Bạn đang đọc Em Đã Là Thiên Thần – Chương 18 – Phần 1
“Không biết”
“Haha.” Vừa cười mình vừa quay lại bế em rồi đưa ra biển. Đây chính là khoảnh khắc 2 đứa được ghi lại ở máy ảnh thằng bạn. Và là tấm hình duy nhất của 2 đứa.
Em cố gẵng vùng vẫy nhưng mà tay mình khỏe quá, đưa ra nơi nước tận thắt lưng thì mình thả em xuống nước, em rơi nằm ngang, ngập hẳn xuống nước. Vừa ngoi lên thì em ôm chặt lấy mình mà khóc. KHổ, như trẻ mới lớn.
Đến tối cả lớp ăn nhậu, biển quê hương, biển chiều đẹp. Xa xa bắt đầu có những chiếc thuyền chong đèn, lớn bé đua nhau ra biển. Về đêm, dịch vụ câu mực nhảy rất được ưa chuộng tại đây. Giữa biển là màn đêm bao phủ, lập lòe những ánh đèn của ngư dân, đẹp mê hồn. Mình và em ăn xong lại ra bờ biển ngắm xa xa.Em dựa vào người mình, cảm giác thật bình yên.
“Anh.”
“Ơi”
“Sau lỡ mình không lấy nhau được thì sao nhỉ?”
“Sao là sao? sao mình không lấy nhau được?”
“Thì em hỏi thế thôi?”
“Anh sẽ làm cho chúng ta lấy nhau được” Siết chặt em hơn.
“Ừ..hì…Nhưng nếu sau ra trường, em làm hà nội, anh ở lại đà nẵng thì sao?”
“Ngốc, em ở Hà nội thì anh ra. Định trốn anh hử”
“Đâu, em đâu trốn..hì…”
“Em vừa nói đấy thôi”
“Hì..nếu em mà phải làm ở hà nội thì mình ở đó khoảng vài năm rồi về vinh anh nhỉ”
“Ừm.. anh cũng muốn về vinh. Về rồi mình sinh 4 đứa con luôn nha”
“Không, 2 thôi”
“4 đi mà..đông vui”
“2 thôi, đau lắm chứ phải à”
“Ờ..thì 2, mà nếu lỡ ra thì em vẫn phải sinh đó”
“Ha. nhìn thế này mà khôn quá nhỉ”
“Chuyện.haha”
Khoảng 9h thì cả lớp từ cửa lò chạy xe về. Mình có em ở sau cứ líu lo nên cũng không cảm thấy mệt mỏi gì cả. Lòng vẫn vui. Xong 1 ngày dài, vui bên em.
Sáng sớm đang ngủ ngon lành thì em tới, Muốn ngủ với bà này cũng khó, thôi thì dậy cho lành.
“Anh..trời.con ngủ kia à”
“Chớ sao. không làm gì thì ngủ, khỏe.Hề hề”
“Dậy, không ngủ nữa”
“Ờ, từ từ..”
“Dậy………. dậy lên trường chơi, lâu rồi thăm lại trường”
“Nắng lắm”
“Nắng cũng đi, không đi là em đi luôn đó”
“Hức, rồi. anh đi”
Mình và em chạy lên trường, trường ngày hè cũng có 1 số lớp học hè, nhưng vắng vẻ hơn, vẫn hàng cây, vẫn ghế đá đó. Em tung tăng tung tẩy chạy giữa sân trường, thích thú. Chạy chán, 2 đứa lại ngồi ghế đá.
“Anh.”
“Ơi”
“Sao hồi trước anh không chơi với em nhỉ”
“Haha, sao hôm nay cô lại hỏi tôi thế nhở”
“Thì nghĩ lại chả thấy anh để ý gì đến em”
“Ờ, thèm”
“Hứ, gớm mặt chưa”
“Chớ sao. Hồi đó anh có chơi với đứa con gái nào đâu mà đòi chơi với em”
“Ờ nhỉ, anh suốt ngày lủi thủi thôi”
“Thế mới có người yêu anh chớ. haha”
“Xí..”
“Quanh em mấy thằng bu lấy suốt, có hở ra cho anh ngó đâu”
“Ờ.. em là hót gơn cơ mà”
“Ui za, ai mà kiêu vậy ta”
“Hừm…anh nói ai kiêu, anh kia..”
“con gì đang bay .haha”
“Cũng hay anh nhỉ. Chả bao giờ chơi với nhau, giờ lại yêu nhau”
“Ờ, mà sao hồi đó em lại để ý anh”
“Hì..không biết”
“Nói đi mà…”
“Không biết thật mà, cứ thấy anh im im, hay lẳng lặng 1 mình. Rồi em lại hay chú ý hơn. dần…”
“Thích anh chớ gì.hehe”
“Xí, ai thèm thích. Nhìn thấy ghét”
“Ờ..thế ai đưa ình mẩu giấy vậy ta.”
“Anh…hứ, không thèm nc với anh nữa”
2 đứa cứ vô tư đùa giỡn giữa sân trường, đâu đó có những em học sinh đang nhìn, nhưng còn tâm trí đâu để để ý nữa. Ngồi chơi chán rồi về, trời dần trưa, nắng cộng thêm gió lào, khó chịu.
Đưa mình về nhà xong em cũng chào bố mẹ mình rồi về luôn.
Ngày hè yên ả cứ trôi, mấy ngày sau thì em ra hà nội học. Mấy ngày sau mình cũng vào đà nẵng. Biết xa nhau là buồn, là nhớ, nhưng cũng cố nén mà đi, học cho nên người.
Vào năm học mới này thì chuyện với mình chỉ xoay quanh em Ly, giữa mình với em (yêu) vẫn ổn, học hành ổn. Học được khoảng 2 tháng thì mình đang băng qua đường Ngũ Hành Sơn (đường lớn chạy ngang qua cổng trường) thì có thằng (giờ tạm gọi là trẻ trâu) nó bem 1 phát mình gãy tay. Kết quả là nghỉ học tại chỗ mất nửa tháng, còn lại là thời gian lên ngồi danh dự trên lớp. Trong thời gian nằm nhà dưỡng thương thì Ly chăm sóc tận tình, đôi lúc cảm động nhưng có vẻ như thái quá. Bảo đừng làm thế nhưng em nó không chịu, nhạt kiểu sao em nó cũng cứ vậy, chán quá thôi mặc kệ. Chăm mình còn có Th (vừa là bạn vừa là chịu sự điều động của em (yêu)). Em Hạnh muốn vào mấy ngày nhưng mình không cho, kết quả là Th bị điều vào chăm mình. Cứ 15 ngày ở nhà trưa thì Ly mang đồ ăn, tối thì Th mang vào rồi ngồi chơi. Nghĩ cũng ngại nhưng nói chả đứa nào chịu nghe.
Khi tay khỏi thì mình bắt đầu làm thêm để trả nợ (do vay mọi người trong thời gian thương binh) và cũng mời Ly 1 buổi coi như cảm ơn, trong buổi nói chuyện này mình lại thêm 1 lần dứt khoát với Ly để Ly từ bỏ và thông cảm ình. Nhưng em nó vẫn cứ thế, nên mình cũng đành lắc đầu mặc kệ. Nói là mặc kệ nhưng sau những gì em Ly làm ình thì vẫn muốn giữ 1 tình bạn cho 2 người, trong mỗi lần đi chơi mình luôn phải giới hạn để Ly khỏi hiểu lầm.
Thêm 1 học kỳ nữa qua, lần này mình giật được học bổng, vui nhưng mình cũng không khoe em vội, tính tết về khoe luôn. Với số tiền nhận được mình sẽ mua 1 chiếc điện thoại, nhưng cũng đợi tết về khoe em xong mới đi mua.
Lại lên xe về tết, cái tết thứ 2, không còn háo hức như lần đầu xa nhà nữa. Có chăng chỉ muốn báo cáo kết quả học tập với bố mẹ để bố mẹ vui, báo cáo chiến tích với em. Nghĩ bụng bắt em thưởng gì? XH chăng?
Về nhà cũng sáng sớm, 2 con có nay chỉ còn 1, vẫn nụ cười hiền hậu của mẹ đón mình, bố đang chuẩn bị gói bánh.
Năm nay nhà có anh Trai cũng về, mấy anh chị tích góp chút mua cho bố cái xe Cup82. Có con xe mà chạy cũng ổn. Ngày đó ở nhà dọn dẹp, đi mua sắm với anh trai. Tối cầm xe chạy sang nhà em, lòng phấn chấn, muốn gặp em, khoe học bổng với em.
Đến nhà thì cả nhà đang ăn cơm. Còn chó nhà em ra đón mình bằng hàm răng được khoe tối đa. Thấy thế em ra đón mình.
“Anh..”
“Ờ..khiếp, con chó dữ hơn cả em nhỉ”