Hắn không chú ý tới Trương Nặc lúc này cũng cười nhẹ.
Môi đỏ tươi, hàm răng hơi lộ ra, tựa như chú cừu ngoan ngoãn đột nhiên lộ ra răng nanh.