Em đều có gương mặt anh thích

Chương 1


Đọc truyện Em đều có gương mặt anh thích – Chương 1

Đêm khuya, đèn đường trong công viên yếu ớt sáng lên.
Một cô gái say xỉn bước đi xiêu vẹo, cứ bốn năm bước lại bám vào đèn đường để nôn một lần.
Cô gái run lập cập trong cơn gió lạnh, thoáng nhìn thấy phía trước có một chiếc ghế dài. Một đầu của ghế hình như có người ngồi, đầu còn lại của ghế thì không có ai. Vì thế, cô gái run rẩy đi qua ngồi xuống, xoa bụng mình cho bớt khó chịu.
Người nọ rất gầy, nhìn không ra là nam hay nữ, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu sẫm. Người nọ khoanh tay, mặt hơi cúi xuống.
Cô gái bỏ nửa lon bia sang một bên, cười khúc khích: “Này, ngươi đang ngủ sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người nọ không đáp, cô gái cảm thấy rất nhàm chán, quơ quơ chân, sau đó đá rơi giày cao gót của mình.
“Tối nay ta! Không sợ ~~ rét lạnh ~~” Men say bốc lên, cô gái bắt đầu hát những bài hát lạc điệu.
Đúng lúc này, có mấy người đàn ông đi tới với giọng điệu đùa giỡn. Bọn họ nhìn thấy một màn này, không hẹn mà bước chậm lại.
Có một người thốt lên: “Ai da, đây không phải là chị dâu sao?”
Mấy người đàn ông đi tới gần. Cô gái say rượu xua tay, trong miệng mơ hồ nói “Đi đi”.
“Chị dâu đêm nay thực phóng khoáng nha, còn muốn nhào vào trong ngực chúng ta.” Gã đàn ông cười đáng khinh, thuận thế bắt lấy tay cô gái, “Ta nói thật kỳ quái, nếu cô tại đây mượn rượu giải sầu, sao lại muốn đá anh Bưu của chúng ta? Cô có biết hắn có bao nhiêu khó chịu không?”
“Không khóc, không khóc nha. Anh trai thương em.”
Gã đàn ông nói xong, dùng ánh mắt ra hiệu đồng bọn bên cạnh lại phụ một chút. Mấy gã kia hiểu ý, giữ lấy cô gái đang không ngừng giãy giụa mà kéo đi.
“Loảng xoảng”, cột đèn đường bằng sắt phát ra âm thanh bất mãn vang dội.
Mấy gã này quay đầu lại, lúc này mới nhận ra vẫn còn có người trên ghế.

Người nọ mặc một áo khoác màu sẫm, trên đầu đội mũ lưỡi trai, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt ở trong bóng đêm phản chiếu tia u ám: “Ở trước mặt ta cũng không biết chào hỏi, không biết lễ phép à?”
Mấy gã kia nhìn qua, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nghe giọng nói thì chỉ là một người phụ nữ. Nhưng xem tư thế kia thì lại giống vẻ liều mạng của võ sĩ đường phố.
Còn muốn bọn họ chào hỏi.
Mấy gã kia bắt đầu vắt hết óc mà suy nghĩ người này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Bọn họ suy nghĩ hồi lâu cũng không đoán ra được, có người lá gan lớn hỏi: “Ngươi làm bảo kê trên đường nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta” Người nọ dừng một chút, như là đang tự hỏi một cái đáp án thích hợp nhất, cuối cùng nói, “Quán bán đồ ngọt ven đường.”
“Ngươi, mẹ nó dám chơi tao!”
Có gã đàn ông lao tới, dùng tay hướng vào trên mặt người nọ mà đấm. Không biết người nọ di chuyển như thế nào mà giây tiếp theo, nắm tay của gã kia liền rơi vào khoảng không, nện thật mạnh lên chiếc ghế sắt.
“Tê đau đau đau……”
Người nọ rốt cuộc đứng dậy, hơi nâng vành mũ lên, thực thiếu đánh mà làm cái động tác uống rượu: “Đi một gã?”
Còn lại hai gã đang tức giận, đồng thời nhào về phía người nọ như một con gấu. Xem tư thế bọn họ giống như muốn đem người nọ ăn tươi nuốt sống.
Chỉ thấy người nọ đột nhiên một tay túm chặt cổ tay của gã bên trái một cách thô bạo. Rồi sau đó đôi chân mang bốt cao gót của người nọ bước lên, thân thể xoay tròn, liền hoàn thành một cú quăng ngã qua vai đẹp mắt. Thời điểm gã kia ngã xuống đất, toàn bộ bầu trời đêm đều quanh quẩn một tiếng “phanh” chói tai.
Sau đó, người nọ nước chảy mây trôi mà túm cánh tay gã còn lại, vừa đẩy vừa kéo, liền tháo khớp xương hắn.
Gã đó đau đớn không chịu được, liền mở miệng hét lên đã bị người nọ đấm một cú vào bụng. Hắn nháy mắt liền mềm như bông mà ngã xuống.
Toàn bộ quá trình kéo dài chưa đầy mười giây.

Cô gái say rượu sợ tới mức đã tỉnh rượu một nửa.
Người nọ gỡ chiếc mũ lưỡi trai xuống, sửa sang lại, mái tóc dài đen mượt xõa xuống. Nhìn từ góc độ này, cằm của người nọ thực nhọn, làn da rất trắng.
Người nọ tiện tay đem tóc vén ra sau tai, sau đó xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía cô gái say rượu.
Cô gái kia giật giật môi: “Cảm……”
Người nọ dựng một ngón tay lên trên môi, ý bảo không cần nói lời cảm ơn. Rồi sau đó người nọ đưa một mảnh giấy ghi chú qua, nhỏ giọng nói: “Giữ lại đi, về sau sẽ cần.”
Trên giấy ghi chú chỉ có số điện thoại kèm theo cái tên viết nguệch ngoạc.
Cô gái say rượu còn chưa có hoàn hồn, người nọ lại hướng nàng ngoắc ngón tay: “Tới giúp một chút.”
Năm phút sau, cô gái say rượu nhìn ba kẻ chỉ còn sót lại chút vải trên người, đang bị trói vào cột. Cô gái hoàn toàn tỉnh rượu. 
Đây là tháng 11 ở An Thành, nhiệt độ không khí tuy rằng không tính là quá thấp. Nhưng nếu bị lột sạch và để đông lạnh gần như cả đêm, thì thật khó để đảm bảo không bị mắc các căn bệnh thấp khớp, lạnh chân,…            
Người nọ tựa hồ thực vừa lòng với kiệt tác của mình, khóe miệng nhếch một cái. Sau đó người nọ quay lưng bước đi vài bước, đưa tay vẫy vẫy.  
Xem như là cáo biệt.
Rất tiêu sái, rất lạnh lùng.
Cô gái say rượu nghĩ, nhưng mà có chút đáng sợ.

[Kỹ nữ, có ở đây không?]
[Mày cũng biết rồi đấy. Mẹ nó, tao cho mặt mũi rồi, mày đừng có lại không cần]

[Đêm mai 11 giờ, mày đến tầng dưới của câu lạc bộ Hoàng Hậu tiếp tao. Không tới thì xem tao giết chết mày như thế nào!]
Mỗi lần WeChat rung lên, tim Trương Nặc lại liền nhói đau.
Thời điểm nàng ở câu lạc bộ Hoàng Hậu đi làm thì quen được anh Bưu. Giang hồ đồn đại anh Bưu có quan hệ nam nữ hỗn loạn. Nhưng mà khi hắn bắt đầu theo đuổi Trương Nặc thì bên người liền không có các loại oanh oanh yến yến. Người hội sở đều nói, hắn lúc này thực chân thành.
Vì thế Trương Nặc quyết định cùng hắn ở bên nhau thử xem.
Trước đây, anh Bưu có thể làm tổn thương mọi người, ra tay lại hào phóng. Có đoạn thời gian Trương Nặc thậm chí còn đắc chí cho rằng nàng đã khiến lãng tử quay đầu. Cho đến khi cách đây không lâu, nàng phát hiện hắn bắt đầu hút ma túy.
Nàng khuyên hắn đi đến trung tâm cai nghiện ma túy, nhưng lại bị hắn nhục mạ, thậm chí còn đánh đập. Dưới sự tức giận, nàng liền nói ra lời chia tay.
Sau đó, nàng nửa thương tâm nửa sợ hãi mà đi uống rượu. Rồi nàng lại suýt nữa bị đàn em của anh Bưu chà đạp.
May mắn gặp được người kia.
Đúng rồi, còn có người kia.
Nghĩ đến đây, Trương Nặc lập tức chộp lấy túi xách của mình, run rẩy mở khóa túi.
Son môi, phấn trang điểm, giấy ăn, cáp sạc,… Cho đến cuối cùng là một tờ giấy nhớ nhàu nát được rút ra từ lớp ngăn túi nhỏ.
Đây là một tờ giấy ghi chú rất bình thường. Mép tờ giấy bị rách không có quy tắc, các chữ trên giấy được viết nguệch ngoạc bằng bút chì.
Nhưng Trương Nặc lại nắm chặt nó như thể thấy được vị cứu tinh của mình.
Điện thoại đã được kết nối sau khi đổ chuông ba lần.
“Alo”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia khẽ cất giọng, mang theo một loại mê hoặc không thể nói rõ, như thể một chiếc hộp ma thuật nào đó đang từ từ mở ra với nàng.
Trong nháy mắt, Trương Nặc không biết mình làm như này có đúng hay không. Cuối cùng, nàng cắn môi dưới:
“Chào ngài, xin hỏi là… Trình tiểu thư phải không?”


Người phụ nữ đi đến cửa sổ sát đất, gõ nhẹ đầu ngón tay lên tấm kính rồi rũ mắt nhìn xuống dòng xe cộ bên dưới.
Đèn đuôi xe màu đỏ giống như những chấm lửa, từng cụm nhỏ xếp thành hàng như đốt cháy. Còn đèn xe hơi lại giống như những vì sao trên bầu trời.
Rất đẹp.
Đối với cuộc điện thoại xa lạ này, cô không ngoài ý muốn chút nào, cất tiếng nói: “Là tôi.”
Người ở đầu dây bên kia lúc đầu im lặng, sau đó lại thật cẩn thận mà mở lời. Cuối cùng có lẽ là cảm xúc đi lên, ngữ khí của nàng càng ngày càng dồn dập.
Người phụ nữ lắng nghe không nói lời nào, nhưng thỉnh thoảng đáp lại vài tiếng tỏ vẻ mình còn nghe. Vài phút sau có vẻ mệt vì đứng hoặc có thể vì nhìn xe đến phiền chán nên cô quay lại ngồi trên chiếc ghế bành lớn. Cô liền thoải mái ngả người dựa vào lưng ghế, nghiêng người nâng chân ngồi bắt chéo.
Sau đó, cô cuối cùng đã nói ra câu dài nhất trong cuộc gọi: “10 giờ sáng mai, gặp ở số 183 đường Long Kiều.”
Sau khi cúp máy, cô nhanh chóng bấm tiếp một cuộc gọi khác. Theo từng tiếng bíp từ điện thoại, cô gõ từng nhịp vào phần tay vịn bằng da. Mặt trên của tay vịn bị ấn để lại các nếp hằn không sâu cũng không nông.
 “Xin chào? Mộc Tiêu, buổi tối tốt lành, ăn cơm chưa? Ngủ chưa? Mọi chuyện ổn chứ?” Giọng nữ đầu dây bên kia rất nịnh nọt.
Mộc Tiêu lại không ăn kiểu này: “Cậu có thể trở về rồi.”
Giọng nữ bên kia lập tức bùng nổ: “Vì cái gì! Tớ còn chưa có chơi đủ!”
Mộc Tiêu tâm trạng khá tốt: “Tớ có việc.”
“Vậy cậu cũng không thể từ bỏ tớ. Tớ còn muốn nghỉ vài ngày nữa …… Tớ chính là đại minh tinh. Đồ ăn và chỗ ở đều rất cao cấp. Ngày mai còn có cái thông cáo, buổi tối muốn cùng nhà đầu tư ăn cơm, cậu liền tiếp tục giúp tớ ứng phó một chút đi!”
“Không được.” Mộc Tiêu không dao động, “Tớ có việc rồi.”
Là một người làm ăn thì khách hàng quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
“Chẳng lẽ chuyện của tớ không phải là công việc của cậu sao! Ưm, tuy rằng tớ đúng là chưa đưa tiền cho cậu…” Thanh âm đầu bên kia càng nói càng nhỏ, chắc là bản thân cũng cảm thấy không đủ tự tin, “Vậy……có việc gì sao? So với việc sắm vai thành đại minh tinh còn vui hơn sao?”
Mộc Tiêu nới lỏng tay vịn bằng da bị đè hồi lâu, nhìn nó chậm rãi trở lại hình dáng ban đầu, nghiêm nghị nói: “Vì dân trừ hại.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.