Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 32: Bán thân
Anh đã từng nói rằng, dù trong hoàn cảnh khó khăn như thế nào, con người ta vẫn sẽ tìm ra được một ánh sáng le lói trên con đường tối tăm. Và ngay lúc này đây, con đường duy nhất để em có thể cứu ba mình thoát khỏi chốn đỏ đen này chính là thân xác của em. Em không biết họ sẽ yêu cầu em làm những việc gì? Nhưng em mơ hồ nhận ra rằng, đó không phải là những việc mà em mà muốn làm. Nhưng cho dù đó là việc gì đi chăng nữa, và em có cam tâm tình nguuyện hay không? Đây vẫn sẽ là con đường duy nhất em phải đi. Chỉ cần ba em bình yên thoát khỏi chốn này để trở về bên gia đình. Em sẽ không hề hối tiếc hay oán trách điều chi.
Giá như có anh ở đây, dìu em qua nỗi đau này. Em sẽ không còn sợ hãi bất kỳ điều gì trên thế gian bao la rộng lớn này. Chỉ cần anh ở đây, ngay bên cạnh em. Anh là cuộc sống của em, là nhịp tim em, là hơi thở của em. Thiếu vắng anh trong cõi đời này, cuộc sống của em trở nên thật vô nghĩa. Linh hồn em như đã chết kể từ ngày anh lạnh lùng ra đi…
Em lại ngu muội rồi, anh đã đi khỏi cuộc đời em từ rất lâu. Anh đã quên đi đoá hoa chè trắng muốt đẫm sương đêm này rồi. Nếu anh đã bước đến rồi vội vàng tàn nhẫn bước ra khỏi cuộc đời em như vậy. Sao anh còn quanh quẩn trong mỗi giấc mơ chập chờn của em, để làm em thêm ảo tưởng và hy vọng về một tình yêu đã lụi tàn từ rất lâu rồi. Trong những giấc mơ đẫm nước mắt của em, sao em cứ thấy anh cười. Nụ cười tươi trìu mến vẫn thường chỉ dành riêng ình em năm nào.
Nga tựa đầu bên bức tường trong khu đỗ xe của đệ Nhất. Mấy ngày nay, nơi đây là chốn trú ẩn duy nhất của cô. Mặt trời đã lên cao tự bao giờ, nhưng cô vẫn không muốn thức dậy. Cô sợ giấc mơ tuyệt đẹp về Will sẽ lại tan biến mất. Sao cô không ngủ luôn một giấc dài? Lúc đó, cô sẽ không bao giờ phải cách xa anh. Như vậy, liệu có tốt hơn không?
Nhưng, cô còn có gia đình mình. Có người ba đang bị giam cầm trong toà nhà tráng lệ kia. Cô còn có mẹ già, người đang nằm thoi thóp trên giường bệnh bên kia biên giới. Cô còn có anh trai, người đang còng lưng làm việc cả ngày lẫn đêm. Và cô còn có các em thơ đang trông ngóng ba và chị về từng ngày.
Cô không thể ích kỷ và chỉ nghĩ riêng ình được. Trong giấc mơ, còn có sự xuất hiện của Maya, cùng nhóm xã hội đen râu ria bặm trợn đang rượt đuổi cô sát nút. Và đau đớn hơn nữa, trong những giấc mơ dài đằng đẵng này còn có ba cô, người đang phải chịu đựng những trận đòn thừa sống thiếu chết, đang kêu cứu, gào thét tên cô. Nếu lấy thân xác này hoán đổi cho ba mình thì cô có tiếc nuối gì…
Khẽ nhắm mắt lại để từng giọt nước mắt tuôn trào trong vô thức. Để cho những giọt nước mắt trong veo trinh nguyên được khóc cho anh một lần nữa, lần sau cuối. Liệu mai này đây, nước mắt đã vẩn đục của cô có còn xứng đáng để khóc cho anh không? Và sâu thẳm trong tâm hồn vẫn con chút tia hy vọng nhỏ nhoi kia, liệu anh có chấp nhận thân thể sẽ trở nên nhơ nhuốc này…
Cô gục đầu khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc. Để mai kia, cô sẽ trơ bộ mặt vô hồn này ra để mua vui cho những người đàn ông lạ lẫm, làm những việc khiến cô chưa nghĩ đến đã rùng mình kinh sợ. Cô ngây thơ trong sáng, tâm hồn chưa một lần vương vấn bụi đời. Nhưng cô đủ thông minh để thừa biết những việc làm mà người đời bỉu môi cho là dơ bẩn đó. Việc làm mà cô sẽ phải chấp nhận, vì cô không còn bất cứ lối thoát nào.
Chỉ cần trao thân xác vô hồn, đã cạn kiệt sức sống này cho Maya, cô sẽ có thể cứu giúp được bao nhiêu người, gở rối được bao nhiêu khúc mắc. Lúc đó, ba cô được bình yên trở về bên gia đình. Mẹ cô sẽ có tiền mà chữa bệnh.
Cô cùng đường rồi. Cô không còn cách nào thoát thân. Cô đã làm bất cứ điều gì mà mình có thể, đã cố gắng gọi điện cho ba của Tuấn để nhờ sự giúp đỡ của ông nhưng vô hiệu. Vợ và con gái ông đã rào trước đón sau khiến ông phải ái nái xin lỗi cô trên điện thoại. Cô đã gọi điện cho anh Nhân với ý nghĩ nhẫn tâm nhờ anh đi vay tiền để cấp cứu trong hoàn cảnh hiện tại. Nhưng khi nghe anh báo tình hình càng ngày nguy kịch của mẹ, cô cắn răng bảo anh đến nhờ sự giúp đỡ của chị Đào. Lấy số tiền đó về lo ẹ…
Và rồi giờ đây, một mình cô lẻ loi trong căn phòng le lói ánh đèn ấm áp nhưng lại vô cùng lạnh lẽo này, cô sẽ phải đối mặt với người đàn bà lạnh lùng, tàn độc đó. Cô sẽ phải tự nguyện nói lời hiến thân mình.
Hãy thả ba tôi ra. Chỉ cần tôi ở lại là được chứ gì? Nga lạnh lùng cất tiếng. ánh mắt trong veo ngây dại nhìn Maya.
Maya cầm hộp trang điểm dậm dậm phấn. Hình như, bà ta mới vừa thức dậy. Không buồn nhìn Nga, bà vừa làm công việc của mình vừa nói, giọng có vẻ phấn khích hơn lần trước gặp cô.
Tốt! Rất đúng hẹn. Tôi thích làm việc với những người uy tín như cô. Rồi đây, cô sẽ không phải hối tiếc khi được làm việc cho tôi. Có khi, cô lại còn cám ơn tôi cũng nên.
Nói dứt câu, Maya mới quay sang nhìn Nga cười. Nụ cười ẩn chứa những ý nghĩ mà Nga không tài nào đoán được.
Mặc dù, Nga đã đồng ý ở lại làm việc và hứa sẽ nghe theo tất cả những yêu cầu của Maya, nhưng ông Thiên vẫn chưa được thả ra như đã hứa. Lý do theo như bà ta đưa ra là, bà cần xem thái độ hợp tác của cô như thế nào. Sự thất tính của bà thực sự khiến cô nổi giận.
Tại sao lại không thể thả ba tôi ngay bây giờ. Tôi đồng ý ở lại với bà là được chứ gì? Bà còn muốn gì nữa đây? Tại sao các người lại không giữ lời hứa Nga tức giận, cao giọng hỏi.
Tôi không chắc chắn rằng, cô sẽ làm được việc hay không. Việc ba cô được thả hay không còn tuỳ thuộc vào thái độ, sự hợp tác và giác trị của cô. Việc cô đang lớn giọng đã cho tôi biết, cô là một cô gái không dễ gì chịu nghe lời. Nói cho cô biết luôn, thái độ này của cô sẽ khiến ba cô gặp rắc rối đó Maya nhẹ nhàng nói, nhưng lời thì như dao cứa, chạm vào sẽ chảy máu ngay.
Nghe động đến ông Thiên, Nga dịu giọng ngay. Cô không muốn bất kỳ ai làm tổn hại đến ba mình.
Tôi làm sao có thể tin bà?
Maya có thể nhận ra ngay thái độ của Nga, bà nhếch mép cười vẻ hài lòng.
Cô nói phải, chính tôi cũng đâu có tin tưởng cô.
Maya mở hộc tủ lấy ra một tờ giấy giao kèo về việc xoá nợ và những điều kiện rõ ràng. Trong đó, đã có sẵn chữ ký của bà và yêu cầu Nga ký tên.
Nga chậm rãi đọc từng từ được ghi trong tờ giấy. Sau khi chắc chắn mọi khúc mắc được rõ ràng. Cô từ từ miễn cưỡng đặt bút vào tờ giấy. Giây phút cô đặt bút ký tên vào tờ giấy giao kèo. Cô biết rằng, mình đã thực sự trở thành nô lệ của Maya và phải hoàn toàn phục tùng tất cả mọi yêu cầu của bà.
Ngày đầu tiên làm việc của Nga trôi qua khá yên ả. Cô được Mao Chiên, người quản lý trực tiếp đưa đến một Spa sang trọng trong khách sạn Đệ Nhất. Tại đây, cô được những chuyên viên chăm sóc sắc đẹp phục vụ tận răng. Nhiệm vụ của họ là gội bỏ vẻ bề ngoài quê mùa, nhếch nhác của cô, biến cô trở thành một tuyệt sắc giai nhân để xứng tầm với Đệ Nhất.
Chỉ sau vài giờ được các nhân viên ở Spa phục vụ tận tình và tỉ mỉ. Với nhan sắc trời ban có sẵn, Nga đã hoàn toàn lột xác thành một nàng công chúa kiều diễm và tuyệt mĩ. Trong bộ váy ngắn màu trắng ôm sát người không còn gì có thể ngắn hơn, khoe trọn đôi chân dài miên man trắng mịn, mái tóc được uốn xoăn nhẹ nhàng tự nhiên cùng khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng…Cô bước ra trong sự ngỡ ngàng của Mao và các nhân viên ở Spa. Mặc dù ban đầu, họ đã thầm chấp nhận một điều rằng, tuy Nga trông quê mùa chất phát, nhưng lại mang một vẻ đẹp đằm thắm và cuốn hút người đối diện một cách lạ lùng. Tuy nhiên, khi cô vừa bước ra, mọi người vẫn không khỏi nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ. Mao cứ trợn tròn mắt nhìn vòng một căng tròn của cô, miệng không ngớt xuýt xoa bằng giọng eo éo khiến người khác phải nổi da gà.
Trời ơi, trời ơi. Người đâu mà đẹp quá vậy trời. Đẹp vậy sao thiên hạ chịu nổi hả trời. Sao mày may mắn quá vậy hả con kia. Đứa nào đẹp. Tao ghét, Tao ghét.
Nga vẫn đứng vô cảm, lạnh lùng nhìn Mao mà không biểu lộ bất kỳ cử chỉ hay cảm xúc nào. Trong khi mấy cô nhân viên đứng cạnh Nga cứ bụm miệng cười. Có cô còn lên tiếng châm chọc Mao.
Má à. Má ghen tỵ làm gì? Đối với tụi con, má là đẹp nhất rồi…
Mao nghe cấp dưới nịnh nọt thì bùi tai lắm, nở nụ cười khoe hàm răng vàng khè nhìn cô nhân viên vừa nói. Khuôn mặt vô cùng vui vẻ và mãn nguyện.
Mày đó nha, chỉ được cái nói…đúng. Chiều tao cho về sớm. Sau đó, Mao quay sang mấy cô kia quát vì tội không biết nịnh. Còn tụi bây. Chiều nay, ở lại lau dọn Spa cho tao. Còn hạt bụi nào thì chết với tao. Biến!
Mao vốn là nhân viên thân cận, phục vụ Maya trong nhiều năm. Ông là một người đàn ông cỡ trung niên. Nhìn vẻ ngoài của ông thật khó đoán tuổi. Còn nhìn điệu bộ của ông, không khó nhận ra ông là gay chính hiệu.
Bà Maya quả là có con mắt tinh đời… Mao khẽ thốt lên. Ngắm nhìn Nga lần nữa từ trên xuống dưới, giống như là đang tìm một khiếm khuyết nào đó của cô mà không thể tìm được.
Nga xinh đẹp hoàn hảo đứng thẳng người như pho tượng sáp. Đưa đôi mắt đen láy vô cảm về phía trước. Không ai đoán được cô đang nhìn ai, hay nghĩ về điều gì trong chiếc đầu phảng phất nét đẹp nửa đằm thắm, nửa kiêu kỳ kia.
Như thế này được chưa má Mao? Có cần chỉnh sửa gì thêm không má? Cô nhân viên nhận nhiệm vụ trang điểm cho Nga hỏi.
Chuẩn không cần chỉnh. Mao uốn éo tựa người vào thành ghế, gật gù hài lòng.
Vừa lúc đó, có một giọng nói sang sảng vang lên từ ngoài cửa vọng vào.
Chỉnh nữa là hư hết!
Một người phụ nữ độ khoảng 40 tuổi đứng sừng sững trước mặt Nga, dáng người đẫy đà mập mạp không hề thua kém Maya là mấy, khuôn mặt bệ phấn son. Bà mặc một chiếc váy màu đỏ chót khoét cổ thật sâu, khoe hết bộ ngực đã chảy xệ. Nga thấy mọi người kính cẩn chào và gọi bà mà má Sen.
Sen Xéc là quản lý của quán bar hạng sang trong Đệ Nhất. Bà là người có thâm niên làm việc ở đây và được Maya rất trọng dụng. Bà và Mao có thể gọi là song kiếm hợp bích, là hai cánh tay trái phải của Maya. Sen và Mao chuyên gia lùng sục mọi ngõ ngách trên khắp Campuchia và sang tận Thái Lan để chiêu dụ những cô gái xinh đẹp như Nga về làm việc cho quán bar trong Đệ Nhất. Tuy nhiên, không phải chỉ vì kinh doanh bar mà họ phải lao tâm khổ nhọc như vậy. Họ làm việc này còn vì mục đích khác, việc kinh doanh khác kiếm lợi nhuận hơn gấp bội phần.
Nghe tin Maya chiêu nạp gà mới rất cứng cựa nên Sen tò mò đến xem. Bà bước đi chậm rãi xung quanh Nga, đưa đôi mắt đa tình nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh nhìn như xuyên thấu qua thân hình thanh thoát của Nga. Bà gật gù chắc lưỡi, khẽ nói bằng ngôn ngữ Khmer.
Rất chiến! Lâu rồi, Đệ Nhất mới xuất hiện một mỹ nữ xứng tầm như thế này. Bà nâng cầm Nga lên.
Nga khó chịu nhíu mày, lạnh lùng đẩy tay Sen ra. Cô cảm thấy ngột ngạc với mùi nước hoa nồng nặc xung quanh Sen.
Sen thấy thái độ của Nga thì nhếch mép cười, không lấy làm khó chịu cho lắm. Trước đây, vài cô mới đến cũng như vậy. Nhưng dần dần, dưới sự quản giáo của bà và Mao thì cũng dần dần thu phục, hay nói đúng hơn là phải học cách chấp nhận. Lấy trong giỏ xách điếu thuốc và châm lửa hút, Sen phà khói vào mặt Nga làm cô ho sặc sụa. Bà cười nhạt nhìn cô giống như, đây mới chỉ là cảnh cáo nhẹ. Sau đó, bà quay qua hỏi Mao, người đang say sưa dũa móng tay dài ngoằn trông rất bẩn thỉu.
Nó nói được tiếng Miên không?
Không, nhưng nó nói được tiếng Anh. Mao trả lời giọng uốn éo, vẫn chăm chú dũa móng tay.
Cũng Tốt! Như vậy sẽ dễ giao tiếp với khách Tây.
Tốt gì. Tây thì moi được bao nhiêu tiền. Chủ yếu là mấy ông cán bộ cao cấp, mấy cha đại gia xì xào Tàu lao…Mà thôi kệ, đại gia Việt Nam sang đây thiếu gì. Cho nó thầu hết đám đó đi…
Tên nó là gì? Sen hít một hơi thuốc dài.
…Na…À! Không… Nga…
Tên không ấn tượng gì cả, không xứng tầm đẳng cấp… Nói xong, Sen suy ngẫm gì đó. Hình như là tìm tên để đặc cho Nga. Hãy gọi nó là …Sophia
Cũng được đó…Tôi thì tôi thích tên Ruby hơn…
Quê mùa lắm! Sen cười cười ra bộ châm chọc Mao.
Quê gì mà quê? Bà quê thì có. Đồ quỷ sứ à! Tối ngày cứ thích xỏ lá người ta à. Biết tôi nóng tính không vậy? Mao đỏ mặt nói.
Ghẹo chút làm gì thấy ớn vậy. Bà là nhất. Chịu chưa! Sen cười khanh khách.
Biết điều đó. Quỷ sứ! Còn kiểu đó thì chết với tôi.
Biết tính Mao hay tự ái, Sen không trêu Mao nữa mà quay qua nói với Nga bằng giọng tiếng Anh trôi chảy.
Từ nay, tên của mày là Sophia, rõ chưa?
Nga đưa mắt nhìn Sen, không trả lời.
Thấy thái độ cứng đầu của Nga, Sen khiến răng nhìn cô, đưa tay bóp mạnh vào hai bên cằm Nga đe doạ.
Thái độ không hợp tác của mày làm tao cảm thấy khó chịu rồi đó. Khôn hồn thì hãy ngoan ngoãn nghe theo. Không thì chết với tao.
Mặc cho Sen bóp khuôn má của mình đến ửng đỏ. Mặc cho có đau đến cỡ nào. Nga vẫn ngoan cố không trả lời, cũng không thèm nhìn Sen. Sen điên tiết, định giơ tay lên tát cho cô một cái thì Mao đã ngăn lại, léo déo nói bằng tiếng Khmer.
Bà con nóng tính hơn cả tôi. Bộ muốn Maya cắt cổ tôi với bà hả? Cục cưng của Maya đó. Đừng đụng vào nó lại phiền…
Sen nghe nhắc tên Maya thì mới bỏ tay xuống, bà lườm lườm Nga rồi sẵn giọng.
Đi theo tao…
LTG:
-Spa: dịch vụ chăm sóc sức khoẻ, sắc đẹp.
-Gay: đồng tính nam.
-Bar: quán rượu
—o—
Các bạn đang xem tiểu thuyết Em Còn Yêu Anh Không? – Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next để xem chương tiếp theo!