Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 82: Giao Ước Volkswagen (Phần 5)
“Trên xe sẽ được viết dòng chữa màu đen ”
Andrew nghe câu nói Nga vừa nói mà không nhin được cười. Đồng thời cũng không ngần ngại gật đầu đồng ý rồi hỏi ngược lại cô.
Từ ngày đeo đuổi cô, chịu nhục không biết bao nhiêu rồi.
Bây giờ mà chịu thêm chút nữa cũng không thấm vào đâu với anh.
Da mặt anh dày lắm rồi!
Nhìn khuôn mặt đã giãn ra được một chút của Nga, Andrew yêu chiều hỏi.
“Nhưng nếu em thua thì sao?”
“Tôi sẽ không thua…”
“Nếu vậy sao em dám chắc là anh thua?”
Mím môi nhìn Andrew bằng ánh mắt chán ghét chưa từng có, Nga đành đồng thuận cho anh nêu ra điều kiện của mình.
“Vậy thì…anh muốn gì cũng được.”
“Được thôi!”
Andrew vuốt cằm suy nghĩ vài giây rồi khoát vai Nga đi ra ngoài trong sự giãy giụa của cô. Sau đó, cả hai đứng trước chiếc xe vàng nổi bật cả một góc phố.
Bẹo gò má đã ửng hồng không biết là vì tức giận hay là vì đang đứng dưới ánh mặt trời của Nga một cái, Andrew nở nụ cười đẹp mê hoặc cả dòng người đang qua lại trên đường rồi nói.
“Anh luôn cưng chiều em. Đương nhiên! Anh đi đâu, làm gì cũng muốn mang em theo bên cạnh. Tất nhiên, trên chiếc Volkswagen này cũng vậy. Em thấy sao?”
Câu nói ẩn ý của Andrew làm Nga không hiểu nên chớp chớp mắt hỏi.
“Là sao?”
“Là nếu em thua, em phải ngồi với anh trên chiếc xe này, chạy quanh nhà thờ Đức Bà hai vòng vào giờ cao điểm.”
Ngước mặt lên nhìn Andrew vì anh quá cao, Nga liếc anh một cái, suy nghĩ vài giây rồi mím môi.
“Được thôi!”
“Còn nữa! Em sẽ phải mặc bikini hai mảnh màu vàng nha. Wow! Thiên Nga ơi, mới tưởng tượng trong đầu thôi mà anh đã thấy kích thích rồi nha.”
“Anh có im không hả? Anh có muốn ăn tát không?”
Nga căn môi suy nghĩ, mặc bikini ngồi trên xe với bao nhiêu ánh mắt trên chiếc xe mui trần đó. Mẹ cô mà biết thì chắc đuổi cô ra khỏi nhà.
Thấy vẻ mặt đắn đo vô cùng đáng yêu của Nga, Andrew cúi đầu xuống gần sát khuôn mặt cô cố tình buông lời khiêu khích.
“Chưa gì đã sợ rồi sao? Vậy là em có ý định nương tay với anh phải không? Nếu em gật đầu yêu anh ngay lúc này. Anh thề sẽ hủy bỏ giao ước này luôn cho em.”
Nhìn nét mặt đáng ghét của Andrew, Nga cuối cùng cũng liều lĩnh miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
“Không đời nào! Anh đừng có mơ. Tôi đồng ý.”
“Tốt!”
Andrew choàng tay lên vai Nga thân mật, khiến cô đẩy anh ra trừng mắt cảnh cáo như những ngày đầu tiên hai người gặp nhau. Làm trong lòng anh hồi tưởng bao nhiêu là kỷ niệm đẹp. Nếu được ngồi cùng người đàn bà trước mặt trong chiếc xe vàng xấu xí này, chạy bao nhiêu vòng Sài Gòn anh cũng chấp nhận mà không hề biết xấu hổ. Anh muốn cho cả thế giới này biết được, anh yêu cô nhiều bao nhiêu.
“Thiên Nga! Nếu em có thua, anh vẫn giữ nguyên câu của em phía trước.”
Nắng xuân tràn ngập phía trên đầu. Nga bỉu môi liếc Andrew.
Mặc kệ anh!
“Không trơ trẽn không phải Andrew Việt Trần mà.”
“Nhưng anh nghĩ nên thêm một câu phía sau.”
Andrew vuốt cằm nhìn đuôi xe nhỏ xíu trước mặt nghĩ ngợi một lúc.
“Câu gì? phải không?”
“, phía trước, ở phía sau. Em thấy có được không con ngỗng nhỏ? ”
“Anh sẽ không có cơ hội viết ra câu đó đâu. Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.”
“Anh tin điều đó sẽ xảy ra.”
“Anh đừng có mơ…”
“Hãy chờ xem, cục cưng!”
Nắng xuân bao quanh hai mái đầu, hai gương mặt đang kịch liệt kình nhau, trao ánh nhìn như dao cứa vào mặt. Mỗi người đều đeo đuổi ý nghĩ của riêng mình.
Anh sẽ sớm nhục mặt với hơn 4 triệu dân Sài Gòn vào một ngày không xa, Andrew Việt Trần ạ!
Trước giờ, có chuyện tày trời nào mà Andrew Việt Trần không làm được. Trần Thiên Nga à, em nghĩ em có thể trốn khỏi bàn tay anh sao?
Chương 57: Tập đoàn TLS (Phần 1)
5 năm sau
Những tia nắng vàng ấm áp đang dần lan tỏa khắp khu công nghiệp Đồng Xuân, cố tình xua tan đi cái lạnh đầu mùa ảm đạm. Mùa đông ở miền Nam tuy không lạnh như miền Bắc hay miền Trung, nhưng những cơn gió rét vào mỗi buổi sớm mai, hòa cùng cảnh quang ảm đạm, bất giác làm cho lòng người cảm thấy vô cùng lạnh lẽo và cô liêu .
Sáng sớm hôm nay, thời tiết lại vô cùng ủ dột. Trời phủ một màu âm u, xám xịt bởi những đám sương mù dày đặc. Nắng vàng yếu ớt phía xa xa chân trời như vị thần ánh sáng, xua tan đi mảng tối tăm đang bao phủ đất trời, bao phủ cả tòa văn phòng và ba nhà xưởng rộng bao la của tập đoàn TLS.
Màu xanh của những tấm kiếng to được lắp đặc ngay khu vực trung tâm của TLS bị phản chiếu ánh mặt trời, tạo ra những vệt màu sắc lấp lánh, tô điểm cho phong cảnh tĩnh lặng như đang đắm chìm trong mộng mị trở nên sinh động hơn.
Ấn tượng đầu tiên về trụ sở của TLS, một trong những tập đoàn nổi tiếng về sản phẩm máy ảnh, là lối kiến trúc hiện đại thân thiện với môi trường. Toàn bộ mặt tiền đại sảnh của tòa nhà được thiết kế tinh tế bằng những tấm kính màu xanh nhạt khổ lớn. Ngoài khu vực đón khách riêng biệt, phía bên trái công ty được xây dựng thành khu nghỉ giải lao cho nhân viên sau những giờ làm việc căng thẳng. Đứng từ góc tòa nhà này, từ trong nhìn ra, là khoảng đất trống được tổ điểm bởi những luống cỏ xanh mướt rộng bao la, triệu ngàn hoa tươi đủ màu sắc đang rung mình yểu điệu trong nắng sớm.
Bên trong bức tường kiếng đồ sộ và qui mô của tòa nhà 15 tầng to lớn uy nghi sừng sững giữa đất trời, Nga đang đứng tựa người vào tấm tường kiếng, trên tay là tách chè xanh thơm ngát đang tỏa khói nghi ngút. Hơi nóng từ chất lỏng màu vàng nhạt thấm qua chiếc tách được làm bằng sứ Bát Tràng thủ công đơn giản, truyền qua bàn tay trắng trẻo mịn màng của cô hơi ấm nóng, mang đến cảm giác ấm áp dễ chịu. Cảm giác ấm áp này cũng giống như tình yêu sâu sắc của người đàn ông đã đeo chiếc nhẫn mang tên “Only you” vào tay cô cách đây 3 năm về trước.
Chiếc nhẫn đó giờ đây vẫn đang chế ngự trên ngón tay áp út của cô, viên đá mang tên “Only you” vẫn sáng trong như ngày nào và càng lúc càng lấp lánh theo dòng thời gian…
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết “Em Còn Yêu Anh Không?” – Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.