Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 37: Đàn ông làm gì khi bị phụ nữ đánh?


Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 37: Đàn ông làm gì khi bị phụ nữ đánh?


Không mua được?
Tách cà phê trong tay Andrew lơ lửng trong không trung vài giây trước khi được đặt xuống chiếc đĩa nhỏ trên bàn. Hành động của anh rất nhẹ nhàng tuy nhiên tiếng tách chạm vào đĩa phát ra đủ để Tiệp hiểu được tâm trạng của ông chủ anh ngay lúc này. Tiệp biết Andrew đang ghìm cơn giận của mình qua ánh mắt như có lửa, khuôn mặt cố điềm nhiên nhưng trông vô cùng nguy hiểm. Kẻ mặt lạnh như Tiệp đây vừa nhìn thấy cũng đã cảm thấy bất an trong lòng.
Sau khi được Andrew giao phó cho trọng trách cực kỳ quan trọng là mua một cô gái, chính xác hơn là cô Thiên Nga vào lúc 3 giờ sáng. Trong vòng 15 phút, Tiệp đã rà soát bộ nhớ của mình để xác minh đối tượng ông chủ anh muốn mua. Tiệp không lấy làm lạ lắm. Vì dạo gần đây, anh biết Andrew hay lê la ở Mamba nhiều hơn cả trong mấy sòng bạc. Thời gian tá túc bên đó còn nhiều hơn ở phòng của mình. Giữa đêm khuya thanh vắng, Tiệp bất chợt mỉm cười vu vơ rồi chép miệng một mình. Ghét của nào, trời trao của đó. Thế nhưng, trong chốc lát, anh lại bắt đầu hình dung những ngày tháng tiếp theo bên cạnh Andrew. Anh chắc chắn không chỉ nhức đầu vì tính càm ràm của Andrew mà còn phải chịu đựng luôn những trận cãi vã tay đôi giữa Andrew và Nga. Chỉ nghĩ đến đó thôi, anh đã bắt đầu thấy chóng mặt rồi.
Biết tính ông chủ trẻ của mình, ngay khi ánh bình minh Phnom Pênh vừa ló dạng, Tiệp đã khẩn trương có mặt tại nơi anh cần đi đến, tiếp chuyện với những nhân vật mà anh cần thương lượng cho phi vụ mua bán này. Hoàn toàn trái với những dự định của anh, bên Maya đã thẳng thừng từ chối không bán Thiên Nga.
Trên đường trở về phòng, Tiệp bồn chồn không yên vì anh biết tính khí của Andrew như thế nào. Khẽ hạ giọng như người có tội trong chuyện này, Tiệp nói.
Dạ. Thưa ông chủ đúng là như vậy. Tôi thực sự rất lấy làm tiếc…
Andrew cung bàn tay lại, những ngón tay kêu răng rắc, miệng nở nụ cười nhạt nhìn Tiệp như đang cân bằng lại cơn đại hoả hoạn trong đầu.
Thế cậu ra giá bao nhiêu mà họ không chịu bán? Việc cỏn con như vầy mà cậu cũng định chờ tôi dạy bảo cậu sao?. Andrew nghiến răng, tay cung lại đặt trên thành ghế được chạm khắc hoa văn màu đồng tinh tế.
Dạ. Thưa ông chủ. Họ đã từ chối chúng ta ngay từ câu đầu tiên khi tôi đặc vấn đề mua bán. Họ thậm chí không muốn biết con số mà tôi dự định nêu ra.
Hai đường chân mày rậm rạp đen nhánh trên gương mặt cuốn hút lòng người của Andrew khẽ nhíu lại, nhanh chóng để lộ một ánh nhìn đầy nguy hiểm lẫn ma mị. Cử chỉ này đủ để Tiệp biết, Andrew đang rất không vừa lòng như thế nào. Từ trước đến giờ, Andrew vốn là người muốn gì được nấy. Bất cứ thứ gì anh muốn đều phải nhanh chóng có được trong tay. Vì thế, lần này, như một đứa trẻ đòi quà mà không được, tâm trạng anh thực sự hết sức bực dọc và khó chịu. Anh tự hỏi, ông Trời đang đứng về cô ta sao?
Tôi sẽ cố gắng gặp họ một lần nữa. Hy vọng là có sự thay đổi lớn khi họ chịu nghe mức giá mà tôi đưa ra. Tôi thực sự rất lấy làm tiếc….
Andrew cắn chặt hai hàm răng trong khuôn miệng gợi cảm khiến đường gân xanh anh tú ẩn hiện bên thái dương khôi ngô và trên chiếc cằm cân xứng của khuôn mặt chữ điền. Anh cung tay đóng cành cành lên thành ghế…
Sau đó, Andrew khẽ nhắm mắt suy tư hồi lâu, rồi bất thình lình giơ tay gạt tách cà phê nóng hổi còn đang uống dở trên bàn xuống nền thảm thêu hoa văn đủ màu sắc tinh tế.
Khốn kiếp! Chuyện có chút xíu như vậy mà làm cũng không xong?
Tiệp thở nhẹ biểu hiện bất lực. Như thường lệ, anh nhanh chóng gọi điện cho nhân viên khách sạn đến dọn đống xà bần Andrew vừa phá phách xong. Anh nhỏ giọng trên điện thoại với nhân viên trực tổng đài.
Cho một tạp vụ đến phòng 500. Trên tinh thần, cử vài nhân viên túc trực trong tư thế sẵn sàng để đến dọn đống đổ nát ngay khi được gọi…
Cô trực tổng đài thở dài thườn thượt trên điện thoại, cất giọng ngán ngẫm.
Vâng, tôi sẽ chuẩn bị như những gì quý khách đã yêu cầu.
Bỏ điện thoại xuống bàn, cô lẩm bẩm một mình. Hoá đơn đền bù thiệt hại cho khách sạn đã dài cả mét mà tên khách lập dị này vẫn còn muốn đập phá sao? Những người có tiền quả thật ít người có đầu óc bình thường….
—o—-
Đúng như lời bà Sen đã nói, Nga bị bỏ đói hai ngày. Thật ra, bà muốn cho cô nhịn cả tuần cho chừa thói cứng đầu cứng cổ. Nhưng vì để bảo toàn sức khoẻ và nhất là nhan sắc của cô mà bà đã nương tay. Lúc đánh cô, bà cũng chỉ chăm chăm vào người mà đánh, chứ không hề dám động vào mặt cô. Gương mặt kiều diễm đó làm sao bà dám động vào. Đơn giản vì nó hái ra tiền cho cả cái bar này.
Nghe đâu, Maya khi biết tin Nga bị đánh thì đã quở trách bà Sen và Mao rất nặng nề. Sau đó không lâu, Maya con trực tiếp đến Mamba để xem tình hình của Nga. Sau đó, bà cũng huỷ luôn lệnh cấm bỏ đói hai ngày của cô. Tuy nhiên, Nga lại là người không cần đến sự khoan hồng này. Ngược lại, cô còn hất đổ cả khẩu phần ăn khi có người tận tay mang vào phòng cho cô.
Cả ngày sau khi xảy ra vụ việc giữa Nga và Andrew, cô chỉ ngồi lì trong phòng không thèm ăn uống. Mặt mày phờ phạc không một chút sức sống chỉ nhìn ra ngoài ô cửa sổ, nơi có những tia nắng óng ánh đang vô tư nhảy nhót như cố làm trò để người đang ngắm nhìn chúng có thể nở nụ cười.
Nga vật vờ đứng dậy từ trong một góc tối của căn phòng chật hẹp. Cô lê những bước chân chậm rãi về phía khung cửa sổ, chìa bàn tay gầy gò đón những ánh nắng muộn màng của buổi chiều tà, báo hiệu một ngày đau thương đã đi qua. Vậy là đã 3 tuần tròn trĩnh cô tha hương nơi xứ người. Lặng lẽ nhìn về phía chân trời mịt mù xa vạn dặm. Cô tự hỏi, giờ này gia đình nhỏ của mình như thế nào rồi? Họ có được bình yên hay không?
Đêm đến là khoảng thời gian duy nhất cô có thể sống với chính bản thân mình. Lúc đó, cô được ảo tưởng phiêu du vào những giấc mộng mị và khát khao thầm kín trong tâm hồn. Nơi chỉ có ánh mắt và nụ cười của William. Đời cô giờ đây là những chuỗi ngày bế tắt, không lối thoát. Liệu cô có thể giữ gìn tấm thân vàng ngọc này dành cho cho anh không? Tâm hồn cô đã bị đồng tiền vọc bẩn, thân xác cô đã bị những bàn tay nhơ nhuốc chạm vào. Liệu anh có còn cần đến và khao khát cô như anh đã từng? Trong những giây phút cùng cực của nỗi đau và sợ hãi. Cô chỉ muốn buông tay cho số phận đẩy đưa. Những lúc trong trong vòng tay kẻ lạ. Cô cũng đã từng nghĩ đến ý định quyên sinh. Thế nhưng, hình ảnh của anh lại chập chờn ẩn hiện trước mắt. Anh là lý do khiến cô tiếp tục tồn tại trên cõi đời này. Và như bao lần, sau những ý nghĩ ngây ngô dành cho người đã ruồng bỏ mình, cô tự trách cứ bản thân và nở nụ cười chua chát trong bóng tối chập chờn….
Bên ngoài toà nhà Đệ Nhất, những con thiêu thân vẫn đang vật vờ cạnh những bàn đánh bài hoạt động liên tục ngày đêm. Họ sẵn tay ném những đống tiền ra ngoài cửa sổ mà không mảy may suy nghĩ trong khung cảnh xa hoa lộng lẫy. Hình ảnh ấy hoàn toàn trái ngược với quang cảnh thảm thương của căn phòng chật chội đặc quánh hơi người. Mặc dù hai căn phòng này đều nằm trong cùng một toà nhà tráng lệ.
Xen lẫn tiếng ngở đều đều của hơn 30 cô gái là tiếng khóc khe khẽ văng vẳng nghe thật thê lương. Những giọt nước mắt lặng lẽ trượt dài trên gương mặt trắng bệch, rớt lã chã trong không trung rồi chạm vào nền nhà lạnh lẽo. Trong bóng đêm dày đặc, những giọt nước mắt ấy trong sáng và lấp lánh tựa như những viên kim cương đang bị giam mình trong khe núi khô cằn…
Nga cứ ngồi trong góc tối như vậy cho đến khi ánh bình minh dần dần ló dạng, chiếu những tia nắng nóng đầu tiên vào ô cửa sổ nhỏ…
Chào một ngày mới!
Các cô gái Mamba đồng loạt thức dậy. Kẻ xếp chăn dọn dẹp, người lại tranh thủ nhanh chân giành nhà vệ sinh cá nhân trước. Không ai thèm đoái hoài gì đến người đang ngồi trong góc phòng suốt đêm qua. Có người thờ ơ lãnh đạm, xem việc Nga hành xác là sự lựa chọn của cô và là cái ngu lớn nhất đời người. Một vài người khác thở dài chán chường nhìn cô trong vài giây rồi đi lo việc của mình. Một số khác vốn ganh ghét với cô lại được dịp chọc ngoáy.
Tưởng bở à? Định làm bà hoàng trong này nhưng vỡ mộng rồi phải không cưng?
Tao mà là bà Sen. Tao đánh còn nặng tay hơn nữa.
Có ai ngu như nó không? Được trai đẹp như vậy dâng rượu lên tận miệng, tiền nhét vào tận tay mà còn làm giá. Đáng đời. Kiểu này thế nào anh ta cũng chẳng thèm đến đây nữa đâu…
Nghĩ đến việc không còn được ngắm lén một cách công khai mỹ nam thanh lịch số một Đệ Nhất, trong lòng các cô gái Mamba cảm thấy một sự mất mát không hề nhỏ…
Thằng cha đó đẹp trai nhưng chắc thần kinh cũng không bình thường. Tao thì có thua gì nó? Hôm trước, tao thấy ổng đang ngồi một mình đợi nó. Định đến nói chuyện giết thời gian. Vậy mà ổng thẳng tay ném tao tờ tiền rồi thô lỗ bảo biến đi…
Chuyện mất mặt vậy mà cũng dám kể ra hả bà?
Im ngay! Im ngay! Không nghe gì sao? Hôm qua, Maya đã đích thân đến thăm nó đó. Đừng có động vào lại chuốc hoạ vào thân…
Cả nhóm ai cũng vừa ăn sáng vừa tụm năm tụm bảy nói chuyện phiếm và bàn tán về Nga. Duy chỉ có bé Lina thì cầm cái bao bao nhân đậu đỏ với ly nước lọc chậm chạp tiến đến chỗ Nga. Con bé ngồi bệt xuống trước mặt cô. Nó vụng về chìa cái bánh về phía cô và lí nhí nói.
Chị, ăn đi! Ăn đi!
Lina là người Trung Quốc. Nó không biết nói tiếng Việt cũng không biết nói tiếng Anh. Vì thế, nó chỉ cố gắng nói vài tiếng Khmer thông dụng nó mới học được ra sức ép Nga ăn. Có lần, Nga và Lina ngồi cạnh nhau lúc bar vắng khách. Nó đã cố gắng kể hoàn cảnh của nó cho cô nghe. Tuy cô không hiểu tiếng Trung Quốc. Nhưng bằng ngôn ngữ thân thể, cô mơ màng hiểu rằng, nó đã bị chính mẹ ruột của mình bán vào đây vì bà đã vay tiền của sòng bạc và không có khả năng chi trả. Nó vừa kể, vừa lấy tay lau nước mắt trông rất đáng thương khiến cô cũng không cầm lòng được mà ôm nó vào lòng. Lần đó, cả hai đều bị trừ tiền vì dám đóng cải lương trong bar.
Nhìn ánh mắt tội nghiệp và thành tâm của Lina. Nga dù chẳng thiết ăn uống gì cũng từ từ chìa cánh tay về phía trước đón nhận cái bánh bao đã nguội lạnh. Nó mỉm cười mừng rỡ bẻ chiếc bánh ra làm hai đưa cho cô để cô dễ ăn hơn. Thấy cô vẫn còn tần ngần nhìn cái bánh trên tay, Lina xua xua tay ra hiệu cô hãy ăn đi. Cô thấy gương mặt đợi chờ của Lina nhìn mình nên cũng đưa miếng bánh vào miệng cắn một cái cho nó vui lòng, kèm theo câu nói nghèn nghẹn trong cuống họng khô rang.
Cám ơn em!
Chị uống nước!
Nga cười buồn đón ly rước từ tay Lina hớp một ngụm. Chất lỏng hơi lành lạnh giúp phần bánh bao khô khốc cuối cùng cũng rơi qua được cuống họng nghẹn đắng.

Lina ngồi trước mặt Nga cười cười ngây ngô và đợi cô ăn tiếp nửa miếng bánh bao còn lại, khiến tâm trạng cô đơn trống trãi của cô cũng được an ủi phần nào. Càng nhìn con bé cô càng thấy thương. Lina có nét rất giống em gái Thiên Ngân của cô ở nhà. Nhất là nụ cười hồn nhiên khoe chiếc răng khểnh duyên dáng.
Nga chưa ăn hết cái bánh bao đã thấy giọng Mao oang oang ngoài cửa. Lina vừa nghe thấy giọng ông vội vàng đứng dậy đi thay đồ làm việc. Nó chỉ kịp nắm cánh tay Nga cười cười rồi ú té chạy.
Nga vẫn dửng dưng cúi đầu rỉa rỉa miếng bánh bao bằng một động tác vô cùng lười biếng và chán chường. Đã hai ngày không ăn gì mà cô chẳng hề thấy đói.
Mao tiến đến chỗ Nga, ẻo mông ngồi xuống ghế theo kiểu mà ông từng nói với các cô gái ở Mamba là nửa khiêu gợi, nửa hững hờ. Ông nhìn điệu bộ chẳng màn quan tâm của Nga thì trề môi vẻ khó chịu. Ông bó tay khi nghĩ đến trận đánh dã man của Sen với Nga mà có vẻ như cô chẳng ngoan lên được chút nào. Sau đó, ông cất giọng lanh lảnh như một cái loa phát thanh.
Cái con cứng đầu cứng cổ kia. Ăn không ngồi rồi hai hôm đủ rồi. Nhanh mà đứng dậy tiếp tục làm việc. Không ai nuôi cơm miễn phí ày đâu…
Nga vẫn ngồi im ru như không nhìn thấy sự tồn tại của Mao trước mặt. Cô cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi và không muốn tiếp khách một chút nào. Thế nhưng, nghĩ đến việc không làm ra đồng nào từ hai hôm nay để trả số nợ kia cho ba cô. Cô cũng từ từ cố gắng gượng đứng lên.
Mao thấy vậy thì cười cười vẻ hài lòng. Ít ra cũng còn biết sợ là gì. Ông không chần chừ báo cho Nga một tin vui.
Ê nói nghe nè. Maya đã cho phép mày qua thăm ba mày đó.
Nga vừa nghe Mao nói thì nét mặt thay đổi ngay. Ánh mắt lấp lánh không giấu được vẻ vui mừng. Tuy nhiên, cô chỉ nhìn ông như để xác minh lại sự thật. Cô tin không đời nào họ lại dễ dàng cho phép cô việc này. Suốt thời gian ở đây, không biết đã bao nhiêu lần cô cầu xin họ cho cô qua thăm ông Thiên nhưng họ đều từ chối. Vậy mà hôm nay cô lại đột ngột nghe tin này. Dù có vui sướng thật nhưng trong lòng lại tràn ngập bất an.
Nhìn ánh mắt vui sướng xen lẫn hoài nghi của Nga. Mao nói tiếp.
Tất nhiên, với một điều kiện…
Dĩ nhiên, Nga thừa biết điều này nên thản nhiên đón nhận. Cô lạnh lùng hỏi.
Điều kiện gì?
Hôm nay, mày không cần phải làm việc ở bar. Cứ nghỉ ngơi để lấy lại sức mà…làm loạn tiếp. Mao nửa đùa nửa thật, vừa nói vừa lấy ngón tay thô kệch xỉa bên thái dương của Nga rồi nói tiếp. Mày đó, cái con cứng đầu. Kỳ này, mày mà quậy nữa là khỏi đi thăm thằng cha già của mày luôn.
Nga hơi khó hiểu trước sự chiếu cố lạ thường của Mao. Mọi khi ông và Sen đều vắt kiệt sức cô, bắt cô làm việc để tăng thu nhập cho Mamba. Vậy thì cớ sao lần này lại tốt bụng để cô nghỉ ngơi như vậy. Trong lòng cô cảm thấy lo lắng hơn là vui mừng.
Thật ra, tối nay, tôi phải làm việc gì? Sao ông không nói rõ ràng ra mà lại úp úp mở mở…
Mao xua tay ỏng ẹo cái mông nhỏ xíu nghoe nguẩy bước đi và càm ràm.
Lo mà dưỡng sức. Nhìn dung nhan tàn tạ của mày tao phát tởm quá. Cái bản mặt xanh lè như tàu lá chuối kia thì mê hoặc được thằng đàn ông nào…
Nga nhíu mày nhìn theo dáng người nhỏ thó của Mao với những ý nghĩ mông lung. Trước khi ông bước ra khỏi cửa còn nói một câu vọng vào.
Đúng 3 giờ chiều phải chuẩn bị sẵn sàng để sang bên Spa Leopard với tao.
—o—
Sau 3 tiếng được năm nhân viên của Leopard phục vụ tận tình chu đáo với mọi dịch vụ chăm sóc sắc đẹp từ trên xuống đưới, từ trong ra ngoài. Nga nhanh chóng lấy lại phong độ thường ngày với dáng vẻ đài các xinh đẹp đầy vẻ thuần khiết.
Quý phái trong chiếc sườn xám màu đỏ dài chấm gối được làm từ chất liệu tơ tằm đắt tiền được mang từ Thượng Hải sang, Nga trông vô cùng kiều diễm và sang trọng. Váy may ngắn tay vừa vặn, cổ áo cao với chiếc cúc hoa văn tinh tế cùng màu được đơm dọc theo phần ngực áo kéo dài xuống phần eo nhỏ gọn vừa khít như chỉ dành riêng cho tấm thân ngọc ngà của cô. Đôi giày bằng chất liệu nhung đen cao chót vót trong đôi chân trắng ngần như ngọc trai khiến cô càng thêm xinh đẹp và đài các bội phần. Điểm nhấn thu hút trên người cô là đôi hoa tai bằng ngọc trai sáng lấp lánh, khiến cô trông yêu kiều như những tiểu thư trong các bộ phim Trung Hoa thời xưa.
Thế nhưng, lụa là gấm vóc được khoác lên người Nga cũng không thể nào so sánh được với dáng vẻ mỹ miều của gương mặt thanh tú, dù có thoáng đượm buồn nhưng lại ẩn chứa vẻ kiêu sa. Khiến bất cứ người đàn ông nào vừa nhìn cô cũng đều thầm khao khát nhưng lại không dám chạm tay vào vì sợ có thể làm vỡ đi sự mong manh yếu đuối của cô. Mái tóc dài đen mượt mà rẽ đôi được bới gọn gàng phía sau gáy càng tôn thêm vẻ đài các sang trọng. Có thể nói, vẻ đẹp của cô làm tôn lên phần giá trị của những thứ lụa là đắc tiền mà cô đang khoác lên người.
Mao cũng không quên đưa cho cô một cây quạt giấy màu trắng. Trên cánh quạt có vẽ hình những bông hoa mẫu đơn màu đỏ hồng đang nở bung dưới ánh nắng mặt trời để tăng thêm bản sắc của quốc phục Trung Hoa. Phía sau búi tóc được bới gọn gàng bằng những lọn bím là bông hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm tuyệt đẹp.
Sau một hồi xuýt xoa kiểm duyệt, Mao hối thúc Nga đi theo hai tên vệ sĩ của ông. Nhiệm vụ của họ là đảm bảo sự an toàn cho cô trong buổi đại tiệc đêm nay. Sự an toàn ở đây được Mao nhấn mạnh cả về nghĩ đen lẫn nghĩa bóng. Ngoài ra, chủ ý của ông cũng là vì muốn họ kèm cặp Nga. Tránh việc cô có thể làm náo loạn ở chốn đông người một lần nữa.
6 giờ tối, ngày thứ Năm tại hội trường tổ chức sự kiện lớn nhất khách sạn sòng bạc Đệ Nhất.
Ngoài đại sảnh của phòng tiệc là tấm bảng màu đỏ tươi với những dòng chữ bằng vàng óng ánh được ghi bằng ba thứ tiếng: Trung Quốc, Anh và Khmer.
Tiệc mừng thọ ông Mã Thiên Lục.
Mã Thiên Lục là một doanh nhân giàu có đến từ Bắc Kinh. Dù đã có hai đời vợ và sáu cô bồ nhí trẻ trung xinh đẹp chỉ đáng tuổi làm con gái ông. Thế nhưng, ông vẫn tham lam chi tiền cho Maya để mướn Nga làm tình nhân cho ông trong đại tiệc với hơn 1000 quan khách này. Sau một lần được Nga tiếp rượu ở Mamba, ông đã si mê dáng vẻ yêu kiều mảnh mai của cô và không ngần ngại chi số tiền lớn để cô có thể trở thành tình nhân của ông đêm nay. Tất nhiên, giao kèo này được nêu chi tiết rõ ràng với mục, không được quan hệ xác thịt trong suốt thời gian thuê người.
Toàn cảnh khán phòng được trang trí theo phong cách Trung Hoa với màu đỏ làm chủ đạo. Điểm nhấn của phòng tiệc là hàng trăm cây đèn lồng đủ màu sắc in chữ Tàu được treo đầy trần, nó khiến Nga liên tưởng đến phong cảnh Hội An về đêm mà cô được nhìn thấy trên các tờ tạp chí. Chiếc bánh kem khổng lồ cao ba tầng màu vàng nhạt cầu kỳ được đặc trang trọng cùng toà tháp rượu champagne vàng óng ánh cao chót vót được đặc cạnh đài phun nước khá qui mô ở giữa phòng. Bên trong hồ nước không quá sâu, từng đàn cá chép vàng đỏ thi nhau bơi lội. Ở chính giữa hồ là tượng Tề Thiên Đại Thánh một tay cầm cây gậy Như ý Kim Cô, một tay đang khéo léo vén quần tè, dòng nước rỉ rả từ bức tượng cao gần một mét xuống hồ nước trong veo khiến quan khách vừa nhìn thấy đã bụm miệng cười…
Dù Nga không thiết quan tâm đến điều chi, nhưng những lời xì xào của những người xung quanh cứ ập liên tiếp vào tai cô. Nào là bức tượng Tề Thiên kia được xây cả tháng mới xong, và để chuẩn bị cho bữa tiệc mừng thọ qui mô lớn này, Đệ Nhất đã phải chuẩn bị liên tục 6 tháng qua. Đúng là những người giàu luôn biết cách ném tiền qua cửa sổ. Nga suy nghĩ bâng quơ rồi mỉm cười buồn bã.
Càng về đêm, quan khách đến càng đông, ồn ào náo nhiệt rộn ràng cả khán phòng rộng lớn. Vừa nhìn vào, ai cũng biết họ là thành phần thượng lưu giàu sang phú quý, phong thái vô cùng sang trọng với xiêm áo lụa là đẹp mắt. Vì chủ nhân của bữa tiệc là người Hoa nên hiễn nhiên, số lượng khách Trung Quốc chiếm đông đảo trong khán phòng.
Không khí bữa tiệc rộn ràng với tiếng nhạc Hoa nhẹ nhàng đang bị tạp thanh ồn ào của tiếng nói chuyện, cười đùa cùng tiếng nước chảy rì rầm. Thoảng trong không gian với ánh sáng được phát ra từ hàng trăm chiếc đèn lồng là mùi hương của quốc hoa Trung Quốc, mùi hoa mẫu đơn dịu dàng thanh khiết vừa chạm vào khướu giác đã khiến quan khách mê ly ngay.
Nga nở nụ cười úa sầu tiến đến chỗ ông Lục. Dù cô có đau khổ chấp nhận làm việc này, cô cũng phải diễn cho thật tốt phần vai tình nhân xinh đẹp quyến rũ đang hạnh phúc bên cạnh người đàn ông triệu phú già xụ kia. Vì chỉ có hoàn thành tốt nhiệm vụ này, ngày hôm sau, cô mới được phép đi thăm ba mình. Chỉ cần nghĩ đến giây phút được gặp ba, cô lại có thêm sức mạnh và sự nhẫn nại để làm hoàn sứ mệnh này.
Nếu không nhìn số 70 trên chiếc bánh kem khổng lồ, Nga cũng không nghĩ rằng ông đã 70 tuổi. Có lẽ vì được sống trong điều kiện tốt và sung sướng nên nhìn ông khá trẻ so với tuổi. Vừa nhìn thấy cô bước đến, ông mỉm cười đầy ẩn ý, ánh mắt không rời gương mặt xinh đẹp và dáng người quyết rũ kia.
Vốn là một cô gái thông minh, nên khi vừa được Mao dạy vài câu chào xã giao bằng tiếng Tàu thông dụng, Nga đã ghi nhớ ngay. Xếp cây quạt đang được xoè trong tay lại, cô e ấp thân mình cúi đầu chào ông và những người khách đang đứng cạnh ông bằng giọng tiếng Tàu bập bẹ dễ thương khiến ông rất hài lòng. Ông choàng bàn tay sang vòng eo cô thân mật một cách tự nhiên như thể cô là tình nhân thực sự của ông. Lúc bấy giờ, cô mới để ý người phụ nữ xinh đẹp vừa đứng bên cạnh ông đã bực bội bỏ đi.
Ông Lục cũng không qua tâm về điều đó, chỉ tươi cười nhìn Nga đầy sự mê muội rồi giới thiệu với những người bạn xung quanh mình bằng tiếng Tàu. Nga nghe chẳng hiểu gì, cô chỉ cố mỉm cười vui vẻ để làm tròn vai diễn của mình. Sau khi giới thiệu cô với hết vị khách này đến quan khách khác, ông Lục ôm eo cô tiến đến một vị doanh nhân đang đứng đối tấm lưng rộng lớn trong bộ vest đen về phía cô. Từ xa, cô đã có một linh cảm chẳng lành khi nhìn thấy tấm lưng hơi quen thuộc đó. Trong lòng cô bắt đầu hình thành một nỗi lo lắng mơ hồ. Cô cắn môi hồi hộp và lẩm bẩm van xin.
Không phải Andrew Việt Trần đâu nha. Không phải tên biến thái đó đâu. Không phải tên mặt dày đó đâu. Chắc chắn là không phải!

..
.
Đúng vậy! Andrew Việt Trần chứ không thể ai vào đây được. Dáng người cao lớn hơn 1m80 quyến rũ như siêu mẫu kia thật khó có thêm một nguyên bản như vậy trên đời.
Chết mày rồi nha Nga!
Nga nhăn mặt, lấy tay che đầu. Chẳng biết là cô đang trốn tránh sự thật hay là muốn trốn tránh Andrew. Cô chắn chắn, anh ta sẽ không đời nào để cô yên thân.

Hoàn toàn đúng, không sai một li dự đoán của Nga, Andrew đã xỉa xói cô ngay câu đầu tiên khi ông Lục vừa tiến đến gần anh bắt tay chào hỏi. Tất nhiên, ông không thể quên giới thiệu Nga với Andrew. Nếu ông mà biết mối quan hệ như chó với mèo của Nga và Andrew chắc ông sẽ không hồ hởi như vậy.
Chào ông Trần! Thật cám ơn sự hiện diện của ông ở đây đêm nay. Tôi không nghĩ là ông có thời gian để mà tham dự bữa tiệc nhỏ này…
Nga trề môi kín đáo. Hắn ta mà bận cái nỗi gì. Tối ngày ăn vạ bên Mamda hàng tiếng đồng hồ…
Andrew nhếch môi cười tà mị, miệng trả lời với ông Lục nhưng đôi mắt tinh anh như rồng, như phượng kia cứ lảng vảng trên người Nga từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Sau đó, anh dừng lại ở khuôn mặt đang ngó quanh quẩn ngây ngơ có chủ ý của cô.
Ông đừng quá khách sáo. Sẽ thật là một thiếu sót nếu tôi không thể tham dự bữa tiệc trong khi tôi đang chu du ở Phnom Pênh như thế này.
Ông Lục nở nụ cười tươi, khoé mắt già nua hiện rõ chi chít những nếp nhăn lan rộng. Chả trách người đời thường nói, chỉ cần nhìn đôi mắt khi cười thì người đối diện có thể đoán được tuổi của một người.
Andrew một tay bỏ vào túi quần, một tay giơ ly rượu mà vừa nghe mùi Nga đã biết là Single-malt. Anh chúc rượu ông Lục.
Chúc ông sinh nhật vui vẻ, khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi để luôn là người dẫn đầu trong ngành tài chính Trung Quốc.
Ông Lục nghe được đề cao như vậy thì thích lắm. Ông cười tít mắt cảm ơn và nâng ly với Andrew. Ông cũng không quên lấy một ly rượu vang đỏ đưa cho Nga.
Ông Trần đây là chỗ làm ăn quen biết của anh nhiều năm nay đó em. Em hãy chào hỏi anh ta đi…
Nga cầm ly rượu trong tay, lườm lườm mắt cảnh giác với Andrew. Trong giọng nói thật khiến người khác không biết cô đang vui hay đang phẫn nộ.
Được biết ông quả thật là một điều quý hoá đối với tôi!
Andrew quét mắt qua gương mặt xinh xắn của Nga cười cười vu vơ, an vị ở đó mà không muốn rời đi nơi khác đến nỗi ông Lục cũng phải ho khan mấy lần. Không khó chịu sao được khi ông chưa so sánh mình với anh thì đã cảm thấy vô cùng tự ti trước một thanh niên vừa trẻ tuổi vừa điển trai quyến rũ như Andrew. Việc so sánh này khập khiễng giống như trứng chọi đá. Thật sự khiến ông mất tự tin khủng khiếp.
Nga bị ánh nhìn như thiêu sống của Andrew thì thoáng chút bối rối, đưa ly rượu lên uống một ngụm.
Cô không nên uống nhiều rượu. Tôi quả thực rất sợ bị ôm bừa bãi…
Mặt Nga đỏ bừng, cứng đơ nhìn Andrew, vừa ghét vừa hận, đi đâu cũng gặp cái bản mặt dày này.
Ông Lục hơi hoang mang, ánh mắt khó hiểu nhìn hai người cất giọng tò mò.
Ý anh là sao?
Ngay khi ông Lục vừa dứt lời, Nga đã trừng mắt nhìn Andrew như cảnh cáo.
Không biết Andrew vì sợ ánh nhìn của Ngay hay vì không muốn ông Lục biết mối quan hệ của anh và cô nên lấp liếm.
Một người khá am hiểu tâm lý phụ nữ như ông Lục không biết rằng, phụ nữ khi say thường rất nguy hiểm sao? Anh quét mắt qua gương mặt hầm hầm của Nga rồi mỉm cười nói tiếp. Họ hay hành động ngông cuồng và vô ý thức. Đại loại như cô gái mà tôi khinh nhất trên đời. Mỗi khi say, cô ta thường hay chửi người không thương tiếc, tệ hơn là còn có ý định va chạm thân xác đàn ông. Nhất là những người đàn ông đẹp trai như tôi đây…
Nga trề mồi quay mặt đi chỗ khác. Nghe mắc ói quá!
Ông Lục hơi sững sờ nhìn Andrew. Tự tin quá vậy cha?
Andrew không lấy phiền lòng trước hai gương mặt choáng nặng thay vì đồng tình kia. Anh đưa tay lên miệng ho khan một tiếng rồi nói tiếp Vì thấy tôi đây quá đẹp trai nên si mê quá độ. Sau đó, cô ta lợi dụng rượu đề mà cố gắng tiếp cận tôi. Điền hình là ôm chầm lấy người tôi không buông ra luôn. Vì thế, tôi đây khuyên ông nên chăm sóc con gái….à quên, bạn gái cẩn thận.
Kể xong, Andrew nhếch mép cười nhìn Nga ẩn ý. Ông Lục cắn răng, gượng cười lấy lệ rồi khoát vai Nga xin phép được gặp gỡ những người khách khác.
Vừa quay đi, ông Mão đã lẩm bẩm. Mỗi lần gặp nhau, anh ta không xiên xỏ ông thì không chịu được thì phải?
Andrew khinh khỉnh quay người nhìn theo dáng Nga, nhìn vòng tay già nua đang đặt lên eo cô. Bất giác, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Người mà anh đang nhắm đến lại bị hẫng tay trên như vậy. Thực sự là trong lòng đang hoả hoạn rất nhiều.
Hai cô gái cực kỳ xinh đẹp bốc lửa và khiêu gợi không biết từ đâu tiến đến chỗ Andrew. Nũng nịu khoát tay anh mỗi bên một cô rất là thân mật. Họ là hai chân dài đình đám trong giới người mẫu Sài Gòn được Tiệp tuyển sang đây để Andrew bù khú ít ngày.
Hai em dự tính định cư trong nhà vệ sinh luôn à?
Andrew cười cười nói, liếc nhìn bộ trang phục mới trên người hai cô gái. Thì ra là đi thay đồ. Anh mới vào đây có 2 tiếng đồng hồ thôi mà hai nàng đã thay ba bộ váy rồi. Mà mỗi lần vào trong bước ra là lại càng ngắn. Nếu anh không ngăn cản, có lẽ, lần thứ tư họ sẽ không mặc gì.
Anh này. Người ta mới đi có chút xíu mà đã nhớ, đã giận rồi sao? Cô gái có mái tóc ngắn cá tính nói.
Đâu có. Anh thấy dễ thở hơn một tí… Andrew cười cười, đưa ly rượu lên uống. Mắt không thèm để ý bộ ngực đồ sộ trước mắt dù chỉ là một giây, bởi chúng đang phiêu lãng đến một nơi rất xa ở trung tâm khán phòng.
Cô gái có mái tóc nhuộm vàng như Tây thăm dò hướng Andrew đang nhìn, thấy mục tiêu của anh là người con gái xinh đẹp dịu dàng trong bộ sườn xám đỏ kia thì mặt đang tươi bỗng tối sầm lại. Cô hơi khó chịu nói.
Andrew à, hay là bọn mình kiếm nơi nào đó yên tĩnh hơn để tâm sự đi?
Andrew không nhìn cô, nuốt trôi ngụm rượu trong miệng, dửng dưng nói.
Hồi chiều đã tâm sự bốn lần rồi vẫn chưa đủ à?
Anh này…Em chưa đủ hay là anh chưa đủ? Nhìn ai mà nhìn dữ vậy? Vậy gọi bọn em lên đây làm gì? Khác với vẻ mạnh mẽ của cô gái bên kia, cô gái này trông rất uỷ mị và nhõng nhẽo. Andrew không đáp không rằng, duy chuyển thân người cùng hai cục nợ hai bên tiến đến nơi anh đang muốn đến.
Lúc này, ông Mao đang tiếp khách. Nga xin phép ông dạo quanh một chút vì không chịu được mùi khói thuốc. Ông hơi không vui nhưng cũng cho cô đi.
Nga đang đứng xem cá trong hồ nước thì bộ ba Andrew tiến đến, cất giọng trêu ghẹo.
Đang xem cá hay là đang cố gắng xem Tề Thiên tè?
Nga liếc mắt nhìn Andrew khó chịu. Lướt mắt sang hai cô gái bên cạnh anh còn thấy họ khó chịu với cô hơn.
Vị đại gia đây bận bịu với hai cô bạn gái xinh đẹp bên cạnh rồi mà vẫn còn thời gian châm biếm người khác sao?

Andrew nhếch môi cười, hất mặt về phía Nga giới thiệu.
Hai cưng, đây là người quen của anh. Nói cho hai cưng biết luôn là, cô gái này đây rất thích cặp với Sugar Daddy…
Hai cô gái mặt mày trang điểm rất đậm. Họ vừa nhai kẹo cao su vừa nhìn nhau cười cười, ánh mắt mỉa mai xen lẫn ganh ghét dành cho Nga thấy rõ. Tay chân không chịu nghỉ ngơi một giây, hết ôm lấy eo Andrew lại bá vào cổ anh nũng nịu, thân người thon thả, bộ ngực căng tròn cứ tì sát vào lồng ngực anh khiến chúng muốn ngạt thở. Nga tưởng tượng, nếu có thể, họ đã đu lên người anh để anh bế đi vòng vòng trong này rồi.
Nga không trả lời, mặt hầm hầm nhìn chỗ khác cố không thèm quan tâm. Vậy mà có người dai như đỉa đói, cứ tìm mọi cách thoá mạ cô hết lần này đến lần khác.
Cô Thiên Nga đây kinh nghiệm nghề nghệ còn rất non tay. Vì thế, hai cưng cũng nên thương tình chỉ giáo thêm vào kiểu Kamasutra để cô ấy còn kiếm cơm nuôi thân…
Hai cô gái che miệng cười khúc khích trước câu châm chọc của Andrew. Anh vẫn tỉnh bơ nhìn sau gáy cô, dù không thấy mặt cũng biết cô đang rất tức giận. Đó cũng là điều anh muốn, anh muốn thấy cô tức giận thì anh mới thoả mãn.
Nga cố tỏ ra không quan tâm cũng như không nghe thấy những gì anh vừa nói. Cô đứng ngắm nhìn chiếc bánh kem tuyệt đẹp, cầm một ly rượu cạnh đó lên uống một ngụm để lấy lại bình tĩnh.
Nếu anh nghĩ tôi đang rất điên tíết thì anh đã nhầm. Vì từ nãy đến giờ, tôi cứ tưởng mình đang nói chuyện với loài cầm thú. Người không hiểu được thú nói chuyện.
Nga gượng cười, che giấu ánh mắt căm giận và bi thương. Cô phải nhịn anh ta. Nếu gây ra chuyện, cô sẽ không thể đi thăm ba mình. Cô nhớ ba nhiều lắm….
Giỏi! Sức chịu đựng rất khá. Andrew quay sang hai cô gái nói. Hai cưng cũng nên học tập cô Thiên Nga đây ở tính chịu đựng. Nghe đâu ông Lục tuy già nhưng vẫn còn rất gân. Một đêm dùng Viagra cũng leo lên leo xuống được đến bốn lần. Dừng lại ơ đây, anh quay sang nhìn cô nói tiếp, giọng khuyên nhủ xen lẫn mỉa mai. Cô cũng nên dưỡng sức, đừng ham vui quá mà sáng không đứng dậy nổi để tiếp khách…
Nga giận run người, tay cung chặt lại, nước mắt vì tức tưởi mà ứa ra trong veo trượt dài trên má, sáng và lấp lánh đến nỗi có thể soi rõ gương mặt thoáng phần hối hận của người đối diện. Cô uất ức đến không thể nói nên lời, căm hận anh đến tận xương tuỷ, nhục nhã vô biên với hai cô gái trước mặt dù họ trông có vẻ chẳng quan tâm gì nhiều đến cuộc hội thoại của cả hai. Cô bức bí trong lòng, chỉ trân trân mắt nhìn anh vừa căm phẫn, vừa bất lực vì không thể tiến tới tát một cái vào gương mặt đẹp đẽ kiêu ngạo kia.
Anh là cái đồ dâm dục dơ bẩn nhất mà tôi từng gặp. Biến, biến ngay khỏi mắt tôi trước khi tôi còn ăn nói tử tế với anh.
Bị hất một gáo nước lạnh trước mặt hai người đẹp thiệt là mất mặt đó nha!
Trước giờ, chỉ có Andrew có quyền hạnh hạ và làm nhục đàn bà. Theo lý giải của riêng anh là, vì anh đẹp trai nên anh có quyền làm như vậy. Nếu họ thích thì cứ việc tự nguyện đến bên anh, còn không thì anh cũng chẳng màn. Bởi đàn bà si mê anh thì thiếu gì…
Rất hân hạnh được cô phán chính xác như vậy. Tôi đây cực kỳ dâm dục trên giường. Hai em đây cũng chết mê chết mệt vì sự dâm dục của tôi đó. Phải không hai cưng?
Andrew chẳng chút bận lòng, giương bộ mặt trơ trẽn ra khẳng định luôn sở trường của mình mà không chút xấu hổ. Vừa nói anh vừa kéo đầu cô gái tóc vàng lên cao thêm chút nữa dù cô đang mang đôi giày cao cả tất. Cực chẳng đã, anh mới cúi đầu xuống liếm một cái lên đôi môi đỏ bóng của cô ta. Cô gái đó lộ vẻ mặt sung sướng không hề giấu diếm. Trong lòng chắc chẳn bực bội lắm vì anh chỉ liếm có một lần rồi hất mặt về phía Nga.
Nếu muốn kiếm thêm kinh nghiệm phòng the thì hãy theo chúng tôi. Tôi đây dư sức phục vụ ba cô một đêm thiệt sung sướng luôn. Đảm bảo cô sẽ nhớ mãi không quên Anh nháy mắt, không hề xấu hổ một chút nào trước những gì trần trụi mình vừa nói.
Mặt Nga đỏ chét, giống như máu đều dồn hết tại đây. Cô không thể nào đứng đây nghe thêm lời nào nữa với tên đốn mạt này. Cô hít một hơi dài kiềm chế, quay người dứt khoát bỏ đi. Vừa đi, cô vừa cố gắng điều tiết cơn thịnh nộ trong lòng mình.
Không được nổi nóng. Mình phải đi thăm ba. Mình chắc chắn phải đi thăm ba. Mình rất nhớ ba….
Nga quay lưng đi rồi. Andrew vẫn còn cười khinh khỉnh hỏi với từ phía sau.
Suy nghĩ kỹ đi. Cô thích riêng lẻ hay tập thể. Cái nào tôi cũng chiều tất.
Nga không thèm quay lại đáp trả lời nào. Cô nghiến răng cành cạch chửi thầm cái tên biến thái có một không hai này.
Mấy cô tình nhân của ông Lục đang có mặt ở bữa tiệc này quả thật rất tức giận và vô cùng ghen ghét Nga. Tất cả cũng chỉ vì cô được ưu ái vinh dự cùng ông cắt bánh kem và mở rượu champagne khai tiệc. Ông Lục một tay cầm con dao dài có cột sợi nơ đỏ ân cần choàng cánh tay già nua sang ôm trọn vẹn thân người Nga. Cả hai cùng nhau cắt bánh vừa nở nụ cười ẩn ý. Tiếng pháo kim tuyến đột ngột nổ tung rũ xuống khắp khu vực này khiến Nga giật mình, tạo thêm cơ hội cho ông Lục bày tỏ sự say đắm dành cho người đẹp. Vừa thấy thái độ co người giật mình của Nga, ông cười ngất, ôm lấy cô dỗ dành, bàn tay không ngừng trượt lên trượt xuống vòng mông tròn trịa quyến rũ.
Nga cười đau khổ, khuôn mặt căng thằng và cam chịu những cú va chạm vào người mình, quyền ưu ái mà trước giờ cô chỉ dành trọn ột người, là anh. Chỉ duy nhất một mình anh được cô tự nguyện dâng hiến. Ngay lúc này đây, cô bỗng dưng nhớ thương anh khôn cùng. Mỗi khi nghĩ đến anh, mắt cô lại long lanh ánh nước. Cô cố gắng nở nụ cười nhằm ngăn dòng lệ sắp trào ra khỏi khóe mi đã chịu nhiều nỗi đau buồn. Cùng lúc, cô cố gắng nhoài người ra khỏi vòng tay của ông Lục và cứ nghĩ mình sẽ được tự do một lúc. Nào ngờ chỉ trong nháy mắt, cô lại tiếp tục chịu đựng một cực hình khác.
Anh hỏi em, tình yêu của em sâu đậm bao nhiêu?
Em nói rằng, em yêu anh thật nhiều.
Tình em là thật và trái tim em cũng vậy
Có ánh trăng kia minh chứng cho lòng em…
Nhạc khúc bất hữu nổi tiếng Ánh trăng nói hộ lòng em qua tiếng hát ngọt ngào của Đặng Lệ Quân nhẹ nhàng vang lên trong khung cảnh lãng mạn. Toàn bộ đèn trong khán phòng đều đã được tắt đi, chỉ còn những ngọn nến hồng được thắp lên tự khi nào. Trong không gian lãng mạn thoang thoảng mùi hoa mẫu đơn. Nga úa sầu trong vòng tay ông Lục, lê lết bước chân vụng về theo điệu nhạc du dương. Ánh sáng lập loẻ ít ỏi càng tạo thêm cơ hội để ông sờ mó vào những nơi mà ông khao khát nhất trên cơ thể cô. Bàn tay đầy nếp nhăn ươn ướt vì mồ hôi của ông làm cô bủn rủn và ghê sợ. Không biết đã bao nhiêu lần trong ba phút đầu khiêu vũ, cô đã ngăn lòng mình với ý nghĩ chạy ra khỏi nơi này.
Tuy nhiên, cũng may cho Nga. Vì cô không biết nhảy nên đã vô ý đạp lên chân ông Lục không biết bao nhiêu lần. Vì thế, sau một hồi chịu đau để mò mẫn thân thể tươi xanh như chồi non hé mở của cô. Ông đành để cô tự do một lúc để bắt cặp cùng một người đàn bà khác.
Mọi người cũng bắt đầu tìm bạn nhảy, ùa hẳn vào hết khu vực khiêu vũ. Số ít ỏi khác còn lại thì chuyện trò rôm rã. Trong số đó có bộ ba Andrew, hai cô gái đang cãi nhau kịch liệt xem ai sẽ là người khiêu vũ với anh trước. Andrew chán chường bỏ tay vào quần, người tựa vào một thân cột cao to tao nhã cầm ly rượu uống, mắt rà soát quang cảnh trong phòng như tìm kiếm người nào đó…
Nga đứng cô quạnh gần khu vực chính giữa khán phòng. Bên cạnh cô là chiếc bánh kem vẫn còn lung linh ánh nến, ánh sáng vàng vọt chiếu lên khuôn mặt úa sầu của cô. Trông cô vừa lạnh lẽo vừa đơn độc đến đáng thương. Cầm một ly rượu lên uống, chất men ấm nóng dần ngấm vào người khiến cô cảm thấy khá hơn chút ít. Từ đây, cô vô tình thoáng nhìn thấy ông Lục đang rất vui vẻ cùng người đàn bà khác. Cô bất giác bật cười vu vơ. Đàn ông đúng là một lũ như nhau. Chẳng ai chung tình tuyệt đối cả. Có phải anh cũng như vậy? Dễ dàng ngã vào vòng tay của người đàn bà khác mà từ bỏ cô? Mắt cô một lần nữa trong số hàng trăm lần lại nhạt nhoà, lệ chảy thành một dòng thật dài bi ai. Khuôn mặt diễm lệ nhưng mang nặng tâm trạng của cô thật không thích hợp ột bữa tiệc vui vẻ như thế này.
Đang phút cúi đầu đưa tay lau giọt nước mắt đang vô thức tuôn trào không kiểm soát. Thân hình cao lớn uy nghi đậm đặc mùi Single-malt quen thuộc từ đâu xuất hiện, hung hăn đẩy mùi hoa mẫu đơn bay mất. Nga tò mò ngước lên nhìn, mắt vẫn còn đọng nước, long lanh nhìn người trước mặt, in cả bóng dáng đẹp đẽ đó vào cả trong đáy mắt tròn tuyệt đẹp nhưng héo úa của mình.
Đi chỗ khác chơi cho tôi nhờ!
Nga lạnh lùng mắng khi bắt gặp người mà mình không muốn gặp, khó chịu quay người sang phía chiếc bánh kem to đùng, vừa nhanh tay quệt hết nước mắt còn vương vãi, vừa dùng tay nghịch ngịch sáp nến đang chảy rỉ rả xung quanh bàn như để đánh lạc hướng người vừa mới bắt gặp cô đang yếu lòng.
Andrew bỏ hai tay vào túi quần, không ngần ngại tiến gần sau lưng Nga hơn. Anh cúi người ghé sát vào tai cô thì thầm, giọng bỡn cợt. Ánh mắt đen trong bóng tối sâu hõm như những vực thẳm không đáy, sẳn sàn nhấn nhìm bất cứ người nào trong tầm mắt của mình.
Bị thất sủng nên ra đây khóc lóc à? Chi bằng đi với người vừa trẻ, vừa đẹp trai lại vừa sung sức như tôi đây không phải tốt hơn không?
Nga bị Andrew áp má bất ngờ. Cô hốt hoảng quay người nhìn anh thì bị chạm mặt vào lồng ngực to lớn bám đầy rượu Whisky. Không biết anh uống như thế nào trong khi rượu bám đầy người mà mặt vẫn tỉnh bơ như vừa uống nước lã. Cô lùi bước chân ra phía sau đề phòng, ánh mắt vừa dè chừng vừa cảnh cáo anh. Cô thực sự đang không vui trong lúc này. Một chút kiên nhẫn cũng không có để mà đối đáp với anh như thường lệ. Cô gằn giọng.
Biến nhanh trước khi tôi còn ăn nói tử tế với anh.
Tôi đây thiệt thích tính cách hung dữ của cô. Tưởng tượng trên giường chắc cô còn hoang dã hơn nữa. Chưa gì đã thấy thích rồi. Andrew nghiêng người, khẽ rót vào vành tai trắng mịn màng của Nga những lời khiêu khích thật khiến người nghe cảm thấy nóng ran cả người. Tôi đây chắc chắn phải chiều chuộng cô tốt hơn ông giả kia rồi. Cô đây suy nghĩ thiệt là nông cạn quá đi! Có tiếc không? Nếu có. Tôi cũng không ngần ngại bao dung mà cho cô thêm một cô hội. Nói đi, cô thích riêng lẻ chỉ mình tôi và cô hay là cô thích tập thể. Thích cái nào tôi chiều cái nấy.
Nga ức chế, bị những lời nói gợi dục thô bỉ của Andrew làm cho choáng hết cả mặt mày. Oán hận bản thân mình vì không thể cho anh ăn mấy cái tát để chừa thói bói bậy.
Anh muốn tắm rượu hay bị đánh? Bị ăn mấy cái tát lần trước mà vẫn không chừa à?
Nhớ đến những cái tát của Nga lần trước, Andrew không những không đề phòng trước cô mà còn tỏ ra khinh khỉnh.
Tôi đã nói rồi. Tôi thích tính bạo lực của cô. Càng đau lại càng khích thích tôi đó nha…
Nga thở nặng nhọc, nhắm mắt lại trấn an tinh thần. Thật sự nói chuyện với tên mặt dày này khiến cô bị tăng huyết áp đột ngột.
Chương 38: Đàn ông làm gì khi bị phụ nữ đánh? (Phần 2)
Biến thái…
Có tôi…
Anh nghe đây. Tôi không muốn đôi co với anh. Tôi đang rất mệt. Tôi thực sự không muốn nhìn thấy mặt anh. Tôi nói lần cuối. Biến ngay! Biến ngay khỏi tầm mắt tôi anh có rõ chưa?
Tôi không đi thì sao? Chỗ này đâu phải của cô. Hay cô nghĩ mình là tình nhân của ông Lục nên ăn theo để kiếm chút quyền hành?
Andrew không nhúc nhích, đủng đỉnh bỏ tay vào túi quần thách thức Nga.
Nga không còn kiên nhẫn. Cô biết mình không thể đôi co với hạng người này nữa nên quyết định đi chỗ khác. Tuy nhiên, khi cô vừa tách người anh bước đi thì đã bị bờ vai rộng lớn ngăn lại.

Anh muốn gì? Nga cao giọng quát.
Tôi muốn cô.
Hai cô kia không đủ cho anh sao? Nếu không đủ. Hãy đi kiếm người khác. Đừng làm phiền tôi nữa.
Nga đẩy người Andrew toan bước đi nhưng anh vẫn kiên trì ngang tàng chặn lại. Ghìm giọng nói có vẻ rất nghiêm túc.
Ra giá đi! Bao nhiêu?
Nga trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn Andrew như thể. Tôi đang nói tiếng Việt anh không hiểu sao?
Nhanh sau đó, Andrew đặt đôi tay to bản của mình lên vòng eo Nga. Cô mất hồn hung hăn trừng mắt nhìn anh. Vẻ mặt vừa tức giận lại vừa sợ hãi. Cô đẩy người anh ra nhưng anh lại càng kéo người cô áp vào người anh chặt hơn. Cô không phản kháng được, lại không thể kêu la.
Nhìn dáo dác không thấy hai tên bảo kê đâu cả. Cô bức bí nghiến răng nói.
Thả tôi ra mau. Nếu không anh sẽ hối hận…
Từng lời Andrew nói ra, lực từ vòng tay anh càng thêm siết chặt người cô. Cơ thể qua lớp vải lụa mỏng manh của cô càng tì sát vào người anh. Từ đây, cô có thể nghe nhịp tim của ai kia đang đập liên hồi. Chẳng kém cảm giác sợ hãi mà cô đang phải gánh chịu. Nhưng cô không còn tâm trí để quan tâm. Ánh mắt sợ hãi của cô nhìn Andrew rồi nhìn về phía ông Lục đang nói cười. Cô sợ ông nhìn thấy cảnh này thì xem như hỏng chuyện với Maya. Andrew thấy cử chỉ của Nga thì càng thêm thô bạo.
Cô đang doạ tôi à? Ý cô là sẽ xúi giục ông Lục xử lý tôi vì tội dám trêu ghẹo cô đúng không? Cô làm tôi sợ quá đó.
Anh biết sợ sao còn dám. Ông Lục rất có thế lực. Người như anh, ông ta trở tay là không kịp ngáp. Đụng vào tôi đi. Anh không được yên đâu.
Đã ngủ với ông ta rồi phải không? Vì thế mới ra mặt tâng bốc ông ta như vậy. Andrew nhếch miệng cười nhạt trước câu nói đề cao về thực lực của ông Lục.
Đó không phải là chuyện của anh.
Câu trả lời mở của Nga khiến Andrew đổi sắc mặt, đôi mắt đen nhanh chóng chuyển sang đỏ rực như máu.
Cô đã ngủ với ông ta?
Nga bực mình trước câu hỏi bất nhã của Andrew. Cô cố dùng hết sức mình đẩy người anh ra nhưng lại bị vòng tay rộng lớn của anh siết chặt hơn.
Chuyện đó có liên quan gì đến anh. Thả tôi mau! Anh có nghe không hả đồ lưu manh…
Andrew không được trả lời thứ mình muốn biết nên ra sức bóp lấy bờ vai Nga khiến cô đau điếng. Anh kéo người cô lên gần sát mặt mình hơn. Hay nói đúng hơn là anh cúi đầu xuống sát gương mặt xinh đẹp đang sợ hãi của cô gằn giọng đáng sợ.
Trả lời mau! Có phải như vậy không?
Nga bị khuôn mặt hung thần của Andrew làm cho hoảng sợ trong tức thời. Ánh mắt nhìn anh vừa đề phòng vừa khiêu khích. Sau đó, cô buộc miệng.
Phải thì sao? Nga nhìn vào đôi mắt của Andrew, càng lúc càng lộ rõ những đường gân máu đỏ thẫm đáng sợ. Cô ghìm giọng nói tiếp. Anh đang làm tôi đau đó.
Câu khẳng định ngắn gọn của Nga kết thúc bi kịch cô đang chịu đựng. Có điều gì đó không bình thường đang diễn ra trong cơ thể một ai đó. Andrew được thoả mãn câu hỏi thì cũng chịu từ bỏ cô. Anh buông lỏng đôi tay mình, lạnh lùng thả cô ra lạnh lẽo như vừa vứt bỏ một thứ gì đó không cần thiết nữa. Anh nghiến răng khinh bỉ nhìn cô.
Đồ con điếm rẻ tiền…
BỐP
Nga sầm sắc mặt lại, không chần chừ giơ rộng cánh tay tát vào mặt Andrew một cái mà không còn biết hậu quả cô có thể phải gánh chịu. Câu nói của Andrew như ngàn vết dao đâm vào trái tim vốn đã bị tổn thương quá nhiều vì sự mặc cảm của số phận trong lòng Nga, nó khiến cô bộc phát cơn giận cực độ bằng hành động mà cô không nên làm trong lúc này. Cô không thể gặp người ba cô hằng nhớ thương nữa rồi. Ý nghĩ này càng khiến cô điên dại trước lời nhục mạ tiếp theo của người đàn ông đang đứng trước mặt.
Tôi đã nói sai về cô nên mới tức giận như vậy? Thế tôi phải nói thế nào thì mới chính xác hơn đây? Andrew ra bộ chống tay lên trán suy nghĩ rồi nói tiếp. À. Lẽ ra, tôi nên nói như vầy mới phải, cô vốn là gái điếm cao cấp chứ không hề rẻ tiền. 5000 đô một đêm nhưng cô vẫn còn chê mà. Ông ta chắn hẳn đã trả cô nhiều hơn thế có phải không?
Mắt Nga đỏ ngầu như hai hòn lửa nhìn Andrew. Cô không chần chừ dùng hết sức lực còn lại giơ cánh tay thon dài trắng mịn trong ánh nến lung linh về phía anh. Thế nhưng, nhanh như cắt, anh đã nghiêng người né tránh. Anh nói quá đúng. Vì thế, anh không đáng bị nhận cái tát này. Anh dù khinh khi cô. Nhưng cũng đã từng nghĩ rằng, cô vẫn còn thứ mà anh cảm thấy hứng thú và trông mong chiếm đoạt. Giờ đây, trong mắt anh, cô cũng chỉ là một con điếm rẻ tiền không hơn không kém, mang cái xác xinh đẹp nhưng đầy vẩn đục.
Nga vì tát hụt Andrew mà mất thăng bằng. Bao nhiêu sức lực định đổ dồn vào khuôn mặt đáng hận kia mà ngã nhào về phía trước. Cô hoảng loạng hơn khi điểm đến lại là chiếc bánh kem màu vàng nhạt khồng lồ.
RẦM
Trong nháy mắt, nửa thân người Nga in dấu trên chiếc bánh kem. Thế nhưng, tai nạn thảm thương này vẫn còn chưa dừng ở đó. Chiếc bánh kem bị lực bất ngờ ngã vào, bất thình lình nghiêng về phía tháp champagne lỏng lẻo. Trong tích tắc, tháp lớn đầy rượu kia đổ ầm ầm xuống nền nhà. Tiếng ly thuỷ tinh bể tan nát nghen vô cùng chói tai.
RẦM RẦM RẦM
Nghe thấy tiếng động mạnh, đèn trong phòng nhanh chóng được mở lên, tiếng nhạc khiêu vũ du dương cũng được tắt hẳn. Nga quờ quạng đứng dậy, trượt chân ngã tỏm ra phía sau, lọt thỏm vào cả trong hồ nước. Cô lò mò ngồi dậy, cảm nhận nước từ trên cao đang chảy xuống mà không biết từ đâu. Chỉ có Andrew và khách mới biết, nước chảy từ thân người của Tề Thiên Đại Thánh.
Khỏi phải kể những người có mặt đã thất kinh như thế nào trước tai nạn đột ngột như vậy. Đặc biệt là ông Lục. Lúc này đã giận tím mặt vì Nga đã huỷ hoại bữa tiệc long trọng của ông. Người đàn ông đáng khinh này không hề đáng mặt đàn ông khi chì chiết lớn tiếng trong không khí vô cùng tĩnh lặng vì quá sửng sốt của mọi người. Và cũng vì hình thành ý nghĩ Nga đã có những cử chỉ đong đưa với Andrew nên mới xảy ra cớ sự này. Ông ghen tuông dồn sức quát lên.
Lôi con khốn đó ra ngoài cho tôi…
Bảo vệ chưa kịp tiến đến thì hai tên bảo kê vốn đang trốn ở một góc để ăn uống no say. Nghe tiếng động thất kinh, họ vội vàng chạy đếm xem xét. Thấy người của mình đang nằm ngồi gọn lỏn trong hồ nước thì nhanh chóng tiến đến. Một người một bên lôi Nga đứng dậy.
Cái con quỷ thích gây sự này. Lần này, mày đúng là muốn chết thật mà.
Andrew đứng lặng thinh nhìn thảm cảnh đang xảy ra mà mình có một phần lỗi lầm trong đó. Anh quay đầu nhìn theo hướng Nga đang lê lết đôi chân dính đầy bánh kem theo hai tên bảo kê mặt mày bậm trợn kia. Thân người ướt nhem, khuôn mặt lem luốt trắng bệch của cô vẫn còn chưa lau kịp. Chẳng biết có thấy đường để mà bước đi?
Một chút gì đó thắt lại trong lòng. Cảm giác mất mát hình thành trước đó dần dần tan biến đi hay vào đó là loại cảm xúc mà chính Andrew cũng không thể hiểu nổi. Có phải là sự thương hại? Anh mơ hồ cảm nhận.
Cứ nghĩ rằng, nếu thứ mà Andrew muốn từ cô không còn. Thì đối với anh, người đàn bà đó cũng trở nên vô nghĩa. Tuy nhiên, có những cảm xúc bất ngờ ập đến mà ta cũng không thể gọi thành tên, cũng không thể nào lý giải nổi.
Andrew nhanh chóng đuổi theo dáng hối hả của ba người đang khuất khỏi cửa phòng. Mặc cho hai cô tình nhân xinh đẹp đã tiến đến khoác hai bên cánh tay anh tự bao giờ và đang ngơ ngác nhìn theo dáng người cao lớn của anh mà không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh vốn ghét cô gái kia lắm mà? Buông lời mạt hạng người ta chẳng chút tiếc thương. Vậy bây giờ, sao anh còn….
Anh nhanh chóng bắt kịp Nga ngoài thang máy của khách sạn khi hai tên bảo kê đang tranh thủ thời gian chờ đợi thang máy mà hành hạ cô. Một tên nắm lấy tóc cô giật về phía sau. Còn một tên thì không thương tiếc tát vào mặt cô một cái rồi hai cái nảy lửa. Họ điên tiết vì đã để cô gây ra đại hoạ này. Trong lòng cũng không khỏi sợ hãi như Nga khi nghĩ đến thảm cảnh phài về trình bào với Maya việc này. Vì thế mà họ hành hạ cô như một cách hả hê cơn giận trong lòng bọn chúng.
Con quỷ khốn khiếp này. Mày có biết mày vừa gây ra đại hoạ gì không?
Nga sợ hãi và đau đớn khuỵu chân xuống nền nhà. Trên khuôn mặt dính đầy kem trắng tuôn ra một dòng máu đỏ. Cô run run quờ quạng đôi tay nhỏ nhắn cất giọng van xin nghèn nghẹn.
Xin đừng! Tha cho tôi…Không phải là lỗi của tôi…
Hai tên kia không chút xót thương trước dáng vẻ đau khổ của Nga. Họ điên tiết tát thêm một cái rồi hai cái vào mặt cô rồi mắng nhiếc.
Mày còn già mồm nữa hả con đĩ này. Tất cả cũng vì mày mà ra. Đi với khách mà còn dám đong đưa với thằng khác. Kỳ này, mày sẽ mềm xương với Maya.
Vài người khách gần đó thấy xảy ra ẩu đả thì bỏ đi vì sợ vạ lây. Không một ai tiến đến giúp đỡ người con gái tội nghiệp đang than khóc van xin.
Khuôn mặt đang lạnh như băng của Andrew một lần nữa lại hiện tia máu lửa, nét đẹp hút hồn bỗng trở nên nguy hiểm như một con mãnh thú bị thương đang gầm lên khiến người khác phải kinh sợ. Đôi bàn tay to bản vốn vô cùng rắn rỏi giờ đã cung lại, gân xanh nổi đầy lên khắp mu bàn tay và cả cánh tay màu da bánh mật khoẻ mạnh.
Andrew hung hăng nhanh chân tiến đến kẻ đang nắm tóc Nga, không chần chừ nắm lấy cổ áo hắn, giơ cánh tay rộng bao la như một vòng cung đấm thẳng một cái như trời giáng vào mặt. Cú đánh bạo liệt đến độ hắn rời tay khỏi mớ tóc bù xù của Nga ra tự khi nào, khiến cô ngã bệch xuống nền nhà, quờ quạng bò đến tựa người cạnh bức tường kế thang máy trong trạng thái hoảng loạn. Còn hắn thì nằm bất tỉnh trên nền nhà mà không một lần ngồi dậy đánh trả.
Tên còn lại chưa bị đánh mặt mày đã tái xanh. Thật chẳng giống dáng vẻ lưu manh mà hắn đang khoác trên người. Hắn ta cung tay lại ra vẻ phòng thủ đánh trả nhưng chân thì đã lùi sau hai bước. Andrew giữ nguyên bộ mặt hung thần, nhanh chân tiến đến nắm lấy cổ áo hắn nhấc bổng lên, kề sát vào tường, bàn tay anh kề vào cổ hắn, càng lúc càng siết chặt. Gân xanh trên bàn tay anh càng lúc càng hiện rõ, khuôn mặt hắn càng lúc càng đỏ ửng lên, mắt trợn trắng, lưỡi cũng từ từ lè ra. Nghe xảy ra xung đột, bảo vệ gần một chục tên từ đâu chạy đến như kiến đen. Họ hoảng hồn trước cảnh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.