Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 81: Giao Ước Volkswagen (Phần 4)


Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 81: Giao Ước Volkswagen (Phần 4)

Trưa nắng nhẹ, mùa xuân mang theo hơi thở đất trời dịu dàng. Trong cơn gió hiu hiu liên tục thổi qua, không khí mát mẻ dễ chịu làm vơi đi cái oi ả quanh năm suốt tháng của thành phố đông đúc này.
Trong quán chè Ngọt nổi tiếng đang tấp nập khách ra vào, có hai cô gái xinh xắn đang ngồi đối diện nhau. Mỗi người đang nhâm nhi một ly chè ba màu mát lạnh bên cạnh khung cửa sổ kiếng sát đất có thác nước trong veo chảy xuống liên tục.
Từ ngày bà Nguyệt khỏe lại, thần thái trên gương mặt Nga đã khá hơn rất nhiều. Nét u sầu triền miên dường như đã nhạt đi đôi chút trên gương mặt xinh đẹp dịu dàng. Cùng với sự hậu thuẫn từ phía sau của Andrew, cô càng lúc càng xinh đẹp như đóa hoa chè e ấp trong nắng sớm.
Tinh khôi trong chiếc áo sơ mi trắng, quần leggings xanh đậm, mái tóc dài đen óng ã buông xõa ngang lưng làm tôn lên nước da trắng hồng trên khuôn mặt thanh tú không một chút son phấn, trông Nga chẳng khác nào một cô nữ sinh duyên dáng và dịu dàng.
Khẽ đưa một muỗng chè đậu vào miệng, cô chăm chú lắng nghe những câu chuyện không đầu không đuôi và cũng không hề có hồi kết, dài luyên thuyên bất tận của Thảo. Dạo gần đây, cô để ý thấy chủ đề của Thảo thường xuyên đề cập đến người đàn ông không mấy làm xa lạ đối với cô.
“Hắn ta là một tên máu lạnh đúng nghĩa. Thảo đang nghĩ hắn ta có vấn đề về giới tính cũng nên.”
Nhí nhảnh trong chiếc áo thun kiểu ống màu xanh con két, mái tóc bấm bím high light giờ đã chuyển sang màu nâu đỏ làm Thảo trông rất dễ thương. Đôi mắt một mí được đánh cùng màu áo khiến cô khá nổi bật, chiếc đồng tiền nhỏ bên má cứ liên tục lún sâu khi cô cười.
“Tiệp trông rất đàn ông. Nga không nghĩ như vậy đâu.”
“Trời! Nga không biết rồi. Không phải nhìn ra vẻ đàn ông thì không có nguy cơ bị đồng tính nam đâu. Chưa kể, mỗi lần nói gì hay làm gì, Thảo có rủ rê đi đâu, câu trước câu sau của hắn ta toàn là ông chủ và ông chủ. Đừng nói, hắn ta thầm cảm mến ông chủ của mình nha.”
Thảo cười cười nhìn Nga ẩn ý làm Nga chút nữa là sặc cả muỗng chè chưa kịp nuốt.
Andrew Việt Trần là mà dân đồng tính. Có lẽ, đàn ông trên đời này không ai lấy vợ luôn.
“Nga cũng ước sao hắn ta là dân đồng ý cho Nga đỡ khổ. Như vậy thì không có cái đuôi đeo bám suốt ngày không tha… Mà tưởng tượng rằng, Andrew Việt Trần là dân đồng tính, có lẽ đàn đông Việt Nam sẽ xếp hàng mà cố gắng làm quen với anh ta…haha”
Thảo đang rất hưởng ứng câu nói của Nga, tự nhiên trở lên mặt lại, mắt nhấp nháy ra hiệu điều gì đó, miệng nở nụ cười sượng sùng mà Nga chắc chắn rằng, không đang dành cho cô mà là một ai đó ở phía sau lưng mình.
Mùi hương hổ phách gỗ tùng nam tính quen thuộc bắt đầu ngập tràn vào khướu giác cô, tố cáo có kẻ đã nghe hoàn toàn câu nói mà cô vừa thốt ra.
“Chào anh Andrew! Lâu ngày không gặp.”
Thảo mỉm cười kiểu gian xảo khi vừa hùa nhau nói xấu anh, nháy nháy mắt với Nga kiểu tẽn tò.
Nghe nhắc đến tên Andrew, Nga giật mình, theo phản xạ quay đầu ra phía sau, ngước mắt lên đã thấy gương mặt cau có đang nhíu mày. Cô chưa kịp lấp liếm điều mình đang nói để nhầm hạ nhiệt đối phương, thì người vừa bị cô nói xấu đã tự nhiên kéo ghế ngồi sát ngay bên cạnh cô.
“Mỗi khi gia nhập hội nói xấu người khác, em hay mau quên như vậy sao? Mới hai hôm trước đã gặp nhau rồi mà.”
Andrew đáp lại câu chào xã giao của Thảo bằng câu nói ám muội. Hai hôm trước, rõ ràng, cô đâu có gặp anh ta, ngoại trừ lúc cô mang chút nước canh gà ác hầm hạt sen cho Tiệp, khi Tiệp đang ở trong nội thành, ngồi chờ ông chủ ở ngoài xe. Không lẽ, cái tên trời thần này đã thấy rồi sao? Đúng là không có gì che mắt được anh ta.
Tuy nhiên, khi cô vừa định không thừa nhận việc mình đã hạ mình mà đeo đuổi một người đàn ông, việc chưa từng xảy ra trước đây, thì Andrew đã lên tiếng làm cô khỏi có ý định phủ nhận luôn.
“Canh gà ác hầm hạt sen hơi mặn một chút, nếu như không nói là quá dỡ. Nhân tiện, nếu mặn như vậy, tôi e sẽ cho người dùng. ”
Thấy nét mặt đỏ như mặt trời mang theo hơi hướng tiếc rẻ của Thảo, Andrew không hề nao núng, nhếch môi cười như có như không, nói một câu y như thật làm Thảo hoang mang.
“Tôi nói để cô rút kinh nghiệm chứ không hề chê bai gì cô. Tối hôm đó, sau khi Tiệp uống xong, cứ chạy qua phòng tôi mãi thiệt là phiền.”
Thảo cười cười, khóe môi màu cà rốt thời thượng khẽ cong lên gượng gạo, cực kỳ muốn hất nguyên ly chè ba màu vô cái bản mặt đẹp trai chết người phía trước.
Cái đầu anh không sâu bọ thì không chịu được thì phải?
Tiệp của người ta nam tính vậy mà đồng tính nỗi gì. Chỉ là cô nói đùa với Nga thôi.
Nhìn vẻ mặt nổi lửa đang được giấu trong đôi mắt một mí đánh màu xanh như con tắt kè của Thảo, Andrew điềm nhiên nói tiếp, vẻ dạy bảo, mặt hướng về phía Thảo, nhưng ngụ ý dành cho người ngay bên cạnh, bàn tay không ngừng xoa nhẹ tấm lưng Nga trong ánh nhìn khó chịu và phản ứng xa lánh của cô.
“Cô không biết rằng, đường vào trái tim đàn ông nhanh nhất là thông qua đường bao tử sao? Tiệp rất là kén ăn đó nha.”
“Thật vậy sao?”
Thảo quên cả hận Andrew, nghe nhắc đến Tiệp thì hồ hởi hỏi, hy vọng kiếm chút thông tin gì đó từ anh thông qua tên bá đạo này. Cô chắc chắn, người hiểu rõ Tiệp nhất không ai khác ngoài Andrew ra. Nga thì cho cô thông tin quá là chung chung, ngoài việc anh là người tốt, đã cứu cô khỏi cái đêm mưa gió bão bùng ở Campuchia.
Andrew gật đầu khẳng định, quay mặt sang nhìn Nga trìu mến rồi nói, nét cười hiện trong khóe mắt, đôi môi nam tính nhẹ cong lên.
“Nếu cô muốn gây sự chú ý và ấn tượng với Tiệp thì nấu ăn cũng phải cỡ…Thiên Nga trở lên.”
Cái gì?
Thảo trố mắt nhìn Andrew như đang nghe một câu nói hài hước nhất thế kỷ. Trong khi Nga thì liếc anh một cái sắc lẻm, đẩy tay anh ra khỏi tấm lưng cô.
Anh đúng là đang bôi bác cô chứ không hề có ý khen ngợi. Nhìn ánh mắt cười cợt của anh là thấy rõ. Tài nghệ nấu ăn dưới mức trung bình của cô anh hiểu hơn ai hết. Vì thời gian gần đây, hầu như ngày nao anh cũng đến nhà cô, không dùng cơm trưa thì cũng dùng cơm tối.
Từ dạo về nhà, bà nguyệt hay rầy la Nga chuyện nữ công gia chánh. Vì bà cứ nghĩ cô và Andrew vẫn đang quen nhau nên cố công dạy cô đủ điều về chuyện bếp núc và kinh nghiệm chăm sóc chồng con. Nhiều lần, cô muốn nói ra sự thật giữa anh và cô. Nhưng nhìn nét mặt hồi hởi mỗi khi nhắc đến anh hay thái độ mong ngóng mỗi khi anh hứa sẽ đến của bà là cô lại chùng lại. Cô không muốn bà thất vọng và buồn phiền nên đành đóng vai đôi tình nhân trẻ trước mặt bà và mọi người.
Và vì lý do muốn cô thành một nàng dâu giỏi bếp núc, nên dạo gần đây, mọi việc nấu nướng trong nhà đều do cô đảm nhiệm.
Nhưng dường như, Nga sinh ra không dành cho việc nấu ăn. Dù bà có dạy chi tiết, kỹ càng đến mấy cũng không sao khá lên được. Mới hôm qua thôi, Andrew đã sặc hết 15 phút sau khi ăn món canh hẹ nấu tàu hủ của cô vì quá mặn. Vậy mà sau khi cô áy náy mang cho anh ly nước và vỗ vỗ nhẹ phía sau lưng anh, anh âu yếm nhìn cô khuyến khích kiểu lăng mạ.
“Mạ đừng chê Thiên Nga nấu ăn dỡ. Thật ra, cô ấy nấu ăn chỉ…không được ngon lắm thôi. Nếu có phiếu khảo sát lúc này chia làm ba ô: ngon, trung bình, dỡ. Con sẽ không chọn ô nào cả mà thêm vào một ô để khuyến khích tinh thần cô ấy ón ăn tiếp theo.”
Cả nhà bà Nguyệt đang nhăn nhó ăn những món Nga nấu, cùng lúc hướng mắt về phía Andrew tò mò chờ đợi.
“Anh Ba sẽ ghi thêm ô gì?”
Bé Nam mặt dính một hột cơm trên miệng hỏi. Dạo này, không biết ai xúi giụt nó, nó toàn gọi Andrew bằng anh Ba. Nga hỏi thế nào nó cũng không chịu khai. Nhưng khi nhìn thấy nó ngồi chơi chiếc trực thăng đồ chơi, cô nghi ngờ, kẻ mua chuộc nó không ai khác là cái tên bá đạo rất biết lấy lòng người kia.
Andrew cười cười đưa tay xoa đầu Nga yêu yếm nói.
“Chống…đói.”
Trưa hôm nay, Andrew vừa hoàn thành xong một cuộc họp quan trọng ở nội thành. Gọi điện về nhà bà Nguyệt thì bà nói cô không có ở nhà, đang đi ăn chè với Thảo. Anh liền gọi điện định hỏi cô đang ở đâu thì cô không thèm bắt máy. Gọi đến cháy cả điện thoại mà cô cũng không nghe làm anh phát điên, bỏ hết công việc mà chạy đế đây tìm. Thật ra, những lúc như thế này, anh mới thực sự thấy rõ tầm quan trọng của , tạm thời tha cho cô tôi đã rủ rê Nga tham gia cái nhóm “Dịch vụ tình nhân kia”. Vì nếu như không bảo Tiệp dò la tung tích từ Thảo thì anh cũng không biết Nga đang ở đâu.
Andrew đang định la mắng Nga chuyện không thèm nghe điện thoại của anh, rồi sau đó sẽ cố gắng thuyết phục cô lần nữa, nhưng Thảo dường như không hiểu được việc mình đang làm phiền đến người khác. Mặc dù, anh chính là người đã chen ngang vào cuộc hẹn này của người ta.
Quá bực bội khi phải trả lời những câu hỏi mà anh cho là vớ vẩn về Tiệp, Andrew điên tiết cầm điện thoại lên, những ngón tay điệu nghệ bấm nhanh một tin nhắn gửi đến Tiệp nhờ cứu trợ.

Trong khi Nga đang mong muốn sự có mặt của Thảo làm cho Andrew bất mãn mà biến đi chỗ khác, thì tầm ảnh hưởng của Tiệp làm cho cô bạn của Nga phản bội cô một cách trắng trợn. Chỉ cần một cuộc điện thoại với câu nói ngắn gọn, Thảo đã giả vờ có chuyện quan trọng đột xuất mà xách giỏ đi ngay, không quên nhờ vả Andrew đưa Nga về dùm mà không một chút áy náy.
“Phiền anh Andrew đưa Nga về giúp em. Mẹ em gọi em về gấp có… bà con dưới quê lên chơi.”
Andrew mỉm cười vẻ thấu hiểu điềm nhiên nói, cánh tay dài khoát lên chiếc ghế nhỏ Nga đang ngồi.
“Anh sẽ đưa Nga về. Em cứ yên tâm mà vui vẻ với …bà con của em đi.”
Sau đó, anh khẽ liếc nhìn chiếc quần short ngắn màu trắng không còn gì có thể ngắn hơn của Thảo rồi chép miệng khi cô đã nhanh chân bước ra phía cửa. “Ây da! Mặc quần ngắn cỡ này, anh sợ của cô ấy cầm lòng không thấu.”
Nga đưa tay đánh vào vai Andrew một cái.
“Ăn nói bậy bạ gì nữa đây?”
Vội vàng đi ra phía trước quán chè, Thảo đã thấy chiếc Cadillac đậu sẵn sàng chờ đợi cô. Tiệp hạ kiếng xe khi cô cúi người nhìn vào.
“Cô lên xe đi.”
“Còn xe của em.”
“Một chút nữa quay lại lấy cũng được.”
Thảo mỉm cười hất tóc ra sau một cái bước vào xe, mặt kiêu hãnh khi vài ánh mắt của người đi đường đang hiếu kỳ nhìn chiếc xe sang trọng ít thấy chạy trên đường Sài thành.
Thật ra, Andrew không thích người lạ ngồi xe mình lắm. Nhưng có điều, anh cũng là người khá hào phóng với cấp dưới của mình. Một ngày đẹp trời như thế này thật thích hợp ột cuộc hẹn hò tìm hiểu về nhau, nên không ngần ngại nhắn tin cho phép Tiệp mang xe chở người đẹp đi chơi.

Andrew sành đời rất biết nhìn người.
lắm chuyện, miệng mồm luyến thoắng kia thật ra là một cô gái tốt. Đi với một người cạy miệng không nói kia quả là một cặp quá xứng đôi.
Chở Thảo vòng vòng một hồi không biết phải đi đâu, Tiệp đành dừng lại trước một quán cà phê khá sang trọng trên đường Đồng Khởi. Anh vốn là một người bình dân, nhưng vì đi chung với người không thích bình dân bên cạnh, nên anh đã phải chọn lựa kỹ càng trước khi bước vào quán cà phê hạng sang này.
Sau khi gọi thức uống xong, Tiệp lấy từ trong túi áo sơ mi xanh đậm ra hai cục bông chống ồn loại cực tốt dành cho công nhân làm việc ở công trường xây dựng. Sau đó, anh nhét chúng vào hai bên lỗ tai, khoanh tay trước ngực, tựa người vào ghế da kiểu chịu trận.
“Tôi cho cô 2 tiếng đồng đó. Cô thích nói gì thì nói đi.”
Thảo trợn mắt nhìn Tiệp. Tự nhiên, cô đang vui vẻ với bạn bè thì anh gọi điện bảo có việc gấp cần gặp cô, rồi giờ ngồi đây kêu cô tự biên tự diễn là sao?
Bực mình, Thảo nhướng người với tay lấy miếng bông khỏi tai Tiệp hỏi.
“Vậy anh gọi em ra làm gì? Rõ ràng trên điện thoại nói là có việc quan trọng.”
“Việc quan trọng lúc đó của tôi là làm sao mang cô ra khỏi quán chè đó.”
“Ý anh nói em là kỳ đà cản mũi của ông chủ anh và Nga chứ gì?”
“Cô hiểu vấn đề rồi đó.”
Tiệp lạnh lẽo nói, lấy miếng bông khác nhét vào tai thì bị Thảo lấy ra tiếp.
“Sao anh lại đưa canh gà ác hầm hạt sen hôm trước cho ông chủ anh uống hả?”
“Làm gì có chuyện đó.”
“Anh đừng có chối. Anh có biết là em nấu rất cực khổ không? Ngồi canh cả tiếng đồng hồ cho anh.”
Thảo cao giọng oán trách và giận dỗi.
“Tôi đã bảo là không có mà.”
Tiệp nhíu mày không biết Thảo nghe việc này từ đâu? Thật ra, hôm đó, anh uống thử canh gà ác thì thấy mặn quá nên đem đổ đi hết. Không lẽ, chuyện như vậy cũng không qua mặt được Andrew sao?
“Sao ông chủ anh nói là canh quá mặn. Còn chê em nấu ăn dở nữa. Ông chủ của anh và em đúng là không đội trời chung với nhau.”
“Cô không biết ông chủ tôi có rất nhiều người không đội trời chung với ổng sao? Có thêm cô cũng không làm ảnh hưởng đến hòa bình thế giới đâu.”
“Nếu anh không muốn uống thì đổ đi hoặc trả lại cho em. Sao anh lại đem đưa cho tên bá đạo đó uống để mà hắn có cơ hội sỉ nhục em hả?”
Tiệp thở dài một cái vì cứ bị tra khảo deo déo chủ đề canh gà ác hầm hạt sen này nên nhận bừa cho qua chuyện. Ai dè, câu nói của anh vô tình khiến anh
“Thật ra là tôi có uống. Ngon lắm! Chịu chưa? Cám ơn cô rất nhiều nha.”
Thảo đang làm mặt giận, nghe Tiệp nói bùi tai đến nỗi cũng phải nở nụ cười.
“Có thật là anh đã uống canh tôi nấu?”
“Ừm…”
“Có ngon không?”
“Ừm…”
Khuôn mặt Tiệp hơi miễn cưỡng, còn Thảo thì cười vui sướng chớp chớp mắt.
“Vậy ngày mai, em nấu nữa nha.”
Tiệp cứ là đang bị ai đó chích vào mông, người bật ra khỏi thành ghế phản đối.
“A! Đừng!”
“Sao vậy? Anh nói ngon mà. Gà ác ăn tốt lắm đó. Em thấy anh lái xe cực khổ và bị tên bá đạo đó đày đọa mà em đau lòng luôn.”
“Thật ra,…thật ra, canh gà ác hầm hạt sen uống nhiều cũng không tốt lắm đâu?”
“Sao lại không tốt cơ chứ? Ai nói anh là gà ác không tốt. Đừng nói ông chủ của anh nha?”
“Thật ra, uống nhiều canh quá thì tối rất là khó ngủ đó!”
Thảo chau mày, chu môi nhìn Tiệp như đang suy nghĩ gì đó.
Gà ác hầm có tác dụng đến như vậy sao?
Thì ra là tên Andrew đáng ghét đó nói đúng.
Vậy thì phải tiếp tục cho Tiệp uống nhiều hơn mới phải!!!!
Khóe môi hồng xinh tươi nở nụ cười bí mật nhìn Tiệp, khiến anh thấy nắng ngoài cửa sổ hôm nay thật đẹp. Và mặc kệ cho người bên cạnh cứ deo déo đủ thứ chuyện trên đời, anh lơ đãng nhìn ra phía ngoài khuôn viên nhỏ xíu của quán cà phê, nơi có khóm hoa hồng đang khẽ rung rinh đón gió xuân về.
3 giờ chiều,
Quán chè Ngọt.
Cả tiếng đồng hồ bộc lộ hết chân thành và nỗi lòng của mình, Andrew vẫn không thể làm lòng Nga nguôi ngoai chuyện đã xảy ra. Cô không hề lớn tiếng hay trách cứ anh về chuyện cô gái hôm nọ, gương mặt lặng yên như nước tan ra trên mặt hồ, chỉ khẽ rung rinh khi gió nhẹ ùa qua rồi trở về trạng thái tĩnh lặng như cũ.
Thật ra, vì cô không yêu anh nên chẳng hề thấy đau lòng. Vì cô không yêu anh, nên chẳng hề chút bận tâm.
Hiện tại, với lệnh bỏ của Andrew, Nga đã tìm được hai công việc bán thời gian khác, thu nhập không nhiều nhưng cũng đủ trang trải chi phí trong nhà nếu biết tiết kiệm. Hầu hết chi phí thuốc men và điều trị cho bà Nguyệt đều một tay Andrew lo liệu. Điều này không khỏi làm Nga băn khoăn nhưng không còn cách nào khác hơn là tiếp nhận nó với sự ái ngại.
“Tôi đang chờ người thân ở Huế gừi tiền vào. Khi nào có số tiền đó, tôi sẽ gửi trả lại anh một ít trước. Họ chỉ có thể cho tôi mượn 20 triệu lần này, chẳng thấm vào đâu so với số tiền anh đã giúp tôi. Nhưng mà đây là tất cả những gì tôi có lúc này. Khi nào nhận được, tôi sẽ trả cho anh ngay.”
“Em không cần phải làm như vậy. Hãy giữ số tiền đó mà lo cho gia đình.”
“Andrew à! Tôi rất là biết ơn anh đó. Anh rất tốt với tôi.”
“Nếu em nghĩ anh là người tốt. Vậy hãy cho anh một cơ hội nữa có được không? Anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng, em là người duy nhất trong lòng anh. Và em quan trọng như thế nào đối với anh.”
“Muộn rồi Andrew! Chúng ta thực sự không thể. Niềm tin tôi dành cho anh không còn. Tôi chỉ có thể xem anh là bạn, là một vị ân nhân. Hãy để tôi làm những gì mình có thể để báo đáp lại tấm lòng của anh. Còn nếu hơn thế nữa thì thực sự tôi không còn cách nào khác.”
Andrew khẽ nhắm mắt lại, lắc nhẹ đầu nhìn ra đường, nơi có dòng xe cộ tấp nập. Chiếc xe Volkswagen màu vàng chói của một ai đó mới đậu làm anh chói mắt và bực bội. Anh rất ghét kiểu xe bọ con nhỏ xíu này…
“Anh không biết phải làm cách nào để em có thể hiểu được lòng anh. Nhưng anh muốn em hiểu rằng, anh rất quan tâm đến em và dành tình cảm cho em vô cùng sâu đậm.”
Nga không nói gì, đầu cúi xuống, bàn tay đan xen vào nhau. Ánh mắt như vô cảm với những gì anh nói.
Cô thực sự không tin.
Nếu như anh yêu cô thật lòng. Anh sẽ không bao giờ để những cô gái lạ quanh quẩn xung quanh mình và có hành động thân mật như vậy.
Anh nói, anh luôn quan tâm và thương yêu cô. Nhưng hành động của anh hoàn toàn ngược lại.
Cô không trách anh. Vì cô nghĩ mình không có tư cách làm điều đó. Cô không yêu anh, cô chỉ đã cố gắng mở lòng cho anh cơ hội nhưng anh không giữ lấy.
“Chúng ta hãy giữ mối quan hệ bạn bè như thế này không tốt sao? Có lẽ, trong mắt tôi, anh không là một người đàn ông thật lòng trong tình yêu. Nhưng anh là một người bạn tri kỷ lý tưởng. Anh quá tốt!”
“Anh không thường tốt với người mà anh không quan tâm. Em là người duy nhất anh quan tâm.”

“Chúng ta thật sự kết thúc. Anh đừng cố gắng thêm nữa. Anh cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ rất khó xử và mệt mỏi.”
Mắt Nga phẳng lặng, không lay động, hoàn toàn vô cảm trước anh. Dù lời nói có chân thành đến mấy, thái độ có thành thật ra sao cũng không làm cô động lòng.
Nhìn sự cương quyết trên gương mặt xinh đẹp của Nga, nhìn đôi môi màu cánh sen ẩm ướt của cô, Andrew chỉ muốn được hôn cô ngấu nghiến. Thực sự, anh rất nhớ hương vị chè xanh thơm ngát và ngọt ngào từ làn môi đó biết bao nhiêu…
Sau một hồi yên lặng khá lâu, Andrew chỉ dịu dàng nhìn cô. Ánh mắt anh có chút trầm tư nhưng rất điềm tĩnh. Dường như mọi chuyện vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của anh. Điều này khiến cô mơ màng suy nghĩ.
Liệu anh có giở chiêu trò gì mới không?
Thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm như vậy. Cô vừa sợ lại vừa ngượng, cầm muỗng chè ngọ ngậy trong ly nhưng không ăn muỗng nào. Anh thấy vậy liền nói.
“Cho anh ăn một muỗng đi.”
“Anh muốn ăn chè thì để tôi gọi cho.”
Nga từ chối khéo léo, gọi chị phục vụ đến. Sau đó, quay sang hỏi anh, ánh mắt có chút lãng tránh.
“Anh muốn ăn chè nào để tôi gọi cho?”
Trong lòng cô thầm nghĩ, đàn ông như anh mà cũng thích ăn ngọt sao?
“Anh muốn ăn chè của em, trong ly của em, muỗng của em.”
“Thôi! Anh thích ăn chè gì thì gọi đi.”
“Ở đây hết chè rồi. Vì thế, em nên cho anh ăn chè của em.”
Andrew tỉnh bơ nói. Không thèm đáp trả người phục vụ đang hỏi anh ăn chè gì khiến Nga phải nhắc nhở.
“Andrew! Cô ấy đang chờ anh, xem anh muốn ăn chè gì kìa? Sao để người ta đợi lâu như vậy?”
“Dạ! Anh muốn ăn chè nào ạ?”
Cô phục vụ trông giống như là sinh viên với hai bím tóc dễ thương, nhìn Andrew không chớp mắt. Hơi lấy làm lạ trước vị khách lịch lãm trong bộ vest đen trước mặt. Khách đến đây thường là bình dân, hiếm khi ăn mặc sang trọng và chỉnh chu như thế này nên cô lấy làm lạ.
Nới lỏng chiếc cà vạt vào đen trên cổ một chút, Andrew dửng dưng quay sang phía cô gái, hạ giọng nói.
“Ở đây không còn chè đúng không?”
“Dạ còn ạ. Còn rất nhiều là đằng khác. Anh muốn ăn chè nào vậy?”
“Tôi bảo ở đây không còn chè đúng không?”
Cô sinh viên chớp chớp mắt nhìn Andrew như thể anh là người có vấn đề về thần kinh. Đã bảo còn chè mà dường như anh không hiểu tiếng Việt Nam. Cô lại kiên nhẫn nói tiếp.
“Dạ còn ạ. Anh muốn chè nào cũng có.”
Andrew vẫn điềm nhiên, khóe môi hơi cong lên một chút như đang kiềm chế sự kiên nhẫn ít ỏi trong người mình, nói một câu y chang như câu trước.
“Tôi đã bảo ở đây không còn chè. Cô không nghe sao?”
“Dạ…”
Nga nhìn vẻ lúng túng của cô sinh viên mà thấy tội nghiệp. Chưa gì đã bị Andrew hù dọa cho xanh mặt đứng ấp úng không biết phải làm sao. Nên cô vội vàng lên tiếng trách.
“Andrew! Cô ta nói còn chè sao anh cứ bắt bẻ người ta hoài vậy.”
“Hết chè rồi. Em đút anh ăn chè của em đi. Đừng nói nhiều nữa!”
“Em vui lòng lấy cho anh ấy ly chè ba màu nha.”
Nga gọi thay cho Andrew luôn. Vậy mà anh lại khoát tay quay sang ghìm giọng nói với cô phục vụ khi cô vừa thở phì, quay người định quay đi.
Đẹp trai mà coi bộ thần kinh bị vấn đề thì phải?
“Tôi đã bảo không còn chè là không còn chè, cô không nghe tôi nói gì sao?”
Nhìn vẻ mặt nổi gân xanh của Andrew dù khóe môi vẫn cười làm cô phục vụ cũng phải hoảng hồn. Vội vàng gật gật đầu đồng ý.
“Phải! Tiệm hết chè rồi. Thiệt sự là tiệm hết chè rồi mà tôi quên. Hôm nào, anh lại ghé qua nha.”
Không thèm trả lời cô phục vụ, Andrew quay sang nhìn Nga. Nét mặt hung thần cách đó một giây hoàn toàn biến mất, anh dịu giọng nói với Nga.
“Thiên Nga! Anh thật là muốn anh chè của em đó. Cho anh ăn không?”
Nga bực bội đẩy ly chè còn đang dang dỡ, nước đá đã tan hết trong ly về phía anh với khuôn mặt hơi bực dọc. Đi với anh thiệt là mất mặt vô cùng. Chưa kể có thể sẽ bị người ta đuổi ra khỏi quán là nhẹ nhất.
“Nè! Anh muốn ăn thì ăn đi. Tôi mệt anh quá rồi. Anh quậy vừa phải thôi.”
“Đút anh ăn!”
Andrew kiên nhẫn nói.
Có ánh mắt tò mò của vài bàn gần đó làm Nga xấu hổ khoát tay từ chối.
“Anh muốn ăn thì tự mút ăn đi. Người gì điên không tả nổi!”
Nga vẫn kiên định không làm những gì Andrew yêu cầu. Khoanh hai tay trước ngực vẻ bực bội nhìn anh.
Andrew không thất vọng cho lắm trước cử chỉ này của cô. Bình tĩnh kéo tay cô bỏ muỗng vào, áp đảo bắt cô cầm lấy nó, rồi điều khiển cô bỏ muỗng vào ly, mút một chút đậu rồi tự mình há miệng ra bắt cô đưa muỗng vào.
Tự biên tự diễn như vậy rồi tự mỉm cười hạnh phúc.
Cô thực sự không thể nào chịu đựng nổi con người này!
Chẳng khác nào một đứa con nít!
Nga mím môi muốn chửi hết sức. Mặt mày cô đỏ lên khi thấy vài bàn bên cạnh nhìn hai người rồi nói nhỏ gì đó rồi cười cười với nhau. Bỏ muỗng vào lại ly chè. Cô bực mình nói.
“Vừa lòng anh chưa? Ăn xong rồi thì đi về đi.”
Anh thật sự biết cách làm cô bực mình. Mới cách đây ít phút còn giữ bộ mặt có phút đáng thương làm cô áy náy. Giờ đã trơ trơ, dửng dưng xem lời cô nói nhẹ như gió qua tai. Trong cái đầu đẹp đẽ kia, chẳng biết anh đang nghĩ gì nữa.
“Chè ngon lắm!”
Andrew uống chút nước lọc trên bàn. Lấy khăn giấy lau tay mình xong thì cầm điện thoại lên bấm nhanh một con số gì đó rồi đặt xuống bàn. Tuy nhiên, anh vẫn chưa bấm nút gọi mà để trước mặt cô.
Khẽ liếc dòng chữ trên màn hình sáng xanh trên bàn, cô chau đầu chân mày thanh tú nhìn anh hỏi, vẻ mặt nghi hoặc mở đầu cho nỗi lo lắng thầm kín đang dần lan ra trong lòng.
“Anh định gọi số điện thoại bàn nhà tôi làm gì?”

Tựa người vào thành ghế, Andrew trông khá buồn cười trên chiếc ghế hơi nhỏ nhắn so với thân hình cao lớn của anh. Khuôn mặt điềm nhiên quen thuộc pha nét bỡn cợt qua lời nói có chút nghiêm túc mang nội dung cảnh cáo. Anh hạ giọng.
“Thiên Nga! Anh thanh minh với em cũng đã nhiều. Anh giải thích với em không biết bao nhiêu rồi, em cũng không nghe, không tin và không chấp nhận anh.”
Nga cắn môi, biết chắc Andrew đang muốn làm chuyện gì đò tày đình lắm.
“Anh sở dĩ muốn đi một đường ngay thẳng vào tim em nhưng dường như em không thích như vậy. Em thích anh dùng tiểu xảo với em hoặc áp bức em thì em mới chịu. Vì thế, thôi được rồi, anh đành chọn giải pháp cuối cùng vậy…”
“Anh muốn gì nữa đây?”
Ngực Nga bắt đầu phập phồng. Những tấm ảnh hôm trước cô xóa trên máy anh chẳng lẽ nào vẫn còn sót lại?
“Thiên Nga! Em nghe cho rõ. Em là của anh. Em không thể thay đổi điều này. Không ai, không gì có thể thay đổi được điều này.”
“Anh điên rồi. Tôi đã nói rõ ràng với anh. Tôi không muốn tiếp tục. Anh đã lừa dối tôi. Anh đã dây dưa với người phụ nữ khác khi đang quen tôi. Tôi không thể chấp nhận điều đó. Anh là người có lỗi.”
Andrew không trả lời hay giải thích điều cũ rích mà Nga đang đề cập đến nữa. Lúc này, anh chỉ tập trung vào nội dung mà anh đang muốn nói với cô mà thôi.
“Bây giờ, anh sẽ cho em hai điều kiện. Tất nhiên, điều kiện nào cũng đều sẽ có lợi cho em.”
Nga không nói gì, chờ đợi xem Andrew lại tiếp tục chiêu trò gì nữa đây?
Có lợi cho cô ư? Ngược lại thì có. Nhìn khuôn mặt điềm tĩnh nhưng chứa đựng sự mưu mô của anh là cô đã hiểu.
“Một là em đồng ý làm bạn gái của anh. Cho anh cơ hội được thể hiện sự chân thành đối với em. Anh sẽ làm tất cả mọi thứ cho đến khi em tin tưởng anh như trước kia thì thôi.”
“Làm bạn gái của anh à? Sau khi anh đã qua lại với người con gái khác trước mặt tôi ư? Sau khi anh đã lừa dối tôi ư? Không bao giờ!”
“Được! Vậy là em không chịu điều kiện thứ nhất. Anh rất mừng vì em đã chọn điều kiện thứ hai.”
“Điều kiện thứ hai là gi?”
Chưa nghe Andrew nói, Nga chắc chắn nó cũng sẽ chông gai không thua gì điều kiện thứ nhất.
“Hoặc là anh sẽ ạ của em xem những tấm ành này.”
Andrew giơ chiếc điện thoại màu bạc anh vừa lấy ra trong túi. Trên mặt kiếng soi rõ tấm ảnh cô và anh đang ôm nhau ngủ ngon lành. Với góc hình được chụp một cách khéo léo, cô trông giống như đang không mảnh vải che thân, ôm chặt người cùng cảnh ngộ trên chiếc giường sang trọng.
Vừa lướt mắt qua tấm ảnh trên điện thoại, Nga đã sửng sốt nhìn Andrew căm giận.
Cô đã năn nỉ anh, dịu giọng van xin anh xóa hết hình trên hai chiếc điện thoại mà vẫn còn sao?
Đúng là cô quá ngây thơ mà!
“Anh…anh dám…hù dọa tôi sao?”
“Anh không hù dọa em, mà là anh …cánh cáo em. Em còn dám bướng bỉnh hay giỡn mặt với anh thì em sẽ biết hậu quả như thế nào.”
“Anh…đồ vô lại! Anh đúng là vô lại chưa từng có mà.”
“Lâu rồi không nghe em chửi câu này, anh nhớ muốn chết luôn. Chửi nữa đi cục cưng!”
Bỏ khuôn mặt nghiêm túc cách đó một giây, Andrew cong môi cười, bẹo gò má Nga một cái như đang trêu ghẹo cô gái nhỏ bướng bỉnh hung hăng.
“Tôi sẽ không đời nào chịu như vậy đâu. Anh đừng có đe dọa tôi. Anh có đi nói với mạ. Tôi cũng không sợ đâu. Mạ sẽ tin tôi nói. Mạ sẽ tin con gái mạ hơn là người ngoài như anh.”
“Sức khỏe của mạ dạo này đỡ hơn rồi phải không Thiên Nga?”
Andrew điềm nhiên hỏi, mặt đóng kịch giả tạo chưa từng có, ra sức hù dọa.
“Anh rất sợ mạ lại đau tim đột ngột khi nghe tin con gái mạ đã với một người đàn ông khi vẫn chưa cưới xin đàn hoàng. Ở Mỹ, chuyện này không là gì. Nhưng anh nghe nói, ở Việt Nam là điều rất là cấm kỵ phải không Thiên Nga?”
Andrew cười cười nói, thái độ giả vờ và khiêu khích làm Nga tức đến tím mặt.
“Anh….”
“Anh cũng nghe nói gia đình em gia giáo lắm. Con gái con lứa mà ngủ như thế này thì cha mẹ đau lòng lắm nha.”
“Anh….đồ chết bầm.”
“Không những chúng ta đã từng ngủ với nhau một lần mà rất là nhiều lần. Hồi còn ở Sundance em nhớ không? Anh còn giữ nguyên một ablum hình hai đứa đang ngủ. Tình cảm lắm nha! Em ôm anh cứng ngắt à. Hôm nào, anh sẽ cho em xem hình để ôn lại kỷ niệm khó quên nha.”
“Anh có im không hả? Tôi với anh là…không có quan hệ gì với nhau hết. Là anh ép buộc, khống chế tôi.”
“Sao? Vậy em vẫn muốn chọn điều kiện thứ hai phải không? Ây da! Vậy là em đồng ý chịu trách nhiệm với anh rồi có đúng không? Đúng chứ còn gì nữa? Anh giờ bị em vọc bẩn như thế này thì ai mà còn dám lấy. Nên em làm vậy là người rất có trách nhiệm đó. Anh thích loại người như em lắm nha.’
“Không! Không đời nào. Tôi không có chấp nhận điều kiện vớ vẩn nào của anh hết.”
“Vậy thì anh chọn cho em nha?”
“Anh…”
Andrew dửng dưng và bình tĩnh, không hề có chút cáu gắt hay mất kiên nhẫn nào với Nga. Anh không cầm điện thoại lên mà ấn nút gọi, sau đó mở Speaker lên làm những người xung quanh cũng phải khó chịu quay đầu lại nhìn vì tiếng ồn từ điện thoại phát ra.
Vài hồi chuông trôi qua, tim Nga như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tiếng bà Nguyệt làm cô điêu đứng thực sự.
“Alô…”
“Mạ à! Con là Andrew…À không! Con là Việt nè.”
“Ah! Việt hả con. Tối nay, con có qua nhà ăn cơm không?”
“Dạ! Tất nhiên rồi. Con phải ăn cơm với mạ chứ.”
Andrew nhìn Nga rồi nhếch môi cười, như muốn khẳng định với cô lân nữa. Anh có tầm ảnh hưởng không nhỏ trong lòng bà Nguyệt.
“Thế con gọi tìm con Nga à?”
“Dạ…không. Con chỉ muốn kể ạ một tin quan trọng này thôi ạ.”
Andrew vuốt vuốt cằm nhìn Nga nháy mắt một cái. Dù là đang dành cái nháy mắt đó cho Nga, nhưng những cô gái bàn bên cạnh cũng phải ngẩn ngơ ra vì vẻ đẹp trai quá phi lý của anh.
Bà Nguyệt có chút khẩn trương trên điện thoại.
“Chuyện gì vậy con?”
“Thật ra, Thiên Nga và con ….”
Andrew không nói vội mà cố tình trì hoãn cho Nga thêm cơ hội để suy nghĩ. Cô dù có đang hoảng loạn thật sự nhưng vẫn lì lượm không chấp nhận điều kiện của anh.
“Thật ra, chúng con đã từng làm …”
Đầu dây bên kia thở mạnh một cái làm Nga sợ muốn thót tim ra ngoài. Cô sợ bà Nguyệt mà nghe tin này thì lại lên cơn đau tim, nên cuối cùng vội vàng giơ tay bấu lấu vạt áo vest đen của Andrew miễn cưỡng nói.
“Số 1. Điều kiện số 1. Tôi đồng ý.”
Bà Nguyệt nghe giọng của Nga nhưng không rõ cô muốn nói gì nên hỏi lại.
“Nga hả? Con vừa nói gì mạ không hiểu…Còn Việt, con nói cái gì? Chuyện đó là chuyện gì?”
Nga lắc lắc đầu, mặt xanh lè nhìn Andrew cầu khẩn. Thực sự, cô không thể nào giỡn mặt với tên bá đạo ngang tàng này.
Andrew gật gật đầu, khuôn mặt vô cùng thoái chí, khóe mắt hạnh phúc ngập tràn nhìn cô, đưa tay xoa nhẹ đầu cô.
Đợi dùng vũ lực mới biết sợ.
Đồ ngốc!
Sao mà nhìn mặt em thấy cưng thế này!
“Dạ, thật ra hai đứa con đã từng…làm…làm…”
“Làm gì con?”
Bà Nguyệt vẫn chờ đợi hỏi. Chẳng biết thằng rể tương lai muốn làm gì mà làm riết không ra vậy ta?
“Ah…làm … cơm Hến. Cơm Hến! Chúng con làm món này rất là ngon đó mạ à. Tối nay, tụi con lại làm món này ạ ăn nha.”
“Vậy cũng được.”

Bà Nguyệt chưa kịp mừng đã nghe Andrew nói tiếp.
“À con quên! Mạ mới mổ, không biết ăn mấy thứ này có tốt không? Nên thôi! Con khỏi làm ạ. Tối nay, con mời cả nhà ra ngoài dùng cơm nha mạ.”
“Ra ngoài tốn kém lắm con, lại không hợp vệ sinh nữa. Để mạ và con Nga nấu cho con ăn.”
“Thôi! Mạ mới mổ, trong người còn mệt. Con lại không muốn Nga vất vả nên cả nhà mình ra ngoài ăn hôm nay đi ạ. Mạ đừng lo hay ái ngại gì hết!”
“Vậy cũng được! Hai đứa về nhà sớm nha.”
Ngắt cuộc gọi sau khi hỏi thăm và dặn dò bà Nguyệt uống thuốc và giữa gìn sức khỏe. Điều mà Andrew vẫn luôn nói mỗi ngày khi đến thăm. Anh quay sang nhìn cô bằng ánh mắt hài lòng, không thèm quan tâm hay để ý đến khuôn mặt đen thui của cô nhìn anh giận dữ.
“Tôi hận anh.”
“Cục cưng! Khi em giận nhìn cũng có phong cách ghê.”
Anh lại xoa đầu cô như vỗ về đứa con gái nhỏ đang tức giận vì bị oan ức.
“Thật ra, phải ép buộc tôi thế này. Anh mới vừa lòng sao?”
“Em ăn xong chưa? Anh đưa em về nhà nghỉ ngơi. Ngoan nào!”
Andrew giụt Nga, anh đứng lên nắm lấy tay cô định kéo đi nhưng cô đã hất ra một cách khó chịu.
“Anh luôn nói anh dành tình cảm cho tôi. Nhưng thật sự, anh chẳng biết yêu là gì cả.”
Lặng yên nhìn Nga một khắc, Andrew chậm rãi ngồi xuống, kéo chiếc ghế nhỏ màu hồng ngồi gần sát bên cô hơn, đôi mắt phượng uy nghiêm mang vẻ chân thành nhìn thẳng vào mắt cô, bàn tay màu bánh mật cố nắm lấy tay cô. Mặc ọi người xung quanh có nhìn và bàn tán anh cũng mặc kệ.
“Vậy thì em hãy dạy cho anh.”
Nga bực bội, cao giọng hậm hực.
“Tôi không có rảnh. Tôi không có chuyên môn đó. Anh đi tìm người khác dạy cho anh đi.”
Andrew vẫn kiên nhẫn và dịu dàng khẽ nói. Những ngón tay vẫn miết nhẹ lên làn da mịn màng của cô.
“Vậy thì anh sẽ tự học.”
“Tôi không quan tâm anh có học được hay không. Chuyện đó không liên quan đến tôi.”
“Chỉ cần em cho anh cơ hội. Anh sẽ chứng tỏ tình cảm anh dành cho em là thật sự. Ngoài em ra, trước giờ anh không hề động lòng với bất kỳ ai.”
“Anh nghĩ tôi còn tin anh được sao?”
“Hãy cho anh một cơ hội.”
“Tôi đã cho anh nhưng anh không giữ lấy. Làm mất đi rồi lại xin một cơ hội khác. Anh nghĩ tình yêu là trò đùa sao?”
“Vì không nghĩ tình yêu là trò đùa nên anh mới hạ mình cầu xin em cho anh một cơ hội như thế này. Sao em lại không tin anh hả Thiên Nga?”
“Anh cầu xin tôi ư? Anh ép buộc và đe dọa tôi thì có.”
“Anh sẽ bù đắp cho em. Chỉ cần em để anh làm điều đó.”
“Tôi không cần sự bù đắp gì của anh hết. Trách xa tôi ra là được rồi. Tôi ghét anh. Tôi ghét anh.”
Nga quên cả tiệm chè đang nhìn mình, lấy tay đánh đánh vào lồng ngực Andrew nhưng anh có cảm giác như cô đang phủi bụi. Nắm lấy hay cổ tay cô ngăn lại, anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi chắc nịch nói, đáy mắt phượng uy quyền nhưng trầm buồn chỉ in duy nhất bóng dáng cô.
“Rồi em sẽ yêu anh nhiều như em đang ghét anh lúc này.”
“Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Anh đừng có nằm mơ. Tôi sẽ không bao giờ cho anh toại nguyện.”
“Em sẽ yêu anh rất nhiều. Anh sẽ làm được điều đó.”
“Anh sẽ không làm được. Tôi thề với anh đấy.”
“Anh sẽ làm được”
“Anh không làm được. Tôi sẽ không bao giờ mềm lòng với anh lần thứ hai đâu.”
“Anh tin là mình làm được. Em có muốn cá cược không?”
“Cá thì cá. Nếu anh thua thì sao?”
“Em thích gì anh cũng chiều.”
Nga mím môi hục hặc nhìn Andrew, trong lòng chán ghét anh không thể tả nổi. Trong đầu cố rà soát những chiêu trò làm anh nhục mặt và khổ sờ nhất, để trả thù anh về tội dám đe dọa cưỡng chế cô ngày hôm nay.
Andrew không hề sợ bất kỳ điều kiện nào. Vì anh biết, người đàn bà trước mặt sẽ thuộc về anh. Dù sớm hay muộn, dù thời gian có dài hay ngắn, cô cũng sẽ là người đàn bà duy nhất đi bên đời anh.
Lơ đãng nhìn ra đường nhựa bên ngoài, chiếc Volkswagen màu vàng nghệ làm Nga chói mắt, đột ngột giúp cô có một ý tưởng hay ho lóe lên trong đầu.
Andrew Việt Trần là một người rất sĩ diện. Vì thế, cô phải làm cho anh ta mất hết niềm kiêu hãnh luôn.
Cầm điện thoại lên bấm chế độ ghi âm, Nga chắc chắn mình có thể thu lại tất cả những gì mình đang muốn nói. Cô nhìn Andrew khẽ nhếch môi cười cay cú, trịnh trọng tuyên bố.
“Nếu anh thua. Anh sẽ phải mặc nguyên bộ đồ màu vàng từ trên xuống dưới…”
Andrew nhíu mày nhìn Nga, khóe môi cong lên. Bàn tay cũng đã nhanh chóng bấm nút ghi âm trên chiếc điện thoại Vertu.
“Được thôi!”
“Còn nữa! Không dễ dàng cho anh như vậy đâu. Anh sẽ mặc nguyên bộ đồ màu vàng, chui vào cái xe màu vàng bên ngoài…”
Hắt mặt ra phía chiếc xe, Nga mím môi cười, đảm bảo với thân hình cao lớn của Andrew sẽ khó lòng chui vào lọt. Nếu có cũng sẽ rất là vất vả để điều khiển.
“Em nói chiếc Volkswagen xấu xí đó….”
“Phải…”
Giờ Nga mới biết đó là chiếc xe hiệu Volkswagen nên nhẩm đọc tên một lần trong miệng cho nhớ rồi nói tiếp.
“Chưa hết đâu! Anh sẽ phải lái chiếc xe Volks-wag-en đó…”
“Volks-wa-gen…em đọc sai rồi. Đọc lại theo anh nè! Volks-wa-gen! Volks-wa-gen…”
Nga hơi tẽn tò, mặt càng thêm đỏ, ngoan ngoãn đọc lại theo Andrew rồi định nói tiếp, nhưng anh đã ngăn lại.
“Khoan đã! Chiếc đó có loại mui trần, em thích mui trần hơn không?”
“Ừ! Được đó. Để thiên hạ dễ nhìn ngắm dung nhan của anh hơn.”
Nga nghĩ chắc Andrew sẽ nhăn nhó mà chấp nhận. Vậy mà anh lại thản nhiên đồng ý và còn hỏi chi tiết lại cô.
“Em muốn anh lái đi đâu?”
“Đi đâu hả…?”
Nga quên cả việc đang rất giận Andrew, ngây ngô nhìn anh suy nghĩ. Làm anh thấy thương cô muốn chết. Cô gái nhỏ này! Đe dọa ai không đe dọa, lại đe dọa anh sao?
“Chạy vòng vòng quận 1 nha? Chỗ đó đông người chắc vui lắm.”
Nga nhanh chóng tán đồng rồi gật đầu lia lịa. Vẻ mặt quay trở về trạng thái cảnh cáo.
“Chạy 2 vòng nhà thờ Đức Bà giờ cao điểm.”
“Được thôi! Em thích thì anh chiều.”
“Khoan đã!”
“Gì hả? Cục cưng?”
“Còn nữa. Trên mui xe sẽ được viết dòng chữ cho xứng tầm của của anh..”
“Em muốn viết chữ gì?”
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết “Em Còn Yêu Anh Không?” – Tác giả: Hanny Ho.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.