Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 72: 50.000 Usd – Lời Tỏ Tình Bá Đạo.(Phần 1)


Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 72: 50.000 Usd – Lời Tỏ Tình Bá Đạo.(Phần 1)

“Vậy thì … 50.000 USD một đêm, tôi sẽ ngủ với anh.”
Lúc thốt ra những lời nói này, trong lòng Nga cảm thấy tủi nhục và đau đớn khôn cùng. Suốt bao nhiêu năm qua, cô chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, mình sẽ nói ra những lời gạ gẫm trơ trẽn như thế này với một đàn ông. Tệ hại hơn nữa, đó lại là người đàn ông mà cô ghét nhất trên đời.
Khi đưa ra mức giá 50.000 đô la Mĩ, Nga đã suy nghĩ rất kĩ và cân nhắc. Mặc dù, Andrew đã nhiều lần nói với cô trước đó. Cho dù cô có đưa ra bất cứ mức giá nào, cao ngất ngưỡng đến mấy. Anh cũng sẽ chấp nhận.
Tuy vậy, việc tăng 10 lần so với mức giá ban đầu mà anh đã từng ngõ ý muốn cô lên giường với anh khi còn ở Mamba, khiến cô có chút lo lắng. Nhưng thực sự, đây là số tiền mà cô cần có trong tay. Con số khổng lồ này sẽ đảm bảo mọi khó khăn cô đang đánh vát trên vai được giải quyết một cách triệt để.
Từ nay cho đến ngày mai, cô cần phải trả hơn một trăm triệu tiền viện phí cho bà Nguyệt. Bên cạnh đó, cô muốn đảm bảo tất cả các chi phí ọi cuộc phẫu thuật lớn nhỏ sau đại phẫu này cũng như thuốc than và chăm sóc chu đáo nhất cho bà Nguyệt. Tiền viện phí và cấy ghép da cho cu Nhật cũng là một con số không hề nhỏ. Cô đã hứa với lòng, cô sẽ phải chạy chữa cho Nhật bằng mọi cách. Cô phải cứu giúp cho Nhật trở lại dáng dấp nguyên vẹn như lúc Chi giao con cho cô. Nếu không thì cô sẽ ân hận suốt đời. Mỗi lần nhìn chút da nhăn nhúm lộ lên trên thân thể đỏ nhầy nhụa bỏng của Nhật là một lần lòng cô đau không dứt. Cô đã nguyện với lòng rằng, cho dù phải sang tận Singapore, cô cũng sẽ chạy chữa cho Nhật trở lại lành lặn như những đứa trẻ khác. Nhật đã chịu quá nhiều thiệt thòi trong đời rời. Cô không muốn nhìn thêm bất kỳ sự đau thương nào nữa đổ lên đầu đứa cháu nhỏ vô tội của cô. Và còn món nợ với bọn xã hội đen giờ cũng đã lên đến gần 300 triệu kể cả tiền lời. Cô cần phải thanh toán cho chúng không thiếu một đồng nào. Có như vậy, anh Nhân của cô mới an lòng mà yên nghỉ nơi chín suối. Sau đó, cô muốn mang đến một cuộc sống sung túc hơn, một mái nhà lành lặn đàng hoàng hơn cho cha mẹ cô, các em cô và cả đứa cháu nhỏ xíu của cô. Cô rất muốn mua lại ngôi nhà nhỏ ở quận Tư mà cha cô đã từng thế chấp trước đây. Cô muốn được sống hạnh phúc bên gia đình như ngày xưa cô đã từng. Vì thế, cô rất cần số tiền lớn này. Số tiền sẽ giúp cô đảm bảo một cuộc sống tốt cho gia đình trong tương lai.
Nhưng 50.000 USD thực sự là một con số quá lớn, lớn đến độ phi thực tế cho người nghe nó. Và càng nực cười hơn, nếu biết số tiền này bỏ ra chỉ để lên giường với một người tầm thường như cô.
Hơn ai hết, cô hiểu rõ bản thân mình không phải là một cô gái sở hữu dung nhan sắc nước hương trời, chim sa cá lặn. Không những vậy, cô cũng biết rõ mình chẳng có nét gợi cảm và quyến rũ hấp dẫn cánh mày râu.
Cô chỉ là một cô gái bình thường có nụ cười tươi như ánh mặt trời cuối đông. Đó là đặc điểm nổi bật nhất trên thân thể cô.
Anh, người đàn ông cô yêu với tất cả trái tim đã từng nói như vậy.
Cô cười cợt, mỉa mai với chính mình rằng, liệu nụ cười này có thể đổi số tiền đó không?
Không cần trải qua bất kỳ cuộc thăm dò và khảo sát thực tế nào. Cô cũng biết rõ ràng một sự thật hiễn nhiên, 99% đàn ông trên hành tinh này sẽ nói không với cô. Nếu không nói thêm là sẽ cười chê và chế nhạo.
Còn Andrew Việt Trần thì sao? Anh có đồng ý không?
“Được.”
Câu trả lời ngắn gọn nhưng vô cùng chắc nịch từ đầu dây bên kia điện thoại làm Nga tràn ngập bất ngờ và sửng sốt. Không những thế, sự kiên định và nhanh chóng không hề mải mai nghĩ suy của anh vượt xa trên cả sự mong đợi của cô. Giao dịch này diễn ra vô cùng dễ dàng và nhanh chóng, trái ngược hoàn toàn với thái độ ấp úng ngập ngừng của cô. Trước khi nói ra những lời này, cô đã từng tính đến trường hợp, anh có thể sẽ trả thù cô bằng cách chối từ kèm theo những lời lẽ khinh bỉ, mỉa mai cái nhan sắc mà anh đã từng luôn miệng than vãn rằng.
Gương mặt quá đỗi bình thường!
Dáng người quá thấp bé so với anh!
Và nhiều nhất là, vòng một không đủ tiêu chuẩn mà anh đề ra!
Vậy mà Andrew đã chấp thuận lời đề nghị của Nga mà không hề chần chừ hay đắn đo một giây, một khắc nào cả. Trong khi Nga không biết vì đang hối hận với quyết định của mình, hay vì quá bất ngờ trước sự đồng thuận của anh mà cứng người bất động sau vài phút trước khi cố gắng tỏ ra mạnh miệng nói rằng.
“Khi nào tôi có thể..làm việc này?”
“Ngay bây giờ.”
“Hãy cho tôi địa chỉ nhà. Tôi sẽ tìm đến đó.”
“Sẽ có người đến đón em.”
“Không cần! Tôi có thể tự đi. Hãy cho tôi địa chỉ nhà đi….”
“Xe đang đợi em phía ngoài.”
Theo lời Andrew nói, Nga đưa mắt u ám nhìn ra bên phía ngoài buồng điện thoại công cộng. Cô hơi bất ngờ khi nhìn ra thì thấy chiếc SUV màu đen hiệu Audi đang chờ sẵn. Lúc đó, cô định nói điều gì đó trên điện thoại nhưng anh đã cướp lời cô trước khi đột ngột cúp máy.

“Anh sẽ chờ em ở nhà”
Khẽ hít một hơi dài , Nga nâng bước chân nặng nề tiến đến chiếc xe vô cùng mới và sang trọng. Một tài xế mặt mày lạnh lùng chẳng kém gì Tiệp cúi đầu chào cô kính trọng rồi mở cửa xe cho cô bước vào.
Đến khi chắc chắn cánh cửa xe Audi bên kia đường đã đóng lại và lăn bánh. Chiếc Cadillac đối diện làn đường bên này mới chịu rời đi.
Dường như Andrew đã ở đây cùng với Nga hầu hết quãng thời gian dài kia một cách lặng lẽ mà cô không hề hay biết.
Rạng sáng đêm qua, sau khi nghe Tiệp báo tin Nga cứ ngồi vật vờ cả tiếng đồng hồ trên một chiếc ghế đá cạnh bờ sông Sài Gòn. Andrew lo lắng mà rời khỏi chăn, khoác áo chạy đến chỗ này và ngồi trong xe đợi chờ cô.
Không biết đã bao nhiêu lần, anh muốn mở cửa xe rồi đi đến bên cô. Nhưng những giọt nước mắt đau thương của cô làm anh chùng bước. Anh sợ sẽ không nắm giữ được cơ hội lần này nếu như anh đột ngột yếu lòng trước cô. Vì thế, anh ngồi đây chờ cô hết vòng xoay kim đồng hồ này đến vòng xoay kim đồng hồ khác một cách kiên nhẫn chưa từng có.
Anh biết mình đã yêu người đàn bà này quá nhiều.
Yêu nhiều đến độ bày ra cả cái trò đê hèn này.
Nhưng đối với anh, chỉ cần có cô bên cạnh. Anh sẽ không từ một thủ đoạn nào trên đời.
Khi anh chị em Nga còn nhỏ, tất cả có sở thích hay ngắm nhìn những tờ lịch treo tường có in hình những tòa nhà đẹp. Mỗi lần cha mẹ cô mua tờ lịch nào về treo tường, cô và các em mình đều xúm xích đứng cạnh nhau giở từng trang giấy lịch và lựa chọn căn nhà đẹp nhất ình. Ngay cả khi lớn lên, họ vẫn giữ sở thích này và thỉnh htoảng vẫn thường tụm lại xem lịch và xuýt xoa như ngày còn bé. Có lẽ, vì sống trong hoàn cảnh thiếu thốn, nên anh chị em cô luôn khao khát có được một căn nhà đẹp để sinh sống.
Nga rất thích kiến trúc Pháp bởi sự đơn giản, tinh tế và cổ điển của nó. Nhưng giờ đây, sự sang trọng và độc đáo của ngôi làng biệt thự ven con sông nhân tạo này không khỏi làm mê hoặc lòng cô.
Làng biệt thự The Palm,
Sau gần 45 phút lái xe, chiếc Audi nhẹ nhàng rẽ vào ngôi làng biệt thự nằm ở ngoại thành. Đây là khu vực dành riêng cho các công dân cao cấp nước ngoài đang lưu trú tại Việt Nam. Nếu có người dân trong nước cư ngụ tại đây, thì họ cũng thuộc tầng lớp thượng lưu giàu có hơn người. Chỉ cần nhìn cánh cổng uy nghi có bảo vệ nghiệp vụ canh gác cũng đủ biết sự khắt chặt an ninh ở đây như thế nào.
Xe chạy rất nhẹ, êm đềm như gió lướt trên mặt hồ qua đôi mắt long lanh nước của Nga. Cô tựa đầu vào ghế da êm mượt, đưa ánh mắt u sầu và căng thẳng nhìn những hình ảnh xa hoa phía trước. Sự hưng thịnh và lộng lẫy của những ngôi biệt thự trước mặt làm cô cứ tưởng mình đang lạc vào một vương quốc giàu có nào đó.
Bây giờ đã hơn 6 giờ chiều, bầu trời nhá nhem tối được ánh đèn nê-ông vàng vọt hai bên đường tỏa sáng lối đi. Vài lồng đèn được bọn trẻ con cầm trên tay đi qua lại trong khuôn viên nhà làm cô sực nhớ hôm nay đã là rằm Trung Thu. Nghĩ đến đây, cô tự nhiên ứa giọt nước mắt đã cố kiềm nén trong lòng, cảm thấy thương mấy đứa em của mình vô hạn. Không biết giờ này bọn chúng đang làm gì? Chắc là đang ngồi thẫn thờ không biết chị gái mình đang ở đâu? Chắc thèm lắm được đốt đèn đi vòng vòng quanh khu phố cùng với những đứa trẻ láng giềng. Chiếc lồng đèn duy nhất cô mua cho cu Nhật cũng đã bị bọn cho vay đập xé tan nát rồi.
Dường như, đây là một khu dân cư mới thành lập nên không có nhiều cây cối cho lắm. Nhưng bù lại, mọi tất đất từ lối đi bộ cho đến đường lưu thông đều sạch sẽ không một mảnh rác nhỏ nào. Cạnh khắp lối đi bộ là những mảng cỏ xanh rờn liên tục được cung cấp nước thường xuyên. Điểm xuyết cho phong cảnh hữu tình trước mặt là những khóm hoa đủ màu sắc đang khẽ rung rinh rũ mình trước gió.
Nhìn những đứa trẻ người nước ngoài xinh xắn đang tập xe xung quanh nhà hay đang chơi đùa cùng cha mẹ trong những khuôn viên rộng rãi, lần đầu tiên, trong lòng Nga mơ tưởng đến việc được sống trong một nơi đẹp đẽ như thế này. Lúc đó, chắc chắn sức khỏe của mẹ cô được cải thiện đáng kể, cu Nhật sẽ có một khoảng sân rộng mà tập đi, vui chơi nhảy múa, các em cô sẽ vui sướng biết nhường nào. Và nhất là ba cô sẽ ở mãi trong nhà mà không muốn ra đường luôn.
Lần đầu tiên, cô cảm nhận chân lý bất di bất dịch “có tiền mua tiên cũng được”.
Mùi oải hương trong xe khiến Nga vốn đang vô cùng sợ hãi trong lòng được cân bằng lại chút ít. Có lẽ, Andrew rất thích mùi hoa này nên mỗi lần đi xe của anh, cô đều nghe thấy. Nghĩ đến anh, cô lại co rúm người, hai bàn tay xoa xoa nhẹ cánh tay, ánh mắt trở nên héo úa và sầu bi sợ hãi.
Nhìn những dãi nhà rộng lớn và đẹp đẽ hai bên đường, cô mơ hồ tưởng tượng đến nơi mình đang đến.
Cái Andrew gọi là nhà thì trông như thế nào?
Có lẽ sẽ giống như ở Sundance.
Sundance rất đẹp.
Chắc chắn nơi này cũng đẹp như vậy.
Người ta thường nói, cánh cổng chính là bộ mặt của một ngôi nhà quả rất đúng. Vì sau khi cánh cổng hùng vĩ to lớn được điêu khắc nhiều hoa văn cầu kỳ tinh xảo mở ra, trước mặt Nga là một biệt thự nguy nga tráng lệ chưa từng có.

Dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng tấm bảng màu đồng với dòng chữ mạ vàng óng ánh trong bóng đêm cũng âm thầm toát lên sự sang trọng của nó.
Biệt thự Trần Gia.
Có thể nói, Trần Gia là ngôi biệt thự đẹp tráng lệ và rộng lớn nhất trong khu làng biệt thự giàu có này cả về diện tích xây dựng lẫn khuôn viên sân vườn.
Từ cổng chạy quanh co uốn lượn để vào đến đại sảnh biệt thự bằng xe cũng phải đến 5 phút. Qua khung cửa sổ xe, những thảm cỏ xanh ươm tươi mát trải dài trước mắt Nga. Bây giờ, cô mới nhận thấy, khu vực này còn có cả sân golf cá nhân rộng ba la bát ngát. Những hàng cọ hai bên lối đi làm cho không gian khu vườn trước đại sảnh càng thêm lung linh huyển ảo. Những bóng đèn nê ông cao lớn phía trên đầu đang soi sáng lối đi.
Đài phun nước cao khoảng hai mét đang hoạt động liên tục không ngừng là nơi căn cách giữa khuôn viên và biệt thự. Kiến trúc hài hòa tinh tế, cổ điển và sang trọng.
Dù chưa được nhìn thấy hết toàn bộ biệt thự Trần Gia. Nhưng so với Sundane cũng có thể nói là một chín, một mười. Thật khó phân biệt được nơi nào đẹp hơn.
Trước đôi mắt mơ màng của Nga, mọi thứ đều toát lên sự lộng lẫy xoa hoa hiếm thấy. Tuy vậy, nó lại mang đến cho cô cảm giác lạnh lẽo và cô độc đến chạm cả đáy tim.
Cánh cửa xe đen mở ra, Nga nặng nề bước xuống. Ngước mặt lên nhìn ngôi biệt thự to lớn, cô bỗng cảm thấy dáng dấp mình vô cùng nhỏ bé trước tòa nhà màu vàng nhạt mang phong cách Địa Trung Hải này.
Người tài xế lịch sự mở cửa xe cho Nga. Sau đó thì một người phụ nữ trung niên trong trang phục màu xanh nhạt từ phía trong đại sảnh của biệt thự bước ra đon đả cất lời chào Nga. Vừa nghe giọng, cô đã thấy vô cùng quen thuộc, nhìn kỹ hơn mới phát hiện ra đó là bà Thu, người đã chăm sóc cô những ngày còn ở Sundance.
“Chào cô Nga, cô có khỏe không?”
“Ồ! Bác Thu! Không ngờ con lại gặp bác ở đây. Con khỏe. Cám ơn bác. Còn bác thì sao?”
Nga gượng cười buồn, nắm lấy hai bàn tay bà Thu hỏi giọng quan tâm.
“Tôi khỏe, tôi khỏe. Cám ơn cô Nga.”
Bà Thu vui mừng đưa hai tay đặt lên hai bả vai Nga vỗ vỗ nhẹ, rồi nhìn từ trên xuống dưới cất giọng lo lắng.
“Sao cô Nga ốm quá vậy? Chắc không ăn uống điều độ có phải không? Cô phải biết giữ gìn sức khỏe chứ?”
“Dạ…” Nga gảy đầu lấp lửng không trả lời, ánh mắt buồn cố gắng che giấu khẽ cụp xuống.
“Nhưng mà cô đừng lo. Từ nay, tôi sẽ nấu nhiều món ngon cho cô ăn. Đảm bảo sẽ lấy kg lại, có da có thịt như lúc còn ở Campuchia liền.”
“Thật ra, lần này, con đến đây vì có…công chuyện. Chứ không ở đây đâu ạ.”
Nga ngập ngừng, mắt nhìn về phía cánh cửa mày đen to lớn lạnh lẽo đang được mở toan ra, ánh sáng màu mật ong rơi ra bên ngoài, óng ánh như vàng rơi trên mặt đất. Sau đó, cô quay sang nói tiếp.
“Nhưng mà, con cũng cảm ơn bác Thu nha.”
Bà Thu thấy nét mặt buồn bã của Nga hình như cũng hiểu ra điều gì đó. Không hiểu sao được, khi mà từ hồi bà được gọi về làm tại Trần Gia, chưa lần nào bà thấy Nga ghé qua đây. Lại cứ thấy Andrew buồn bã đi đi về về nhà một mình suốt thời gian dài.
“Thôi! Cô chủ vào nhà đi. Ông chủ đang chờ cô trên phòng.”
Nghe đến việc Andrew đang chờ đợi mình, Nga lại cảm thấy nghẹt thở, trái tim đập nhanh và mạnh đến độ như muốn nhảy ra ngoài.

Ánh mắt tràn ngập sự hỗn tạp của cô nhẹ lướt qua căn phòng khách đẹp lộng lẫy với gam màu vàng cổ điển tinh tế sang trọng. Mọi thứ trưng bày ở mọi ngõ ngách bên trong biệt thự đều toát lên nét cổ điển hoàng gia, nhưng lại tinh tế kết hợp hiện đại một cách hài hòa và khéo léo.
Suốt dọc đường đi lên cầu thang uốn lượn dài ngoằn với thành bảo vệ bằng đồng được điêu khắc vô cùng tinh xảo và cầu kỳ, bà Thu luôn miệng hết hỏi thăm Nga chuyện này đến chuyện kia. Làm cho con đường dài thăm thẳm dẫn đến phòng của Andrew trở nên rút ngắn lại.
Để lại Nga trước cánh cửa màu đen bóng bằng gỗ quý hiếm tỏa hương nhè nhẹ dễ chịu, bà Thu kính trọng cúi đầu chào cô rồi lui xuống tầng dưới làm công việc của mình.
Nga đứng ở đó khá lâu, hai tay đan xen vào nhau, những ngón tay nhỏ nhắn xương xương ấn vào da thịt đau đớn đển rỉ máu. Sau đó cũng cố gắng giơ nấm tay đang run rẫy lên gõ cửa. Dù đã cố gắng như lại chẳng phát ra chút lực nào. Vậy mà người bên trong vẫn có thể nghe thấy, cất giọng lạnh tanh vọng ra, không nhỏ cũng không lớn, chỉ vừa vặn đủ để cô nghe thấy rồi mở cửa bước vào.
“Vào đi!”
Nỗi sợ hãi của Nga dù đang chiếm hết mọi lý trí và tầm nhìn hạn hẹp trước mặt, nhưng cũng bị sự choáng ngợp của căn phòng lộng lẫy như dành cho vua chúa này làm cho ngỡ ngàng.
Dường như tầng cao nhất của ngôi biệt thự này được thiết kế đặc biệt làm phòng nghỉ ngơi sinh hoạt của Andrew. Mọi thứ bày trang đẹp đẽ, xa hoa và ngăn nắp. Tuy vậy, sự lạnh lẽo của nó làm cho người bước vào cảm thấy rung mình, chỉ muốn trở ra mà không dám quay lại. Chùm đèn pha lê đang tỏa ánh sáng màu mật ong trên đầu cô cũng không thể làm cô bớt đi sự ớn lạnh.
Thoang thoảng bay quanh khướu giác Nga là mùi hoa hồng nhè nhẹ và dễ chịu, nó mơ hồ làm nỗi sợ hãi trước những gì sắp diễn ra trước mắt Nga trở nên cân bằng lại một chút. Trong phòng còn được bày trí rất nhiều hoa hồng nhung đỏ thắm và nến thơm đang lung linh tỏa ánh sáng nhàn nhạt đang đung đưa qua lại. Trên bàn tất nhiên không thể thiếu rượu vang đỏ.
Quen Andrew một thời gian rồi, nay cô mới biết con người anh cũng có chút lãng mạn như vậy.
Nếu đây là sự chuẩn bị ột cuộc giao dịch thân xác. Thì ít nhiều cũng sẽ làm cho người bán giảm bớt sự ê chề về bản thân.
Trong bộ âu phục quầu âu tây áo sơ mi tối màu, dáng dấp cao lớn của của Andrew nghiêng nghiêng trước mắt Nga. Anh đang đứng trước cánh cửa sổ sát đất, một tay bỏ vào túi quần, một tay ung dung cầm ly rượu vang đang thả lỏng một bên tay.
Nhìn phong thái của Andrew, Nga có chút ngỡ ngàng. Lẽ ra, với một đêm như thế này, thời khắc như thế này, anh ta hẳn phải quấn khăn trắng ngang hông mà ngồi thư thã nhịp chân chờ cô. Hay ít nhất, anh ta sẽ mặc bộ đồ ngủ màu đen mà anh vẫn hay đi lại trong phòng. Hành động này của anh, khiến cô ít nhiều hoài nghi trong ánh mắt.
Vừa nhìn thấy cô, anh đã xoay người lại rồi từ từ tiến về phía trước. Cô đứng đó không di chuyển, đấu cúi xuống mím môi trốn chạy ánh nhìn như xuyên thấu da thịt của anh.
Chẳng mấy chốc, Andrew đã đứng trước mặt cô. Gần đến độ nghe rõ cả hơi thở thoang thoảng vị rượu vang. Sau một lúc nhìn chóp đầu đen mượt của cô, anh cất giọng điềm nhiên, không lớn không nhỏ, không cao không thấp, không bỡn cợt cũng không tỏ ra khinh khi. Nó có âm giọng rất nhẹ nhàng, nếu không nói là âu yếm dịu dàng. Quả thật rất khác với con người thường ngày của anh.
“Em đã đến.”
Khẽ nhắm mắt lại khổ sở rồi mở ra, Nga biết mình đã đến nơi này rồi thì không thể nào quay trở ra được. Và bây giờ dù có muốn cũng không thể nào được. Vì thế, cô đành chọn cách cứng rắn mà đối mặt với Andrew. Cô ngước đôi mắt được bọc chút sương mỏng lên nhìn anh, rồi nhìn mọi thứ mà cô biết chắc rằng chủ nhân của nó đã cố gắng bày trí cho buổi tối ngày hôm nay, nhìn cả những hạt nước vẫn còn đọng lên những cánh hồng tươi rói trên chiếc bàn ngay bên cạnh.
Vẻ mặt Andrew vẫn lạnh như thường ngày. Tuy nhiên lại mang chút trầm ngâm căng thẳng thầm kín mà người đối diện khó lòng nhìn xuyên thấu được tâm can. Anh khẽ khàng đưa ly rượu lên uống, ánh mắt không rời cô một khắc. Sau đó, anh đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán cô rồi đổ giọng nhẹ nhàng. Lời anh nói ra, vô tình làm cô vơi đi sự mặc cảm tự ti và sợ hãi một chút. Ít ra, mọi thứ không như cô tưởng tượng trong đầu, rằng anh sẽ cười cợt, khinh bỉ cô và không ngần ngại moi móc chuyện cô đã mạnh miệng vỗ ngực xưng tên với anh trước đây như thế nào. Tuy vậy, việc anh dùng tiền điều khiển hầu hết nhà trọ và nhà nghỉ, kể cả khách sạn trong thành phố này nhằm đẩy vô vào ngõ cụt, khiến cô vẫn đang tức giận âm ỉ trong lòng và chưa có dấu hiệu nào cho thấy sự nguôi ngoai.
“Anh rất vui vì em đã gọi điện cho anh. Anh rất vui vì em đã đến đây. Anh rất vui vì em đã…tự nguyện về lại bên anh.”
“Tôi đã rơi vào bước đường cùng rồi nên mới đến đây. Chắc hẳn, anh đang rất thích thú khi nhìn tôi như thế này. Đẩy gia đình tôi ra đường. Anh đã vui chưa? Đây này, thân thể tôi này, anh cứ ra sức mà hành hạ cho thỏa lòng anh đi…”
Nga ức chế, mặt lùng lùng cất cao giọng nói. Đôi bàn tay nắm lấy cổ áo mình về phía trước làm cúc áo như muốn rớt ra.
“Anh chưa bao giờ khinh khi em cả. Trước đây và bây giờ vẫn vậy. Vì thế, em đừng suy nghĩ sai lệch mà tự hành hạ mình.”
Nhìn nét mặt vừa oán trách, vừa đau khổ của cô. Anh đặt ly rượu trên bàn rồi nhích người đến gần cô hơn. Bàn tay màu bánh mật khỏe mạnh của anh vụng về vuốt nhẹ những sợi tóc đang rơi lòa xòa trước trán cô. Trên đó vẫn còn ươn ướt vì mồ hôi. Dù cô đang ở trong phòng được chỉnh máy điều hòa nhiệt độ khá lạnh.
Đưa bàn tay lạnh lẽo vuốt ve một bên gò má của Nga, Andrew nhẹ nhàng di chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần sau lớp áo sơ mi màu trắng thanh khiết. Sau đó, anh nhẹ nhàng kéo người cô vào lòng siết thật chặt. Khuôn mặt cũng hạ mình cúi thấp xuống áp vào một bên đầu cô, đưa chiếc mũi cao vút đẹp đẽ hít thật sâu hương vị ngọt ngào từ mái tóc dày đen mượt mà của cô một cách say đắm. Bàn tay không ngừng vuốt nhẹ nhàng tấm lưng thon thả của cô một cách nâng niu. (LTG: Trời, bả ngồi ngoài nắng cả ngày, chắc ổng mê mùi khét và khói bụi ^_^)
Cử chỉ trân quý của Andrew chẳng làm Nga động lòng. Cô khẽ khàng nhắm mắt lại một cách khổ sở. Từng sự va chạm vô cùng nhẹ nhàng của anh qua da thịt cô, khiến cô cảm thấy kinh tởm và sợ hãi mà không thể nào quay lưng bỏ chạy được. Mặc khác, cô thấy người đàn ông đang ôm siết thân thể cô thật là thâm hiểm và đáng sợ. Cô không đếm được có bao nhiêu bộ mặt thật trong cái đầu đẹp đẽ như tượng điêu khắc không một khuyết điểm này. Không chỉ tâm tính, cử chỉ mà ngay cả hành động của anh cô cũng không thể nào hiểu được. Sự thay đổi bất thường và đột ngột như thời tiết, như trở bàn tay, biến trắng thành đen, đen thành trắng của anh khiến cô không thể nào nắm bắt được điều chi. Và ngay lúc này chẳng hạn, cô cũng không biết anh đang có ý định gì. Nếu đã ham muốn cô như vậy thì cớ gì còn đứng đây dây dưa mà diễn trò trân quý cô như thế này. Cô muốn mọi thứ diễn ra nhanh chóng để kết thúc bi kịch này. Cô muốn nhanh chóng bước ra ngôi biệt thự diễm lệ nhưng vô cùng lạnh lẽo này.
Thế nhưng, khi cô định mở miệng thúc giục anh hãy nhanh chóng thực hiện cuộc giao dịch đã thỏa hiệp, để cô còn đến bệnh viện lo ẹ cô thì đã bị đôi môi của anh hút lấy. Chỉ sau một khắc đã hoàn toàn có được cô, không nhanh không chậm hôn cô một cách say đắm nồng nàn và không che giấu được sự khao khát. Thân thể anh khích chặt vào cô. Vì thế, ngoài lồng ngực như đang đập tan nát của cô. Cô cơ hồ còn nghe thấy cả nhịp đập con tim của ai đó cũng đang hòa nhịp cùng cô liên hồi.
Cô biết rõ thân thể mình đang sợ hãi như thế nào, nhưng cô không biết được còn anh thì sao? Có phải khi hôn nhau, tim của ai cũng đều phải đập mạnh như vậy? Mở đôi mắt đau khổ nhìn đôi mắt đã nhắm chặt của anh. Cô ngớ ngẫn suy diễn viễn vong trong tâm trạng rối bời.
Sau đó, cô chợt nhớ đến William. Mỗi khi anh hôn cô, cô đều cảm nhận được điều này. Tim anh đập rất nhanh, còn thân thể thì trở nên thiếu kiểm soát. Nghĩ đến anh, cơn đau đớn kéo đến cào xé lòng cô một lần nữa. Nước mắt vì thế mà tuôn ra, cô cũng khổ sở đẩy nhẹ Andrew ra, không muốn ôi anh tiếp tục chạm vào da thịt mình.
Ánh mắt vẫn còn giăng đầy lửa yêu thương và dục vọng của Andrew trở nên đỏ rực. Không cần hỏi cô vì sao lại có ý định chống đối, anh cũng biết cô đang đón nhận nụ hôn của anh một cách khổ sở như thế nào. Anh đã cố gắng và khéo léo không làm cô có chút tổn thương trong đêm nay, mà sao cô vẫn lạnh lùng từ chối anh?

Có lẽ, cô sẽ không bao giờ biết rằng, anh đã mừng rỡ và hạnh phúc như thế nào thì cô đồng ý ở cạnh anh đêm nay. Mặc dù, anh là người hiểu rõ hơn ai hết, đây chỉ là một cuộc giao dịch. Và trong thâm tâm, cô không hề có một chút tình cảm nào dành cho anh. Nhưng vì quá mong muốn có được cô mà anh bỏ qua tất cả, chỉ muốn được yêu thương cô thật nhiều ngay lúc này mà không muốn lãng phí một giây, một khắc nào.
Tuy vậy, khi nhìn thấy thái độ lạnh lùng xa lánh của cô, anh không ngăn được cảm giác mất mát trong đáy lòng, nên bất mãn nhìn cô. Tay vẫn không rời khỏi tấm lưng cô, khóa thật chặt cô trong vòng tay mình.
“Anh không chỉ muốn có thân xác em, mà anh còn muốn có được lòng em. Nếu em làm được như vậy thì bất cứ giá nào em đưa ra. Anh cũng sẽ chấp thuận. Em muốn bao nhiêu em nói đi…”
Trong vòng tay Andrew, cận kề gương mặt đang cúi thấp xuống gương mặt mình, cô hơi ngửa người ra phía sau né tránh, cùng lúc buông lời có chút mỉa mai. Anh sợ cô không cuồng nhiệt trên giường mà phục vụ anh hay sao mà còn muốn có cả lòng của cô?
Anh thấy có quá đáng lắm không?
“Anh đang tham lam quá rồi đó.”
“Anh chưa bao giờ nói lời thừa thãi với ai. Là anh đang nghiêm túc. Bao nhiêu em nói đi?”
Andrew kéo đầu cô áp sát mặt mình, quyến luyến hôn trẹ trên chóp mũi cao xinh xinh của cô thở nhẹ. Ánh mắt không giấu vẻ khao khát sở hữu cô.
“Bao nhiêu anh cũng sẽ trả sao?”
“Phải.”
“Nếu vậy thì hãy trả tôi một triệu đô la. Anh có đồng ý không?”
Nga cười lạnh một cái, mắt mở to nhìn thẳng vào mặt Andrew. Cô biết anh giàu có, số tiền này không đáng là bao đối với anh. Nhưng nếu bỏ ra cả triệu đô để mua lòng một cô gái như cô thì chắc chắn anh sẽ không bao giờ làm như vậy. Cô mơ hồ suy đoán, trước đây, anh đã bỏ số tiền như thế này để mua cô vì hiếu thắng muốn chiếm hữu cô. Nhưng còn lần này, sau khi có được thân xác cô. Có lẽ, anh sẽ chán ngấy nhanh sau đó. Một đồng còn không muốn ném cho cô. Chứ đừng nói chi đến con số tưởng chừng như vô cùng viễn vông này.
Đúng như những gì Nga đã suy đoán, Andrew khi nghe con số cô vừa đưa ra thì ánh mắt hơi nghi hoặc mà nhìn cô. Sau đó anh mỉm cười với cô, nói vòng vo một hồi rồi chốt lại một câu khiến cô không thể nào hiểu nổi.
Đó là một lời mỉa mai?
Là một lời hứa hẹn?
Hay là một lời tuyên bố?
“Thật ra, với giá đó, anh có thể bao được rất nhiều con đàn bà cùng một lúc. Từ siêu mẫu đến hoa hậu. Nhưng nếu em đồng ý. Anh sẽ chỉ bao ình em. Anh hứa sẽ chỉ bao mình em mà không cần bất cứ người nào. Và anh sẽ làm điều này cho em…suốt đời.”
Vừa thốt ra những lời này, ánh mắt khá là ôn nhu của Andrew chăm chú nhìn Nga. Nhất thời làm cô lúng túng trước những gì mình vừa đối đáp với anh, bèn áp bàn tay mình lên lồng ngực anh, đẩy nhẹ ra như điều chỉnh lại hô hấp.
“Có lẽ, anh đang hùa theo lời nói đùa của tôi.”
“Anh đây không thích nói đùa trong những hoàn cảnh mà anh cho là nghiêm túc như thế này. Đối với em, anh trở nên nghiêm túc chưa từng có. Nhưng nếu em nói đùa, anh cũng sẽ chấp nhận.”
“Giá cao như vậy chỉ có người mất trí mới mụ mị mà làm theo. Một triệu đô không phải là con số nhỏ, nó làm cho người nghèo khổ như tôi cảm thấy vô cùng phấn khích. Nếu có thể điều khiển được trái tim mình. Tôi cũng sẽ cố gắng bán đi cho anh rồi. Nhưng rất tiếc, tôi lại không thể bắt buộc nó làm theo ý mình được. Vì thế, những gì tôi có thể bán cho anh đêm nay, chỉ có cái thân xác tàn tạ này thôi. Vì thế, anh đừng có tham lam nghĩ đến những thứ khác mà mất công phí thời gian của tôi và cả của anh.”
Những lời Nga nói khiến khuôn mặt Andrew trở nên khổ sở. Chẳng lẽ, anh có làm gì cũng không lay chuyển được lòng cô sao?
Điều này khiến anh cảm thấy bất lực. Rõ ràng, anh không muốn với một cô gái. Mà bản thân cô ta lại khổ sở mà đón nhận anh. Điều này đối với anh là sự sỉ nhục. Hơn nữa đây lại là người đàn bà mà anh mê đắm và thật lòng nên làm lòng anh đau không tả xiết.
Mặc dù vậy, khi đứng trước gương mặt xinh đẹp thanh khiết tựa pha lê, mong manh như sương khói của cô, anh không thể kiềm lòng. Vì thế, nếu có thể khiến cô trở thành đàn bà của mình. Anh cũng sẽ chấp nhận dẹp bỏ sự tự tôn sang một bên mà tận hưởng một đêm huyền dịu bên cạnh cô. Tuy nhiên, anh mong muốn cô đồng ý với anh một điều. Anh đã bỏ ra số tiền lớn như vậy. Chắc hẳn cô không thể chối từ yêu cầu không quá khó khăn này.
“Nếu đã như vậy thì anh cũng không ép buộc em trao tim mình cho anh. Chỉ có một điều, khi bên anh. Xin em đừng tỏ ra gượng ép và chống đối…Có được không?”
Anh muốn cô thuộc về anh một cách tự nguyện. Mặc dù điều này chỉ là suy nghĩ từ một phía của anh.
Miễn cưỡng gật đầu nhận lời, Nga được Andrew bồng lên giường. Có thể nói, khoảng cách từ nơi cô đang đứng cho đến chiếc giường rộng lớn màu vàng xa hoa kia là khoảng thời gian nặng nề nhất từ trước đến giờ trong cuộc đời cô. Suốt cả đoạn đường đó, anh cũng không quên cho cô được nghỉ ngơi một giây phút nào, cứ áp khuôn mặt vào mặt cô, hôn mọi đường nét thanh tú trên gương mặt cô, luyến tiếc chạm vào rồi di dời sang những nơi khác dù giây phút này chỉ là mới bắt đầu…
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết “Em Còn Yêu Anh Không?” – Tác giả: Hanny Ho.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.