Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 36: 5000 đô một đêm. Hãy ngủ với tôi! 38
Từ hôm xảy ra vụ đấu rượu tới giờ, hôm nào, Andrew cũng ghé sang và ăn vạ ở Mamba. Nga không lấy làm lạ vì điều này. Bởi đối với một kẻ ăn không ngồi rồi chuyên thích gây sự như anh thì thế nào cũng tận dụng cơ hội tuyệt đối để đến kiếm chuyện chế giễu cô. Mặc khác, cô không ngoại trừ khả năng anh đến đây cũng vì muốn ngắm gái đẹp. Cô lạ gì những tên nhà giàu rỗi hơi chuyên thích ném tiền qua cửa sổ như anh. Mặc dù, ngoài mặt, anh tỏ ra bất cần trước những mỹ nhân ở đây. Tuy nhiên, đôi lần, cô để ý đôi mắt phượng quyến rũ đó vẫn lãng du ở những nơi nhạy cảm trên người một vài cô gái ăn mặc mát mẻ. Đàn ông, người nào mà chả thế. Cô chắc chắn, anh cũng không nằm trong trường hợp ngoại lệ.
Nói chung, chủ đề cũng như những trận tranh cãi gay gắt giữa Andrew và Nga bao giờ cũng là chuyện cô đã phớt lờ lời giao kèo hôm đấu rượu. Mỗi khi anh hỏi đến lời hứa này thì mặt cô ngây ngô như anh vừa bịa chuyện. Đến mãi hôm nay, cô vẫn không chịu xin lỗi anh trước bàn dân thiên hạ như đã hứa. Đã vậy, thỉnh thoảng, trong những cuộc cãi vã, cô lại không hề lấp liếm khi gọi anh là biến thái, đống phân thối này nọ. Cô lấy lý do vì mình say rượu nên không nhớ gì. Nhưng thật ra là cô có nhớ. Tất nhiên là đoạn phim cô làm loạn thì cô không tài nào nhớ nỗi. Vì thế, mỗi khi anh châm chọc nhắc lại chuyện cô xấu xí ra sao khi say rượu. Cô đều mắng là vớ vẩn, dựng chuyện. Quả thực, anh điên tiết lắm. Có lẽ vì thế mà ngày nào cũng sang đây ngồi một đống trù ẻo cô.
Những lúc Andrew đến, nếu Nga không có khách thì cô sẽ phục vụ anh ngay lúc đó. Những lúc như vậy, mặt mày anh tuy vẫn thường lạnh lẽo nhưng nhìn chung cũng khá dễ coi. Còn nếu cô đang phải tiếp rượu khách giữa chừng, thì anh sẽ phải ngồi đợi. Mỗi lần như vậy, cô luôn cố gắng kéo dài thời gian cho anh chờ dài cả cổ luôn. Tất nhiên, anh đủ thông minh biết rõ điều này nên trong lòng bực bội vô cùng. Ngồi từ xa phơi bày bộ mặt hậm hực và vô cùng khó coi, hai chiếc camera vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của cô. Tuy nhiên, những lúc như thế cũng không hẳn là đỉnh điểm của sự cay cú. Vì những lần cô bước ra từ phòng VIP cùng ai đó, thì mặt mày anh còn hình sự hơn. Từ xa, anh đã nhìn cô bằng ánh mắt hầm hầm sát khí như đang chuẩn bị tiến đến bóp cổ cô vậy.
9 giờ đêm, Nga uể oải bước ra khỏi phòng VIP cùng ông Nhão. Trông cô vô cùng phờ phạc và mệt mỏi sau hai tiếng đồng hồ chịu đựng những trò nham nhở của ông. Đã vậy, khi bước ra khỏi phòng rồi, ông còn nấn ná đứng ôm trọn thân hình mượt mà trong bộ váy trắng tinh khôi của cô mà không muốn rời Mamba. Vì cả Sen và Mao đang đứng gần đó, nên cô đành cắn răng chịu đựng, co rúm người trong vòng tay mập mạp màu nâu đen bóng mỡ của ông. Cô nhăn mặt nín thở vì không thể nào chịu đựng được mùi nước hoa đậm đặc từ người ông. Nó khiến cô buồn nôn tại chỗ.
Nghe Sen rỉ tai có khách chờ. Nga chậm rãi tiến đến chỗ Andrew đang ngồi đợi. Hôm nay, anh lại đến. Cô không bất ngờ lắm. Mấy hôm nay, hôm nào, anh cũng túc trực ở đây. Có lẽ, anh lại muốn gây nhau với cô. Cô sẽ không cho anh toại nguyện. Chắc chắn, anh có âm mưu muốn cô bị trừ lương nữa mà. Những lần tiếp rượu trước, cô đều bị trừ 50 đô vì lý do mà Sen cho là vô lễ với khách. Cô ấm ức và càng ghét anh thêm. Vừa đi, cô vừa lẩm bẩm Andrew Việt Trần, anh là cái tên đáng ghét. Andrew Việt Trần, anh là cái tên xấu xa.
Andrew vẫn trong bộ vest đen sang trọng. Anh ngồi điềm nhiên trong góc phòng. Ánh đèn hỗn tạp hoà vào nhau thành thứ màu sắc ma mị chiếu vào gương mặt nam tính đang rất trầm tư.
Ngồi đi! Anh cất tiếng khi thấy dáng Nga đủng đỉnh đứng trước mặt.
Hôm nay, Nga mặc chiếc váy trắng tinh ôm sát người, váy ống không dây khéo léo khoe trọn đôi bồng đào quyến rũ như muốn nhảy tọt ra ngoài, dù cô đã cố công kéo cao hết mức có thể. Còn phần dưới thì ngắn củn cỡn không còn gì để ngắn hơn. Cô có đôi chân đẹp, trắng nuột nà không tì vết nên bà Sen luôn chọn cho cô những chiếc váy ngắn nhất có thể. Cô được ông trời ưu ái, không những ban tặng gương mặt đẹp mĩ miều mà còn thêm cả một thân hình quyến rũ cuốn hút nhãn quan người đối diện ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Andrew gọi mấy chai Single-malt tự khi nào. Ly cũng đã có sẵn. Anh chậm rãi rót vào ly Nga, nhiệm vụ mà cô vốn phải làm cho khách.
Sao, phục vụ cho ông già béo mập kia thì tươi như hoa. Còn với tôi thì như đưa đám. Có vẻ như style của cô là mấy cha tài phiệt già lắm tiền đó thì phải. Andrew liếc mắt nhìn thái độ của Nga.
Nếu như người ngồi trước mặt là vị khách khác, có lẽ, câu trả lời của Nga là, tôi có quyền chọn khách ình sao? Rằng cô phải ngậm đắng nuốt cay, đau khổ như thế nào trong căn phòng tối om đó hàng giờ liền…. Nhưng đằng này lại là Andrew nên cô chẳng buồn nhìn anh, nhấp một ngụm rượu, cô thong thả đặt ly xuống bàn mới quay sang nhếch miệng cười chua chát.
Phải thì sao?
Ánh mắt Andrew lộ tia máu đỏ, sắc thái dễ dàng khiến người khác phải rụt rè. Tuy nhiên, với Nga thì không.
Chắc chắn ông ta đã cho cô rất nhiều tiền? Vì thế, cô mới chịu để bàn tay mấp máp đó hết sờ vào mông đến sờ vào ngực. Cô thích như vậy lắm sao? Andrew ghìm giọng.
Anh đoán đúng rồi đó. Vậy thì sao? Mà đây cũng không phải là chuyện của anh.
Thái độ không hề chối cãi của Nga khiến Andrew thực sự bực mình. Nếu đã như vậy, thì tại sao những lần trước đây, cô lại luôn phơi bày bộ mặt đau khổ khi phải tiếp khách trước mặt anh. Khiến gương mặt úa sầu đó cứ ám ảnh anh hết lần này đến lần khác. Chẳng thà cô nói một lời biện minh rằng, cô cảm thấy mệt mỏi và nhơ nhuốt như thế nào khi phải chịu đựng những trò dày vò của khách làng chơi. Có lẽ, lúc đó, anh sẽ khinh khỉnh nhìn cô như không quan tâm, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ không khinh bỉ và cảm thấy khó chịu như lúc này.
Andrew tao nhã cầm ly rượu đế cao, anh choàng một cánh tay lên thành ghế, cánh tay đó đủ rộng như thể đang bao bọc lấy thân người Nga. Anh ghé sát mặt vào cô khiến cô trừng mắt nhìn anh như cảnh cáo. Hơi thở nam tính hoà cùng vị Whisky phảng phất trong không trung, bay vào khướu giác của cô. Lần đầu tiên, nó không làm cô cảm thấy khó chịu như những người khách khác. Hương vị nhẹ nhàng trong hơi thở quyện cùng sự mạnh mẽ bạo liệt của rượu dễ khiến người khác như bị thôi miên. Tất nhiên, cô sẽ không nằm trong số đó…
Nhưng thái độ và hành động của anh thì cũng như họ. Những ngày gần đây, anh không những thích nhục mạ cô bằng lời nói mà còn bằng hành động. Liên tiếp lấy tay chạm vào người cô hết sức sỗ sàng và thô bạo còn hơn những người khách khác. Điều này khiến cô kinh tởm nhưng không thể phản kháng. Chỉ biết co ro người trốn chạy. Cô vừa sợ hãi, nhưng cũng vừa khó hiểu. Mẫu người như cô, anh ta đã từng nói, chẳng đáng lau chùi bồn cầu nhà anh sao? Thế nhưng, sau đó, cô cũng có câu trả lời cho những thắc mắc của mình. Có lẽ, vì căm ghét cô nên anh chỉ thích làm nhục mặt cô thôi…
Ông ta cho cô bao nhiêu tiền? Nói đi! Tôi sẽ cho cô gấp ba, gấp năm, thậm chí gấp mười lần. Hãy tiếp đãi tôi như cô đã tiếp đãi với ông ta. Hãy làm những thứ như cô đã làm cho ông ta…trong căn phòng kia. Andrew ghé vào vành tai Nga thỏ thẻ, âm giọng chậm rãi vừa khiêu khích vừa tỏ vẻ khinh bỉ. Ngón tay rắn rỏi thường ngày cũng cũng lộn xộn miết nhẹ lên cánh tay trắng nõn nà, mịn màng của cô.
Nga nghe nghẹn đắng cổ họng. Cô dùng sức đẩy người Andrew bật ra xa, đưa ánh mắt chua xót nhưng hung hăng nhìn anh nói.
Đồ vô lại…
Andrew không hề nao núng, anh vừa trả lời vừa hướng người tiến lại gần cô hơn lần nữa. Ánh mắt đen sâu thăm thẳm quét qua, quét lại lên vòng một tròn trịa của cô mà không hề lấp liếm.
Tôi đây chỉ thích vô lại với cô thì sao?
Đê tiện…
Nga vừa nói vừa dè chừng kéo thân váy lên cao hơn. Cô ghét kiểu váy này. Mỗi khi mặc nó, cô phải kéo lên cả trăm lần mỗi ngày. Vậy mà đểnh đoảng chút là nó lại tuột xuống.
Đàn bà gặp tôi ai cũng bảo tôi đê tiện. Nhưng sau đó, họ lại van xin tôi cứ tiếp tục đê tiện với họ đi. Hy vọng là cô không bắt chước họ…
Andrew cười ranh mãnh. Sau đó anh đưa đôi tay về hướng ngực Nga khiến cô giật mình co người lại, hốt hoảng trợn mắt nhìn anh quát.
Anh…đồ biến thái. Anh định làm gì vậy hả?
Tôi chỉ định kéo áo lên giúp cô thôi…
Anh….Anh còn có ý định đó thì chết với tôi…
Tại cô mặc đồ hở hang quá. Tôi ngồi gần cứ đập vào mắt tôi kiểu này. Thiệt sự khiêu khích bản tính biến thái bẩm sinh của tôi quá…
Anh…
Nga không còn biết dùng từ ngữ nào để mắng vào mặt cái tên khốn kiếp này. Cô hít hà nuốt cơn giận vào trong. Cô co người quay sang hướng khác. Cầm ly rượu lên uống một hơi hết sạch vừa để hả giận, vừa để lấy lại bình tĩnh.
Andrew thấy bộ dạng điên tiết và căm hận trong đáy mắt của Nga thì thích chí lắm. Anh được nước tiến thân người gần cô hơn, ghé sát vào vành tai cô một cách vô cùng tự nhiên. Đôi môi vương vấng mùi Whisky một lần nữa làm nóng bừng tai cô. Nhưng những lời anh sắp nói ra còn nóng hơn những gì mà cô vừa cảm nhận.
5000 đô một đêm. Hãy ngủ với tôi!
Nga đang cầm ly rượu trong tay. Mặt cô tím lại, ánh mắt như hai hòn lửa bừng bừng trong đêm nhìn anh, ly rượu trong tay run run khiến chất lỏng bên trong đong đưa qua lại như sóng biển. Cô ghìm cơn giận hỏi.
Tại sao lại là tôi? Chẳng phải anh đã từng nói, tôi chẳng đáng được xếp vào vòng dự bị trong mắt anh nữa mà?
Andrew cười cười, điềm nhiên hớp một ngụm rượu, giọng anh trầm thấp từng câu từng chữ được nhả ra một cách gọn ghẽ, khiến người ngoài nhìn vào cứ tưởng anh đang nói ra một điều tử tế lắm. Nhưng họ sẽ không ngờ rằng, khuôn miệng đẹp đẽ kia lại có thể thốt ra những lời nhục mạ người khác không một chút tiếc thương.
Ban đầu gặp cô, đúng thật là cô trông quá rách rưới và nhếch nhác. Tử trên xuống dưới, tôi vừa nhìn đã thấy buồn nôn. Nhưng bây giờ, đúng là cô trông không đến nỗi nào. Cái loại như cô, tôi có thể xài một lần rồi vứt sang một bên cũng được…
Cơn giận trong lòng Nga sôi sục như nham thạch núi lửa. Bất cứ ngôn từ phỉ báng trên đời lúc này dành cho Andrew cũng không thể khiến cô cảm thấy hạ hoả. Sẵn ly rượu trên tay, cô hất vào mặt anh rồi nghiến răng nói.
Kẻ vô liêm sỉ như anh đừng bao giờ mơ đến chuyện chạm vào người tôi. Anh rõ chưa? Bây giờ, anh hãy mau cút xéo khỏi mắt tôi trước khi tôi tát anh vỡ mặt.
Chẳng thèm đoái hoài đến thái độ giận dữ tột cùng của Nga, cũng như chẳng chút khó chịu với ly rượu vừa vị cô hất vào mặt. Andrew chỉ nhếch mép cười nhạt. Anh với tay lấy khăn giấy lau mặt rồi lau ngực áo bị ướt vì rượu. Chiếc áo sơ mi trắng bên trong lớp vest đen bị rượu vấy bẩn vô cùng khó coi.
Cô cứ tiếp tục giữ phong cách riêng như vậy đi nhé. Thật ra, tôi đây rất thích kiểu phụ nữ bạo hành khi làm tình. Cảm giác đó thường kích thích tôi hơn đấy…
Bà Sen giả vờ đi qua đi lại khu vực Nga đang ngồi nhằm quan sát. Không biết là để cảnh cáo cô chớ có làm càn như những lần trước hay là để hóng chuyện nữa. Dù vậy, với sự xuất hiện của bà, cô cũng dịu giọng lại khi nghĩ đến ba cô.
Nga hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh trước những lời sỉ nhục trần trụi của Andrew. Cô cung tay lại để kiềm chế cơn thịnh nộ đang cố nén lại trong lòng. Cô không thể nào hiểu nổi, một người đàn ông có vẻ ngoài lịch lãm như anh sao lại vô cùng thô bỉ như vậy.
Nhìn sắc mặt tím tái vì giận của Nga, Andrew không những không dừng khiêu khích cô mà còn tiếp tục ra sức nhục mạ cô. Anh ném mấy tờ khăn giấy lên bàn một cách bất nhã. Đưa tay vào trong lớp áo vest lấy ra một xấp tiền mặt mệnh giá 100 đô la Mĩ. Anh vốn chẳng bao giờ để tiền mặt trong người. Thế nhưng, từ ngày đến Mamba, anh lại có thói này.
Nga thừa biết, Andrew luôn cho cô tiền tip hơn gấp nhiều lần những người khách khác, kể cả Mao. Những cô gái trong Mamba luôn ghen tỵ với cô khi họ nghe những lời đồn thổi qua lại rẳng, số tiền tip anh cho cô mỗi lần phục vụ luôn lên đến 500 đô một lần. Nhưng anh đâu biết rằng, những con số này, cô chưa nhìn thấy đã âm thầm lọt hết vào túi của Sen và Mao. Vì thế, những lần sau đó, cô trơ mặt ra nói với anh rằng, tiền mặt, hãy cho tôi tiền mặt anh hiểu không?
Tôi có mang theo tiền mặt. Đúng như mong muốn của cô. Số nhỏ này coi như làm quà ra mắt…
Andrew vừa nói vừa cầm xấp tiền trong tay khẽ khàng trượt lên chiếc đùi lành lạnh đang khẽ run rẫy của Nga.
Nếu chạm vào đây thì bấy nhiêu tiền….
Bàn tay rắn rõi nhanh chóng đi vào trong lớp vải voan trắng mát mẻ và không chần chừ giây phút nào chạm nhanh vào lớp đồ lót mềm mại.
Còn chạm vào đây thì sẽ bao nhiêu tiền?…
Anh nhếch môi cười nhìn chằm chằm gương mặt từ tím chuyển sang trắng bệch của Nga bằng vẻ mặt thoả mãn và hưng phấn.
Thực sự là điệu bộ trinh nữ giữ gìn của cô. Bất giác làm sự hứng thú của tôi ập tới thật đột ngột đó…
Thế nhưng, bàn tay dưới lớp vải kia chưa cảm nhận được độ mềm mại như thế nào, thì đã bị đánh bật một cách đột ngột ra xa cùng cái tát nảy lửa từ phía Nga. Cú đánh mạnh đến nỗi làm mặt Andrew bị lực đẩy hẳn sang một bên. Trên nét mặt điển trai nam tính vẫn còn thoáng chút bất ngờ không giấu được. Cô hét lên.
Đồ vô lại…Anh cút ngay khỏi mắt tôi ngay. Nếu không, tôi thề sẽ lấy mạng anh đó.
Andrew cưởi khẩy nhìn Nga tiếp tục mỉa mai nói.
Sao, lại bắt đầu trả bài người con gái trong trắng à? Không phải vừa rồi, cô cũng từng làm những việc như thế này với những người đàn ông khác sao? Đã chấp nhận cái nghề này thì cũng nên dẹp bỏ cái lòng tự trọng không đáng một xu đó đi…Bên trong của cô chắc gì đã còn nguyên vẹn? Có phải đang cố gắng cưa sừng làm nghé để kiếm chút giá trị còn sót lại?
BỘP
Môt cái tát khác lên mặt Andrew. Lần này, anh không nói gì mà chỉ đăm đăm nhìn Nga. Ánh mắt phượng đen sâu thăm thẳm ấy thật khó để người khác hiểu được anh đang nghĩ gì…
Nga cầm xấp tiền của Andrew ném mạnh vào mặt anh. Những đồng tiền màu xanh nhạt văng tung toé khắp cả một góc bar. Tất nhiên, khách trong Mamba lại được xem một màn hài kịch được diễn đi diễn lại nhiều lần trong mấy ngày qua rồi thì thầm to nhỏ với nhau. Vài cô tiếp viên ngồi gần đó lấp ló lượm vài tờ tiền rồi nhét nhanh vào trong lớp váy thun bó sát của mình…
Không cần kể tiếp cũng biết hai hung thần của Mamba là Sen và Mao cùng nhanh chóng xuất hiện ngay sau đó. Họ, mỗi người một bên lôi hai tay của Nga lại, vội vàng cúi người xin lỗi rối rít trước gương mặt thất thần của Andrew. Anh vẫn ngồi im trước những tiếng hét khàn cả giọng của Nga. Mắt không nhìn cô nhưng đủ biết những lời nặng nề dành cho anh đang chìm ngập trong nước mắt.
Anh là đồ súc sinh không bằng cầm thú…Biến khỏi cuộc đời tôi mau…
Anh nghĩ tiền có thể mua tất cả sao?
Tôi đây có chết cũng không bao giờ chung chạ với loại đàn ông vô liêm sỉ như anh…
Anh cút đi…Tôi thề, tôi thề nhìn thấy anh ở đâu là tôi giết anh ngay tại đó…Tôi thề với anh đó Andrew Việt Trần…
Nga vùng vẫy trong vòng tay của Sen và Mao. Mặc cho thân váy đã tuột xuống thấp kỷ lục, lộ ra hết cả một nửa khuôn ngực căng đầy quyến rũ. Mặt mày cô nhem nhuốt phấn son. Đầu tóc bù xù lộn xộn. Cô chỉ muốn sấn tới chỗ Andrew mà bóp cổ anh thôi….
BỘP
Tiếng chan chát chạm vào da thịt sau một hồi lại vang lên. Nhưng lần này là lên mặt Nga. Bà Sen đánh cô trước mặt Andrew hòng xoa dịu cơn giận của khách qúi.
Cái con qủi cái cứng đầu này. Mày lại trở chứng nữa à? Mày không biết sợ là gì phải không? Mày tưởng những lời tao nói là nói chơi à? Cái con khốn khiếp này. Tối nay và ngày mai nhịn đói cho tao. Ba mày cũng không được yên đâu. Mày mà cứ tiếp tục thế này, vài ngày nữa qua bên đó nhận xác ổng.
Bà Sen không còn nể nang khách xung quanh. Sau bao ngày nhịn nhục sự bướng bỉnh và những rắc rối Nga gây nên. Cơn hận trong lòng bà bị kiềm nén bấy lâu bộc phát cao độ. Và chẳng khác gì một bà hàng tôm hàng cá. Bà la toáng lên, xồng xộc nắm đầu Nga lôi vòng vòng. Vừa ngắt nhéo, bà vừa đánh thình thịch vào người cô.
Nga đau đớn tủi nhục khôn cùng nhưng không một lời kêu than, cũng như không hề chống trả. Cô rũ tóc ngồi bệch xuống nền nhà âm thầm khóc. Nước mắt của cô thi nhau tuôn rơi như những ngọn thác lớn, rơi lặng lẽ và nhanh chóng thấm vào lớp thảm màu đen dưới thân mình…
Mao cũng tiến tới chỗ Andrew. Ông hết nắm tay rồi đến nắm áo anh xin lỗi. Nhìn điệu bộ của ông, mọi người xung quanh không hiểu được là ông đang biểu lộ sự thành tâm hay đang cố gắng va chạm vào người một mỹ man mà ông cứ tấm tắc khen là xuất chúng.
Sau đó, Mao có lên tiếng yêu cầu vài cô gái khác đến phục vụ, nhưng Andrew chỉ ném xấp tiền lên bàn. Anh lướt mắt về phía Nga đang ngồi rũ rượi trên nền nhà rồi nhanh chóng bước ra khỏi Mamba.
Mao cầm xấp tiền Andrew để vội trên bàn. Sau đó, ông lượm thêm những tờ tiền rơi vãi trên sàn rồi chắc lưỡi luyến tiếc.
Hazzz…Thiệt uổng quá! Kì này, Bar mất một người khách sộp rồi…
—o–
Bóng đêm tĩnh mịch đặc quánh bao trùm khung cửa sổ lớn của căn phòng số 500 hạng Tổng Thống. Bên trong, vị chủ nhân lịch lãm đang ngồi lặng lẽ trong màn đêm cô quạnh. Khói xì gà trong tay anh khẽ bay bay phiêu lãng, hoà cùng tiếng rít dài kèm theo hơi thở nặng nề.
Không biết Andrew đã ngồi đó trong bao lâu. Chỉ biết rằng tàn xì gà đã đầy ấp trong chiếc gạc thuốc chi chít hoa văn kiểu cách. Bên cạnh đó là chiếc đồ hồ màu vàng kiểu cổ điển đang phát ra âm thanh nhịp nhàng. Kim dài và kim ngắn đồng loạt chỉ số 3 giờ sáng.
Trong cuộc đời Andrew, anh không thể đếm xuể và nhớ hết mặt của những bóng hồng lặng lẽ đi qua đời anh. Có cô đến rồi đi thật vội vàng đến độ anh không kịp biết tên. Có cô khi gặp lại, anh cũng không thể nhận ra. Có cô đã làm anh cười. Có cô đã làm anh hưng phấn. Có cô cũng đã từng khiến anh thoáng chút xao động… Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở những đêm thăng hoa trên những chiếc giường lộng lẫy, trong những khách sạn xa hoa bậc nhất. Để ngày hôm sau, anh lạnh lùng đuổi họ ra ngoài một cách không thương tiếc với tấm check hậu hĩnh trên tay. Có người vui vẻ với những gì đã có với anh trong những đêm ngắn ngủi và hài lòng với số tiền nhiều con số 0 mà anh ban tặng. Nhưng cũng có nhiều người ra đi trong nước mắt vì trái tim đã trót trao cho anh. Anh luôn biết rõ điều đó, nhưng chưa hề có chút bận lòng dù chỉ là trong suy nghĩ. Đàn bà đến trong cuộc đời anh chỉ như một làn gió nhẹ. Làm mát cuộc đời anh trong phút chốc rồi nhanh chóng tan biến trong không trung…
Đối với Andrew, việc bị đàn bà ruồng rẫy là một sự thất bại và sỉ nhục lớn. Anh tin rằng, đối tượng anh muốn hướng đến dù sớm hay muộn cũng sẽ ngã vào vòng tay anh mà không thể nào thoát ra được. Sự kháng cự mạnh mẽ không làm anh khó chịu hay nản chí mà ngược lại càng kích thích tính hiếu thắng trong anh.
Tất nhiên, cô cũng không nằm trong trường hợp ngoại lệ.
Nhẹ nhàng ấn điếu xì gà một cách dứt khoát vào trong chiếc gạt tàn. Andrew nhấc điện thoại lên và bấm những con số quen thuộc. Chuông điện thoại vừa reo một lần chuông, đầu dây bên kia đã có người bắt máy. Giọng nói rất khẩn trương và kính cẩn.
Dạ, Thưa ông chủ cần gì ạ?…
Sau vài giây im lặng, anh cất giọng hạ trầm chắc nịch.
Mua Thiên Nga cho tôi…
LTG:
-Style: phong cách.
-Vest: âu phục nam
-Check: giấy ghi tiền, một phương thức thanh toán tiền.
Các bạn đang xem tiểu thuyết Em Còn Yêu Anh Không? – Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (Next picture) để xem chương tiếp theo.