Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 33: Mamba Bar.
Trong ngày hôm đó, Nga được đưa đến Bar Mamba. Cô được Mao và Sen trực tiếp huấn luyện và giáo huấn về mọi thứ để chuẩn bị cho công việc sắp tới, công việc của một gái Bar cao cấp.
Họ dạy Nga rất tỉ mẫn, từ cách trang điểm, bước đi, dáng đứng, kiểu ngồi đến cách nói chuyện, cách cười, cách liếc mắt đưa tình và nhất là cách chiều chuộng đàn ông. Vốn là một cô gái sáng dạ nên Nga bắt kịp mọi thứ rất nhanh dù cô không hề muốn làm những việc này. Nhưng cô biết, nếu cô tỏ ra bất hợp tác. Ba cô sẽ là người phải gánh chịu mọi hậu quả. Như những gì mà Sen vừa đe doạ, nhẹ nhất ông Thiên sẽ bị bỏ đói một ngày, nặng nhất sẽ bị đánh đập dã man. Vì thế dù không cam tâm, cô cũng phải cố cắn răng chịu đựng. Vì cô rất thương ba…
Mamba là quán Bar lần đầu tiên Nga bước chân vào trong đời. Cô đưa đôi mắt buồn sâu thẳm nhưng không giấu được vẻ ngơ ngác trước sự sang trọng và xa hoa ở đây. Mamba được thiết kế theo phong cách hiện đại với nhiều loại đèn hoà hợp vào nhau. Tuy khá chói lọi nhưng lại âm u kỳ bí. Màu đỏ đen là tông màu chính, kết hợp với những bóng đèn nê-ông hình nến làm cho không gian của bar bớt đi vẻ rùng rợn mà trở nên lãng mạn hơn. Và đúng như tên gọi, bar được trang trí nhiều hình thù của loài rắn độc Mamba khắp mọi nơi. Khiến cho người vừa bước vào vừa có cảm giác lung linh, kỳ ảo, vừa có cảm giác ma mị và ghê rợn. Tất nhiên, rắn ở đây toàn là đồ giả.
Vừa nghe tên gọi, vừa nhìn thấy phong cách của bar, khách bước chân vào dễ bị nhầm lẫn đây là chủ ý của người trang trí. Và phong cách thiết kế này đã tạo nên tên gọi Mamba. Tuy nhiên, họ không biết rằng, Mamba được xuất phát từ cách gọi nhân viên của Maya. Bà gọi những cô gái ở đây là những con rắn Mamba, có dáng đi uốn éo chẳng khác gì một con rắn. Và chắc chắn, họ cũng cực độc không kém gì loài rắn Mamba.
Nga ngồi lặng thinh, chẳng mảy may quan tâm đến những lời Mao đang thao thao bất tuyệt về kiến thức cơ bản dành cho nhân viên mới. Bởi đối với Nga, cô chốt gọn mọi thứ vừa nghe vào một câu hết sức ngắn gọn. Mamba là một thế giới phù phiếm và đầy dục vọng. Những người ở đây chỉ nghĩ đến tiền và tiền. Họ đến đây mỗi ngày, trưng bày bộ mặt phấn son của mình ra để nghĩ cách moi tiền của khách làng chơi. Họ trưng bày thân hình được che đậy bằng một lớp vải mỏng manh và ít ỏi nhằm khiêu khích dục vọng của những người đàn ông lắm tiền nhiều của. Và họ cũng sẵn sàng bán thân mình để đổi lấy những tờ tiền xanh đỏ phù phiếm kia. Bất giác, Nga bật cười. Nụ cười như mỉa mai với chính mình. Chẳng phải cô cũng ở đây vì tiền như họ đó sao?
Nơi đây sẽ là nhà của mày.
Mao đưa Nga ra thẳng phía sau quán Bar. Ngăn cách bởi phòng trang điểm và y phục là một căn phòng đơn giản khá rộng rãi khác. Nơi đó, cô sẽ sinh hoạt cùng 30 cô gái khác.
Hãy nghỉ ngơi đi. Ngày mai, sẽ là một ngày dài đối với mày đấy. Mao ẻo lả nói rồi bước đi.
Nga co mình dựa vào góc tường, xung quanh cô là 30 cô gái khác đang nằm san sát nhau. Tất cả đều nằm ngủ say sưa sau một ngày dài làm việc. Cô chống cằm xuống gối, ánh mắt lãnh đạm nhìn vào khoảng không vô định. Khuôn mặt cô không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì ngoài vẻ vô hồn mệt mỏi. Cô chỉ ngồi đó, một tư thế đó suốt cả đêm dài. Trong không gian mờ ảo của ánh đèn ngủ màu vàng ảm đạm, cô nghe có tiếng khóc khe khẽ của một ai đó…
Nga không phải là cô gái duy nhất được đưa đến đây ngày hôm nay. Ngoài cô ra, còn có thêm 6 cô gái khác. Cô là người Việt duy nhất. Cô cũng không biết họ đến từ đâu? Bước vào con đường này vì lý do hay hoàn cảnh nào? Cô chỉ đoán biết được thân phận của mỗi người qua từng tâm trạng, khi họ biểu lộ những nét mặt khác nhau: ung dung có, lãnh đạm có, kiêu kỳ có, hài lòng có, cam chịu có và sợ sệt cũng có.
Nga đoán tiếng khóc này là của người con gái sợ sệt kia. Cô bé có dáng người nhỏ nhắn, hơi lùn nhưng đẫy đà, nước da ngăm đen, đôi mắt to với hai bím tóc ngây thơ.
Tiếng khóc bi thương, ai oán cứ rỉ rả bên tai Nga cả đêm. Nhưng cô không dám cất tiếng hỏi, hay đúng hơn, cô cũng không còn thiết quan tâm đến bất cứ điều gì trên thế gian này.
Sau khi dùng bữa ăn trưa lúc 10 giờ bằng những thức ăn thừa của khách sạn, các cô gái Mamba bắt đầu một ngày làm việc mới. Trang điểm và chưng diện cho bản thân là việc đầu tiên họ cần phải làm. Sau khi nghe tiếng hô hoán của Mao, 30 cô gái lần lượt ngồi vào bàn trang điểm và tự tô vẽ gương mặt của mình một cách thành thạo và chuyên nghiệp. Họ còn có thể làm gì? Khi đây là công việc chính của họ mỗi ngày. Phải làm cho bản thân thật đẹp, thật quyến rũ và nhất là phải thật độc, phải thật nổi bật thì mới thu hút được khách đến bar.
Nga cầm lên, cầm xuống những vật dụng trang điểm với động tác vẫn còn hơi lóng ngóng. Mao thấy vậy nên tiến đến giúp đỡ cô. Vừa định bôi phấn vào mặt Nga, Mao đã miếng bông lên bàn, nâng mặt cô lên quát.
Tại sao mắt lại thâm quầng? Mao nhìn Nga dò xét như vừa nhìn thấy sinh vật lạ.
Nga không trả lời, chằm chằm nhìn Mao. Việc tôi bị thâm quầng mắt thì có liên quan gì đến các người.
Thấy Nga bướng bỉnh không thèm trả lời mình, Mao bực mình quát lớn hơn.
Mày đừng có cứng đầu, cứng cổ. Tao nói ày biết, giá trị của mày là ở cái bản mặt đẹp không tì vết này, cái đôi mắt đen láy như chim bồ câu này và cả cái thân hình tuyệt mĩ này.
Vừa nói Mao vừa chỉa tay vào giữa khuôn ngực đầy đặn của Nga khiến cô giật mình lấy hai tay che lại vẻ hoảng hốt. Nhìn điệu bộ của cô, Mao phì cười mỉa mai.
Đúng là con gái còn trinh có khác. Chứ mấy bà ở đây Mao quay sang chỉ mặt những cô gái xung quanh Nga rồi nói. Bà nào cũng tan nát đời hoa hết rồi. Tôi mà lấy tay chỉa vào. Có khi còn kéo tay tôi không chịu buông ra nữa là.
Cả nhóm con gái xung quanh nghe vậy thì cười hô hố. Có cô còn quay sang trêu chọc Mao bằng tiếng Khmer.
Má ơi, má tự tin thấy ớn luôn…
Mao vén tóc dài nhuộm hight light óng ánh, lườm cô vừa cả gan đối đáp mình.
Bà đó nha bà Sarah. Bà liệu hồn bà với tôi…
Cả bọn biết Mao nổi nóng nên im bặt lại, tiếp tục quay về với công việc của mình. Chọc giận tên bóng lữ cái này chỉ tội hại thân.
Mao lại tiếp tục trang điểm cho Nga. Vừa đánh đánh phấn, vừa tô tô vẽ vẽ trên gương mặt Nga. Mao eo éo nói.
Mày ráng mà lo giữ gìn, nếu cái sắc đẹp trời ban này không còn nữa thì mày cũng không còn giá trị sử dụng. Hiểu chưa?
Nga không thèm trả lời, chỉ nhắm mắt lại cho đến khi Mao trang điểm xong cho cô. Mao bắt cô mở mắt ra để vuốt macara vào. Trang điểm mặt xong, Mao lại làm tóc cho cô. Hôm nay, tóc cô được được Mao thắt bím một bên trông rất đáng yêu. Dù là đàn ông, nhưng Mao rất khéo tay. Chỉ trong vòng 30 phút, ông đã biến gương mặt mệt mỏi tái xanh của Nga trở nên vô cùng xinh đẹp và thu hút.
Mày đó nghen. Đồ cứng đầu cứng cổ. Lo mà học trang điểm đi. Tao không có thời gian trang điểm ỗi ngày đâu.
Nói xong, Mao bỏ đi chỗ khác. Hết la mắng người này lại xỉa xói người kia không thương tiếc. Con bé khóc đêm qua, Lina vừa bị Mao cho ăn tát vì đôi mắt sưng húp. Nó nén khóc ngồi hì hụi trang điểm đến đáng thương. Trong khi, Mao trang điểm cho Nga khá là cẩn thận, chu đáo. Dù có mắng chửi cô không tiếc lời nhưng lại nâng niu cô như một cái trứng mỏng manh, như thể sợ chỉ một cái chạm nhẹ cùng làm cô mất đi giá trị vậy. Nga có đôi chút khó hiểu trong lòng. Không biết nên mừng hay nên lo…
Dạy rồi mà lại quên nữa à ? Tao ày ăn cơm chứ có ày ăn cám đâu mà ngu dữ vậy? Mao hét toáng lên, cung tay định đánh vào đầu con bé.
Nga thấy vậy không thể ngoảnh mặt làm ngơ nên bước đến giúp đỡ Lina thì một cô gái khác ngồi cạnh ngăn cản lại. Cô ta nói tiếng Anh lơ lớ. Hầu hết, các cô gái ở đây đều có thể nói bập bẹ tiếng Anh.
Không nên giúp, má Mao sẽ chửi đó. Mỗi người phải tự làm lấy.
Nga nghe thế nên dừng lại, quay lại chỗ mình ngồi. Cô không sợ Mao vì cô biết ông ta không dám làm gì cô. Nhưng cô không muốn Lina gặp rắc rối. Nhìn con bé vụng về với hộp phấn trên tay, đôi mắt còn đọng những giọt nước mắt chưa kịp lau mà Nga thấy chua xót trong lòng. Không biết con bé bao nhiêu tuổi. Nhìn dáng sao giống đứa em gái Thiên Ngân ngây thơ ở nhà quá. Nghĩ đến đây, Nga lại rơm rớm nước mắt nhưng cố dằn lòng mình lại.
Mao tiến về phía phòng thay đồ, vừa thấy Hannah bước ra, ông đã mạnh tay tát mạnh vào mặt cô và chửi.
Ai ày lấy cái váy này hả? Mao hét lên, giật chiếc váy từ tay Hannah.
Dạ. Tại con không biết. Con thấy nó đẹp nên định mặc thử…. Hannah vừa lấy tay che vết đỏ trên mặt vừa lí nhí nói với vẻ mặt sợ sệt.
Ở đây, trang phục mỗi ngày đều được Mao và Sen phân phát, không ai được tự ý lấy trang phục mà không có sự cho phép. Hannah thấy chiếc váy màu đỏ đẹp quá nên định mặc thử, ai ngờ bị Sen phát hiện.
Mày có biết qui định ở đây chưa mà dám?
Dạ, con xin lỗi má Mao. Mai mốt, con không dám vậy nữa. Chỉ tại nó đẹp quá nên con ướm thử lên người thôi. Con thề là con cũng chưa dám mặc vào. Hannah chấp tay lạy.
Qui định ở đây, nếu ai vi phạm bất cứ nội qui nào, sẽ bị trừ 50 đô la Mĩ kim.
Đẹp nhưng thoát lên thân hình của mày có đẹp không? Hãy nhìn lại mày đi…
Dạ, con biết. Con xin lỗi má Mao. Xin má đừng trừ lương con. Tháng này, con bị trừ hết 100 đô rồi…
Luật là luật. Nếu tao tha ày thì làm sao mà còn quản lý cả đám kia nữa hả. Lo trang điểm cho đẹp để mà moi tiền khách bù lại. Ở đó mà lải nhải nữa.
Mao quay lại chỗ Nga, chìa chiếc váy về phía cô.
Mày giữ cái này, ngày mai mặc cái này cho tao. Còn hôm nay thì mặc cái váy này”
Nga nhìn Hannah với ánh mắt thương hại. Thế nhưng, trái với những gì Nga nghĩ, Hannah sau một hồi làm mặt đáng thương, giờ đang nhìn cô lườm nguýt với ánh mắt khó chịu. Hannah là người Thái, từng là ngựa cứng của Maya. Nhưng sau nhiều năm làm nghề này và sử dụng thuốc lắc thường xuyên, người cô càng ngày càng bệ rạc và xuống cấp.
Cứ ung dung tự cao tự đại đi, thời của mày cũng không kéo dài quá lâu đâu… Hannah nói tiếng Anh khá giỏi.
Kim đang uốn éo trước gương tiếp lời.
Ngựa chiến có khác, được cưng chiều cung phụng hết mực….
Rita đang ngồi dán lông mi nhìn Nga cười khinh khỉnh.
Nói thiệt, từ đó tới giờ chưa thấy ai được trọng dụng như cưng. Cái kiểu tiểu thư vừa rồi của cưng nếu là đứa khác chắc đã ăn mấy cái bạt tay rồi…
Nga im lặng không nói gì. Cô thấy họ nói cũng đúng. Cô để ý dường như mình được ưu ái hơn những cô gái vào cùng đợt. Nếu như cô được đến Spa và phục vụ chu đáo tận răng, được chỉ dạy tận tình của Mao và Sen, được dành những bộ cánh mới và đẹp nhất, thức ăn cũng nhiều và ngon hơn, thì những cô gái cùng đợt đều phải tự làm và người hướng dẫn của họ là những cô gái làm thâm niên ở đây. Có tiếng thì thầm to nhỏ. Nga được ưu ái vậy là vì đẹp, cô đẹp và rạng rỡ hơn những cô gái khác rất nhiều. Mặc dù, nhan sắc của họ cũng rất mặn mà, dáng dấp cũng thật bắt mắt…
Mao đi đâu đó rồi quay lại phòng, thấy Nga vẫn còn ngồi thần mặt ra nên quát.
Sao giờ này còn chưa thay đồ hả bà nội?
Chờ phòng Nga gọn lỏn, không thèm nhìn Mao.
Trong phòng không có chỗ thay đồ nên Mao bắt cô phải thay trước mặt ông.
Cứ thay ở đây. Toàn con gái không mà mắc cỡ cái gì. Ai cũng như ai…
Nga do dự, bấu tay chặt vào chiếc váy.
Tôi…không quen…
Không quen cũng phải quen. Mày đâu phải là bà hoàng. Ai cũng như ai, có gì mà không quen hả?
Ông…có phải là con gái đâu… Nga nhìn Mao, ánh mắt và giọng nói có phần mỉa mai. Cô không kỳ thị người đồng tính, nhưng cô căm thù người đàn ông trước mặt và bọn buôn người kia.
Có tiếng cười rút rít phía sau. Mao tức điếng người, giơ tay lên định tát Nga một cái. Đây là câu nói mà Mao ghét nhất trên đời này.
Cái con này, mày dám..
Dừng lại ngay… Tiếng má Sen vang lên, bà đỉnh đạc bước vào phòng, tiến nhanh đến chỗ Nga.
Nó tưởng nó là ai. Tôi nhịn hết nổi rồi. Bà đừng có mà nuông chiều nó quá… Mao nói tiếng Khmer với Sen.
Để tôi dạy nó. Ông quên nó là con cưng của Maya à. Bà ta đã ra lệnh tôi không được làm gì nặng tay với nó đến khi bà có chỉ thị mới. Sen nhắc nhở Mao và bảo ông ra ngoài. Xong bà quay qua nhìn Nga dịu giọng nói nhưng ngữ khí cứng rắn.
Mày thay đồ mau đi. Có khách đang đợi mày ở ngoài đó. Nhanh lên!
Nói xong, Sen quay qua phía sau, nơi những ánh mắt vẫn đang tò mò nhìn màn hài kịch vừa rồi, bà quát ra lệnh, giọng nói đanh đá khác hẳn.
Còn tụi bây quay mặt đi chỗ khác cho nó thay đồ. Trang điểm nhanh lên, ngồi đó nhìn cái gì…
Tôi chờ phòng. Không có phòng tôi không thay. Nga cứng đầu. Cô chưa bao giờ thay đồ chung với nhiều người như thế này nên không quen. Ở nhà, nếu có thì cô chỉ thay đồ cùng với bà Nguyệt.
Bà Sen mím môi ghìm cơn giận. Trước giờ, bà chưa thấy đứa nào vào đây mà lại cứng đầu cứng cổ như vậy. Nhìn vẻ mặt bất cần của Nga, bà chỉ muốn tát ột bạt tay. Nhưng cuối cùng, bà chỉ liếc cô một cái rồi quát vào phòng trong.
Đứa nào trong phòng thay đồ đó, ra ngay đây cho tao.
Cô gái vẫn còn chưa kéo váy xuống. Vừa nghe tiếng Sen quát đã vội vàng vén mở cửa phòng bước ra. Cô ta sợ Sen khúm núm nhưng nhìn Nga lườm lườm trông rất đáng sợ.
Phòng đó bà nội. Bà vào thay nhanh dùm con.
Sen nhìn dáng đi ung dung của Nga mà bà bực tức trong lòng. Nhưng bà cũng nhanh chóng ghìm cơn giận xuống khi nghĩ đến những cọc tiền kếch xù mà bà có thể nhận được từ cô. Nghĩ đến đây, bà thấy đầu óc thoải mái được chút ít.
—–o—
Các bạn đang xem tiểu thuyết Em Còn Yêu Anh Không? – Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next để xem chương tiếp theo!