Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 73: 50.000 Usd – Lời Tỏ Tình Bá Đạo.(Phần 2)


Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 73: 50.000 Usd – Lời Tỏ Tình Bá Đạo.(Phần 2)

Chiếc giường vốn vô cùng êm ái và dễ chịu nhưng lúc này đây Nga không còn cảm nhận được điều gì ngoài cảm giác đau khổ, nhục nhã ê chề. Mỗi cái hôn sâu đậm Andrew in vào người cô, mỗi sự va chạm từ bàn tay rắn rõi của anh vương lên da thịt cô là mỗi lần cô gồng mình, cắn môi đến chảy máu. Khuôn mặt xinh đẹp tưởng chừng như vô cảm dưới ánh đèn pha lê màu mật ong trở nên đáng thương hơn bao giờ hết. Nhìn chằm chằm lên trần nhà như một pho tượng, cô mong sao thời gian nhanh chóng đổ xô nhau, để cô có thể thoát khỏi bàn tay anh, khoát khỏi căn phòng này, khoát khỏi ngôi nhà u ám này mà không một lần quay đầu nhìn lại. Nhưng mọi thứ trên đời này chưa bao giờ diễn ra như mong ước của cô. Và ngay lúc này cũng vậy, thời gian như lắng đọng lại, hoàn toàn ngừng quay. Không gian rơi vào trạng thái tĩnh lặng đến đáng sợ, bên tai cô chỉ còn nghe thấy âm thanh đầy dục vọng được phát ra từ làn môi của anh khi chạm vào thân thể ngọc ngà không tì vết của cô.
Cho dù đã khó khăn nhận lời không chống đối Andrew, nhưng Nga vẫn không thể ngăn được bản năng chống cự của mình, khi đang bị bàn tay dơ bẩn của người đàn ông không phải là William chạm vào. Từ trước đến giờ, cô luôn mặc định sẽ chỉ có William là người duy nhất được cô ưu ái trao tặng diễm phúc này .
Không biết đã bao nhiêu lần, vì thân thể của người bên trên cứ tham lam chiếm đoạt cô, mà cô chỉ muốn dùng hết sức lực còn lại mà xô đẩy anh ra khỏi người mình để chạy trốn, mặc chuyện gì sẽ đến thì đến, ra sao thì ra cô cũng sẽ không màng. Nhưng những lúc đó, hình ảnh mẹ già hiu hắc xanh như tàu lá chuối trên giường bệnh, hình ảnh cu Nhật nhỏ xíu trắng toát chịu đau đớn lại ập vào mắt cô, chiếm hết mọi lý trí của cô, khiến đôi bàn tay đang run rẩy trong không trung bất lực rơi xuống chiếc nệm êm mượt. Cô khổ sở bấu chặt lấy tấm chăn màu vàng óng mượt mà như tơ lụa, nhắm mắt lại một cách khổ sở. Nước mắt từ đâu ập đến, đổ ồ ạt hai bên má, chảy thành dòng ướt đẫm hết cả mái tóc dài đen như gỗ mun của cô.
Sự ngoan ngoãn của Nga khiến Andrew khá hài lòng, quên cả sự chán ghét của cô mà háo hức làm những điều mà mình khao khát tận đáy lòng, hết lả lướt đôi môi đã ấm lên vào khuôn cổ thon dài mịn màng của cô, rồi lại cúi sâu hơn nữa vào những nơi thầm kín đầy quyến rũ, mê đắm trao cả triệu nụ hôn ngọt ngào đầy vị rượu vang lên da thịt cô. Mỗi lần đi qua, anh điều để lại dấu tích ửng hồng lên làn da trắng nõn nà.
Sự mềm mại nơi nhấp nhô cao vút đầy quyến rũ và rất đàn bà của Nga khiến Andrew phấn khích. Bàn tay to bản của anh buông rời khỏi chiếc cổ thon thả của cô, lần mò mở cúc áo sơ mi trắng càng lúc càng vội vàng, sự mất kiên nhẫn hoàn toàn lộ ra ngoài.
Khi chiếc cúc áo cuối cùng được cởi ra, bàn tay anh cũng nhanh chóng chạm lấy thân thể cô, chạm vào những nơi mà anh mong muốn nhất bằng vẻ kháo khao mê đắm.
Thực sự, đây không phải là lần đầu tiên, Andrew lên giường với một người đàn bà đẹp như thế này. Bởi đàn bà đi qua đời anh đều là mỹ nhân sắc nước hơn trời. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ có được cảm giác tràn ngập hung phấn và đê mê như dành cho Nga. Bởi vì hơn ai hết, anh biết cô đang nắm giữ thứ mà không một người đàn bà nào trước đó có thể làm được.
Người đàn bà xinh đẹp, kiều diễm và mong manh tựa làn khói trắng dưới thân người anh chưa bao giờ làm anh giảm đi chút khao khát nào.
Từ ngày gặp cô, anh lúc nào cũng nhớ thương điên dại không kiểm soát. Trong đầu không ngừng nghĩ đến được ôm cô trong vòng tay như thế này, thèm khát được cùng cô tìm đến hạnh phúc thiêng liêng nhất của đời người.
Những lần trước đây khi cố gắng hôn hay chiếm đoạt Nga, Andrew đều chăm chú vào sắc mặt và biểu hiện của cô. Chỉ cần thấy vẻ khổ sở và chống đối của cô là anh lại điên tiết muốn tiếp tục dày vò. Vậy mà lần này, vì thân thể ngọc ngà đẹp đẽ trước mặt mà anh không nhìn biểu hiện của cô lấy một lần, cứ mãi miết vùi đầu vào thân thể trắng nõn nà mà ra sức chạm môi vào đó. Thân thể cường tráng màu lúc mạch của anh cũng đã lộ ra ngoài và bắt đầu dần dần thiếu kiểm soát, hơi thở càng lúc càng nặng nề hơn, dồn dập hơn, ánh mắt trở nên ngây dại, tràn ngập ngọn lửa dục vục yêu thương không thể che đậy. (LTG: Chưa làm gì hết nha bà con cô bác ^_^)
Đến lúc nhớ nhung sự mềm mại và hương vị mê hoặc từ đôi môi ngọt ngào như trái dâu tươi của cô, anh mới luyến tiếc buông bỏ thân thể vàng ngọc, trườn người lên cao hơn, luồng tay vào tóc cô vuốt ve, khuôn miệng nam tính khao khát tìm kiếm đôi môi cô dán vào đó, ánh mắt đang nhắm nghiền đê mê cũng khẽ mở ra vì muốn ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
Cô đang trong vòng tay của anh.
Vậy mà anh cũng sợ hãi mất đi.
Điều này làm anh run rẩy, siết thân thể cô càng lúc càng chặt hơn.
Anh thực sự muốn có được cô.
Anh thực sự muốn cô trở thành người đàn bà duy nhất của anh
Trọn đời, trọn kiếp này.
Anh không thể chờ đợi thêm một khắc nào nữa.
Cơ thể anh không cho phép anh làm điều đó vì bất cứ điều gì đi chăng nữa..
Vậy mà khi nhìn hai hàng nước mắt trong suốt như pha lê đang rơi đều đều sau lớp mi đang nhắm chặt một cách khổ sở của Nga, Andrew và cả thân thể của anh đong như cứng lại. Cảm giác bất lực xâm chiếm cả cõi lòng. Mọi ham muốn và cả bản năng đàn ông bị những giọt nước mắt vô hại của cô nhanh chóng dọi rửa đi mất. Đáy lòng anh lúc này đau không gì có thể miêu tả được.
Xót xa và bất lực trong đáy mắt, Andrew khẽ khàng quét qua bàn tay đang bấu chặt vào tấm chăn nâu của Nga.
Vì sao lại như vậy? Anh đã dừng lại hành động của mình khá lâu rồi mà vẫn thấy cô nhăn nhó và đau khổ. Cử chỉ này của cô khiến lòng anh se thắt lại đau đớn. Anh đau không những vì sự miễn cưỡng của cô, mà còn vì oán hận chính mình.
Tại sao anh lại có thể để người đàn bà mà anh yêu thương trân quý phải chịu dày vò và khổ sở như thế này?
Anh mỉa mai chính mình là một kẻ không ra gì. Đã đẩy cô vào con đường cùng đến không thể quay đầu lại.
Đây là cách anh thể hiện tình yêu đó sao?
Cô đã nói đúng.
Phải! Anh chẳng biết tình yêu là gì.

Lặng lẽ rời khỏi thân người Nga trong ánh nhìn ngỡ ngàng của cô. Anh khom người đưa tay lau những giọt nước mắt vẫn còn rơi đều đều trên gương mặt cô.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác và khó hiểu của cô, anh khẽ mỉm cười gượng gạo cùng ánh mắt có chút xấu hổ. Sau đó, anh cẩn thận khép hai vạt áo của cô, tỉ mỉ cài từng cúc áo lại.
Nga vẫn nằm bất động. Không biết là vì vẫn còn đang sợ hãi chưa thể hoàn hồn lại, hay là vì quá bất ngờ trước hành động đột ngột này của Andrew mà giương mắt đầy lệ nhìn anh ngơ ngác. Nhất thời không mở miệng nói được câu nào, thân thể không vì thế mà ngừng run rẩy.
Thự sự, cô đang sợ rằng, nếu anh không . Cô sẽ chẳng thể có được số tiền đó. Vì thế, sau một ngồi ngẩn người ra, cô run rẩy cất tiếng giải thích với mong muốn anh sẽ tiếp tục (LTG: Tôi là tôi nghi ngờ bà đang viện cớ nha!)
“Tôi…tôi …tôi sẽ cố gắng thả lỏng. Chỉ là tôi rất sợ…”
Điệu bộ lắp bắp của Nga khiến Andrew thương không thể tả. Anh đưa tay áp vào một bên gò má của cô, tiếp tục lau những giọt nước mắt vừa mới rơi ra rồi dịu giọng.
“Em đi tắm đi. Tắm xong người sẽ thấy thoải mái hơn.”
Andrew vừa nói dứt lời, Nga trợn mắt nhìn anh hoài nghi kiểu.
Hỏng lẽ, tôi hôi lắm sao?
Đúng là từ sớm hôm nay đã ra ngoài ghế đá bên cạnh sông ngồi đến tận chiều tối. Nhưng mà cô đâu dơ bẩn và bốc mùi đến nổi để anh chê bai thế này.
Andrew rời khỏi giường rồi cầm điện thoại lên ra lệnh, mặt đã lạnh lẽo trở lại, giọng điềm nhiên như vua chúa thường ngày.
“Giúp cô chủ tắm gội!.”
Đặt điện thoại xuống bàn, Andrew quay lại ngồi xuống cạnh Nga vẫn đang căng thẳng nhìn anh khó hiểu.
“Andrew! Anh..không…”
Andrew cắt lời nói ấp úng của ai kia bằng một nụ hôn dịu dàng lên trán, đưa bàn tay vén lại vài lọn tóc ra sau dáy tai trắng trẻo của Nga rồi cứ thế đặt bàn tay nhỏ nhắn của cô trong bàn tay to lớn của anh, nhìn vào đó thật lâu mà không nói lời nào. Và ánh nhìn này chỉ kết thúc khi bà Thu gõ cửa bước vào.
“Dạ! Ông chủ cho gọi tôi.”
“Chăm sóc cho cô chủ cẩn thận rồi đưa cô ấy lên tầng ba”
Nga đi theo sau bà Thu vào phòng tắm mà cứ ngoáy đầu lại nhìn Andrew ở phía sau. Anh đang quay lưng về phía cô, đứng âm thầm bên khung cửa bằng kính sát đất, một tay bỏ vào túi quần, một tay liên tục đưa điếu xì gà lên miệng hít một hơi dài. Ánh mắt xa xăm nhìn ra con sông nhân tạo rộng bao la như đang suy tư điều gì đó mà không ai có thể hiểu được.
Trên trời cao, vầng trăng tròn to lớn sáng vằng vặc, chiếu ánh sáng ấm áp và dễ chịu vào người anh, soi trọn gương mặt vô cùng điển trai và hấp dẫn.
Thực sự, để Andrew đi đến quyết định này không phải là điều dễ dàng. Thế nhưng, tình yêu của anh dành cho cô đã chiến thắng tất cả mọi ham muốn đê hèn và bản năng nhất của con người.
Trầm ngâm một lúc lâu, anh mới cầm điện thoại lên, bấm một số quen thuộc rồi hạ giọng hỏi.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”
Đầu dây bên kia, Tiệp có chút bất ngờ. Thường thì, ông chủ của anh không có thói quen nhanh như vậy. Ngạc nhiên hơn khi đây lại là người mà Andrew mong muốn đã lâu, và đã bầm dập vì đối tượng cũng không ít. Tuy vậy, Tiệp cũng không có một giây mà nghĩ ngợi. Nghe Andrew hỏi thế thì vội vàng trả lời ngay.
“Dạ! Mọi thứ đã hoàn thành một cách hoàn hảo như những gì ông chủ yêu cầu rồi ạ”
Bên kia cánh cửa màu đen mun, Nga đang ngâm mình trong bồn nước ấm chứa đầy cánh hoa hồng đủ màu sắc. Khuôn mặt vẫn còn ngơ ngác, thoáng chút âu lo cứ dán vào cánh cửa phía xa. Đây là phòng tắm rộng lớn nhất mà cô từng bước chân vào.
Thật ra, chỗ tắm đâu cần rộng bao la thế này.
Nếu là thường ngày, cô sẽ chép miệng nói vu vơ như vậy. Nhưng lần này, tâm quá phiền muộn lo âu của cô không còn nơi để chứa những câu hỏi đại loại như vậy.

Đưa tay đón những cánh hoa hồng rung rinh trong mặt nước ấm áp dễ chịu, Nga mơ màng nghĩ ngợi những gì vừa diễn ra. Nét lo âu vẫn không rời bỏ khuôn mặt cô mà càng thêm bất an dồn dập. Cô không biết khi rời khỏi phòng tắm thơm ngát mùi hoa hồng với những ngọn nến màu kem đang cháy lung linh trước mặt, điều gì đang đợi chờ cô đây?
Thật ra, anh ta đang muốn gì?
Sau gần hai tiếng tắm gội, thay đồ và ngồi cho nhân viên trang điểm. Nga được bà Thu đưa lên tầng ba của ngôi biệt thự. Đây cũng là tầng cao nhất của ngôi nhà này. Suốt dọc đường đi, bà Thu cứ nhìn cô rồi xuýt xoa.
“Cô Nga đẹp quá. Chắc hẳn, ông chủ sẽ rất là hài lòng.”
Nga được bà Thu khen không ngớt thì bẽn lẽn đỏ mặt cúi đầu, đưa tay vén mái tóc dài mượt mà đen như gỗ mun về phía sau. Đôi giày cao gót màu bạc đính đá trong suốt tuyệt đẹp làm bước chân cô ngắn lại. Vì thế, cô được dịp nghe tiếng đàn dương cầm đang văng vẳng đâu đây trên suốt cả đường đi.
Đó là bài hát cô thích nhất. Nhạc khúc bất hữu nổi tiếng của Stratovarius. Nó còn đặc biệt và ý nghĩa hơn đối với cô. Khi đây là bài hát mà ngày xưa William vẫn hay hát cho cô nghe trong những đêm đông lạnh lẽo ở Ba Tu. Từng nốt nhạc trong trẻo như suối chảy nơi đầu nguồn, du dương như như gió bay nhẹ trong không trung, ấm áp như những hạt nắng rơi qua kẻ tay và mát dịu như những hạt mưa tháng sáu.
Từng nốt, từng nốt nhạc vang lên như những mũi dao đâm xuyên qua trái tim cô đến rỉ máu. Đau đớn không một thứ gì trên đời này có thể làm cô nguôi ngoai.
Forever
Càng đến gần hơn nơi đang cần đến, tiếng đàn du dương êm ái nhẹ nhàng như nước rung rinh trên mặt hồ thu lặng gió càng văng vẳng bên tai cô, dịu dàng xoa đi nỗi đau thầm kín trong lòng cô.
Sự điêu luyện của người đang chơi đàn khiến cô có cảm giác như đang thả hồn vào một miền đất hoang vu nào đó. Nơi ấy bình yên và dịu ngọt như những gì đang thể hiện trong bài hát này. Và vì nó quá hay nên cô cứ tưởng như mình đang được nghe một bản ghi âm thực sự của một nhạc công chuyên nghiệp nổi tiếng nào đó. Thế nhưng, vì âm thanh được phát ra quá cảm xúc và sống động đến độ, cô biết ngay là mình không phải nghe một bản ghi âm mà là một bản nhạc đang được chơi thật sự trong căn phòng cô đang chuẩn bị bước vào.
Đó là một phòng cách biệt với tầng ba, có lối thông ra sân thượng lộng gió đầy ánh trăng bên ngoài. Cửa sổ bằng kính sát đất được vén rèm màu tối nhưng vô cùng tinh tế và sang trọng, tạo điều kiện cho ánh trăng ùa vào phòng. Phút chốc làm tan đi cái lạnh lẽo u ám dường như bao trùm cả ngôi biệt thự.
Chùm đèn pha lê khổ đại màu mật ong vàng nhẹ tỏa sáng dịu dàng khắp căn phòng được bày trí vô cùng xa hoa theo phong cách Địa Trung Hải. Mọi thứ được trang trí đẹp đẽ và hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Đặc biệt hơn, sự xa hoa mang nặng vẻ lạnh lẽo và thiếu sức sống đang được làm tan biến đi bởi hàng trăm ánh nến lung linh và hàng ngàn đóa hoa hồng nhung tươi rói còn đọng cả nước. Hình ảnh tuyệt đẹp trước mắt khiến Nga cảm thấy vô cùng choáng ngợp.
Tuy vậy, những thứ này chỉ được cô quét mắt qua không quá một giây. Vì hầu thế quãng thời gian đứng ngẩn ngơ ở cửa. Cô chỉ chăm chú nâng đôi mắt đã bớt đi chút u sầu nhìn về phía người đàn ông tuấn tú phía sau chiếc dương cầm to lớn sang trọng màu đen bóng. Dáng người cao lớn phong trần lạnh lẽo kia cứ ngỡ sẽ không bao giờ thích hợp cho loại đàn cao quý và tao nhã này. Vậy mà khi được đặt cạnh nhau lại trở nên đẹp đẽ và cuốn hút lòng người đến vậy. Bàn tay to lớn tưởng như chỉ biến đánh đấm kia khi lả lướt trên phím đàn mang đến cho người xem cảm giác rung động và ngưỡng mộ hiếm thấy. Chắc hẳn anh đã chơi đàn từ rất lâu nên mới điêu luyện đến như vậy. Ngay cả bài hát này, khi được anh thả hồn vào đó lại trở nên sâu sắc lạ thường, mang đặc điểm và âm thanh chỉ thuộc về riêng anh.
Mặc dù, đối với cô, không ai có thể hát bài này hay bằng William, không ai chơi bài này hay bằng William.
Và Forever chỉ hay khi được chơi bởi tiếng đàn guitar. Ít nhất đối với cô là như vậy.
Andrew dù đang chăm chú chơi đàn, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía cô, trao cho cô cái nhìn rất ấm áp.
Phải nói rằng, anh rất tuấn tú, đẹp trai, khí phách hơn người. Nét mặt của anh dù lạnh lùng nhưng lại mang nét mê hoặc lòng người. Khiến người đối diện dễ dàng bị vẻ đẹp đó làm cho khuynh đảo, mụ mị và có thể tha thứ hết mọi lỗi lầm dù lớn hay nhỏ mà anh gây ra. (LTG: Thôi bà! ý bà nói là bà hết giận phải ko? Mê trai hết biết luôn!)
Andrew chơi bài Forever những hai lần mới dừng lại. Sau đó rời khỏi đàn tiến về phía Nga. Dáng dấp cao lớn trong bộ âu phục đen vô cùng lạnh lùng nhưng mạnh mẽ nam tính, khiến người đứng cạnh cảm thấy được che chở.
“Anh thích bài hát này sao?”
“Không!”
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Nga, Andrew nói tiếp. Câu từ thật khiến người khác động lòng.
“Nhưng vì biết em thích nên anh đàn bài này để tặng em.”
Andrew học đàn dương cầm từ năm mười tuổi. Từ nhỏ, anh đã thích những bản nhạc cổ điển. Rất ít khi chơi những bản nhạc hiện đại như thế này. Vậy mà vì cô, anh đã tìm kiếm bài hát này và tập chơi nó rất nhiều lần, nhiều nhất trong số tất cả những bài anh đã từng chơi trước đây.
“Anh đánh đàn rất hay”
“Cám ơn! Ai cũng nói như vậy nhưng anh chỉ tin lời em nói.”

Cô bỉu môi một cái. Thiệt là cao ngạo không ai sánh bằng.
“Nhưng làm sao anh biết tôi thích bài hát này?”
“Những gì em thích hay quan tâm. Anh đều biết tất cả.”
Thật ra, có lần anh vô tình nhìn thấy cô đứng chăm chú nghe đánh đàn dương cầm trong khu vự tiếp tân của Paradise. Có lẽ, Forever là bài hát có ý nghĩa đối với cô nên mới có thể lấy nước mắt của cô như vậy.
“Anh đừng có tự tin như vậy.”
“Sao?”
“Anh nói anh biết và hiểu mọi thứ về tôi. Nhưng ngay cả loài hoa mà tôi thích. Anh cũng không biết. Hoa hồng không phải là loài hoa mà tôi thích nhất đâu.”
“Vậy loài hoa em thích nhất là gì?”
“Anh đã bảo là anh biết mọi điều về tôi cơ mà? Vậy thì tự tìm hiểu đi.”
“Được.”
Nhìn Nga từ trên xuống dưới bằng ánh mắt pha chút cười cợt, Andrew đưa tay chỉnh sửa lại chiếc nơ bên vai áo cho cô rồi cất giọng hỏi. Vừa nghe, cô đã cong muốn muốn chửi ngay.
“Em chọn váy này phải không?”
“Ừh! Có chuyện gì sao?”
Nga nhìn lại mình từ trên xuống dưới, đang lo lắng không biết mình có mặc ngược nghịu gì không nhưng hoàn toàn không có điểm nào sơ hở cả nên lại nâng mắt nhìn Andrew khó hiểu.
Dù cô không cất lời hỏi, vì sao anh biết? Nhưng anh vẫn đoán ra ngay ánh mắt đó rồi cười cười phán một câu.
“Hèn chi giống dưới quê mới lên.”
“Vô duyên!”
Nga mím môi liếc Andrew một cái rồi bực bội đi thẳng về phía chiếc ghế sofa màu vàng nhạt kiểu cách đang được đặt đối diện với cửa sổ.
Rõ ràng, nếu anh chê áo của cô chọn quê mùa. Thì tại sao lại mua nhiều váy áo kiểu này đầy cả phòng thay đồ.
Có ý định muốn sỉ nhục cô mà. Đúng là loại đàn ông thêm sâu không đáy!
Lúc bà Thu vừa dẫn Nga vào phòng chọn đồ. Cô đã vô cùng bất ngờ. Nó làm cô nhớ đến căn phòng đầy quần áo đẹp ngăn nắp và sang trọng của anh và cô khi còn ở Sundance. Chỉ có điều, phòng này rộng hơn và nhiều đồ hơn rất nhiều lần.
“Cô chủ bất ngờ lắm phải không? Là ông chủ sửa soạn phòng này cho cô từ khi sang Việt Nam đến bây giờ. Ngày nào ông chủ cũng bắt tôi phải lau dọn sạch sẽ. Còn một hạt bụi nào là tôi bị rầy la ngay.”
Nhìn những bộ quần áo đủ màu sắc đẹp đẽ đắc tiền, Nga ngây người ra không biết nên chọn kiểu nào nên lấy đại chiếc váy màu trắng bằng voan mềm mượt này. Kiểu váy rộng cổ điển dài chấm gối cũng khá là đơn giản, ngoại trừ hai bên vai cổ chữ V rộng có đính điệu đà hai chiếc nơ vừa vặn xinh xắn. Kiểu cũng đâu có sến lắm đâu mà anh ta lại chê là quên mùa. Lần nào, cô chọn gì anh cũng trền môi chê quê mùa. Vậy mà khi còn ở Sundance, mấy kiểu cô hay mặc lại được anh đặt may tiếp.
“Giận sao?”
Andrew ngồi ngay sát bên cạnh Nga, giơ cánh tay rộng rãi đặt lên thành ghế phía sau lưng cô, chỉ cần cô thả lưng về phía sau một chút là chạm phải cánh tay anh. Khoảng cách giữa hai thân thể cũng gần gũi đến độ, cô có thể ngửi thấy hết hương vị phổ phách gỗ tùng quen thuộc từ phía anh thoảng qua.
“Ai thèm!”
“Em có thích phòng trang phục của em không?”
Nga nâng mắt nhìn Andrew không nói gì rồi khẽ cụp xuống như trốn tránh. Sự dịu dàng cùa anh luôn khiến cô bối rối đến độ không biết trả lời những câu hỏi rất dễ như vậy mà lại hỏi ngược lại.
“Nó là dành cho tôi sao?”
“Ừm.” Thấy Nga có chút sửng sốt khi nhìn mình. Andrew nói tiếp. “Phòng trang phục ở Sundance cũng là của em. Không phải của bất kỳ ai khác mà em đã từng nghĩ. Sau này cũng vậy.”
Nga chớp chớp đôi mi cong nhẹ như cánh quạt với ý nghĩ xáo trộn trong đầu.

Andrew Việt Trần! Anh thiệt có tài khiến người khác nguôi giận vì sự tử tế có chủ ý của anh.
“Anh biết là tôi sẽ không bao giờ đến đây sống mà. Cần chi anh phải tốn công phí sức như vậy?”
“Anh tin điều đó sẽ xảy ra. Chỉ có điều, anh không biết là trong bao lâu. Vì vậy, em hãy cho biết câu trả lời này.”
Andrew nói xong rồi lấy trong túi áo một chiếc thẻ tín dụng màu xanh đậm rồi nhẹ nhàng đặt vào tay cô.
“Đây là số tiền mà em cần.”
Nga sửng sốt nhìn chiếc thẻ nhỏ xíu, mỏng dánh trong tay mà theo Andrew nói là chứa đựng 50,000 đô la Mĩ. Từ nhỏ đến giờ, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể cầm số tiền lớn như vậy trong tay. Đặc biệt hơn nữa là số tiền đó lại nằm trong chiếc thẻ nhỏ xíu này. Khuôn mặt tràn ngập sự bất ngờ xen lẫn chút biết ơn, cô quay sang nhìn anh bối rối hỏi.
“Cái này…”
“Hãy dùng nó vào những việc mà em cần làm. Em không cần trả lại cho anh. Cũng …không cần phải đánh đổi bất cứ thứ gì cho anh.”
Nga run run nắm chiếc thẻ trong tay cúi xuống nhìn nó. Mọi gánh nặng như những tảng băng khổng lồ trên vai cô dường như được xóa sạch không một dấu vết lưu lại. Vậy là mẹ cô được cứu rồi. Và ngay cả cu Nhật nhỏ bé của cô cũng được cứu rồi. Đặc biệt hơn nữa, cô không cần phải đau khổ mà bán thân xác mình cho ai. Lòng tốt của Andrew trong giây phút này làm cô vơi hết mọi sự chán ghét và oán trách trước giờ. Chỉ biết nhìn anh rưng rưng nước mắt nói lời cám ơn trong ánh nhìn yêu chiều của anh. Một lúc sau đó, khi đã chắc chắn đây không phải là một giấc mơ, cô mới quay ra phía sau hỏi anh, ánh mắt có chút lệ long lanh dưới ánh đèn vàng trông giống như đôi kim cương tuyệt hảo.
“Vì sao…anh .. lại…giúp tôi mà không cần..tôi phải … với anh đêm nay?”
Xoay xoay ly rượu trong tay rồi uống một ngụm. Andrew kín đáo quan sát cử chỉ trên khuôn mặt Nga rồi đặt ly xuống chiếc bàn ngay bên cạnh. Ánh mắt ấm áp hiếm thấy chiếu lên cô rồi nhẹ giọng hỏi.
“Là em thật muốn biết?”
“Ừm”
“Anh luôn nghĩ là em đã nhận ra từ rất lâu chứ?”
Nga khó hiểu, chớp chớp mắt nhìn Andrew. Trong đáy mắt suy tư ít nhiều lời anh vừa nói.
Thật ra, không phải cô đã không từng nghĩ về điều này. Chỉ có điều, anh là người quá khó hiểu, khiến cô không thể chắc chắn những suy diễn của mình là thật sự. Và nếu có, cô cũng không dám đón nhận.
Nga lắc đầu nhìn Andrew, ánh mắt trong veo đã được anh lau sạch lệ trước đó. Giờ hơi bị nhòe ra vì maccara trông hơi buồn cười. Vậy mà anh cảm thấy cô đáng yêu không thể tả. Nhất thời đưa cánh tay lên áp vào một bên gò má của cô, xoa xoa nhẹ làn da trắng mịn màn như cánh hoa chè trong bóng đêm của cô rồi hạ giọng nói.
“Là vì anh…”
Andrew vì bị ánh mắt to tròn trong sáng và dịu ngọt như dòng suối mát nơi đầu nguồn làm cho ngập ngừng. Nửa muốn thốt ra lời yêu thương thầm kín dành cho cô nhưng lại e sợ mà không thể thốt nên lời. Anh rất sợ cô sẽ thẳng thừng mà từ chối anh. Như vậy anh sẽ rất đau lòng và bất mãn. Nhưng tình cảm của anh dành cho cô quá sâu sắc, dạt dào đến độ nếu cứ giữ mãi trong lòng cũng sẽ bức bí mà tuôn trào ra bất cứ lúc nào.
Thực chất, khi quyết định ra tay dồn ép cô vào con đường cùng. Nhìn thấy cô khổ sở từng giây từng phút là mỗi lần tim anh xót xa. Nhưng vì quá yêu cô mà anh nhắm mắt chịu đựng. Anh muốn nhân cơ hội này để cô hiểu và thấy được tấm chân tình của anh.
Quả thật, anh rất ham muốn cô, rất muốn cô thuộc về mình. Và như ý định trước khi cô đến đây, anh muốn sẽ bày tỏ lòng mình sau khi cô đã là người đàn bà của anh, sau khi cô đã trao sự trong trắng của mình cho anh. Anh muốn làm như vậy để cô hiểu rằng, để cô từ bỏ ý nghĩ rằng, anh chỉ nhắm vào thân xác và sự trinh trắng mơ hồ kia chứ không phải là trái tim cô.
Vậy mà, mọi thứ hoàn toàn đảo lộn khi anh nhìn thấy những giọt nước mắt đau khổ và tuyệt vọng của cô, thấy cả sự ghê tởm và sợ hãi trong ánh mắt của cô dành cho anh. Anh thực sự bị chùng bước. Mặc dù trong lòng anh chưa khắc nào hết ham muốn cô, muốn cô là người phụ nữ của duy nhất mình anh. Nhưng khi nhìn sự khinh miệt trong đáy mắt của cô dành cho anh với dòng lệ dài bất tận. Anh hiểu rằng, nếu anh cứ tiếp tục với ý định của mình, với sự ham muốn ích kỷ của bản năng đàn ông đang chảy tràn trong cơ thể.
Anh sẽ mất cô mãi mãi.
Chỉ một đêm được bên cạnh cô rồi sau đó phải rời xa cô mãi mãi.
Điều này làm anh thấy sợ hãi, trái tim như dần chết đi.
Vì thế, anh lựa chọn cách này, đi theo con đường thẳng đầy chông gai để có được trái tim của cô.
Anh không biết anh sẽ chờ đợi cô trong bao lâu và vất vả thế nào, kết quả cuối cùng sẽ ra sao?
Nhưng anh đã quyết định dùng tình cảm chân thành của mình để thu phục trái tim của người đàn bà anh yêu say đắm trước mặt.
Thế nhưng, Andrew lại không giỏi và khéo léo trong chuyện tình cảm cho lắm. Mặc dù, Tiệp đã in sẵn một trang giấy A4 chi chít những câu tình cảm mùi mẩn lâm ly bi đác sặc mùi phim Tàu, phim Hàn Quốc mà anh lại chẳng nhớ được câu nào. Cuối cùng, anh quyết định đi theo bản năng của mình, điềm nhiên thốt ra một câu tỏ tình bá đạo, ngang tàng chưa từng có.
“Là vì anh… không chỉ muốn được ân ái với em nhiều hơn một lần, mà anh còn …muốn ngủ với em nhiều hơn một đêm.”
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết “Em Còn Yêu Anh Không?” – Tác giả: Hanny Ho.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.